12. Chị chỉ thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong bệnh viện, bác sĩ đã xử lý tốt vết thương cho Mễ Ni, nhìn hai người trước mặt bằng con mắt quỷ dị trước khi rời khỏi phòng bệnh.

Mễ Ni không thích ra ngoài, mấy năm nay mặc dù ở nhà nhưng chị đã bán những bản thiết kế kiếm được không ít tiền.

Chị im lặng, bởi vì đây là phòng bệnh VIP, thuận tiện cho hai người nói chuyện.

"Ni, chị có biết mình sai chỗ nào không?"

Mỹ Duyên ôm trong lòng mười phần nghi hoặc.

"Sai chỗ nào? Sai ở cực đoan và cố chấp, đúng không?"

Mễ Ni cười nhạo, cảm xúc tràn đầy bi thương.

"Em không phải có ý này..." Mỹ Duyên giải thích nói: "Em là ..."

Mễ Ni ngắt lời cô, không màng miệng vết thương trên cánh tay, duỗi tay ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng: "Chị không muốn nghe, em hãy nói, em là của chị."

Mỹ Duyên ngã, ngồi trên đùi chị, cố kỵ miệng vết thương của chị, sợ chị lại lần nữa tự làm tổn thương mình, ngoan ngoãn nói: "Em là của chị."

Tiếng thở dài thỏa mãn trào ra từ cổ họng Mễ Ni, chị đem đầu vùi vào cổ cô, cảm xúc hỗn loạn từ từ dịu xuống.

"Rối loạn nhân cách cố chấp, em biết không?"

Thanh âm chị khàn khàn, nếu lắng nghe sẽ nhận ra một chút run rẫy trong đó.

Không đợi Triệu Mỹ Duyên trả lời, Mễ Ni lên tiếng giải thích: "Biểu hiện cố chấp, mẫn cảm đa nghi, quá cảnh giác, lòng dạ hẹp hòi và hay ghen tuông, chị chính là một kẻ xấu".

"Chị ghét bạn bè, ghét bất cứ ai trên thế giới này, chị chỉ thích em."

"Tuy rằng, chị không muốn thừa nhận chị như vậy là không tốt, nhưng đây là sự thật."

Mỹ Duyên chạm vào mái tóc mềm mại của chị: "Chị không phải kẻ xấu, ngược lại, chị rất ưu tú."

Mễ Ni cười khẽ, bộ dáng suy yếu lại mang theo hương vị mê hoặc: "Em muốn nghĩ chị như thế nào đều được, chỉ cần đừng rời bỏ chị."

"Được, em sẽ không rời bỏ chị." Mỹ Duyên ôm lấy tay Mễ Ni, "Nhưng, chị phải đi trị bệnh, có được không?"

"Trị không hết." Mễ Ni trực tiếp trả lời.

Trong những năm qua, chị không phải không có thử qua, chị cũng chán ghét căn bệnh của mình, cảm thấy mình là người dị loại.

Nhưng mà chị không thể thoát khỏi căn bệnh này, chỉ có Mỹ Duyên mới là liều thuốc giảm đau cho chị.

Chỉ có Mỹ Duyên mới có thể khiến trái tim đau đớn của chị trở nên thoải mái và hạnh phúc.

Chỉ khi chị ôm Mỹ Duyên, chị mới cảm thấy sống trên thế giới này cũng rất tốt.

"Chúng ta hãy thử lại một lần nữa, được không?"

"Được..."

Miễn đó là những việc Mỹ Duyên muốn làm, ngay cả khi không thể, chị cũng sẽ làm theo.

"Chị đang bị thương, nên ngủ một lát đi."

Mỹ Duyên đỡ Mễ Ni nằm xuống.

"Em đừng đi." Lông mi dài của Mễ Ni tràn ngập bất an.

Mỹ Duyên đem tay mình đặt vào lòng bàn tay chị: "Được, em sẽ không đi..."

Mễ Ni lúc này mới nặng nề thiếp đi.

Mỹ Duyên nhìn sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều của chị, khẽ thở dài.

"Ong ong ..." Tiếng rung của điện thoại vang lên.

Mỹ Duyên mở điện thoại thấy thông tin của cuộc họp hội nghị.

Công ty sẽ mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, bởi vì buổi sáng phát hiện ra sản phẩm mới đã bị tiết lộ ra ngoài.

Sắc mặt Mỹ Duyên đóng băng, hơi dùng sức đem tay từ trong lòng Mễ Ni rút ra, vội vàng đến công ty.

Mễ Ni trong lúc ngủ theo bản năng thu cánh tay lại, trong lòng trống rỗng.

Mễ Ni mơ thấy chính mình khi nhỏ đang đứng trên đường cái, mờ mịt nhìn xung quanh.

Nhìn thấy bóng dáng mẹ trước mặt, Mễ Ni vội vã chạy về phía mẹ.

Nhưng nà chị chạy như thế nào cũng không thể bắt kịp mẹ mình, khoảng cách giữa mình và mẹ ngày càng xa dần.

Chị vừa chạy vừa khóc.

Mẹ đừng bỏ con lại.

Mẹ không thể nghe thấy tiếng khóc của chị, cũng không quay đầu nhìn lại mà từng bước biến mất trước tầm mắt của chị.

Mễ Ni chớp chớp mắt, bóng dáng của Mỹ Duyên xuất hiện từ xa, cô quay đầu lại, mỉm cười xinh đẹp, đôi mắt long lanh.

Triệu Mỹ Duyên, giống như mẹ chị, dùng phương thức biến mất trước tầm mắt của chị.

"Không cần! Duyên, đừng đi!"

Mễ Ni giật mình tỉnh dậy, đụng trúng miệng vết thương, đau đến hít một hơi thật sâu.

Phòng bệnh trống không, chị gọi: "Duyên, Duyên ơi. "

Không có ai trả lời.

"Duyên, em đã đi đâu?" Vẫn không có âm thanh.

Mễ Ni xuống giường tìm kiếm khắp nơi, cảm xúc hoảng loạn xâm chiếm đầu chị.

"Ong ..." Điện thoại rung lên, chị mở ra thấy là tin nhắn Mỹ Duyên gửi.

Công ty xảy ra chuyện, em phải đến họp, chị hãy ở phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt.

Trong lòng thoáng ổn định lại.

Chị vô thức muốn mở phần mềm giám sát, đột nhiên nhớ ra nó không còn sử dụng được nữa, lại lần nữa hoảng hốt.

Nghĩ đến việc không thể thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy Mỹ Duyên, chị cảm thấy các tế bào trong cơ thể đều bất an.

Mễ Ni thay quần áo, lập tức đi làm thủ tục xuất viện.

Y tá khuyên: "Cô phải ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát miệng vết thương này".

Chị không nghe, cầm đồ liền rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro