Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gián điệp Ma giáo mỗi ngày đều sơ hở – Phần 2

Dịch: QT

Edit: Tiểu Mạch

Chương 6

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Nhiễm tỉnh lại đã thấy giáo chủ không nằm bên cạnh, vì thế hắn an tâm duỗi thắt lưng, phi thường không tiền đồ dự định ngủ tiếp.

Lúc này giáo chủ đột nhiên đẩy cửa vào, mái tóc dài phiêu dật được buộc chặt lên gọn gàng, trên mặt có một tầng mồ hôi mỏng, trong tay cầm một thanh kiếm.

Lâm Nhiễm ngáp một cái: Chào buổi sáng.

Giáo chủ liếc hắn một cái: Lười.

Lâm Nhiễm: A?

Giáo chủ: Ta đã luyện kiếm được nửa canh giờ1 rồi.

Lâm Nhiễm tỏ ra không quan tâm: Ngươi lợi hại.

Giáo chủ thấm thía nói: Một ngày bắt đầu từ sáng sớm, nếu tỉnh rồi thì dậy đọc sách tập võ, đừng lãng phí thời gian.

Lâm Nhiễm sửng sốt một chút, lập tức gật đầu như mổ thóc: Ta sai rồi.

Một Ma giáo giáo chủ, hôm qua vừa mới động phòng hoa chúc, hôm nay mới sáng sớm bảnh mắt liền dậy luyện kiếm, còn dạy dỗ tiểu thiếp thứ mười tám như hoa như ngọc một trận, vì hắn lười biếng nằm nướng.

Đờ mờ họa phong này cũng quá thanh kỳ rồi.

Nhất định là bởi y bất lực, nam nhân hễ bất lực thì dễ có suy nghĩ biến thái, kiềm chế dục vọng lâu ngày không có chỗ phát tiết, đành phải sáng sớm chạy đi luyện kiếm, hơn nữa nhìn thấy người khác không bất lực như mình sẽ thấy hâm mộ ghen tị hận, nhưng lại không thể nói thật chỉ có thể quen thói mà dạy dỗ người ta.

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, không khỏi đồng tình nhìn giáo chủ một cái.

Mới còn trẻ thế đã phế2 rồi.

Giáo chủ nhìn Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, đột nhiên mặt trầm xuống: Ngươi nghĩ gì đó?

Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ta nghĩ sau này phải ngủ sớm dậy sớm.

Giáo chủ cười khẽ: Thay quần áo đi, theo ta ra tổng đàn3 phát biểu.

Chương 7

Từ tổng đàn bước ra, Lâm Nhiễm ngáo hết cả người rồi.

Ma giáo tổng đàn này phong cách trang trí phi thường hắc ám, nhìn là biết được thiết kế bởi một thằng nhóc trung nhị4, màu sắc chủ đạo toàn đen thui, trên tường vẽ đầy chữ "sát" bằng sơn đỏ, có mấy sợi dây thòng xuống từ trần nhà treo xương đầu con gì không biết, phía trên bảo tọa của giáo chủ có một cái bảng lớn viết bốn chữ "Ta muốn thành ma", phi thường có bệnh.

Khiến người ta lúc nào cũng muốn đem người thiết kế thộp đến hành hung một trận.

Mà chủ nhân của Ma giáo tổng đàn này, giáo chủ điện hạ, mới sáng sớm tập trung đầy đủ hơn một ngàn giáo chúng, sau đó ngồi trên cái bảo tọa tạo hình khốc huyễn5 nhìn là biết của thiếu nam ấu trĩ6...

Giảng Luận Ngữ cho mọi người.

Giáo chủ ngồi ngay ngắn: Sở dĩ bất dục, vật thi vu nhân, các ngươi có hiểu không?

Giáo chúng đều tỏ vẻ không hiểu.

Giáo chủ siêng năng: Ý của những lời này là, những chuyện mà bản thân không muốn, thì cũng đừng ép người khác làm. Các ngươi không muốn bị đánh, người khác không muốn bị đánh như vậy thôi, cho nên các ngươi đừng chạy ra ngoài đánh đánh giết giết cả ngày, hiểu không?

Giáo chúng đều tỏ vẻ sẽ nghe theo lời dặn dò của giáo chủ, giáo chủ thiên thu vạn đại, hồng phúc tề thiên.

Giáo chủ gật đầu: Ngoan.

Sau khi bài phát biểu của giáo chủ kết thúc, đường chủ các đường chịu trách nhiệm thống kê xem hôm qua giáo chúng dưới tay làm bao nhiêu việc tốt, tùy từng tình huống mà phát hoa hồng nhỏ, xách trứng giúp cụ bà phát một bông, đưa trẻ lạc về nhà với cha mẹ phát hai bông, giải cứu thiếu nữ vô tội bị ác bá bắt về nhà phát ba bông, mọi người vô cùng vui vẻ, không khí thập phần tường hòa7.

Lâm Nhiễm ngồi bên cạnh giáo chủ, sâu sắc hoài nghi mình ngồi nhầm chỗ, đây không phải Ma giáo, đây căn bản là Hội Chữ Thập Đỏ.

Giáo chủ ý vị thâm trường: Ngươi lại nghĩ gì đó?

Lâm Nhiễm: Không nghĩ gì hết.

Giáo chủ từ trong ngực lấy ra cái gì đó đưa cho Lâm Nhiễm: Sáng nay ta nhặt được ở trong phòng, của ngươi làm rớt phải không?

Lâm Nhiễm cầm lấy nhìn một cái.

Yêu bài8 của Lục Phiến Môn.

Sư huynh, ngươi làm rơi này.

Chương 8

Lâm Nhiễm bình tĩnh vô cùng: Không phải của ta, ta chưa nhìn thấy bao giờ.

Giáo chủ gật đầu: Ờ ——

Không khí giữa hai người im lặng đáng sợ, thần kinh cả người Lâm Nhiễm đều căng thẳng, tim đập ầm ầm ở ngoài cũng nghe thấy.

Hết sức căng thẳng.

Giáo chủ quay ngoắt qua nhìn: Bữa sáng muốn ăn gì?

Lâm Nhiễm nhảy dựng lên: A a a a a a!

Giáo chủ tay chống trán im lặng cười.

Lâm Nhiễm không thể tin: ...Vừa rồi ngươi mới nói cái gì?

Giáo chủ thản nhiên nói: Bữa sáng muốn ăn gì?

Lâm Nhiễm tâm trạng nặng nề u ám, hoài nghi giáo chủ cố ý đùa giỡn mình, căn bản không muốn ăn gì hết: Ăn gì cũng được.

Giáo chủ đứng dậy: Vậy là tốt rồi, dù sao cũng làm xong rồi, đi thôi.

Lâm Nhiễm thống khổ bước theo: ...

Ma giáo giáo chủ này, không chỉ họa phong không đúng, nội tâm cũng đen thui.

Chương 9

Ăn xong bữa sáng áp lực nhất trần đời, giáo chủ đi tuần tra các phân đường, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mò mẫm quay về tân phòng ngày hôm qua.

Vừa mở cửa đã thấy sư huynh đang chờ trong phòng, nhìn thấy Lâm Nhiễm câu đầu tiên phun ra là: Ngươi có thấy yêu bài của ta không?

Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết hắn: Giáo chủ cầm.

Sư huynh đầy mặt đờ mờ: Y có nói gì không?

Lâm Nhiễm: Ta nói không phải của ta, y liền hỏi ta bữa sáng muốn ăn gì.

Sư huynh nghĩ nghĩ: Kẻ này lòng dạ thật khó lường.

Lâm Nhiễm liếc mắt xem thường: Tào lao.

Sư huynh: Lại đây, báo cáo với sư huynh, hôm nay Cơ Vô Tà đã làm gì ?

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, Cơ Vô Tà này hiển nhiên chính là tên của giáo chủ, vì thế trả lời chi tiết: Y sáng sớm đi luyện kiếm nửa canh giờ, sau đó đi tổng đàn tập hợp giáo chúng chỗ giảng Luận Ngữ, còn bảo đường chủ các phân đường ghi chép mấy chuyện người tốt việc tốt bọn họ làm, phát hoa hồng nhỏ.

Sư huynh nghe xong, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Nhiễm, hỏi: Có phải đêm qua ngươi bị ngu luôn tới giờ rồi không?

Lâm Nhiễm càng muốn đánh chết hắn: Ta đánh chết cha ngươi bây giờ!

Sư huynh hoài nghi: Y làm mấy chuyện đó thật hả?

Lâm Nhiễm hung tợn trừng hắn: Thật!

Sư huynh sờ sờ cằm: Ta đã hiểu, y phát hiện yêu bài ta đánh rơi ở đây, biết Lục Phiến Môn đang điều tra y, cho nên cố ý giả vờ mê hoặc chúng ta, vì thế nên y cũng không giết ngươi, nếu là trực tiếp giết ngươi chẳng khác nào tuyên chiến với Lục Phiến Môn, giữ ngươi lại, cho ngươi thấy y không làm chuyện xấu, chẳng phải là rất tốt sao?

Lâm Nhiễm: Hình như cũng có lý.

Sư huynh: Nếu y ngầm đồng ý để ngươi lại bên cạnh, vậy ngươi cứ tiếp tục giả ngu, tìm cơ hội bới móc nhiều hơn đi.

Lâm Nhiễm buồn bã nói: Ta có thể mặc kệ không?

Sư huynh: Không thể.

Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Được rồi, bất quá ta phải nói cho ngươi biết, đêm qua y chưa làm gì cả, lão tử vẫn trong sạch, hình như y bị bất lực.

Sư huynh thở dài: Bất lực cái rắm, lúc trước ngươi tử triền lạn đả9 muốn gả cho y, Cơ Vô Tà đây căn bản là không muốn thượng ngươi.

Lâm Nhiễm: Phắc? Chẳng lẽ không phải là ta bị bắt tới sao?

Sư huynh khinh bỉ xì một tiếng: Nói chuyện với ta mà ngươi còn giả bộ cái rắm, lúc trước để y cưới ngươi, ngươi lấy cái chiếu rách quấn ta lại, quỳ gối trước kiệu của y nói ngươi muốn bán mình chôn cha đó.

Lâm Nhiễm không phúc hậu cười: Ha ha ha ha ha.

Sư huynh đầy mặt hèn mọn: Cơ Vô Tà chả thèm nhìn tới ngươi, bảo thuộc hạ xốc chiếu lên nhìn ta một cái, xong rồi ném cho một thỏi bạc đuổi ngươi đi.

Lâm Nhiễm cảm giác không biết tại sao lại thấy bị đả kích: Lão tử10 tự dâng tới cửa y lại còn không thèm nữa hả?

Sư huynh chậc chậc: Chưa hết đâu, ngươi nói một thỏi bạc không đủ, tử triền lạn đả đòi nhất định phải gả cho y, sau đó y không biết làm thế nào mới chấp nhận ngươi, ngươi liền vui vẻ đi theo sau kiệu của y.

Lâm Nhiễm: ... Lục Phiến Môn nhà các ngươi sao còn chưa phải đóng cửa vậy?

Bộ khoái đều là lũ ngốc!

Hai người vừa nói chuyện, vừa để ý động tĩnh ngoài cử, nhưng mà lúc này, Cơ Vô Tà nhảy từ cửa sổ nhảy vào đây, căn bản bất ngờ không kịp đề phòng.

Sư huynh cùng Lâm Nhiễm đều ngáo ra.

Chương 10

Sau khi Cơ Vô Tà nhảy vào thì thản nhiên liếc một cái hai người đang ngây ra như phỗng, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì nói với Lâm Nhiễm: Vi phu để quên đồ, về lấy.

Lâm Nhiễm quả thực sắp bị dọa phát khóc: Ngươi lấy đi ngươi lấy đi.

Cơ Vô Tà bình tĩnh mở ngăn bàn lấy ra một cái kiếm tuệ11, thay xong lại bỏ kiếm tuệ cũ vào ngăn bàn: Vi phu quên đổi kiếm tuệ.

Lâm Nhiễm vận dụng chút tế bào não còn sót chưa bị hù chết kết luận, Cơ Vô Tà là đang cố ý.

Có ai bởi vì quên đổi kiếm tuệ mà đặc biệt chạy về nhà không! Có ai không!

Có ai nhà có cửa không đi mà đi đường cửa sổ không! Có ai không!

Nhưng Cơ Vô Tà thay kiếm tuệ xong liền xoay người đi luôn, coi sư huynh như không khí, Lâm Nhiễm vừa muốn thả lỏng một cái, Cơ Vô Tà lại quay phắt đầu qua, vẻ mặt cười cười bí hiểm nhìn nhìn Lâm Nhiễm nói: Lão thập bát.

Lâm Nhiễm run cầm cập: Dạ đây tướng công.

Giáo chủ bộ dạng vui vẻ: Dành thời gian đi thăm mộ cha ngươi một lần đi, đốt chút tiền giấy.

Lâm Nhiễm giật mình thẳng lưng.

Ánh mắt giáo chủ nhìn chằm chằm sư huynh: Cha ngươi còn hiển linh nữa kìa.

Lâm Nhiễm trong lòng thắt cổ tám trăm lần, dùng khí lực toàn thân cười ra một cái còn khó coi hơn cả khóc: Được, ta sẽ đi đốt...

Giáo chủ: Cha ngươi pháp lực thật cao cường, nhìn cứ như người sống á.

Lâm Nhiễm cảm giác mình sắp ngất đi: A ha ha ha ha phải không, sao ta lại không nhìn thấy...

Giáo chủ lại thấp giọng nói: Cha ngươi rất trẻ.

Lâm Nhiễm hồn du thiên ngoại12: Cũng được, không trẻ bằng ngươi...

Giáo chủ nhếch mép, lẩm nhẩm tiểu khúc13 đi mất.

*Chú thích

[1] canh giờ: thời xưa một ngày chia làm 12 tiếng theo 12 con giáp bắt đầu từ giờ tý (tức khoảng 11 giờ đêm đến 1h sáng), mỗi canh giờ tương đương 2 tiếng hiện giờ, nên nửa canh giờ là 1 tiếng. Mình hồi trước đi lượn lượn thấy nhiều bạn hiểu lầm chỗ này quá chừng~

[2] phế: ý chỉ cái sự bất lực của bạn giáo chủ

[3] tổng đàn: có thể hiểu là trụ sở chính:v ở đây là sảnh chính/tòa nhà chính nơi tập hợp Ma giáo

[4] trung nhị: còn gọi là bệnh trung nhị, thuật ngữ xuất phát từ anime, chỉ học sinh cấp 2 (thường cỡ lớp 8) ấu trĩ, có suy nghĩ mình giỏi hơn người, mình cứu thế giới, không ai bằng mình hoặc cả thế giới chống lại mình, không ai thương mình bla bla. Trung nhị nghĩa là năm hai trung học, trung học bắt đầu từ lớp 7

[5] khốc huyễn: ngầu lòi

[6] thiếu nam ấu trĩ: 杀马特小王子 – smart tiểu vương tử, ở đây dùng với ý phỉ báng mấy bạn tự coi mình là quàng tử thông minh tài giỏi :v

[7] tường hòa: hòa bình hạnh phúc, vui vẻ thoải mái

[8] yêu bài: khối nhỏ bằng gỗ hoặc ngọc, thường có hình chữ nhật, đeo ở thắt lưng, thường có ghi thân phận hoặc nơi làm việc của người đeo thời phong kiến

[9] tử triền lạn đả: đu đeo, nhất quyết đu bám, liều chết không buông

[10] lão tử: ông đây, bố đây

[11] kiếm tuệ: nút thắt được trang trí thêm bằng dây tua rua kết bằng sợi buộc ở đuôi kiếm cho đẹp

[12] hồn du thiên ngoại: linh hồn bay tới trời, ý là lơ đễnh hoặc sợ hãi không suy nghĩ nổi

[13] tiểu khúc: điệu nhạc, điệu hát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro