Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 04

Hàn Hương Dương nhìn thấy thân thể nhỏ bé mệtmỏi ngủ say bên người. Nàng rất nhỏ bé và yếu ớtnhư một đóa hoa, tưởng chừng như một cơn gióthổi qua cũng có thể khiến đóa hoa bị gẫydập...........

Trên mặt nàng nước mắt còn chưa khô, đôi môisưng đỏ, toàn thân đều là dấu vết do bị nắm lấy,vân vê. Dấu hôn, dấu nắm, vết xước nằm rải ráctrên cơ thể hoàn mỹ tuyết trắng không tỳ vết củanàng, tất cả đều là kiệt tác của hắn.

Đối mặt với kiệt tác của chính mình, hắn hài lòng nởnụ cười.

Bàn tay to lớn vươn tới bầu ngực tròn trịa củanàng, nàng phát dục tốt lắm, ngực ra ngực, eo raeo. Tuy rằng nàng nhỏ xinh, nhưng tất cả những gìnữ nhân nên có thì nàng đều có; hơn nữa vừa rồitriền miên nàng gây cho hắn niềm vui thích khônggiống như những nữ nhân khác, thân thể nàng làmcho hắn rất hài lòng, tuy rằng phản ứng của nàngcòn hơi lúng túng vụng về.

Quan hệ của hắn cùng với nữ nhân từ trước đếnnay đều thiết lập trên cơ sở thân thể, tuy rằng LiễuNhữ Nhã là thê tử của hắn, nhưng hắn không cảmthấy chuyện này có gì khác biệt cả. Nữ nhân thôimà! Mặc kệ nàng giở thủ đoạn gì, đều chỉ muốnđược nam nhân toàn tâm sủng ái, mà sủng ái chínhlà được thành lập trong quan hệ mây mưa giaohoan.

Đây là suy nghĩ của Hàn Hương Dương : nữ nhânphụ thuộc vào nam nhân, nữ nhân là bởi vì thân thểnên mới được sủng ái, sủng ái chính là việc cánước thân mật, cá nước thân mật chính là muốnlàm gì thì làm, trong đó không có yêu thương, sănsóc, tôn trọng.

Hàn Hương Dương mới vừa phát tiết xong dụcvọng, bởi vì bàn tay to còn đặt trên người ngọc làmcho nơi nơi đều nóng lên. Hắn vuốt ve cái môngvung tròn của Liễu Nhữ Nhã, từ khe mông, ngón taythô ráp tiến vào thăm dò nơi thượng nguồn chảy rachất lỏng màu trắng ở miệng hoa huyệt, huyệtphùng đóng chặt, một chút máu hòa lẫn với chấtlỏng màu trắng từ huyệt phùng lan tràn đến bênhông đùi, bởi vì lần đầu kịch liệt hoan ái mà đóahoa sưng đỏ không chịu nổi, nhưng nó vẫn quyết liệtbảo vệ vùng đất nữ tính riêng tư.

Do được chất lỏng bôi trơn, nên ngón tay thô rápthuận lợi đi vào hoa kính, tiến hành chà sát vuốt vehoa hạch, bàn tay to lớn còn lại đi lên vói vào thânthể mềm mại trên giường, nắm bắt và nắn bóp haibầu vú trắng như tuyết của nàng. . . . . . Từ trênxuống dưới thân thể đều bị xâm phạm, Liễu NhữNhã không thoải mái kêu rên một tiếng, nhưngkhông có tỉnh lại.

Nàng quá mệt mỏi, mí mắt nặng giống như đeo chì,muốn tỉnh nhưng lại không mở mắt ra được.

Hàn Hương Dương kéo đôi chân thon dài cân xứngcủa nàng ra, bên trong đùi có một dấu tay màu đỏthật to, là dấu vết do vừa rồi hắn mạnh mẽ kéo đùira đã lưu lại. Một bàn tay của hắn vẫn giữ ở trongtiểu huyệt chơi đùa nhụy hoa yếu ớt của nàng, còntay kia thì lưu luyến ở trên đùi nàng, ra sức nhà nặnvuốt ve, làm cho dấu tay màu đỏ càng lúc càngsậm hơn, tốt nhất là cả đời cũng không biến mất.

Hắn cắn bắp đùi mềm mịn, trắng nõn của nàng, làmhiện ra rất nhiều dấu vết màu đỏ, cuối cùng hắn cònnâng cái mông trắng như tuyết của nàng lên, làmcho nàng quỳ gối nằm sấp xuống, hoa huyệt ẩmướt đỏ ở giữa hai chân nàng đối diện với mặt hắn.Cặp mắt đen sáng quắc của hắn nhìn chằm chằmvào hình dạng duyên dáng của huyệt khẩu, khoáicảm mất hồn vừa rồi lại xông lên ót hắn.

"Chết tiệt!" Hàn Hương Dương gầm nhẹ một tiếng,nắm chặt cái eo nhỏ nhắn của Liễu Nhữ Nhã, tiếnnhập nàng từ phía sau.

Tại sao cứ muốn làm thế này! Mỗi lần đụng tớinàng, cũng đều cảm thấy có không đủnàng..........Vật đàn ông giữa háng của hắn phảnứng mãnh liệt làm cho Hàn Hương Dương nhíu milại.

Thân hình rắn chắc lập tức di chuyển, mãnh liệt tiếnlên hết lần nay đến lần khác, lợi dụng Liễu Nhữ Nhãđang mê man để phá hủy cảm quan nhu nhược vàchà đạp đóa hoa sưng đỏ của nàng. Nơi riêng tưgiữa hai chân gian truyền đến đau đớn tinh tế, nàngnửa tỉnh nửa mê khua bàn tay nhỏ bé, nghĩ muốngạt đi đau đớn —— nàng cho rằng nàng có vùngvẫy cổ tay, nhưng nàng không có, bởi vì hắn từphía sau giữ chặt hai tay của nàng, phối hợp vớitiết tấu rút ra cắm vào của hắn.

"Ưm. . . . . . Ư. . . . . ." Nàng vô ý thức phát ra vàitiếng rên rỉ yếu ớt.

Nàng bị nam nhân cường lực kiềm chế ở dưới thân,sườn mặt nhỏ nhắn dán trên giường, hai tay bị kiềmchế, hai chân dang rộng ra, gậy lửa nóng bỏng vừathô ráp vừa cứng rắn từ phía sau không ngừng ravào giữa hai chân nàng. Nàng giống như ngủ lạigiống như tỉnh, trong tình trạng hốt hoảng đó, cốhết sức muốn thoát khỏi sự kiềm chế không ngừnggia tăng trên người, nhưng nàng không có khí lực,bên tai truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ làm cho đầu óccủa nàng mơ màng, càng choáng, càng nóng. . . . ..

Từ chỗ sâu trong hoa huyệt truyền ra cảm giácnóng rực, giống như muốn đốt cháy nàng. Nàng khóchịu nỉ non ra tiếng, nếu không lắng tai nghe, thìkhông thể nghe được nàng đang lẩm bẩm cái gì.

"Không cần. . . . . . Buông. . . . . . Tướng quân. . . .. . Nóng quá. . . . . ."

Hàn Hương Dương là người tập võ, lỗ tai rất thính,Liễu Nhữ Nhã ý thức mơ hồ hoảng hốt nỉ non, cầuxin tha thứ, hắn nghe rất rõ ràng rành mạch. Hắnthở phì phò, lời nói khàn khàn thô ráp giống núi đákhông thể lay động ——

"Không! Cả đời này ta cũng không buông nàng ra.Nàng là của ta!"

Vào dịp cuối thu phù dung nở hoa tạo nên khôngkhí ấm áp. Trong phòng ngủ chủ của Dật Cảnh viên,thân hình trần trụi của Liễu Nhữ Nhã nằm ngang dọcở trên giường lớn, khắp giường tràn ngập hương vịhoan ái cùng với trên giường hỗn độn quần áo, đềuchỉ ra hành vi điên cuồng của Hàn Hương Dươngsuốt mấy ngày nay tới giờ.

Liễu Nhữ Nhã nằm trên giường cũng không nhúcnhích, tùy ý để cho dấu vết hoan ái lưu lại trênngười, chất lỏng màu trắng dọc theo bên trong đùichảy xuống, thấm ướt tấm trải giường, có một số ítcòn lưu lại trên áo ngủ bằng gấm. Nhìn kỹ một chút,sẽ thấy trên hai gò vú của Liễu Nhữ Nhã cũng cómột dính ít.

Nàng cũng không nhúc nhích, hai mắt như ngây nhưdại nhìn lên không trung, hoàn toàn không hề để ýtới chính mình đang không mảnh vải che thân, cũngkhông lo lắng sẽ có hạ nhân xông vào, nàng giốngnhư một con búp bê không có linh hồn, mắt đẹp mởto nhìn trừng trừng vào khoảng không.

"Phu nhân, nên rửa mặt chải đầu." Nha hoàn Xảonhi bên cạnh, mặt có vẻ u sầu, cảm thấy khôngđành lòng nói.

Liễu Nhữ Nhã không có hưởng ứng, trong phòngthật im lặng.

Xảo Nhi và Thủ Nhi cùng nhìn thoáng qua, hai ngườiđồng thời thở dài. Thủ Nhi thấp giọng nói: "Xảo Nhi,xem ra phu nhân lại không thể cử động. Ta nângphu nhân dậy trước, ngươi giúp phu nhân lau ngườiđi!"

Xảo Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Mấy tháng qua, đoạn đối thoại như vậy giữa XảoNhi và Thủ Nhi đã là quá bình thường. Lúc mới bắtđầu bọn họ còn cho là phu nhân may mắn vì đượctướng quân sủng ái, nhưng sau đó, bọn họ chỉ cóthể cực kỳ thông cảm với chủ tử mà mình đã gửigắm.

Thủ Nhi yên lặng nâng dậy Liễu Nhữ Nhã -- cảngười đều là dấu vết tím đỏ.

Từ sau khi Hàn Hương Dương muốn nàng, nhữngngày tiếp theo, mỗi ngày Hàn Hương Dương đềuđòi hỏi nàng một cách đói khát cuồng vọng, giốngnhư người đói bụng đã lâu đột nhiên gặp được sơnhào hải vị, mặc cho nàng đau khổ cầu xin buôngtha, khóc đến khàn cả giọng, hắn vẫn không buôngtha nàng, cố ý muốn cùng nàng cộng phó mâymưa, đồng hưởng hoan ái.

Đúng vậy, từ mấy ngày nay nàng bị"Yêu" một cáchtriệt để, thậm chí nàng còn hoài nghi, có phải HànHương Dương muốn dùng loại phương pháp này đểtrừng phạt nàng, làm nhục nàng hay không?

Nàng van xin hắn không cần đòi hỏi quá mức mãnhliệt như vậy, ít nhất cũng đừng không phân biệtđược ngày đêm, không phân biệt được địa điểm,nhưng hắn không chịu. Hắn muốn, liền nhất địnhphải chiếm được, bởi vì nơi này là Tướng quânphủ, hắn là tướng quân, mọi người đều phải nghelệnh hắn, bao gồm cả thê tử của hắn.

Mà hắn lại được trời ban cho thân hình cường trángbẩm sinh, có nguồn tinh lực không bao giờ cạn, chỉcần hắn muốn, nàng phải cho.

Tại sao có thể như vậy? Nàng chưa từng nghĩ tớicách thức vợ chồng chung sống với nhau là nhưvậy. Giữa vợ chồng không phải là nên tương kínhnhư tân, cử án tề mi (tôn trọng lẫn nhau) sao ? Tạisao lại phóng đãng không kềm chế được như thế ,lúc nào cũng dâm đãng không ngớt. . . . . .

Hai người thường xuyên phóng túng trên giường,làm cho nàng cực kỳ không quen, nàng cảm thấyđây là hành vi quá mức phóng đãng, thậm chí hoàinghi bản thân sao có thể biến thành một nữ nhân ởtrên giường thở gấp không ngớt, cao giọng rên rỉbuông thả! Có khi Hàn Hương Dương còn ép buộcnàng phải nói những lời dâm đãng, lúc mới bắt đầunàng còn có thể kháng cự, nhưng dưới sự cưỡngbức mạnh mẽ của hắn, nàng vẫn phải nói.

Những lời này sao lại có thể được thốt ra từ trongmiệng của nàng?

Trời ơi! Nếu người bên ngoài biết được, mặt mũicủa nàng biết đặt ở chỗ nào!

Suốt mấy ngày nay tới giờ, nàng đã nhận biết đượchắn vô cùng cường tráng, thân thể cứng rắn nhưsắt thép, bởi vì hắn đều dùng thân thể để đối thoạivới nàng —— thân hình kia quả thật tràn đầy tinhlực!

Tối hôm qua vất vả lắm nàng mới tìm được cơ hộicùng hắn nói chuyện đàng hoàng. Nàng không thểcứ tiếp tục như vậy, cả ngày đều bị hắn khiến chomê man, ý thức mơ mơ hồ hồ. Nàng cần một ítkhông gian thuộc về chính mình, chứ không muốncả ngày bị đặt trên giường ——

"Phu quân, Nhữ Nhã có việc trò chuyện cùngchàng." Liễu Nhữ Nhã mạnh mẽ khởi động thânmình mới vừa bị "Yêu thương" xong . Đêm nay, saukhi Hàn Hương Dương muốn nàng vài lần, cuốicùng cũng thả nàng, một mình đi tắm rửa, nàng yếuớt tỉnh lại, nghỉ ngơi một chút mới có hơi sức nóichuyện.

Tắm rửa xong, cả người Hàn Hương Dương trànđầy hơi nóng, có cổ hương vị ấm áp. Mày rậm củahắn nhíu lại, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"

"Nhữ Nhã muốn nói, tướng quân thân mang trọngtrách, là trụ cột của triều đình, nên phải bảo trọngthân thể, không nên. . . . . . Không nên. . . . . ."Trong đầu Liễu Nhữ Nhã lung tung tìm kiếm câuchữ thỏa đáng.

"Không nên cái gì?" Thân thể Hàn Hương Dươngvẫn còn chưa tan nhiệt khí, hướng tới gần giường.

Liễu Nhữ Nhã không vô thức cầm lấy áo ngủ bằnggấm lui về phía trong giường. Một cảm giác uy hiếpcực lớn áp bách nàng, nhưng nàng phải biểu đạt rõràng ý tứ của mình.

"Không nên thường xuyên cùng Nhữ Nhã lưu mãitrên giường." Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mệtmỏi lên đối mặt hắn.

"Đây là ý gì? Nói rõ ràng!" Tròng mắt đen của HànHương Dương nheo lại, thân hình cường tráng đãsải bước đến gần giường lớn.

"Thiếp. . . . . . Ý Nhữ Nhã là . . . . . Tướng quânkhông nên miệt mài quá độ, nên vì triều đình, dânchúng mà bảo trọng thân thể."

Lời nói này đã đủ rõ ràng, hơn nữa Liễu Nhữ Nhãkhéo léo lấy quốc gia triều đình đến đánh thức hắn.

"Nàng cho rằng ta miệt mài quá độ?" Trong âm điệucủa Hàn Hương Dương có một tia lạnh như băngcùng với tia bất mãn.

Nữ nhân nhỏ bé này lại dám dạy bảo hắn, lại dámsai khiến nên làm thế này, làm thế kia? !

Chết tiệt!

Nếu hôm nay không dạy cho nàng một bài học,người khác còn tưởng rằng hắn không quản giáođược thê tử trong nhà, hắn cũng muốn làm cho rõràng, ở Tướng quân phủ này ai mới là chủ!

"Nhữ Nhã chỉ là nghĩ đến tướng quân nên vì quốcgia mà bảo trọng thân thể, không nên đêm xuânmiệt mài, như vậy Nhữ Nhã sẽ cảm thấy có lỗi. Nếuthân thể tướng quân xảy ra chuyện gì, vậy thì quốcgia. . . . . ."

"Nàng cho rằng cơ thể của ta sẽ xảy ra chuyện?"Lúc này Hàn Hướng Dương đã ôm lấy bả vai gầyyếu của nàng.

Như có một luồng điện run rẩy chạy tán loạn khắptứ chi xương cốt nàng, nàng biết điều này đại diện ýnghĩa gì. Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh cùng hắnnói đạo lý, nhưng giọng nói lại vì run rẩy mà có vẻvụn vỡ.

"Không. . . . . . Không phải, chỉ là Nhữ Nhã hy vọng.. . . . . Tướng quân không nên miệt mài quá độ, nhưvậy. . . . . . đối với thân thể sẽ tốt hơn."

"Bây giờ ta nói cho nàng biết, cái gì tốt nhất đối vớithân thể của ta!" Trong con ngươi đen của HànHương Dương nhấp nháy hai ngọn lửa sáng ngời.

Liễu Nhữ Nhã lập tức bị đẩy ngã ở giường, bàn tayto lớn thô lỗ giật chăn ra, đó là vật duy nhất cheđậy trên người nàng, gò ngực rất tròn trắng nõn,cùng với thân mình lỏa lồ tràn ngập dấu vết xanhtím lộ ra ngoài.

Trời ơi! Đừng tiếp tục nữa nha!

Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ đứng dậy lui về phía sau,nỗ lực tránh né bàn tay ma quỷ của hắn, nhưng vôích.

Hàn Hương Dương thô lỗ tách hai chân nàng ra,ngón giữa không chút khách khí tiến vào nơi nữ tínhđang sưng phồng, gợi lại những ham muốn nguyênthủy nhất trong thân thể nàng.

"Đừng!" Nàng sợ hãi kêu lên, tay nhỏ bé giữ chặtbàn tay to lớn của hắn đang ở giữa hai chân giannhúc nhích, tính ngăn cản sự xâm chiếm thô lỗ củahắn một lần nữa.

"Tướng quân, van xin chàng! Dừng tay!" Mắt nàngứa lệ, thấp giọng kêu, hy vọng hắn không cần tiếptục làm như vậy một lần nữa, nàng chịu không nổi.

"Nàng không có tư cách bảo ta dừng tay!" HànHương Dương bá đạo nói.

Bàn tay to túm lấy mắt cá chân non mịn của nàng,kéo nó lên trên, đem đôi chân cân xứng của nàngtách ra thật to, vật nóng rực dâng trào dục vọngdưới thân tiến quân thần tốc.

Không đủ ẩm ướt, làm cho một cỗ nhiệt đánh sâuvào cảm xúc của Liễu Nhữ Nhã.

Ngực nàng run lên, tế bào toàn thân đều lên tiếngkháng nghị. Nàng không cần! Nàng không cần!Nàng không muốn như thế này!

Hắn dùng sức mạnh chiếm đoạt như vậy khiến chonàng cực kỳ không thoải mái!

"Tướng quân! Van xin chàng, thân thể Nhữ Nhãkhông thoải mái, xin chàng dừng tay!" Nàng bối rốinói, trong giọng nói có một tia nghẹn ngào.

"Ta nói rồi, nàng không có tư cách ra lệnh cho ta!"Hắn bắt đầu ở trong hoa huyệt dấy lên từng cơnsóng gió động trời, liên tục ác ý chạy nước rút,nhiều lần dùng sức thúc vào chỗ sâu trong hoa tâm.

"A ——" Liễu Nhữ Nhã hét ầm lêm. Lối vào hoahuyệt truyền đến cảm giác đau đớn dày đặc, nàngcảm thấy nửa thân dưới của mình giống như bị đốtđến tan chảy, cực kỳ không thoải mái.

"Thiếp. . . . . . Thiếp là thê tử của chàng a! Van xinchàng, đừng đối xử với thiếp như vậy!" Nàng khôngcó cách nào khác, chỉ đành phải xuất ra chiêu cuốicùng, hy vọng hắn có thể vì tình nghĩa phu thê màbuông tha cho nàng đêm nay.

"Cũng bởi vì nàng là thê tử của ta, nên ta có quyềnlợi như vậy đối với nàng. Không phải nữ nhân đềuthích chuyện này hay sao? Mới vừa rồi không phảinàng còn trực tiếp la hét muốn ta dùng sức mộtchút sao?" Hắn dùng sức lực toàn thân va chạmnàng.

Liễu Nhữ Nhã bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, nướcmắt trong suốt chảy xuống dưới, cảm thấy bản thânngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có. "Đó làdo chàng kiên quyết ép buộc thiếp. . . . ."

Hàn Hương Dương bất mãn, lại dùng vật to lớn củamình kéo căng lối vào hoa huyệt chật hẹp, chặt khítcủa nàng. Trời ơi! Tại sao muốn nàng lâu như vậy,mà hắn vẫn cảm thấy không đủ!

"Chờ một chút nàng sẽ tự mình nói ." Nam nhânđem hai chân của nàng đặt trên bả vai rộng lớn củamình, làm cho nơi riêng tư của nàng càng thêmrộng mở, vật to lớn dưới thân mãnh liệt ra vào nhụyhoa nhu nhược.

Lối vào mềm mại như tơ lụa sít sao kiềm trụ lửanóng căng phồng đang dâng trào của hắn, tiếng rênrỉ từ trong nơi sâu nhất của yết hầu Hàn HươngDương phát ra.

Ôi! Nàng thật sự là một nữ nhân động lòng người!

Tiến vào trong cơ thể của nàng có thể làm cho kẻkhác mất hồn như thế!

Hắn liều lĩnh ra vào nàng, rút ra hoàn toàn, sau đóhung mãnh cắm vào, hết lần này đến lần khác xỏxuyên qua nàng một cách triệt để.

Hai chân bị đặt trên vai hắn, nàng không có chỗ đểtrốn, chỉ có thể mặc hắn cố tình làm bậy, cảm giáclối vào bị bỏng lại trỗi lên, nàng cảm giác hắn ởtrong cơ thể nàng càng ngày càng to lớn, làm chonàng nàng nghẹn ngào ra tiếng.

"Tướng quân. . . . . . Xin chàng. . . . . . Dừng lại. . .. . ." Đôi môi cánh hoa trắng bệch của nàng run rẩy.

"Ta muốn còn chưa đủ!" Lau mồ hôi chảy ra nhưmưa, Hàn Hương Dương nắm chặt cái mông tuyếttrắng của nàng, vì muốn tách ra đôi cánh hoa củanàng, mà hắn khoái ý rong ruổi ở nơi riêng tư giữahai chân nàng.

"Dừng lại. . . . . . Van xin chàng. . . . . . Buông. . . .. ." Tiếng nói của nàng khàn khàn , khóc lóc cầu xinhắn buông tha, sắc mặt tái nhợt giống như lúc nàocũng có thể chìm vào hôn mê.

"Có thể! Chỉ cần nàng cầu xin ta, giống như đêmqua." Hắn không thả lỏng tốc độ chút nào, nhìnchằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ củanàng, muốn nàng hoàn toàn thần phục.

Đêm qua? Không cần! Nàng không muốn phải nóinhững lời nói xấu xa dâm đãng như thế.

Nàng cau mày phe phẩy đầu, mím chặt đôi môi, cốgắng chịu đựng sức ép mà hắn đang gây ra trênngười nàng, điều này làm cho nàng điên cuồng dichuyển theo nhịp điệu ra vào của hắn. Cảm giácnóng rực cũng không biến mất, nhưng ở trong đócó trộn lẫn khoái cảm nhè nhẹ, làm cho nàng bị lạctrong thế giới cảm xúc.

Nàng muốn giải thoát thật nhanh, cảm giác vừa khôvừa nóng, vừa ngứa lại vừa tê dại này, làm chonàng không còn giống chính mình nữa, mà quantrọng nhất là, tiểu huyệt yếu ớt của nàng thật sựchịu không nổi thời gian hoan ái lâu dài, nàng muốnhắn buông nàng ra, nàng cần phải nghỉ ngơi!

"Không nói sao ? Có thể thấy được nàng cũng thíchnhư vậy." Hàn Hương Dương nhìn thấy nàng kiêncường chịu đựng, bộ dáng cắn môi không nói, cànglàm cho nam long giữa háng của hắn dũng mãnhđứng lên.

Bàn tay to đem chân Liễu Nhữ Nhã ép về hướngbầu ngực nở nang của nàng, làm cho cả hoa huyệtphơi bày ra ngoài, bại lộ dưới tầm mắt của hắn. Bởivì thời gian gần gũi dài làm cho đóa hoa sung huyếtsưng đỏ, không có sức trở mình ra bên ngoài, giữahai chân nàng còn có rất nhiều dấu vết do bị gặm,cắn.

Hàn Hương Dương thẳng lưng lên, mũi nhọn namtính nhắm ngay vào hoa huyệt vô lực phản kháng,liên tục xuyên thẳng vào. Lần này vật nam tính tiếnvào càng sâu, càng nhanh, bên trong lối vào rõ ràngrun rẩy vài cái, hắn thở ồ ồ, tiếp tục đong đưa thắtlưng tráng kiện.

Không! Không cần! Dừng lại!

Toàn thân Liễu Nhữ Nhã bị che kín bởi mồ hôi,giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào run rẩy làm chongười ta nghe thấy phải đau lòng.

"Xin chàng. . . . . . Buông tha thiếp. . . . . . Đau. . . .. ." Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía hắn.

"Nói!" Giọng nói trầm thấp vẫn thật kiên trì.

"A!" Hắn hung hăng tiến nhập nàng, khiến cho nàngkêu "A" một tiếng.

Liễu Nhữ Nhã hít sâu một hơi. Nàng không muốnnói, nàng không nghĩ nói, nàng không muốn khuấtphục!

Nhưng nàng lại muốn hắn buông tha nàng, nàngchịu không nổi . . . . . . Hàng đêm hầu hạ làm chonàng từ từ gầy yếu, ý thức cũng dần dần không rõràng, cả người hốt hoảng . . . . . . Nàng khôngmuốn hắn chạm vào nàng! Ít nhất hiện tại là nhưvậy!

Chỉ trừ phi nghe theo yêu cầu của hắn, nếu khôngtối nay hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn nhấtđịnh nuốt nàng vào trong bụng, ăn nàng sạch sẽ,ngay cả cặn cũng không chừa lại!

"Ưm. . . . . ."

Lại là một cú va chạm mãnh liệt, nàng rên rỉ ratiếng.

"Tướng quân. . . . . . Xin chàng. . . . . . Thả thiếp. .. . . ."

"Nói!" Lời nói của hắn như núi đá ngàn năm, khôngthể lay động.

Cảm nhận sâu sắc dưới thân truyền đến co rút,ngầm báo cho nàng thể lực đã đạt tới cực hạn.

"Tướng quân, hãy ——" Nàng không muốn nói đâu!

"Hãy cái gì?"

Nàng cuồng loạn hô lên "Hãy —— dùng lực mộtchút nữa!"

"Còn gì nữa?" Giọng nói nam nhân trầm thấp từngbước từng bước ép sát nàng.

Không muốn! Nàng không muốn hơn nữa!

"Hãy. . . . . . vào sâu một chút!" Miệng tự động cấtlên tiếng nói, làm cho Liễu Nhữ Nhã cảm thấy đókhông phải là giọng nói của chính mình.

Ngươi không phải người! Là cầm thú! Trong lòngnàng điên cuồng hô to.

Hàn Hương Dương vừa lòng cúi thân xuống, thởhổn hển, khàn khàn nói bên tai nàng: "Nàng xem,nàng không phải đã chủ động nói sao? Ngoan, NhãNhi." Trong âm điệu ẩn chứa đắc ý dạt dào.

"Sau đó thì sao?" Hắn còn không buông tha nàng,lửa nóng dưới thân lại hung mãnh vọt vào trong cơthể mảnh mai của nàng.

"A —— Xỏ xuyên qua thiếp! Xé rách thiếp! A ——"Liễu Nhữ Nhã giống như điên rồi, la hét ầm lên,nước mắt rơi như vỡ đê. Nàng không muốn a!Nhưng nàng chịu không nổi!

Mầm móng nóng rực theo tiếng thét chói tai củanàng phun ra ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.

Cuối cùng hắn cũng buông tha nàng .

Ngay lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro