Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày qua Jennie sống cũng rất bình đạm, mỗi ngày trôi qua nàng luôn làm những công việc giống nhau như, tưới cây, chăm sóc Dalgom. Jisoo thì đã một tuần không thấy ở Kim gia, nghe nói chị ta đã bay sang thành phố Incheon có chút việc.

Đang thơ thẩn bón phân cho vườn hoa tulips thì Kang Hana lại xuất hiện. Dalgom nằm ở bên cạnh vừa nghe tiếng động đã ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là ai nó trở nên hung dữ vô cùng nhe răng nanh đầy dọa nạt. Jennie nghe động cũng ngước nhìn sau đó kêu Dalgom im lặng. Nàng từ tốn hỏi.

"Cô còn muốn gì?"

"Haha...tôi hôm nay thật sự có thiện ý nên mới tới đây. Có người nhờ tôi chuyển lời với cô."

"Hừ...sau tất cả, tôi còn tin cô sao?"

"Tin hay không tùy, nhưng người đó có để lại cái huy hiệu này còn nói khi cô nhìn thấy sẽ biết được."

Jennie đưa mắt nhìn, đây là huy hiệu thần đồng âm nhạc của Jieun.

"Từ đâu cô có cái này?"

"Đương nhiên người đó đưa cho tôi nhờ chuyển lời với cô rồi. Tôi nói bây giờ cô sẽ không tin lời tôi đâu nên người đó mới đưa cái này cho tôi bảo rằng khi cô nhìn thấy sẽ tin."

"Người đó giờ ở đâu? Muốn nói gì với tôi?"

"Người đó vừa rời đi còn nói rằng mười hai giờ tối đêm nay sẽ giúp cô trốn thoát nếu như cô muốn rời khỏi Kim gia. Đương nhiên cô có thể chọn không tin tôi."

"Tại sao cô lại giúp chúng tôi?"

"Cô thật ngu xuẩn. Sau bao nhiêu chuyện tôi chỉ muốn cô biến mất khỏi Kim gia này mà thôi. Bây giờ có người nguyện ý rước cô đi thì dại gì tôi không giúp, vả lại...Tôi khuyên cô nên dẹp bỏ ý tưởng Kim Jisoo vẫn còn yêu cô đi. Như cô đã nói với tôi đó chị ấy chỉ yêu bản thân mình thì hà cớ gì cô cứ phải ngây ngốc ở đây chịu đựng. Giải thoát đi. Giải thoát cho chính bản thân cô, cô còn trẻ còn nhiều ước mơ và hoài bảo, còn cả anh trai cô đang đợi ở bên ngoài tội gì phải ở đây ngây ngây ngốc ngốc làm một con bù nhìn như vậy. Lâu lâu còn bị người ta lôi ra chà đạp thân thể mình, tôi thấy cô ngay cả một con ở cũng không bằng. Tự cô suy nghĩ đi."

Kang Hana bỏ đi để lại cái huy hiệu trên tay Jennie. Jennie ngẩn người suy nghĩ..."Phải...Kim Jisoo đã nói không yêu nàng hà cớ gì nàng phải ở đây ngày ngày rước nhục, nhưng mà rời đi, lòng nàng vẫn có điều gì đó không cam lòng. Có lẽ....". Quên đi, nàng còn trẻ còn cả tương lai và anh trai đang đợi phía trước có lẽ sau này nàng cũng không dám yêu ai thêm nữa nhưng ít nhất nàng vẫn còn được sống trong tự trọng của bản thân. Nàng không muốn trở thành con rối bị bất cứ ai điều khiển, chơi đùa, thật sự không muốn.

Dalgom ở một bên chăm chú nhìn nàng, nó như hiểu được tiếng người cũng như linh cảm được việc nàng đang muốn rời nó mà đi, rời xa cả chủ nhân của nó, nên rên lên thảm thiết còn liếm lên tay Jennie, vẻ mặt trông rất tội nghiệp.

Jennie cười ngọt ngào ngồi xuống ôm choàng lấy nó vuốt ve, nàng thì thầm.

"Tao thật không muốn xa mày nhưng mà ở nơi đây đã không còn người mà tao yêu nữa rồi. Bây giờ nếu tao có rời đi thì cũng không còn gì quan trọng đối với chị ấy nữa. Bởi vì trái tim chị ấy trước giờ vẫn lạnh như vậy. Vẫn chưa bao giờ chứa đựng hình bóng của tao. Hơn nữa chị ta cũng đã thành công trong việc trả thù, trong việc làm tao đau khổ thì còn gì mà phải tức khi mất đi tao. Mày nói có phải không...Dalgom? Khi tao đi rồi sẽ có người khác trông coi mày, phải ngoan, đừng nên chọc giận con người ấy để rồi cũng sẽ có ngày mày bị vứt bỏ giống như tao."

___________

Tối đến Jennie hồi hộp đứng chờ ở gần cổng sau Kim gia. Như mọi ngày bảo vệ vẫn đứng đầy xung quanh, Jennie đang thầm nghĩ không biết Jieun sẽ làm cách nào để cứu nàng thì chợt nghe những tiếng bịch bịch. Các bảo vệ đang canh gác ở cổng sau đều đồng loạt ngã xuống khiến Jennie có chút phản ứng không kịp. Đang còn bàng hoàng thì Kang Hana từ sau lưng nàng mới lên tiếng.

"Không cần ngạc nhiên là tôi bỏ thuốc ngủ trong nước của họ. Cô còn không mau đi, ra góc đường quẹo trái, xe của người kia đang chờ cô."

Jennie nhìn Kang Hana một lát sau mới gật đầu, nhanh chóng bỏ chạy về phía cổng sau, vừa ra tới ngoài đường thì một giọng nói âm trầm cất lên.

"Kim tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Tim Jennie muốn lọt khỏi vòm ngực mình, nàng quay đầu nhìn thì thấy Daewoo đang khoanh tay đứng dựa vào tường, ánh mắt không rõ tư vị nhìn cô.

"Dae...Daewoo...tôi..."

Jennie lắp bắp, sao lại xui như vậy? Daewoo không phải là tay chân thân tính nhất, một trong những ngũ long bên cạnh Jisoo sao? Chắc chắn Jisoo đã an bài hắn ta ở nhà để canh giữ nàng, làm sao đây?

"Tôi..."

Jennie bỗng nắm tay Daewoo khẩn trương nói.

"Daewoo...làm ơn...thả tôi đi đi...tôi xin anh."

"Kim thiểu thư...tôi không thể phản bội Kim tỷ, xin lỗi cô."

"Buông cô ấy ra."

Jieun từ lúc nào đã đi đến gần, Daewoo vừa nhìn liền biết đây chính là người hôm trước ở quán bar đã đánh nhau với Jisoo.

"Hừ...cô cũng rất gan dạ, lần trước Kim tỷ tha cho cô một mạng lần này vẫn dẫn xác tới đây."

"Bớt nói nhảm."

Jieun nhanh như cắt quét quyền về phía Daewoo nhưng...

Vụt__

Daewoo nhanh như chớp né tránh một đòn hiểm trong gang tấc. Nếu ai học võ sẽ biết thân thủ của Daewoo nhanh thế nào mới né được đòn quét ấy.

"Anh cũng khá lắm không hổ là một trong số Lục Long và không hổ là con của người mà mẹ tôi hay nhắc đến. Hwang Daewoo."

Thấy Daewoo vẫn còn đang phân vân, Jieun tiếp tục.

"Giữ được người một lối ...
xương cốt cũng nhớ thương.
Lời phù phiếm thế gian ,
ai yêu ai xét đoán...
Sinh tử có là chi,
đâu ai muốn bận tâm.
Nếu như không có người,
ta sức tàn lực kiệt..."

"Chắc hẳn cha anh vẫn hay đọc cho anh nghe những câu thơ này chứ?"

Jieun hỏi, Daewoo không trả lời chỉ hỏi lại.

"Bà ấy là... mẹ cô?"

"Phải..."

Daewoo nghe xong liền sững sờ nhìn Jieun. Cánh tay đang nắm thành quyền chợt buông lỏng. Trong mắt chứa đầy vẻ ưu thương chưa từng thấy khiến Jennie cũng ngạc nhiên vô cùng. Một Daewoo trầm tư, sâu lắng. Một Daewoo mà chưa ai nhìn rõ tâm tình nay lại hiển diện nét đau thương rõ mồn một như vậy trên mặt thật là mới thấy lần đầu.

Hơn mấy phút sau im lặng, Daewoo mới từ từ thở dài quay lưng bước đi chỉ để lại một câu.

"Tôi chỉ thả hai người lần này, lần sau... tuyệt không có cơ hội."

Jennie không kịp chấn động thì Jieun đã nắm tay nàng kéo đi.

Daewoo quay lưng lại trông theo, lòng thầm nói.

"Đại tiểu thư, xin lỗi người Daewoo nguyện chịu mọi hình phạt mà người đưa ra."

_____________

Ngồi trên xe Jennie khó hiểu hỏi.

"Ban nãy tại sao sau khi nghe hai câu thơ ấy thì Daewoo lại có biểu hiện kì lạ như vậy? Còn nữa mẹ của chị có quen biết với Daewoo sao? Nếu không làm sao biết rõ cả họ lẫn tên?"

"Em không cần biết nhiều, xin lỗi vì tôi không thể nói với em, đây là chuyện riêng tư của mẹ tôi, cho nên..."

"Em hiểu mà, xin lỗi vì em cũng hơi quá tò mò."

Jieun nhìn cô mỉm cười.

"Không sao."

"Nhưng mà..."

Jennie có chút ngượng ngùng.

"Em...em ra đi không có mang tiền, chưa kể cả chứng minh nhân dân và passport của em đều bị Kim Jisoo cất giữ nên em không thể mướn nhà hay khách sạn để ở cũng không thể bay sang nơi khác, em càng không thể ở chung phiền chị mặc dù cả hai đều là nữ nhưng..."

"Được rồi, được rồi. Đồ ngốc. Em đã quên đi Irene sao? Ắt hẳn cô nhóc ấy sẽ buồn lắm đấy."

"Nhưng...nhưng mà em không muốn liên lụy đến cậu ấy, lỡ như..."

"Em yên tâm. Kim Jisoo dù có bản lĩnh đến đâu cũng không dò ra được em đang ở một nơi hẻo lánh như vậy.

"Ý chị là..."

"Khu ngoại ô Tây Bắc, thành phố Andong."

"Là vùng ngoại ô?"

"Phải, em làm bạn của Irene bao năm mà không biết em ấy có một căn nhà ở ngoại ô đó? Khi xưa là nhà bà ngoại của em ấy vì bà ta rất yêu thích sự yên tĩnh nên mới chọn nơi đó để ở, sau này khi bà ta qua đời cả gia đình Irene cũng ít khi về lại nơi đó bởi vì họ đã quen với nhịp sống xô bồ của thành thị, cho nên căn nhà ấy đến nay vẫn bị bỏ trống, nay em ấy nghe tôi nói em bị chủ nhân mình áp bức nên mới đưa chìa khóa nhà đó cho tôi. Mặc dù hơi nhỏ nhưng mọi thứ vẫn rất đầy đủ. Cứ tạm lánh ở đó một thời gian cho đến khi mọi giấy tờ tùy thân giả của em được làm lại hoàn chỉnh tôi sẽ đưa em đi sang nơi khác để sinh sống."

"Jieun...em...cám ơn chị rất nhiều. Vì em lại phải phiền chị như vậy."

"Tôi có thể vì em làm hơn hết thảy, chỉ cần em vui và sống hạnh phúc."

Jennie cảm động rưng rưng khóe mắt, chưa một ai ngoài anh trai nàng lại đối với nàng như vậy. Chưa một ai. Lòng nàng bây giờ ấm áp vô cùng, muốn nói gì rồi lại thôi vì tính nàng vốn không biết nói những lời hoa mỹ hay giỏi bày tỏ tâm tình nên chỉ đành lặng im và nói hai từ "cám ơn".

Jennie mãi đắm chìm trong vô vàn xúc cảm mà chưa từng để ý tới trong ánh mắt Jieun ẩn chứa điều gì đó thật khó nói, thật không giống Jieun của ngày thường tựa như đang suy tính một cái gì đó rất.... nhiều.

___________

NGOẠI Ô THÀNH PHỐ ANDONG

Nhà bà của Irene ngự trên một ngọn đồi nho nhỏ, có gió, có hoa rất hợp ý của Jennie. Từ nhỏ nàng đã thuộc tuýp người thích yên tĩnh càng thích hơn là hoa cỏ, nên nơi này thật hoàn hảo như trong mong ước của nàng.

Nếu ngày trước không hề có sự xuất hiện của Jisoo hẳn nàng đã là một nữ nhân bình thường. Lớn lên, yêu đương, đám cưới, sinh con, cùng nhau cố gắng làm ăn dành dụm mua một căn nhà nho nhỏ ở ngoại ô, lâu lâu lại cùng nhau về nghỉ dưỡng thật hạnh phúc biết bao nhưng ai ngờ Jisoo lại ngang nhiên đạp bước vào cuộc sống nàng như vậy, đạp vào cả trái tim nàng mà ngự trị khiến gần một năm qua nàng cứ si si ngốc ngốc mà đắm chìm lại không biết đó thật ra là một cái bẫy dành cho nàng. Thật đau đớn.

Đứng trước vườn hoa dại mọc sau nhà, dưới cơn gió dịu nhẹ của mùa thu, nàng nhắm mắt mường tượng đến khuôn mặt của người kia, khuôn mặt như được điêu khắc rất hoàn mỹ. Khuôn mặt người ấy khi cười, khi đau, khi vui, khi buồn nàng tất cả đều khắc sâu vào lòng nhưng kể từ giây phút này, khi mở mắt ra nàng phải để tất cả cuốn trôi theo làn gió. Cuốn không còn một mảnh, bởi vì chỉ cần lưu lại dù chỉ một chút nho nhỏ, tim nàng cũng sẽ vì thế mà đau như dao cắt. Thật đau...Nhưng nhớ thì dễ, quên có dễ không? Vẽ được một bức họa có thể xóa nhưng trong ký ức có thể quên được từng đường nét hay không? Đáng lẽ rời xa được nơi địa ngục ấy nàng phải rất vui mới đúng nhưng tại sao? Tại sao lòng nàng lại như kim chích đâm vào từng nhát, từng nhát đau nhói đến vậy. Đến bao giờ cơn đau này mới hoàn toàn chấm dứt đây, chấm dứt vĩnh viễn để nàng còn có thể lựa chọn cho mình một cuộc sống mới, một ký ức mới, một tình yêu mới và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, đến khi nào?

Jieun đứng nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng từ phía sau, trong lòng cô trăm ngàn tư vị không thể hình dung.

Jennie rốt cuộc tôi phải làm sao với em đây.... "đánh sai một nước cờ, sau này ngàn vạn đau"

___________

"Kim tỷ."

"Vô dụng. Daewoo cậu còn muốn nói dối tôi đến bao giờ? Tôi không tin với năng lực của cậu lại dễ dàng để cô ấy thoát như vậy? Nói...rốt cuộc vì nguyên nhân gì?"

"Kim tỷ, em..."

"Cậu khó nói lắm sao? Daewoo...nếu tôi không nể tình từ nhỏ đến lớn cậu luôn theo bên cạnh tôi thì tôi đã tự tay giết chết cậu nhưng dù sao tôi cũng đã coi ngươi như anh em vậy mà cậu lại dám dối gạt tôi?"

"Kim tỷ, em thật có điều khó nói."

"Khó nói? Khó đến mức tôi cũng không được nghe? thôi được từ nay cậu không còn là thành viên của Lục Long nữa. Cậu đi đi...tôi không muốn giết cậu, đi đi."

"Không, đừng Kim tỷ đừng đuổi em...em từ nhỏ đã là người của Lục Long có chết cũng phải làm ma của Lục long một lòng vì Kim gia này, vì chị nếu không sẽ phụ lòng của cha em...xin chị cho dù hành hạ em hay giết em cũng đừng đuổi em ra khỏi Kim gia."

Daewoo toàn thân đầy máu cố lê người đến van xin Jisoo, Jisoo không nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú Daewoo một lúc sau mới hé mở kim khẩu, nói.

"Cậu nói cậu vì Kim gia, vì tôi? Chỗ nào là vì...khi cậu chẳng thể nào nói rõ sự thật với tôi?"

"Em nói...thật ra em thả hai người đó đi chính vì...vì mẹ của Lee Jieun ngày xưa từng là thanh mai trúc mã của cha em, ông hay nhắc tới bà, tới những năm tháng hai người hẹn hò còn có cả câu thơ mà ông hay đọc để tặng bà. Nhưng sau này vì một lý do gì đó mà ông lại phụ bà cho nên đến khi chết đi ông vẫn không thể nào yên lòng được chỉ vì một lời hứa với bà năm xưa : "suốt đời suốt kiếp mãi nợ nhau" cho nên."

"Cho nên cậu vì cha cậu mà trả cho người phụ nữ kia một cái ân tình, đó là thả đứa con của bà ấy cùng người mà tôi yêu thương nhất cùng nhau rời đi?"

"Kim tỷ...em sai rồi."

"Haizzz...được rồi trong chuyện này hoàn toàn không trách cậu nhưng tôi còn một điều muốn hỏi, người đàn bà ấy có phải tên là Lee Sunhee?"

"Sao...sao chị biết?"

"Hahaha...trái đất thật tròn, haizzz...đã hai mươi mấy năm không gặp, em gái ngoan của tôi chính tôi suýt chút nữa đã không nhận ra nó....hahaha."

Daewoo nhìn Jisoo đang cười thì tưởng cô giận quá hóa điên nên có phần hơi run rẩy thầm nghĩ..."Bây giờ tôi đổi ý muốn đi có được không? Kim tỷ thật đáng sợ."

Ai không biết mỗi khi Kim Jisoo nổi cơn điên nhất định cô ta sẽ khiến người sống không bằng chết. Nghĩ vậy trong lòng Daewoo cũng có chút run sợ nhưng lòng vẫn rất thắc mắc người em gái mà Jisoo nhắc tới chính là...không lẽ. Daewoo trợn to mắt nhìn. Jisoo lúc này mới điềm tĩnh nói.

"Cậu thật ngây thơ. Cả cha cậu nữa...các người tưởng Lee Sunhee là nạn nhân của các người sao? Tôi đoán chắc ngay cả đứa em gái ngoan của tôi cũng nghĩ như vậy nên mới tìm tôi trả thù, đoạt đi hết thảy từ tôi...nhưng cậu không biết ả đàn bà đó đã dối lừa cha cậu cho đến tận lúc chết. Ngoài miệng thì nói yêu cha cậu nhưng phía sau lại lén lút bò lên giường cha tôi. Lợi dụng lúc ông ấy tiếp khách đã âm thầm bỏ thêm xuân dược vào rượu của ông để đạt được những gì bà ta muốn. Mẹ tôi cũng vì chứng kiến cảnh chồng mình không một mãnh vải che thân nằm trên người ả đàn bà đó nên mới sinh tâm bệnh mà chết đi khiến cha tôi cả đời hối hận không thôi. Nói đến người bị hại phải là cha tôi mới đúng. Bị lợi dụng, bị mất vợ còn bị đàn em hiểu lầm. Cha cậu cứ tưởng là cha tôi bắt ép ả đàn bà đó nhưng ông ta thật sự không biết tất cả đều do ả ta bày ra mưu kế này, nếu như bà ta có thể sinh cho cha tôi một người con trai thì bà ta sẽ trèo lên được chức vị Kim phu nhân này, nhưng đáng tiếc... trong tâm trí và trái tim của cha tôi luôn sở hữu một bóng hình duy nhất chính là mẹ tôi, vì vậy cho dù bà ta có mang bầu với cha tôi đi nữa cha tôi cũng đuổi thẳng tay bà ấy ra khỏi Kim gia, hàng tháng chỉ chu cấp cho một số tiền để cho bà ấy dư sức sống và nuôi con. Đó đã là phước của bà ấy rồi, hại chết mẹ tôi...ta còn chưa tính nay còn xúi giục con mình đi trả thù tôi, trả thù cả Kim gia sao? Ngay cả cha cậu cũng thật ngu muội mới tin vào lời ả đàn bà này mà dây dứt cho đến tận lúc chết."

"Không...không thể nào."

"Vậy cậu có nghĩ cha cậu cường đại thế nào? Chỉ thua kém cha tôi như thế thì sao lại phải buông tay thứ mà mình yêu thích nếu như không có núi cao hơn? Mà cả đời cha cậu chỉ trung thành và chỉ khi là cha tôi nên mới buông bỏ thôi không phải sao? Vì cha cậu mang nợ Kim gia quá nhiều nên mới buông tay nhường cho cha tôi là lẽ đương nhiên thế mà cha cậu lại chọn tin tưởng ả đàn bà ấy mà không chịu hỏi cha tôi một tiếng để cả đời cứ sống trong hối hận. Cũng như cậu bây giờ cậu tự ý quyết định khi chưa có lệnh của tôi, vậy là trung thành sao? Cả cậu và cha cậy... lòng trung thành của cả hai là như vậy sao?"

"Kim tỷ em sai rồi, em thật không xứng ở lại Lục Long, em sẽ rời đi. Cả đời này em coi như nợ chị một ân tình. Kim tỷ nếu có chuyện muốn em làm có chết em cũng sẽ hoàn thành."

Daewoo đau khổ quay lưng rời đi thì Jisoo đã âm trầm lên tiếng.

"Cậu đi rồi thì lấy gì đền tội? Muốn xả thân vì tôi thì suốt đời phải ở lại bên tôi chết cũng làm ma của tôi mới đúng."

"Kim tỷ...vậy..."

"Chuyện này tôi không trách cậu, cậu cuối cùng cũng đáng thương như cha cậu, điều bị người ta lừa gạt."

"Vậy ngày mai em sẽ đi truy lùng tung tích bọn họ, mang Kim tiểu thư trở về."

"Không vội. Tôi muốn một tay tóm gọn lưới và cũng để cho Jennie thấy được trên thế gian này lòng người thật ra như thế nào. Chỉ có để cô ấy nếm trải hết mọi sự đời thì cô ấy sau đó mới chịu ngoan ngoãn ở lại bên tôi. Trước mắt tôi còn chuyện nội bộ cần xử lý trước đã, nếu đoán không nhầm đêm nay Kim gia sẽ bắt được một con chuột to. Cứ chờ xem kịch vui vậy."

"Jennie, còn em tôi đã nói nhất định sẽ giam cầm trái tim và cả linh hồn em ở lại bên tôi...mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro