Chương 85 - Ngoại truyện lần đầu gặp 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói câu này, Tiêu Chiến mới nhận ra là mình không đúng, rất bất lịch sự và bệnh hoạn. Cùng cậu lên cái gì chứ? Cậu là biến thái sao?

Tiêu Chiến vội vàng rụt tay về, còn luôn miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Tôi nói linh tinh thôi, ngại quá."

Rượu không thể làm mặt cậu đỏ, nhưng lời xin lỗi này thì có thể. Mà rượu vào, Tiêu Chiến liền biến thành một con cá vàng, ký ức gần như phai nhạt sau bảy giây đồng hồ. Cho nên ngay khoảnh khắc nói xong lời xin lỗi, cậu đã quên mình vừa nói gì, đương nhiên cũng quên tại sao mình lại áy náy.

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Có phải cậu vừa uống rượu không?"

Không ngờ khi nghe được câu hỏi này, Tiêu Chiến lại trở nên tỉnh táo. Cậu nhìn hai chiếc ly trên mặt bàn, ra sức gật đầu: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, đầu hơi choáng, chắc là do uống rượu rồi." Dứt lời, cậu hơi nghiêng đầu, ảo não nói: "Tôi cũng không biết mình đang làm gì hay nói gì nữa."

Vương Nhất Bác khẳng định: "Cậu say rồi."

Tiêu Chiến gật đầu mấy cái liền, "ừm" một tiếng thể hiện sự tán thành rồi lập tức ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi vừa nói gì với anh ấy nhỉ?"

Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một lát, Vương Nhất Bác hỏi: "Quên rồi à?"

Tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt cậu vô cùng thản nhiên, đúng kiểu không hề nhớ gì cả: "Quên rồi."

Vương Nhất Bác: "Không nói gì hết."

Tiêu Chiến gật đầu: "Ồ vậy hả?" Cảm thấy mình đang quấy rầy người ta, cậu lại mở miệng: "Ngại quá đi."

Thản nhiên "ừ" một tiếng, Vương Nhất Bác đứng dậy, nói: "Không có gì thì tôi đi trước đây."


"Ấy ấy ấy, không được." Tiêu Chiến cuống đến mức vươn tay nắm chặt tay anh: "Anh không được đi."

Vương Nhất Bác kéo tay áo, nhưng lại chẳng thể kéo ra. Ngay khi định dùng thêm sức, anh chợt trông thấy vẻ mặt của người nọ. Cảm xúc trên gương mặt ấy như rất luyến tiếc, rất ấm ức, lại như rất muốn giữ anh ở lại. Lực kéo trên tay Vương Nhất Bác dần biến mất, cuối cùng, anh lại ngồi xuống chiếc ghế mà mình vừa đứng lên.

Chờ anh ngồi xong, Tiêu Chiến mới buông tay ra, cười ngốc. Có lẽ vì sợ Vương Nhất Bác lại bỏ đi lần nữa nên cậu cố tìm đề tài: "Tôi mời anh uống rượu nhé, đúng, mời anh uống rượu." Đột nhiên cậu rất có tinh thần, chỉ vào chiếc ly trên bàn, hăng hái giới thiệu: "Tôi nói anh nghe, rượu ở đây khó uống lắm, đã đắng lại còn cay nữa, khó nuốt cực kỳ, nhất định anh phải thử một lần!"

Vương Nhất Bác đột nhiên nở nụ cười, hỏi: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Anh xem, tôi đã uống hai ly rồi."

Ánh mắt cậu hết sức chân thành và tha thiết, trong nháy mắt, Vương Nhất Bác liền nhớ đến rất nhiều người. Bọn họ cũng từng dùng ánh mắt tương tự để giới thiệu với anh về các hạng mục kinh doanh hoặc dự án đầu tư của mình. Trong ấn tượng của anh, sau ánh mắt này chính là sự tự tin cùng mong muốn và cả hy vọng. Người khác hy vọng anh có thể tiếp thu ý kiến của mình, triển khai hợp tác với mình. Nhưng người trước mặt...

"Được, tôi đi gọi." Vương Nhất Bác nói.

Điều mà người này mong đợi, có lẽ chỉ là Vương Nhất Bác cũng nếm thử loại rượu kia, sau đó đưa ra quan điểm tương đồng với cậu: Khó uống, đắng, cay.

Thật là thú vị.

Một lát sau, Vương Nhất Bác đã gọi xong đồ uống và đi ra khỏi quán bar. Khi anh ngồi xuống một lần nữa, Tiêu Chiến liền nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi lâu thật là lâu.

Trong khoảng thời gian có thể coi là lâu ấy, Tiêu Chiến đã lần lượt trải qua một loạt vấn đề: Người này là ai? Đẹp trai vậy ta? Sao anh ấy lại ngồi bên cạnh mình? Ngồi luôn ở đấy rồi à? Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?

Nghĩ xong, Tiêu Chiến liền tươi cười với Vương Nhất Bác. Cân nhắc giây lát, cậu lại cất tiếng hỏi: "Anh gì ơi, anh thuộc dòng họ nào thế?"

Vương Nhất Bác: "Không có dòng họ nào, họ Vương , Vươngtrong nước Vương."

Tiêu Chiến bỗng cười rộ lên: "Anh bảo có trùng hợp không, tôi họ Tiêu, Tiêu trong nước Tiêu."

(Đoạn này nguyên tác công họ Tần và thụ họ Sở nên mới có đoạn hội thoai này)


Vương Nhất Bác thản nhiên "ừ" một tiếng.

Lại cười hì hì thêm chút nữa, Tiêu Chiến chỉ vào chiếc ly đã rỗng không trên mặt bàn: "Có duyên đến vậy, để tôi mời anh uống rượu đi."

Vương Nhất Bác: "..."

Lúc này anh không khỏi lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu?"

Tiêu Chiến để hai chiếc ly sát lại cạnh nhau: "Bằng này này."

Vương Nhất Bác hít một hơi: "Sức uống kém vậy?"

Vì quán bar vắng khách nên đồ uống Vương Nhất Bác gọi được đưa tới rất nhanh. Nhìn chiếc ly giống hệt, màu rượu giống hệt, hoa quả trang trí cũng giống hệt của mình, Tiêu Chiến lập tức tỏ ra kinh ngạc.

"Sao anh lại gọi cái này?" Tiêu Chiến nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác, còn liếc nhân viên phục vụ đã đi xa một cái: "Cái này khó uống lắm."

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến tiếp tục: "Sao anh không hỏi tôi, có phải anh thấy trên menu viết nó là thức uống được đề cử không? Lừa đảo đấy!"

Vương Nhất Bác không đáp mà hỏi lại cậu: "Khó uống sao cậu còn uống tận hai ly?"

Lắc đầu, cậu nói: "Tôi cũng không biết, uống một hồi, tự nhiên thấy hết hai ly rồi."

Sau đó, trước ánh mắt nóng rực đầy chăm chú của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cúi đầu, uống một ngụm rượu.


Tiêu Chiến: "Thế nào?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đúng là khó uống."

Và còn rất mạnh nữa.

Tiêu Chiến vỗ tay: "Đúng không! Khó uống lắm đúng không!"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng vậy." Tuy nói thế, anh vẫn uống thêm một ngụm nữa rồi mới đặt ly xuống.

Có lẽ nhận ra cậu Sở đây đã say bí tỉ và quên sạch mọi thứ rồi, nên anh không có ý định nấn ná ở quán bar thêm nữa. Rút khăn giấy lau tay, anh nói tạm biệt với đối phương rồi lập tức đứng lên. Nhưng cậu Sở vừa nói đã quên này lại dùng cách cũ để kéo anh ở lại.

Vẫn là vẻ mặt đầy tiếc nuối ấy... Lịch sử lại lặp lại rồi.

Nhưng lần này, Tiêu Chiến còn chưa nói gì, Vương Nhất Bác đã tự ngồi xuống, hỏi: "Sao vậy?"

Người nọ liếm môi, như đang cố nghĩ phải như thế nào mới có thể giữ anh ở lại nơi này.

"Tôi, ợ, mấy giờ rồi?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác: "Mười một giờ."

Bỗng nhiên, Tiêu Chiến nghĩ ra một biện pháp: "Tôi uống rượu, khi nãy tôi lái xe tới, giờ tôi không về nhà được."

Phân tích lời nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tỏ vẻ chẳng biết phải làm sao: "Tôi cũng uống rượu, không lái xe được."

Tiêu Chiến "ồ" một tiếng đầy mất mát.

Vương Nhất Bác lại nói: "Tôi có thể giúp cậu gọi một chiếc xe."

Tiếng "ồ" của Tiêu Chiến lại mang thêm nhiều mất mát hơn, cậu không khỏi cúi thấp đầu xuống.


Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt của cậu: "Sao vậy? Không hài lòng à?"

Anh vừa hỏi thế, Tiêu Chiến lập tức tìm được nguyên nhân khiến mình không vui, gật đầu: "Đúng, tôi không hài lòng."

Vương Nhất Bác liền hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ra vẻ xấu hổ nhưng lại không kìm nén được: "Anh gọi xe rồi đưa tôi về đi."

Hai người nhìn nhau khoảng ba giây đồng hồ, sau đó Vương Nhất Bác thỏa hiệp.

Gần đây Tiểu Trần đang xin nghỉ phép, thế nên anh gọi điện cho Hứa Kính, báo địa chỉ rồi bảo đối phương lập tức đến đây.

Thấy anh cúp máy, Tiêu Chiến liền gật đầu đầy khách sáo, nói: "Cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác: "Cậu khách sáo rồi."

Trong lúc chờ Hứa Kính đến, Vương Nhất Bác uống nốt ly rượu của mình. Còn lí do vì sao anh lại uống loại rượu này, chính anh cũng không lý giải được.

Tóm lại, mỗi lần nhìn cậu Sở rồi thu hồi tầm mắt, anh sẽ uống một ngụm rượu theo bản năng, sau đó mới cảm thấy rượu này khó uống. Cứ thế, mọi thứ diễn ra như một vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại.

Khoảng hai mươi phút sau, xe của Hứa Kính chậm rãi chạy tới.

Vương Nhất Bác nói một câu với người bên cạnh rồi đứng dậy. Nhưng sau đó anh phát hiện, áo mình lại đang bị kéo. Tiêu Chiến không dám tóm nhiều, như sợ anh nhận ra nên cậu chỉ tóm một góc vạt áo phía sau lưng anh, nhưng lại tóm rất chặt như sợ anh chạy mất.

"Xe đến rồi sao?" Tiêu Chiến cũng đứng lên.

Vương Nhất Bác kéo vạt áo nhưng vẫn không ra, nên anh dứt khoát không kéo nữa, nói: "Ừ, xe đến rồi."

Tiêu Chiến nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn: "Anh nhất định phải đưa tôi về nhà an toàn nhé."

Vương Nhất Bác: "Được."

Hứa Kính sắp lái xe hết gần nửa thành phố A.

Khi nãy, lúc mới lên xe, anh đã hỏi Giám đốc Vương bây giờ đi đâu. Nghe vậy, Giám đốc Vương liền quay sang hỏi chàng trai bên cạnh.

Chàng trai kia vô thức dựa vào người Giám đốc Vương, ậm ừ trả lời, nói muốn được đưa về nhà.

Giám đốc Vương hỏi lại: "Vậy nhà cậu ở đâu?"

Chàng trai kia lặp lại: "Ở đâu? Quên rồi."

Sau đó, trong xe trở nên im lặng.

Hứa Kính chỉ đành lái xe chạy ra đường cái.

Buổi chiều, Giám đốc Vương bảo anh chở tới chỗ này, anh đoán hôm nay ngài ấy phải về nhà ăn cơm cùng cha mẹ vì nhà họ ở gần đây.

Sao bây giờ mọi chuyện lại trở thành thế này?

Sao ngài ấy lại nhặt được một chàng trai? Còn là một chàng trai đã uống quá chén nữa.

Hứa Kính ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu.


Đó là một chàng trai xa lạ với gương mặt vô cùng đẹp trai, đây chắc chắn không phải một trong những đối tác làm ăn Giám đốc Vương từng tiếp xúc gần đây.

Chẳng lẽ ngài ấy vô tình gặp được?

Dựa theo những gì vừa diễn ra, khả năng cao nhất anh có thể nghĩ tới là họ vừa vô tình gặp nhau.

"Giám đốc Vương." Hứa Kính không biết nên rẽ trái, rẽ phải hay đi thẳng nên đành lên tiếng hỏi người phía sau: "Tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây ạ?"

Nghe anh hỏi vậy, Giám đốc Vương liền vỗ lên người chàng trai bên cạnh: "Cậu Tiêu, cậu có nhớ nhà mình ở đâu không?"

Chàng trai họ Tiêu quay sang bên trái, lại ngoảnh về bên phải rồi mở to mắt.

"Tôi không nhớ rõ nữa." Dứt lời, cậu rầu rĩ bổ sung: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt cậu, trả lời: "Cậu cứ từ từ nghĩ." Sau đó, anh nói với Hứa Kính: "Cậu cứ đi đi."

Hứa Kính đáp lại: "Vâng."

Kế tiếp, Hứa Kính đi thêm gần mười lăm phút đồng hồ nhưng cậu Tiêu kia vẫn chưa nhớ ra nhà mình ở đâu.

Hiếm khi Giám đốc Vương kiên nhẫn như vậy, phận làm tài xế như Hứa Kính cũng không dám nhiều lời.

Cuối cùng, khi đi qua một ngã tư đường nữa, phía sau rốt cuộc cũng có động tĩnh.


Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu đã nghĩ ra chưa?"

Tiêu Chiến đáp: "Nghĩ gì cơ?"

Vương Nhất Bác ngừng lại mất nửa giây rồi mới đáp: "Nhà cậu ở đâu?"

Cậu nghi ngờ hỏi: "Không phải anh đang đưa tôi về nhà sao?"

"Đúng vậy." Anh suy nghĩ một lát rồi đưa tay ra: "Có thể cho tôi xem chứng minh thư được không?"

Tiêu Chiến ậm ừ, không hề đề phòng đưa chứng minh thư của mình ra rồi nói thêm một câu: "Nhớ phải viết rõ bản photo đó được dùng vào mục đích gì, cẩn thận bị mạo danh."

Vương Nhất Bác bị chàng trai họ Tiêu này chọc cười thêm lần nữa.

Anh đọc địa chỉ ghi trên đó lên, hỏi cậu: "Đưa cậu về khu này nhé?"

Tiêu Chiến lập tức cướp chứng minh thư về, lắc đầu: "Không được, không sang chỗ mẹ tôi, tôi không đi đâu."

Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy cậu nhớ ra nhà mình ở đâu chưa?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không nhớ."

Dường như Vương Nhất Bác đã hết sạch kiên nhẫn, anh nói với Hứa Kính: "Cậu tìm một khách sạn ở gần đây đi."

Hứa Kính trả lời: "Vâng."

Đã có đích đến, Hứa Kính nhanh chóng lái xe tới một khách sạn gần đó.

Sau khi Giám đốc Vương và cậu Tiêu xuống xe, Hứa Kính hỏi thêm: "Giám đốc Vương, tôi ở đây chờ ngài sao?"

Giám đốc Vương nghi ngờ hỏi lại: "Nếu cậu không đợi thì lát nữa tôi về thế nào?"

Hứa Kính không ngờ anh sẽ phải đợi suốt một đêm.

Trước khi thuê phòng, Tiêu Chiến rất ngoan.

Cũng không hẳn thế. Thật ra cậu vẫn luôn ngoan.

Chỉ có điều cậu không nhớ ra nhà mình ở đâu, lại rất dễ quên, khiến người đối diện cảm thấy cậu có chút phá phách, còn cảm thấy cậu đang gây chuyện nữa.

Nhưng sau đó, dù Vương Nhất Bác nói gì, cậu cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Anh hỏi cậu không về nhà mà ở lại khách sạn được không? Cậu trả lời, dạ được.

Anh hỏi cậu có yêu cầu gì về khách sạn không, cậu nói không có.

Anh hỏi cậu thấy khách sạn này ổn không? Cậu nói, dạ được.

Anh hỏi cậu có nhớ mình là ai không? Cậu trả lời tên mình là Tiêu Chiến, sau đó còn bổ sung một câu, cảm ơn anh.

"Thưa ngài, phiền ngài cho tôi mượn chứng minh thư." Nữ nhân viên lễ tân khách sạn nói với Vương Nhất Bác.


Y như vừa rồi, Tiêu Chiến vẫn đang trong trạng thái sợ Vương Nhất Bác đi mất, nắm chặt lấy quần áo của anh.

Vương Nhất Bác vươn tay ra trước mặt cậu: "Đưa tôi chứng minh thư."

Tiêu Chiến lại lấy chứng minh thư từ trong túi ra một lần nữa.

Vương Nhất Bác đưa nó cho nhân viên lễ tân, sau đó nghe cô nói: "Nếu hai người đều ở lại, phiền ngài cho tôi xin chứng minh thư của cả hai."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi không ở lại."

Nữ nhân viên lễ tân đáp "vâng", bất chợt, Tiêu Chiến đi lên phía trước một bước, ghé lên bàn, nói: "Anh ấy đang lừa cô đó."

Nhân viên lễ tân ngẩng đầu: "Dạ?"

Vẻ mặt đầy ngại ngùng, cô liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác, khách sáo nói: "Thật xin lỗi, mong ngài phối hợp, đây là yêu cầu của chúng tôi."

Vương Nhất Bác vẫn trả lời như cũ: "Tôi không ở lại, tôi đưa cậu ấy lên rồi sẽ xuống luôn."

Nhân viên lễ tân quay đầu nhìn Tiêu Chiến, cậu liền lắc đầu với cô, nói bằng vẻ giận dỗi: "Anh ấy đang lừa cô."

"..." Vương Nhất Bác không muốn tiếp tục đôi co qua lại ở đây nên đành lấy chứng minh thư của mình ra.

Việc đặt phòng diễn ra rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, anh đưa Tiêu Chiến lên tầng.

Suốt quãng đường lên phòng, Tiêu Chiến rất nghe lời. Về cơ bản, cậu vẫn có thể tự đi, tuy bước chân còn chậm và chưa vững.

Khi lên đến phòng, Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến mở cửa, đẩy nó ra, giữ cho cậu vào.

"Được rồi." Vương Nhất Bác đưa thẻ phòng cho Tiêu Chiến: "Cậu vào ngủ đi."

Nhưng Tiêu Chiến lại không nhận thẻ phòng, cũng không chịu bước vào, cậu nhìn anh, hỏi: "Anh không vào sao?"

Vương Nhất Bác hỏi lại: "Tôi vào làm gì?"

Cậu tới gần anh hơn một chút, nói nhỏ: "Tôi nhìn thấy mà, anh cũng đưa chứng minh thư cho người ta, anh muốn ngủ với tôi còn gì."


Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến tiến lên giữ cửa mở, làm động tác xin mời, ý bảo anh đừng ngại: "Chào mừng anh!"

Vương Nhất Bác suy nghĩ, cuối cùng vẫn bước vào.

Anh định cắm thẻ phòng xong liền rời đi, nhưng không ngờ vừa bước vào trong, Tiêu Chiến đã đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác không biết rằng trong suy nghĩ của Tiêu Chiến, anh đã được coi là đối tượng tình một đêm tự nguyện làm quen.

Chẳng phải Vương Nhất Bác đã tới khách sạn cùng cậu sao, ban nãy anh còn đăng ký phòng bằng chứng minh thư của cả hai nữa.

Thế còn chưa đủ chứng minh à?

Tiêu Chiến tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy trong lòng còn ngại ngùng, nhưng rượu đã khiến lá gan của cậu lớn hơn nhiều.

Hơn nữa ký ức trong đầu lại vô cùng lộn xộn, tối hôm đó, Tiêu Chiến nghĩ gì liền nói thẳng ra miệng.

Trong trí nhớ của Vương Nhất Bác, anh là bị Tiêu Chiến lừa lên giường.

Về chuyện tại sao lại bị lừa lên giường, bản thân anh cũng không hiểu rõ.

Rõ ràng anh vẫn luôn từ chối.


Nhưng không biết sao từ chối một hồi, cuối cùng anh lại đè người ta lên giường.

Rồi ăn sạch người ta.

Đã vậy, anh còn không chỉ làm một lần.

Nhưng trong trí nhớ của Tiêu Chiến, anh chỉ là đối tượng tình một đêm bình thường. Cậu bắt gặp một anh chàng cực kỳ đẹp trai, sau đó làm cái này cái kia với người ta.

Đợi sáng hôm sau tỉnh lại, người cậu gặp đêm qua đã đi rồi.

Trong phòng, ngoại trừ những thứ lộn xộn trên giường và dưới đất chứng minh chuyện đã xảy ra giữa hai người, mọi thứ đều vô cùng bình thường.

Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, dây thần kinh cảm giác của cậu mới bắt đầu hoạt động.

Đầu óc rối tinh rối mù, không thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, cậu nhớ được vài chuyện, và cũng quên sạch vài điều.

Nhưng có hai thứ để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu.

Đầu tiên là cậu rất sướng.

Thứ hai, mông cậu rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nước