Chương 1: Gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Lam, ngươi thật sự phải đi sao? Đừng đi được không?"  Diệp Phong tuyệt vọng nhìn người cùng mình trải qua bốn năm ân ái.

 " Phong, thực xin lỗi. Ngươi không thể cho ta được thứ ta muốn,  chúng ta... Chúng ta chia tay đi." Lâm Lam nói xong dứt khoát quay đầu bước đi.

 Nháy mắt Diệp Phong mặt mày trắng bệch, rõ ràng đang tháng 7 mùa hè nóng rực mà nàng lại thấy lạnh buốt. Nhìn bóng dáng quen thuộc đã sớm khắc trong lòng giờ lại kiên quyết, không nửa điểm do dự rời đi.

 Hơi nóng lan tỏa khắp nơi. Tại thành thị náo nhiệt, Diệp Phong lại cảm thấy cô độc trước nay chưa từng có, mang theo  tất cả hy vọng từ N thị  ngàn dặm xa xôi đến T thị, không nghĩ tới lại là kết quả này. Bốn năm tình cảm tựa như mây khói, hôm trước còn cùng mình thề ước trọn đời, hôm nay lại nhẫn tâm nói lời chia tay. Làm chính mình từ thiên đường hạnh phúc lập tức ngã vào địa ngục thống khổ. Ngực từng trận đau đớn nhắc nhở nàng tất cả phát sinh, trên mặt nhè nhẹ cảm giác mát, tùy tay sờ mặt, nguyên lai không biết từ khi nào mà chính mình đã lệ rơi đầy mặt. 

 Nhìn quanh bốn phía, lại không biết nên đặt tâm ở nơi nào, thì ra cái gọi là tình yêu có thể làm người ta đau đớn đến vậy. 

 Diệp Phong không biết chính mình như thế nào đến sân bay, cũng không biết thế nào lên phi cơ. Nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt quen thuộc, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều đã khắc thật sâu vào đáy lòng, vẫn luôn rõ ràng như vậy. Kỉ niệm bốn năm như lũ tràn về, trong lòng Diệp Phong dâng lên một trận chua xót. Lúc trước yêu nhau nghĩa vô phản cố mà nay lại chia cắt quyết tuyệt như thế. 

 Một câu " Ngươi không thể cho ta thứ ta muốn" đem hy vọng của Diệp Phong nát vụn từng phần. Ngươi muốn là điều gì? Một tình yêu quang minh chính đại? Một cái hôn nhân được người đời chúc phúc? Một cái gia đình bình thường? Một tình yêu chân thành lại không thể bằng những thứ đó sao? Cho nên ngươi mới quyết tuyệt như vậy. Nếu đây là ngươi muốn, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, chúc ngươi có được thứ ngươi muốn.

 Bên tai truyền đến giai điệu quen thuộc:

 Ngươi nhất định phải hạnh phúc

 Mới không uổng phí ta chật vật rời khỏi

 Dù đau đớn cũng không oán trách

 Yêu là không cần hồi đáp

 Ít nhất ta có thể thành toàn ngươi theo đuổi hạnh phúc

Xin nhớ rằng hạnh phúc của ngươi quan trọng hơn hết thảy

 Mới đánh giá ta đối mình tàn nhẫn

 Ta sẽ yên lặng đếm ngược

 Cuối cùng sẽ xem ngươi rõ ràng

 Nhìn ngươi trong mắt ta mơ hồ

 Chậm rãi bị trục xuất

Yên tâm theo đuổi hạnh phúc của ngươi

"A..."

 Diệp Phong bị một tiếng hét kinh hãi mà từ trong bi thống bừng tỉnh, xung quanh bốn phía ầm ĩ, ai nấy khuôn mặt kinh hoàng.

 " Tiêu rồi! Máy bay gặp phải bão tố!"

 Không biết là ai hét lên, tâm lí mọi người càng thêm hoảng sợ. Lúc này Diệp Phong mới phát hiện, ngoài cửa sổ tầng mây trắng đã bị mây đen thay thế từ khi nào, loáng thoáng còn nghe được tiếng sấm ầm ầm. Đột nhiên một đạo sét đánh ngang bầu trời, tiếng kinh hô, sợ hãi tràn ngập toàn bộ cabin. 

 " Quý khách, các vị đại gia thỉnh không nên hoảng loạn, chúng ta chỉ gặp phải thời tiết giông tố bình thường, mọi chuyện hoàn toàn trong phạm vi kiểm soát..."

 Tiếp viên hàng không còn chưa dứt lời, một tia sét đã đánh qua bầu trời, thân máy bay không ngừng rung lắc. Bên trong Cabin hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng thét chói tai, âm thanh nức nở. Tiếp viên hàng không kiệt lực khống chế cục diện, đối mặt với tử vong, dù là cái gì thoải mái cũng là tái nhợt như vậy. Có người cầu khẩn, có người viết di chúc, có người ôm lấy người thân, tất cả phía sau đều không còn trọng yếu. 

 Diệp Phong nhìn tất cả trả trước mặt, lòng lại bình tĩnh lạ thường. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cùng Lam.

 "Phong, nếu như ngày mai là tận thế, ngày hôm nay ngươi muốn làm gì?" 

 "Đứa ngốc, không có tận thế, chúng ta còn phải cùng nhau chậm rãi già đi."

 "Giả thiết một chút! Giả sử như là ngày mai?" Lam chưa từ bỏ ý nghĩ.

 "Không có giả thiết."

 "Đáng ghét! Không có ý nghĩa."

 Kỳ thực Diệp Phong muốn nói:" Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta nghĩ cùng ngươi đi nhìn cha mẹ chúng ta, sau đó đi địa phương không có ai cùng ngươi đợi tận thế."

 "Nguyện vọng này sợ rằng vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện được, không phải vì không có khả năng có tận thế mà vì tận thế của ta đã đến. Nguyện vọng cuối cùng của ta: chúc ngươi hạnh phúc. Ba mẹ, xin lỗi, con gái bất hiếu, đi trước. Kiếp sau con còn muốn làm nữ nhi của người, vì người tẫn hiếu..."

 Một tiếng sấm rền vang vọng bầu trời, máy bay rung động càng thêm kịch liệt, độ cao nhanh chóng giảm xuống. Bên ngoài Cabin một tia thiểm điện xé rách mây đen, xuyên qua thiểm điện, Diệp Phong tựa như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thân thuộc...

 Chẳng bao lâu, Diệp Phong mở hai mắt, bốn phía một mảnh đen kịt, đưa tay không thể thấy được. Qua một hồi lâu, Diệp Phong mới thích ứng được bóng tối xung quanh, kéo cả người đau nhức, đánh giá xung quanh. Ở đây vắng vẻ đến đáng sợ, không có bất cứ khí tức gì, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân.

 "Ta đang ở nơi nào? Thế nào lạnh như vậy? Là địa ngục sao?" Giống như ở phía xa có một tia sáng, Diệp Phong gian nan nhấc hai chân, từng bước, từng bước một đi về phía ánh sáng. Tựa hồ đi rất lâu, cái bóng càng ngày càng lớn, đập vào mắt là ánh dương. Diệp Phong trong ngực không khỏi một trận bàng hoàng, bản thân rốt cuộc đã chết hay không? Nơi đây là đâu?

 "A di đà phật! Thí chủ, đã lâu không gặp!"

 Âm thanh phía sau làm Diệp Phong thất kinh, vội vàng xoay người. Chỉ thấy một lão hào thượng chòm râu như tuyết trắng hiền lành nhìn bản thân.  

 Diệp Phong vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm:" Lão hòa thượng, ngươi làm ta sợ muốn chết."

 "Làm thí chủ sợ hãi, thật xin lỗi."

 "Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Ta không phải đã chết rồi sao? Ngươi là ai? Tại sao vừa rồi ta không thấy ngươi, ngươi nhận thức ta sao?" Diệp Phong khẩn cấp nói ra nghi vấn trong lòng.

 "A di đà phật! Thí chủ chớ vội, nghe bần tăng chậm rãi nói. Nơi đây là hoang thiên, xen vào giữa thiên địa tam giới. Lão nạp tu hành ở đây một vạn năm, công đức đã viên mãn, chỉ là thiếu thí chủ một đoạn nhân duyên, bần tăng không muốn mang theo duyên nợ mà thăng thiên mới đưa thí chủ đến nơi này, đưa người đi địa phương người nên đi."

 "Tu luyện? Lừa gạt ai chứ? Hơn nữa vì sao ta phải đi theo ngươi? Ta phải về nhà. Ngươi mau đưa ta trở về!"

 "Thí chủ trần duyên đã tận, không thể trở về, thí chủ thỉnh xem." Lão hòa thượng vừa nói, tay áo vung lên, trên bầu trời xuất hiện một hình ảnh. Diệp Phong thấy Lam cùng cha mẹ của chính mình đang thống khổ ôm lấy một cổ thi thể, mà cổ thi thể lại thình lình chính lại là bản thân.

 "Ba, mẹ, Lam!" Diệp Phong bước nhanh về phía trước, hình ảnh lại nháy mắt tan biến.

 "Lão hòa thượng, có phải hay không là do ngươi làm? Có đúng hay không là ngươi? Có đúng hay không?" Diệp Phong phẫn nộ quát.

 "A di dà phật! Thí chủ bớt giận, đây là thiên mệnh, không phải bần tăng gây nên, thí chủ xin nén bi thương."

 "Ha ha ha..." Diệp Phong như nghe thấy điều buồn cười nhất trên đời," Ta chết, ngươi nói ta nén bi thương sao?"

 "Thí chủ không cần như vậy, sinh tử luân hồi đều đã định trước. Có sinh tất có tử." 

 "Ta chết ta không lo, ta lo ba mẹ ta làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có ta một đứa con, ai chăm sóc họ khi về già?"

 "Thí chủ yên tâm, bọn họ cuộc đời này làm thiện, trung niên có nhất tử, trăm năm sau đó mới chết già."

 Nghe được ba mẹ sẽ không có chuyện, Diệp Phong ngực có chút thoải mái.

 "Còn...Còn Lam thì sao?" Tuy người nọ nhẫn tâm quyết tuyệt như vậy. Diệp Phong vẫn mong muốn biết nàng có thể có được hạnh phúc hay không.

 "A di đà phật. Thiên cơ bất khả lộ, bần tăng đã nhiều lời. Nhân quả báo ứng, tự có tuần hoàn."

 "Ngươi nói thiếu ta một đoạn nhân duyên là chuyện gì xảy ra? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

 "Thí chủ, khối huyền ngọc kia còn hay không?"

 Diệp Phong sờ sờ ngực, cảm thấy khối ngọc kia còn tồn tại thì gật đầu. Nghe mẹ nói, khi bản thân một tuổi từng bệnh nặng một trận, đi bao nhiêu bệnh viện cũng không có chuyển biến tốt, lúc đó bác sĩ đều cho rằng bản thân không thể qua khỏi. mà mẹ lại không nguyện ý từ bỏ, mang theo bản thân sơn tự cầu phúc, khi xuống núi thì gặp được một vị vân du lão hòa thượng, cho rằng bản thân hữu duyên, liền đem khói ngọc này tặng cho bản thân, còn cẩn thận căn dặn mẹ, nhất định phải thời thời khắc khắc đeo, bằng không tính mệnh nguy hiểm. Diệp Phong tuy rằng không tin nhưng phần tình thương của mẹ sâu nặng khiến nàng cho tới giờ cũng chưa từng tháo xuống.

 "Ngươi làm sao biết ta có ngọc? Lẽ nào... Lẽ nào là ngươi?" Diệp Phong giật mình há to miệng.

 "Thí chủ thật rất thông minh. Không sai, ngọc này đúng là của bần tăng tặng. Thế nhân có ba hồn bảy vía mới có thể hoàn chỉnh, thí chủ có nhất phách ở trong ngọc, bởi vậy mới có thể qua được một kiếp kia."

 Diệp Phong không khỏi tỉ mỉ quan sát khối ngọc, đại khái bằng nửa lòng bàn tay đứa trẻ, cả khối huyền hồng, mơ hồ còn nhìn thấy tia ánh sáng, chỉ là nhìn không ra hình dạng gì, nhìn như long nhưng tựa hồ không phải.

 Giống như biết nghi vấn trong lòng Diệp Phong, hòa thượng giải thích:" Ngọc này cùng thí chủ có cùng tính mệnh, mong thí chủ ghi nhớ. Mặt khác ngọc này vốn là một đôi, một khối là ngọc kỳ lân, một khối là ngọc phượng hoàng. Chính chủ nhân ngọc phượng hoàng là thí chủ kiếp số."

 "Ai?"

 "A di đà phật! Canh giờ không còn sớm, thí chủ nên khởi hành."

 "Uy, ngươi còn chưa cho ta biết ngươi là ai mà."

 "Thí chủ tình đồ nhấp nhô, mong rằng trân trọng. Cho thí chủ bát tự châm ngôn:'Đắc chi đạm nhiên, thất chi thản nhiên.' Nói xong vung tay áo, Diệp Phong chỉ cảm thấy một luồng gió quất vào mặt, thân thể không tự chủ mà rơi xuống dưới, tựa như vực sâu không đáy, loại cảm giác khiến Diệp Phong không ngừng sợ hãi."A... Cứu mạng a." Sau đó liền mất đi ý thức.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro