Giang nam hận- mai tử thì hoàng vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ. Số chương: 36+4PN. Thể loại: Cận đại, HE. Múa lửa: Cún’s mom. Nguồn: béNot & emNgocQuynh.

Chương 01   Chương 02  Chương 03  Chương 04  Chương 05  Chương 06

Chương 07   Chương 08  Chương 09  Chương 10   Chương 11  Chương 12

 Chương 13   Chương 14   Chương 15  Chương 16   Chương 17   Chương 18

 Chương 19   Chương 20   Chương 21  Chương 22   Chương 23  Chương 24

 Chương 25   Chương 26   Chương 27  Chương 28  Chương 29   Chương 30

  Chương 31   Chương 32  Chương 33   Chương 34   Chương 35   Chương 36

Phiên ngoại 1: Giang Hải Quyền vs Tô Mi.

Phiên Ngoại 2: Sau cơn mưa trời lại sáng.

Phiên ngoại 3: Hách Liên Tĩnh Triết.

Phiên ngoại 4: Hách Liên Huyên.

mình đã xin phép chủ nhà nhưng đây là lần đầu post,nếu có gì chưa đúng thì các bạn cứ nói,mình sẽ sửa ngay lập tức

và cám ơn editor rất nhiều đã đồng ý cho m post truyện,bạn có thể đọc trực tiếp ở đây để ủng hộ http://haynhulatinhnhan.wordpress.com/giang-nam-han/comment-page-4/#comment-719

Chương 1 – Tuyết bay trong gió.

Tối qua tuyết rơi suốt đêm trong cơn gió bấc, không khí lạnh lẽo khiến hơi thở mọi người đều biến thành khói.

Trong phủ Giang tư lệnh Giang Nam phủ một màu trắng xóa. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu của những bông tuyết nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ bằng kính, uốn luợn vào thư phòng.

“Tư lệnh, ông dứt khoát phải quyết định như vậy? Mối hôn sự tốt thế sao không dành cho Tịnh Tường chúng ta?” Người được Giang tư lệnh nuông chiều nhất, Nhị di thái trẻ trung không bằng lòng đang làm nũng bên tai.

Giang Hải Quyền nhíu mày nhìn Nhị di thái một cái, chả trách sách cổ nói ‘nữ nhân tóc dài, kiến thức nông cạn’, hóa ra vẫn rất có đạo lý. Xưa nay Nhị di thái thích làm nũng, đeo bám, lại có kinh nghiệm cao trên giường nên vẫn được cưng chiều. Hôm nay đánh giá cặn kẽ không tránh khỏi phiền chán.

Thế cục hiện giờ ông đã quyết định rồi!

Ông quay đầu lại nói: “Bà lui ra trước đi!” Giọng trầm thấp mà uy nghiêm.

Nhị di thái nhìn ông vài lần, biết ông đang khó chịu, liền đi ra.

Giang Hải Quyền phân phó tiếp: “Gọi đại tiểu thư tới đây!”

Người hầu ngoài cửa vội tuân lệnh, rời đi.

Qua khỏi mấy khoảnh sân lớn mới đến phòng Giang Tịnh Vi. Đó là một góc hẻo lánh, khi đại phu nhân còn sống không đem niềm vui tới cho Tư lệnh, lại chỉ sinh một đại tiểu thư, người cô thế yếu, từ khi bà qua đời không còn giành giật tình cảm vì đại tiểu thư, nên hoàn cảnh sống kém cỏi nhất trong nhóm các thiếu gia, tiểu thư. Tuy nhiên trong tiểu viện có nhiều bồn hoa cây cảnh, vừa tĩnh mịch lại tao nhã. Vài nhành hoa mai nhô ra từ góc nhà, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Chưa bước tới bậc thang đã nghe thấy tiếng mở cửa kẻo kẹt, nha đầu Hỉ Thước đi ra, vừa trông thấy Hứa Toàn liền nhanh miệng hỏi: “Sao hôm nay anh Hứa Toàn lại rảnh rỗi đến viện của đại tiểu thư thế này?”

Hứa Toàn bị nàng hỏi đỏ mặt, từ sau khi thành người hầu của Tư lệnh, hắn chưa bao giờ tới chỗ này. Hắn hắng giọng, nói: “Tư lệnh kêu tiểu thư qua thư phòng!”

Hỉ Thước nghe xong liền hỏi ngược lại: “Tư lệnh gọi tiểu thư qua đó?” Nàng gãi đầu lặp lại. Nàng theo tiểu thư đã hơn mười năm, biết rõ số lần tiểu thư gặp Tư lệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Hàng năm ngoại trừ đêm giao thừa, tiệc sinh nhật của Tư lệnh và ngoài mấy việc quốc gia đại sự ra, tiểu thư muốn gặp Tư lệnh còn khó hơn so với người hầu bình thường trước mặt. Bây giờ sinh nhật Tư lệnh đã qua mấy tháng, lễ mừng năm mới hơn một tháng nữa mới tới, sao có thể gọi tiểu thư qua đó?

Hứa Toàn làm sao biết được suy nghĩ của nàng, chỉ đáp: “Đúng vậy!”

Lúc này Hỉ Thước mới lấy lại tinh thần: “Ồ, vậy tôi đi báo với tiểu thư!”, rồi xoay người vào trong. Vài phút sau, Giang Tịnh Vi đi ra gật đầu với Hứa Toàn xem như là bắt chuyện.

Hứa Toàn đi dẫn đường phía trước bất giác quay đầu, chỉ thấy vạt nắng buổi trưa rọi trên mái đầu nàng, ánh sáng như nghiêng ngả. Những bước chân nàng in bên trong sân viện đang phủ đầy tuyết trắng dường như biến thành khói bay lượn lờ.

Không lâu sau đã đến trước cửa thư phòng của Tư lệnh, Hứa Toàn chào một tiếng rồi bẩm báo: “Thưa Tư lệnh, đại tiểu thư đã tới.”

“Vào đi!”

Hứa Toàn mở cửa, đưa tay làm cử chỉ mời nàng.

Giang Tịnh Vi nhanh chóng bước vào, chỉ thấy người cha uy nghiêm ngồi trước chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ tử đàn nhìn nàng chăm chú. Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha!”

Từ bé chẳng biết nguyên do nào mà nàng không muốn được cha thương yêu, vì thế tình cảm cha con hai người cứ nhạt nhẽo. Thời thơ ấu còn e ngại người cha mặc quân phục, súng vắt bên hông mà không dám nũng nịu trước mặt ông như các anh em khác. Lớn lên đã dưỡng thành thói quen, càng thêm ít nói.

Giang Hải Quyền lẳng lặng nhìn nàng, mang theo ánh mắt soi xét. Đứa con gái này tới giờ vẫn không để lại ấn tượng gì trong đầu ông, từ nhỏ cũng ít thân thiết. Ông đông con cái, nên thật sự hiếm có tâm tư tìm hiểu. Hơn nữa với ông mà nói, con trai mới dốc sức bồi dưỡng, con gái sớm muộn gì cũng gả chồng nên không cần lo lắng, chỉ gặp mặt trong những dịp lễ tết truyền thống của gia đình, cũng rất ít lưu tâm. Bây giờ nhìn kĩ hóa ra là một cô gái cực kì xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong veo.

Giang Tịnh Vi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng yên. Cha có dụng ý gì, nàng chưa hiểu được. Một lúc lâu sau, Giang Hải Quyền mới mở miệng hỏi: “Tịnh Vi, năm nay con bao nhiêu tuổi?”

Chẳng hiểu tại sao lòng Giang Tịnh Vi trào lên nỗi chua xót, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trả lời: “Con năm nay hai mươi!”

Giang Hải Quyền “Ồ” lên một tiếng, lát sau mới nói: “Con đã hai mươi rồi, cũng đến lúc lấy chồng!”

Bấy giờ Giang Tịnh Vi mới hơi ngẩng đầu, giật mình nhìn cha, im lặng chờ lời nói tiếp theo của Giang Hải Quyền.

“Hách Liên đốc quân của tám tỉnh miền Bắc thay đại công tử nhà hắn đến quý phủ chúng ta cầu hôn! Muốn cưới một người con gái trong nhà chúng ta làm vợ!”

Giang Tịnh Vi khẽ chau mày, Hách Liên đốc quân của tám tỉnh miền Bắc hiện nay là nhà quân phiệt danh tiếng hàng đầu. Ông sở hữu tám tỉnh phía Bắc, binh lực mạnh, trang bị vũ khí tối tân, là nhà quân phiệt thực lực hùng mạnh nhất bây giờ.

“Mẹ của Hách Liên đại thiếu là phu nhân duy nhất mà Hách Liên đốc quân cưới hỏi đàng hoàng, cho nên chúng ta không thể sơ suất. Trong các con của ta, chỉ có con là con gái vợ cả, mới xứng đôi với thân phận của Hách Liên đại thiếu. Gả đến Hách Liên gia, cũng không trở thành lời đàm tiếu của các bà bên ấy.”

Giang Tịnh Vi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm con bướm gắn trên giày. Trong phòng có lò sưởi nên rất khoan khoái, nhưng từ đầu ngón tay đến lòng bàn chân nàng đều lạnh. Hơi ấm trong phòng vẫn xông lên mặt, mà ngực nàng lại lạnh lẽo đến khác thường.

“Ta đã chấp thuận rồi, mấy ngày nay Hách Liên đốc quân đã phái xe đưa sính lễ tới. Ngày cưới cũng đã định, sẽ làm trước năm mới. Chi tiết cụ thể thì để các di nương giúp con chuẩn bị!” Giang Hải Quyền nhấn mạnh từng chữ, âm điệu không cao nhưng chứa đựng sự uy nghiêm miễn cự tuyệt.

Giang Tịnh Vi cúi đầu vâng dạ một tiếng. Giang Hải Quyền nhìn nàng rũ tóc xuống cúi đầu trả lời, cho rằng đó là sự e thẹn của thiếu nữ mới lớn nên cũng lơ đãng.

“Con cũng lo chuẩn bị cho tốt đi. Hách Liên gia khác với nhà chúng ta, rất phức tạp…” Tiếng Giang Hải Quyền ngập ngừng, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ rồi im lặng.

Giang Tịnh Vi đợi thật lâu cũng không thấy cha nói tiếp đành ngẩng đầu lên nhìn ông. Chỉ thấy hai hàng lông mày ông nhíu chặt, tựa như có rất nhiều chuyện buồn đang quấy nhiễu.

Mấy năm nay các nhóm quân phiệt hỗ trợ nhau chinh phạt, chinh chiến mấy năm liên tục. Một năm cha chỉ ở nhà vài tháng, khó có cơ hội được đứng gần thế này. Giờ trông kỹ thì phát hiện tóc cha đã muối tiêu, trắng đen xen lẫn khác lạ bất ngờ. Tịnh Vi nhìn, bỗng hít mũi xót xa.

Rất lâu sau, Giang Hải Quyền mới lấy lại tinh thần, nhìn Tịnh Vi khoát tay nói: “Con về trước đi!”

Tận lúc này Tịnh Vi mới cáo lui bước đi.

Vừa về đến phòng, Hỉ Thước đã lải nhãi: “Tiểu thư, chẳng phải chị tới chỗ của Tư lệnh thôi à? Sao lại mất hồn thế kia? Có phải bị Nhị di thái, Tam di thái hay Ngũ di thái ăn hiếp?”

Tịnh Vi nhếch nhẹ khóe môi, trong toàn phủ này e rằng chỉ mỗi Hỉ Thước là lo lắng cho mình. Nàng nhìn cô nàng một lúc rồi cười cười: “Đâu có, thật ra chị có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”

Hỉ Thước trừng mắt nhìn nàng, rồi phớt lờ đi thẳng vào nhà tắm lấy khăn nóng tới cẩn thận lau khuôn mặt nàng: “Tiểu thư à, từ ngày em theo chị tới giờ chưa từng nghe thấy tin tức tốt, chị nói tin xấu trước đi!”

Tịnh Vi lấy chiếc khăn trên tay cô nàng, thản nhiên nói: “Tin xấu là chị sắp lấy chồng rồi!” Hỉ Thước lặng người, im re một lúc lâu khóe miệng mới giương lên. Tịnh Vi hiếm thấy bộ dạng của cô nàng như thế, nhịn không được muốn bật cười.

“Lấy chồng? Lấy ai? Hay các bà Nhị di thái, Tam di thái, Ngũ di thái không ưa tiểu thư nên trăm phương ngàn kế muốn tống chị ra khỏi cửa…” Hỉ Thước vì Tịnh Vi nổi lòng bất bình. Tịnh Vi ngồi xuống mở cuốn sách nàng đang xem lúc Hứa Toàn đến. Trước giờ nàng vẫn hiểu Hỉ Thước, tạm thời lúc này cô nàng khó dừng lại được, vì thế đọc sách vẫn tốt hơn.

Cuối cùng Hỉ Thước cũng trút xong oán giận, trấn tĩnh nhìn lại, thấy tiểu thư đang đọc sách thì nàng hết nhịn được, giật phăng cuốn sách trên tay Tịnh Vi: “Tiểu thư, vậy tin tốt đâu?”

Tịnh Vi ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ: “Không phải có thể rời khỏi ngôi nhà này sao?” Miệng Hỉ Thước há hốc có thể lọt luôn quả trứng gà!

Một lúc sau, Hỉ Thước mới nói: “Tiểu thư, nói nãy giờ rồi, cuối cùng chị được gả cho ai?”

Tịnh Vi sâu kín nhìn ra cửa sổ, trong viện khóm mai đang kiêu sa nở rộ, ngọn gió bấc lùa từng cơn len lỏi vào khung cửa lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng trong cái buốt giá ấy cũng đem theo hương mai ngạt ngào.

“Hách Liên Tĩnh Phong!”

Trong đầu Hỉ Thước phát ra tiếng những tiếng ‘ong ong’, miệng có thể nhét luôn hai quả trứng gà. Nàng chẳng thể ngờ tiểu thư sẽ phải gả cho Hách Liên Tĩnh Phong. Vị Hách Liên đại thiếu của tám tỉnh phía Bắc này thật sự là một người ai cũng biết, ai cũng rõ! Từ nhỏ đã được Hách Liên đốc quân bồi dưỡng thành người nối nghiệp, từ năm mười chín tuổi đã tòng quân tôi luyện tới nay. Hắn lãnh đạo quân đội tám tỉnh phía Bắc, lập được đầy chiến công hiển hách.

bên tai nàng.

Sau buổi trưa sắc trời bỗng nhiên xám xịt, trong sảnh được phân cách bởi ba tầng cửa kính, nhìn ra ngoài càng thêm âm u. Lá trên cành như bị gió cuốn bay. Miền Bắc khác với Giang Nam, trời rất ít mưa.

Tịnh Vi hớp ngụm sữa bò, nói: “Kiểu này chắc sắp mưa to.” Chưa dứt lời thì một tia sáng lóe lên kèm theo đợt sấm chớp rầm rầm vọng tới, khiến người ta hết hồn.

Sấm sét vừa dứt, không trung đổ mưa lớn như những sợi dây nhỏ thả xuống mặt đất. Hỉ Thước chưa đi, vẫn đứng bên cạnh nàng. Tịnh Vi cười hỏi: “Sao tự dưng hôm nay lại nói phép tắc với chị?”

Hỉ Thước liền cười hì hì ngồi xuống, nhìn nàng thật lâu mới nói: “Tiểu thư, dạo này trông khí sắc chị tốt ghê!”

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi khiến Tịnh Vi á khẩu, nàng cười nói: “Con nhóc này, muốn ám chỉ gì đây?”

Hỉ Thước đáp: “Dạo này Đại thiếu ngày nào cũng về, ai thấy em cũng rất khách khí…” Tịnh Vi thở dài, Hỉ Thước lại nhìn nàng nói tiếp: “Tiểu thư, em thấy Đại thiếu rất yêu thương chị, nhưng lại vờ như không. Kiểu này đâu được, chị không thấy trước kia trong phủ các di thái thái luôn nghĩ đủ mọi cách để giữ rịt Tư lệnh bên cạnh sao?” Tính tiểu thư luôn chẳng muốn tranh giành, ở Giang Nam đã vậy chẳng ngờ ở phương Bắc cũng thế. Bất kể ra sao thì nàng vẫn là tri kỉ duy nhất của tiểu thư, tốt xấu gì cũng phải nhắc nhở một chút.

Tịnh Vi thản nhiên cười, nha đầu này quả thật muốn điều tốt cho nàng. Nhưng cô nàng lại không hiểu, loại tình cảm tranh giành mới có được, nàng thà rằng không cần. Nhị di nương nói rất chí lý, dù bỏ qua gia thế thì với tướng mạo của hắn cũng khối người muốn làm vợ lẽ. Huống chi hắn phong lưu phóng khoáng… Vóc dáng hắn như thế, gia cảnh hắn như thế, vốn phá nát trái tim phụ nữ. Điều duy nhất nàng có thể làm là đừng khiến bản thân mình bị tổn thương, hoặc có nhưng rất ít. Nếu thực sự gởi chân tình, cho chân ái thì đơn thuần là tự gây thương tổn. Nha đầu này ở phủ Giang Nam nhìn nhiều năm, đến miền Bắc trông lâu ngày vậy mà vẫn không hiểu. Hỉ Thước thấy nàng im lặng cũng lặng im theo.

Bên ngoài mưa to như trút nước, từng cơn từng cơn rơi xuống. Ngay lúc ấy, thím Vương vội vội vàng vàng chạy vào trên mặt chứa đầy sợ hãi và lo lắng: “Thiếu phu nhân, Đốc quân không xong rồi! Trong phòng đã cho người lại đưa tin.”

Linh đường được đặt tại đại sảnh của phủ Đốc quân. Trong viện dựng cờ xí hai màu vàng – đen xếp thành hàng dài từ sân ra tới cổng, chỉ tiến vào phủ Đốc quân đã khiến người ta cảm thấy bầu không khí đau thương và trang nghiêm. Đội cảnh vệ trên cánh tay gắn một dải lụa màu đen, thân bằng quyến thuộc mặc áo tang màu trắng. Hách Liên đốc quân sống khôn chết thiêng, người đi phúng viếng chen chật cứng ngoài đường. Trong phủ vốn yên ắng bỗng trở nên ồn ào, kẻ ăn người ở đều sẵn sàng nghe lệnh. Hách Liên gia là gia đình cổ điển, Tịnh Vi lại là con dâu đích tôn, thực hiện rất nhiều quy tắc. Dĩ nhiên người bận nhất chính là Hách Liên Tĩnh Phong, từ phái người công bố lễ truy điệu, đón phủ này tiếp trướng kia tới viếng, sắp sắp xếp xếp… cấp dưới phải tới xin ý kiến của hắn. Còn bởi vì chủ soái miền Bắc qua đời, trong quân đội lại muốn thảo luận triển khai tăng cường binh lực biên phòng ra sao…

Khi tang lễ kết thúc, Hách Liên Tĩnh Phong mới được rỗi rãi. Hôm đó cũng bận tới nửa đêm mới về, chỉ qua vài ngày mà hắn đã gầy nhom, mắt đầy tơ máu, gương mặt hốc hác, hai má đỏ bừng, ngay cả bước chân cũng liêu xiêu. Thâm tâm nàng bất an, thuận tiện hỏi: “Anh sao vậy? Có cần cho người mời bác sĩ đến khám không?”

Hắn khẽ lắc đầu nằm vật xuống giường, nàng thật lo lắng đưa tay sờ trán hắn, chỉ thấy nóng hầm hập. Tịnh Vi vội gọi Hỉ Thước, nói: “Em kêu Khổng thị về mời bác sĩ lại đây.” Bác sĩ tới rất nhanh, sau khi khám xong, kê một ít thuốc hạ sốt rồi đi về.

Hắn không an ổn, liên tục đổ mồ hôi, luôn đá bay chăn mền như một đứa trẻ. Suốt đêm nàng không ngừng giúp hắn lau mồ hôi, hắn mơ mơ màng màng giữ chặt lấy tay nàng. Đến khoảng ba – bốn giờ sáng, nàng dường như chịu hết nổi, đâm ra hoảng sợ. Dưới ánh trăng mờ, nghe hắn thì thào hai chữ ‘Tịnh Vi’, âm thanh ấy dường như yêu thương vô hạn. Nàng hơi mở mắt nhìn hắn, sắc đỏ đã giảm, hô hấp sâu vẫn đang ngủ… Có lẽ nàng nghe nhầm. Ngọn gió từ cửa sổ nhè nhẹ lùa vào khiến màn trên giường cuộn lên. Bây giờ là giao mùa hạ – thu, tiết trời mát mẻ vô cùng sảng khoái. Nàng sờ trán hắn thấy đã bớt nóng, lo lắng treo trong lòng cuối cùng cũng tan, đưa tay kéo chăn đắp cho hắn. Nàng định thức chăm sóc hắn, ai dè cơn buồn ngủ vô tình ập tới, nàng bất giác thiếp đi.

Khi nàng tỉnh giấc bình minh đã ló dạng, một góc trời hừng sáng chuyển màu như tấm sa tanh đổ vàng. Ngoài cửa sổ cây cối um tùm rợp bóng râm, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua tán lá sum suê rọi xuống, nghịch ngợm hệt đứa trẻ thò đầu chui vào phòng.

Nàng vừa tỉnh ngủ vẫn còn mơ hồ, thẳng tay vươn vai. Bỗng nghe tiếng hắn khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai: “Còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi.”

Bấy giờ nàng mới tỉnh hẳn, hắn phủ người xuống giường nhìn nàng. Gần nhau như thế, mùi kem đánh răng khoan khoái trên người hắn truyền tới, nàng vẫn hay dùng, giờ mới biết nó thật dễ ngửi. Nàng kinh ngạc hỏi: “Anh phải ra ngoài sao?”

Hắn nở nụ cười, hàng chân mày nhíu chặt mấy ngày qua giãn ra: “Trong quân đội có việc.”

Nàng không hỏi tiếp, chỉ ậm ừ. Lúc này nàng mới chú ý hắn đã thay quân phục, tinh thần sảng khoái, nhìn khác hẳn bộ dạng đau ốm hôm qua. Nàng thấy hắn là lạ, cụ thể lạ chỗ nào thì rất khó nói, nhưng nàng lờ mờ cảm nhận được.

Hách Liên Tĩnh Phong vốn chuẩn bị đi, thấy nàng tỉnh dậy ưởn người vươn vai hệt con mèo lười, hắn bất ngờ không thể cất bước, liền ngồi xuống mép giường vuốt mái tóc đen tuyền của nàng, nói: “Ngủ thêm đi.” Không đợi nàng trả lời, xoay qua nhìn cửa kính, mặt trời đã lên cao, nói tiếp: “Mấy bữa nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi nhiều vào. Khi nào em khỏe, tôi phái xe đưa em về thăm Giang Nam.”

Nàng đến miền Bắc đã hơn tám tháng, nếu nói không nhớ Giang Nam là lừa gạt. Tuy nhiên cũng chưa từng nghĩ sẽ quay về, dù sao ở đó trừ cha ra đều như kẻ xa lạ, ngược lại nàng rất muốn gặp bọn Sơ Hương. Bất kể ra sao, bây giờ nghe chính miệng hắn nói muốn đưa nàng về Giang Nam, cảm giác thật giống mật ong thấm vào miệng ngọt ngào.

Cả hai im lặng, trong phòng yên ắng. Mười ngón tay hắn như chiếc lược chải xuống mái đầu nàng, động tác vô cùng dịu dàng khiến nàng hết sức thoải mái, chỉ chốc lát đã làm mí mắt nàng trĩu xuống.

Khổng Gia Chung sốt ruột đứng chờ bên dưới, hôm nay trong quân đội đã định sẵn giờ họp, vả lại Đại thiếu mới lên nắm quyền, nếu trễ nãi e rằng không tốt. Từ khi Hách Liên Tĩnh Phong thành thân, y rất ít lên lầu, tóm lại luôn kiêng nể. Lúc này y bất chấp, đứng bên ngoài lưỡng lự một hồi cũng không nghe tiếng động, mới gõ cửa: “Đại thiếu, đi thôi.”

Y chỉ nghe Hách Liên Tĩnh Phong đáp nhẹ vô cùng: “Biết rồi! Anh xuống trước đi.” Hắn tự tay đắp chăn cho Tịnh Vi, vốn định cúi xuống hôn nàng, thì thấy nàng bất chợt mở mắt vì nghe tiếng động, đôi mắt ấy trong veo như nước hồ thu. Cuối cùng hắn vẫn nhịn. Khi lên xe, hắn mới hỏi: “Tình hình thế nào?”

Khổng Gia Chung đáp: “Bọn họ lên kế hoạch đòi tuyển Đốc quân mới. Mấy ngày nay bận rộn liên hệ xung quanh.”

Hách Liên Tĩnh Phong hừ lạnh: “Chỉ với hai người họ thì chưa đủ sức đâu.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Phía Triệu Vũ Thiên, Tạ Ưng Khuê ra sao? Nếu bọn họ đồng ý liên thủ thì thật thiếu đầu óc.”

Hóa ra lão Hách Liên đốc quân trước khi mất đã đem ấn soái của miền Bắc chính thức giao cho Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng anh em Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết không phục. Vì thế muốn cấu kết hòng chiếm đoạt lại chức tổng tư lệnh tám tỉnh phía Bắc. Bọn họ cũng biết, chỉ với hai người họ hiển nhiên là không thể địch lại danh tiếng và sức mạnh của Hách Liên Tĩnh Phong, nên chọn biện pháp lắc léo, đặt kế hoạch lung lạc một số tướng lĩnh to nhỏ trong quân đội đề nghị tuyển cử. Triệu Thiên Hòa và Tạ Ưng Khuê là hai thế lực khá lớn trong quân đội, xuất thân từ phò trợ lão Đốc quân, xưa nay ít phục Hách Liên Tĩnh Phong. Nếu những tên này liên thủ, thực lực không hẳn là yếu.

Khổng Gia Chung nói: “Căn cứ theo kết quả điều tra tin tức từ nội bộ, Triệu Thiên Vũ và Tạ Ưng Khuê chưa chính thức trả lời.”

Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Nội trong hai ngày phải điều tra cho tôi, nếu bọn họ thật sự liên thủ thì tôi cũng đúng dịp bố trí diệt trừ hậu hoạn.” Ngữ khí thản nhiên, lại mang theo uy nghiêm. Khổng Gia Chung vội tuân lệnh.

Hắn không nói gì thêm, nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Anh giúp tôi sắp xếp một việc, phải thật bí mật…”

Khổng Gia Chung nín thở lắng nghe, Hách Liên Tĩnh Phong lúc này mới nói: “Giúp tôi sắp xếp một chuyến tàu đi Giang Nam.”

Khổng Gia Chung là ai chứ? Y là người chỉ nói nguyên nhân biết ngay kết quả. Y không im lặng như thường ngày mà nhìn Hách Liên Tĩnh Phong, hỏi: “Đại thiếu, tôi có vài câu chẳng biết có nên nói không?”

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn y giống như thấu hiểu tâm tư y: “Điều không nên nói thì đừng nên.”

Khổng Gia Chung lặng người, lời muốn thốt đành cố sức nuốt vào. Xưa nay y ít lắm mồm, nhưng bây giờ liên quan đến an nguy của Hách Liên Tĩnh Phong, không cưỡng được mà gọi: “Đại thiếu.”

Bấy giờ Hách Liên Tĩnh Phong mới cười: “Anh nói đi!”

Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, chuyện này trăm ngàn lần không thể! Nếu sắp xếp cho thiếu phu nhân quay về Giang Nam, bọn họ sẽ biết ngay kế hoạch của ngài, đấy chẳng phải ‘kiếm củi ba năm, đốt một giờ’ hay sao?”

Hách Liên Tĩnh Phong im lặng nhìn cảnh sắc thấp thoáng bên ngoài, dường như không nghe thấy tiếng y, kiên quyết nói: “Cứ làm theo ý tôi.”

 Chương 8 – Nhụy sen tàn hương.

Bên tai gió thổi những đám lá xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi. Sực nghĩ tới, giờ đã vào mùa thu. Tấm rèm cửa tầng tầng lớp lớp dập dờn như mây, bất chợt làn gió lùa đến liền rũ xuống rã rời.

Nàng thật chỉ muốn lười biếng nằm dài ra đó. Nàng liếc mắt một cái liền thấy bộ quân phục gắn tua vàng rực rỡ treo trên giá, giống như hắn vô cùng quyền thế. Nàng buồn bực, đúng là không thể nằm tiếp, đành đứng dậy rửa mặt. Sáng sớm Hách Liên Tĩnh Phong đã đi vào quân đội, mấy ngày nay hắn bận túi bụi. Mặc dù trước kia thường xuyên tới trễ, nhưng chưa đến mức trong lúc nghỉ ngơi bị Khổng Gia Chung quấy rầy.

Hỉ Thước ở bên ngoài chờ từ lâu, thấy trong phòng nàng yên ắng cũng không bước vào. Bây giờ nghe tiếng chân nàng qua lại, đẩy cửa bước vô: “Tiểu thư, muốn điểm tâm kiểu Tây hay kiểu Trung ạ?”

Bình thường nhà bếp hay làm vài món tùy chọn, nàng ưa thích kiểu Trung nhưng hắn vì đi du học, lắm lúc cũng chuộng kiểu Tây. Tịnh Vi nói: “Sao cũng được.” Độ này khẩu vị nàng kém, ăn lung tung thứ gì cũng xong.

Hỉ Thước vâng lệnh, gọi Hương Lan đi chuẩn bị. Cô nàng vừa giúp nàng chọn quần áo, vừa nói: “Tiểu thư, Bát di thái cho nha đầu lại đây mời chị qua đó.”

Tịnh Vi vô cùng ngạc nhiên, lặp lại: “Bát di nương tìm chị?” Tự hỏi mình và Bát di thái cũng chẳng có giao tình gì. Lúc lão Đốc quân còn sống, Bát di thái được yêu chiều nhất, rất nhiều người thích nịnh bợ. Nhưng thân phận của nàng khác, hơn nữa không a dua tham gia tranh giành cùng các di nương, tới tận bây giờ chưa từng qua phòng nàng ta. Xưa nay ở mỗi tháng tụ họp hoặc vô tình chạm mặt trong sân cũng chỉ chào hỏi xã giao. Sau khi lão Đốc quân bệnh nặng, nàng làm dâu khó tránh mỗi ngày lui tới hỏi han, nên cũng gặp bên giường bệnh vài lần.

Vừa vào tiểu viện của Bát di thái, nha đầu Mai Hương của nàng ta đã ra đón, cung kính gọi một tiếng: “Chào thiếu phu nhân.”, rồi nói tiếp: “Bát nãi nãi chờ thiếu phu nhân đã lâu.”

Nàng ta đi phía trước đưa Tịnh Vi thẳng tới cửa phòng của Bát di thái: “Bát nãi nãi, thiếu phu nhân tới.” Rồi nàng ta đẩy cửa, mời Tịnh Vi vào trong.

Bát di thái nằm dựa lưng trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Bát di thái vốn dĩ là một thiếu nữ rất đẹp, bây giờ đã tiều tụy đến cùng cực. Nàng vội hỏi: “Bát di nương, sao sắc mặt người tệ thế? Tôi cho mời bác sĩ khám nhé!”

Bát di thái nhìn nàng, ánh mắt khóa chặt, vừa sợ hãi lại vừa tràn ngập hi vọng nhưng vẫn im lìm. Tịnh Vi bất an, gọi thêm tiếng nữa: “Bát di nương.” Chỉ thấy hàng lông mi nàng ta khẽ động, mí mắt chứa lệ, nàng ta đưa bàn tay mềm giữ lấy Tịnh Vi: “Thiếu phu nhân, hãy cứu tôi.” Lời chưa dứt, nước mắt đã tuôn trào.

Tịnh Vi vừa an ủi vừa nói: “Bát di nương, xảy ra chuyện gì? Người nói đi, nếu tôi giúp được sẽ giúp ngay.”

Bát di thái dường như đợi những lời này của nàng nhưng vẫn do dự, nhìn Hỉ Thước bên cạnh nàng. Tịnh Vi thấy thế vội bảo Hỉ Thước: “Em ra ngoài canh chừng, đừng cho người lạ vào.” Hỉ Thước vâng lời, mau chóng cáo lui.

Bát di thái chờ một lúc lâu, mới cắn răng nói: “Thiếu phu nhân, nếu cô không cứu tôi, tôi chỉ còn đường chết.”

Tịnh Vi hơi sợ hãi, nghe giọng điệu nàng ta, e rằng thật sự có chuyện lớn. Bát di thái cúi đầu, thanh âm nhẹ vô cùng: “Tôi có thai.”

Tịnh Vi ngạc nhiên, đây chẳng phải việc đáng mừng sao? Trong các di thái thái chỉ có nàng ta và Thất di nương là chưa sinh con, khó tránh cảnh hiu quạnh về già, dù lúc Đốc quân còn sống mua này tặng kia… nhưng mấy thứ đó cuối cùng vẫn là vật ngoài thân. Bỗng nhiên nàng kinh hãi, nếu là chuyện tốt sao Bát di thái lại nói những lời này. Mặc dầu Đốc quân mới qua đời hai tháng, nhưng Đốc quân bệnh nặng đã lâu, trước đó còn liên tục hôn mê…

Bát di thái không nhìn nét mặt nàng, thấy nàng im lặng đoán biết nàng thăm dò, cúi đầu thì thầm: “Thiếu phu nhân, tôi chẳng dối gạt cô… Đây không phải là cốt nhục của Đốc quân.”

Tịnh Vi sống ở gia đình danh giá, trưởng thành từ nhà giàu, biết rất nhiều điều nhưng thực sự xảy ra trước mắt cũng khiến nàng lung túng. Nàng nhất thời chẳng biết trả lời ra sao.

Bát di thái thấy nàng im lặng, nghĩ nàng từ chối lại rơi lệ: “Thiếu phu nhân, tôi biết là mình sai. Nhưng nếu cô không giúp, tôi chỉ còn đường chết! Nếu tin này lan truyền sẽ hỏng mất thanh danh của lão Đốc quân.”

Tịnh Vi thở dài, thật lâu sau mới hỏi: “Người muốn tôi giúp như thế nào?”

Bái di thái đáp: “Thiếu phu nhân, tôi ở đây không có người thân, chẳng một ai tâm phúc. Hơn nữa Nhị di thái, Lục di thái thường xoi mói nhìn tôi. Cô biết đấy, sau khi tôi vào cửa Đốc quân rất cưng chiều tôi, các bà ấy hận tôi thấu xương.” Đối với cách cư xử của Nhị di thái và Lục di thái, Tịnh Vi quá mức rành rọt.

Bát di thái nói tiếp: “Thiếu phu nhân, cô cho người tâm phúc giúp tôi mua thuốc phá thai…”

Tịnh Vi có nghe qua loại thuốc này nhưng cũng biết nó rất nguy hiểm, nói: “Hay là mời bác sĩ đến khám?”

Bát di thái sợ hãi lắc đầu liên tục: “Thiếu phu nhân, cô cũng biết trong phủ chúng ta là bác sĩ gia đình, chỉ có vài người. Nếu truyền ra ngoài…”

Tịnh Vi quan sát cẩn thận nàng ta một hồi, mới nói: “Bát di nương, hôm nay Người tìm đến tôi chắc hẳn đã tin tôi. Nhưng chuyện này tôi chỉ có khả năng giúp đỡ một lần…”

Bát di thái rơi lệ: “Thiếu phu nhân, xin hãy tin tôi! Không phải tôi tự nguyện.”

Lòng Tịnh Vi run rẩy, không phải tự nguyện! Phủ Đốc quân được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu không tự nguyện thì đó là người bên ngoài. Nàng trông Bát di thái mặt hoa, mày lá liễu, dù hiện giờ hốc hác vẫn rất xinh đẹp. Thâm tâm nàng bất giác run rẩy thêm.

Bát di thái cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Thiếu phu nhân, tôi nói thật với cô, đứa bé này là của Tứ thiếu gia.”

Tứ thiếu gia chẳng phải là Hách Liên Tĩnh Triết à! Tịnh Vi vốn đã định người, lúc này nghe thế thì giật bắn. Bát di thái nói tiếp: “Thiếu phu nhân, nhà tôi mặc dù nghèo nhưng vẫn có lễ giáo. Ngày ấy, ngày ấy, hắn lại…”

Tịnh Vi đỏ mặt, hỏi: “Vậy cậu ta biết không?”

Bát di thái dường như vô cùng sợ hãi đáp: “Không! Thiếu phu nhân, nếu hắn biết thì tôi chắc chắn phải chết.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Thiếu phu nhân, có điều cô không biết, tôi đi theo bên cạnh Đốc quân nên cũng hiểu chút ít. Hai đứa con của Nhị di thái, hắn và Nhị ca hắn luôn tranh đoạt quyền lực với Đại thiếu. Hiện giờ gần tới thời điểm quan trọng, nếu… nếu chuyện này truyền ra ngoài, Đại thiếu chẳng cần phải giết tôi, nhưng Nhị thiếu gia cùng Tứ thiếu gia nhất định sẽ không tha cho tôi.” Tịnh Vi âm thầm kinh động, khó trách gần đây Hách Liên Tĩnh Phong bận rộn như thế.

Ngay cả về phòng bằng cách nào nàng cũng không rõ, chỉ cảm thấy bất an mơ hồ. Hôm kia hắn nói muốn đưa nàng về Giang Nam thăm người nhà. Hôm qua lại kêu nàng chuẩn bị nhiều hành trang mang đi. Lúc ấy nàng nghe xong, nhìn hắn vài lần. Hắn lại giải thích rằng: “Em bây giờ là phu nhân Đốc quân miền Bắc, nếu quá sơ sài, cha còn tưởng tôi ăn hiếp em. Đấy toàn là đồ đẹp em cứ đem hết đi, sau này không cần thì để lại, nếu thích thì tùy ý lựa chọn.” Bây giờ nghĩ lại, hắn sắp xếp là vì nàng. Chẳng biết sao lòng của nàng trào lên nỗi chua xót, ngay cả lỗ mũi, ánh mắt đều cay cay.

Chờ nàng ổn định tinh thần mới gọi Hỉ Thước vào phòng, kể tóm tắt nội dung rồi bảo cô nàng đi mua thuốc. Bác sĩ gia đình không thể dùng, chỉ có thể đến nhà thuốc Bắc cách thật xa phủ. May mắn Hỉ Thước rất nhanh liền trở về, tự mình đi sắc thuốc. Để tránh bị phát hiện, Tịnh Vi chờ Hỉ Thước sắc xong thang thuốc rồi đưa vào phòng, cầm nó lại đổ vào bình thuốc bổ, sau đó mới nhờ Hỉ Thước đưa cho Bát di thái.

Hách Liên Tĩnh Phong về rất trễ, vốn định vào phòng ngay nhưng thấy thím Vương còn loay hoay, nghĩ tới vẻ mệt mỏi dạo gần đây của Tịnh Vi, liền hỏi: “Thiếu phu nhân mấy ngày nay có bận rộn gì không?”

Thím Vương cung kính đáp: “Mấy ngày nay thiếu phu nhân rảnh rỗi, chỉ đọc sách.” Hách Liên Tĩnh Phong khẽ gật đầu.

Thím Vương sực nhớ chuyện hôm nay Hỉ Thước sắc thuốc. Bà ta sống trong phủ đã lâu, nhìn nét mặt cực kì chuẩn xác, tất nhiên biết Đại thiếu rất quan tâm thiếu phu nhân. Nếu thiếu phu nhân không khỏe mà bà ta không khai báo, nhất định sẽ bị Đại thiếu trách phạt, liền nói: “Đại thiếu, bất quá hôm nay thấy Hỉ Thước sắc thuốc.”

“Sắc thuốc?” Hách Liên Tĩnh Phong cau mày.

Thím Vương lại nói: “Đúng vậy! Tôi thấy cô ấy đưa thuốc cho thiếu phu nhân.”

Hách Liên Tĩnh Phong vội lên lầu, thấy giường đã buông rèm, nàng đang nằm nghỉ nhưng còn thức, cuộn tròn người, sắc mặt vẫn như thường. Bấy giờ hắn mới yên tâm, hỏi: “Em sao thế, không khỏe à?” Tay hắn phủ lên trán nàng, xúc giác ấm áp rất thoải mái.

Tịnh Vi xoay qua, thấy trên người hắn vẫn mặc bộ quân phục, vẻ mặt hết sức mệt mỏi, chắc bận rộn đến bây giờ. Nàng nở nụ cười nhẹ, trả lời: “Đâu có, em khỏe mà.”

Hách Liên Tĩnh Phong không tin, nói: “Đừng lừa tôi! Có người báo trông thấy Hỉ Thước hôm nay sắc thuốc.”

Lòng Tịnh Vi chấn động, không dám đối diện với ánh mắt ân cần của hắn. Nàng vội thay đổi nét mặt, nói: “Em khỏe thật mà, thuốc đó dùng để bồi bổ.”

Hách Liên Tĩnh Phong nhìn kiểu đánh trống lảng của nàng, biết chả moi được điều gì liền dịu dàng dặn dò: “Em phải chú ý bản thân một chút.” Ngữ điệu ấy thân quen như yêu thương vô vàn. Trái tim nàng đập thình thịch, thật hồi hộp.

Hách Liên Tĩnh Phong lưu ý trong lòng, sáng ngày mai đã gọi ngay Khổng Gia Chung hỏi xem bác sĩ nào tới khám cho Tịnh Vi hôm qua, uống thuốc gì. Hắn vốn dĩ muốn hiểu thêm sức khỏe nàng chỗ nào không tốt. Hắn biết tính của nàng rất khó cạy được điều gì từ cửa miệng nàng.

Khổng Gia Chung đi hỏi rất nhanh và mau chóng có câu trả lời: “Nhiều ngày nay bác sĩ không khám bệnh cho thiếu phu nhân.” Bởi vậy hắn sinh ra nghi hoặc, liền sai Khổng Gia Chung kêu người đi tìm hiểu rõ ràng.

Trong phòng bóng đêm bao trùm, chỉ được thắp sáng bằng chiếc đèn lồng trên bàn làm việc, vì có nắp chụp nên diện tích sáng rất ít, khắp phòng đều âm u và hoàn toàn yên ắng. Khổng Gia Chung đứng canh bên ngoài, càng thêm bất an. Từ khi y báo cáo kết quả điều tra, đã trôi qua gần nửa tiếng. Bất chợt nghe bên trong có tiếng ầm ầm vang lên, y vội đẩy cửa bước vào, chỉ thấy tài liệu trên bàn, điện thoại, tách trà, đồ chặn giấy… đều rơi xuống thảm. Tiếng Hách Liên Tĩnh Phong quát lớn: “Cút ra ngoài cho tôi.”

Từ ngày y theo phò trợ Hách Liên Tĩnh Phong đến nay, luôn biết sức kiềm chế của hắn vượt trội, chưa từng thấy hắn bộc phát tính tình như thế, y không tránh khỏi hoảng sợ.

Hách Liên Tĩnh Phong ngồi chết lặng trên ghế, nàng vậy mà đi mua thuốc phá thai, nàng dám mua thuốc phá thai, nàng dám uống thứ thuốc đó… nàng dám không cần con của hắn… Hắn chưa từng hao tâm tốn sức đối đãi với một người phụ nữ, suốt ngày vì nàng suy tính thiệt hơn lại đổi được hồi đáp như thế! Hắn càng nghĩ càng tức, vẫn chưa hả giận đưa tay quơ qua, chiếc đèn lồng trên bàn lốc cốc rên rĩ rơi trên mặt đất, bể nát, trong phòng lập tức chìm vào bóng đêm.

Khổng Gia Chung chờ ở ngoài đã lâu, bên trong vẫn im bặt không tiếng động. Y nhẹ nhàng đẩy cửa, khắp phòng tối om, y đi thêm vài bước, ngoài cửa vài giọt ánh sáng quét qua, bấy giờ y mới thấy hắn vẫn ngồi bất động trên ghế.

Chương 9 – Mưa trên cây ngô đồng.

Tịnh Vi nhẹ nhàng mở mắt, sắc trời còn nhá nhem, mới tờ mờ sáng. Nàng theo bản năng đưa tay qua bên kia… nơi Hách Liên Tĩnh Phong vẫn thường nằm, một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ tối qua hắn không trở về. Nàng thở dài, nghĩ đến một câu thơ: ‘Phong hầu nghĩ dại, xui chàng kiếm chi.’[1]

Nàng cựa quậy cuộn chăn ngồi dậy. Bỗng ngước đầu trông thấy Hách Liên Tĩnh Phong đang ngồi trên sofa nhìn nàng bất động, thứ ánh mắt mà nàng chưa từng gặp qua, như chứa đựng trăm ngàn cảm xúc. Chẳng biết có phải do sáng sớm hay không mà rất lạnh lùng, trong lạnh lùng mang theo thù địch. Sắc mặt hắn hốc hác, mắt đỏ ngầu, chắc cả đêm qua vì bận công việc mà mất ngủ. Trái tim nàng bỗng trào lên niềm yêu thương, cảm giác này chưa từng có với nàng. Nàng không tránh khỏi hồi hộp, phớt lờ ánh mắt ẩn chứa bao điều của hắn.

Tịnh Vi xuống giường từ từ đến gần hắn, dịu dàng hỏi: “Anh về rồi à, sao không nghỉ ngơi một chút?”

Hách Liên Tĩnh Phong ngấm ngầm nhìn nàng, diễn xuất quá chuẩn, chẳng lộ ra một tia sơ hở. Hắn lạnh lùng đứng dậy bước tới mép giường. Tịnh Vi mỉm cười im lặng, hắn chưa bao giờ biểu hiện như thế với nàng. Cho dù trước kia cả tháng đi thâu đêm, cũng không dùng vẻ mặt này với nàng. Thấy hắn nằm vật xuống, ngay cả dây nịt trên quân phục cũng không cởi. Nàng lặng lẽ đến gần, kéo chăn đắp lên người hắn. Đôi mắt hắn nhắm chặt, môi bậm kín như có chuyện vô cùng khó khăn. Nàng lập tức nhớ tới lời của Bát di thái hôm ấy, đoán chừng hắn rất phiền muộn.

Hôm qua Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trong thư phòng cả đêm, cứ như thế lẳng lặng nhìn nàng. Khi hắn về vốn rất giận, nhớ đến việc nàng không muốn sinh con cho hắn, hận không thể vò nát nàng. Nhưng vừa nhìn thấy nàng cuộn người trên giường, mái tóc đen tuyền rối tung ôm lấy mặt, khiến khuôn mặt trắng noãn càng thêm phần yếu ớt, lại biến lửa giận hóa thành ba phần yêu thương. Hắn cứ nhìn từ xa xa, nhiều lần muốn xông lên lay nàng tỉnh để tra hỏi. Muốn hỏi rằng, hắn hao tâm tổn sức như thế lấy lòng nàng, hắn đào rỗng tâm tư chăm sóc nàng, vì sao nàng phải đối xử như thế với hắn?

Ấy thế mà hắn lại không dám! Lần đầu tiên hắn phát hiện mình hèn nhát như vậy, vô dụng như vậy, ngay cả can đảm chứng thực hắn cũng chẳng có! Hắn rất sợ, hắn không dám, hắn sợ nàng nói với hắn đó là sự thật, sợ nàng nói với hắn trái tim nàng gởi tận Giang Nam, chỉ vì lệnh cha mà phải lấy hắn. Hôn nhân giữa nàng và hắn, hắn biết cặn kẽ nhất. Người miền Nam và Tây bộ liên minh, thực lực của cha nàng yếu hơn lúc trước nên mới cần sự hỗ trợ binh lực và vũ khí của miền Bắc bọn họ, cha hắn đưa ra điều kiện… muốn gả nàng tới đây để làm cơ sở hợp tác, cha nàng đồng ý, song phương cùng trao đổi. Nhưng hắn vẫn động chân tình vì nàng. Hắn yên lặng cười khổ trong lòng. Nàng chẳng thèm để ý! Bất kể hắn tặng vàng bạc châu báu, đưa đồ chơi phương Tây, đưa mỹ phẩm, vân vân… cho dù nàng muốn cả ánh trăng, hắn cũng nghĩ cách hái xuống tặng nàng. Nhưng bọn họ lại chẳng có gì! Bất kể hắn làm gì để lấy lòng, nàng cũng chỉ cười nhẹ nói lời cảm ơn. Nàng đâu biết, hắn hi vọng nàng có thể dùng giọng điệu ngày ấy đối với gã đàn ông kia để nói chuyện với hắn, cười duyên dáng với hắn, cho dù mắng mỏ hắn vẫn thấy ngọt ngào. Thế mà tận bây giờ nàng chưa từng làm qua. Nàng luôn hờ hững, thản nhiên cười. Thậm chí ngay cả cử chỉ thân mật giữa nàng và hắn, nàng cũng âm thầm né tránh.

Không! Nàng là của hắn, cả đời này chỉ có thể là của hắn. Hắn là Hách Liên Tĩnh Phong, chỉ cần hắn muốn, không có điều gì là không được. Nàng không muốn sinh con cho hắn, hắn càng muốn nàng sinh.

Tịnh Vi kéo chăn chèn xuống mép giường, đắp kĩ cho hắn. Chuẩn bị rời đi thì bất ngờ hắn bắt lấy tay nàng, nàng giật mình nhìn hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, trong sâu thẳm có ánh sáng nhấp nháy như hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Nàng còn đang giật mình, hắn đã kéo nàng vào lòng rồi cúi xuống hôn, từ trên trán đến giữa hàng chân mày và cuối cùng dừng lại ở đôi môi…

Ngoài kia bầu trời từ xanh phai thành lục rồi sau đó đỏ thẫm…

Từ khi Tĩnh Kỳ bắt đầu vào đại học, hiếm có thời gian rảnh. Hôm đó được nghỉ học, cô nàng liền hẹn nàng đi mua sắm. Bình thường nàng ít ra ngoài, thấy Tĩnh Kỳ hưng phấn cũng ngại từ chối. Hơn nữa gần đây chẳng biết tại sao Hách Liên Tĩnh Phong đối với nàng hờ hờ hững hững, khác hẳn kiểu dịu dàng yêu thương trước kia. Mỗi khi nàng nghĩ tới đều âm ỉ khó chịu, ngay cả đọc sách là thứ nàng thích nhất cũng không nuốt trôi. Đã thế thì ra ngoài thay đổi không khí. Với thân phận của nàng thì khỏi phải đích thân đi, chỉ cần ho một tiếng đã có cửa hàng, hiệu buôn đem thứ này vật nọ mời nàng. Trước kia Hách Liên Tĩnh Phong tâm huyết sôi trào gọi người hầu phân phó, lập tức chưởng quầy, quản lí cửa hàng đem các thứ tốt nhất, mớt nhất cầm tới tùy nàng lựa. Hắn cứ ngồi bên cạnh nhìn nàng chọn, khóe miệng giương giương.

Hoàng hôn chiều xuân bốn bề ấm áp vô cùng.

Tĩnh Kỳ đang ướm thử kiểu váy phương Tây, vừa ra khỏi cửa phòng liền đứng trước gương hỏi: “Chị dâu, có đẹp không?”

Dĩ nhiên là quá đẹp! Dáng dấp Tĩnh Kỳ quyến rũ lại mặc chiếc váy dài đúng mốt, càng thêm thướt tha. Nàng đang miên man suy nghĩ, không nghe rõ câu hỏi của Tĩnh Kỳ, chỉ khi cô nàng lặp lần thứ ba nàng mới bừng tỉnh, vội nói: “Đương nhiên rất đẹp.”

Tĩnh Kỳ chậc lưỡi: “Chị dâu, sao hôm nay chị thất sắc vậy? Hiếm dịp ra ngoài cùng em mà trưng vẻ mệt mỏi thế kia! Em chả thèm, còn như vậy nữa em sẽ giận.” Cô nàng làm nũng.

Tịnh Vi lập tức đỏ mặt. Không biết gần đây tại sao Hách Liên Tĩnh Phong khác hẳn trước kia, luôn bão táp mưa sa, dường như muốn hút cạn sức lực của nàng mỗi đêm. Nàng vội lảng tránh, nói: “Ồ, lỗi của chị! Hay là vầy, coi như chị bồi thường cho em. Em cứ thoải mái lựa chọn, hóa đơn chị tính.” Hách Liên phủ mỗi tháng đều có lương, nàng chưa bao giờ sử dụng, lấy nó để đổi nụ cười của cô em chồng cũng thật xứng đáng.

Tĩnh Kỳ nghe xong liền vui vẻ, nói: “Chỉ có chị dâu hiểu em nhất.” Rồi vội đi thay đồ.

Cánh cửa cửa hàng bị đẩy ra, một nhân viên cửa hàng nghênh đón: “Lâm tiểu thư, đã lâu không tới, sao hôm nay rảnh vậy?” Chỉ nghe tiếng nói êm ái vang lên: “Dạo này có đồ gì đẹp không?”

Nhân viên cửa hàng đáp: “Cô tới rất đúng dịp, cửa hàng vừa nhập khẩu một số nước hoa Pháp và quần áo, mới về hôm qua.”

Lâm tiểu thư lại hỏi: “Sao kỳ vậy, hôm nay không thấy Trần quản lí?”

Trần quản lí vốn đang ngồi bên phòng VIP tiếp đón bọn Tịnh Vi, nghe tiếng Lâm tiểu thư hỏi, hắn liền làm cử chỉ thất lễ nói với Tịnh Vi: “Thiếu phu nhân, tôi xin lỗi không tiếp được nữa.” Sắc mặc trông kì lạ.

Tịnh Vi khẽ cười, đáp: “Không sao, anh cứ tự nhiên.”

Tĩnh Kỳ chọn thêm một lúc, rồi mới gọi người chuyển đến phủ. Ra khỏi cửa phòng, Lâm tiểu thư cũng đang chọn đồ trên quầy, thấy các nàng đi ra thì hơi ngước mặt lên liếc nàng một cái. Thừa lúc nàng ta ngẩng lên, Tịnh Vi đã kịp nhìn rõ dung mạo của nàng ta, dáng người quyến rũ, mắt hạnh má đào, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Lâm tiểu thư kia cũng rất kì quái, có vẻ nhận ra nàng, ánh mắt dường như kèm tia thiếu thiện cảm, thậm chí chứa thù hận. Tĩnh Kỳ vội vàng kéo nàng rời khỏi cửa, nói: “Chị dâu, chúng ta dạo chỗ khác đi. Em còn muốn sắm thêm vài thứ nữa.”

Trước cửa dừng hai chiếc ô tô, đều là xe của phủ Đốc quân, trong đó có một xe dành riêng cho Hách Liên Tĩnh Phong. Một trong những thuộc hạ của Hách Liên Tĩnh Phong là Trương Lập đang đứng hút thuốc, đi tới đi lui. Thấy bọn Tịnh Vi đi ra, sững sờ một lúc mới nói: “Chào thiếu phu nhân, Thất tiểu thư.”

Tịnh Vi hết sức kinh ngạc. Hôm nay nàng và Tĩnh Kỳ ra ngoài, vì Tĩnh Kỳ muốn vừa dạo phố vừa mua sắm nên đã bảo lái xe về sớm. Giờ thấy Trương Lập, còn tưởng hắn đến đón các nàng. Nhưng nhìn cử chỉ y ngượng ngập, lại nhớ tới sắc mặt của Trần quản lí và ánh mắt của Lâm tiểu thư đã lập tức hiểu ngay. Trái tim như bị bóp nghẹt, vừa buồn vừa đau.

Hách Liên Tĩnh Phong trở về, thấy nàng đang đọc sách, cũng chẳng hỏi han gì mà cởi hết quần áo đi tắm. Tịnh Vi bước tới treo bộ quân phục lên, ngửi được mùi hương nồng nặc quen thuộc. Nàng lập tức nhớ ngay mùi này là mùi nước hoa hôm nay Trần quản lí giới thiệu với nàng ở cửa hàng đồ ngoại, nói cả miền Bắc chỉ có một lọ, còn ân cần mở nắp mời nàng ngửi thử. Tĩnh Kỳ cật lực đề nghị nàng mua, nhưng nàng không thích hương thơm này vì nó quá mức nồng.

Hách Liên Tĩnh Phong mặc bộ đồ ngủ đi ra, tóc thổi khô phân nữa càng thêm đen mun. Hắn thản nhiên quét mắt qua bộ quân phụ nàng đã treo xong, nói: “Không có gì muốn hỏi sao?”

Sắc mặt Tịnh Vi trắng bệch, im lặng. Dường như hắn đã quyết tâm, lại nói: “Chẳng phải hôm nay gặp Trương Lập ở cửa hàng đồ Tây sao? Không muốn hỏi gì à?”

Tịnh Vi tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm quyển sách, trước mắt mọi thứ đều mờ hẳn. Hách Liên Tĩnh Phong đè nén không được cơn giận dữ trong lòng, cô ả này tuyệt đối không cần hắn, thậm chí ngay cả chuyện này cũng chẳng tra hỏi hắn một câu. Hai tay hắn nắm lấy bả vai nàng, quát: “Vì sao không hỏi tôi Lâm tiểu thư là ai?”

Tịnh Vi không đáp chỉ ngước lên nhìn hắn thật lâu, cuối cùng khóe môi nở một nụ cười. Nụ cười kia càng khiến hắn phát hỏa. Nàng không cần, nàng chẳng thèm, không cần hắn đối với nàng ra sao, cho dù bên ngoài có người đàn bà khác nàng cũng chả để ý, vẫn mỉm cười như thường.

Hắn buông nàng ra, từng bước một lùi về phía sau, cầm chiếc bình hoa lớn trên bàn nện ‘đoàng’ một tiếng trên mặt đất. Không gian yên tĩnh ban đêm càng thêm vang dội.

Khổng Gia Chung đứng phía dưới nghe tiếng vang, chưa tới cửa đã hỏi: “Đại thiếu, xảy ra chuyện gì?”

Hách Liên Tĩnh Phong chỉ đáp: “Không có gì! Chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.” Khổng Gia Chung vâng lệnh, gọi người đi sắp xếp. Hách Liên Tĩnh Phong mặc nguyên như thế bước ra, mới đi tới cửa lại to tiếng phân phó: “Ngày mai đuổi thiếu phu nhân về Giang Nam cho tôi.”

Tịnh Vi ngồi chết lặng, bốn bề đen như mực. Hỉ Thước cầm tấm chăn đắp trên người, nàng lại không đủ ấm. Bây giờ là mùa thu, tiết trời dịu êm mà nàng giá lạnh tận tủy. Dường như Hỉ Thước lảm nhảm liên tục bên tai, nàng cũng chẳng nuốt nổi một từ.

Nàng là gì, nàng là cái gì? Đối với hắn nàng chẳng là gì cả! Nàng chỉ là một đóa hoa trong muôn hồng nghìn tía của hắn, có lẽ không phải đóa bắt mắt nhất. Nàng chẳng qua là công cụ trên tay cha dùng để liên minh. Nếu không phải thế thì hắn chẳng lấy nàng, cưới nàng chỉ là cái cớ hoa mỹ để hai bên cùng hợp tác.

Sắc trời từ u ám chuyển tối sầm, từ tối sầm biến thành xám ngắt… Nó không nghênh đón ánh sáng từ mặt trời như trước. Bởi vì ngoài cửa sổ, bầu trời bao la đổ cơn mưa phùn, những hạt mưa ảm đạm nặng nề rơi xuống, cả đất trời dường như chỉ chừa lại sắc màu mịt mờ như thế.

 [1]Hối giao phu tế mịch phong hầu: đây là một câu trong bài thơ Khuê Oán của thi sĩ Vương Xương Linh. Bài thơ được nhiều nhà thơ dịch. Câu thơ trên mình trích của nhà thơ Tản Đà.

 Chương 10 – Gió thu cuốn rèm.

Khổng Gia Chung ở dưới lầu liên tục tới lui giẫm bước, mấy tên thuộc hạ đang giúp lấy thứ này vật nọ. Trong đại sảnh không khí nặng nề, âm thanh những chiếc thùng vô tình chạm sàn nhà nghe rất chói tai. Khổng Gia Chung nhìn chiếc đồng hồ quả lắc Anh quốc, hít sâu một hơi mới lên lầu, đứng ngoài cửa gọi: “Thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi!”

Trong phòng không có tiếng hồi âm, cũng im bặt tiếng động. Y định gọi tiếp thì cửa bật mở, Tịnh Vi đi ra, trên người mặc bộ sườn xám màu tím, cử chỉ vẫn thong thả nhìn y rờ cằm nói: “Có thể đi rồi.”

Miền Bắc mưa rất ít nhưng từ tối qua bắt đầu mưa dầm cho tới sáng, lúc này mưa càng lúc càng lớn thêm. Tịnh Vi nhìn cảnh sắc khu vườn trong màn mưa, mê ly huyễn hoặc, mọi thứ như hư ảo. Nàng quay đầu nhìn lại, như một cái liếc dài mà cũng như rất ngắn ngủi, rồi xoay người chui vào xe. Ô tô chạy trên đường, bây giờ mưa rất to, trời đất mù mịt. Người đi thưa thớt, nhìn ra ngoài chỉ thấy trắng xóa bọt nước. Nàng còn nhớ ngày ấy lúc nàng đến, vì tò mò vẫn thường ngoái đầu ra cửa xe ngắm phong cảnh… Hỉ Thước giờ cũng ở đây, ngồi đối diện với nàng. Dường như mới xảy ra hôm qua, mà tựa đã trôi qua ngàn kiếp!

Chẳng biết có phải do trời mưa hay không mà xe chạy thật chậm, trên đường chứa vài hố nước, lốp xe cán qua liền bắn lên sạch sẽ. Nàng cứ nhìn những cửa hàng, những ngôi nhà, những người qua lại, những hàng cây lướt qua, từ nay về sau liên tục rời khỏi tầm mắt của nàng. Xe của tổng thị vệ Khổng Gia Chung chầm chậm theo đằng sau.

Đến sân ga, dĩ nhiên đã có chuẩn bị và canh gác cẩn mật. Xe dừng lại, Khổng Gia Chung vội vàng bung cây dù che giúp nàng. Một lát sau, nhóm người hầu cũng đem các thứ chuyển xuống toàn bộ. Trái tim Tịnh Vi vốn đã chết lặng nhưng giờ thật sự phải chia ly, thật sự sẽ xua tan một khoảng thời gian vui buồn bất chợt, từ nay về sau nghìn trùng xa cách, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ tái ngộ, thâm tâm nàng nảy sinh cảm giác khác thường, rất muốn gặp hắn một lần, chỉ chạm mặt cũng tốt, dù là ngắm từ xa. Nhưng sao được chứ? Hắn bây giờ có lẽ đang ôm ấp Lâm tiểu thư ở nơi nào đó? Nàng từ từ quay đầu nhìn thoáng qua, bốn bề chỉ có mưa tuôn xối xả và hơi nước mờ mịt.

Hỉ Thước nhận lấy chiếc ô trong tay Khổng Gia Chung, một tay dìu nàng, nói: “Tiểu thư, chúng ta lên tàu thôi.”

Tịnh Vi như mất hết tri giác, để tùy cô nàng dìu từng bước lên tàu. Khổng Gia Chung lao tới cửa toa tàu, nói: “Thiếu phu nhân, xin bảo trọng.”

Tịnh Vi thản nhiên nở nụ cười, nói: “Khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi!”

Khổng Gia Chung vô cùng cung kính đáp: “Thiếu phu nhân, đây là việc tôi phải làm.” Rồi cáo lui đi xuống.

Rốt cuộc tàu cũng hơi rung lắc chuyển động trượt lên phía trước, tiếng còi hụ như chiếc kim nhọn đâm thẳng vào khiến người ta đau đầu. Tịnh Vi nhìn sân ga, thấy Khổng Gia Chung như một cây cột, mặc dù mưa lớn, quần áo ướt đẫm vẫn đứng đó bất động.

Rốt cuộc sân ga ngày càng xa dần, những người đó, những vật đó, những cảnh sắc đó không ngừng lùi về phía sau, càng lùi càng xa, càng lùi càng mờ… Cuối cùng thối lui khỏi cuộc đời nàng.

Khổng Gia Chung vẫn đứng ở chỗ cũ trên sân ga. Mưa đã ướt hết quần áo, thấm đến làn da, tuy là mùa thu nhưng rét lạnh không chịu nổi. Y từ từ đi tới trước mặt một binh lính ẩn nấp, nói: “Đại thiếu, quay về thôi!”

Người nọ vẫn trông theo bóng con tàu đến xuất thần, như chẳng hề nghe tiếng y. Khổng Gia Chung nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy trời mưa mù mịt, không còn bóng dáng của con tàu. Mưa vẫn ào ào rơi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro