Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02

Một tháng sau, đội ngũ đón dâu đã chậm rãi đếnphố Yến Phi, nhà họ Liễu, Liễu Nhữ Nhã mặc hỉphục, đội mũ phượng, quàng khăn vai (một phầntrong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thờixưa) sau khi bái lạy song thân liền leo lên kiệu hoalộng lẫy, theo đội ngũ rước dâu đi vào Tướng quânphủ. Phó tướng Bạt Nguyên bên cạnh Hàn HướngDương đã chuẩn bị hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, cảnhtượng vẻ vang, ở trong mắt hai vị thân sinh của LiễuNhữ Nhã, xem ra Hàn Hướng Dương hẳn là sẽkhông bạc đãi con gái của họ.

Kiệu hoa bước vào Tướng quân phủ khi trời đãchạng vạng, sau khi chọn được giờ tốt, tân lang vớitân nương mới hoàn thành nghi lễ bái đường thànhthân, tân lang ở lại tiếp đón quan khách, còn tânnương thì được đưa về tân phòng.

Trong tân phòng yên lặng không tiếng động, thỉnhthoảng từ hoa viên bên ngoài phòng vang lên vàitiếng côn trùng kêu rả rít. Hai nha hoàn bên ngườiLiễu Nhữ Nhã là Xảo Nhi và Thủ Nhi cũng theo đếnTướng quân phủ để hầu hạ chủ tử. Xảo Nhi làngười thận trọng, biết trong lòng chủ tử khẩntrương, cố ý hỏi thăm: "Tiểu thư, người có khỏekhông?"

"Ừm! Khá tốt." Hỉ khăn đỏ thẫm che khuất khuônmặt thanh tú của Liễu Nhữ Nhã.

"Có cảm thấy nóng nực hay không? Xảo Nhi quạtmát cho người nhé."

"Không cần đâu, được rồi." Giọng nói tinh tế truyềnra.

Thủ Nhi ở một bên sớm đã không còn kiên nhẫn:"Tiểu thư, thật ra người hoàn toàn không nên ở chỗnày, vốn là Lữ gia công tử......."

"Đừng nói nữa, Thủ Nhi. Việc đã đến nước này, tacũng chỉ có thể tuân theo sự an bài. Hai người cácngươi đều hiểu rất rõ, ta không thể nghĩ đến chuyệnđào hôn."

"Nhưng Lữ gia công tử kia so ra có vẻ thích hợpvới tiểu thư hơn a! Cách biệt tuổi tác không nhiều,Lữ công tử lại là người đọc sách, hiểu biết lễ nghĩa,thanh tao nho nhã, sở thích cũng phù hợp với tiểuthư." Nha hoàn đứng ở một bên không cam lòngnói, giống như Liễu Nhữ Nhã gả đến sống trongTướng quân phủ là uất ức cho nàng.

"Thủ Nhi, những chuyện như thế này từ này về saukhông cho phép nhắc lại, nhất định sẽ gặp nhiềuphiền toái." Từ trong hỉ khăn truyền ra lời khiểntrách nhẹ nhàng của Liễu Nhữ Nhã.

"Vâng, tiểu thư." Xảo Nhi và Thủ Nhi cùng nhau trảlời.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói hung hồncủa Hàn Hướng Dương, làm cho không khí trongphòng không khỏi khẩn trương.

Hàn Hướng Dương đẩy cửa bước vào, bàn tay tovung lên, Xảo Nhi, Thủ Nhi hạ thấp người, cùngnhau lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng.

Ngọn đèn hỉ phát ra ánh sáng chói mắt, trong phòngmột mảnh im lặng, Hàn Hướng Dương bình tĩnhnhìn người con gái nhỏ bé ngồi ở mép giường.

Đây là thê tử mà hắn vừa mới cưới.......Thật là quámức không thực tế nha! Trước kia bởi vì diệt trừgiặc Oa, cuộc sống phiêu bạc vô chừng, cho nênhắn không muốn thành thân, sợ phí hoài tuổi thanhxuân của đối phương - vì hắn là tướng quân, lúcnào cũng bận rộn như vậy, nên không thể từng giâytừng phút ở bên cạnh thê tử, nếu có chuyện xảy ra,có thể một năm cũng không gặp mặt được một lần,cho nên việc gì phải cưới vợ, lại làm cho đốiphương phòng không gối chiếc chứ?

Nhưng vì đã hứa với mẫu thân, nên hắn phải thànhthân. Hắn thật sự không biết bản thân đã cưới nữtử có bộ dạng như thế nào, chỉ biết nữ tử này mẫuthân hắn thích.

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không thểtrì hoãn hơn nữa.

Bàn tay to của Hàn Hướng Dương vung lên, hỉ khănđỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống dưới, khuôn mặtthanh tú đoan trang của Liễu Nhữ Nhã hướng vềhắn.

Hắn có một khuôn mặt thô kệch, vì phải phơi nắngbên ngoài nhiều năm nên màu da ngăm đen, màyrậm, mũi thẳng, tai to, khóe miệng thẳng tắp, điềunày chứng tỏ hắn là một người kỷ luật nghiêm minh,là người đàn ông biết kiềm chế bản thân rất nghiêmkhắc, đôi mắt với con ngươi sáng ngời hữu thầnkia, tuy không tức giận nhưng rất có uy lực.

Thần thái thì hiện ra vẻ uy nghiêm của tướng quân.

Nàng có khuôn mặt trái xoan, thanh thanh tú tú, mắtphượng mày ngài, làn da tuyết trắng, diện mạo cóthể nói là không quá xinh đẹp, nhưng nàng có mộtloại khí chất hấp dẫn người khác, làm cho người tacảm thấy nàng thật thanh tao lịch sự, thuần khiết rồilại cảm thấy thật bình dị gần gũi.

Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt thời giandường như ngừng lại.

"Phu quân." Liễu Nhữ Nhã là người đầu tiên khôiphục lại tinh thần, giọng nói thánh thót vang lên.

Hàn Hướng Dương không được tự nhiên, khụ mộttiếng: "Khuê danh* của nàng là Nhữ Nhã?"(tên khicòn con gái, chưa xuất giá)

"Dạ." Nàng gật gật đầu.

Hắn nhìn nàng, rõ ràng không biết nên làm cáigì............Hắn, Hàn Hướng Dương vang danh tứhải, đêm tân hôn sao lại khẩn trương như vậy chứ?Ai da! Hắn thật muốn nhạo báng chính mình.

Hàn Hướng Dương đi nhanh tới, gỡ mũ phượngtrên đầu nàng xuống, tiếp theo hắn cỡi hỉ phục đỏthẫm của mình vắt lên lưng ghế dựa, bày tay tochuyển qua giá y của Liễu Nhữ Nhã ----

Mặt Liễu Nhữ Nhã đỏ lên. "Phu quân.........."

Hàn Hướng Dương nghe vậy, mày kiếm nhíu lại:"Nàng muốn tự mình cởi?" Cũng đúng! Có điều xemra nàng không giống như dạng nữ tử to gan lớnmật.

Nàng lắc đầu, vẻ mặt ửng đỏ, tinh tế nói: "Vẫn cònchưa uống rượu giao bôi."

"À, đúng." Hàn Hướng Dương đi đến bàn tròn, cầmlấy hai ly rượu đã được chuẩn bị sẵn, đưa một lycho Liễu Nhữ Nhã. Ưm.....Nàng không cao, thậmchí có chút quá mức nhỏ xinh.

Hàn Hướng Dương quay về phía nàng, nâng chénrượu lên uống cạn, Liễu Nhữ Nhã tinh tế nói: "Cầuchúc cho thân thể phu quân khỏe mạnh, mọi chuyệnan khang." Nói xong mới hớp một ngụm rượu.

Đối với cử chỉ tao nhã, ứng đối phù hợp của nàng,Hàn Hướng Dương bước đầu có ấn tượng tốt.

"Bây giờ bắt đầu làm chuyện chính được rồi chứ?"Bàn tay to của Hàn Hướng Dương lại hướng lên hỉphục đỏ thẫm của nàng.

"Phu quân........Nhữ Nhã có một chuyện muốn nhờ."

Còn có chuyện gì sao?Không nên có nhiều quy tắcnhư vậy nha! Hàn Hướng Dương không kiên nhẫn,giọng nói thô ráo vang lên: "Còn có chuyện gì?"

"Nhữ Nhã muốn.........Muốn.........." Liễu Nhữ Nhãấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một mảng,không biết có nên nói hay không.

"Nói!" Tính nhẫn nại của Hàn Hướng Dương đãnhanh chóng bị bào mòn.

Liễu Nhữ Nhã xoắn chặt hai tay, cố lấy dũng khí,ngẩng đầu nói với vị hôn phu mới cưới của mình:"Nhữ Nhã.........Nhữ Nhã muốn.........Qua vài ngàynữa mới động phòng. Không biết phu quân có đồngý không?"

Sao lại có nữ tử như vậy? Đêm tân hôn lại khôngmuốn cùng trượng phu động phòng? Chuyện nàynếu truyền ra ngoài, Hàn Hướng Dương hắn còn cómặt mũi gì nữa? Sẽ có rất nhiều người chê cườihắn, Hàn đại tướng quân làm cho ngay cả một nữtử cũng cảm thấy bất bình!

Đối với lời để nghị này, hắn khó giữ được tính nhẫnnại, hỏi: "Tại sao?" Thân thể của nàng không thoảimái?

"Nhữ Nhã hi vọng.........tìm hiểu thêm được mộtchút về phu quân. Dù sao lần đầu gặp mặt đã độngphòng, thiếp....." Nàng cắn đôi môi cánh hoa.

"Nàng không biết ta, với chuyện chúng ta độngphòng thì có liên quan gì nhau? Dù sao nàng cũngđã là thê tử mà ta cưới vào cửa, mặc kệ thế nào,nàng đều là người của ta."

"Nhưng.....Nhưng dù sao, ít nhất trong lòng thiếpcũng không thấy lạ lẫm như vậy." Nàng vẫn cố hếtsức giải thích.

"Những chuyện như thế này, nàng chỉ cần làm mộtlần thì sẽ không cảm thấy mới lạ nữa." Hàn HướngDương lạnh lung nói.

"Phu quân............Không đồng ý đề nghị của NhữNhã?" Liễu Nhữ Nhã cắn cắn đôi môi cánh hoa.

"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Ở trong quân đội,Hàn Hướng Dương luôn luôn nói một là một, khôngđể cho thuộc hạ có cơ hội cò kè mặc cả. Từ trướcđến nay chỉ có người khác nghe hắn, chứ hắnkhông có nghe người khác.

"Vậy thì Nhữ Nhã chỉ có thể vâng theo ý tứ của phuquân." Nàng rủ mi nói nhỏ.

Mặc dù Liễu Nhữ Nhã đọc đủ thứ thi thư, nhưngnàng cũng chịu sự giáo dục theo truyền thống "tạigia tòng phụ, xuất giá tòng phu". Cho nên nếu hắnkiên trì, nàng cũng chỉ có thể thuận theo hắn.

"Sặc! Nói cứ như thật bất đắc dĩ, giống như ta làmột người chồng bình thường hay thô bạo ngượcđãi thê tử." Hàn Hướng Dương cao lớn ngồi ở đầugiường.

"Nhữ Nhã không dám. Tướng quân vang danh lừnglẫy bên ngoài, Nhữ Nhã nghĩ, có thể nói tướng quânlà người biết quan tâm và biết cách dùng người."

"Nếu đêm nay ta không đáp ứng nàng, thì ta chínhlà kẻ không biết quan tâm!" Hàn Hướng Dươngmãnh liệt nói.

"Không......Không phải. Nhữ Nhã chỉ là nghĩ........"Nàng nôn nóng, sao hắn có thể hiểu lầm ý tứ củanàng như vậy? Nếu không phải vốn tưởng rằng bảnthân có thể tranh thủ tìm hiểu hắn một chút, sau đómới kết hợp, thì nàng cũng sẽ không khẩn trươngnhư vậy, càng không nghĩ tới hắn lại tức giận.

Quên đi, hắn muốn thì cứ cho hắn vậy!

Liễu Nhữ Nhã không thèm nhắc lại, cúi đầu chấpnhận số mệnh, cởi từng cúc áo trên hỉ phục ra, saukhi cởi bỏ toàn bộ nút, nàng cởi luôn hỉ phụ đỏthẫm.

Hàn Hướng Dương chỉ dựa ở đầu giường, ánh mắtsáng quắc nhìn động tác cởi áo của nàng, hạ phúc(dưới bụng 20 cm á) nổi lên phản ứng, hô hấp nặngnề tiết lộ dục vọng của hắn.

Nàng khoác trên thân một chiếc áo mỏng, ngồi ởtrước bàn trang điểm tháo búi tóc xuống, một máitóc đen dài lập tức xõa tung ra, nàng cẩn thận cầmlược chải lại mái tóc dài như mây, lau chùi son vàlau sạch mặt, sau khi nhìn thấy bản thân đã sửasang ổn thỏa, nàng mới đứng lên, nhìn Hàn HướngDương đang nằm nghiêng ở đầu giường.

Đây là phu quân của nàng, là người sắp làm bạnđời của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn xa lạ vớihắn.........Hắn đối với nàng thế nào nàng cũngkhông biết? Hai người hoàn toàn xa lạ vừa gặp mặtđã động phòng, đối với nàng mà nói, chuyện nàycần dũng khí rất lớn.

Có đúng Hàn Hướng Dương cũng nghĩ như vậykhông? Có lẽ động phòng đối với hắn mà nói thìkhông cần dũng khí quá lớn, hắn chỉ cần đoạt lấytrinh tiết của thê tử mới cưới là được. Có điều, nếuvị nữ tử trước mắt hắn là người làm bạn cả đời củahắn, thì hắn cũng không nhất thời nóng vội.

Nhìn thấy thê tử mới cưới chân tay luống cuốngđứng trước bàn trang điểm, hắn dùng tiếng nóitrầm thấp gọi nàng: "Lại đây!"

Liễu Nhữ Nhã chần chờ trong chốc lát, sau đó nhẹnhàng chậm rãi tiến đến gần giường, cởi hài, ngồi ởmép giường, tựa đầu vào giường, đối diện HànHướng Dương. Hàn Hướng Dương vươn cánh tayto lớn ra, kéo thân hình nhỏ xinh của nàng vào lồngngực rắn chắc.

Nàng tựa vào trước ngực hắn, bàn tay nhỏ bé đểtrong lòng ngực rộng lớn của hắn, thân thể cứngngắc, hô hấp rối loạn. Nàng chưa từng tiếp xúc quathân thể nam nhân, cho nên nàng khẩn trương a!

Hàn Hướng Dương biết nàng rất khẩn trương,nhưng hắn cũng không nói được lời nói chăm sócdịu dàng, nhiều năm rong ruổi chiến trường, đã hìnhthành nên tính cách nói năng thận trọng, nghiêmtúc, tự nhiên sẽ không thể nói lên lời ngon tiếngngọt dỗ dành nữ nhân.

"Nhữ Nhã!" Tiếng nói to lớn ồ ồ giống như tra khảophạm nhân.

"Dạ, tướng quân." Liễu Nhữ Nhã bỗng nhiên căngthẳng, vốn dĩ muốn gọi hắn là phu quân, lại buộcmiệng nói ra hai từ tướng quân, tạo khoảng cách xalạ.

Hàn Hướng Dương nhăn mặt nhíu mày, một bàntay đặt trên lưng nàng, cách lớp áo mỏng manh,vuốt ve qua lại tấm lưng như ngọc của nàng --- thânthể của nàng thật mảnh khảnh.

"Ngày ấy mẫu thân và nàng đã tán gẫu chuyện gì?"

"Gì cơ?" Trong lúc nhất thời Liễu Nhữ Nhã khôngnghĩ ra hắn muốn hỏi cái gì, ngẩng đầu nhìn vàocặp mắt đen sáng ngời hữu thần của hắn, mặt đỏlên, lại cúi đầu.

"Lúc ở Thạch Phật Tự." Hắn nhắc nhở nàng.

"À, vâng." Lúc này nàng mới chợt hiểu ra, thở ranhẹ nhõm. Trên ngực hắn truyền ra từng đợt rượuthơm, làm cho nàng ngửi thấy mà cả người lânglâng. Nàng nhẹ nhàng hít thở, nhỏ giọng nói: "Tháiphu nhân và Nhữ Nhã nói chuyện về con cá trongao."

Không nghe Hàn Hướng Dương nói gì, Liễu NhữNhã đoán rằng hắn đang đợi mình nói tiếp, liền tiếptục nói: "Lúc ấy Thái phu nhân gặp Nhữ Nhã mộtmình ngồi cạnh ao xem cá chép sặc sỡ, liền hiềnlành nói với Nhữ Nhã: 'Cô nương, con cá này cũngthật xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ nha.' Thiếp đáp lờingười: 'Đúng vậy, con cá này bơi lội tự do tự tại,đúng là Bồ Tát phù hộ.'"

"Thái phu nhân nói: 'Có lẽ con có nhỏ này muốn mộtnơi lớn hơn nữa, chứ không phải ở trong ao.' Thiếpnói: 'Sông lớn ở thế giới bên ngoài tất nhiên là tốthơn ao hồ nhỏ. Có lẽ con cá nhỏ này phải ở lạitrong ao hồ vì không có sự lựa chọn nào khác,nhưng một khi đã ở lại trong ao hồ, nó nhất địnhphải học tập để làm bản thân vui vẻ, nếu không bảnthân sẽ buồn đến chết mất, người bên ngoài nhìnthấy như vậy, cũng cảm thấy đau lòng. Nó cứ sốngcuộc sống an nhàn như vậy trong ao, tuy rằng bảnthân nó không có được thật nhiều niềm vui, nhưng ítnhất nó cũng vui vẻ, mà người bên ngoài lại vì nómà cảm thấy vui vẻ rất nhiều, con cá nhìn thấyngười khác vui vẻ như thế, thì niềm vui của nó cũngtăng lên rất nhiều.'"

"Thái phu nhân liền cười nói: 'Cô nương giải thíchquả thật không giống bình thường. Cô nương đã gảcho nhà nào chưa?' Thiếp gật gật đầu, thái phunhân cười cười, lúc này tỳ nữ tiến tới nâng thái phunhân dậy, lúc thái phu nhân gần đi còn nói với thiếp,hy vọng sau này có thể gặp lại thiếp."

Liễu Nhữ Nhã nhẹ giọng kể đầu đuôi câu chuyện, kểxong liền bình tĩnh lại, mềm mại tựa vào lồng ngựcrộng lớn của nam nhân. A, lồng ngực hắn cứng quá,nhưng cũng rất ấm áp............

Tim Hàn Hướng Dương đập nhanh, kinh ngạc nhỏnhẹ hỏi: "Khi đó mẫu thân đã biết nàng chấp nhậngả cho người khác?"

Tuy rằng Liễu Nhữ Nhã cảm thấy đêm tân hônkhông nên nhắc tới việc này, nhưng nàng vẫn hiềnthục gật đầu. Đối với Lữ công tử nàng có một chútáy náy. Nàng vốn tưởng rằng từ nay về sau có thểcùng Lữ công tử làm một đôi thần tiên quyến lữ,nhưng hoàn toàn không ngờ chỉ nói chuyện với Hànphu nhân một lúc, đã khiến nàng hôm nay bị bắt gảđến Tướng quân phủ. Nàng cũng không cảm thấyngày ấy mình đã nói gì bậy bạ a, chỉ là.......Thôiquên đi! Hiện tại gả cũng gả rồi, nghĩ đến nhữngđiều này cũng vô dụng.

Mẫu thân sớm đã biết nàng hứa gả cho người ta?!Trong lòng Hàn Hướng Dương tràn đầy bất ngờ.

Vì hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, hắnkhông tiếc lấy quan áp dân, bắt buộc Liễu gia hồihôn, đoạt đi vị hôn thê của Lữ Thiệu Đình. Mà mẹđã biết chuyện nàng hứa gả cho người ta, lại cònmuốn hắn đi đón dâu, thậm chí trước khi lâm chungcòn bắt hắn phải thề độc.........Nhiều năm nay mẹăn chay niệm Phật, luôn luôn không cưỡng cầungười, vì sao lại kiên trì muốn Liễu Nhữ Nhã tiếnvào cửa của Hàn gia?

Nghi vấn không ngừng dâng lên trong lòng HànHướng Dương, đồng thời hắn cũng nhìn chăm chúvào người con gái mà mẫu thân chỉ định -- thật ranàng có gì đặc biệt, làm cho mẫu thân vừa nhìn đãthích, thậm chí không tiếc để hắn mang tiếng cướpvợ người?

Liễu Nhữ Nhã không biết trong lòng hắn có trămngàn điều nghi vấn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằmmình, làm cho nàng hoảng hốt........Nàng có nói saichuyện gì sao?

"Nàng......Có oán ta không?" Tầm mắt của HànHướng Dương lướt qua tấm màng hỉ bên giường.

"Oán cái gì chứ?"

"Nàng đã sớm bằng lòng gả cho người khác, ta lạiép buộc cha nàng hồi hôn........Nếu không phải dota, nàng đã là con dâu của Lữ gia."

"Nhữ Nhã đã bước vào cửa Hàn gia, thì chính làngười của Hàn gia, không có nửa câu oán hận."Nàng đáp cẩn thận.

"Ừ------" Ngữ điệu của Hàn Hướng Dương kéo thậtdài.

Liễu Nhữ Nhã cũng coi như là được hưởng sự giáodục rất tốt, đối đáp thỏa đáng. Nữ nhân bìnhthường gặp phải loại chuyện như thế này, thì sẽtâm không cam tình không nguyện bước lên kiệuhoa, đêm động phòng hoa chúc còn hé ra mặt trinhtiết liệt nữ để cho trượng phu xem,nếu không thì họcũng đào hôn giống như trong lời hát của ca kịch.Nhưng những chuyện như vậy Liễu Nhữ Nhã cũngchưa làm, nàng vẫn thực hiện vai diễn có tráchnhiệm và nghĩa vụ của mình rất tốt.

Nhưng đối với Liễu Nhữ Nhã mà nói, tuy rằng nàngkhông biết Hàn đại tướng quân là người như thếnào, nhưng chỉ cần nàng bằng lòng gả cho hắn, thìcó thể làm cho hai nhà yên ổn sống, nàng cảm thấyhi sinh như vậy cũng thật đáng giá.

Ngay thời điểm hai người đối đáp qua lại với nhau,đêm cũng đã sâu. Trời có vẻ lạnh, Hàn HướngDương đem cái chăn bằng gấm khoác lên người haingười, sau đó ôm nàng nằm xuống. Thân thể mềmmại trong lòng ngực bỗng nhiên cứng ngắt lên, nànglại khẩn trương!

Chuyện này phải bắt đầu rồi sao? Hai người cởiquần áo cho nhau, sau đó làm.....làm chuyện nhưtrên sách đã vẽ? Nàng sẽ không a...............

Thân thể Liễu Nhữ Nhã hơi hơi run rẩy, chỉ cầnnàng tưởng tượng đến lúc trước khi lấy chồng mẫuthân đã có nói qua cho nàng về chuyện nam nữ kếthợp, tự nhiên trong lòng liền khẩn trương. Lõa thểlàm chuyện như vậy với người xa lạ sao? Khôngđược đâu! Nàng làm không được.

Cho nên mới vừa rồi nàng đã cố gắng lấy hết dũngkhí, yêu cầu vị hôn phu vừa mới gặp mặt hoãn lạivài ngày rồi mới động phòng. Nhưng nam nhântrước mắt dường như không đồng ý lời đề nghị củanàng, nàng đành phải cắn răng, dùng hết tất cảdũng khí của đời mình, cởi áo khoác trước mặt mộtngười xa lạ. Lúc này hai người đang ôm nhau nằmtrên giường lớn, không khí mờ ám làm cho nàng cóchút khó thở.

Hàn Hướng Dương cảm nhận được sự khẩn trươngcủa nàng! Tiểu nữ tử đáng thương! Mới gặp mặt đãbắt nàng giao ra thân thể chính mình, cũng khótrách nàng không biết phải làm sao.

"Ấn tượng của nàng đối với mẫu thân như thế nào?"Hắn vẫn đang ôm nàng nói chuyện, hai tay nhẹnhàng xoa vai của nàng.

"Thái phu nhân ---- a, không đúng, là mẫuthân........" Nàng đã gả vào Hàn gia, tất nhiên khôngthể tiếp tục gọi là Thái phu nhân, hẳn là nên đổi lại,gọi là mẫu thân. Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ khi phátgiác bản thân lỡ lời, lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìnvị hôn phu một cái, hắn không có biểu hiện khácthường, vẻ mặt vẫn như vừa rồi.

Nàng nhẹ nhàng buông tâm, khẽ nói: "Nhữ Nhã cảmthấy mẹ rất hiền lành, rất ấm áp, hơn nữa khi mẫuthân nói chuyện, mẹ luôn nhìn người khác bằng ánhmắt dịu dàng........"

Khi Liễu Nhữ Nhã nói chuyện, Hàn Hướng Dươngchậm rãi mát xa lưng và bả vai cứng ngắc củanàng, mỗi khi nàng vừa nói xong, hắn lại hỏi thêmđề tài khác để cho nàng tiếp tục trả lời. Dần dầnnàng cũng thả lỏng, ngáp một cái nho nhỏ.

Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, càng ngàycàng nặng........Cuối cùng, lúc nàng đang nói vềthời thơ ấu của mình, thì nàng đã ngủ.

Hàn Hướng Dương chỉ tiếp tục vuốt ve lưng củanàng, cặp mắt đen sáng quắc dường như đang suynghĩ chuyện gì đó.

Đêm đã khuya......

Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhữ Nhã mở mắt ra,trong lúc ý thức còn đang mơ mơ hồ hồ, di chuyểnthân mình, đôi cánh tay trắng như ngọc chạm vàotrên cái gối kề bên, đột nhiên tỉnh táo lại.

Tướng quân đâu?

Nàng ý thức được bản thân đã là vợ người ta, liềnnhanh chóng rời khỏi giường --- tối hôm qua hắnthật sự không có cùng nàng động phòng! Vốntưởng rằng hắn nhất định sẽ dùng sức mạnh vớinàng, nhưng hắn lại không có, chỉ ôm nàng ngủ.

Sờ sờ nhiệt độ trên gối, thật lạnh, có thể thấy đượchắn đã rời đi khá lâu.

"Tiểu thư, Xảo Nhi, Thủ Nhi tới hầu hạ." Tỳ nữ bêncạnh gõ cửa phòng.

"Vào đi." Liễu Nhữ Nhã mặc thêm quần áo đứngdậy.

"Tiểu thư, lau mặt đi, Xảo Nhi thu dẹp tấm trảigiường." Xảo Nhi thay tấm trải giường bằng gấmdính máu bằng một tấm khác.

Liễu Nhữ Nhã nhìn thấy, trong lòng nghi hoặc. Tốihôm qua cũng không có cùng hắn động phòng, tạisao trên đó lại xuất hiện vết máu chứ?

Thấy chủ tử nhìn chằm chằm vào vết máu, Xảo Nhimỉm cười như tri kỷ: "Chắc là đêm qua tiểu thư mệtmuốn chết rồi. Để Thủ Nhi, mang đồ ăn sáng lên,tiểu thư ăn một chút, thân thể sẽ thoải mái ngaythôi."

Không, nàng biết rất rõ đêm qua không có xảy rachuyện gì cả........Có điều, chuyện này cũng làmcho nàng cảm thấy yên tâm. Nếu tấm khăn trảigiường này không dính máu, chẳng khác nào nóivới người ta là đêm tân hôn nàng không độngphòng sao? Có lẽ tướng quân có thể thông cảm,nhưng người ngoài thì không chắc. Hơn nữa ngườihầu kẻ hạ trong Tướng quân phủ lại đông, một khichuyện này truyền ra ngoài, chính nàng cũng khôngthể làm người được.

Là hắn cố ý làm vậy!

Trong lòng Liễu Nhữ Nhã hiện lên cảm giác ấm áp.

"Tiểu thư --- à không, bây giờ phải gọi là phu nhân.Phu nhân, sau khi dùng xong bữa sáng, vợ chồngTiến bá, tổng quản trong phủ chờ cầu kiến."

"Đã biết. Tướng quân đâu?" Liễu Nhữ Nhã dùngkhăn lau nước dính trên mặt.

"Chuyện này chúng tôi cũng không biết." Thủ Nhi trảlời.

Liễu Nhữ Nhã rầu rĩ ăn bữa sáng, buổi sáng đầutiên sau khi thành thân, trong lòng đều tràn ngậpnghi vấn và bất an.

Dùng xong bữa sáng, Liễu Nhữ Nhã ăn mặc chỉnhtề, đến đại sảnh gặp vợ chồng tổng quản Tiến bácủa Tướng quân phủ.

Đây là một đôi vợ chồng hòa thận.

"Phu nhân, mọi chuyện to nhỏ gì trong phủ, ngườiđều có thể phân phó cho lão và vợ lão. Nếu phunhân cảm thấy trong phủ cần thêm cái gì, thì cứviệc mở miệng, không cần khách sáo." Tổng quảnTiến bá tóc đã bạc phơ, thân thiện nói.

"Đúng vậy, phu nhân, có yêu cầu hay phân phó gì,cứ việc giao hết cho chúng tôi." Tiến đại thẩm mậpmạp cũng cười nói.

"Cám ơn Tiến bá, đại thẩm. Nhữ Nhã vừa mới vàophủ, còn phải học hỏi thêm nhiều chuyện, hy vọngTiến bá, đại thẩm chỉ dạy nhiều hơn."

"Xin đừng nói vậy! Kể từ khi phu nhân bước vàonhà này, thì sau này ở Tướng quân phủ, phu nhânchính là chủ mẫu, nếu phu nhân có chuyện gì dặndò, lão nô sẽ cố hết sức hoàn thành." Tiến bá chắptay thi lễ.

"Bây giờ Nhữ Nhã đa tạ hai vị trước." Liễu Nhữ Nhãnhợt nhạt cười. May là tính tình của tổng quảnTướng quân phủ thật hòa nhã dễ gần, chứ khôngcó điêu ngoa gian xảo.

"Tiến bá, tường quân đâu rồi?"

"Phu nhân, sáng nay tướng quân đã vội vàng chạytới Lâm Sơn Vệ. Nghe nói giặc Oa trên biển lại rụcrịch, tướng quân đã vội vàng thân chinh ra tiềntuyến áp chế."

Thì ra hắn đến tiền tuyến đánh giặc.......Trong lòngLiễu Nhữ Nhã có một nỗi thất vọng nhợt nhạt.

"Hắn.......À, tướng quân khi nào thì trở về?"

"Bẩm phu nhân, chuyện này không nhất định, có khivài ngày, có khi vài tháng, lâu thêm chút nữa thì cókhi một năm mới trở về một lần."

Nói như vậy, thì không thể xác định được lúc nàomới có thể nhìn thấy hắn. Nàng vốn định cùng hắnnói chuyện để tìm hiểu lẫn nhau, bây giờ thì........

Nhìn thấy tia thất vọng trong đáy mắt phu nhân,Tiến đại thẩm lập tức nhiệt tình nói: "Phu nhân cònchưa có đi dạo bên trong phủ, hôm nay hãy để tôidẫn người di dạo một vòng, giới thiệu sơ về bêntrong phủ cho phu nhân biết, người có chịu không?"

"Vậy làm phiền Tiến đại thẩm." Liễu Nhữ Nhã khẽnở nụ cười.

Tướng quân phủ thật là lớn, Dật Cảnh Viên là nơi ởcủa chủ nhân, xung quanh còn có thêm Hiên, Các,Đình, Cư. Liễu Nhữ Nhã nhìn thấy mà hoa mắtchóng mặt. Liễu gia là dòng dõi thư hương (nhàdòng dõi Nho học - ý nói có học), mặc dù đượchưởng danh dự, nhưng tiền bạc chỉ ở mức trungbình, nơi ở cũng không xa hoa, bài trí rất trang nhã,mộc mạc, đúng theo phong cách của người đọcsách.

Nếu so sánh thì Tướng quân phủ hoa lệ hơn hẳn,phòng nào cũng lớn, mỗi lầu các đều được xâydựng tỉ mỉ, gường cột chạm trổ, khí phái phi phàm.Những lầu các này đều được quét dọn sạch sẽ làmngười ta hài lòng, chung quanh sân nhà đều đượcthiết kế khéo léo, lại nói về Dật Cảnh Viên mà đêmqua nàng đã ngủ, nơi ấy là nơi rộng lớn và tinh xảonhất.

Trong hoa viên có hòn non bộ nước chảy róc rách,bên cạnh đó còn có rất nhiều hồ nhân tạo, người ởbên trong lúc nào cũng có thể đến bên hồ, ngồidưới bóng cây nghịch nước ngắm cá, cũng có thểđến xem hoa cỏ được ánh mặt trời lưu luyến khôngrời chiếu sáng. Trong hoa viên có đủ loại hoa cỏ,được trồng dày đặc, xanh um tươi tốt, dạt dào sứcsống. Bên trong Hiên Đường lầu, Đình Đài quán,cao thấp đều đủ cả, khi thì ẩn nấp khi thì lộ ra, biểuhiện khí thế của Tướng quân phủ.

Ở nơi này, nhất định là sẽ rất hạnh phúc!

Nhưng Liễu Nhữ Nhã hỏi những người hầu trongphủ, mới biết được phần lớn thời gian Hàn HướngDương chinh chiến bên ngoài, khi Thái phu nhân cònsống thì nơi này còn có chút náo nhiệt, Thái phunhân vừa qua đời, trong phủ liền lạnh lùng, yên tĩnh,mãi cho đến mấy ngày nay chuẩn bị hôn sự, trongphủ mới náo nhiệt một chút.

"Hiện tại phu nhân cũng đã gả vào phủ, hy vọng phunhân sớm sinh quý tử, làm cho bên trong phủ nhiềungười một chút, cũng hoạt bác náo nhiệt một chút."Tiến đại thẩm sốt sắng nói.

Liễu Nhữ Nhã nghe xong chỉ mỉm cười, chứ khôngtrả lời. Sao nàng có thể nói cho người bên ngoàibiết là nàng với tướng quân vẫn chưa động phòng,cho nên hoàn toàn không có khả năng có con nốidõi.

Hàn Hướng Dương không có ở phủ, tất cả mọi việctrong phủ đều giao cho tổng quản Tiến bá xử lý,Liễu Nhữ Nhã ở trong phủ quả thật rất thanh thản.Cuộc cống hàng ngày của nàng chỉ là đọc sách viếtchữ, nếu mệt thì nghỉ ngơi ngay tại ghế đá dưới câyđại thụ của Dật Cảnh viên, lúc nàng ngủ ở nơi này,khi tỉnh dậy lại phát hiện trên mặt dính vài cánh hoa,là do gió thổi tới.

Nàng thích nơi này, yên tĩnh ôn hòa, thanh thản hợplòng người, chỉ là không biết khi nào thì Hàn HướngDương mới trở về...........Thời gian cứ thế trôi qua,nàng gần như đã không thể nhớ nổi diện mạo củahắn, chỉ nhớ rõ hương rượu trên người hắn.

Nửa năm trôi qua, nàng đã làm quen với cuộc sốnglàm việc và nghỉ ngơi bên trong phủ, nàng cũng thậtxứng đáng với địa vị tướng quân phu nhân, nhưngnàng còn không hiểu biết về vị hôn phu Hàn HướngDương của nàng, không biết hắn là người như thếnào. Nghe Tiến đại thẩm nói hắn chinh chiến nhiềunăm, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưngtâm địa của hắn vô cùng tốt, cực kỳ hiếu thảo vớimẹ.

So với sự hiểu biết ngắn ngủi của nàng về hắn thìcũng không sai biệt lắm.

Trong nửa năm, nghe nói ở vùng duyên hải ChiếtGiang, thế lực giặc Oa càng ngày càng lớn mạnh,nhưng hiện tại đã được áp chế, đều là công lao củaTrấn Hải đại tướng quân, Hàn Hướng Dương hoàntoàn phá hủy con thuyền mà giặc Oa đã chế tạo ởChiết Giang --- Bề ngoài giặc Oa là những ngườiNhật Bản nổi loạn, nhưng đại đa số bọn họ đều làngười dânTrung Quốc ở vùng duyên hải giả trang,cho nên giặc Oa chế tạo thuyền ở Chiết Giang cũngkhông có gì ngạc nhiên. Đối với công lao của HànHướng Dương, triều đình cực kỳ phấn khích vuimừng, Hoàng Đế ban cho rất nhiều tặng vật đưavào Tướng quân phủ, Liễu Nhữ Nhã vội vàngnghênh đón, chỉ là chủ nhân thật sự vẫn chưa có hồiphủ, hắn thật sự vô cùng bận rộn.

Liễu Nhữ Nhã ngồi ở dưới tán cây lúc trời chạngvạng, gió nhẹ thổi tới làm nàng thấm lạnh, khẽ vuốthai má ửng hồng. Nàng cười yếu ớt một chút, saobản thân lại giống như thâm cung oán phụ (ngườiphụ nữ ai oán sống trong cung), một lòng trong chờvị hôn phu trở về. Hay là nhìn xem hôm nay Lữcông tử lại đưa đến câu đối gì, làm cho bản thânđộng não, có chút việc để làm cũng tốt.

Tuy rằng cuối cùng Liễu Nhữ Nhã cũng gả vàoTướng quân phủ, nhưng đối với tài học của nàng,Lữ Thiệu Đình vẫn cực kỳ thưởng thức, hai ngườivẫn thường thư từ qua lại. Hắn biết nàng thích đốicâu đối, cho nên thường ra một vế trên, rồi mờinàng đối lại vế dưới, cũng có khi hắn không nghĩ ravế dưới, bèn thỉnh sự chỉ giáo của nàng. Lữ ThiệuĐình đối xử với nàng như một người phụ nữ đã cóchồng, không có tư tình, chỉ có tán thưởng.

Nhưng ở trong mắt của người khác thì không hẳnnhư thế. Đương nhiên Liễu Nhữ Nhã biết phải tránhhiềm nghi, cho nên nửa năm này nàng không cóbước ra Tướng quân phủ nửa bước, ngay cả đếnmiếu thắp hương lễ Phật cũng đều không đi.

Dù sao Tướng quân phủ cũng đủ lớn, nàng cả ngàylưu luyến quanh hồ, đi dạo phía dưới những tán câycổ thụ, trầm mặc tĩnh tâm, đọc sách nhìn trời,nhưng cũng may là có người bạn tốt như Lữ ThiệuĐình, thỉnh thoảng đưa đến vài câu đối cho nànggiải buồn, nàng cảm thấy vậy là quá đủ.

Liễu Nhữ Nhã vỗ vỗ bụi đất trên người, đứng dậy đivề phía phòng, đẩy cửa phòng ra, muốn xem thửhôm nay Lữ Thiệu Đình lại đưa câu đối gì đến đây,nhưng nàng lại nhìn thấy một thân hình cường trángđứng ở trước bàn, trên tay cầm bức thư của Lữphủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn không ra một tia cảmxúc.

Dưới ánh chiều tà nàng nhìn kỹ nam tử trước mặt.Hắn thoạt nhìn dường như là ---- Hàn HướngDương?!

"A! Phu quân, chàng đã trở về." Từ đáy lòng LiễuNhữ Nhã cảm thấy vui mừng, trong đáy mắt cũngđều là ý cười.

Nhưng ngược lại đáy mắt của Hàn Hướng Dươngmột chút ý cười cũng không có, thậm chí còn cóchút xơ xác tiêu điều, lạnh như băng.

Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hướng Dương như vậy,Liễu Nhữ Nhã hé ra khuôn mặt tươi cười, đứngcứng ngắc ở đằng kia, nhỏ giọng kêu lên: "Phuquân..........." Trông hắn có vẻ rất không vui.

"Đây là cái gì?" Giọng điệu Hàn Hướng Dương lạnhlùng, giơ bức thư trong tay lên. Đó là bức thư màLữ Thiệu Đình gửi đến.

Không chỉ trên tay hắn, mà trên mặt đất còn có rấtnhiều bức thư nằm rải rác, đều do Lữ Thiệu Đìnhđã gửi đến trong nửa năm qua.

Không xong! Nhất định là hắn đã hiểu lầm.

"Phu quân, đó là thư do Lữ công tử gửi đến. Khihắn thấy trên sách có điểm mà hắn chưa hiểu hayhắn nhìn thấy chuyện gì thú vị, hắn sẽ viết thư đểhỏi thiếp hoặc nói cho thiếp biết. Thiếp với hắn chỉlà bàn luận về vấn đề học thức, phu quân không cầnsuy nghĩ quá nhiều." Liễu Nhữ Nhã vội vàng giảithích.

"Ta có nói ta suy nghĩ quá nhiều sao?" Âm điệu củahắn vẫn lạnh lùng như cũ.

"Phu quân không có nói, là do Nhữ Nhã suy nghĩquá nhiều." Nàng khép mi, cúi đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn này, trong phòng trànngập không khí làm người ta hít thở không thông.Tuy rằng Hàn Hướng Dương chưa nói cái gì, nhưngcặp mắt đen kia phụt ra tia muốn giết người, ánhmắt đủ để làm cho người ta lùi bước. Hắn là tướngquân chinh chiến nhiều năm, ánh mắt sắc bén làmcho người ta sợ hãi, hơn nữa đối tượng lại là thiênkim tiểu thư suốt ngày ở trong khuê phòng, LiễuNhữ Nhã tự nhiên bị ánh mắt kia gắt gao khóa chặt,ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Gần như qua khoảng một chén trà nhỏ, sự khẩntrương trong phòng mới bị tiêu tán đi chút ít, do cómột tỳ nữ đến gọi hai người ra dùng bữa.

Khi dùng bữa Hàn Hướng Dương cũng không nóigì, chỉ gắp từng gắp thức ăn bỏ vào miệng. Ngườihầu đứng ở một bên cũng kinh ngạc khi phát hiện ratâm tình của tướng quân dường như không tốt, ainấy đều thông minh ngậm miệng lại, Liễu Nhữ Nhãngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm ----- thật vất vảlắm mới trông chờ được hắn trở về, mà tình cảnhlại trở nên như vậy................

"Rượu!" Hắn lớn tiếng hô.

Người hầu bên cạnh lập tức nhanh chóng châm trànly rượu cho hắn, Hàn Hướng Dương ngửa cổ lênuống cạn.

"Tiếp tục!"

Người hầu liên tục châm rượu, hắn liên tụcuống...........Tình huống rất khác thường, ngay cảtổng quản Tiến bá ở bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt lolắng.

Liễu Nhữ Nhã nhìn ra được lo lắng của tổng quản,mà Hàn Hướng Dương quả thật là đã uống nhiềulắm rồi, nàng dùng chất giọng tinh tế nói: "Phuquân, thân thể quan trọng hơn. Hôm nay vừa trở vềcũng mệt mỏi, hay là trước tiên vào hoa viên nghỉtạm một chút, sau đó mới tắm rửa thay quần áođược không?"

Hàn Hướng Dương liếc mắt nhìn nàng một cái,ngang ngược gầm nhẹ: "Chuyện của ta không tớiphiên ngươi lo! Đi xuống!" Ở trong mắt hắn, chỉ cónữ nhân nghe hắn, chứ hắn không có nghe nữ nhân!

Hắn mạnh mẽ áp chế giặc Oa ngang tàng của vùngduyên hải Chiết Giang, sau khi cục diện của vùngduyên hải ổn định trở lại, thật vất vả lắm mới bớtchút thời gian trở lại trong phủ, vội vã muốn đếnnhìn nàng một chút, sợ nàng khuê phòng cô đơnlạnh lẽo, sợ nàng nghĩ hắn lạnh nhạt nàng, nào ngờnàng không có trong phòng, liếc mắt qua liền nhìnthấy trên bàn có thư của nam nhân gửi cho nàng,mà người đó lại là Lữ Thiệu Đình, người nam nhânnăm xưa đã hứa hôn với nàng!

Hắn phẫn nộ đem toàn bộ thư từ trên giá sách xốcra hết, xem ngày tháng ghi trên đó, đã gần đượcnửa năm, cũng chính là sau khi hắn rời đi, hai ngườivẫn duy trì thư qua thư lại.

Nàng xem hắn là cái gì?

Đã gả vào làm vợ người ta, nàng còn dám cùng "vịhôn phu trước" tiếp tục thư lui thư tới, có lẽ nàonàng vẫn chưa quên được hắn?

Chết tiệt!

Hắn đường đường là Trấn Hải đại tướng quân, thêtử sao lại có hai lòng?!

Hắn không thể chịu đựng được chuyện như vậy!

Hàn Hướng Dương uống rượu ngày càng nhiều,không thèm nhìn Liễu Nhữ Nhã đang ở một bên,giọng nói thô ráp ác ý khiển trách nàng, bảo nànglui ra ngoài. Liễu Nhữ Nhã yên lặng đứng lên, khóemắt ngấn lệ, khẽ cắn đôi môi cánh hoa, lẳng lặng luixuống.

"Tướng quân, phu nhân chỉ là lo lắng cho ngài, tạisao ngài vừa trở về đã lớn tiếng với phu nhân?"Tiến đại thẩm ở một bên đi tới, giúp Liễu Nhữ Nhãnói chuyện. Bà là lão bộc đã ở trong phủ mười mấynăm, nên mới dám góp ý với Hàn Hướng Dươngnhư vậy.

"Đúng vậy! Tướng quân, nửa năm nay phu nhânkhông hề bước chân ra khỏi cửa phủ, một lòng chờtướng quân trở về, sao hôm nay ngài lại lớn tiếnghung dữ với phu nhân như vậy? Có phải giặc Oatrên biển làm ngài phiền lòng hay không?" Tiến bá ởbên cạnh phụ họa thêm.

"Nửa năm qua nàng không bước ra khỏi phủ nửabước?" Hàn Hướng Dương đang say rượu nhưnggần như cũng tỉnh táo một chút.

"Đúng vậy, ngay cả khi tôi mời phu nhân cùng điđến miếu lễ Phật, phu nhân cũng đều không đi.Chưa thấy qua người nào lại yêu sự yên tĩnh nhưvậy." Tiến đại thẩm thấy Hàn Hướng Dương ngừnguống rượu, vội vàng nói một ít chuyện của phu nhâncho hắn nghe.

Hàn Hướng Dương cũng không nói gì, phiền muộnnhìn ly rượu rót đầy trên bên, bàn tay to vung lên,đem toàn bộ thức ăn trên bàn đánh đổ xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro