Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 08

Bốn năm sau.

Tiếng pháo vang lên rung trời ở phủ Thiệu Hưng,dân chúng đầu đường trong hẻm đều hoan nghênhTrấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương chiếnthắng trở về. Hàn tướng quân bốn năm không quayvề phủ Thiệu Hưng một lần, lần này chiến thắng trởvề, tri phủ địa phương Tôn đại nhân đặc biệt đóntiếp long trọng, cũng bởi vì Hàn tướng quân đánhbại hoàn toàn giặc Oa ở vùng ven biển Chiết Giangmà dân chúng đối với hắn cảm phục không thôi, mỗingười đều tranh nhau nhìn tư thế oai hùng của Hànđại tướng quân.

"Đến đây! Đến đây! Người cưỡi con ngựa trắngchính là Hàn tướng quân!"

"Thật anh tuấn nha!"

"Đúng vậy, giặc Oa vùng duyên hải vừa nghe đếndanh của tướng quân Hàn Hướng Dương, ai cũngsợ tới mức tè ra quần, quẫy đuôi bỏ chạy."

"Hàn tướng quân uy vũ hơn người nha!" Giọng nóicủa nữ tử đầy vẻ yêu mến.

"Nha đầu ngốc, đừng mơ mộng. Tuy là thê tử ngàiấy đã chết, nhưng nghe nói ngài rất chung tình vớithê tử, không có ý định cưới thêm ai khác. Ngươitốt nhất là nên chết tâm đi!"

"A, ngài ấy đi tới rồi kìa. . . . . . Hàn tướng quân!Hàn tướng quân!" Mọi người ồn ào nhốn nháo, reohò vang trời.

Hàn Hướng Dương cưỡi ngựa đi qua, trực tiếpbước vào Tướng quân phủ, ánh mắt hắn nhìn thẳngphía trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như thế giớibên ngoài không có liên quan gì tới hắn.

Vào Tướng quân phủ, hắn không nói một lời liền đivề hướng bên hồ —— từ sau khi Liễu Nhữ Nhãchết, hắn chưa từng bước vào phủ đệ lần nào, sợthấy cảnh lại nhớ tới chuyện thương tâm, trên mặthồ bây giờ cũng hiện lên một mảnh xuân ý dạt dào.

Bốn năm qua, hắn vẫn cố ý không trở về phủ, hiệngiờ giặc Oa trên biển đều bị tiêu diệt, thuyền giặcOa tạo ở Chiết Giang cũng bị thiêu rụi sạch, tuyệtđối không thể Đông Sơn tái khởi (chờ thời cơ nổidậy), hắn ở trên biển không có việc gì làm, HoàngThượng hạ chỉ muốn hắn trở về Tướng quân phủtĩnh dưỡng, hắn mới cố gắng trở lại nơi thương tâmnày.

Nhữ Nhã. . . . . . Nhữ Nhã kia thanh tú tao nhã. . . .. . Nhữ Nhã khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiềnnhỏ. . . . . .

Trên khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra một nỗiđau thương sâu sắc, hắn hít một hơi thật sâu, xoayngười rời đi.

"Tướng quân, đi ra ngoài một chuyến đi! Tốt xấu gìngười cũng đã bốn năm không trở lại, Thiệu Hưngbây giờ trở nên sung túc, náo nhiệt rất nhiều, đi rangoài dạo chơi đi!" Tiến đại thẩm đặt một ly trà giảirượu ở trên bàn, có ý tốt khuyên Hàn HướngDương. Từ sau khi trở về hắn cứ liên tục uốngrượu, cả ngày say khướt.

Thật ra không phải Hàn Hướng Dương trở lạiTướng quân phủ mới uống rượu, mà là trong bốnnăm qua hắn không có một ngày không uống, uốngđến mức sức khỏe tồi tệ. Từ sau khi Liễu Nhữ Nhãqua đời, hắn không chạm vào nữ nhân, cả ngàymượn rượu giải sầu, không có rượu thì không thểđi vào giấc ngủ.

Thấy Hàn Hướng Dương không có phản ứng, Tiếnđại thẩm nháy mắt với phó tướng Bạt Nguyên đangđứng một bên, Bạt Nguyên hắng giọng, lớn tiếngnói: "Tướng quân, hôm nay phải tới lò rèn của Lụcgia để xem binh khí có dùng được hay không, bâygiờ cũng gần giữa trưa, chúng ta xuất môn đi, Lụcđại thúc hẳn là đã chuẩn bị xong."

Không đợi Hàn Hướng Dương trả lời, Bạt Nguyênkéo hắn bước đi. Bạt Nguyên vốn dĩ không có lágan lớn như vậy, nhưng hắn thấy Hàn HướngDương từ khi trở về Tướng quân phủ đến nay tựanhư cái xác không hồn, cứ uống hết vò rượu này tớivò rượu khác, uống còn nhiều hơn so với khi còntiêu diệt giặc Oa trên biển. Hắn biết tướng quânmột lòng thương nhớ phu nhân, nhưng người chếtkhông thể sống lại, dù có nhung nhớ thì cũng đâulàm được gì, phu nhân cũng sẽ không trở lại.

Ra cửa, Bạt Nguyên cố ý chọn phố Bắc mà đi, haibên đường của phố Bắc đều buôn bán náo nhiệt,làm cho tướng quân nhìn thấy những thay đổi mớimẻ cũng phần nào phân tán sự chú ý của hắn,không cần cả ngày ngồi ở bên trong phủ say khướt.

Nhưng trùng hợp là phố Bắc lại nằm cạnh phố YếnPhi, mà nhà họ Liễu thì ở trên phố Yến Phi. HànHướng Dương đứng ở đầu phố Yến Phi, nhớ tớihắn đã đến nên này ép buộc cưới cho bằng đượcLiễu Nhữ Nhã. . . . . .

Hắn còn nhớ rõ hôm tổ chức tang lễ cho Nhữ Nhã,Liễu phu nhân rơi lệ đầy mặt, chỉ vào hắn, điêncuồng mắng hắn là hung thủ giết người. . . . . .Đúng, hắn là hung thủ giết người, thê tử của hắn bịhắn làm hại phải tự sát!

"Tướng quân. . . . . ." Bạt Nguyên lo lắng kêu to.

"Không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi."

Hàn Hướng Dương quay đầu bước đi, lại thình lìnhbị người ta ôm lấy đùi, cúi đầu thì thấy, là một bégái nhỏ xíu.

"Ôm một cái. . . . . ." Đứa bé gái này có hai gò máửng hồng, ánh mắt khi cười híp lại thành mộtđường thẳng, há miệng to thật to, nói muốn hắn ômmột cái.

"Con cái của nhà ai vậy?"

Nói cũng kỳ quái, Hàn Hướng Dương chưa bao giờôm bất kỳ đứa bé nào, thế nhưng lại vươn tay ômlấy bé gái này. Đứa bé được Hàn Hướng Dươngôm lấy, vui vẻ nở nụ cười.

"Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?" Hắn cũng không đùagiỡn với đứa bé, nói chuyện vẫn giống như thẩmvấn phạm nhân, may là đứa bé cũng không hiểu.

"Võng Tình. . . . . ." Đứa bé phát âm chưa rõ, nói ratên của mình, sau đó liên tiếp cọ cọ trong ngựchướng Hàn Hướng Dương.

"Võng Tình? Ngươi gọi là Võng Tình sao?" HànHướng Dương lại hỏi.

Đứa bé không trả lời mà chỉ nhìn hắn cười cười,sau đó càng dán sát vào trước ngực hắn.

"Tiểu thư!" Nhũ mẫu lo lắng vội vàng chạy tới phốBắc, nhìn thấy bé gái, mới thở phào một hơi nhẹnhõm.

"Vị công tử này, cám ơn ngươi. Tiểu thư nhà taquấy rầy đến ngươi rồi, thật xin lỗi." Nhũ mẫu vừanói vừa vươn tay đón lấy đứa bé trong lòng ngựcHàn Hướng Dương.

"Không cần! Ôm một cái!" Mặt bé gái đỏ lên, khôngtính buông tha cho chỗ trú thoải mái mới vừa tìmthấy.

"Tiểu thư, ngoan, trở về phủ nhũ mẫu lấy mứt chongười ăn nha." Nhũ mẫu nhận lại đứa bé, gật gậtđầu với Hàn Hướng Dương, sau đó liền đi về phíađường lớn.

Hàn Hướng Dương đứng ở đầu phố Yến Phi, nhìnthấy nhũ mẫu kia ôm đứa bé gái nhỏ xíu đi vào ——

Nhà họ Liễu!

"Tướng quân, người bình tĩnh một chút, khôngchừng đứa bé kia là bà con thân thích của Liễugia."

"Liễu lão gia chỉ có Nhữ Nhã là con gái duy nhất, bàcon thân thích khác đều đã bảy tám mươi tuổi, làmsao có con nhỏ như vậy!" Hàn Hướng Dương ởtrong phòng đi tới đi lui, khó chịu bất an.

"Có thể là do Liễu phu nhân." Bạt Nguyên đột nhiênnói ra.

"Bạt Nguyên!" Hàn Hướng Dương tức giận trừngmắt liếc hắn một cái.

"Vâng, thuộc hạ biết sai." Bạt Nguyên cúi đầu.

"Đi thăm dò cho ta." Hàn Hướng Dương mở miệnghạ lệnh.

"Rõ." Bạt Nguyên nhận lệnh lui ra.

Nhữ Nhã còn sống sao? Không thể nào, hắn đã tậnmắt chứng kiến nàng xuống mồ. . . . . . Nhưng tạisao Liễu gia lại có đứa bé 3 tuổi? Nếu bốn nămtrước Nhữ Nhã có thai, thì con của bọn họ cũng gầnbằng tuổi này. . . . . .

Khuôn mặt tuấn tú Hàn Hướng Dương chôn tronghai cánh tay, trong lòng thống khổ gọi tên thê tửcủa mình. Nếu nàng không chết. . . . . .

Bỗng nhiên hắn rống lên như dã thú, xông ra ngoàichạy về hướng mộ viên.

Hắn xúc từng xẻng đất trên ngôi mộ của Liễu NhữNhã—— mặc kệ có mang tiếng là không tôn trọngngười đã khuất, thì hắn cũng làm, bởi vì hắn muốnbiết chân tướng sự thật! Dù sao Nhữ Nhã từ lâu đãkhông tha thứ cho hắn, hắn cũng không quan tâmnữa.

Sau khi đống đất trên mộ bị xúc ra hết, thì thấy mộttòa núi nhỏ xuất hiện, đó chính là quan tài bằng gỗthông tốt nhất của Phúc Châu. Hai mắt ửng đỏ củaHàn Hướng Dương nhìn chằm chằm quan tài,dường như không có dũng khí mở ra, sợ cảm giácđau đớn xé lòng của bốn năm trước lại cắn nuốthắn lần nữa. Nhưng hắn cần một lời giải thích ——

"Nhữ Nhã, cho ta một lời giải thích!" Hắn điên cuồnghét lên, mở quan tài ra.

Tiếp theo, hắn hít một hơi dài, khó tin khi nhìn bêntrong quan tài.

Lúc này Bạt Nguyên thở hồng hộc chạy tới, giốngnhư vừa phát hiện được kho báu: "Tướng quân! Bégái kia là cháu ngoại của Liễu lão gia, chính miệngnhũ mẫu đã nói như vậy!"

Thấy Hàn Hướng Dương cũng không nhúc nhích,đứng ở bên mộ, hắn lo lắng lớn tiếng gọi: "Tướngquân ——"

Cúi đầu thì thấy, sắc mặt hắn phút chốc trở nênxanh mét."Tướng quân! Cái này. . . . . . Không phảilà mộ của Liễu phu nhân sao?"

"Lập tức lên đường đến Tô Châu!" Hàn HướngDương nói xong, sải bước rời đi.

Bạt Nguyên liếc mắt nhìn vào quan tài một cái, bêntrong không có gì cả, chỉ thấy trong quan tài có viếtmấy chữ màu đỏ: Ngọa Vân hiên, Tô Châu!

Ngọa Vân hiên, Tô Châu.

Khi xuân về hoa nở, trong Ngọa Vân Hiên truyềnđến tiếng nói ồn ào của nữ nhân.

"Nhữ Nhã tỷ, tỷ không bắt được muội đâu." Giọngnói vui tươi vang lên.

"Quân Dao, muội thiệt xấu nha! Muội ở đâu rồi?"Một giọng nói tinh tế, bất lực cũng vang lên ngaysau đó.

"Nhữ Nhã, là ai đề nghị chơi cờ thua liền bịt mắt bắtngười (bịt mắt bắt dê), đừng than thở oán tráchnữa." Một thanh âm lành lạnh truyền đến.

"Vô Ngôn, giọng nói của muội thật xa nha, có phảilại trốn trên cây hay không? Như vậy không hợpquy tắc trò chơi nha." Chất giọng tinh tế oán giậnnói.

"Nhữ Nhã, muội không có ở trên cây, chỉ là cách xatỷ một chút thôi. Quân Dao, đừng chạy quá nhanh,thân thể của muội vừa mới khỏe, coi chừng bị téngã." Triệu Vô Ngôn nhìn hai nữ nhân bên trongvườn, một kẻ bịt mắt bắt người, một kẻ vừa bớtbệnh liền chứng nào tật nấy, nàng cũng không hyvọng bọn họ bị thương, nếu không nàng sẽ rất bậnrộn .

"Muội biết rồi, Vô Ngôn, muội sẽ cẩn thận." Nữ tửcó tên là Quân Dao liền đáp lời, theo bản năng sờsờ phía sau thắt lưng của mình.

Liễu Nhữ Nhã bị che mắt, vừa đi vừa vươn tay rasờ soạng khắp nơi.

"Đúng rồi, Nhữ Nhã, đi về phía trước một chút,Quân Dao ở ngay trước mặt tỷ, tỷ có thể ngửiđược mùi hương Cửu Long Thư Cân Tán trênngười muội ấy." Triệu Vô Ngôn trốn ở phía trongđình, phe phẩy quạt, hướng dẫn cho Liễu Nhữ Nhãđi bắt người.

"A! Vô Ngôn, sao tỷ lại có thể tiết lộ vị trí của muội!Mặc kệ, muội cũng muốn trốn ở trong đình. A. . . . .." Nàng trố mắt khi nhìn thấy người trước mắt. Mộtnam nhân rất cao to, lực lưỡng nha!

Triệu Vô Ngôn chỉ cười cười với người mới đến,nhìn Quân Dao, ngón tay chỉ về hướng thư phòng,hai người rất ăn ý, cùng nhau đi về phía thư phòng.

"Thì ra Vô Ngôn ở trong chòi nghỉ mát a." Liễu NhữNhã tinh tế nở nụ cười, xoay qua hướng khác.

Nàng bị che mắt, nên phải sờ soạng tìm phươnghướng đi tới chòi nghỉ mát. Đột nhiên, bàn tay nhỏbé của nàng quơ được một cánh tay.

"Bắt được rồi ! Đây nhất định là Quân Dao!" LiễuNhữ Nhã vui mừng kêu lên, kéo khăn bịt mắt xuống,một đôi mắt đen lập tức chiếu thẳng vào mi mắt củanàng, nàng hít sâu một hơi!

Tại sao lại là hắn? ! Nàng thụt lùi từng bước, kinhngạc nhìn người trước mắt.

"Nhữ Nhã?" Hàn Hướng Dương khẽ gọi, trên khuônmặt tuấn tú thô lỗ có nét không dám tin.

"Đừng lại đây! Ta đã không còn là thê tử của ngươi, ta với ngươi không có quan hệ gì cả!" Nàng lui rarất xa.

"Nhữ Nhã! Nàng còn sống. . . . . ." Trong mắt HànHướng Dương che kín tơ máu, đó là kết quả do điđường suốt đêm. Quá mức kích động làm chokhuôn mặt và cơ thể hắn vặn vẹo, trở nên có chútdữ tợn.

Nàng thật sự không chết!

Hắn kích động nghĩ muốn lao về phía trước ôm lấynàng, nhưng hắn vừa cất một bước, Liễu Nhữ Nhãgiống như nổi điên, hét ầm lên, chạy về hướng thưphòng.

"Vô Ngôn, cứu tỷ! Cứu mạng a!"

Hàn Hướng Dương nhún mũi chân một cái, thi triểnkhinh công, dễ dàng chắn ngang đường đi củanàng, ôm cổ nàng —— ôi! Là thật, là thân thể ấmáp chân thật, chứ không phải thi thể lạnh như băng.. . . . .

Hắn ôm chặt lấy nàng, dường như muốn cả ngườinàng hòa tan vào trong thân thể cường tráng củahắn. Mũi Liễu Nhữ Nhã dán sát vào trong cơ ngựccường tráng của hắn, rất khó thở, nhưng nàngkhông dám giãy dụa, nàng biết càng giãy dụa thìhậu quả càng nghiêm trọng!

Mặt nàng đỏ lên, nàng sắp không thở được nữa—— ông trời! Hắn đặt biệt tới chỗ này để giết nàngsao?

"Nếu ngài không buông ra tỷ ấy ra, tỷ ấy thật sự sẽchết." Phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lùng củaTriệu Vô Ngôn.

Hàn Hướng Dương nghe vậy liền nhanh chóngbuông nàng ra. Vừa thoát khỏi sự kiềm chế củahắn, Liễu Nhữ Nhã thở hổn hển, liên tiếp hít mấy hơidài, lập tức trốn ở phía sau triệu Vô Ngôn. Namnhân nhìn thấy hành động của nàng, nhíu nhíu chânmày.

"Triệu Vô Ngôn, tất cả những chuyện này đều làngươi giở trò quỷ đúng không? Sao ngươi lại dámlừa gạt bản tướng quân!" Hàn Hướng Dương phẫnnộ rống Triệu Vô Ngôn.

"Này! Tướng quân, năm đó ngài cũng nhìn thấy LiễuNhữ Nhã thật sự tắt thở, làm sao có thể nói là tagiở trò quỷ chứ?"

"Ngươi!" Hắn hơi bị tức giận.

Triệu Vô Ngôn nói rất đúng, quả thật là hắn đã tậnmắt nhìn thấy thi thể lạnh như băng của Liễu NhữNhã. Nhưng hiện tại Liễu Nhữ Nhã vẫn còn sốngkhỏe mạnh nha! Chuyện này nhất định có liên quanđến Triệu Vô Ngôn.

"Hàn Đại tướng quân, ngài từ Thiệu Hưng xa xôiđến đây, cũng không phải là muốn chỉ vào mũi củata mà mắng chửi chứ? Ngài muốn một mình đứng ởnơi này nói tiếp, hay là đến sương phòng của NhữNhã?"

"Không! Vô Ngôn, tỷ không muốn hắn đến phòngtỷ!" Liễu Nhữ Nhã gần như bật khóc. Nàng cũngkhông cho rằng hắn có thay đổi gì hết, nàng sợ hắnsẽ ở trước mặt người khác dùng sức mạnh.

"Yên tâm, có muội ở đây. Huống chi hắn có thể tìmđược đến đây, hẳn là bởi vì phát hiện.... À, lời nhắngửi của muội."

"Vô Ngôn, là muội cố ý muốn hắn tìm tới nơi nàysao?" Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ nói.

"Ừm. Mọi chuyện dù sao cũng phải giải quyết. NhữNhã, không cần sợ, muội sẽ không làm hại tỷ."Nàng chuyển hướng về phía Hàn Hướng Dương,"Đi thôi, chúng ta đi đến sương phòng của nhữ nhã—— Quân Dao, không cần nghe lén!"

"Dạ!" Giọng nói cao vút từ phía sau tường trả lời.

Ba người tiến vào sương phòng của Liễu Nhữ Nhã,ai nấy ngồi vào chỗ của mình, Triệu Vô Ngôn rótmột chén trà, tự mình hớp một ngụm, Hàn HướngDương chính là tức giận trừng mắt liếc nàng.

"Triệu Vô Ngôn, chuyện chết tiệt gì xảy ra thế này?Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"Hàn Hướng Dương, không cho phép nói chuyệnvới Vô Ngôn như vậy!" Liễu Nhữ Nhã tức giận,trừng mắt ngắt lời hắn. Tại sao hắn luôn thô lỗ nhưvậy? Vô Ngôn chính là ân nhân cứu mạng của nàngnha!

"Nhữ Nhã. . . . . ." Hàn Hướng Dương nhìn nàng.Nàng luôn mềm mại gọi hắn là phu quân hoặctướng quân, tại sao bây giờ. . . . . .

"Được rồi, được rồi, hai vị nghe ta nói, sở dĩ ta lưulại manh mối để cho Hàn tướng quân tìm đến đây làcó nguyên nhân. Ta làm như vậy, chủ yếu là bởi vìbệnh tình của Nhữ Nhã có chút phức tạp."

Vừa nghe chuyện có liên quan đến Liễu Nhữ Nhã,Hàn Hướng Dương liền ngậm miệng lại, còn LiễuNhữ Nhã thì cúi đầu.

"Nhữ Nhã,tỷ hẳn là biết thật ra bản thân vẫn chưahoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ. Đau yếutrong thân thể tỷ tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng tâm lýbị tổn thương thì vẫn còn, mà tâm lý tổn thươngnày cần phải có Hàn Hướng Dương đến giải, chonên muội mới có lưu lại manh mối cho hắn tìm đến.Muội vừa nghe giặc Oa ở ven biển Chiết Giang đãbị càn quét sạch trơn, thì biết hắn sẽ mau tới ."Triệu Vô Ngôn bình tĩnh nói.

"Vô Ngôn, tỷ bị như vậy chính là vì hắn, muội còngọi hắn đến?!" Khóe mắt Liễu Nhữ Nhã ngấn lệ, ủykhuất nói.

"Nhữ Nhã, một vị đại phu không phải chỉ trị liệu thânthể ốm đau, mà còn phải chú ý đến tâm bệnh.Những năm gần đây tỷ cũng chưa có biện phápthoát khỏi ác mộng của quá khứ, đối với muội mànói, đợt điều trị này xem như không thành công.Bây giờ Hàn tướng quân đã đến đây, muội có thểbắt đầu tiến hành giai đoạn hai của đợt điều trị. Hàntướng quân, ngài có thể ở lại chỗ này mấy ngàyđược không?" Triệu Vô Ngôn nhìn về phía namnhân đang xụ mặt.

"Ta muốn dẫn Nhữ Nhã đi." Thái độ ngang ngượccủa hắn vẫn trước sau như một, không có thay đổinhiều.

"Ngài có thể mang Nhữ Nhã đi, chỉ cần tỷ ấy đồngý." Giọng điệu của Triệu Vô Ngôn vẫn lành lạnh.

"Không! Không muốn! Ta không muốn!" Liễu NhữNhã kịch liệt lắc đầu.

"Tỷ ấy nói không muốn, ngài không thể mang tỷ ấyđi. Nếu ngài vẫn kiên quyết muốn dẫn tỷ ấy đi,chuyện bốn năm trước nhất định sẽ tái diễn. Ngàimuốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?"

Đương nhiên không! Hàn Hướng Dương trừng mắtliếc Triệu Vô Ngôn, ước gì có thể vặn gãy cổ nàng.

"Tin tưởng ta, ta đã muốn ngài tới, chỉ là vì chữakhỏi hoàn toàn cho Nhữ Nhã, sau khi Nhữ Nhã hoàntoàn khỏi hẳn, chính là chuyện của hai người cácngươi."

Hàn Hướng Dương liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợtcủa Liễu Nhữ Nhã một cái. Vì muốn mang thê tửcủa mình trở về một lần nữa, hắn cắn răngnói."Được!"

Triệu Vô Ngôn gật gật đầu, "Hàn tướng quân, ngàiở đằng trước sương phòng, sau khi rời khỏi đây thìsẽ có nô bộc hầu hạ ngài. Nhưng ngài phải hứa vớita, trừ phi ta ở đây, nếu không, ngài không thể gặpmặt Nhữ Nhã."

"Cái gì? !" Hàn Hướng Dương cực kỳ tức giận.Không những không thể cùng Nhữ Nhã ngủ chung,mà còn hạn chế hắn không thể gặp mặt Nhữ Nhã? !

"Sao?" Triệu Vô Ngôn chỉ khẽ hỏi.

Hàn Hướng Dương lại không dám động đến nàng,chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. Bởi vìhắn biết, nàng làm như vậy, nhất định là có dụng ýriêng.

Quên đi! Tất cả đều là vì Nhữ Nhã.

Kêu lên một tiếng đau đớn, Hàn Hướng Dươngđứng dậy, lại liếc mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã một cái,rồi mới đi ra ngoài.

Nếu nói mấy năm nay Hàn Hướng Dương có gìthay đổi, thì đó chính là hắn đã xác định bản thânyêu thê tử. Chỉ cần thê tử có thể trở lại bên cạnhhắn, dù có muốn hắn lên núi đao xuống chảo dầu,hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Mà Triệu Vô Ngôn chínhlà khéo léo lợi dụng điểm này khiến cho hắn đi vàokhuôn khổ.

"Vô Ngôn. . . . . ." Liễu Nhữ Nhã luống cuống. Hắnthật sự phải ở lại đây sao?! Vậy thì nàng. . . . . .

"Nhữ Nhã, yên tâm, nơi này là địa bàn của muội,hắn không dám làm xằng làm bậy đâu, tỷ đừng sợ,mấy năm nay muội dạy tỷ những gì, tỷ không quênchứ?"

"Ừ." Nàng gật gật đầu.

"Nói nghe thử."

"Bất luận thống khổ như thế nào, cũng đều phảidũng cảm ngẩng cao đầu, như vậy mới có thể nhìnthấy được con đường phía trước, mới có thể lựachọn được con đường đúng đắn."

"Ừ. Nếu mỗi khi gặp chuyện liền tránh né, khôngchịu đối mặt với sự thật, cúi đầu thì sao?" Triệu VôNgôn hớp một ngụm trà.

"Vậy thì không nhìn thấy con đường phía trước, dễdàng nhầm đường lạc lối, cả đời hãm sâu trongđầm lầy."

"Tỷ muốn cả đời hãm sâu trong đầm lầy không?"Triệu Vô Ngôn đặt chén trà xuống.

"Không muốn!" Liễu Nhữ Nhã kiên định nói.

"Nhữ Nhã, muội sẽ tìm hết mọi cách có thể để chữakhỏi cho tỷ, tỷ phải tin tưởng muội." Triệu Vô Ngôncầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của nàng.

"Ừ." Liễu Nhữ Nhã gật đầu nở nụ cười, lộ ra málúm đồng tiền đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro