Quỳnh thủy cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Như vậy mà còn chống đỡ nổi ư?”. Hoàng Cảnh Du bật cười. “Đúng là mạng lớn”

Hoa Đường bỏ bát xuống, đứng lên muốn qua xem, lại thấy hơi choáng đầu.

“Không sao chứ?”. Triệu Ngũ vội vàng muốn tới đỡ, kết quả bị nàng trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là yên lặng quay về góc tường ngồi xổm.

Hoàng Cảnh Du cong khoé miệng, đút một đũa thịt gà cho Hứa Ngụy Châu
.

“Khụ khụ”. Người áo trắng còn đang ho khan, Hoa Đường qua bắt mạch cho hắn, sau một lát giơ lên một chưởng, dứt khoát đánh hắn hôn mê, cực kì bạo lực!

Nơi đây nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người dùng vẻ mặt phức tạp vặn vẹo không từ ngữ nào miêu tả được nhìn Tả hộ pháp. Một cô nương đừng hung dữ vậy a, hắn đã thảm vậy rồi mà ngươi còn đánh, sao lại xuống tay được cơ chứ…

Tương lai nhất định không ai thèm lấy!

“Tỉnh không nhất định có thể sống, hôn mê còn có một đường sống”. Hoa Đường đứng lên. “Trong vòng mười ngày đem người tới Quỳnh Hoa cốc thì ta có thể cứu được”

Hứa Ngụy Châu lập tức dùng ánh mắt cực kì sùng bái nhìn nàng. Tả hộ pháp thật cực kì oai!

“Không được dùng ánh mắt này nhìn người khác”. Hoàng Cảnh Du lật cằm hắn lại. “Ăn cơm của ngươi đi”

Hứa Ngụy Châu: …

Còn có thể bá đạo hơn nữa không!

Vả lại ngươi ngay cả ngực còn không có!

Lão tử căn bản không muốn nhìn!

Chặng đường tiếp theo đều bình an, buổi trưa năm ngày sau, đoàn người đã tới ngoài thành Quỳnh Hoa, nơi cửa thành có không ít quan binh đang kiểm tra người ra vào.

“Nhìn xem có chuyện gì”. Hoàng Cảnh Du nói.

Thuộc hạ nhận lệnh đi vào, một lát sau trở về nói. “Có người nói trong thành có hái hoa tặc, vì vậy quan phủ đang tăng cường phòng thủ”

“Hái hoa tặc?”. Hứa Ngụy Châu bên trong xe ngựa nghe được, tò mò thò đầu ra.

“Vâng”. Thuộc hạ nói. “Có người nói hắn thủ đoạn dâm độc, không ít công tử nhà giàu đã bị hại”

“Cái gì nhà giàu?”. Hứa Ngụy Châu trợn mắt.

“Công tử”. Thuộc hạ đường hoàng nói. “Hái hoa tặc này là một tên đoạn tụ, chuyên thích các công tử trẻ tuổi”

WTF! Hứa Ngụy Châu nhanh chóng rụt đầu về.

Hoàng Cảnh Du bật cười, xuống ngựa theo vào trong xe.

“Lại còn có hái hoa tặc biến thái như vậy nữa!”. Hứa Ngụy Châu oán giận.

“Sợ cái gì, không ai dám đụng tới ngươi”. Hoàng Cảnh Du cầm một miếng bánh trước mặt hắn ăn.

“Đúng, người đụng vào ta sau này đều biến thành thái giám!”. Hứa Ngụy Châu nhân cơ hội nhắc nhở hắn một chút.

Hoàng Cảnh Du nhéo mặt hắn. “Nói lại một lần nữa thử xem!”

“Người đụng vào ta tương lai đều phải thành thái giám!”. Hứa tiểu thụ hùng hồn.

Sau đó hắn bị Hoàng Cảnh Du đè xuống cắn một cái.

Muội – ngươi!

Hứa Ngụy Châu sờ dấu răng trên mặt mình, quả thật không biết dùng biểu cảm gì đối mặt với hắn.

Thiếu hiệp ngươi có thể thiểu năng hơn nữa được không!

“Ngọt”. Hoàng Cảnh Du nói. “Ăn kẹo đường dính vào mặt sao?”

“Câm miệng!”. Hứa Ngụy Châu giận, dùng sức banh mặt hắn sang hai bên!

“Cung chủ”. Thuộc hạ ở bên ngoài nói. “Lập tức sẽ tới cửa thành, có cần phối hợp với quan phủ kiểm tra không?”

Còn có thể không phối hợp sao? Hứa Ngụy Châu lập tức đầy chính nghĩa nhìn Hoàng Cảnh Du, phối hợp và hỗ trợ chính phủ là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân!

“Tra đi”. Hoàng Cảnh Du chỉnh y phục cho Hứa Ngụy Châu. “Không sao”

“Nếu không kiểm tra, làm sao chúng ta vào thành được?”. Hứa Ngụy Châu tò mò.

Hoàng Cảnh Du khí phách nói. “Đánh vào”

Hứa Ngụy Châu: …

Vẻ mặt kiêu ngạo này là sao!

Còn có tố chất của danh môn chính phái không!

“Xuống xe xuống ke, kiểm tra”. Thủ vệ ở cửa thành chặn xe ngựa lại. “Từ đâu tới?”

“Truy Ảnh cung”. Triệu Ngũ nói. “Cung chủ nhà ta muốn vào thành gặp Diệp cốc chủ”

“Truy Ảnh cung chủ?”. Thủ vệ lập tức tươi cười lưu loát nói. “Chẳng biết có thể cho tại hạ chiêm ngưỡng dung nhan tiêu sái của Cung chủ một chút không?”

“Khụ khụ”. Hứa Ngụy Châu trong xe ngựa bị sặc. Kiểm tra còn phải nói quanh co như vậy, nịnh nọt kiểu này đúng là đạt đến trình độ mới!

“Cung chủ?”. Triệu Ngũ ở ngoài xe hỏi thử.

Hoàng Cảnh Du vén rèm, lạnh lùng nhìn ra ngoài.


“Cung chủ quả thật phong thái phi phàm!”. Thủ vệ nịnh nọt khen ngợi. “Chẳng biết bên trong xe có còn ai khác không?”

“Có”. Hoàng Cảnh Du nhướn mi. “Phu nhân ta, ngươi muốn nhìn sao?”

“Ha ha ha ha cung chủ nói đùa”. Thủ vệ sau lưng tê dại liên tục xua tay. “ Hứa công tử dung mạo như tiên, phàm phu tục tử như ta sao có thể tuỳ tiện nhìn, lập tức cho qua!”

“Kiểm tra kiểu này hữu dụng sao?”. Đợi Hoàng Cảnh Du ngồi về, Hứa Ngụy Châu hỏi.

“Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, quan phủ dù sao cũng phải làm chút chuyện”. Hoàng Cảnh Du nói. “Có điều loại chuyện này, chuyện giang hồ thì phải để giang hồ giải quyết”

“Nên ngươi sẽ hỗ trợ sao?”. Hứa Ngụy Châu hỏi.

Hoàng Cảnh Du buồn bực. “Sao ta phải hỗ trợ? Hái hoa tặc cũng không chọc tới ngươi”

Không nên xem hắn là danh môn chính phái a!

Xe ngựa vào trong thành, một đường tiến tới Quỳnh Hoa cốc. Hứa Ngụy Châu tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. “Quỳnh Hoa cốc chủ là loại người gì?”

“Diệp Cẩn nhân cách không tệ, nhưng miệng hay khinh bỉ”. Hoàng Cảnh nói. “Bởi vì chuyện làm ăn mà hắn có chút mâu thuẫn với Ngụy Phong, cho nên tốt nhất ngươi đừng nói chuyện với hắn”

“Còn hạt châu kia thì sao?”. Hứa Ngụy Châu trông mong hỏi.

“Đương nhiên sẽ lấy cho ngươi”. Hoàng Cảnh Du vỗ đầu hắn. “Nếu không cho thì cướp, không cướp được thì trộm, sợ cái gì”

Hứa Ngụy Châu nước mắt lưng tròng. “Thiếu hiệp ngươi thật anh tuấn”

“Sao lại muốn có linh thạch như vậy?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.

“Vì ta có duyên với linh thạch”. Hứa Ngụy Châu kiếm cớ.

Hoàng Cảnh Du buồn cười. “Hữu duyên hay không cũng tự nói được?”

“Nói chung là ta muốn!”. Hứa Ngụy Châu nghiêm túc nắm tay hắn, dùng ánh mắt cực kì chân thành nhìn hắn. “Ngươi nhất thiết không được phụ lòng tín nhiệm của tổ chức, lấy không được linh thạch ta sẽ chết cho ngươi xem”

Hoàng Cảnh Du cau mày. “Ở đâu học được cái kiểu một khóc hai nháo ba thắt cổ này vậy?’

Hứa Ngụy Châu mắt híp lại thành vầng trăng khuyết. “Mẫu thân ta!”

Hoàng Cảnh Du bình tĩnh uống một ngụm trà.

Sau này có cần để hắn cách xa Hứa phu nhân một chút không nhỉ.

Quỳnh Hoa cốc ở ngoại ô phía nam, lối vào có một tảng đá lớn sừng sững, trên mặt tinh xảo vẽ hơn trăm đoá mẫu đơn thược dược nở rộ, phía dưới tảng đá có một nam tử áo xanh đang đứng, chuyên tâm thổi tiêu.

Tiếng tiêu u u vang lên, Hứa Ngụy Châu vặn vẹo bịt lỗ tai.

Sao lại có… âm thanh… khó nghe như vậy…

Hoàng Cảnh Du vén rèm ra ngoài, hết sức chuyên chú nghe xong một khúc.

“Thế nào?”. Hết một khúc, nam tử áo xanh cười khanh khách hỏi.

“Khó nghe”.  Hoàng Cảnh Du vẻ mặt vô cảm, cực kì trực tiếp/

Nam tử áo xanh: …

“Ba năm rồi mà một chút tiến bộ cũng không có, ngươi đúng là ngu xuẩn đến kì lạ”. Hoàng Cảnh Du lời nói sắc bén không gì sánh được, quả thật chính là Brother Sharp!

Nam tử áo xanh giận dữ. “Ngươi đến đây để châm chọc ta sao?”

“Ta đến là vì Xích Viêm Thạch”. Hoàng Cảnh Du vén màn xe. “ Hứa nhi, ra đây”

Hứa Ngụy Châu ngoan ngoãn nắm tay hắn nhảy xuống xe.

“Ngươi là đệ đệ của Hứa Ngụy Phong?”. Diệp Cẩn quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, lời nói đầy oán hận nồng đậm.

“…Vâng”. Hứa Ngụy Châu bị ánh mắt lãnh diễm của hắn doạ sợ!

“Nhìn không ngốc như hắn”. Diệp Cẩn hỏi. “Ngươi thấy tài thổi tiêu của ta thế nào?”

Hứa Ngụy Châu lập tức ca ngợi. “Cực hay, quả thật chính là tiên nhạc”. Có việc nhờ người ta, loại thời điểm này nhất định phải nịnh bợ cho tốt!

“Dối trá!”. Diệp Cẩn lạnh lùng phun ra hai chữ.

Hứa Ngụy Châu: …

Ngươi là cái đồ mù âm nhạc không biết thổi tiêu.

“Vào đi”. Diệp Cẩn xoay người vào trong, tiện tay ném cho Hoàng Cảnh Du một bình sứ, vạt áo bay bay trong sương trắng, quả thật chính là tiên khí đầy mình!

Hoàng Cảnh Du mở chai đưa cho Hứa Ngụy Châu. “Uống”

“Cái gì vậy?”. Hứa Ngụy Châu ngửi ngửi, có mùi cỏ xanh.

“Bách Thảo Lộ”. Hoàng Cảnh Du nói. “Trong Quỳnh Hoa cốc đâu đâu cũng có hoa độc khí độc, cái này sẽ bảo vệ ngươi”

“…”. Hứa Ngụy Châu tâm trạng phức tạp, cái thế giới không chịu nổi này!

Quỳnh Hoa cốc khắp nơi đều là cơ quan, dù có Hoàng Cảnh Du dẫn đường, Hứa Ngụy Châu cũng đạp trúng cơ quan ba lần, vì vậy mọi người trong Truy Ảnh cung không thể làm gì khác hơn là bị ép đập vào mặt nước thuốc và độc phấn, cực kì chấn động!

Hứa Ngụy Châu cảm thấy áy náy sâu sắc, cảm giác mình quả thật ngu xuẩn tới cực điểm!

“Vi phu mang ngươi vào nhé?”. Hoàng Cảnh Du vươn tay với hắn.

Hứa Ngụy Châu ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng.


Dù mất mặt cũng tốt hơn là liên luỵ mọi người a!

Hoàng Cảnh cong khoé miệng, ôm hắn bay lên không, lao về phía trước. Thuộc hạ Truy Ảnh cung nhao nhao lắc đầu thở dài, Cung chủ quá phúc hắc rồi, lúc nãy rõ ràng là hắn âm thầm kích hoạt cơ quan… Muốn ôm phu nhân thân thiết thì cứ việc nói thẳng, hại mọi người phải cùng nhau né độc, có còn tính tự giác của một lão đại không!

“Đến rồi”. Sau một lát, Hoàng Cảnh Du đặt Hứa Ngụy Châu lên một mảnh đất trống.

“Không có cơ quan đấy chứ?”. Hứa Ngụy Châu trong lòng còn sợ hãi.

“Đương nhiên không, nơi này là nơi đãi khách của Diệp Cẩn”. Hoàng Cảnh Du nắm tay hắn vào trong. “Một đường mệt mỏi, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi sớm đi”

“Chỗ này của ta chỉ có rau dưa, sợ không chiêu đãi tốt Hứa công tử!”. Diệp Cẩn rất hẹp hòi.

“Không sao, thức ăn của Hứa nhi ta sẽ chuẩn bị cho hắn”. Hoàng Cảnh Du cưng chiều không gì sánh được.

“Cũng không có nhà bếp!”. Diệp Cẩn cắn răng.

“Tổ tiên của Phạm Nghiêm là thợ xây”. Hoàng Cảnh Du bình tĩnh không gì sánh được. “Nửa ngày là xây xong một cái”

Diệp Cẩn: …

Hứa Ngụy Châu: …

“Cung chủ!”. Phạm Nghiêm mang một xâu thịt khô và hai con gà sống vào sân. “Ta phải dựng bếp lò ở đâu đây?”

Diệp Cẩn đỡ trán, rõ ràng chịu tổn thương rất lớn.

“Không thoải mái thì về nghỉ ngơi sớm đi”. Hoàng Cảnh Du nắm vai hắn đẩy ra ngoài. “Người của Truy Ảnh cung ta đi an bài là tốt rồi”

“Ngươi định tới quấy rối đúng không?”. Sau khi ra cửa, Diệp Cẩn thấp giọng giận dữ nói. “Sớm biết Xích Viêm Thạch không có ở Quỳnh Hoa cốc còn chạy tới đây xin ta làm gì!”

“Việc này chỉ có ngươi và ta biết”. Hoàng Cảnh Du cười. “Nếu Hứa nhi hỏi, ngươi cứ nói không cho là được”

Diệp Cẩn cau mày. “Ngươi lừa hắn làm chi?”

“Đây là chuyện vợ chồng chúng ta”. Hoàng Cảnh Du thản nhiên không gì sánh được mà nói, quăng hắn ngoài cửa.

Diệp Cẩn không thể làm gì khác hơn ngoài việc cảm thán kết sai bằng hữu một phen!

Chạy đi nhiều ngày rốt cuộc có chỗ nghỉ tạm, sau khi ăn xong cơm chiều, Hứa Ngụy Châu thoải mái ngâm mình trong thùng gỗ, gần như ngủ gục.

“Đừng ngâm lâu quá, coi chừng cảm lạnh”. Hoàng Cảnh Du giúp hắn buộc mái tóc dài. “Tắm xong thì đi ngủ, tối ta sẽ về với ngươi”

“Ngươi còn muốn ra ngoài sao?”. Hứa Ngụy Châu nghe vậy thì bất ngờ. “Đã trễ lắm rồi”

“Không nỡ sao?”. Hoàng Cảnh Du bóp cằm hắn, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Hứa Ngụy Châu: …

Lão tử chỉ là thuận miệng thôi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yuzhou