Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mỗi lần thi xong, anh ấy đưa tôi đi tắm nước nóng như phần thưởng.

À... Tất nhiên cũng có đôi chút thay đổi.

Khi đang thử đồ trong phòng, Cố Vân Thanh không ra ngoài nữa mà ở lại giúp tôi thay đồ.

Ra khỏi thư viện, anh ấy sẽ ấn tôi vào ghế phụ lái và hôn say đắm.

Đi tắm suối nước nóng, về cơ bản, tôi đều được anh ấy bế về phòng.

Sau khi kết hôn với Cố Vân Thanh không lâu, có lần ông anh trai lén đưa tôi xem một đoạn video.

Xem ngày trên video, đúng là ngày tôi nắm tay Diệp Phong bị Cố Vân Thanh nhìn thấy.

Cố Vân Thanh khuỵu gối ngồi trên đất, ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi uống rượu.

Trên sàn đầy những chai rỗng ngổn ngang, anh ấy uống quá nhiều.

"Vào ngày sinh nhật lần thứ 19 của cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn hở lưng, vui vẻ chạy đến ôm tôi. Tiếng nhạc tràn ngập khắp phòng, dưới sự chứng kiến của mọi người, tôi ôm cô ấy nhảy, tay không dám chạm vào eo cô ấy, ánh mắt không dám chạm vào người cô ấy.

"Tối hôm đó, tôi đã mơ thấy một giấc mơ rất khác. Rồi nhận ra Giang Phán đã lớn thật rồi.

"Cô ấy không còn là đứa trẻ con đau răng mà vẫn đòi ăn kẹo, đến công viên thì nhất định phải mua bóng bay nữa."

"Êi êi êi! Cố Vân Thanh, trước mặt tôi mà nghĩ tới em gái tôi, như vậy có quá đáng không." Anh trai tôi đá nhẹ vào chân anh, lười biếng nói.

"Muốn yêu đương thì cứ yêu đi, Bảo Nhi xinh đẹp đáng yêu thế. Thừa dịp còn trẻ mà không yêu đương thì thật lãng phí thanh xuân. Còn cậu. . . . . . Cố Vân Thanh. Tôi cảnh báo cậu, đừng làm chuyện dại dột tổn thương nó. Cho dù bố cậu không bẻ gãy chân cậu thì tôi cũng sẽ trùm bao tải đánh cho cậu một trận."

Trong mắt mọi người, Cố Vân Thanh là anh trai tôi, là người lớn hơn tôi, anh ấy không nên có tình cảm khác với tôi.

Cố Vân Thanh úp mặt vào khuỷu tay, rất lâu sau mới nói: "Tôi biết rồi."

Khi anh nói ba từ này, giọng anh đứt đoạn.

Tôi bỏ ra một đống tiền để mua lại đoạn video này từ tay anh trai, về nhà tôi thấy Cố Vân Thanh đang cắt hoa quả trong bếp.

Anh trai tôi, một kẻ bóc lột, nhìn vào số tiền trong tài khoản, thở dài: "Ôi chao, đây là tiền của Cố Vân Thanh, mình phải nghĩ xem nên tiêu thế nào."

Trên đường về nhà, tôi nhắn tin cho anh, nói rằng muốn ăn sữa chua hoa quả.

Tôi lao tới và nhào vào lòng anh.

Chưa đợi anh nói gì, tôi đã hôn anh.

Ăn hoa quả thì đã ăn rồi, nhưng cách ăn thì không diễn tả cụ thể được.

Việc Diệp Phong trở về khiến tôi khá kinh ngạc.

Ngoài sự ngạc nhiên, quan trọng hơn là sự vui mừng khi được gặp lại người bạn cũ.

Diệp Phong giải thích cho tôi rằng năm đó anh bị bố mẹ ép ra nước ngoài, chứ không cố tình biệt tích, tôi cũng hiểu được.

Tôi tránh mặt anh ấy là không muốn khiến Cố Vân Thanh hẹp hòi này ghen tuông.

Không ngờ Cố Vân Thanh lại nghi ngờ không biết tôi có yêu anh không!

Đùa cái gì vậy! Kết hôn một năm rồi, đến cả ga trải giường cũng bạc màu rồi mà vẫn còn hoài nghi thế sao!

Sau khi lăn giường với Cố Vân Thanh, ngày hôm sau tôi tìm mẹ.

Mẹ hỏi tôi trước tiên có biện pháp bảo vệ không. Tôi đỏ mặt gật đầu, bà ấy mới bắt đầu tâm sự.

Mẹ nhắc đến chuyện năm xưa, thở dài: "Bảo Nhi, lúc đó ba mẹ đã quá sao nhãng với con. Ba mẹ là người của công chúng, đi đâu cũng bị bám đuôi. Năm con ba tuổi, ba mẹ đưa con đến sân bay, kết quả bị cánh săn ảnh đuổi theo, con sợ hãi khóc òa lên, về nhà lại lên cơn sốt. Đến khi con năm tuổi, ở nhà họ Cố vài tháng, suốt ngày bám theo Cố Vân Thanh. Cũng từ lúc đó, mỗi khi ba mẹ đi công tác đều gửi con ở nhà họ Cố. Dần dần, thời gian con ở nhà họ Cố còn nhiều hơn ở nhà mình."

"Đến khi con vào cấp hai hay lần đầu đến tháng, mẹ thấy con không nên tiếp tục sống chung với tiểu Cố nữa. Một cô bé tuổi dậy thì mười ba mười bốn, ở cùng một chàng trai lớn, dù sao cũng không tiện.

"Lúc đó, mẹ đã nói chuyện với dì Lâm, tiểu Cố cũng ở đó. Mẹ qua đón con về.

"Sau khi đón con về, dì Lâm gọi điện cho mẹ, bảo rằng sau khi con đi, tiểu Cố cả ngày chẳng buồn nói chuyện. Những món đồ mua cho con đều chất đống trong phòng ngủ. Dì Lâm nhìn thấy mà xót xa lắm, chỉ hận không thể sinh cho tiểu Cố một đứa em gái?"

"Con đi chơi về bị ướt mưa, đúng lúc đến tháng, rồi lại sốt. Đến tối thì khóc không ngừng, lại còn không chịu uống thuốc. Tiểu Cố nghe tin thì vội bay về từ thành phố khác. Nó thuần thục lấy khăn lau mồ hôi cho con, nhờ mẹ đắp miếng dán giữ nhiệt lên bụng con rồi pha mật ong cho con uống.

"Đợi con nín khóc, trông con ngủ say rồi mới cho con uống thuốc. Khi đó nó còn bảo. Nếu con uống thuốc mà không uống nước mật ong trước thì chắc chắn sẽ nôn ra. Việc nó chăm sóc con từng chút một khiến mẹ rất ngạc nhiên. Mẹ muốn nó về nghỉ ngơi nhưng nó nhất định không chịu rời khỏi giường con. Nói nếu nửa đêm con tỉnh dậy thì chắc chắn sẽ đói, muốn ăn gì đó."

Tôi nghe mà nghẹn ngào: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại sợ con coi Cố Vân Thanh là người thân, rồi không phân biệt được tình yêu và tình thương chứ? Ở bên anh ấy, con thấy rất sợ. Người thân thì mãi mãi là người thân, nhưng nếu là người yêu thì khi chia tay sẽ rất đau khổ. Như vậy con sẽ mất Cố Vân Thanh mãi mãi."

"Con gái của mẹ, mẹ nói những điều này với con là muốn con đối xử tử tế với Tiểu Cố." Mẹ tôi nhẹ nhàng nói, "Lần đó, Tiểu Cố đã đến cầu xin mẹ. Nó nói rằng mình nhất định sẽ giữ chừng mực, mong mẹ cho phép con trở về nhà họ Cố. Nó rất chu đáo, cho con ở tầng hai, còn mình ở tầng một. Nó còn lắp camera trong nhà, thuê người giúp việc để mẹ yên tâm. Nó làm nhiều như vậy, mẹ còn có thể nói không sao? Còn nữa, lúc con ốm toàn gọi Vân Thanh là anh trai. Mẹ nghe mà đau lòng lắm."

"Dì Lâm cũng nói với mẹ rằng dì ấy sẽ theo dõi Tiểu Cố. Tuyệt đối không để nó làm tổn thương con, mẹ mới yên tâm để con quay lại nhà họ Cố.

"Bảo Nhi à, con đã 20 tuổi rồi, là một cô gái rồi. Yêu ai, làm gì, miễn con tự bảo vệ mình, mẹ đều chúc phúc cho con. Mẹ Diệp Phong đánh con, mẹ nghe xót lắm. Nhưng cũng không khuyên con chia tay. Sự ngọt ngào và cay đắng trong tình yêu, chỉ có chính con trải qua thì mới biết nên lựa chọn thế nào.

"Con và Tiểu Cố ở bên nhau, bất kể tương lai thế nào, đều đừng sợ hãi, hãy trân trọng hiện tại là được. Bố mẹ, và cả anh trai con nữa, mãi mãi đứng sau con."

Sau cuộc trò chuyện đó, tôi đã nhìn nhận lại bản thân, đối diện với thứ tình cảm này.

Diệp Phong với tôi như cơn gió mùa xuân, cơn mưa mùa hạ, thích anh ấy chỉ là chuyện tốt thêm vui.

Còn Cố Vân Thanh, anh ấy chính là đường chỉ trong lòng bàn tay tôi, cùng tôi trải qua niềm vui nỗi buồn, là dấu ấn tôi không thể xóa nhòa.

----------------------------- 

Nhật ký bí mật của Cố Vân Thanh

Mẹ tôi là một người phụ nữ rất dịu dàng, ngay cả khi ly hôn với bố, bà vẫn rất bình tĩnh và thong dong.

Lý do họ ly hôn khá đơn giản. Mẹ cần có người yêu thương và bầu bạn. Nhưng bố thì lại thường xuyên đi công tác liên miên.

Tình cảm nhạt dần nên họ ly hôn.

Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng hôn nhân và tình yêu chỉ là sản phẩm con người tạo ra để che giấu đi nỗi cô đơn của chính mình.

Còn tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn cả.

Mẹ thường cảm thấy tôi quá nhạt nhẽo, sẵn tiện còn lo lắng luôn sau này lớn lên liệu tôi có lấy được vợ hay không.

Tôi kiên nhẫn nghe bà rầu rĩ lảm nhảm, rồi nhờ mẹ đi gọt giúp tôi một đĩa trái cây.

Bà Lâm lại vui lên ngay. Thực ra tôi không hiểu tại sao làm một chuyện cỏn con như vậy lại có thể khiến bà vui đến thế.

Cho đến khi Bảo Nhi xuất hiện bên cạnh tôi, tôi mới dần hiểu được cảm xúc của mẹ Lâm.

"Vân Thanh, mẹ có thể trao đổi một chuyện với con được không? Có được phép cho Bảo Nhi ở bên nhà mình vài tháng không?" Bà Lâm hỏi ý kiến tôi, đôi mắt ánh lên sự mong đợi.

Giang Phán, tôi biết, con gái út của nhà họ Giang, em gái bé bỏng mà Giang Vọng luôn nhắc đến.

Trên ban công, tôi thường xuyên nhìn thấy Giang Vọng bế Giang Phán chơi trong vườn hoa.

Một cục bông nhỏ trắng trẻo, mặc váy hồng đuổi theo đàn bướm.

Giang Vọng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền nhắn tin khoe khoang với tôi, rằng mình có một cô em gái ai gặp cũng cưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#miinchii-