9. Mãi mãi yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tốc độ lái xe của Mễ Ni rất ổn định, bất kể cảm xúc như thế nào, chị đều có thể duy trì tốc độ lái xe an toàn nhất.

Chị cũng hiếm khi uống rượu, mỗi ngày kiên trì chạy bộ, không nghiện bất cứ thứ gì, là một người có khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ.

Chấp niệm duy nhất của chị chính là Triệu Mỹ Duyên.

Chị không nói lời nào, Mỹ Duyên cũng không lên tiếng, trong lòng cô vừa tức giận vừa sợ hãi.

Rõ ràng là Mễ Ni sai, nhưng chị không xin lỗi cô, còn xách cô ra khỏi nhà Phác Chí Hiếu, một bộ dạng đúng lý hợp tình như thế.

Cô rất sợ hãi, quen nhau hai năm, kết hôn hai năm nay, lần đầu tiên cô thấy chị tức giận, cô có chút chân tay luống cuống.

Khi xe đến nơi ở của hai người, Mễ Ni tháo dây an toàn cho Mỹ Duyên như thường lệ. Đèn trong xe lờ mờ, nhìn không ra biểu tình trên mặt chị.

Nếu đèn sáng một chút, Mỹ Duyên sẽ nhìn ra khóe mắt đỏ lên của chị, không biết có phải do tức giận hay không, hay là do sự cố chấp không kiềm chế được mà mắt đỏ lên không bình thường.

Chị ra hiệu cho cô xuống xe, lôi kéo cô mở cửa nhà.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Mỹ Duyên nhanh chóng bị đè lên ván cửa, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hôn xuống.

Chị mút môi cô, cạy ra hàm răng hôn mãnh liệt.

Cổ tay Triệu Mỹ Duyên bị Mễ Ni ép vào ván cửa, ngẫng đầu đón nhận nụ hôn mất hết lý trí của chị.

"Ngô ..." Thanh âm cô như con thú nhỏ yếu ớt vô lực phản kháng giẫy giụa.

Mễ Ni cuối cùng cũng buông môi cô ra để cô hít thở, sau đó lại cúi đầu xuống, cắn lên môi cô, trên đôi môi phẫn nộ của cô lập tức hiện lên dấu răng nhợt nhạt.

Rất nông, nhưng không có rách da.

Mễ Ni sẽ không làm tổn thương Mỹ Duyên ngay cả khi chị phát bệnh.

Nụ hôn kết thúc, trái tim lo lắng của Mễ Ni dần trở nên nhẹ nhõm.

Đôi mắt chị nóng bỏng nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô, thanh âm khàn khàn: "Một lần nữa."

Nụ hôn rơi xuống hết lần này đến lần khác.

Mỹ Duyên cảm thấy người đang đè lên mình dường như đang tự thiêu đốt linh hồn, dùng linh hồn thiêu ra ngọn lửa tình yêu, đem tất cả ánh sáng cùng sức nóng dâng hiến cho mình.

Cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác đại não thiếu oxy khi hôn môi một lúc lâu.

Thời điểm kết thúc, cô mềm nhũn dựa vào trong lòng Mễ Ni, chị ôm cô, trầm mặc hồi lâu, lên tiếng: "Gần đây là chị không tốt, tất cả đều là chị sai, em không cần vì tức giận mà rời nhà trốn đi, đánh chị mắng chị đều được, nhưng bất kể chuyện gì xảy ra thì em cũng phải về nhà."

"Thực ra, em cũng sai, em không nên tức giận với chị, lúc đó em nên nói chuyện rõ ràng với chị, em xin lỗi." Cô dừng một chút, hơi bực tiếp tục nói: "Em không phải rời nhà trốn đi ! Em chỉ đến nhà Chí Hiếu làm khách mà thôi."

"Được, em không phải." Mễ Ni hôn lên ấn đường cô, trân trọng hôn lên môi, tiếp tục nói: "Em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với chị, ở trước mặt chị, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, chỉ là, tuyệt đối không thể rời xa chị, hứa với chị nhé?"

Điều chị sợ nhất chính là một ngày nào đó cô phát hiện người khác so với chị tốt hơn, hoặc là không còn thích chị, sau đó bỏ chị đi.

Mỹ Duyên nhìn gương mặt ôn nhu của chị, hốc mắt hơi ướt, rầu rĩ nói.

"Được, em hứa với chị."

Cô nói thêm: "Mễ Ni, em biết chị ghen, biết chị hiểu lầm Thấu Kì Sa Hạ có tình cảm với em, em sẽ cố gắng giữ khoảng cách với chị ta."

Mễ Ni ôm chặt cô vào lòng: "Duyên, chị thật may mắn khi gặp dược em trong cuộc đời này."

"Em cũng vậy."

Mâu thuẫn nhỏ giữa hai người đã được giải quyết, tình cảm lại đạt đến một cấp độ mới.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, liền đến kỷ niệm ba năm kết hôn của Mễ Ni và Triệu Mỹ Duyên.

Suốt một ngày, đuôi lông mày Mỹ Duyên chưa bao giờ hạ xuống.

Cô biết thói quen của Mễ Ni, hôm nay chẳc chắn có một bất ngờ đang chờ cô.

Không biết vì sao, Mễ Ni cực kỳ coi trọng ngày kỷ niệm kết hôn, tuy rằng cùng trải qua lễ Tình Nhân, ngày Thất
Tịch gì đó, nhưng ngày kỷ niệm kết hôn so ra càng ngọt ngào hơn.

Hôm nay không có tăng ca, hai người được tan làm sớm.

Mễ Ni lái xe đưa Mỹ Duyên đến biệt thự của chị ở ngoại ô.

Ban đêm, gió thổi nhẹ nhàng, Mỹ Duyên tắm rửa xong sấy khô tóc mình, vừa ra khỏi phòng tắm, một chiếc áo khoác phủ lên vai cô.

Mễ Ni nắm lấy tay cô, đưa cô lên sân thượng.

Mỹ Duyên còn chưa kịp nghi hoặc, một loạt pháo hoa đã bắn lên bầu trời.

Hai chữ "Mãi mãi yêu em" đang tỏa sáng giữa không trung.

Bởi vì tắm rửa cho nên cô đã tháo vòng cổ xuống, lúc này cổ ngọc thon dài, mảnh khảnh như thiên nga phơi bày trong không khí.

Đột nhiên trước ngực chợt lạnh, một sợi dây chuyền treo trên ngực cô.

Mỹ Duyên mỉm cười trách cứ: "Chị đã mua rất nhiều trang sức cho em, bây giờ lại mua nữa, em làm sao đeo hết?"

"Vậy dùng cả đời chậm rãi đeo."

Mỹ Duyên cầm mặt dây chuyền lên nhìn, đó là một con dấu ngọc tỉnh xảo có khắc tên Mễ Ni trên đó.

Chị nắm lấy tay cô, ấn vào ngực mình: "Em là của chị, trước kia là của chị, hiện tại cũng là của chị, mấy chục năm sau, đến khi già và chết đi, em đều là của một mình chị."

Cánh tay Mỹ Duyên treo trên cổ
Mễ Ni: "Vậy chị cũng là của em."

"Được, chị viễn viễn là của em."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro