#9 - #10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: ĐỒ CHẾT TIỆT!

          “Tại sao ta phải học thứ này?”. Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn khóc, loại truyện sex này không phải nên len lén ở nhà đọc ư, sao còn có thể công khai đem ra bàn luận?

          Tỷ tỷ áo tím nói. “Bởi vì Tần cung chủ là hạc trong bầy gà”

          Chuyện đó liên quan gì tới lão tử? Thẩm Thiên Lăng bị loại logic kì quái này khiến cho sợ ngây người!

          Hắn là hạc trong bầy gà thì ta phải học kỹ thuật trên giường, nếu hắn là chân long thiên tử thì ta còn phải học thuật biến thân ư?

          Vậy sao hắn không trực tiếp cưới Siêu nhân điện quang đi cho rồi!

          “Cho nên có nhiều người muốn gả cho cung chủ”. Tỷ tỷ áo tím không nhanh không chậm nói tiếp nửa câu sau. “Tiểu thiếu gia muốn chiếm được trái tim cung chủ thì đương nhiên phải học một thân công phu điên long đảo phượng trên giường”

          Một tiếng sét giáng xuống trần gian, Thẩm Thiên Lăng đã không còn biết dùng vẻ mặt gì để đối diện với hết thảy!

          Cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài trong lòng ra sức FUCK FUCK FUCK FUCK FUCK!

          “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”. Tỷ tỷ áo tím thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, vậy nên mở miệng giục.

          Không thể! Thẩm Thiên Lăng ôm bụng. “Đau bao tử!”

          Tỷ tỷ áo tím không nói gì nhìn hắn.

          “Hay bữa khác rồi học”. Thẩm Thiên Lăng vội lao ra ngoài.

          Tỷ tỷ áo tím: …

          “Ấy, công tử chậm chút”. Bảo Đậu vừa vào cửa thì đụng hắn, suýt bật ngửa.

          “Mau về thôi”. Thẩm Thiên Lăng kéo Bảo Đậu chạy.

          “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Bảo Đậu hoang mang. “Tằng phu tử tới chưa?”

          Nếu nàng không tới thì ta cũng đâu đến mức như vậy! Thẩm Thiên Lăng một hơi chạy tới hoa viên, tựa trên hòn non bộ thở dốc.

          “Rốt cuộc là sao vậy?”. Bảo Đậu thật sự bối rối. “Phu tử muốn đánh ngươi sao?”

          Nếu đánh ta thì tốt rồi, nhìn nàng như muốn đè ta ra vậy! Thẩm Thiên Lăng nắm tay Bảo Đậu hỏi. “Vị Tằng phu tử kia lúc nào thì vào phủ?”

          Lời Bảo Đậu khiến người ta giật mình. “Ít nhất cũng hơn một năm rồi”

          Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hít một hơi khí lạnh. Hơn – một – năm! Vậy là qua bao nhiêu tiết học rồi, một tháng mười hai lần biết không! Mười hai lần nha! Trong thời gian đó đã phát sinh chuyện gì, căn bản không tưởng tượng nổi!

          “Công tử”. Bảo Đậu quơ quơ tay trước mặt hắn. “Ngươi đừng làm ta sợ, không sao chứ?”

          “Nàng chuyên dạy… mấy thứ này sao?”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng vặn vẹo.

          Bảo Đậu đỏ mặt. “Vâng”

          Đỏ mặt! Đỏ mặt nha! Qủa nhiên là thế! Thẩm Thiên Lăng nước mắt lưng tròng ngồi trên tảng đá. “Ngươi nói xem một cô nương sao lại muốn làm chuyện này”. Kín đáo e thẹn một chút không được sao? Còn học người ta khoe ngực! Ngươi là người thời đại nào mà học đòi khoe ngực hả?

          “Nàng không phải cô nương bình thường”. Bảo Đậu nhỏ giọng nói. “Nàng là bậc thầy nổi danh Giang Nam”

          Mẹ kiếp, loại chuyện này còn có khả năng thành bậc thầy, Thẩm Thiên Lăng đỡ trán thầm kêu gào, còn ghê hơn so với thế giới cần bài trừ văn hoá phẩm đồi truỵ trước kia.

          “Năm ấy cũng vì phu nhân sợ công tử ngây thơ không biết gì nên mới mời Tằng phu tử đến dạy”. Bảo Đậu nói. “Thật ra loại chuyện này trước khi kết hôn đều có người dạy, nhưng phu nhân hơi nóng lòng, lại sợ Tần cung chủ bị hồ ly tinh quyến rũ nên mới làm chuyện này sớm”

          Thế này cũng quá mức nhìn xa trông rộng rồi! Sao lại có người làm mẹ như vậy chứ! Thẩm Thiên Lăng tâm trạng phức tạp khó có thể diễn tả thành lời, thậm chí hoài nghi chuyện đi tìm Hồ tiên cũng do nương khéo léo xúi giục! Có phải mẹ ruột thật không đây? Quả thật nhịn không được nước mắt lưng tròng. “Có cách nào để nàng rời đi không? Tằng phu tử ấy, à mà nàng tên gì?”

          “Tằng Tiên Tiên”. Bảo Đậu nói. “Công tử muốn khiến nàng rời đi ư?”

          Thẩm Thiên Lăng điên cuồng gật đầu.

          Tằng Tiểu Hiền tạm được, Tằng Tiên Tiên thì không cần!

          “E là không được”. Bảo Đậu nhíu mày. “Năm ấy phu nhân tốn biết bao công sức mới mời nàng tới được, hơn nữa… hơn nữa…”

          “Hơn nữa cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

          Bảo Đậu kề sát vào lỗ tai hắn thần bí nói. “Hơn nữa có người nói Tằng phu tử dạy cho phu nhân rất nhiều… biện pháp, bọn họ quan hệ rất tốt”

          Thẩm Thiên Lăng: …

          Nương, ngươi tha cho cha ta đi, hắn sắp 60 rồi…

          “Ngươi sắp tròn 18 đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng bóp mặt Bảo Đậu. “Ta hỏi ngươi vài chuyện”. Tuy bàn mấy chuyện này với trẻ vị thành niên thì không tốt lắm, nhưng cũng không còn cách nào khác, so với hỏi tỷ tỷ áo tím Tằng Tiên Tiên thì tốt hơn nhiều!

          “Công tử hỏi đi”. Bảo Đậu rất nghe lời.

          “Trước kia trong tiết học của Tằng phu tử, ngươi luôn ở cạnh ta sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

          Bảo Đậu gật đầu. “Đa phần là vậy”

          Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, vậy là chưa đến mức phát sinh chuyện gì quá trớn! Ít nhất… không có thực hành, thật quá cầm thú mà!

          Vì vậy Thẩm Thiên Lăng lại hỏi. “Nàng dạy cái gì?”

          Bảo Đậu nói. “Kỹ thuật trên giường”

          Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một chút, ta biết là kỹ thuật trên giường, ta hỏi nội dung cụ thể cơ!

          “Chính là dạy chuyện đó”. Khuôn mặt Bảo Đậu đỏ bừng, giọng nói cũng nhỏ xuống. “Hơn nữa bình thường còn có mấy thứ đồ kì quái”

          Lại còn có công cụ sao? Thẩm Thiên Lăng nhất thời liêu xiêu theo gió, cảm giác thế giới quan (cách nhìn nhận về thế giới xung quanh ~ trong triết học hay ~) bị đổi mới!

          “Tằng phu tử còn nói, chỉ cần công tử chịu khó dùng đồ vật này luyện tập, tương lai Tần cung chủ nhất định sẽ vì công tử thần hồn điên… ô!”

          “Con nít không được nói chuyện này”. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai.

          “Ha”. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ.

          “A!”. Thẩm Thiên Lăng càng hoảng sợ, hình như hơi quen tai.

          “Phu nhân xấu hổ sao?”. Tần Thiếu Vũ từ hòn non bộ bước ra, đáy mắt tràn đầy ý cười.

          Cười em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. “Đê tiện!”. Nghe lén người ta nói chuyện!

          “Câu này thật oan uổng”. Tần Thiếu Vũ bước tới cạnh hắn. “Ta đang phơi nắng ở chỗ này thì phu nhân chạy tới nói cho ta nghe, bây giờ thành lỗi của ta sao?”

          “Hừ!”. Thẩm Thiên Lăng kéo Bảo Đậu xoay người rời đi.

          “Nếu không muốn đến lớp thì ta mang ngươi đi dạo chợ được không?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo, sóng vai với hắn.

          “Cảm ơn, không cần”. Thẩm Thiên Lăng không thèm nhìn hắn.

          Đi dạo chợ vừa nghe thì thấy đáng khinh rồi! Kiếp trước người muốn dụ dỗ lão tử rất nhiều, kiếp này nhất định cũng không ít, ngươi muốn dạo chợ với ta thì cũng phải xếp hàng 30 năm!

          “Bức bối ở trong phòng cũng không phải cách”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ra ngoài đông người, có thể xem náo nhiệt”

          Thẩm Thiên Lăng vẫn khinh bỉ! Vừa nhìn ngươi thì đã biết chưa từng thấy qua live show mấy vạn người!

          “Phu nhân…”

          “Câm miệng!”

          Bảo Đậu dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Tần Thiếu Vũ.

          “Sau khi mất trí nhớ, lá gan cũng lớn hơn nhiều”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn vươn tay nắm lấy gáy hắn.

          “Làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng thấy sau gáy tê tê nên giận dữ nói. “Ngươi định bạo lực gia đình với ta ư?”

          Tần Thiếu Vũ đơn giản bế hắn lên.

          FUCK! Thẩm Thiên Lăng kinh hoảng. “Mau thả ta xuống!”

          Tần Thiếu Vũ dưới chân dùng lực, xoát xoát bay ra tường.

          “Người đâu cứu mạng…”. Dư âm cực kì lượn lờ.

          Bảo Đậu trợn mắt há mồm.

          “Có chuyện gì thế?”. Thẩm Thiên Phong nghe tiếng động chạy tới.

          Bảo Đậu vẻ mặt >_<. “Tần cung chủ ôm công tử bay đi”

          Thẩm Thiên Phong: …

          “Ngươi cái đồ chết tiệt này!”. Thẩm Thiên Lăng liều mạng giãy dụa, nước mắt chảy ào ào.

          Tần Thiếu Vũ ôm hắn đáp xuống một gốc cổ thụ, đặt hắn ngồi lên chạc cây.

          “A A A!”. Thẩm Thiên Lăng khuôn mặt bị doạ trắng bệch. Mẹ kiếp, lão tử sợ độ cao nha! Cao hơn 10 thước sẽ choáng váng!

          “Sợ sao?”. Tần Thiếu Vũ cố ý hỏi.

          Thẩm Thiên Lăng giống khỉ ôm lấy thân cây, tiện thể nhắm chặt mắt.

          Tần Thiếu Vũ tâm trạng phức tạp nhìn tư thế của hắn.

          Thật quá xấu.

          Thẩm Thiên Lăng toàn thân đều run lẩy bẩy.

          Tần Thiếu Vũ rốt cuộc biết sai, khẽ nhíu mày đỡ hắn lên. “Sao lại khóc?”

          “Mang ta xuống dưới”. Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trắng bệch.

          Tần Thiếu Vũ không hỏi nhiều nữa, ôm hắn nhảy xuống hẻm nhỏ.

          “Không sao chứ?”. Tần Thiếu Vũ xoa mồ hôi lạnh trên trán hắn.

          Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống đất ôm đầu, nhớ tới 5 năm trước.

          Hắn đang đóng phim thì công tác bảo vệ có vấn đề, rơi từ trên cao xuống đất với một bạn diễn. Hắn mạng lớn nên rơi xuống tấm nhựa, chỉ bị ngoại thương, nhưng người kia vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

          “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng. “Ta chọc ngươi thôi, sao có thể khiến ngươi ngã xuống”

          Thẩm Thiên Lăng vẫn vùi mặt vào đầu gối, nhức đầu muốn nổ tung. Sau sự cố kia, hắn nằm bệnh viện hơn nửa năm, cứ nhắm mắt lại thì thấy cảnh mình rơi xuống. Sau đó hắn được bác sĩ tâm lý giúp thoát khỏi ám ảnh, nhưng mắc chứng sợ độ cao, nếu đứng ở chỗ cao không được che chắn bốn phía sẽ choáng váng, cho dù cảnh đóng phim đơn giản cũng phải dùng thế thân.

          “Chúng ta về nhà đi”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn đứng lên.

          Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, sắc mặt như tờ giấy trắng.

          “Công tử ngươi bị sao vậy?”. Bảo Đậu đang dọn phòng, đột nhiên thấy Thẩm Thiên Lăng nửa sống nửa chết được bế đến, vậy nên thành công bị doạ sợ.

          “Lấy chút nước nóng lại đây”. Tần Thiếu Vũ ôm người đặt xuống giường.

          “Ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng uể oải nói. “Ngươi đi đi”     

          “Sợ đến vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ chần chờ.

          Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.

          “Cung chủ, nước nóng đây!”. Bảo Đậu bưng một thau lớn vào.

          Tần Thiếu Vũ vắt khăn, tỉ mỉ lau cái trán đầy mồ hôi của hắn. “Sau này ta không mang ngươi tới chỗ cao nữa”

          Thẩm Thiên Lăng ôm chăn xoay người.

          Bảo Đậu vô cùng lo lắng nhìn Tần Thiếu Vũ. Ngươi làm gì công tử nhà ta vậy? Sao mới một chút mà có chuyện rồi!

          “Chăm sóc tốt cho hắn”. Tần Thiếu Vũ đứng lên, xoay người ra cửa.

          Thẩm Thiên Lăng đờ ra nhìn vào tường, Bảo Đậu không biết ngọn nguồn, đành phải lén đi tìm Thẩm Thiên Phong, tiện thể gặp được Thẩm phu nhân.

          “Lăng nhi số khổ của ta ơi!”. Tiểu viện lần nữa vang lên âm thanh quen thuộc.

          Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng mở mắt, đầu hơi choáng.

          “Đây là chuyện gì?”. Thẩm phu nhân ngồi bên giường.

          “Không sao”. Thẩm Thiên Lăng vừa ngồi dậy thì đã bị ôm vào lòng.

          “Sao lại sợ đến mức mặt mũi trắng bệch thế”. Thẩm phu nhân yêu thương vô cùng. “Cái tên chết tiệt đó ăn hiếp ngươi ư?”

          Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ. “Nương, ngươi nên hỏi trước một chút, không chừng không phải lỗi của Thiếu Vũ”

          “Không phải hắn chẳng lẽ là Lăng nhi?”. Thẩm phu nhân căm tức liếc Thẩm Thiên Phong. “Nếu không theo phe đệ đệ, ta kêu cha ngươi đánh ngươi!”

          Thẩm Thiên Phong: …

          Mặt Thẩm Thiên Lăng bị vùi trước ngực nàng, sắp thở không nổi!

          Khó thở quá!

          “Ngoan, hắn ăn hiếp ngươi thế nào?” Thẩm phu nhân vỗ vỗ lưng hắn. “Đừng sợ, nói ra đi, mẫu thân sẽ làm chủ cho ngươi!”

          Ta rất muốn nói, nhưng ngươi phải buông ta ra trước! Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt.

          Hơn nữa nương hắn sao mạnh vậy?

          Thiếu khoa học!

          “Nương”. May là Thẩm Thiên Phong tinh mắt, đúng lúc kéo người ra.

          Thẩm Thiên Lăng vội thừa dịp hít vài hơi không khí trong lành.

          Loại tình thương của mẹ nồng nặc này quả nhiên không có phúc hưởng thụ, suýt nữa thì nghẹn chết!

          Nương hắn quả thật có khí phách!

CHƯƠNG 10: YÊU NGHIỆT TO GAN!

        “Mau nói rõ cho mẫu thân biết”. Thẩm phu nhân rất kiên trì. “Hắn đã làm gì ngươi?”

          Thật ra cũng không làm gì hết… Thẩm Thiên Lăng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, chỉ là mạnh mẽ ôm mình lên cây mà thôi! Nhưng lúc này ngu gì nói thật! Vậy nên Thẩm Ảnh đế nước mắt lưng tròng không nói lời nào, vẻ mặt uất ức.

          Thẩm phu nhân tức khắc trái tim tan nát, xoay người cho Thẩm Thiên Phong một cái tát!

          Thẩm Thiên Lăng: …

          Nương, có phải ánh mắt ngươi không tốt lắm không, đánh lầm người rồi!

          Thẩm Thiên Phong cũng rất khiếp sợ. “Sao lại đánh ta?”

          “Còn dám cãi?”. Thẩm phu nhân nhướn mi.

          Thẩm Thiên Phong lập tức nói. “Không dám”

          “Mỗi ngày ở chung với Thiếu Vũ cũng không biết dạy dỗ hắn!”. Thẩm phu nhân giận dữ nói. “Lần này bỏ qua, nếu lần sau Lăng nhi còn bị hắn ăn hiếp, ngươi phải đi từ đường quỳ, chép 300 lần gia huấn của tổ tiên!”

          Thẩm Thiên Lăng đồng cảm nhìn đại ca hắn, đây mới gọi là đứng mũi chịu sào!

          “Mẫu thân sao không phạt Thiếu Vũ?”. Thẩm Thiên Phong nỗ lực dời đi mầm tai hoạ. “Hắn coi như là con rể Thẩm gia”

          “Nếu bây giờ phạt, sau này Lăng nhi gả qua bị ăn hiếp thì biết làm sao?”. Thẩm phu nhân hỏi ngược lại. “Nếu ngươi đồng ý làm của hồi môn, ta cần gì phải lo lắng?”

          Thẩm Thiên Phong thành công bị mắc nghẹn, không thể làm gì khác hơn là đau khổ tiếp nhận hiện thực. “Sau này ta sẽ tìm cơ hội nhắc Thiếu Vũ chú ý”

          “Còn muốn sau này tìm cơ hội ư?”. Thẩm phu nhân trừng mắt với hắn. “Đi ngay bây giờ đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Lăng nhi”

          Đừng tỏ ra ghét bỏ rõ ràng như vậy chứ! Thẩm đại thiếu cảm thấy buồn phiền sâu sắc, mang Bảo Đậu ra cửa.

          “Mẫu thân muốn nói gì?”. Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

          Thẩm phu nhân đóng cửa phòng, nét mặt rất nghiêm túc.

          Thẩm Thiên Lăng cũng căng thẳng, đồng thời hơi hưng phấn, chẳng lẽ là chuyện lớn gì sao?

          Bản đồ bảo tàng? Bí kíp võ lâm? Bí mật động trời ẩn sâu trong sơn trang? Vừa nghĩ đến đã có cảm xúc!

          Đối mặt với loại chuyện ngồi lê đối mách này, quả thật nhịn không được kích động chà xát tay!

          Kết quả hắn nghe nương thấp giọng hỏi.”Có phải Thiếu Vũ làm chuyện đó với ngươi không?”

          …

          Thẩm Thiên Lăng >_< ngã xuống giường.

          A A A thật đáng ghét!

          “Nói cho nương nghe xem”. Thẩm phu nhân xốc hắn dậy.

          “Thật sự không có làm gì”. Thẩm Thiên Lăng giả ngu, tuy trong bụng có vấn đề nhưng đó là di tích lịch sử (ý nói đứa con trong bụng của Thẩm Thiên Lăng kia ~), thật sự không liên quan tới ta!

          “Vậy ngươi khóc cái gì?”. Thẩm phu nhân cau mày.

          Nếu nói ám ảnh tâm lý nương cũng không hiểu, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài việc yểu điệu nói. “Bởi vì cây rất cao”

          Thẩm phu nhân rõ ràng không tin. “Thật sự không làm gì sao?”

          “Đương nhiên không”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt rất vô tội.

          Thẩm phu nhân nhìn hắn một chút rồi thở dài thật sâu.

          Thẩm Thiên Lăng hoang mang, nếu như không nhìn lầm, lúc nãy vẻ mặt nương hình như rất thất vọng?

          Chuyện này có gì mà thất vọng chứ, không bị chiếm tiện nghi chẳng lẽ không đáng chúc mừng ư? Vẻ mặt đáng tiếc này là sao?

          Hơn nữa ta cũng không muốn gả cho hắn!

          Không không, là cưới mới đúng!

          “Ăn cái này đi”. Thẩm phu nhân không hỏi chuyện này nữa mà đưa cho hắn một bình sứ.

          “Đây là gì?”. Thẩm Thiên Lăng nhận lấy, sau đó mở ra lấy một viên, giống lúa mạch cỡ lớn.

          “Là cậu ngươi đưa tới, tốt cho thân thể của ngươi”. Thẩm phu nhân giúp hắn sửa sang lại tóc. “Hở chút là xỉu, sao mẫu thân có thể yên tâm”

          Nghe giọng nàng chua xót, Thẩm Thiên Lăng cũng hơi áy náy. Nếu như nàng biết hắn không phải con nàng chắc thất vọng lắm!

          “Mau ăn đi”. Thẩm phu nhân giục.

          Thẩm Thiên Lăng nghe lời nuốt xuống. Tuy nói không thể ăn bậy mấy thứ kì quái, bên trong còn có khả năng chứa chì, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần chắc cũng không sao. Huống hồ coi như khiến mẫu thân an tâm cũng tốt.

          Viên thuốc nhanh chóng tan ra trong miệng. Quả thật chỉ giống lúa mạch thôi chứ mùi vị chẳng hề ngọt ngào tí nào! Thẩm Thiên Lăng nhe răng nhếch miệng ho khan, toàn khoang miệng đều đắng đến mất vị giác.

          “Khó ăn”. Thật vất vả mới nói được hai chữ.

          Nếu có vị này thì sao lại làm thành màu chocolate chứ! Người chế thuốc mà đánh lừa quần chúng nhân dân thì không phải là người chế thuốc tốt!

          “Thuốc chứ không phải đường, đương nhiên khó ăn”. Thẩm phu nhân bị vẻ mặt nhăn nhó của hắn chọc cười. “Cách một tháng mẫu thân sẽ đưa thuốc cho ngươi một lần, nhớ đừng cho người khác biết”

          “Kể cả cha ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình, lại còn có công trình bảo mật!

          “Cha ngươi và cậu quan hệ không tốt, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện”. Thẩm phu nhân giúp hắn đắp kín chăn. “Không còn cách nào khác, để Lăng nhi thân thể khoẻ mạnh thì chuyện gì mẫu thân cũng sẽ làm”

          Thẩm Thiên Lăng khoé mắt nóng lên, mũi hơi chua xót.

          Hoá ra có nương thương yêu là cảm giác này.

          “Đứa ngốc”. Thẩm phu nhân bóp má hắn. “Nghỉ ngơi đi, nương chờ ngươi ngủ rồi về”

          Thẩm Thiên Lăng nắm tay nàng, an tâm nhắm mắt lại.

          Chắc vì uống thuốc nên hắn ngủ rất nhanh, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

          “Khụ khụ!”. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên giường ho khan. “Bảo Đậu!”

          “Công tử ngươi tỉnh rồi”. Bảo Đậu chạy vào.

          “Bên ngoài đang làm gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Sao hôi mùi khói như vậy?”

          Bảo Đậu vẻ mặt rất >_<. “Di nãi nãi nói Nhị thiếu gia bị hồ ly mê hoặc nên tìm pháp sư tới trừ tà”

          …

          Thẩm Thiên Lăng yên lặng đồng cảm với Nhị ca hắn, vừa mở cửa sổ thì bị khói đặc cuồn cuộn làm giật mình. “Làm phép sao lại làm trong viện của chúng ta?”

          “Không chỉ ở chỗ này”. Bảo Đậu nói. “Từ nhà chính đến thiên viện, một gian cũng không tránh khỏi”

          “Mọi người không có ý kiến sao?”. Thẩm Thiên Lăng bị khói hun, nước mắt giàn giụa.

          “Đương nhiên có ý kiến, nhưng trang chủ và phu nhân không nói gì, những người khác cũng không dám đụng vào Nhị di nãi nãi”. Bảo Đậu giải thích. “Sáng sớm trang chủ và phu nhân đã ra ngoài, đại thiếu gia ra sau núi luyện võ, nhị thiếu gia cũng thở phì phì ra cửa, hiện tại trong sơn trang di nãi nãi là lớn nhất”

          Những người phụ nữ hung dữ và quan chức hành chính trên thế giới hợp lại, sức chiến đấu đủ để huỷ diệt vũ trụ! Thẩm Thiên Lăng đương nhiên không đi quản chuyện người khác, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì kéo Bảo Đậu ra cửa, dự định tìm một nơi yên tĩnh.

          “Linh hồn tà ác mau thoái lui!”. Một đại pháp sư đi chân đất đang giơ đuốc nhảy lò cò trong sân.

          Thẩm Thiên Lăng: …

          Pháp sư đọc một chuỗi thần chú, sau đó nhảy tới trước mặt Thẩm Thiên Lăng, nhìn thẳng hắn!

          Thẩm Ảnh đế hoang mang cùng hắn hai mặt nhìn nhau.

          “Yêu nghiệt phương nào!”. Pháp sư đột nhiên hét lớn một tiếng, vươn tay muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

          Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh, theo bản năng nhấc chân đạp tới.

          Ở dưới rốn ba tấc!

          Cực kì chuẩn!

          “Nghiệt súc to gan!”. Pháp sư ngồi dưới đất cầm chuông vàng lắc thật lớn, ba gã vạm vỡ đầu đội lông gà nhanh chóng xông tới!

          “Yêu hồn đã bám vào người hắn, các ngươi mau tới cởi y phục hắn ra!”. Pháp sư hạ lệnh.

          Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, muốn tìm chỗ chết sao!

          “To gan!”. Bảo Đậu chống nạnh nhướn mày. “Dám nói Tứ thiếu gia nhà ta là yêu quái, ngươi có phải chán sống rồi không!”

          Nghe được hai chữ thiếu gia, pháp sư rõ ràng sửng sốt.

          Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng nhìn hắn. “Ngươi nói ai là yêu quái?”

          Làm diễn viên chuyên nghiệp, muốn giả bộ khí phách đương nhiên có thể!

          “Ngươi là ... Thẩm tiểu thiếu gia? Ta ta ta… mới nãy nhìn nhầm, mong rằng khoan dung, khoan dung”. Pháp sư đầy mồ hôi lạnh.

          Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mới nãy… suýt chút nữa tưởng bị nhìn ra thân phận.

          “Công tử muốn xử lý thế nào?”. Bảo Đậu hỏi.

          “Xử lý thì thôi đi, đuổi bọn họ cút khỏi nơi đây là được”. Thẩm Thiên Lăng xoay người về phòng, sáng sớm bị mấy kẻ tâm thần đùa giỡn, thật sự phá hỏng tâm tình.

          Trên nóc nhà, Tần Thiếu Vũ nhìn rõ mọi chuyện trong viện, tâm tình ẩn sâu trong đáy mắt.

          Mỗi lần thử đều không có sơ hở, chắc là… thật sự mất trí nhớ?

          “Lão đại”. Đám pháp sư chạy ra khỏi tiểu viện, một người trong đó vẫn còn sợ hãi mà nói. “Đụng phải Thẩm tiểu thiếu gia, chúng ta không có việc gì chứ?”

          “Mau thu dọn đồ đạc đi thôi, tiền cũng đừng đòi nữa”. Tên còn lại cũng nghĩ mà sợ. “Còn tưởng có thể lừa người kiếm tiền xài, ai biết nhổ phải cọng lông trên đầu con cọp”. Khắp thiên hạ ai cũng biết Thẩm Thiên Lăng là bảo bối của Thẩm trang chủ, chọc hắn sẽ không có ngày nào yên ổn.

          “Được rồi được rồi, số tiền lần này ta sẽ nghĩ cách bồi thường cho các ngươi”. Pháp sư thủ lĩnh cũng hối hận, hắn vốn là hái hoa tặc nổi tiếng trên giang hồ, vì trêu chọc quá nhiều người mà bị hai phái hắc bạch trên giang hồ truy sát, bất đắc dĩ phải xăm mặt che giấu, lấy thân phận dị tộc mà giả danh Tát Mãn lừa tiền, vì biết ăn nói nên dần dần nổi tiếng. Lần này di nãi nãi của Thẩm gia tìm tới cửa, còn tưởng có mối làm ăn lớn, ai ngờ vừa vào sơn trang thì gặp một người hầu nhiệt tình, lôi kéo hỏi lung tung này kia, còn chỉ trong viện phía trước có một nam thiếp thất sủng, có thể bị hồ ly tinh chiếm hồn, cho nên hắn mới nảy ý đồ chiếm tiện nghi, ai ngờ đụng phải kẻ dở hơi của Thẩm gia!

          “Lần sau còn để lão tử gặp được, nhất định phải lột da hắn”. Ra khỏi sơn trang, pháp sư còn đang hùng hổ.

          “Lột da ai?”. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ.

          Pháp sư vừa mới ngẩng đầu thì một quả phi tiêu đã phóng tới giữa mi tâm, trong nháy mắt mất mạng.

          Những người còn lại cũng quá sợ hãi, biết gặp được cao thủ nên xoay người liều mạng bỏ chạy.

          Vài bóng đen từ trong rừng bay ra, dễ dàng chế ngự bọn họ, trói lại một chỗ.

          “Cung chủ”. Một người áo đen thấp giọng nói. “Xử lý thế nào đây?”

          “Gian dâm bắt người cướp của chuyện gì cũng đã làm, ném ra sau núi cho sói ăn đi”. Tần Thiếu Vũ giọng nói lạnh lùng, xoay người xuống chân núi.

          “Công tử, chúng ta còn muốn ra ngoài sao?”. Trong sơn trang, Bảo Đậu đang hỏi Thẩm Thiên Lăng.

          “Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng tự thấy xui, dùng lá bưởi chà ống tay áo. “Ngươi biết đường ra sau núi không? Chúng ta đi tìm đại ca”

          “Không biết”. Bảo Đậu lắc đầu. “Đại thiếu gia ngày thường không cho người ta ra sau núi”

          “Vậy còn chỗ nào để đi không?”. Thẩm Thiên Lăng buồn rầu, nơi này hắn không quen thuộc.

          “Dưới chân núi có hội chùa”. Bảo Đậu nói. “Có điều công tử nếu muốn đi phải che mặt thì hơn, tránh bị nhiều ngươi vây xem”

           Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bèn khó chịu, dù là kiếp trước hay kiếp này cũng không thể ngang nhiên ra đường, đây là cái số gì chứ, che che giấu giấu quả thật rất phiền!

          Hơn nữa nói thế nào thì xã hội hiện đại còn có mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, tuỳ ý phối hợp thì có thể làm ra hiệu ứng siêu sao! Nhưng bây giờ… Thẩm Ảnh đế cầm chiếc mũ che lưới bốn phía, đau khổ muốn khóc.

          “Công tử?”. Bảo Đậu quơ quơ tay trước mặt hắn.

          Thẩm Thiên Lăng không còn cách nào khác ngoài đội mũ, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác đồng bóng nồng nặc!

          Lại còn thêu kim tuyến!

          “Trước kia ta đều như vậy ra đường sao?”. Đi trên đường núi, Thẩm Thiên Lăng nhịn không được hỏi.

          “Vâng”. Bảo Đậu gật đầu. “Còn nhiều màu khác nữa, đều rất đẹp”

          Khoé miệng Thẩm Ảnh đế giật một phát.

          Sau này ít ra đường thì hơn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro