Giang Nam Nhã Nương Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án

Hai con người hoàn toàn xa lạ, vừa gặp mặt đã phải động phòng.

Đối với nàng mà nói, thật sự cần dũng khí rất lớn.

Nhưng đối phương là vị hôn phu mới thành thân của nàng, nàng làm sao có thể tránh né?

Tuy rằng đêm tân hôn hắn săn sóc nàng chu đáo,không có bắt buộc nàng phải hành lễ.

Ngày hôm sau lại tiếp tục ra chiến trường, anh dũng đi tiêu diệt kẻ thù.

Khoảng nửa năm sau, khi hắn về đến nhà.

Việc đầu tiên hắn làm chính là kéo nàng lên giường,"yêu thương" triệt để.

Sau này, không phân biệt ngày đêm, cũng không phân biệt địa điểm.

Chỉ cần "bản năng" của hắn trỗi dậy, thì nàng nhất định phải tháp tùng!

Điều này cùng với cuộc sống vợ chồng trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau.

Điều nàng muốn chính là cùng hắn thắt chặt quan hệ, cùng nhau chia sẻ cuộc sống.

Chứ không phải chỉ lo thỏa mãn dục vọng thô lỗ của vị hôn phu của mình.

Nếu cả đời nàng cứ sống như vậy. Thì việc đầu tiên nàng làm chính là chấm dứt cuộc sống của mình, để không phải tiếp tục chịu ức hiếp,bắt nạt như vậy nữa!

Chương 1

Vạn Lịch (1573-1620) triều Minh, phủ Thiệu Hưng,phố Yến Phi, nhà họ Liễu.

"Các ngươi cẩn thận một chút! Cái rương này rất nặng, phụ giúp một tay đi.....Lưu Tứ, ngươi tới đây........Các ngươi cẩn thận một chút!"

"Các ngươi cẩn thận một chút! Những thứ này mà bị hư hỏng, mười người nhà ngươi cũng không đủ đền nha!"

"Các ngươi nhẹ tay, nhẹ tay một chút, đây là trang sức làm từ trân châu đấy!"

Sáng sớm, nhà họ Liễu ở phố Yến Phi đã ồn ào tiếng người, cực kỳ náo nhiệt, hết hòm trân châu mã não lại đến hòm tơ lụa Lăng La được liên tục chuyển vào nhà, không bao lâu sau, ở đại sảnh đã lập tức chật ních vàng bạc châu báu.

Những thứ này là do Đại tướng quân công danh rực rỡ --- Hàn Hướng Dương cung cấp sính lễ cho nhà họ Liễu, nàng là đứa con gái duy nhất của Liễu lão gia, là người được ông yêu thương hết mực.

Có thể được vị tướng quân lập nhiều công lớn cho xã tắc, danh trấn thiên hạ coi trọng, Liễu lão gia đã nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ bốn phía,phải nói là ông nên cực kỳ vui mừng mới đúng ,nhưng lúc này Liễu lão gia ngồi ở đại sảnh nhìn thấy từng rương vàng bạc châu báu được nâng vào,trên mặt lại không hề xuất hiện một chút vui mừng,ngược lại chỉ thấy ông nhăn mặt nhíu mày.

Thật vất vả, cuối cùng toàn bộ sính lễ cũng đã được đưa vào đại sảnh, lúc này một người hầu của Tướng quân phủ bước vào, nói với giọng hùng hồn:"Liễu lão gia, đây là sính lễ của Hàn tướng quân,tháng sau tướng quân chính thức cưới Liễu cô nương về làm vợ." Nói xong đã bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Liễu lão gia nhìn sinh lễ quý giá chất đầy trong phòng, thở dài một hơi thật to.

Liễu gia mặc dù không phải là nhà đại phú đại quý,nhưng ba đời đều đậu cử nhân, tú tài, có được công danh thi cử. Liễu gia luôn luôn làm việc công chính liêm minh, dựa vào ruộng đất tổ tiên để lại mà sinh sống qua ngày, không có kinh doanh mua bán,mặc dù không có sơn hào hải vị, nhưng cũng coi như là "thuận lợi" sống qua ngày, người nhà họ Liễu lại là người có học, khí khái, làm cho danh tiếng của Liễu gia ở phủ Thiệu Hưng được đánh giá rất cao.Loại danh dự như thế này dù có tiền tài nhiều đến thế nào cũng không thể mua được, cũng vì vậy mà Liễu lão gia càng coi trọng việc tìm thầy giáo dục cho con của mình.

Liễu lão gia chỉ có một người con gái duy nhất tên là Liễu Nhữ Nhã, nàng lớn lên thanh tú, khí chất hơn người. Đây là đứa con gái mà từ nhỏ đã được Liễu lão gia cực kỳ lưu tâm việc giáo dục, vì thế, Liễu Nhữ Nhã sáu tuổi có thể làm thơ, chín tuổi có thể hành văn, cho nên nàng được Liễu lão gia cực kỳ yêu thương.

Thời ấy, nữ tử không thể tham gia thi cử, cho nên Liễu Nhữ Nhã không cần học bát cổ văn* cứng nhắc, ngược lại với thể loại Đường Thi (thơ Đường), Tống Từ, Nguyên khúc, các loại cổ văn khác, có thể nói là tài nữ (người phụ nữ có tài).Nhưng Liễu lão gia cũng hiểu đạo lý "cây to đón gió lớn" cho nên đối với tài học (tài năng + học vấn) của con gái ông cũng không có đi tuyên dương khắp nơi, bởi vậy ngoại trừ những người thân trong gia đình và nha hoàn bên cạnh thì người ngoài không ai biết được.

(* Bát cổ văn, thời văn, tứ thư văn, chế nghĩa), thể văn dùng trong khoa cử Trung Quốc, từ thế kỉ 15 -19. Khoa cử Việt Nam thời phong kiến cũng dùng thể văn này. Bắt nguồn từ đời Đường (Tang), đến đời Minh (Ming) thì thể thức của văn Bát Cổ được quy định nghiêm ngặt. Mỗi bài phải gồm: phá đề,thừa đề, khởi giảng, nhập thủ, khởi cổ, trung cổ,hậu cổ, thúc cổ. Mỗi đoạn cổ sau lại có 2 vế đối ngẫu tạo thành 8 vế (bát cổ). Cuối đời Thanh(Qing), không dùng nữa. Ngày nay, người ta dùng từ "văn bát cổ" để chỉ các bài văn có nội dung sáo rỗng, thiên về hình thức.)

Chỉ chớp mắt, Liễu Nhữ Nhã cũng đã mười chín tuổi. Từ khi nàng cập kê tới nay, đã có không ít người vì danh dự của Liễu gia mà đến nhà cầu thân, nhưng Liễu lão gia cũng vì con gái mà cẩn thận lựa chọn, một người chồng có thể chấp nhận tài văn chương của nàng -- người này không cần đại phú đại quý, nhưng phải ung dung rộng lượng,dù sao xã hội này không cần nữ tử có tài, chỉ cần có đức là được, không phải bất kỳ người chồng nào cũng đều có thể chấp nhận một người vợ tài hoa hơn người như thế. Nếu đem nữ nhân gả cho một người chồng không biết quý trọng tài hoa của nàng thì chẳng phải mấy năm bồi dưỡng tài năng đều bị uổng phí.

Liễu lão gia đông chọn tây tuyển mà cũng chưa tìm được người vừa mắt, mắt thấy con gái cũng đã mười chín tuổi, nếu còn không lấy chồng sợ sẽ khiến người ta chê cười, đúng lúc ở phía Nam của nhà họ Liễu có công tử của Lữ gia ra câu đối chọn bạn trăm năm -- Lữ gia là người làm ăn, những năm gần đây công việc buôn bán phát triển rất tốt,là đại thương gia trong số hai thương gia có tiếng nhất Giang Nam. Nhưng công tử của Lữ gia là Lữ Thiệu Đình lại đích thị là người ham đọc sách, đối với công việc không có hứng thú, nhưng đối với lý học (thời nay gọi là triết học), nho học thì rất là say mê.

Lữ Thiệu Đình kia vì ứng phó với việc phụ thân bắt thành gia lập thất nên đã bày ra chuyện dùng câu đố kén vợ, chỉ cần cô nương nhà nào đối được vế dưới và sống trong Lữ gia một tháng, trong thời gian đó luận câu đối để so tài, nếu câu thơ đối ra làm cho hắn vừa lòng, hắn sẽ không quan tâm đến việc đối phương giàu - nghèo, xấu - đẹp, lập tức cưới làm vợ.

Câu đối đã dán lên hai tháng mà không có cô nương khuê nữ nào đối được, đúng dịp có một lần Liễu Nhữ Nhã đến miếu dâng hương cầu phúc, khi đi về hướng Nam của nhà họ Liễu thì nhìn thấy trên tường của Lữ phủ có vế trên của một câu đối.

Bát giác lâu, lâu bát giác, một góc đốt đèn chư sừng lượng.

Nàng nở nụ cười nhẹ, lập tức thốt lên đối lại.

Năm mắt kiều, kiều năm mắt, liếc mắt một cái nước chảy ngũ tử khê.

Nha hoàn Xảo Nhi bên cạnh vô tình nghe được,nhanh chóng viết lại, đem vế dưới đưa đến Lữ phủ,không nghĩ tới khi trời chạng vạng Lữ phủ lập tức sai người đưa thiếp mời đến Liễu gia, mời Liễu cô nương đến biệt thự ở một tháng --- thời gian này Lữ Thiệu Đình ra đề mục, Liễu Nhữ Nhã ứng đối,hai người dùng thư từ để liên lạc qua lại, chứ không gặp mặt. Với tài học của Liễu Nhữ Nhã, những câu đối này đối với nàng không thành vấn đề, vì thế mỗi câu đối mà Lữ Thiệu Đình đưa ra nàng đều đối lại được, coi như thông qua khảo nghiệm kén vợ.

Liễu lão gia vốn băn khoăn Lữ phủ là nhà buôn bán lớn sẽ không môn đăng hộ đối với Liễu gia ba đời đỗ đạc khoa cử, nhưng hỏi thăm mọi người mới biết được thái độ làm người của Lữ Thiệu Đình rất thanh tao nho nhã, đọc đủ loại thi thư, hơn nữa chỉ yêu cầu thê tử có thể cùng hắn uống trà đánh cờ trò chuyện, với cá tính như vậy thì hắn tuyệt đối không có ý định nạp thiếp, vì thế ông không hề chần chừ, cực kỳ chờ mong mối lương duyên tốt đẹp này.

Nhưng ngay tại thời điểm mọi người hết sức phấn khởi sắp xếp hôn sự, thì đã xảy ra chuyện.

Thì ra là do Liễu phu nhân vui mừng vì cuối cùng con gái đã tìm được nơi chốn gửi gắm nên hai mẹ con đến Thạch Phật Tự dâng hương tạ thần. Khi Liễu phu nhân ở đại điện khấn vái thì Liễu Nhữ Nhã đi đến cái ao phía sau tự để xem cá chép sặc sỡ trong ao, trùng hợp gặp được bà quả phụ Hàn thái phu nhân - nguyên là mẹ của đương kim Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rất tâm đầu ý hợp.

Thật không ngờ Hàn thái phu nhân trở lại Tướng quân phủ không đầy nửa tháng đã lâm bệnh qua đời, trước khi lâm chung lo lắng cho nhi tử Hàn Hướng Dương đã sắp ba mươi tuổi mà vẫn chưa cưới vợ, lúc ở trên giường bệnh bà kiên quyết buộc hắn thề nhất định phải cưới Liễu Nhữ Nhã làm vợ,Hàn Hướng Dương vốn không có hứng thú với việc cưới vợ, nhưng vì làm cho bà quả phụ an tâm hắn không thể không hứa.

Vì hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn với mẫu thân nên Hàn Hướng Dương tự mình đến Liễu gia cầu hôn.Liễu lão gia từ chối thật khách sáo, nói là không thể trèo cao --- Trấn Hải đại tướng quân danh chấn thiên hạ muốn nữ tử nào mà không có? Tuy là Liễu gia đã từng có người đậu cử nhân, nhưng cũng vẫn thua kém với gia đình có người đậu tiến sĩ, thậm chí là hoàng thân quốc thích kia, huống chi hai người chênh lệch tuổi tác quá nhiều, quả thật không thích hợp.

Nhưng quan trọng hơn cả là, Liễu Nhữ Nhã đã được hứa gả cho Lữ gia.

Vốn dĩ Hàn Hướng Dương cũng có thể lấy lý do này để không phải cưới Liễu Nhữ Nhã làm vợ, nhưng trước khi mẫu thân lâm chung đã tha thiết chờ mong, khiến cho hắn hạ quyết tâm phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà. Kết quả là Hàn Hướng Dương không cần biết cô nương Liễu gia mặt tròn mặt dẹt thế nào, đã kiên quyết đến Liễu gia cầu hôn.

"Không được đâu! Hàn tướng quân, một tháng trước đây Lữ gia cũng đã cầu hôn." Liễu lão gia đối mặt với trọng thần đương triều Trấn Hải đại tướng quân, khẩu khí có chút luống cuống.

"Hồi hôn!" Mặt Hàn Hướng Dương không chút thay đổi, nói.

"Làm như vậy thật không tốt! Dù sao Lữ gia vẫn là..........." Hình thể nhỏ gầy của Liễu lão gia đối mặt với đại tướng quân khôi ngô, khí thế đối lập nhau một trời một vực, lời còn chưa nói xong đã bị hàn Hướng Dương ngắt ngang.

"Bạt Nguyên, mọi chuyện ở đây giao cho ngươi xử lý." Hàn Hướng Dương ra lệnh cho phó tướng Bạt Nguyên đang đứng kế bên. Người này gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

"Ngày mai người trong phủ sẽ mang sính lễ đến đây, cứ như vậy đi." Hàn Hướng Dương đứng dậy rời đi.

Liễu lão gia đứng ở đại sảnh nhìn đám người của Tướng quân phủ đi ra khỏi cửa, trong lòng cảm thấy thật phiền não. Một cuộc hôn sự thật tốt đẹp,lại sao lại đột nhiên xuất hiện một Hàn đại tướng quân vậy? Chuyện này không biết ăn nói sao với Lữ gia, nhưng lại không thể đắc tội với Tướng quân phủ........Ai! Nếu lúc trước phu nhân không mang Nhã Nhi đi dâng hương ở Thạch Phật Tự thì tốt rồi,như vậy sẽ không trêu chọc đến Tướng quân phủ.

"Lão gia, đều tại tôi không tốt." Liễu phu nhân ở bên cạnh, vẻ mặt bi thương buồn bã.

"Được rồi, không cần tự trách nữa, tất cả đều là số mệnh a.......Ngày mai ta sẽ cùng Vương tiến sĩ,ông chủ Trương và các địa chủ trong vùng thương lượng, để xem còn có thể tìm ra đường sống nào không. Không cần khổ sở, bà đi an ủi nữ nhi trước đi."

Ngoài miệng Liễu lão gia nói thật thoải mái, nhưng trong lúc chính trị suy đồi, thường xuyên bị nước ngoài xâm lược, dưới tình hình quan lại thương nhân địa phương hoành hành ngang ngược, đối với lời cầu hôn của Tướng quân phủ, rất nhiều người đều khuyên Liễu lão gia nên chấp nhận. Cho dù là Hàn tướng quân không đúng, nhưng Hàn Hướng Dương chiến công lừng lẫy, có công với xã tắc,Liễu gia cũng coi như là một bước lên mây.

Đối mặt với khuyên bảo của mọi người, Liễu lão gia thật sự không muốn, ông không muốn đứa con gái mà ông khổ tâm đào tạo từ nhỏ, tài hoa hơn người lại gả vào Tướng quân phủ, sau đó lại bị lễ nghi phiền phức của quan to quý nhân gắt gao ép buộc,sống cuộc sống lúc nào cũng phải thận trọng dè dặt. Hơn nữa Hàn tướng quân kia là quân nhân,chẳng may hắn không khoan dung cho nữ tử tài hoa, vậy thì phải làm thế nào mới tốt?

Nhưng tình hình mạnh mẽ hơn so với con người,Liễu lão gia cũng biết, Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương chính là là một trong hai vị tướng quân áp chế giặc Oa (hay còn gọi là giặc lùn -- bọ nhải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI)còn lại một vị là Tĩnh Hải đại tướng quân Dục Thiên.Triều đình đối với hai vị tướng quân này rất mực nể trọng, cho dù hắn muốn mười Liễu Nhữ Nhã cũng còn được, một tú tài nho nhỏ như ông làm sao cóthể chống cự đây? Điều đáng mừng là Hàn Hướng Dương kia ít nhất cũng đem sính lễ đến cầu hôn,bái đường chứ không phải cường thưởng dân nữ,ngay cả danh phận cũng không cấp.

Về phần Lữ gia vẫn luôn duy trì ý tưởng dân không đấu với quan. Tuy rằng Lữ lão gia cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng đối thủ là Trấn Hải đại tướng quân, ông cũng chỉ có thể từ bỏ. Lữ lão gia là người hiểu chuyện, ông còn tới phủ khuyên giải Liễu lão gia đừng để bụng, nữ nhân có nơi gửi gắm tốt là một chuyện vui.

Nhìn thấy sính lễ rực rỡ muôn màu trong đại sảnh,Liễu lão gia thở dài một hơi.

Ai...............

Chương 2

Một tháng sau, đội ngũ đón dâu đã chậm rãi đếnphố Yến Phi, nhà họ Liễu, Liễu Nhữ Nhã mặc hỉ phục, đội mũ phượng, quàng khăn vai (một phầntrong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thờixưa) sau khi bái lạy song thân liền leo lên kiệu hoalộng lẫy, theo đội ngũ rước dâu đi vào Tướng quânphủ. Phó tướng Bạt Nguyên bên cạnh Hàn HướngDương đã chuẩn bị hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, cảnhtượng vẻ vang, ở trong mắt hai vị thân sinh của LiễuNhữ Nhã, xem ra Hàn Hướng Dương hẳn là sẽkhông bạc đãi con gái của họ.

Kiệu hoa bước vào Tướng quân phủ khi trời đãchạng vạng, sau khi chọn được giờ tốt, tân lang vớitân nương mới hoàn thành nghi lễ bái đường thànhthân, tân lang ở lại tiếp đón quan khách, còn tânnương thì được đưa về tân phòng.

Trong tân phòng yên lặng không tiếng động, thỉnhthoảng từ hoa viên bên ngoài phòng vang lên vàitiếng côn trùng kêu rả rít. Hai nha hoàn bên ngườiLiễu Nhữ Nhã là Xảo Nhi và Thủ Nhi cũng theo đếnTướng quân phủ để hầu hạ chủ tử. Xảo Nhi làngười thận trọng, biết trong lòng chủ tử khẩntrương, cố ý hỏi thăm: "Tiểu thư, người có khỏekhông?"

"Ừm! Khá tốt." Hỉ khăn đỏ thẫm che khuất khuônmặt thanh tú của Liễu Nhữ Nhã.

"Có cảm thấy nóng nực hay không? Xảo Nhi quạtmát cho người nhé."

"Không cần đâu, được rồi." Giọng nói tinh tế truyềnra.

Thủ Nhi ở một bên sớm đã không còn kiên nhẫn:"Tiểu thư, thật ra người hoàn toàn không nên ở chỗnày, vốn là Lữ gia công tử......."

"Đừng nói nữa, Thủ Nhi. Việc đã đến nước này, tacũng chỉ có thể tuân theo sự an bài. Hai người cácngươi đều hiểu rất rõ, ta không thể nghĩ đến chuyệnđào hôn."

"Nhưng Lữ gia công tử kia so ra có vẻ thích hợpvới tiểu thư hơn a! Cách biệt tuổi tác không nhiều,Lữ công tử lại là người đọc sách, hiểu biết lễ nghĩa,thanh tao nho nhã, sở thích cũng phù hợp với tiểuthư." Nha hoàn đứng ở một bên không cam lòngnói, giống như Liễu Nhữ Nhã gả đến sống trongTướng quân phủ là uất ức cho nàng.

"Thủ Nhi, những chuyện như thế này từ này về saukhông cho phép nhắc lại, nhất định sẽ gặp nhiềuphiền toái." Từ trong hỉ khăn truyền ra lời khiểntrách nhẹ nhàng của Liễu Nhữ Nhã.

"Vâng, tiểu thư." Xảo Nhi và Thủ Nhi cùng nhau trảlời.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói hung hồncủa Hàn Hướng Dương, làm cho không khí trongphòng không khỏi khẩn trương.

Hàn Hướng Dương đẩy cửa bước vào, bàn tay tovung lên, Xảo Nhi, Thủ Nhi hạ thấp người, cùngnhau lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng.

Ngọn đèn hỉ phát ra ánh sáng chói mắt, trong phòngmột mảnh im lặng, Hàn Hướng Dương bình tĩnhnhìn người con gái nhỏ bé ngồi ở mép giường.

Đây là thê tử mà hắn vừa mới cưới.......Thật là quámức không thực tế nha! Trước kia bởi vì diệt trừgiặc Oa, cuộc sống phiêu bạc vô chừng, cho nênhắn không muốn thành thân, sợ phí hoài tuổi thanhxuân của đối phương - vì hắn là tướng quân, lúcnào cũng bận rộn như vậy, nên không thể từng giâytừng phút ở bên cạnh thê tử, nếu có chuyện xảy ra,có thể một năm cũng không gặp mặt được một lần,cho nên việc gì phải cưới vợ, lại làm cho đốiphương phòng không gối chiếc chứ?

Nhưng vì đã hứa với mẫu thân, nên hắn phải thànhthân. Hắn thật sự không biết bản thân đã cưới nữtử có bộ dạng như thế nào, chỉ biết nữ tử này mẫuthân hắn thích.

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không thểtrì hoãn hơn nữa.

Bàn tay to của Hàn Hướng Dương vung lên, hỉ khănđỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống dưới, khuôn mặtthanh tú đoan trang của Liễu Nhữ Nhã hướng vềhắn.

Hắn có một khuôn mặt thô kệch, vì phải phơi nắngbên ngoài nhiều năm nên màu da ngăm đen, màyrậm, mũi thẳng, tai to, khóe miệng thẳng tắp, điềunày chứng tỏ hắn là một người kỷ luật nghiêm minh,là người đàn ông biết kiềm chế bản thân rất nghiêmkhắc, đôi mắt với con ngươi sáng ngời hữu thầnkia, tuy không tức giận nhưng rất có uy lực.

Thần thái thì hiện ra vẻ uy nghiêm của tướng quân.

Nàng có khuôn mặt trái xoan, thanh thanh tú tú, mắtphượng mày ngài, làn da tuyết trắng, diện mạo cóthể nói là không quá xinh đẹp, nhưng nàng có mộtloại khí chất hấp dẫn người khác, làm cho người tacảm thấy nàng thật thanh tao lịch sự, thuần khiết rồilại cảm thấy thật bình dị gần gũi.

Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt thời giandường như ngừng lại.

"Phu quân." Liễu Nhữ Nhã là người đầu tiên khôiphục lại tinh thần, giọng nói thánh thót vang lên.

Hàn Hướng Dương không được tự nhiên, khụ mộttiếng: "Khuê danh* của nàng là Nhữ Nhã?"(tên khicòn con gái, chưa xuất giá)

"Dạ." Nàng gật gật đầu.

Hắn nhìn nàng, rõ ràng không biết nên làm cáigì............Hắn, Hàn Hướng Dương vang danh tứhải, đêm tân hôn sao lại khẩn trương như vậy chứ?Ai da! Hắn thật muốn nhạo báng chính mình.

Hàn Hướng Dương đi nhanh tới, gỡ mũ phượngtrên đầu nàng xuống, tiếp theo hắn cỡi hỉ phục đỏthẫm của mình vắt lên lưng ghế dựa, bày tay tochuyển qua giá y của Liễu Nhữ Nhã ----

Mặt Liễu Nhữ Nhã đỏ lên. "Phu quân.........."

Hàn Hướng Dương nghe vậy, mày kiếm nhíu lại:"Nàng muốn tự mình cởi?" Cũng đúng! Có điều xemra nàng không giống như dạng nữ tử to gan lớnmật.

Nàng lắc đầu, vẻ mặt ửng đỏ, tinh tế nói: "Vẫn cònchưa uống rượu giao bôi."

"À, đúng." Hàn Hướng Dương đi đến bàn tròn, cầmlấy hai ly rượu đã được chuẩn bị sẵn, đưa một lycho Liễu Nhữ Nhã. Ưm.....Nàng không cao, thậmchí có chút quá mức nhỏ xinh.

Hàn Hướng Dương quay về phía nàng, nâng chénrượu lên uống cạn, Liễu Nhữ Nhã tinh tế nói: "Cầuchúc cho thân thể phu quân khỏe mạnh, mọi chuyệnan khang." Nói xong mới hớp một ngụm rượu.

Đối với cử chỉ tao nhã, ứng đối phù hợp của nàng,Hàn Hướng Dương bước đầu có ấn tượng tốt.

"Bây giờ bắt đầu làm chuyện chính được rồi chứ?"Bàn tay to của Hàn Hướng Dương lại hướng lên hỉphục đỏ thẫm của nàng.

"Phu quân........Nhữ Nhã có một chuyện muốn nhờ."

Còn có chuyện gì sao?Không nên có nhiều quy tắcnhư vậy nha! Hàn Hướng Dương không kiên nhẫn,giọng nói thô ráo vang lên: "Còn có chuyện gì?"

"Nhữ Nhã muốn.........Muốn.........." Liễu Nhữ Nhãấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một mảng,không biết có nên nói hay không.

"Nói!" Tính nhẫn nại của Hàn Hướng Dương đãnhanh chóng bị bào mòn.

Liễu Nhữ Nhã xoắn chặt hai tay, cố lấy dũng khí,ngẩng đầu nói với vị hôn phu mới cưới của mình:"Nhữ Nhã.........Nhữ Nhã muốn.........Qua vài ngàynữa mới động phòng. Không biết phu quân có đồngý không?"

Sao lại có nữ tử như vậy? Đêm tân hôn lại khôngmuốn cùng trượng phu động phòng? Chuyện nàynếu truyền ra ngoài, Hàn Hướng Dương hắn còn cómặt mũi gì nữa? Sẽ có rất nhiều người chê cườihắn, Hàn đại tướng quân làm cho ngay cả một nữtử cũng cảm thấy bất bình!

Đối với lời để nghị này, hắn khó giữ được tính nhẫnnại, hỏi: "Tại sao?" Thân thể của nàng không thoảimái?

"Nhữ Nhã hi vọng.........tìm hiểu thêm được mộtchút về phu quân. Dù sao lần đầu gặp mặt đã độngphòng, thiếp....." Nàng cắn đôi môi cánh hoa.

"Nàng không biết ta, với chuyện chúng ta độngphòng thì có liên quan gì nhau? Dù sao nàng cũngđã là thê tử mà ta cưới vào cửa, mặc kệ thế nào,nàng đều là người của ta."

"Nhưng.....Nhưng dù sao, ít nhất trong lòng thiếpcũng không thấy lạ lẫm như vậy." Nàng vẫn cố hếtsức giải thích.

"Những chuyện như thế này, nàng chỉ cần làm mộtlần thì sẽ không cảm thấy mới lạ nữa." Hàn HướngDương lạnh lung nói.

"Phu quân............Không đồng ý đề nghị của NhữNhã?" Liễu Nhữ Nhã cắn cắn đôi môi cánh hoa.

"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Ở trong quân đội,Hàn Hướng Dương luôn luôn nói một là một, khôngđể cho thuộc hạ có cơ hội cò kè mặc cả. Từ trướcđến nay chỉ có người khác nghe hắn, chứ hắnkhông có nghe người khác.

"Vậy thì Nhữ Nhã chỉ có thể vâng theo ý tứ của phuquân." Nàng rủ mi nói nhỏ.

Mặc dù Liễu Nhữ Nhã đọc đủ thứ thi thư, nhưngnàng cũng chịu sự giáo dục theo truyền thống "tạigia tòng phụ, xuất giá tòng phu". Cho nên nếu hắnkiên trì, nàng cũng chỉ có thể thuận theo hắn.

"Sặc! Nói cứ như thật bất đắc dĩ, giống như ta làmột người chồng bình thường hay thô bạo ngượcđãi thê tử." Hàn Hướng Dương cao lớn ngồi ở đầugiường.

"Nhữ Nhã không dám. Tướng quân vang danh lừnglẫy bên ngoài, Nhữ Nhã nghĩ, có thể nói tướng quânlà người biết quan tâm và biết cách dùng người."

"Nếu đêm nay ta không đáp ứng nàng, thì ta chínhlà kẻ không biết quan tâm!" Hàn Hướng Dươngmãnh liệt nói.

"Không......Không phải. Nhữ Nhã chỉ là nghĩ........"Nàng nôn nóng, sao hắn có thể hiểu lầm ý tứ củanàng như vậy? Nếu không phải vốn tưởng rằng bảnthân có thể tranh thủ tìm hiểu hắn một chút, sau đómới kết hợp, thì nàng cũng sẽ không khẩn trươngnhư vậy, càng không nghĩ tới hắn lại tức giận.

Quên đi, hắn muốn thì cứ cho hắn vậy!

Liễu Nhữ Nhã không thèm nhắc lại, cúi đầu chấpnhận số mệnh, cởi từng cúc áo trên hỉ phục ra, saukhi cởi bỏ toàn bộ nút, nàng cởi luôn hỉ phụ đỏthẫm.

Hàn Hướng Dương chỉ dựa ở đầu giường, ánh mắtsáng quắc nhìn động tác cởi áo của nàng, hạ phúc(dưới bụng 20 cm á) nổi lên phản ứng, hô hấp nặngnề tiết lộ dục vọng của hắn.

Nàng khoác trên thân một chiếc áo mỏng, ngồi ởtrước bàn trang điểm tháo búi tóc xuống, một máitóc đen dài lập tức xõa tung ra, nàng cẩn thận cầmlược chải lại mái tóc dài như mây, lau chùi son vàlau sạch mặt, sau khi nhìn thấy bản thân đã sửasang ổn thỏa, nàng mới đứng lên, nhìn Hàn HướngDương đang nằm nghiêng ở đầu giường.

Đây là phu quân của nàng, là người sắp làm bạnđời của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn xa lạ vớihắn.........Hắn đối với nàng thế nào nàng cũngkhông biết? Hai người hoàn toàn xa lạ vừa gặp mặtđã động phòng, đối với nàng mà nói, chuyện nàycần dũng khí rất lớn.

Có đúng Hàn Hướng Dương cũng nghĩ như vậykhông? Có lẽ động phòng đối với hắn mà nói thìkhông cần dũng khí quá lớn, hắn chỉ cần đoạt lấytrinh tiết của thê tử mới cưới là được. Có điều, nếuvị nữ tử trước mắt hắn là người làm bạn cả đời củahắn, thì hắn cũng không nhất thời nóng vội.

Nhìn thấy thê tử mới cưới chân tay luống cuốngđứng trước bàn trang điểm, hắn dùng tiếng nóitrầm thấp gọi nàng: "Lại đây!"

Liễu Nhữ Nhã chần chờ trong chốc lát, sau đó nhẹnhàng chậm rãi tiến đến gần giường, cởi hài, ngồi ởmép giường, tựa đầu vào giường, đối diện HànHướng Dương. Hàn Hướng Dương vươn cánh tayto lớn ra, kéo thân hình nhỏ xinh của nàng vào lồngngực rắn chắc.

Nàng tựa vào trước ngực hắn, bàn tay nhỏ bé đểtrong lòng ngực rộng lớn của hắn, thân thể cứngngắc, hô hấp rối loạn. Nàng chưa từng tiếp xúc quathân thể nam nhân, cho nên nàng khẩn trương a!

Hàn Hướng Dương biết nàng rất khẩn trương,nhưng hắn cũng không nói được lời nói chăm sócdịu dàng, nhiều năm rong ruổi chiến trường, đã hìnhthành nên tính cách nói năng thận trọng, nghiêmtúc, tự nhiên sẽ không thể nói lên lời ngon tiếngngọt dỗ dành nữ nhân.

"Nhữ Nhã!" Tiếng nói to lớn ồ ồ giống như tra khảophạm nhân.

"Dạ, tướng quân." Liễu Nhữ Nhã bỗng nhiên căngthẳng, vốn dĩ muốn gọi hắn là phu quân, lại buộcmiệng nói ra hai từ tướng quân, tạo khoảng cách xalạ.

Hàn Hướng Dương nhăn mặt nhíu mày, một bàntay đặt trên lưng nàng, cách lớp áo mỏng manh,vuốt ve qua lại tấm lưng như ngọc của nàng --- thânthể của nàng thật mảnh khảnh.

"Ngày ấy mẫu thân và nàng đã tán gẫu chuyện gì?"

"Gì cơ?" Trong lúc nhất thời Liễu Nhữ Nhã khôngnghĩ ra hắn muốn hỏi cái gì, ngẩng đầu nhìn vàocặp mắt đen sáng ngời hữu thần của hắn, mặt đỏlên, lại cúi đầu.

"Lúc ở Thạch Phật Tự." Hắn nhắc nhở nàng.

"À, vâng." Lúc này nàng mới chợt hiểu ra, thở ranhẹ nhõm. Trên ngực hắn truyền ra từng đợt rượuthơm, làm cho nàng ngửi thấy mà cả người lânglâng. Nàng nhẹ nhàng hít thở, nhỏ giọng nói: "Tháiphu nhân và Nhữ Nhã nói chuyện về con cá trongao."

Không nghe Hàn Hướng Dương nói gì, Liễu NhữNhã đoán rằng hắn đang đợi mình nói tiếp, liền tiếptục nói: "Lúc ấy Thái phu nhân gặp Nhữ Nhã mộtmình ngồi cạnh ao xem cá chép sặc sỡ, liền hiềnlành nói với Nhữ Nhã: 'Cô nương, con cá này cũngthật xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ nha.' Thiếp đáp lờingười: 'Đúng vậy, con cá này bơi lội tự do tự tại,đúng là Bồ Tát phù hộ.'"

"Thái phu nhân nói: 'Có lẽ con có nhỏ này muốn mộtnơi lớn hơn nữa, chứ không phải ở trong ao.' Thiếpnói: 'Sông lớn ở thế giới bên ngoài tất nhiên là tốthơn ao hồ nhỏ. Có lẽ con cá nhỏ này phải ở lạitrong ao hồ vì không có sự lựa chọn nào khác,nhưng một khi đã ở lại trong ao hồ, nó nhất địnhphải học tập để làm bản thân vui vẻ, nếu không bảnthân sẽ buồn đến chết mất, người bên ngoài nhìnthấy như vậy, cũng cảm thấy đau lòng. Nó cứ sốngcuộc sống an nhàn như vậy trong ao, tuy rằng bảnthân nó không có được thật nhiều niềm vui, nhưng ítnhất nó cũng vui vẻ, mà người bên ngoài lại vì nómà cảm thấy vui vẻ rất nhiều, con cá nhìn thấyngười khác vui vẻ như thế, thì niềm vui của nó cũngtăng lên rất nhiều.'"

"Thái phu nhân liền cười nói: 'Cô nương giải thíchquả thật không giống bình thường. Cô nương đã gảcho nhà nào chưa?' Thiếp gật gật đầu, thái phunhân cười cười, lúc này tỳ nữ tiến tới nâng thái phunhân dậy, lúc thái phu nhân gần đi còn nói với thiếp,hy vọng sau này có thể gặp lại thiếp."

Liễu Nhữ Nhã nhẹ giọng kể đầu đuôi câu chuyện, kểxong liền bình tĩnh lại, mềm mại tựa vào lồng ngựcrộng lớn của nam nhân. A, lồng ngực hắn cứng quá,nhưng cũng rất ấm áp............

Tim Hàn Hướng Dương đập nhanh, kinh ngạc nhỏnhẹ hỏi: "Khi đó mẫu thân đã biết nàng chấp nhậngả cho người khác?"

Tuy rằng Liễu Nhữ Nhã cảm thấy đêm tân hônkhông nên nhắc tới việc này, nhưng nàng vẫn hiềnthục gật đầu. Đối với Lữ công tử nàng có một chútáy náy. Nàng vốn tưởng rằng từ nay về sau có thểcùng Lữ công tử làm một đôi thần tiên quyến lữ,nhưng hoàn toàn không ngờ chỉ nói chuyện với Hànphu nhân một lúc, đã khiến nàng hôm nay bị bắt gảđến Tướng quân phủ. Nàng cũng không cảm thấyngày ấy mình đã nói gì bậy bạ a, chỉ là.......Thôiquên đi! Hiện tại gả cũng gả rồi, nghĩ đến nhữngđiều này cũng vô dụng.

Mẫu thân sớm đã biết nàng hứa gả cho người ta?!Trong lòng Hàn Hướng Dương tràn đầy bất ngờ.

Vì hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, hắnkhông tiếc lấy quan áp dân, bắt buộc Liễu gia hồihôn, đoạt đi vị hôn thê của Lữ Thiệu Đình. Mà mẹđã biết chuyện nàng hứa gả cho người ta, lại cònmuốn hắn đi đón dâu, thậm chí trước khi lâm chungcòn bắt hắn phải thề độc.........Nhiều năm nay mẹăn chay niệm Phật, luôn luôn không cưỡng cầungười, vì sao lại kiên trì muốn Liễu Nhữ Nhã tiếnvào cửa của Hàn gia?

Nghi vấn không ngừng dâng lên trong lòng HànHướng Dương, đồng thời hắn cũng nhìn chăm chúvào người con gái mà mẫu thân chỉ định -- thật ranàng có gì đặc biệt, làm cho mẫu thân vừa nhìn đãthích, thậm chí không tiếc để hắn mang tiếng cướpvợ người?

Liễu Nhữ Nhã không biết trong lòng hắn có trămngàn điều nghi vấn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằmmình, làm cho nàng hoảng hốt........Nàng có nói saichuyện gì sao?

"Nàng......Có oán ta không?" Tầm mắt của HànHướng Dương lướt qua tấm màng hỉ bên giường.

"Oán cái gì chứ?"

"Nàng đã sớm bằng lòng gả cho người khác, ta lạiép buộc cha nàng hồi hôn........Nếu không phải dota, nàng đã là con dâu của Lữ gia."

"Nhữ Nhã đã bước vào cửa Hàn gia, thì chính làngười của Hàn gia, không có nửa câu oán hận."Nàng đáp cẩn thận.

"Ừ------" Ngữ điệu của Hàn Hướng Dương kéo thậtdài.

Liễu Nhữ Nhã cũng coi như là được hưởng sự giáodục rất tốt, đối đáp thỏa đáng. Nữ nhân bìnhthường gặp phải loại chuyện như thế này, thì sẽtâm không cam tình không nguyện bước lên kiệuhoa, đêm động phòng hoa chúc còn hé ra mặt trinhtiết liệt nữ để cho trượng phu xem,nếu không thì họcũng đào hôn giống như trong lời hát của ca kịch.Nhưng những chuyện như vậy Liễu Nhữ Nhã cũngchưa làm, nàng vẫn thực hiện vai diễn có tráchnhiệm và nghĩa vụ của mình rất tốt.

Nhưng đối với Liễu Nhữ Nhã mà nói, tuy rằng nàngkhông biết Hàn đại tướng quân là người như thếnào, nhưng chỉ cần nàng bằng lòng gả cho hắn, thìcó thể làm cho hai nhà yên ổn sống, nàng cảm thấyhi sinh như vậy cũng thật đáng giá.

Ngay thời điểm hai người đối đáp qua lại với nhau,đêm cũng đã sâu. Trời có vẻ lạnh, Hàn HướngDương đem cái chăn bằng gấm khoác lên người haingười, sau đó ôm nàng nằm xuống. Thân thể mềmmại trong lòng ngực bỗng nhiên cứng ngắt lên, nànglại khẩn trương!

Chuyện này phải bắt đầu rồi sao? Hai người cởiquần áo cho nhau, sau đó làm.....làm chuyện nhưtrên sách đã vẽ? Nàng sẽ không a...............

Thân thể Liễu Nhữ Nhã hơi hơi run rẩy, chỉ cầnnàng tưởng tượng đến lúc trước khi lấy chồng mẫuthân đã có nói qua cho nàng về chuyện nam nữ kếthợp, tự nhiên trong lòng liền khẩn trương. Lõa thểlàm chuyện như vậy với người xa lạ sao? Khôngđược đâu! Nàng làm không được.

Cho nên mới vừa rồi nàng đã cố gắng lấy hết dũngkhí, yêu cầu vị hôn phu vừa mới gặp mặt hoãn lạivài ngày rồi mới động phòng. Nhưng nam nhântrước mắt dường như không đồng ý lời đề nghị củanàng, nàng đành phải cắn răng, dùng hết tất cảdũng khí của đời mình, cởi áo khoác trước mặt mộtngười xa lạ. Lúc này hai người đang ôm nhau nằmtrên giường lớn, không khí mờ ám làm cho nàng cóchút khó thở.

Hàn Hướng Dương cảm nhận được sự khẩn trươngcủa nàng! Tiểu nữ tử đáng thương! Mới gặp mặt đãbắt nàng giao ra thân thể chính mình, cũng khótrách nàng không biết phải làm sao.

"Ấn tượng của nàng đối với mẫu thân như thế nào?"Hắn vẫn đang ôm nàng nói chuyện, hai tay nhẹnhàng xoa vai của nàng.

"Thái phu nhân ---- a, không đúng, là mẫuthân........" Nàng đã gả vào Hàn gia, tất nhiên khôngthể tiếp tục gọi là Thái phu nhân, hẳn là nên đổi lại,gọi là mẫu thân. Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ khi phátgiác bản thân lỡ lời, lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìnvị hôn phu một cái, hắn không có biểu hiện khácthường, vẻ mặt vẫn như vừa rồi.

Nàng nhẹ nhàng buông tâm, khẽ nói: "Nhữ Nhã cảmthấy mẹ rất hiền lành, rất ấm áp, hơn nữa khi mẫuthân nói chuyện, mẹ luôn nhìn người khác bằng ánhmắt dịu dàng........"

Khi Liễu Nhữ Nhã nói chuyện, Hàn Hướng Dươngchậm rãi mát xa lưng và bả vai cứng ngắc củanàng, mỗi khi nàng vừa nói xong, hắn lại hỏi thêmđề tài khác để cho nàng tiếp tục trả lời. Dần dầnnàng cũng thả lỏng, ngáp một cái nho nhỏ.

Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, càng ngàycàng nặng........Cuối cùng, lúc nàng đang nói vềthời thơ ấu của mình, thì nàng đã ngủ.

Hàn Hướng Dương chỉ tiếp tục vuốt ve lưng củanàng, cặp mắt đen sáng quắc dường như đang suynghĩ chuyện gì đó.

Đêm đã khuya......

Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhữ Nhã mở mắt ra,trong lúc ý thức còn đang mơ mơ hồ hồ, di chuyểnthân mình, đôi cánh tay trắng như ngọc chạm vàotrên cái gối kề bên, đột nhiên tỉnh táo lại.

Tướng quân đâu?

Nàng ý thức được bản thân đã là vợ người ta, liềnnhanh chóng rời khỏi giường --- tối hôm qua hắnthật sự không có cùng nàng động phòng! Vốntưởng rằng hắn nhất định sẽ dùng sức mạnh vớinàng, nhưng hắn lại không có, chỉ ôm nàng ngủ.

Sờ sờ nhiệt độ trên gối, thật lạnh, có thể thấy đượchắn đã rời đi khá lâu.

"Tiểu thư, Xảo Nhi, Thủ Nhi tới hầu hạ." Tỳ nữ bêncạnh gõ cửa phòng.

"Vào đi." Liễu Nhữ Nhã mặc thêm quần áo đứngdậy.

"Tiểu thư, lau mặt đi, Xảo Nhi thu dẹp tấm trảigiường." Xảo Nhi thay tấm trải giường bằng gấmdính máu bằng một tấm khác.

Liễu Nhữ Nhã nhìn thấy, trong lòng nghi hoặc. Tốihôm qua cũng không có cùng hắn động phòng, tạisao trên đó lại xuất hiện vết máu chứ?

Thấy chủ tử nhìn chằm chằm vào vết máu, Xảo Nhimỉm cười như tri kỷ: "Chắc là đêm qua tiểu thư mệtmuốn chết rồi. Để Thủ Nhi, mang đồ ăn sáng lên,tiểu thư ăn một chút, thân thể sẽ thoải mái ngaythôi."

Không, nàng biết rất rõ đêm qua không có xảy rachuyện gì cả........Có điều, chuyện này cũng làmcho nàng cảm thấy yên tâm. Nếu tấm khăn trảigiường này không dính máu, chẳng khác nào nóivới người ta là đêm tân hôn nàng không độngphòng sao? Có lẽ tướng quân có thể thông cảm,nhưng người ngoài thì không chắc. Hơn nữa ngườihầu kẻ hạ trong Tướng quân phủ lại đông, một khichuyện này truyền ra ngoài, chính nàng cũng khôngthể làm người được.

Là hắn cố ý làm vậy!

Trong lòng Liễu Nhữ Nhã hiện lên cảm giác ấm áp.

"Tiểu thư --- à không, bây giờ phải gọi là phu nhân.Phu nhân, sau khi dùng xong bữa sáng, vợ chồngTiến bá, tổng quản trong phủ chờ cầu kiến."

"Đã biết. Tướng quân đâu?" Liễu Nhữ Nhã dùngkhăn lau nước dính trên mặt.

"Chuyện này chúng tôi cũng không biết." Thủ Nhi trảlời.

Liễu Nhữ Nhã rầu rĩ ăn bữa sáng, buổi sáng đầutiên sau khi thành thân, trong lòng đều tràn ngậpnghi vấn và bất an.

Dùng xong bữa sáng, Liễu Nhữ Nhã ăn mặc chỉnhtề, đến đại sảnh gặp vợ chồng tổng quản Tiến bácủa Tướng quân phủ.

Đây là một đôi vợ chồng hòa thận.

"Phu nhân, mọi chuyện to nhỏ gì trong phủ, ngườiđều có thể phân phó cho lão và vợ lão. Nếu phunhân cảm thấy trong phủ cần thêm cái gì, thì cứviệc mở miệng, không cần khách sáo." Tổng quảnTiến bá tóc đã bạc phơ, thân thiện nói.

"Đúng vậy, phu nhân, có yêu cầu hay phân phó gì,cứ việc giao hết cho chúng tôi." Tiến đại thẩm mậpmạp cũng cười nói.

"Cám ơn Tiến bá, đại thẩm. Nhữ Nhã vừa mới vàophủ, còn phải học hỏi thêm nhiều chuyện, hy vọngTiến bá, đại thẩm chỉ dạy nhiều hơn."

"Xin đừng nói vậy! Kể từ khi phu nhân bước vàonhà này, thì sau này ở Tướng quân phủ, phu nhânchính là chủ mẫu, nếu phu nhân có chuyện gì dặndò, lão nô sẽ cố hết sức hoàn thành." Tiến bá chắptay thi lễ.

"Bây giờ Nhữ Nhã đa tạ hai vị trước." Liễu Nhữ Nhãnhợt nhạt cười. May là tính tình của tổng quảnTướng quân phủ thật hòa nhã dễ gần, chứ khôngcó điêu ngoa gian xảo.

"Tiến bá, tường quân đâu rồi?"

"Phu nhân, sáng nay tướng quân đã vội vàng chạytới Lâm Sơn Vệ. Nghe nói giặc Oa trên biển lại rụcrịch, tướng quân đã vội vàng thân chinh ra tiềntuyến áp chế."

Thì ra hắn đến tiền tuyến đánh giặc.......Trong lòngLiễu Nhữ Nhã có một nỗi thất vọng nhợt nhạt.

"Hắn.......À, tướng quân khi nào thì trở về?"

"Bẩm phu nhân, chuyện này không nhất định, có khivài ngày, có khi vài tháng, lâu thêm chút nữa thì cókhi một năm mới trở về một lần."

Nói như vậy, thì không thể xác định được lúc nàomới có thể nhìn thấy hắn. Nàng vốn định cùng hắnnói chuyện để tìm hiểu lẫn nhau, bây giờ thì........

Nhìn thấy tia thất vọng trong đáy mắt phu nhân,Tiến đại thẩm lập tức nhiệt tình nói: "Phu nhân cònchưa có đi dạo bên trong phủ, hôm nay hãy để tôidẫn người di dạo một vòng, giới thiệu sơ về bêntrong phủ cho phu nhân biết, người có chịu không?"

"Vậy làm phiền Tiến đại thẩm." Liễu Nhữ Nhã khẽnở nụ cười.

Tướng quân phủ thật là lớn, Dật Cảnh Viên là nơi ởcủa chủ nhân, xung quanh còn có thêm Hiên, Các,Đình, Cư. Liễu Nhữ Nhã nhìn thấy mà hoa mắtchóng mặt. Liễu gia là dòng dõi thư hương (nhàdòng dõi Nho học - ý nói có học), mặc dù đượchưởng danh dự, nhưng tiền bạc chỉ ở mức trungbình, nơi ở cũng không xa hoa, bài trí rất trang nhã,mộc mạc, đúng theo phong cách của người đọcsách.

Nếu so sánh thì Tướng quân phủ hoa lệ hơn hẳn,phòng nào cũng lớn, mỗi lầu các đều được xâydựng tỉ mỉ, gường cột chạm trổ, khí phái phi phàm.Những lầu các này đều được quét dọn sạch sẽ làmngười ta hài lòng, chung quanh sân nhà đều đượcthiết kế khéo léo, lại nói về Dật Cảnh Viên mà đêmqua nàng đã ngủ, nơi ấy là nơi rộng lớn và tinh xảonhất.

Trong hoa viên có hòn non bộ nước chảy róc rách,bên cạnh đó còn có rất nhiều hồ nhân tạo, người ởbên trong lúc nào cũng có thể đến bên hồ, ngồidưới bóng cây nghịch nước ngắm cá, cũng có thểđến xem hoa cỏ được ánh mặt trời lưu luyến khôngrời chiếu sáng. Trong hoa viên có đủ loại hoa cỏ,được trồng dày đặc, xanh um tươi tốt, dạt dào sứcsống. Bên trong Hiên Đường lầu, Đình Đài quán,cao thấp đều đủ cả, khi thì ẩn nấp khi thì lộ ra, biểuhiện khí thế của Tướng quân phủ.

Ở nơi này, nhất định là sẽ rất hạnh phúc!

Nhưng Liễu Nhữ Nhã hỏi những người hầu trongphủ, mới biết được phần lớn thời gian Hàn HướngDương chinh chiến bên ngoài, khi Thái phu nhân cònsống thì nơi này còn có chút náo nhiệt, Thái phunhân vừa qua đời, trong phủ liền lạnh lùng, yên tĩnh,mãi cho đến mấy ngày nay chuẩn bị hôn sự, trongphủ mới náo nhiệt một chút.

"Hiện tại phu nhân cũng đã gả vào phủ, hy vọng phunhân sớm sinh quý tử, làm cho bên trong phủ nhiềungười một chút, cũng hoạt bác náo nhiệt một chút."Tiến đại thẩm sốt sắng nói.

Liễu Nhữ Nhã nghe xong chỉ mỉm cười, chứ khôngtrả lời. Sao nàng có thể nói cho người bên ngoàibiết là nàng với tướng quân vẫn chưa động phòng,cho nên hoàn toàn không có khả năng có con nốidõi.

Hàn Hướng Dương không có ở phủ, tất cả mọi việctrong phủ đều giao cho tổng quản Tiến bá xử lý,Liễu Nhữ Nhã ở trong phủ quả thật rất thanh thản.Cuộc cống hàng ngày của nàng chỉ là đọc sách viếtchữ, nếu mệt thì nghỉ ngơi ngay tại ghế đá dưới câyđại thụ của Dật Cảnh viên, lúc nàng ngủ ở nơi này,khi tỉnh dậy lại phát hiện trên mặt dính vài cánh hoa,là do gió thổi tới.

Nàng thích nơi này, yên tĩnh ôn hòa, thanh thản hợplòng người, chỉ là không biết khi nào thì Hàn HướngDương mới trở về...........Thời gian cứ thế trôi qua,nàng gần như đã không thể nhớ nổi diện mạo củahắn, chỉ nhớ rõ hương rượu trên người hắn.

Nửa năm trôi qua, nàng đã làm quen với cuộc sốnglàm việc và nghỉ ngơi bên trong phủ, nàng cũng thậtxứng đáng với địa vị tướng quân phu nhân, nhưngnàng còn không hiểu biết về vị hôn phu Hàn HướngDương của nàng, không biết hắn là người như thếnào. Nghe Tiến đại thẩm nói hắn chinh chiến nhiềunăm, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưngtâm địa của hắn vô cùng tốt, cực kỳ hiếu thảo vớimẹ.

So với sự hiểu biết ngắn ngủi của nàng về hắn thìcũng không sai biệt lắm.

Trong nửa năm, nghe nói ở vùng duyên hải ChiếtGiang, thế lực giặc Oa càng ngày càng lớn mạnh,nhưng hiện tại đã được áp chế, đều là công lao củaTrấn Hải đại tướng quân, Hàn Hướng Dương hoàntoàn phá hủy con thuyền mà giặc Oa đã chế tạo ởChiết Giang --- Bề ngoài giặc Oa là những ngườiNhật Bản nổi loạn, nhưng đại đa số bọn họ đều làngười dânTrung Quốc ở vùng duyên hải giả trang,cho nên giặc Oa chế tạo thuyền ở Chiết Giang cũngkhông có gì ngạc nhiên. Đối với công lao của HànHướng Dương, triều đình cực kỳ phấn khích vuimừng, Hoàng Đế ban cho rất nhiều tặng vật đưavào Tướng quân phủ, Liễu Nhữ Nhã vội vàngnghênh đón, chỉ là chủ nhân thật sự vẫn chưa có hồiphủ, hắn thật sự vô cùng bận rộn.

Liễu Nhữ Nhã ngồi ở dưới tán cây lúc trời chạngvạng, gió nhẹ thổi tới làm nàng thấm lạnh, khẽ vuốthai má ửng hồng. Nàng cười yếu ớt một chút, saobản thân lại giống như thâm cung oán phụ (ngườiphụ nữ ai oán sống trong cung), một lòng trong chờvị hôn phu trở về. Hay là nhìn xem hôm nay Lữcông tử lại đưa đến câu đối gì, làm cho bản thânđộng não, có chút việc để làm cũng tốt.

Tuy rằng cuối cùng Liễu Nhữ Nhã cũng gả vàoTướng quân phủ, nhưng đối với tài học của nàng,Lữ Thiệu Đình vẫn cực kỳ thưởng thức, hai ngườivẫn thường thư từ qua lại. Hắn biết nàng thích đốicâu đối, cho nên thường ra một vế trên, rồi mờinàng đối lại vế dưới, cũng có khi hắn không nghĩ ravế dưới, bèn thỉnh sự chỉ giáo của nàng. Lữ ThiệuĐình đối xử với nàng như một người phụ nữ đã cóchồng, không có tư tình, chỉ có tán thưởng.

Nhưng ở trong mắt của người khác thì không hẳnnhư thế. Đương nhiên Liễu Nhữ Nhã biết phải tránhhiềm nghi, cho nên nửa năm này nàng không cóbước ra Tướng quân phủ nửa bước, ngay cả đếnmiếu thắp hương lễ Phật cũng đều không đi.

Dù sao Tướng quân phủ cũng đủ lớn, nàng cả ngàylưu luyến quanh hồ, đi dạo phía dưới những tán câycổ thụ, trầm mặc tĩnh tâm, đọc sách nhìn trời,nhưng cũng may là có người bạn tốt như Lữ ThiệuĐình, thỉnh thoảng đưa đến vài câu đối cho nànggiải buồn, nàng cảm thấy vậy là quá đủ.

Liễu Nhữ Nhã vỗ vỗ bụi đất trên người, đứng dậy đivề phía phòng, đẩy cửa phòng ra, muốn xem thửhôm nay Lữ Thiệu Đình lại đưa câu đối gì đến đây,nhưng nàng lại nhìn thấy một thân hình cường trángđứng ở trước bàn, trên tay cầm bức thư của Lữphủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn không ra một tia cảmxúc.

Dưới ánh chiều tà nàng nhìn kỹ nam tử trước mặt.Hắn thoạt nhìn dường như là ---- Hàn HướngDương?!

"A! Phu quân, chàng đã trở về." Từ đáy lòng LiễuNhữ Nhã cảm thấy vui mừng, trong đáy mắt cũngđều là ý cười.

Nhưng ngược lại đáy mắt của Hàn Hướng Dươngmột chút ý cười cũng không có, thậm chí còn cóchút xơ xác tiêu điều, lạnh như băng.

Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hướng Dương như vậy,Liễu Nhữ Nhã hé ra khuôn mặt tươi cười, đứngcứng ngắc ở đằng kia, nhỏ giọng kêu lên: "Phuquân..........." Trông hắn có vẻ rất không vui.

"Đây là cái gì?" Giọng điệu Hàn Hướng Dương lạnhlùng, giơ bức thư trong tay lên. Đó là bức thư màLữ Thiệu Đình gửi đến.

Không chỉ trên tay hắn, mà trên mặt đất còn có rấtnhiều bức thư nằm rải rác, đều do Lữ Thiệu Đìnhđã gửi đến trong nửa năm qua.

Không xong! Nhất định là hắn đã hiểu lầm.

"Phu quân, đó là thư do Lữ công tử gửi đến. Khihắn thấy trên sách có điểm mà hắn chưa hiểu hayhắn nhìn thấy chuyện gì thú vị, hắn sẽ viết thư đểhỏi thiếp hoặc nói cho thiếp biết. Thiếp với hắn chỉlà bàn luận về vấn đề học thức, phu quân không cầnsuy nghĩ quá nhiều." Liễu Nhữ Nhã vội vàng giảithích.

"Ta có nói ta suy nghĩ quá nhiều sao?" Âm điệu củahắn vẫn lạnh lùng như cũ.

"Phu quân không có nói, là do Nhữ Nhã suy nghĩquá nhiều." Nàng khép mi, cúi đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn này, trong phòng trànngập không khí làm người ta hít thở không thông.Tuy rằng Hàn Hướng Dương chưa nói cái gì, nhưngcặp mắt đen kia phụt ra tia muốn giết người, ánhmắt đủ để làm cho người ta lùi bước. Hắn là tướngquân chinh chiến nhiều năm, ánh mắt sắc bén làmcho người ta sợ hãi, hơn nữa đối tượng lại là thiênkim tiểu thư suốt ngày ở trong khuê phòng, LiễuNhữ Nhã tự nhiên bị ánh mắt kia gắt gao khóa chặt,ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Gần như qua khoảng một chén trà nhỏ, sự khẩntrương trong phòng mới bị tiêu tán đi chút ít, do cómột tỳ nữ đến gọi hai người ra dùng bữa.

Khi dùng bữa Hàn Hướng Dương cũng không nóigì, chỉ gắp từng gắp thức ăn bỏ vào miệng. Ngườihầu đứng ở một bên cũng kinh ngạc khi phát hiện ratâm tình của tướng quân dường như không tốt, ainấy đều thông minh ngậm miệng lại, Liễu Nhữ Nhãngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm ----- thật vất vảlắm mới trông chờ được hắn trở về, mà tình cảnhlại trở nên như vậy................

"Rượu!" Hắn lớn tiếng hô.

Người hầu bên cạnh lập tức nhanh chóng châm trànly rượu cho hắn, Hàn Hướng Dương ngửa cổ lênuống cạn.

"Tiếp tục!"

Người hầu liên tục châm rượu, hắn liên tụcuống...........Tình huống rất khác thường, ngay cảtổng quản Tiến bá ở bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt lolắng.

Liễu Nhữ Nhã nhìn ra được lo lắng của tổng quản,mà Hàn Hướng Dương quả thật là đã uống nhiềulắm rồi, nàng dùng chất giọng tinh tế nói: "Phuquân, thân thể quan trọng hơn. Hôm nay vừa trở vềcũng mệt mỏi, hay là trước tiên vào hoa viên nghỉtạm một chút, sau đó mới tắm rửa thay quần áođược không?"

Hàn Hướng Dương liếc mắt nhìn nàng một cái,ngang ngược gầm nhẹ: "Chuyện của ta không tớiphiên ngươi lo! Đi xuống!" Ở trong mắt hắn, chỉ cónữ nhân nghe hắn, chứ hắn không có nghe nữ nhân!

Hắn mạnh mẽ áp chế giặc Oa ngang tàng của vùngduyên hải Chiết Giang, sau khi cục diện của vùngduyên hải ổn định trở lại, thật vất vả lắm mới bớtchút thời gian trở lại trong phủ, vội vã muốn đếnnhìn nàng một chút, sợ nàng khuê phòng cô đơnlạnh lẽo, sợ nàng nghĩ hắn lạnh nhạt nàng, nào ngờnàng không có trong phòng, liếc mắt qua liền nhìnthấy trên bàn có thư của nam nhân gửi cho nàng,mà người đó lại là Lữ Thiệu Đình, người nam nhânnăm xưa đã hứa hôn với nàng!

Hắn phẫn nộ đem toàn bộ thư từ trên giá sách xốcra hết, xem ngày tháng ghi trên đó, đã gần đượcnửa năm, cũng chính là sau khi hắn rời đi, hai ngườivẫn duy trì thư qua thư lại.

Nàng xem hắn là cái gì?

Đã gả vào làm vợ người ta, nàng còn dám cùng "vịhôn phu trước" tiếp tục thư lui thư tới, có lẽ nàonàng vẫn chưa quên được hắn?

Chết tiệt!

Hắn đường đường là Trấn Hải đại tướng quân, thêtử sao lại có hai lòng?!

Hắn không thể chịu đựng được chuyện như vậy!

Hàn Hướng Dương uống rượu ngày càng nhiều,không thèm nhìn Liễu Nhữ Nhã đang ở một bên,giọng nói thô ráp ác ý khiển trách nàng, bảo nànglui ra ngoài. Liễu Nhữ Nhã yên lặng đứng lên, khóemắt ngấn lệ, khẽ cắn đôi môi cánh hoa, lẳng lặng luixuống.

"Tướng quân, phu nhân chỉ là lo lắng cho ngài, tạisao ngài vừa trở về đã lớn tiếng với phu nhân?"Tiến đại thẩm ở một bên đi tới, giúp Liễu Nhữ Nhãnói chuyện. Bà là lão bộc đã ở trong phủ mười mấynăm, nên mới dám góp ý với Hàn Hướng Dươngnhư vậy.

"Đúng vậy! Tướng quân, nửa năm nay phu nhânkhông hề bước chân ra khỏi cửa phủ, một lòng chờtướng quân trở về, sao hôm nay ngài lại lớn tiếnghung dữ với phu nhân như vậy? Có phải giặc Oatrên biển làm ngài phiền lòng hay không?" Tiến bá ởbên cạnh phụ họa thêm.

"Nửa năm qua nàng không bước ra khỏi phủ nửabước?" Hàn Hướng Dương đang say rượu nhưnggần như cũng tỉnh táo một chút.

"Đúng vậy, ngay cả khi tôi mời phu nhân cùng điđến miếu lễ Phật, phu nhân cũng đều không đi.Chưa thấy qua người nào lại yêu sự yên tĩnh nhưvậy." Tiến đại thẩm thấy Hàn Hướng Dương ngừnguống rượu, vội vàng nói một ít chuyện của phu nhâncho hắn nghe.

Hàn Hướng Dương cũng không nói gì, phiền muộnnhìn ly rượu rót đầy trên bên, bàn tay to vung lên,đem toàn bộ thức ăn trên bàn đánh đổ xuống đất.

Chương 3

Dật Cảnh Viên, phòng ngủ chủ.

Nha hoàn Xảo Nhi, Thủ Nhi thấy thái độ của tướngquân đối với Liễu Nhữ Nhã lúc ở phòng ăn, cácnàng biết chủ tử nhà mình nhất định đang đau lòng,vội vàng chuẩn bị một bồn nước, hầu hạ Liễu NhữNhã tắm rửa.

Nhìn thấy thư nằm đầy trên mặt đất, Liễu Nhữ Nhãhít sâu một hơi, nhẫn tâm kêu Xảo Nhi đốt bỏ.

Trên đó có những câu đối khiến nàng phấn khích vuivẻ! Đáng tiếc!

Liễu Nhữ Nhã ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắtlại, nghĩ đến Hàn Hướng Dương. So với trong ấntượng của nàng, hắn ngăm đen hơn một chút,gương mặt góc cạnh cũng cứng rắn hơn, đôi môivẫn thẳng tắp như trước.......Giặc Oa náo loạnvùng duyên phải cũng không phải ngày một ngàyhai, để tiêu diệt toàn bộ bọn chúng nhất định phảitốn nhiều công sức, nửa năm qua hắn thật sự quávất vả rồi!

Sau khi tắm rửa xong, nha hoàn Xảo Nhi hầu hạnàng mặc quần áo, lau khô mái tóc dài ẩm ướt củanàng, sau đó duyên dáng ngồi bên cạnh song cửasổ. Nàng đẩy cánh cửa sổ ra bên ngoài, bên cửasổ còn có lan can điêu khắc tinh xảo, đẹp mắt, thíchhợp để cho mỹ nhân dựa vào, người ngồi ở bêncửa có thể thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Nàngđem mái tóc dài gác lên thành lan can, chậm rãi đểnó khô dần.

Đêm nay ánh trăng sáng ngời, nhưng Liễu Nhữ Nhãlại không có lòng dạ nào thưởng thức.

Nàng thầm nghĩ, chỉ sợ Hàn Hướng Dương đanghiểu lầm quan hệ giữa nàng với Lữ Thiệu Đình.Nhưng chuyện thư lui thư tới này rất đơn thuần a!Khi Lữ Thiệu Đình đọc sách có chỗ nào khó hiểu,sẽ viết thư tới xin chỉ giáo, cái gì nàng biết nàng sẽnói, đã nói thì sẽ nói hết. Nửa năm qua thư từ qualại, đối với Lữ Thiệu Đình nàng cũng có hiểu biếtchút ít. Tuy rằng nàng thích tính cách tao nhã củaLữ Thiệu Đình, nhưng trong đầu hắn có chút tưtưởng còn bảo thủ cố chấp hơn cả cha, lúc trướcnếu gả cho hắn, thật sự có thể trở thành một đôithần tiên quyến lữ sao? Chỉ sợ là cần phải xem xétlại.

Nhưng gả vào Tướng quân phủ là tốt rồi sao?

Tưởng tượng đến sau đêm tân hôn, xa cách nửanăm mới gặp lại nhau, mà vị hôn phu lại ở trướcmặt mọi người khiển trách nàng, Liễu Nhữ Nhãkhông khỏi cảm thấy khổ sở. Cả người nàng nằmnghiêng trên song cửa sổ, thất thần nhìn ra bênngoài. Tối rồi, hoa viên bị bao phủ bởi một màuđen..........

"Cởi quần áo ra!" Giọng nói trầm thấp vang lêntrong phòng.

Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ, ngẩng đầu lên thì thấy HànHướng Dương đang đứng trong phòng nhìn nàng.

Cởi quần áo ra? Hắn đang kêu nàng sao?

"Cởi quần áo ra!" Hắn không kiên nhẫn lặp lại mộtlần nữa.

Trong phòng không có người khác, dĩ nhiên là kêunàng. Liễu Nhữ Nhã nhanh chóng từ song cửa sổđứng lên, hất mái tóc dài ra phía sau lưng, cúi mặtxuống, muốn che giấu hai tròng mắt tràn ngập hơinước.

Nàng vẫn cúi mặt đi đến gần thân hình cao lớn củaHàn Hướng Dương, chần chờ một chút, sau đóchậm rãi vươn tay mở vạt áo hắn, cởi áo khoácmàu tím ra, đối mặt với áo lót trắng nõn của hắn,nàng không biết có nên cởi hay không.............

"Tắm rửa!" Lại là một câu ngắn gọn.

"Phu quân muốn tắm rửa! Thiếp lập tức gọi Thủ Nhi,Xảo Nhi đến đây hầu hạ." Liễu Nhữ Nhã vội vàng chỉvề phía ngoài la lên.

"Không cần, mình nàng là được." Ánh mắt sángquắc của hắn nhìn thẳng về phía nàng.

Liễu Nhữ Nhã đành phải thuận theo, đứng trướcmặt hắn, hai tay cởi bỏ mảnh quần áo nam nhâncuối cùng trên người hắn. Sau khi cởi xong quần áotrắng noãn, thân thể trần trụi cường tráng của HànHướng Dương lõa lồ trước mặt nàng, ánh mắt củanàng không dám chạy loạn, chỉ cúi gằm xuống mặtđất.

Sặc! Còn có chiếc khố.......Làm sao bây giờ? Hắncó muốn nàng giúp hắn cởi ra hay không?

Liễu Nhữ Nhã đỏ mặt, nàng chưa từng hầu hạ quanam nhân, cho nên giờ phút này không hiểu đượcnên làm cái gì bây giờ? May mắn là Hàn HướngDương xoay người bước vào phòng tắm sát bên.Nước trong bồn tắm sớm đã được người hầu thaynước ấm mới, vốn dĩ là muốn chuẩn bị cho hắn,nhưng nàng cũng không có hy vọng xa vời là đêmnay hắn sẽ đến đây, chỉ là chuẩn bị sẵn thôi, khôngnghĩ tới hắn thật sự muốn tắm rửa, mà còn chỉ địnhnàng là người hầu hạ.

Nàng cúi đầu, dùng khóe mắt nhìn hắn đang cởithắt lưng ra, cả người trần truồng bước vào bồntắm, ngâm mình trong bồn nước ấm áp, lộ ra vẻmặt thoải mái.

Hẳn là phải chà lưng rồi........Liễu Nhữ Nhã đi đếnphía sau, cầm lấy khăn, nhẹ nhàng chà lau tấmlưng cường tráng. Sau lưng hắn có vài vết sẹo, cơthể thật rắn chắc thô ráp, màu da trên lưng khôngcó ngăm đen như trên cổ, nhưng so với người bìnhthường thì đen hơn một chút. Bờ vai của hắn cứngngắc, cơ thể rắn chắc như dũng sĩ, vừa nhìn đã biếthắn là một nam nhân cường tráng chinh chiến nhiềunăm.

Đây là một thân thể hoàn toàn nam tính, cứng rắnthuần dương thật sự, chứ không có vẻ nhu thuận,thậm chí thân thể nam nhân này còn có chút thô lỗ.

Bàn tay non mềm của Liễu Nhữ Nhã cầm khăn chàxát lưng hắn, nàng nhìn búi tóc được buộc chỉnh tềcủa hắn một hồi lâu, sau đó đỏ mặt, tháo búi tóccủa hắn ra, hắn nghiêng đầu tựa vào mép bồn tắm,cầm gáo nước gội đầu.

Hàn Hướng Dương không nói lời nào, cứ để LiễuNhữ Nhã chật vật hầu hạ mình tắm rửa. Hắn nằmngửa ở mép bồn tắm, tầm mắt vừa vặn nhìn thấyLiễu Nhữ Nhã. Nàng biết hắn đang nhìn nàng,nhưng nàng không dám chống lại ánh mắt hắn, chỉchăm chú nhìn vào mái tóc đen bóng của hắn.

Sau khi tắm rửa xong Liễu Nhữ Nhã chỉ mặc duynhất chiếc áo mỏng, tóc của nàng gần như ẩm ướthết, hai tay liên tục bận rộn, dừng lại vén lên mộtvài sợi tóc rơi trên sườn mặt, càng làm làn da tuyếttrắng của nàng nổi bật lên, thật chói mắt.

Vì nàng không có kinh nghiệm hầu hạ người kháctắm rửa, cho nên một vài giọt nước bắn vào ngườinàng, làm cho chiếc áo mỏng của nàng ướt mộtmảng lớn, vải lụa dán sát trên người nàng, làm hiệnra không sót bất kỳ đường cong nào, bầu ngực tròntrịa cứ theo động tác chà xát của nàng mà hơi hơirung động, đóa hồng mai trên bầu ngực đầy đặncũng như ẩn như hiện, khiêu khích cảm quan (cảmxúc + giác quan) của nam nhân.

Ánh mắt Hàn Hướng Dương nhìn chằm chằm nàng,vì nàng tay vội chân loạn nên chiếc áo mỏng càngngày càng ướt, ánh mắt hắn cũng càng ngày càngnóng cháy. Liễu Nhữ Nhã cảm giác được ánh mắtngày càng nóng rực của hắn, lại lầm cho rằng là vìhắn không hài lòng về sự hầu hạ của nàng, cũng bởivậy nên nàng càng khẩn trương hơn, nhưng càngkhẩn trương thì kết quả tay chân lại càng luốngcuống, quần áo cũng lại càng ướt, độ ấm bên trongcũng theo ánh mắt nóng rực của hắn mà càng ngàycàng tăng!

Nóng đến nỗi gần như làm cho người ta hít thởkhông thông!

Một luồng nhiệt hỗn loạn!

Liễu Nhữ Nhã rất muốn né ra, nhưng nàng khôngthể né, nàng phải dũng cảm đối mặt, đối mặt với lầnthứ hai mình gặp mặt hôn phu, cho dù hắn có bấtmãn đối với nàng!

Trong phòng tắm dày đặc hơi nóng làm cho ngườita hít thở không thông, thần kinh hai người căngthẳng --- nàng là bởi vì khẩn trương, còn hắn là bởivì dục vọng, bởi vì cái ý nghĩ chỉ muốn đem nàng lộtsạch, điên cuồng tiến nhập nàng vào dục vọng baola của hắn.

"Quần áo của nàng ướt." Giọng hắn khàn khàn, trànngập tình dục.

"A! Không sao.....Đừng lo." Nàng cúi đầu, nhìn thấyvải lụa dán sát cơ thể, dường như còn nhìn thấy cảđóa hoa thủy tiên tinh tú trên ngực, nàng thoáng bốirối trả lời, thân mình lui lại phía sau một bước,tránh khỏi ánh mắt của nam nhân nằm ngửa.

Đột nhiên, Hàn Hướng Dương từ trong bồn tắmđứng lên, ào một cái, nước trong bồn tắm đều bịthân hình cường tráng của hắn làm chảy ra ngoài,bắn tung tóe lên quần áo mỏng manh vốn đã ẩmướt của nàng.

"A........Ướt hết rồi..........." Liễu Nhữ Nhã cúi đầunhìn tình trạng bi thảm của chính mình.

"Ướt mới tốt-----------" Tiếng nói của Hàn HướngDương vô cùng mờ ám.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn..........Tạisao lại dùng âm điệu như vậy để nói chuyện! Tronglúc nàng còn đang kỳ quái, lại nhìn thấy chuyệncàng làm cho bản thân kinh ngạc.

A! Kia........Đó là.........

Lúc này toàn thân Hàn Hướng Dương đã trần trụi,hơn nữa còn bị nàng khiêu khích đến cả người dângtràn dục hỏa, vật đàn ông giữa hai chân tự nhiênkiên quyết đứng thẳng, Liễu Nhữ Nhã chưa bao giờnhìn thấy nam tử trần truồng, khuôn mặt nhỏ nhắnlập tức hồng như lửa than, khô nóng, bất an.

Hàn Hướng Dương nhanh chóng tiến tới ôm cổnàng, thân thể của nàng đột nhiên tiếp xúc với thânthể nóng bỏng dục hỏa của nam nhân, liền hoảngsợ giãy dụa.

"Để........Tướng quân, để Nhữ Nhã đi lấy khăn chotướng quân lau người." Bàn tay nhỏ bé của nàngthúc vào lồng ngực cứng rắn như thép của hắn.

"Không cần, nàng là được rồi."

Hai tay Hàn Hướng Dương ôm chặt thân hình nhỏxinh của Liễu Nhữ Nhã, dùng toàn bộ cơ thể mìnhvuốt ve nàng, lúc này trước ngực hai người chỉcách nhau một lớp vải mỏng ẩm ướt, nhưng nhiệtđộ nóng bỏng cùng với thân thể nam tính của hắnvẫn không ngừng đánh sâu vào cảm quan yếu ớtcủa Liễu Nhữ Nhã, một loại cảm giác xa lạ dânglên, khiến cho tim nàng đập dồn dập, hô hấp hỗnloạn.

"Đừng..........." Nàng thốt ra lời nói chống cự.

Hàn Hướng Dương ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay tolớn vươn ra kéo tấm áo mỏng manh của nàngxuống, làm lộ bầu ngực trắng mịn, tầm mắt của hắnlập tức rơi trên thân thể tuyết trắng mềm mại kia.Từ khi bái đường tới nay, đây là lần đầu tiên hắnnhìn thấy thân thể của thê tử mình, dục vọng điêncuồng kích động tàn sát bừa bãi trong ánh mắt hắn,trong lúc này không có gì che đậy thân thể haingười, hắn không ngừng dùng thân thể mình cọ sátnàng, dùng bàn tay to lớn xoa nắn nàng, vật đànông dưới thân thẳng cứng dù vô tình hay cố ý đềuđâm vào bụng nàng, làm cho nàng cảm nhận đượckhát vọng của hắn vô cùng kịch liệt, thân thể nàngvì bị hắn cọ sát mà ửng đỏ, vì hắn mạnh mẽ áp sátmà thân hình yêu kiều mềm mại trở nên vô lực.

Hàn Hướng Dương hít sâu một hơi, có ý muốnkhống chế chính mình, không cần ở chỗ này muốnnàng. Hắn ôm ngang người nàng bước ra khỏiphòng tắm, đi về phía chiếc giường ngủ lớn của haingười.

Liễu Nhữ Nhã nhìn hắn, tim đập nhanh đến nỗi muốnnhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn.......Hắn không phải làmuốn......Động phòng chứ?

Đúng vậy! Hiện tại trong đầu Hàn Hướng Dương chỉnghĩ đến chuyện này.

Hắn ôm nàng đến bên giường, cũng không buôngnàng ra, mà trực tiếp áp sát nàng xuống giường.Liễu Nhữ Nhã cảm thấy trên thân mình có áp lựcnặng nề, gần như làm nàng không thể hít thở, nhịnkhông được sợ hãi mà kêu ra tiếng.

"A.......Đừng như vậy!" Bàn tay nhỏ bé đặt trênngười hắn, chống cự lại thân thể cường tráng.

Bàn tay to lớn thô ráp của Hàn Hướng Dương chudu trên thân thể trần như nhộng mềm mại của nàng,xúc cảm dưới tay làm cho hắn vừa lòng, nhưng sựchống cự của nàng làm cho hắn có chút bất mãn.

Hắn là đang thực hiện quyền lợi của trượng phu, tạisao nàng còn có ý kiến?

"Bây giờ nàng lại muốn cách vài ngày mới làm ư?Không phải đã cho nàng thời gian nửa năm rồisao?" Giọng nói thô ráp của Hàn Hướng Dươngvang lên, thanh âm trầm thấp có chứa một tia áplực.

Nhưng đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt! Đốivới nàng hắn vẫn là người xa lạ.

Nhưng nàng cũng không thể tiếp tục kiên trì nhưvậy....... một lát nữa thôi sẽ khiến hắn không caohứng, lúc này đây nếu cự tuyệt hắn một lần nữa,hậu quả không phải nàng có thể tưởng tượngđược. Dù sao hắn cũng đã là trượng phu của nàng,sớm hay muộn cũng phải động phòng, cứ cho hắnđi. Nàng buông tay thuận theo, không kháng cựnữa, nhắm mắt lại, cố nén cảm giác xấu hổ khi lầnđầu bị vuốt ve và đặt dưới thân thể nặng nề củanam nhân.

"Mở mắt ra!" Hắn ra lệnh.

Hắn muốn nàng nhìn thấy hắn chạm vào nàng, màkhông phải trong lòng nghĩ về nam nhân khác.

Liễu Nhữ Nhã nghe lời mở mắt ra, đập vào mắtnàng là hình dáng khuôn mặt rõ ràng của hắn. Bởivì quanh năm suốt tháng phơi nắng bên ngoài màlàn da trở nên sạm đen, làm cho ánh mắt của hắnphát sáng lên, cái mũi thẳng làm nổi bật trên khuônmặt tuấn tú, rất có khí khái anh hùng của hắn, tronglúc này ánh mắt của hắn tràn ngập khí chất thẳngthắn.

Hắn.....Rất anh tuấn!

Hàn Hướng Dương nhìn chằm chằm nàng, cái nhìntiến vào trong đôi mắt đẹp của nàng, muốn nhìn ranàng đối với hắn là trung trinh hay là tưởng niệm.Nửa năm qua, nàng có nghĩ tới hắn hay không? Cóthương nhớ hắn hay không? Trong lòng có nghĩ đếnnam nhân khác hay không?

Không! Hắn không cho phép! Nàng là thê tử củahắn, sao có thể nghĩ đến nam nhân khác! Cho dùnàng là do hắn dùng sức mạnh để đoạt lấy, hắncũng không cho phép!

Hắn thậm chí muốn nhìn thấy nàng cam tâm tìnhnguyện, nhưng trong mắt đẹp chỉ có khẩn trươngcùng bối rối, cặp mắt rực rỡ cực kỳ xinh đẹp kia,giờ phút này đang bất lực nhìn hắn.

Nữ nhân lúc mới bắt đầu đều như vậy, nhưng khinếm trải hương vị ngọt ngào, thì muốn ngừng màkhông được.

Từ trước tới nay Hàn Hướng Dương không phải lànam nhân biết thương hoa tiếc ngọc, trước kia nữnhân đều chủ động bò lên giường hắn, hắn khôngcần có trách nhiệm gì về thân thể bọn họ, trêngiường luôn luôn cuồng vọng đòi hỏi. Thói quen nhưvậy khiến cho bàn tay to của hắn --- bao phủ trênbầu ngực tuyết trắng nõn nà của nàng, khôngngừng vuốt ve, những vết chai sần trong lòng bàntay ma xát với da thịt non nớt mềm mại, làm choLiễu Nhữ Nhã cảm nhận mãnh liệt được sự vuốt vecủa hắn, vết chai sần kích thích nàng, làm cho nàngcảm thấy như được gãi ngứa, thân thể không chịuđược mà liên tục vặn vẹo, muốn tránh thoát bàn tayto lớn đang thăm dò bừa bãi của hắn.

Bàn tay to kia lại càng ngày càng tăng thêm lực, ácđộc bóp chặt hơn, làm cho Liễu Nhữ Nhã nhịnkhông được phải kêu ra tiếng: "Đau!"

Lần đầu tiên lõa thể, tứ chi tiếp xúc với người xa lạkhiến nàng cảm thấy thẹn thùng, vô cùng kích động,hơn nữa ngay từ đầu hắn liền cưỡng bức chiếmđoạt, làm cho nàng trở tay không kịp, khóe mắthiện ra nước mắt.

Hắn........Hắn không thể nhẹ tay một chút sao?

Ánh mắt chứa nước oán hận nhìn vào gương mặttuấn tú trước mắt, nhưng khuôn mặt tuấn tú này lạiđi xuống, đôi môi ấm áp túm lấy hai đóa hồng maitrên khuôn ngực đầy đặn của nàng........Hàn HướngDương dùng lưỡi khiêu khích đóa hồng mai, làmcho nó nhô lên, cứng rắn, đôi bầu vú mẫn cảm rấttròn dần đỏ lên, hưởng ứng sự quấn quanh của lưỡikiếm, một cảm giác tê dại từ bụng dưới dâng lên,bởi vì nàng quá khẩn trương làm cho dòng điện têdại ngứa ngáy này thỏa sức lướt qua.

Hàn Hướng Dương hướng về phía trước vừa cắnvừa hôn vai của nàng, dọc theo cần cổ trắng nõnmềm mịn của nàng lần lượt hạ một chuỗi dấu ấn tímđỏ, hơi thở nồng đậm của hắn phả ra trên cái cổthơm mát mềm mại của nàng, khiến cho nàng runrẩy.

Thật ngứa ngáy khó chịu nha........ Liễu Nhữ Nhãnghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng biết mình khôngthể, nàng giãy dụa nhất định làm cho hắn mất hứng,nàng đành phải nắm chặt chăn đệm dưới thân, cốgắng chịu đựng, thân hình nhỏ xinh căng ra như dâyđàn.

Bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve cái mông tuyết trắngcủa nàng, lưỡi kiếm ấm áp khẽ liếm vành tai bạchngọc, lồng ngực cường tráng dán sát trên bầu ngựcửng đỏ căng tròn, hai chân rắn chắc bao lấy nàng,ngọn lửa dục vọng giữa hai chân hắn kề sát vùngbụng bằng phẳng trắng ngần của nàng, toàn thânnàng bị hắn ôm chặt vào trong lồng ngực, khóa lạichặt chẽ, không để lộ ra một khe hở.

Nàng rất nhỏ xinh, rất mềm mại, lại thật thơm, cáimông vừa nhỏ lại vừa săn chắc, chỉ dùng một bàntay là có thể nắm giữ, đôi bồng đảo trắng mịn lại rấttròn, mềm mại và thơm mát, khi bàn tay to lớn xoabóp bầu ngực trắng muốt kia, cảm xúc dường nhưkhiến cho hắn liều lĩnh muốn nàng.

Thân hình cường trán đè ép làm cho Liễu Nhữ Nhãhít thở không thông, nàng nhíu chặt hai hàng lôngmày, cố gắng hít thở. Hàn Hướng Dương để ý thấyđược, hắn ôm chặt nàng xoay người một cái, biếnthành nàng ở trên người hắn, còn hắn nằm trêngiường.

Áp lực trên người Liễu Nhữ Nhã được giải trừ, cáimiệng nhỏ nhắn thở nhẹ một hơi, vừa lúc chạm vàođôi môi luôn luôn thẳng tắp nghiêm nghị của hắn.

Nàng không phải cố ý cử động làm cho Hàn HướngDương ngứa ngáy khó chịu. Nhưng hơi thở thơmmát từ cái miệng nhỏ nhắn kia đúng là trêu ngườinha.

"Hôn ta!" Giọng nói khàn khàn thô ráp của namnhân ra lệnh.

"Cái gì?" Thanh âm tinh tế bối rối không biết phảilàm sao?

"Đừng để ta lặp lại lần thứ hai!" Hàn Hướng Dươngnhăn mặt. Muốn một đại nam nhân hùng dũng oaivệ như hắn phải lặp lại lời nói này ư? Đánh chết hắncũng không làm.

Liễu Nhữ Nhã xác định bản thân không có nghe sai,bởi vì ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi môicánh hoa của mình, đối mặt với mệnh lệnh kiên địnhlạnh nhạt của hắn, nàng chỉ có thể vâng theo. Nànghít một hơi, rụt rè đem đôi môi anh đào hồng nhạtchạm vào đôi môi ấm áp của hắn, sau đó ngay cảmột cử động nhỏ cũng không dám.

Môi của nàng vừa ấm áp, thơm mát lại mềm mạigiống như bất kỳ nơi nào trên thân thể nàng, saukhi tiếp xúc khiến cho người ta không muốn rời đi.Hắn hy vọng nàng có thể dùng sức một chút, hắnmuốn nàng đem toàn bộ cái miệng nhỏ nhắn phấnhồng mềm mại dán sát vào hắn, thận chí hắn cònchờ mong cái lưỡi trơn bóng của nàng có thể tiếnvào trong miệng hắn, quấn quýt lưỡi hắn.

Nhưng nàng lại không nhúc nhích, ngay cả thởmạnh một hơi cũng không dám.

Cô gái nhỏ này! Chẳng lẽ không biết cử động mộtchút sao?

Quả thật phải chỉ giáo nàng nhiều vào mới được!

Hàn Hướng Dương lại xoay một cái ngược lại, thânhình nhỏ xinh một lần nữa bị đặt dưới thân hìnhcường kiện kia. Môi của hắn mạnh mẽ bao phủ đôimôi cánh xoa hồng phấn mềm mại của nàng, đầulưỡi kiên định linh hoạt dao động tiến vào hút lấy hơithở mùi đàn hương trong miệng nàng, ôm lấy cáilưỡi đinh hương của nàng, cùng nàng quấn quýtkhông ngớt, bàn tay to nắm giữ cái cằm khéo léocủa nàng, khiến cho nàng mở rộng môi ra để tiếpnhận sự xâm chiếm của hắn, lưỡi kiếm khuấy đảobừa bãi trong cái miệng nhỏ nhắn thơm tho, tận tìnhhút hết nước mật trong miệng nàng.

Liễu Nhữ Nhã bị hôn liên tục đến mức hai gò má trởnên ửng hồng, tim đập càng ngày càng nhanh, tìnhcảm mãnh liệt nhanh chóng khuấy động niềm đammê trong cơ thể. Nàng cũng không biết khi đôi môicánh hoa của hai người tiếp xúc nhau lại có thể làmcho người ta hồn xiêu phách tán, đầu óc choángváng, hoa mắt như thế, thoáng chốc cả người nàngđều xụi lơ.

Vất vả lắm Hàn Hướng Dương mới rời khỏi đượcmôi nàng. Nhìn thấy đôi môi ướt át mịn màng, kiềudiễm khao khát, hai gò má đỏ bừng, thở phì phì,hắn cười khẽ ra tiếng.

"Phải như vậy mới đủ vị. Biết không? Nương tử."

Nàng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nàngnhìn thấy hắn cười.......Hắn luôn nghiêm túc, caumày, khi hắn cười rộ lên trong thật đẹp nha, hắnhẳn là nên cười nhiều vào.

Trong khi Liễu Nhữ Nhã còn đang chìm đắm trongnụ cười của hắn, thì dục vọng nóng cháy của HànHướng Dương đã nhanh chóng chạm vào bụngnàng, nhiệt độ nóng rực đến mức làm cho cặp mắtđen của hắn sáng ngời như ánh lửa ----- Hắn khôngthể đợi thêm một phút nào nữa, nữ nhân bé nhỏnày thật làm cho người ta cảm thấy giày vò, khóchịu.

Bàn tay to tách hai chân của nàng ra, ngón tay thôráp tiến vào khu vực mềm mại giữa hai chân, cẩnthận dò xét. Cơ thể đột nhiên bị vật lạ xâm nhập,vật mạnh mẽ kia làm cho Liễu Nhữ Nhã có cảm giácnhư bị xé rách, nàng bối rối khẽ gọi: "Đau! Đừngnhư vậy........"

Hai chân cân đối của nàng khép lại, nghĩ muốn ngăncản ngón tay thô ráp đang tiến vào xâm chiếm giữahai chân, nhưng Hàn Hướng Dương lại mạnh mẽtách hai chân của nàng ra, nàng càng giãy dụa vặnvẹo, hắn lại càng dùng sức, bất luận Liễu Nhữ Nhãvùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng không thoát khỏisự xâm chiếm của ngón tay thô to kia. Những vếtchai sần trên bề mặt ngón tay tàn sát bừa bãi tiểuhuyệt mềm mại của nàng, vơ vét không chút lưutình.

"Đừng!" Liễu Nhữ Nhã tinh tế cảm nhận được kíchthích sâu sắc, nàng chau hai hàng lông mày lại thậtchặt, cuối cùng bàn tay nhỏ bé cũng nhịn khôngđược chống đẩy lồng ngực khỏe mạnh kia.

Nhưng sức của nàng chỉ như sức của con ong conkiến, Hàn Hướng Dương hoàn toàn không để trongmắt, đối với tiếng kêu nhỏ của nàng, hắn cũng làmnhư mắt điếc tai ngơ, chỉ chú ý tới ngón tay bị kẹpchặt không ngừng truyền lại tin tức, ám chỉ hắn đãđem đến cho nàng vui thích, vật đàn ông dưới thâncàng lúc càng cứng càng nóng.

Nàng rất chặt!

Mà hắn cứ tiến vào nàng như vậy.........

Hàn Hướng Dương đem ngón cái đặt lên nhụy hoa,ra sức ấn vào, với ý định làm cho hoa huyệt đangkhô ráo này chảy ra mật nước trơn mịn, nhằm giảmbớt sự đau đớn khi phá thân. Ngón tay chuyên chúvuốt ve hoa hạch, khiến cho thân thể mềm mại runglên từng đợt, hoa huyệt từ từ chảy ra mật dịch trơntrượt, thân hình trở nên ửng đỏ, khô nóng khó chịu.

Thân thể biến hóa làm cho Liễu Nhữ Nhã khó hiểu,nàng chỉ cảm thấy sợ hãi, miệng phun ra những lờicự tuyệt: "Đừng.......Dừng tay........ Tướng quân,van xin chàng---------"

"Đừng dừng tay? Được, nghe theo lời của nàng!"Hắn ác ý xuyên tạc lời nàng.

Ngón tay thô ráp của Hàn Hướng Dương tăng thêmlực đạo, liên tục di động ra ra vào vào sục sạo bêntrong vách tường của hoa kính, muốn nàng chảy ranhiều chất bôi trơn hơn nữa. Hắn dùng chân ngănchặn mắt cá chân của nàng, giữ cho hai chân nàngtiếp tục mở ra, một bàn tay vọt lên hướng bầu ngựcmềm mại của nàng, hai ngón tay xoay tròn nụ hoatrên cặp tuyết lê.

"Không! Không phải như thế........." Nàng vội vànggiải thích, lại vì hai tay đang vỗ về chơi đùa của hắnmà ưm ra tiếng. "A! Tướng quân ----" toàn thânnàng khô nóng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ,giống như những đám mây đang bay lơ lững trênbầu trời.

Nhìn thấy thân thể dưới thân vì kích động mà trởnên ửng hồng, dáng người yêu kiều và tiếng kêutrầm bổng như chim hoàng oanh, kích thích phầnnam tính dưới thân Hàn Hướng Dương cương lênvô cùng cứng rắn. Hắn cấp bách muốn vì dục vọngcủa chính mình mà tìm kiếm nơi phát tiết, mồi lửanóng rực trong cơ thể muốn đốt cháy hắn, làm hắnđau đớn!

Đáng chết! Bây giờ hắn muốn nàng, hắn không thểnhịn được nữa!

Hàn Hướng Dương rút ngón tay thô ráp ướt đẫmra, đem lửa nóng dục vọng để ở hoa huyệt giữa đôichân tuyết trắng của nàng, thẳng lưng tiến vào,đem phân thân nam tính nóng rực, cứng rắn nhưthép mạnh mẽ chen vào nơi riêng tư chật hẹp củanàng---------

Ôi trời! Nàng rất chặt, lại quá nóng, lối vào giốngnhư nhung tơ kẹp chặt phần nam tính dục vọng củahắn, khiến cho dục vọng của hắn lại càng căng ra,to lớn thêm vài phần.

Hắn lại dùng lực thẳng lưng một cái, nam căn tiếnvào chỗ sâu trong hoa huyệt, hoa huyệt bị cườnglực kéo căng ra, cánh hoa bị ép chặt lại, nhiệt năngnam tính cực đại, quang minh chính đại hung mãnhtiến vào đoạt lấy quyền lợi thuộc về mình --- Đây làthê tử của hắn!

Đau! Đau quá --------

"A------" Trong lúc ý thức mơ hồ, bất thình lình xảyra đau đớn làm cho Liễu Nhữ Nhã khiếp sợ. Sao lạithế này? Tại sao bây giờ lại đau gấp mấy lần so vớilúc nãy?!

Nàng kinh hoảng trừng to hai mắt nhìn nam nhânphía trên đang kiên định ra vào, nhe răng trợn mắt,khóe mắt chứa lệ, cuối cùng nàng bất chấp việc cóđắc tội hắn hay không, vươn bàn tay nhỏ bé lênđánh loạn xạ, thấp giọng quát: "Không cần! Đauquá!"

Nàng đau đến mức chỉ muốn co rút thân thể, khéplại hai chân, nhưng đôi chân cường tráng của HànHướng Dương vẫn đè nặng nàng, bàn tay to lớncủa hắn cũng túm lấy tay ngọc đang múa may lungtung của nàng, áp chế xuống mặt đệm mềm mại,nàng yếu đuối mỏng manh nên vốn không phải làđối thủ của hắn. Nàng không thể thoát khỏi áp lựcto lớn mạnh mẽ đang không ngừng gia tăng trênngười, chỉ có thể mở rộng hai chân, mặc cho ngườita bừa bãi chiếm đoạt. Do đóa hoa bị cưỡng chếnên đau đớn truyền ra từ giữa hai chân làm chonàng khóc thành tiếng.

"Chịu đựng!" Lại là câu mệnh lệnh.

Hắn không thể bình tĩnh đối đãi thích hợp với nàng,ở trong lối vào mềm mại ướt át nam căn thúc giụchắn tiến thêm bước nữa, không ngừng đoạt lấy.Dục vọng ra sức gây ồn ào náo động, thân hìnhcường tráng của hắn nhanh chóng bắt đầu ra vàohoa huyệt mềm mại, mỗi khi rút ra cắm vào đềukhiến cho Liễu Nhữ Nhã kêu đau, tiếng kêu giốngnhư tiếng hót chim hoàng oanh, khơi dậy thú tínhnguyên thủy nhất trong cơ thể hắn.

Hắn đong đưa càng hung mãnh, va chạm thân thểtrắng nõn không hề chống cự dưới thân, hết lần nàyđến lần khác, mạnh bạo đoạt lấy nàng, xỏ xuyênqua nàng. Hắn nâng hai chân tuyết trắng hoàn mỹcủa nàng lên, kéo cho chúng mở rộng ra, rồi đemlửa nóng to lớn, cứng rắn như thép đâm vào cànglúc càng sâu-------

"Không cần!" Liễu Nhữ Nhã kêu khóc lên.

Nàng vặn vẹo thân hình, muốn thoát khỏi sự xâmchiếm thô lỗ của hắn, lại càng làm cho phân thânnam tính cứng rắn càng thêm xâm nhập vào trongcơ thể. Hàn Hướng Dương thở dốc một hơi, giốngnhư một con dã thú mất hết tất cả khống chế vàsuy nghĩ, mạnh mẽ đong đưa thắt lưng, mãnh liệtva chạm thân thể mảnh mai trắng muốt dưới thân,tiếng thân thể va chạm nhau phát ra càng lúc càngto hơn.

"A.....Buông! Xin chàng......" Nàng phe phẩy đầu,khóc đến khàn cả giọng.

Hàn Hướng Dương vẫn không buông nàng ra. Hắnthô bạo, mạnh mẽ như một con thú, chiếm lấynàng, không cho phép nàng cự tuyệt!

Dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, nhưng lạikhông mảy may có chút tác dụng, thể lực của nàngcũng nhanh chóng tiêu hao hết. Tiếng khóc của LiễuNhữ Nhã nhỏ dần, từ từ giống như đang nhỏ giọngnỉ non ----

"Không cần.......Thả ta.......Buông.......Đừng........"

Thân hình mảnh khảnh của nàng giống như chiếcthuyền nhỏ trong cơn bão táp, chỉ có thể vô lực lunglay theo tiết tấu va chạm của Hàn Hướng Dương,nửa điểm cũng không thể tự quyết định. Cảm nhậnsâu sắc sự nóng bỏng cùng với tình cảm mãnh liệtxa lạ trong cơ thể, ý thức của nàng dần trở nên mơhồ.........

Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, càng lúc càngmãnh liệt, có lúc hắn rút ra hoàn toàn sau đó lạimạnh mẽ tiến vào, lần lượt xỏ xuyên qua hoa tâmcủa nàng, tiến vào chỗ sâu nhất, lực đạo va chạmvô cùng mãnh liệt, khiến cho nàng đang nhỏ giọng nỉnon bỗng trở nên điên cuồng kêu khóc, đến mứckhàn cả giọng.

"A —— không! Không cần a ——"

Nàng nhắm chặt hai mắt, nước mắt theo khóe mắtchảy ra, toàn thân đổ đầy mồ hôi, hai chân bị xérách tra tấn nàng, làm cho nàng đau đớn, thân thểgiống như bị người ta nghiền nát. Sự tra tấn giốngnhư lửa thiêu này tại sao còn không chấm dứt!

Không cần. . . . . . Cứu mạng! Ngừng lại! Dừng tayđi. . . . . .

Toàn bộ tế bào trên thân thể nàng đều kháng cự,khàn giọng gào thét!

Nhiều năm chinh chiến, khiến cho Hàn HướngDương đối với thân thể nữ nhân chỉ là trực tiếpcuồng bạo, thô lỗ đoạt lấy. Trước kia nữ nhân thịtẩm phần lớn là nữ tử trong quân kỹ, vì thế cácnàng phải nhẫn nhục chịu đựng, còn phải biểu hiệnra bộ dáng thực say mê, cho nên Hàn HướngDương nghĩ tất cả nữ tử đều thích phương thứchoan ái tàn bạo mạnh mẽ như thế.

Đáng thương một điều, Liễu Nhữ Nhã lại là tiểu thưkhuê các được nuôi dưỡng ở khuê phòng, thân thểnhu nhược làm sao chịu được sự đối đãi thô lỗ củaHàn đại tướng quân!

Sự ra vào, xuyên qua gần như kéo dài vô tận nàykhông ngừng va chạm vào cảm quan yếu ớt mềmmại của Liễu Nhữ Nhã. Trong lúc Hàn HướngDương mạnh mẽ kiềm chế xuống, thân thể vô lựccộng với tứ chi rộng mở không hề phòng bị liền bịhắn tiếp tục tùy ý ra vào, dã man hung hăng đoạtlấy, cái chày cứng như thép nung dường như vĩnhviễn không thể thỏa mãn, liên tục va chạm vào chỗsâu nhất trong cơ thể nàng.

Cuối cùng, lúc toàn thân mồ hôi đầm đìa, dưới tìnhhình đệm chăn bị điên cuồng đè ép đến gócgiường, Hàn Hướng Dương cảm thấy được thỏamãn chút ít, Liễu Nhữ Nhã bị bắt mở rộng toàn thânđể hắn hung hăng ghi lại ấn ký của hắn.

Rốt cuộc, nàng đã chính thức trở thành thê tử củahắn!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì chàng.

Thế giới của ta.

Từ nay về sau không hề yên lặng.

Chương 4

Hàn Hương Dương nhìn thấy thân thể nhỏ bé mệtmỏi ngủ say bên người. Nàng rất nhỏ bé và yếu ớtnhư một đóa hoa, tưởng chừng như một cơn gióthổi qua cũng có thể khiến đóa hoa bị gẫydập...........

Trên mặt nàng nước mắt còn chưa khô, đôi môisưng đỏ, toàn thân đều là dấu vết do bị nắm lấy,vân vê. Dấu hôn, dấu nắm, vết xước nằm rải ráctrên cơ thể hoàn mỹ tuyết trắng không tỳ vết củanàng, tất cả đều là kiệt tác của hắn.

Đối mặt với kiệt tác của chính mình, hắn hài lòng nởnụ cười.

Bàn tay to lớn vươn tới bầu ngực tròn trịa củanàng, nàng phát dục tốt lắm, ngực ra ngực, eo raeo. Tuy rằng nàng nhỏ xinh, nhưng tất cả những gìnữ nhân nên có thì nàng đều có; hơn nữa vừa rồitriền miên nàng gây cho hắn niềm vui thích khônggiống như những nữ nhân khác, thân thể nàng làmcho hắn rất hài lòng, tuy rằng phản ứng của nàngcòn hơi lúng túng vụng về.

Quan hệ của hắn cùng với nữ nhân từ trước đếnnay đều thiết lập trên cơ sở thân thể, tuy rằng LiễuNhữ Nhã là thê tử của hắn, nhưng hắn không cảmthấy chuyện này có gì khác biệt cả. Nữ nhân thôimà! Mặc kệ nàng giở thủ đoạn gì, đều chỉ muốnđược nam nhân toàn tâm sủng ái, mà sủng ái chínhlà được thành lập trong quan hệ mây mưa giaohoan.

Đây là suy nghĩ của Hàn Hương Dương : nữ nhânphụ thuộc vào nam nhân, nữ nhân là bởi vì thân thểnên mới được sủng ái, sủng ái chính là việc cánước thân mật, cá nước thân mật chính là muốnlàm gì thì làm, trong đó không có yêu thương, sănsóc, tôn trọng.

Hàn Hương Dương mới vừa phát tiết xong dụcvọng, bởi vì bàn tay to còn đặt trên người ngọc làmcho nơi nơi đều nóng lên. Hắn vuốt ve cái môngvung tròn của Liễu Nhữ Nhã, từ khe mông, ngón taythô ráp tiến vào thăm dò nơi thượng nguồn chảy rachất lỏng màu trắng ở miệng hoa huyệt, huyệtphùng đóng chặt, một chút máu hòa lẫn với chấtlỏng màu trắng từ huyệt phùng lan tràn đến bênhông đùi, bởi vì lần đầu kịch liệt hoan ái mà đóahoa sưng đỏ không chịu nổi, nhưng nó vẫn quyết liệtbảo vệ vùng đất nữ tính riêng tư.

Do được chất lỏng bôi trơn, nên ngón tay thô rápthuận lợi đi vào hoa kính, tiến hành chà sát vuốt vehoa hạch, bàn tay to lớn còn lại đi lên vói vào thânthể mềm mại trên giường, nắm bắt và nắn bóp haibầu vú trắng như tuyết của nàng. . . . . . Từ trênxuống dưới thân thể đều bị xâm phạm, Liễu NhữNhã không thoải mái kêu rên một tiếng, nhưngkhông có tỉnh lại.

Nàng quá mệt mỏi, mí mắt nặng giống như đeo chì,muốn tỉnh nhưng lại không mở mắt ra được.

Hàn Hương Dương kéo đôi chân thon dài cân xứngcủa nàng ra, bên trong đùi có một dấu tay màu đỏthật to, là dấu vết do vừa rồi hắn mạnh mẽ kéo đùira đã lưu lại. Một bàn tay của hắn vẫn giữ ở trongtiểu huyệt chơi đùa nhụy hoa yếu ớt của nàng, còntay kia thì lưu luyến ở trên đùi nàng, ra sức nhà nặnvuốt ve, làm cho dấu tay màu đỏ càng lúc càngsậm hơn, tốt nhất là cả đời cũng không biến mất.

Hắn cắn bắp đùi mềm mịn, trắng nõn của nàng, làmhiện ra rất nhiều dấu vết màu đỏ, cuối cùng hắn cònnâng cái mông trắng như tuyết của nàng lên, làmcho nàng quỳ gối nằm sấp xuống, hoa huyệt ẩmướt đỏ ở giữa hai chân nàng đối diện với mặt hắn.Cặp mắt đen sáng quắc của hắn nhìn chằm chằmvào hình dạng duyên dáng của huyệt khẩu, khoáicảm mất hồn vừa rồi lại xông lên ót hắn.

"Chết tiệt!" Hàn Hương Dương gầm nhẹ một tiếng,nắm chặt cái eo nhỏ nhắn của Liễu Nhữ Nhã, tiếnnhập nàng từ phía sau.

Tại sao cứ muốn làm thế này! Mỗi lần đụng tớinàng, cũng đều cảm thấy có không đủnàng..........Vật đàn ông giữa háng của hắn phảnứng mãnh liệt làm cho Hàn Hương Dương nhíu milại.

Thân hình rắn chắc lập tức di chuyển, mãnh liệt tiếnlên hết lần nay đến lần khác, lợi dụng Liễu Nhữ Nhãđang mê man để phá hủy cảm quan nhu nhược vàchà đạp đóa hoa sưng đỏ của nàng. Nơi riêng tưgiữa hai chân gian truyền đến đau đớn tinh tế, nàngnửa tỉnh nửa mê khua bàn tay nhỏ bé, nghĩ muốngạt đi đau đớn —— nàng cho rằng nàng có vùngvẫy cổ tay, nhưng nàng không có, bởi vì hắn từphía sau giữ chặt hai tay của nàng, phối hợp vớitiết tấu rút ra cắm vào của hắn.

"Ưm. . . . . . Ư. . . . . ." Nàng vô ý thức phát ra vàitiếng rên rỉ yếu ớt.

Nàng bị nam nhân cường lực kiềm chế ở dưới thân,sườn mặt nhỏ nhắn dán trên giường, hai tay bị kiềmchế, hai chân dang rộng ra, gậy lửa nóng bỏng vừathô ráp vừa cứng rắn từ phía sau không ngừng ravào giữa hai chân nàng. Nàng giống như ngủ lạigiống như tỉnh, trong tình trạng hốt hoảng đó, cốhết sức muốn thoát khỏi sự kiềm chế không ngừnggia tăng trên người, nhưng nàng không có khí lực,bên tai truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ làm cho đầu óccủa nàng mơ màng, càng choáng, càng nóng. . . . ..

Từ chỗ sâu trong hoa huyệt truyền ra cảm giácnóng rực, giống như muốn đốt cháy nàng. Nàng khóchịu nỉ non ra tiếng, nếu không lắng tai nghe, thìkhông thể nghe được nàng đang lẩm bẩm cái gì.

"Không cần. . . . . . Buông. . . . . . Tướng quân. . . .. . Nóng quá. . . . . ."

Hàn Hương Dương là người tập võ, lỗ tai rất thính,Liễu Nhữ Nhã ý thức mơ hồ hoảng hốt nỉ non, cầuxin tha thứ, hắn nghe rất rõ ràng rành mạch. Hắnthở phì phò, lời nói khàn khàn thô ráp giống núi đákhông thể lay động ——

"Không! Cả đời này ta cũng không buông nàng ra.Nàng là của ta!"

Vào dịp cuối thu phù dung nở hoa tạo nên khôngkhí ấm áp. Trong phòng ngủ chủ của Dật Cảnh viên,thân hình trần trụi của Liễu Nhữ Nhã nằm ngang dọcở trên giường lớn, khắp giường tràn ngập hương vịhoan ái cùng với trên giường hỗn độn quần áo, đềuchỉ ra hành vi điên cuồng của Hàn Hương Dươngsuốt mấy ngày nay tới giờ.

Liễu Nhữ Nhã nằm trên giường cũng không nhúcnhích, tùy ý để cho dấu vết hoan ái lưu lại trênngười, chất lỏng màu trắng dọc theo bên trong đùichảy xuống, thấm ướt tấm trải giường, có một số ítcòn lưu lại trên áo ngủ bằng gấm. Nhìn kỹ một chút,sẽ thấy trên hai gò vú của Liễu Nhữ Nhã cũng cómột dính ít.

Nàng cũng không nhúc nhích, hai mắt như ngây nhưdại nhìn lên không trung, hoàn toàn không hề để ýtới chính mình đang không mảnh vải che thân, cũngkhông lo lắng sẽ có hạ nhân xông vào, nàng giốngnhư một con búp bê không có linh hồn, mắt đẹp mởto nhìn trừng trừng vào khoảng không.

"Phu nhân, nên rửa mặt chải đầu." Nha hoàn Xảonhi bên cạnh, mặt có vẻ u sầu, cảm thấy khôngđành lòng nói.

Liễu Nhữ Nhã không có hưởng ứng, trong phòngthật im lặng.

Xảo Nhi và Thủ Nhi cùng nhìn thoáng qua, hai ngườiđồng thời thở dài. Thủ Nhi thấp giọng nói: "Xảo Nhi,xem ra phu nhân lại không thể cử động. Ta nângphu nhân dậy trước, ngươi giúp phu nhân lau ngườiđi!"

Xảo Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Mấy tháng qua, đoạn đối thoại như vậy giữa XảoNhi và Thủ Nhi đã là quá bình thường. Lúc mới bắtđầu bọn họ còn cho là phu nhân may mắn vì đượctướng quân sủng ái, nhưng sau đó, bọn họ chỉ cóthể cực kỳ thông cảm với chủ tử mà mình đã gửigắm.

Thủ Nhi yên lặng nâng dậy Liễu Nhữ Nhã -- cảngười đều là dấu vết tím đỏ.

Từ sau khi Hàn Hương Dương muốn nàng, nhữngngày tiếp theo, mỗi ngày Hàn Hương Dương đềuđòi hỏi nàng một cách đói khát cuồng vọng, giốngnhư người đói bụng đã lâu đột nhiên gặp được sơnhào hải vị, mặc cho nàng đau khổ cầu xin buôngtha, khóc đến khàn cả giọng, hắn vẫn không buôngtha nàng, cố ý muốn cùng nàng cộng phó mâymưa, đồng hưởng hoan ái.

Đúng vậy, từ mấy ngày nay nàng bị"Yêu" một cáchtriệt để, thậm chí nàng còn hoài nghi, có phải HànHương Dương muốn dùng loại phương pháp này đểtrừng phạt nàng, làm nhục nàng hay không?

Nàng van xin hắn không cần đòi hỏi quá mức mãnhliệt như vậy, ít nhất cũng đừng không phân biệtđược ngày đêm, không phân biệt được địa điểm,nhưng hắn không chịu. Hắn muốn, liền nhất địnhphải chiếm được, bởi vì nơi này là Tướng quânphủ, hắn là tướng quân, mọi người đều phải nghelệnh hắn, bao gồm cả thê tử của hắn.

Mà hắn lại được trời ban cho thân hình cường trángbẩm sinh, có nguồn tinh lực không bao giờ cạn, chỉcần hắn muốn, nàng phải cho.

Tại sao có thể như vậy? Nàng chưa từng nghĩ tớicách thức vợ chồng chung sống với nhau là nhưvậy. Giữa vợ chồng không phải là nên tương kínhnhư tân, cử án tề mi (tôn trọng lẫn nhau) sao ? Tạisao lại phóng đãng không kềm chế được như thế ,lúc nào cũng dâm đãng không ngớt. . . . . .

Hai người thường xuyên phóng túng trên giường,làm cho nàng cực kỳ không quen, nàng cảm thấyđây là hành vi quá mức phóng đãng, thậm chí hoàinghi bản thân sao có thể biến thành một nữ nhân ởtrên giường thở gấp không ngớt, cao giọng rên rỉbuông thả! Có khi Hàn Hương Dương còn ép buộcnàng phải nói những lời dâm đãng, lúc mới bắt đầunàng còn có thể kháng cự, nhưng dưới sự cưỡngbức mạnh mẽ của hắn, nàng vẫn phải nói.

Những lời này sao lại có thể được thốt ra từ trongmiệng của nàng?

Trời ơi! Nếu người bên ngoài biết được, mặt mũicủa nàng biết đặt ở chỗ nào!

Suốt mấy ngày nay tới giờ, nàng đã nhận biết đượchắn vô cùng cường tráng, thân thể cứng rắn nhưsắt thép, bởi vì hắn đều dùng thân thể để đối thoạivới nàng —— thân hình kia quả thật tràn đầy tinhlực!

Tối hôm qua vất vả lắm nàng mới tìm được cơ hộicùng hắn nói chuyện đàng hoàng. Nàng không thểcứ tiếp tục như vậy, cả ngày đều bị hắn khiến chomê man, ý thức mơ mơ hồ hồ. Nàng cần một ítkhông gian thuộc về chính mình, chứ không muốncả ngày bị đặt trên giường ——

"Phu quân, Nhữ Nhã có việc trò chuyện cùngchàng." Liễu Nhữ Nhã mạnh mẽ khởi động thânmình mới vừa bị "Yêu thương" xong . Đêm nay, saukhi Hàn Hương Dương muốn nàng vài lần, cuốicùng cũng thả nàng, một mình đi tắm rửa, nàng yếuớt tỉnh lại, nghỉ ngơi một chút mới có hơi sức nóichuyện.

Tắm rửa xong, cả người Hàn Hương Dương trànđầy hơi nóng, có cổ hương vị ấm áp. Mày rậm củahắn nhíu lại, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"

"Nhữ Nhã muốn nói, tướng quân thân mang trọngtrách, là trụ cột của triều đình, nên phải bảo trọngthân thể, không nên. . . . . . Không nên. . . . . ."Trong đầu Liễu Nhữ Nhã lung tung tìm kiếm câuchữ thỏa đáng.

"Không nên cái gì?" Thân thể Hàn Hương Dươngvẫn còn chưa tan nhiệt khí, hướng tới gần giường.

Liễu Nhữ Nhã không vô thức cầm lấy áo ngủ bằnggấm lui về phía trong giường. Một cảm giác uy hiếpcực lớn áp bách nàng, nhưng nàng phải biểu đạt rõràng ý tứ của mình.

"Không nên thường xuyên cùng Nhữ Nhã lưu mãitrên giường." Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mệtmỏi lên đối mặt hắn.

"Đây là ý gì? Nói rõ ràng!" Tròng mắt đen của HànHương Dương nheo lại, thân hình cường tráng đãsải bước đến gần giường lớn.

"Thiếp. . . . . . Ý Nhữ Nhã là . . . . . Tướng quânkhông nên miệt mài quá độ, nên vì triều đình, dânchúng mà bảo trọng thân thể."

Lời nói này đã đủ rõ ràng, hơn nữa Liễu Nhữ Nhãkhéo léo lấy quốc gia triều đình đến đánh thức hắn.

"Nàng cho rằng ta miệt mài quá độ?" Trong âm điệucủa Hàn Hương Dương có một tia lạnh như băngcùng với tia bất mãn.

Nữ nhân nhỏ bé này lại dám dạy bảo hắn, lại dámsai khiến nên làm thế này, làm thế kia? !

Chết tiệt!

Nếu hôm nay không dạy cho nàng một bài học,người khác còn tưởng rằng hắn không quản giáođược thê tử trong nhà, hắn cũng muốn làm cho rõràng, ở Tướng quân phủ này ai mới là chủ!

"Nhữ Nhã chỉ là nghĩ đến tướng quân nên vì quốcgia mà bảo trọng thân thể, không nên đêm xuânmiệt mài, như vậy Nhữ Nhã sẽ cảm thấy có lỗi. Nếuthân thể tướng quân xảy ra chuyện gì, vậy thì quốcgia. . . . . ."

"Nàng cho rằng cơ thể của ta sẽ xảy ra chuyện?"Lúc này Hàn Hướng Dương đã ôm lấy bả vai gầyyếu của nàng.

Như có một luồng điện run rẩy chạy tán loạn khắptứ chi xương cốt nàng, nàng biết điều này đại diện ýnghĩa gì. Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh cùng hắnnói đạo lý, nhưng giọng nói lại vì run rẩy mà có vẻvụn vỡ.

"Không. . . . . . Không phải, chỉ là Nhữ Nhã hy vọng.. . . . . Tướng quân không nên miệt mài quá độ, nhưvậy. . . . . . đối với thân thể sẽ tốt hơn."

"Bây giờ ta nói cho nàng biết, cái gì tốt nhất đối vớithân thể của ta!" Trong con ngươi đen của HànHương Dương nhấp nháy hai ngọn lửa sáng ngời.

Liễu Nhữ Nhã lập tức bị đẩy ngã ở giường, bàn tayto lớn thô lỗ giật chăn ra, đó là vật duy nhất cheđậy trên người nàng, gò ngực rất tròn trắng nõn,cùng với thân mình lỏa lồ tràn ngập dấu vết xanhtím lộ ra ngoài.

Trời ơi! Đừng tiếp tục nữa nha!

Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ đứng dậy lui về phía sau,nỗ lực tránh né bàn tay ma quỷ của hắn, nhưng vôích.

Hàn Hương Dương thô lỗ tách hai chân nàng ra,ngón giữa không chút khách khí tiến vào nơi nữ tínhđang sưng phồng, gợi lại những ham muốn nguyênthủy nhất trong thân thể nàng.

"Đừng!" Nàng sợ hãi kêu lên, tay nhỏ bé giữ chặtbàn tay to lớn của hắn đang ở giữa hai chân giannhúc nhích, tính ngăn cản sự xâm chiếm thô lỗ củahắn một lần nữa.

"Tướng quân, van xin chàng! Dừng tay!" Mắt nàngứa lệ, thấp giọng kêu, hy vọng hắn không cần tiếptục làm như vậy một lần nữa, nàng chịu không nổi.

"Nàng không có tư cách bảo ta dừng tay!" HànHương Dương bá đạo nói.

Bàn tay to túm lấy mắt cá chân non mịn của nàng,kéo nó lên trên, đem đôi chân cân xứng của nàngtách ra thật to, vật nóng rực dâng trào dục vọngdưới thân tiến quân thần tốc.

Không đủ ẩm ướt, làm cho một cỗ nhiệt đánh sâuvào cảm xúc của Liễu Nhữ Nhã.

Ngực nàng run lên, tế bào toàn thân đều lên tiếngkháng nghị. Nàng không cần! Nàng không cần!Nàng không muốn như thế này!

Hắn dùng sức mạnh chiếm đoạt như vậy khiến chonàng cực kỳ không thoải mái!

"Tướng quân! Van xin chàng, thân thể Nhữ Nhãkhông thoải mái, xin chàng dừng tay!" Nàng bối rốinói, trong giọng nói có một tia nghẹn ngào.

"Ta nói rồi, nàng không có tư cách ra lệnh cho ta!"Hắn bắt đầu ở trong hoa huyệt dấy lên từng cơnsóng gió động trời, liên tục ác ý chạy nước rút,nhiều lần dùng sức thúc vào chỗ sâu trong hoa tâm.

"A ——" Liễu Nhữ Nhã hét ầm lêm. Lối vào hoahuyệt truyền đến cảm giác đau đớn dày đặc, nàngcảm thấy nửa thân dưới của mình giống như bị đốtđến tan chảy, cực kỳ không thoải mái.

"Thiếp. . . . . . Thiếp là thê tử của chàng a! Van xinchàng, đừng đối xử với thiếp như vậy!" Nàng khôngcó cách nào khác, chỉ đành phải xuất ra chiêu cuốicùng, hy vọng hắn có thể vì tình nghĩa phu thê màbuông tha cho nàng đêm nay.

"Cũng bởi vì nàng là thê tử của ta, nên ta có quyềnlợi như vậy đối với nàng. Không phải nữ nhân đềuthích chuyện này hay sao? Mới vừa rồi không phảinàng còn trực tiếp la hét muốn ta dùng sức mộtchút sao?" Hắn dùng sức lực toàn thân va chạmnàng.

Liễu Nhữ Nhã bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, nướcmắt trong suốt chảy xuống dưới, cảm thấy bản thânngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có. "Đó làdo chàng kiên quyết ép buộc thiếp. . . . ."

Hàn Hương Dương bất mãn, lại dùng vật to lớn củamình kéo căng lối vào hoa huyệt chật hẹp, chặt khítcủa nàng. Trời ơi! Tại sao muốn nàng lâu như vậy,mà hắn vẫn cảm thấy không đủ!

"Chờ một chút nàng sẽ tự mình nói ." Nam nhânđem hai chân của nàng đặt trên bả vai rộng lớn củamình, làm cho nơi riêng tư của nàng càng thêmrộng mở, vật to lớn dưới thân mãnh liệt ra vào nhụyhoa nhu nhược.

Lối vào mềm mại như tơ lụa sít sao kiềm trụ lửanóng căng phồng đang dâng trào của hắn, tiếng rênrỉ từ trong nơi sâu nhất của yết hầu Hàn HươngDương phát ra.

Ôi! Nàng thật sự là một nữ nhân động lòng người!

Tiến vào trong cơ thể của nàng có thể làm cho kẻkhác mất hồn như thế!

Hắn liều lĩnh ra vào nàng, rút ra hoàn toàn, sau đóhung mãnh cắm vào, hết lần này đến lần khác xỏxuyên qua nàng một cách triệt để.

Hai chân bị đặt trên vai hắn, nàng không có chỗ đểtrốn, chỉ có thể mặc hắn cố tình làm bậy, cảm giáclối vào bị bỏng lại trỗi lên, nàng cảm giác hắn ởtrong cơ thể nàng càng ngày càng to lớn, làm chonàng nàng nghẹn ngào ra tiếng.

"Tướng quân. . . . . . Xin chàng. . . . . . Dừng lại. . .. . ." Đôi môi cánh hoa trắng bệch của nàng run rẩy.

"Ta muốn còn chưa đủ!" Lau mồ hôi chảy ra nhưmưa, Hàn Hương Dương nắm chặt cái mông tuyếttrắng của nàng, vì muốn tách ra đôi cánh hoa củanàng, mà hắn khoái ý rong ruổi ở nơi riêng tư giữahai chân nàng.

"Dừng lại. . . . . . Van xin chàng. . . . . . Buông. . . .. ." Tiếng nói của nàng khàn khàn , khóc lóc cầu xinhắn buông tha, sắc mặt tái nhợt giống như lúc nàocũng có thể chìm vào hôn mê.

"Có thể! Chỉ cần nàng cầu xin ta, giống như đêmqua." Hắn không thả lỏng tốc độ chút nào, nhìnchằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ củanàng, muốn nàng hoàn toàn thần phục.

Đêm qua? Không cần! Nàng không muốn phải nóinhững lời nói xấu xa dâm đãng như thế.

Nàng cau mày phe phẩy đầu, mím chặt đôi môi, cốgắng chịu đựng sức ép mà hắn đang gây ra trênngười nàng, điều này làm cho nàng điên cuồng dichuyển theo nhịp điệu ra vào của hắn. Cảm giácnóng rực cũng không biến mất, nhưng ở trong đócó trộn lẫn khoái cảm nhè nhẹ, làm cho nàng bị lạctrong thế giới cảm xúc.

Nàng muốn giải thoát thật nhanh, cảm giác vừa khôvừa nóng, vừa ngứa lại vừa tê dại này, làm chonàng không còn giống chính mình nữa, mà quantrọng nhất là, tiểu huyệt yếu ớt của nàng thật sựchịu không nổi thời gian hoan ái lâu dài, nàng muốnhắn buông nàng ra, nàng cần phải nghỉ ngơi!

"Không nói sao ? Có thể thấy được nàng cũng thíchnhư vậy." Hàn Hương Dương nhìn thấy nàng kiêncường chịu đựng, bộ dáng cắn môi không nói, cànglàm cho nam long giữa háng của hắn dũng mãnhđứng lên.

Bàn tay to đem chân Liễu Nhữ Nhã ép về hướngbầu ngực nở nang của nàng, làm cho cả hoa huyệtphơi bày ra ngoài, bại lộ dưới tầm mắt của hắn. Bởivì thời gian gần gũi dài làm cho đóa hoa sung huyếtsưng đỏ, không có sức trở mình ra bên ngoài, giữahai chân nàng còn có rất nhiều dấu vết do bị gặm,cắn.

Hàn Hương Dương thẳng lưng lên, mũi nhọn namtính nhắm ngay vào hoa huyệt vô lực phản kháng,liên tục xuyên thẳng vào. Lần này vật nam tính tiếnvào càng sâu, càng nhanh, bên trong lối vào rõ ràngrun rẩy vài cái, hắn thở ồ ồ, tiếp tục đong đưa thắtlưng tráng kiện.

Không! Không cần! Dừng lại!

Toàn thân Liễu Nhữ Nhã bị che kín bởi mồ hôi,giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào run rẩy làm chongười ta nghe thấy phải đau lòng.

"Xin chàng. . . . . . Buông tha thiếp. . . . . . Đau. . . .. ." Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía hắn.

"Nói!" Giọng nói trầm thấp vẫn thật kiên trì.

"A!" Hắn hung hăng tiến nhập nàng, khiến cho nàngkêu "A" một tiếng.

Liễu Nhữ Nhã hít sâu một hơi. Nàng không muốnnói, nàng không nghĩ nói, nàng không muốn khuấtphục!

Nhưng nàng lại muốn hắn buông tha nàng, nàngchịu không nổi . . . . . . Hàng đêm hầu hạ làm chonàng từ từ gầy yếu, ý thức cũng dần dần không rõràng, cả người hốt hoảng . . . . . . Nàng khôngmuốn hắn chạm vào nàng! Ít nhất hiện tại là nhưvậy!

Chỉ trừ phi nghe theo yêu cầu của hắn, nếu khôngtối nay hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn nhấtđịnh nuốt nàng vào trong bụng, ăn nàng sạch sẽ,ngay cả cặn cũng không chừa lại!

"Ưm. . . . . ."

Lại là một cú va chạm mãnh liệt, nàng rên rỉ ratiếng.

"Tướng quân. . . . . . Xin chàng. . . . . . Thả thiếp. .. . . ."

"Nói!" Lời nói của hắn như núi đá ngàn năm, khôngthể lay động.

Cảm nhận sâu sắc dưới thân truyền đến co rút,ngầm báo cho nàng thể lực đã đạt tới cực hạn.

"Tướng quân, hãy ——" Nàng không muốn nói đâu!

"Hãy cái gì?"

Nàng cuồng loạn hô lên "Hãy —— dùng lực mộtchút nữa!"

"Còn gì nữa?" Giọng nói nam nhân trầm thấp từngbước từng bước ép sát nàng.

Không muốn! Nàng không muốn hơn nữa!

"Hãy. . . . . . vào sâu một chút!" Miệng tự động cấtlên tiếng nói, làm cho Liễu Nhữ Nhã cảm thấy đókhông phải là giọng nói của chính mình.

Ngươi không phải người! Là cầm thú! Trong lòngnàng điên cuồng hô to.

Hàn Hương Dương vừa lòng cúi thân xuống, thởhổn hển, khàn khàn nói bên tai nàng: "Nàng xem,nàng không phải đã chủ động nói sao? Ngoan, NhãNhi." Trong âm điệu ẩn chứa đắc ý dạt dào.

"Sau đó thì sao?" Hắn còn không buông tha nàng,lửa nóng dưới thân lại hung mãnh vọt vào trong cơthể mảnh mai của nàng.

"A —— Xỏ xuyên qua thiếp! Xé rách thiếp! A ——"Liễu Nhữ Nhã giống như điên rồi, la hét ầm lên,nước mắt rơi như vỡ đê. Nàng không muốn a!Nhưng nàng chịu không nổi!

Mầm móng nóng rực theo tiếng thét chói tai củanàng phun ra ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.

Cuối cùng hắn cũng buông tha nàng .

Ngay lúc này.

Chương 5

Thủ Nhi có kinh nghiệm nâng dậy Liễu Nhữ Nhã,Xảo Nhi đã đổ đầy nước ấm vào bồn tắm lớn , phíatrên còn rải một ít cánh hoa thảo dược, đó là thứmà nàng xin được từ Tiến đại thẩm, trợ giúp rất tốttrong việc thư giản gân cốt.

Hai người dìu Liễu Nhữ Nhã ngồi vào trong bồntắm, cẩn thận giúp nàng lau chùi, ngầm hiểu ý nhaucố gắng xem nhẹ dấu vết hồng hồng tím tím trênngười chủ tử cùng với ánh mắt dại ra của nàng—— những ngày gần đây nàng đều là bộ dạng này.

Nha hoàn bên cạnh dùng nước tẩy đi chất lỏng trênngười Liễu Nhữ Nhã, dùng khăn lau đi nước mắttrên mặt nàng, vuốt chải những sợi tóc đen nhánhtrên mái tóc dài, sau đó nhẹ nhàng nâng nàng dậy,rồi lau khô thân thể, giúp nàng mặc quần áo chỉnhtề.

Liễu Nhữ Nhã giống như là búp bê, để tùy ý nhahoàn sắp đặt. Sau khi buộc sơ búi tóc, đeo xongtrang sức trang nhã, nàng cũng không nhúc nhíchngồi ở trong phòng. Chỗ nào nàng cũng khôngmuốn đi, ở trong phòng xem ra an toàn hơn cả, ítnhất khi Hàn Hướng Dương bắt buộc nàng hoan áicũng không có người nhìn thấy.

Ngày ấy ở bên hồ, dưới ánh sáng ban ngày, hắn. . .. . . Hắn có thể cưỡng bức nàng ngay trên ghế đá!Trời biết lúc ấy nàng có kêu đến mức toàn bộTướng quân phủ đều nghe thấy hay không, nàng chỉnhớ rõ hắn không ngừng nói nhỏ ở bên tai nàng:"Không cần chịu đựng! Kêu ra đi——"

Không! Nàng không bao giờ ... phải mất mặt nhưthế nữa , ở mãi trong phòng, ít nhất sẽ không làmcho người ta thấy tiếng kêu của nàng.

Nàng không phải dâm phụ, nhưng vì sao hắn đối đãivới nàng như dâm phụ chứ? Liễu Nhữ Nhã yên lặngtự hỏi.

Nàng rủ đầu xuống , ánh mắt mờ mịt nhìn Xảo Nhicẩn thận giúp nàng mặc vào bộ xiêm y trắng bằngtơ lụa Nguyệt Nha, lộ ra ánh mắt ai oán —— cuốicùng nó không phải bị kéo, thì cũng bị xé rách,đáng tiếc cho bộ xiêm y hoàn mỹ.

Vì sao hắn luôn thô lỗ như vậy, dường như làm bấtcứ chuyện gì đều khẩn cấp? Nàng không hiểu hắn,thái độ của hắn cũng khiến nàng không cơ hội hiểubiết hắn, hắn với nàng dường như là người ở haithế giới khác nhau, không giống như Lữ công tử cóthể cùng nàng thảo luận vẻ đẹp thi từ, cuộc sống annhàn chỉ tập trung trong sách vở ——

Sao nàng lại đột nhiên nhớ tới Lữ Thiệu Đình?!Không thể nào, nếu đã gả vào Tướng quân phủ, thìkhông nên suy nghĩ nhiều.

Nàng đã là người của tướng quân, tâm cũng. . . . . .

Tâm thì sao?

Liễu Nhữ Nhã nín thở tự hỏi. Tâm thì sao? Tâmcũng thuộc về tướng quân sao?

Nàng nhìn chằm chằm đôi giầy thêu lộ ra dưới lànváy. Rất lâu sau đó, thở dài một hơi.

Từ khi nào thì sửa miệng gọi hắn tướng quân vậy?

Mãi cho đến lúc bầu trời tối đen, Hàn HướngDương đều không có trở về phòng. Liễu Nhữ Nhãcũng ngồi ở mép giường không nhúc nhích, nàngcứ ngồi cả ngày như vậy, tùy ý để cho hai mắt mìnhnhìn mông lung như đi vào cõi thần tiên, rất hư ảo,chỉ còn chờ Hàn đại tướng quân vào phòng đòi hỏinàng.

Chỉ cần Hàn Hướng Dương vào trong phòng, bấtluận nàng đang làm chuyện gì, cũng đều lập tức bịgián đoạn, sau đó liền nghe âm thanh sột soạt cởibỏ quần áo, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không,thân thể có chuẩn bị sẵn sàng hay không, hắn đềumạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của nàng ra sứcchiếm đoạt, tàn sát và chà đạp bừa bãi !

Bây giờ nàng đã hiểu, cho nên cái gì cũng khônglàm, ngồi yên chờ hắn, thậm chí trong lòng nàngcòn trào phúng nghĩ, ít nhất như vậy có thể duy trìmột ít khí lực, để khi hoan ái không đến mức vừavào liền lập tức hôn mê.

Hắn thích thân thể của nàng như vậy sao?

Hắn biết nàng có ưu điểm hơn những người khácsao?

Hắn. . . . . . Yêu nàng sao?

Khi Hàn Hướng Dương về muộn, có rất nhiều nghivấn hiện lên trong lòng Liễu Nhữ Nhã, tuy rằng ngàyđó nàng là bị ép buộc gả vào Tướng quân phủ,nhưng trong lòng nàng vẫn luôn hy vọng phu quâncủa mình yêu thích mình, yêu thương mình.

Nhưng Hàn Hướng Dương, hắn. . . . . .

"Phu nhân."

Liễu Nhữ Nhã đang suy nghĩ thì bị tiếng kêu to củaXảo Nhi cắt ngang, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chuyệngì!"

"Phu nhân, hôm nay tướng quân sẽ không trở về.Thế lực giặc Oa ở vùng duyên hải Chiết Giang lạinổi dậy, tướng quân phải lập tức chạy tới tiền tuyếnrồi." Xảo Nhi hưng phấn nói, cứ như chuyện rất bìnhthường.

Tướng quân không ở trong phủ, rốt cục chủ tử cóthể yên tâm tĩnh dưỡng một chút. Thủ Nhi bên cạnhcười híp mắt.

Liễu Nhữ Nhã nhìn nha hoàn thân cận đứng trướcmắt, không thể tin nói: "Ngươi nói chính là thật sự?"

Xảo Nhi ra sức gật đầu.

"Phu nhân, hay là dùng bữa sớm một chút, sau đónhân cơ hội này nghỉ ngơi đi!"

Ngay tức thì Liễu Nhữ Nhã còn không thể tiếp nhậnđược tin tức này. Hắn. . . . . . Hắn đi rồi, xem ra sẽkhông còn ai cuồng vọng đòi hỏi nàng nữa, sẽkhông ở dưới ánh sáng ban ngày làm ra hành vicảm thấy thẹn, không có hắn mạnh mẽ kiềm chế?Hay là. . . . . .

"Hắn. . . . . . Khi nào thì hắn trở về?" Giọng nói tinhtế có một tia run rẩy. Chẳng may hắn sẽ trở lại sauvài ngày, vậy thì không phải cũng giống nhau sao?

"Phu nhân yên tâm, nghe Tiến bá nói, lần này tướngquân đi, ít nhất cũng phải nửa năm đến một năm!"

"Vậy à. . . . . ." Liễu Nhữ Nhã không biết bản thânnên có phản ứng như thế nào. Vui sướng sao? Phuquân của mình ra tiền tuyến, kẻ làm thê tử còn cóthể vui mừng sao? Hay là Bi thương? Chỉ tại hắnkhông hề phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng yêu cầugiao hoan, vì sao nàng phải bi thương!

Những cảm xúc rắc rối phức tạp chậm rãi dâng lêntrong ngực nàng.

"Phu nhân mau mau dùng bữa tối đi, nô tỳ cùng vớiThủ Nhi chắc chắn sẽ chăm sóc người mập mạp,trên người trắng noãn không tỳ vết."

Thủ Nhi ở bên cạnh gật đầu tán thành.

"Các ngươi. . . . . . Tại sao lại vui vẻ như vậy?"

"Chẳng lẽ phu nhân không vui sao?" Nha hoàn bênngười làm sao không biết tháng này chủ tử đã sốngcuộc sống như thế nào. Phu nhân gầy rạc cả người!Đều là lỗi của tướng quân.

"Ta. . . . . ." Liễu Nhữ Nhã rủ mi suy nghĩ, khôngbiết nên trả lời như thế nào.

Sau đó nàng ngẩng đầu, thoáng ngượng ngùng nởnụ cười, ba người ở trong phòng cười tươi nhưhoa.

Trải qua mấy tháng được Xảo Nhi và Thủ Nhi cẩnthận chăm sóc, thân mình Liễu Nhữ Nhã dần dầnkhang phục, tinh thần cũng hồi phục như bìnhthường, không còn thấy ánh mắt chậm chạp ngâydại. Xảo Nhi cũng lén lút bí mật mang theo thư củaLữ Thiệu Đình vào phủ, để cho Liễu Nhữ Nhã giảibuồn.

Mùa xuân tới rồi, khắp nơi trong Dật Cảnh viên đềulà mùi hoa, ong bướm sặc sỡ bay múa, vạn vật vuisướng đón quang vinh, thấy Liễu Nhữ Nhã tâm tìnhsung sướng, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười.

Nàng ngồi bên hồ trong Dật Cảnh viên xem thư củaLữ Thiệu Đình gởi, trong thư viết một bộ câu đối:

Độc lập bản kiều, nhân ảnh, nguyệt ảnh bất tùy lưuthủy khứ.

Gần đây Lữ Thiệu Đình đang suy nghĩ vế dưới,nhưng nghĩ mãi không ra, đành phải gởi thư xinnàng giúp đỡ. Liễu Nhữ Nhã nghiêng đầu một chút,ngước mắt thì thấy xa xa ở chân núi hình như cómột gian nhà tranh ——

Nàng nghĩ ra rồi!

Liễu Nhữ Nhã vội vàng cầm lấy bút lông ở trên bànđá, chữ viết thật đẹp, viết:

Cô miên mao xá, thi hồn, mộng hồn bính trục cốhương lai.

Sau khi viết xong, tạm thời nàng hay dùng haimiếng ngọc bích đè ở hai bên. Đợi cho ráo mực,mới kêu Xảo Nhi đưa đến Lữ phủ ở Nam LiễuHạng.

Gió mát quất vào mặt, nàng ngáp một cái nho nhỏ,nằm ở trên mặt cỏ xanh biếc bên hồ khẽ nhắm mắtlại, nơi này sẽ không có ai đến quấy rầy không giannho nhỏ của nàng, nàng có thể yên tâm ngủ.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy vô cùng oibức, hơi nóng làm cho nàng tỉnh lại —— thì ra làtrên người có tấm chăn rất dày, khó trách tại saolại nóng như vậy! Che đậy ánh mắt xinh đẹp, khóemắt đảo nhanh qua người ở bên cạnh bàn đá, nàngđảo lộn thân mình biến thành nằm nghiêng, đưalưng về phía bàn đá, ôm lấy tấm chăn dày, nói:"Xảo Nhi, đem bức thư ta viết để trên bàn đưa đếnchỗ Lữ công tử ở Nam Liễu Hạng đi."

Ánh mắt nàng sáng rực, đen trắng rõ ràng, nhìntrong suốt như hồ nước, cảm thấy chính mình thậtsự rất hạnh phúc. Sau giờ Ngọ có thể nhàn nhã nhưthế, còn có nha hoàn bên người cẩn thận chăm sóc.. . . . .

Không nghe thấy Xảo Nhi trả lời, Liễu Nhữ Nhã cảmthấy thật kỳ quái, cười khẽ nói: "Xảo Nhi, ngươi làmsao vậy? Đừng nói với ta là ngươi đã quên đườngđến Lữ gia ở Nam Liễu Hạng phải đi như thế nàonha!"

"Ta đương nhiên biết Nam Liễu Hạng đi như thếnào!" Giọng nói trầm thấp đáp lời!

Trong thoáng chốc máu toàn thân Liễu Nhữ Nhãđều đông lại, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặtnhỏ nhắn, ngũ quan đoan chính , hai tay ôm chặttấm chăn dày đột nhiên không có độ ấm, ánh sángtrên mặt hồ như là ngàn mũi kiếm giết người đâmthẳng vào mắt nàng

Sao nàng lại không cảm thấy được đây là cảm giácyên bình sau giờ Ngọ vậy!

Ông trời đừng có trêu đùa nàng chứ.........

"Nói!" Hàn Hướng Dương lạnh lùng nghiêm mặt, haitay khoanh trước ngực đứng ở trước giường,khuôn mặt tuấn tú thô lỗ vì phẫn nộ mà vặn vẹo, cảngười tản ra hơi thở giết người.

Xoa bóp cổ tay sưng đỏ, từ bên hồ bị người ta kéoném lên giường, hốc mắt Liễu Nhữ Nhã ửng đỏ, nói:"Đó là Lữ công tử gởi thư hỏi thiếp vế dưới nên đốinhư thế nào, chỉ có vậy thôi."

"Thời điểm ta không ở trong phủ, nàng đều thư luithư tới với hắn, ngấm ngầm làm bậy sau lưng ta?!"Hàn Hướng Dương rống lên giận dữ.

"Thiếp không có! Thiếp cùng Lữ công tử không cóquan hệ gì mà không thể cho người khác biết! NếuTướng quân không tin, có thể hỏi người trong phủ,cũng có thể hỏi nha hoàn Xảo Nhi, Thủ Nhi bên cạnhthiếp." Giọng nói của nàng gần như sắp khóc

"Hừ! Nha hoàn là người của nàng, tất nhiên sẽ nóigiúp cho nàng." Mắt hắn càng lạnh hơn . Ngay cảnha hoàn cũng đều biết Lữ Thiệu Đình? !

"Tướng quân, Nhữ Nhã thật sự không có, thiếp chỉlà cùng Lữ công tử thảo luận một ít thi thư để giảibuồn, chưa bao giờ cùng hắn gặp mặt."

"Đều là do ngươi nói!" Hàn Hướng Dương rốngcàng lớn hơn.

Liễu Nhữ Nhã cúi đầu không nói, nàng biết hắn nghekhông lọt tai lời của nàng, nàng chỉ sợ hãi chuyệnkế tiếp. Quả nhiên ——

"Cởi!"

Liễu Nhữ Nhã nhắm chặt hai mắt, cố nén nước mắtsắp chảy ra, cắn đôi môi cánh hoa của mình. Ôngtrời! Nàng nên làm cái gì bây giờ? Hắn đã trở lại,nhưng không hề thay đổi chút nào.

Nàng cúi đầu, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, cả ngườicuộn mình ở một góc giường lớn.

Nàng không cần! Nàng không muốn hắn đối đãi vớinàng tàn bạo như vậy!

Nhưng ở trong mắt Hàn Hướng Dương, hành độngnày như là vì Lữ Thiệu Đình mà thủ thân như ngọc.

Không chịu để hắn chạm vào? Được, hôm nay sẽdạy cho nàng biết người đó là ai!

Hàn Hướng Dương kéo nàng từ trong góc giườngra, mãnh liệt ép chặt nàng vào giường, bàn tay tovung lên, xiêm y tơ lụa trên người nàng lập tức bịxé thành mảnh nhỏ, sau đó hắn cũng xé rách quầnáo trên người mình.

Hai thân hình trần trụi lập tức giao triền cùng mộtchỗ, Liễu Nhữ Nhã không thể phản kháng, cũng vôlực phản kháng, nàng chỉ biết là đêm nay HànHướng Dương nhất quyết không sẽ bỏ qua chonàng.

Ở trên giường thở gấp không thôi, nàng biết cuộcsống an nhàn mấy tháng qua sẽ sớm tan như ảomộng.

Cầm thú! Trong lòng nàng thầm mắng nhiếc.

Nhưng tên cầm thú này cũng là trượng phu củanàng!

Nước mắt thê lương bi ai của nàng chảy xuống . . .. . .

Phòng ngủ chủ của Dật Cảnh viên cả đêm đèn đuốcsáng trưng, trong phòng không ngừng truyền đếntiếng thở dốc ồ ồ và tiếng gầm nhẹ nam tính, cùngvới tiếng rên rỉ ưm ưm khóc lóc cầu xin buông thanữ tính.

Đêm dài đằng đẵng ——

Độc lập bản kiều, nhân ảnh, nguyệt ảnh bất tùy lưuthủy khứ.

Cô miên mao xá, thi hồn, mộng hồn bính trục cốhương lai.

Hàn Hướng Dương nhìn thấy dáng vẻ nhỏ xinh mêman trong lòng ngực, trong đầu lại nhớ tới câu đốinày. Độc lập bản kiều (Cầu gỗ lẻ loi)? Lữ ThiệuĐình kia quả nhiên chưa quên được Nhữ Nhã, mộtmình lẻ loi đứng bên cầu nhỏ thương nhớ nàng, còncường điệu bóng người không theo nước chảy đi, ýlà nói hắn còn đang chờ nàng sao? Chê cười! NhữNhã đã là thê tử của hắn, hắn cả đời cũng không sẽbuông tay!

Cô miên nhà tranh. . . . . . Ý nàng là khuê phòng côquạnh sao? Cũng khó trách, hắn vừa đi đã vàitháng, để nàng một mình phòng không gối chiếc . . .. . Nhưng không sao, hắn nhất định bồi thường chonàng.

Ngón tay chai sần vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi,khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trông thật mỏi mệt,mày liễu nhíu lại —— quả thật nàng rất đẹp, so vớihồi mới gả vào phủ còn đẹp hơn. Cuộc chiến kịchliệt ở biển Đông làm chậm trễ thời gian của hắn,ngay sau khi xong hắn liền tức tốc cưỡi ngựa lênđường hồi phủ, hắn rất muốn nàng, hắn muốn gặpnàng! Khi hắn tìm được nàng, thì phát hiện nàngngủ như đứa trẻ con, thoải mái yên tỉnh nằm trênthảm cỏ xanh mướt, trên khóe môi anh đào còn cónụ cười thản nhiên.

Có lẽ nàng không có dung nhan tuyệt mỹ, nhưngtrên người lại tản mát ra hơi thở làm cho người tacảm thấy được ở bên cạnh nàng thật là thoải mái,an toàn, không cần bố trí phòng vệ.

Hàng năm chinh chiến làm cho thể xác và tinh thầnhắn lúc nào cũng mệt mỏi, ở trên người nàng, hắntìm được năng lực khiến cho chính mình bình tĩnhtrở lại, vui vẻ rất nhiều, hắn không ngừng muốnnàng, nghĩ muốn dựa vào sự kết hợp của hai ngườilàm tăng thêm cảm giác an toàn cho mình. Hắnkhông phải không nhìn thấy thân thể mảnh mai củanàng, nhưng hắn chính là nhịn không được.

Có rất nhiều đêm, lênh đênh trên mặt biển tối đen,hắn nhìn trăng sáng nhớ về nàng. Hắn hận khôngthể liều lĩnh chạy như điên hồi phủ, đối mặt vớinàng, yên lặng đắm chìm trong sự dịu dàng, thanhtao nhã nhặn của nàng........

Nhưng khi hắn trở về lại thấy nam nhân khác viếtthư cho nàng, hắn tức đến điên rồi, mất hết lý trívọt vào trong cơ thể nhu nhược của nàng, có ý địnhlàm đau nàng, mãnh liệt mà cuồng bạo đòi hỏi, làmcho nàng lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt, chống đỡhết nổi mà ngất đi.

Ở dưới ánh sáng êm dịu của nến, Hàn Hướng Dương dùng sự dịu dàng hiếm thấy vuốt ve Liễu Nhữ Nhã. Mày liễu nhíu chặt dần dần dãn ra, sauđó nàng phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, chìm vào giấc ngủ.

Chương 6

Bạt Nguyên, đem bức thư này đưa đến chỗ củaTĩnh Hải đại tướng quân."

"Dạ!"

Sáng sớm, Hàn Hướng Dương liền viết một bứcthư, muốn phó tướng Bạt Nguyên đưa đi PhúcChâu, đến phủ của Tĩnh Hải đại tướng quân. Hắnđứng lên, từ trong thư phòng bước ra bên ngoài,cây cỏ xanh mướt, xuân ý dạt dào. Hắn lửng thữngđi ở Dật Cảnh viên, hít sâu một ngụm hơi thở củamùa xuân.

Hắn đang muốn đi đến phòng ngủ chủ, nhìn xemLiễu Nhữ Nhã chải tóc xong chưa, rồi mang nàng rangoài đi một chút, đi qua rừng cây rậm rạp bêncạnh, lại nghe thấy có người cố hết sức hạ giọngnói chuyện với nhau, theo bản năng hắn ẩn thân ởmặt sau hòn núi giả.

"Tướng quân trở về, phu nhân lại sống những ngàykhổ sở ." Một giọng nói mềm mại vang lên.

"Không ngờ lần này tướng quân sẽ trở lại nhanhnhư vậy." Giọng nói người kia trả lời.

"Đúng vậy! Sáng nay ta thấy vẻ mặt đau khổ củaXảo Nhi, thì đã biết tối hôm qua tướng quân lại yêuthương phu nhân triệt để cả đêm rồi."

"Chuyện này đối với phu nhân không biết là tốt haylà xấu. . . . . . Lần trước tướng quân trở về, phunhân gầy rạc cả người, tinh thần cũng không đượctốt." Nói xong còn thở dài một hơi.

"Được trượng phu yêu thương là mong ước củamỗi người đàn bà, nhưng tướng quân tinh lực hơnngười, nên mới có thể khiến cho phu nhân khôngxuống giường được."

"Nói không chừng phu nhân không thích như vậy.Khi Tướng quân ở trong phủ, nét mặt phu nhân đầyu sầu, mãi đến sau khi tướng quân ra tiền tuyến,người mới khôi phục tươi cười, dưới sự chăm sóccẩn thận của Xảo Nhi, Thủ Nhi thân thể mới hồiphục khỏe mạnh. Nhưng lần này. . . . . ."

"Theo như ngươi vừa nói, ta mới nhớ tới, từ lần màở bên hồ tướng quân ôm phu nhân quần áo khôngchỉnh trở về phòng, sau đó dường như phu nhân đãkhông cười qua một lần, mãi đến khi tướng quânrời khỏi phủ."

"Ta từng nghe Thủ Nhi nói, tướng quân tốt nhất nênnạp thiếp, hoặc thật lâu mới trở về một lần, như vậyphu nhân sẽ không vất vả. . . . . . Bọn người ThủNhi nói cứ như tướng quân bắt nạt phu nhân vậy."

"Suỵt, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để chongười khác nghe thấy, nếu không sẽ mang đếnphiền phức cho Xảo Nhi, Thủ Nhi đó ."

"Ờ, phải. . . . . . Nghe nói phu nhân vốn là con dâucủa Lữ phủ ở Nam Liễu Hạng, là tướng quân kiênquyết muốn cưới phu nhân vào phủ."

"Đúng vậy! Ta nghe Thủ Nhi nói vị Lữ công tử kianhân phẩm rất tốt, lại yêu thích tài hoa của phunhân, ngay cả sính lễ đều đều đã đưa tới, nhưng lạibị tướng quân đoạt mất người."

"Bây giờ tướng quân đã trở lại, chỉ sợ phu nhân sẽkhông có cơ hội cùng Lữ công tử thư lui thư tới ."

"Ta nghe Xảo Nhi nói, nàng ấy chỉ hy vọng thân thểphu nhân có thể sống qua được lúc này. . . . . .Nàng ấy còn nói tướng quân sao còn không chịu rờikhỏi phủ chứ!"

"Ai! Cũng khổ cho các nàng. Nhìn thấy chủ tử ngàycàng gầy yếu, mặc kệ là ai cũng đều cảm thấy đaulòng quá."

Hai tiếng nói dần dần biến mất ở đầu rừng cây.

Ngay cả nha hoàn bên trong phủ cũng đều biếtchuyện nàng thư lui thư tới với Lữ Thiệu Đình! Nhahoàn thân cận của nàng còn hy vọng hắn sớm ngàyrời đi!

Liễu Nhữ Nhã!

Một cước đá văng cửa phòng, Hàn Hướng Dươngnắm cổ tay tinh tế Liễu Nhữ Nhã lên, dùng sức thậtmạnh, dường như muốn bóp nát nàng.

"Tướng quân, chàng làm đau thiếp." Liễu Nhữ Nhãnhíu chặt mày liễu, thấp giọng hô.

"Ngươi vụng trộm ở sau lưng ta, đã trở thành điềumà cả thiên hạ đều biết!" Hắn rống to với nàng.

"Nhữ Nhã không có, tướng quân minh giám!" Nàngmuốn thoát khỏi bàn tay to của hắn.

"Vậy nha hoàn bên trong phủ làm sao biết ngươicùng Lữ Thiệu Đình thư lui thư tới!" Hắn tức giậnphẫn nộ phun những lời này lên khuôn mặt nhỏ nhắnmềm mại của nàng.

"Trong những bức thư ấy đều chỉ là chút văn thơđối ngẫu, nếu Nhữ Nhã đối đúng, một số câu đối sẽđược ca tụng, xác nhận là từ chổ Lữ công tử truyềnra, chuyện này cũng không phải bí mật a! Thiếpkhông có vụng trộm, tướng quân không thể nói oancho thiếp! Nếu tướng quân không thích, sau nàyNhữ Nhã tuyệt đối sẽ không thư lui thư tới với Lữcông tử nữa."

Những lời nói này thật là đúng lý hợp tình, HànHướng Dương nhất thời không còn gì để chống đỡ.Vẻ mặt hắn bình tĩnh lại hỏi: "Vậy vì sao nàng hyvọng ta sớm ngày rời phủ?"

"Nhữ Nhã không có. Tướng quân thật vất vả mớihồi phủ, thiếp làm sao muốn quân nhanh chóng rờiphủ chứ!"

"Vậy nàng hy vọng ta ở lâu một chút sao?"

"Vâng." Liễu Nhữ Nhã trái lương tâm, gật gật đầu.

Hàn Hướng Dương nhếch lên một trận cười, nóisâu xa khó hiểu: "Được, ta khiến cho nguyện vọngcủa nàng trở thành sự thật! Sáng nay ta đã đưa thưđến chỗ Tĩnh Hải đại tướng quân, nhờ hắn giúp tatuần tra vùng biển Đông. Hơn nữa, nội trong hainăm giặc Oa ở vùng duyên hải đều không còn sứcđể tiếp tục làm loạn, cho nên vi phu có thể làm nhưnàng mong muốn, ở lâu một chút ."

Liễu Nhữ Nhã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, haichân như nhũn ra, gần như đứng không vững nữa!

Nàng biết khi hắn cười rộ lên trông rất đẹp, chỉ làlần này nàng lại cảm thấy được nụ cười kia như ẩnchứa đao kiếm có lực sát thương rất mạnh, nàngdường như bị lời nói của hắn đẩy vào vực sâu u tốikhông thấy đáy!

Ông trời ơi! Nàng có thể chống cự được quá hainăm không?

Dục vọng của Hàn Hướng Dương dường như vĩnhviễn không tắt, thường xuyên cùng thê tử nhốt trongphòng cả ngày, cũng không sợ người khác nói hắnkhông thể - rời xa thê tử —— chính xác là hắn sẽkhông - rời xa nàng, hắn thích tư vị mất hồn ở trênngười nàng, hơn nữa hắn cũng không cần che dấu.

Nhưng việc không che dấu này lại làm cho Liễu NhữNhã xấu hổ không thôi. Nàng hy vọng tướng côngcó thể nhìn thẳng vào con người nàng, đó là nộitâm, tính tình, sở thích, ước nguyện của nàng, nàngkhông hy vọng thứ mà hắn thích chỉ là thân thể củanàng, điều này làm cho nàng cảm thấy bản thânnhư là nữ tử lấy thân hầu hạ người, trong lòng thậtsự cảm thấy rất khó chịu.

Hàn Hướng Dương lại trở về làm cho tinh thần củanàng bị áp lực rất lớn, cả ngày thần kinh nàng đềucăng như dây đàn, không dám rời khỏi phòng.

Hôm nay, giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh sángchói chang, ở phía rừng cây của Dật Cảnh Viêntruyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân, giọngnói nam tính khàn khàn trầm thấp ra lệnh: "Nhữ nhã,kêu thành tiếng đi, không cần chịu đựng, kêu cho tanghe!"

Thân hình nhỏ xinh của Liễu Nhữ Nhã bị Hàn HướngDương áp trên thân cây, đùi ngọc tuyết trắng bịnâng lên cao, quần áo trên người nàng có chútkhông chỉnh tề, nhìn ra được nó vốn dĩ là bộ xiêm ymàu quất, còn hắn lại là toàn thân trần trụi, lộ radáng người nam tính thật cường tráng.

Vật cứng rắn ở giữa hai chân hắn liên tục di chuyểntheo tiết tấu của thắt lưng, hai chân trắng mịn củanàng vô lực cứ đung đưa cao thấp theo hắn.

Cả người Liễu Nhữ Nhã đầy mồ hôi, vì cố nén tiếngrên rỉ khi giao hoan mà thống khổ không chịu nổi—— nơi này là bên ngoài, người hầu thường xuyênlui tới, nếu nàng kêu một tiếng, người khác nhấtđịnh sẽ nghe được. Nàng không muốn người khácnghe được!

Nhưng Hàn Hướng Dương muốn nghe.

"Không cần chịu đựng vất vả như vậy. Kêu ra đi,như vậy nàng sẽ thấy thoải mái chút." Hắn ở bên tainàng nói, kèm theo hơi thở ồ ồ, trong lời nói ẩnchứa vô hạn mờ ám.

Nàng cuồng loạn lắc đầu, hàm răng cắn mạnh môidưới đến mức chảy máu .

Xem ra nàng vẫn không khuất phục, Hàn HướngDương cười khẽ một chút, dùng hai ngón tay thô tovọt tới chỗ hai người kết hợp thân mật, xoa nắnviên tiểu trân châu lộ ra bên ngoài đóa hoa.

Toàn thân Liễu Nhữ Nhã run lên, rốt cục nhịn khôngđược, thét chói tai ra tiếng, "A ——"

"Đúng rồi, nương tử, chính là như vậy, để cho tabiết nàng cũng có cảm giác. Nàng kêu càng lớntiếng, ta mới có thể càng gắng gượng, vậy thì mớicó thể thỏa mãn nàng." Giọng điệu trầm thấp vanglên những từ ngữ tục tĩu.

"Không —— tướng quân, chúng ta trở về phòng đi—— không cần ở bên ngoài!" Nàng hít thở khôngxong, gian nan nói, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìnhắn.

"Nương tử, là nàng quyến rũ ta trước. Nàng đã đốtlửa, tất nhiên phải phụ trách dập tắt lửa trong cơthể ta." Hàn Hướng Dương vận động thắt lưngcường tráng, đem vật nam tính cứng rắn xuyên vàonơi sâu nhất trong hoa tâm, lấp đầy cơ thể nàng.

"Thiếp. . . . . . Thiếp không có quyến rũ chàng!Dừng tay. . . . . . Ưm ——" Liễu Nhữ Nhã còn chưanói xong, đột nhiên đã bị hắn hôn.

Nàng thật sự rất dư hơi ! Hàn Hướng Dương hắnmuốn nương tử của mình, còn cần xem địa phươngnào sao? Thật không hiểu nàng đang thẹn thùng cáigì!

Hôm nay hắn có lòng tốt muốn dạy nàng bơi, khôngngờ nàng uốn éo nhăn nhó, dám không chịu xuốngnước, nói cái gì mà hạ nhân nhất định sẽ nhìn thấythân thể của nàng.

Thấy vẻ mặt cầu xin của nàng, hắn cũng không épbuộc nàng nữa, mắc công người khác thật sự nghĩlà hắn ngược đãi thê tử!

Bản thân hắn rong chơi ở trong hồ nước trong suốtmột hồi lâu, đến lúc hắn lên bờ, lại phát hiện tiểunương tử của hắn nhìn hắn đến ngây ngốc, ngay cảkhi hắn đi đến trước mặt nàng, nàng cũng chưaphát giác ——

"Nương tử, nàng nhìn tướng công nhà nàng đếnchoáng váng à?" Hàn Hướng Dương cười hỏi.

Giọng nói trầm thấp làm cho Liễu Nhữ Nhã bừngtỉnh, nàng bối rối nói: "Không có chuyện đó. Nhữnhã đi lấy khăn cho tướng quân lau khô người." Nóixong, nàng vội vàng muốn đi vào nhà.

"Không vội, có nàng là được rồi."

Hàn Hướng Dương ôm cổ nàng, dùng xiêm y trênngười nàng lau khô bọt nước dính đầy trên thân thểcường tráng của mình, bầu ngực mềm mại tròn trịacọ xát hắn, đột nhiên kích thích lủi tới làm cho nàngthở nhẹ một tiếng.

"A. . . . . ."

Rất quyến rũ, đúng là thanh âm trêu người!

"Thanh âm này là mời gọi sao?" Tiếng nói khànkhàn ồ ồ vang lên ở nàng bên tai nàng.

"Tướng quân, đừng như vậy. . . . . . Nếu chàngmuốn, chúng ta vào trong phòng đi. . . . . ." Nàngrất sợ hãi hắn sẽ ngoài này muốn nàng.

Nàng hơi hơi giãy dụa, đùi không cẩn thận đụng tớivật nam tính của hắn, Hàn Hướng Dương thở hốc vìkinh ngạc, con ngươi đen lóe ra ngọn lửa sáng rực,"Nàng quả nhiên là đang quyến rũ ta. Nương tử,nàng châm mồi lửa, thì nên chuẩn bị trước."

Liễu Nhữ Nhã sợ tới mức quên luôn hô hấp. Hắnthật sự phải ở chỗ này muốn nàng sao? Không thể!

"Tướng quân, chúng ta quay về phòng đi. . . . . .Trong đó có giường. . . . . " Nàng đã hoảng đếnmức không biết chính mình đang nói cái gì.

"Không cần giường!" Hàn Hướng Dương gầm nhẹmột tiếng, bàn tay to xé rách bộ xiêm y mềm mạimàu quất của nàng, cũng cởi luôn chiếc yếm trướcngực nàng, áp sát lên đường cong trên thân hình lảlướt của nàng, tóm lấy mông nàng, vừa vọt vào hoahuyệt khép chặt của nàng, vừa đem nàng áp trênthân cây, cuồng vọng càn rỡ di chuyển liên tục.

Dưới ánh sáng ban ngày trong rừng cây, HànHướng Dương giống như dã thú, hết lần này đếnlần khác xỏ xuyên qua thân thể nhu nhược củanàng.

Tiếng thở dốc ồ ồ cùng với tiếng rên rỉ ưm ưmquanh quẩn cả rừng cây. . . .

Liễu Nhữ Nhã ngơ ngác ngồi ở trên giường, cảngày đợi ở trong phòng, lại trở về bộ dáng nhưtrước kia. Nàng không dám ra khỏi cửa, sợ hắn sẽở bên ngoài muốn nàng, làm cho nàng khó xử.

Liễu Nhữ Nhã cúi đầu xuống, nước mắt khổ sởchảy ra. Khuôn mặt của nàng vốn dĩ trắng nõn, bâygiờ lại có vẻ tiều tụy, dưới hốc mắt còn có dấu vếtmệt mỏi. Nghĩ đến hắn nói có thể ở lại bên trongphủ hai năm, trong lòng nàng bất chợt cảm thấychua xót. . . . . . Mấy ngày nay nàng cực kỳ thuậntheo hắn, hắn muốn nàng nói cái gì, nàng nói cáiđó, hắn muốn nàng làm động tác gì, thì nàng làmđộng tác đó. Bởi vì nàng biết, chỉ có như vậy mớicó thể khiến cho hắn nhanh chóng được thỏa mãn,để cho hắn buông tha nàng. Tuy rằng nàng luôn hítthở không xong, tinh thần hoảng hốt, nhưng dù saoso với ngất sau lần thứ hai rồi tỉnh lại, mà vẫn cònphát giác hắn đang mãnh liệt muốn nàng đến cùng.

"Nhữ Nhã." Tiếng nói trầm thấp vang lên, HànHướng Dương tinh thần sảng khoái bước vào trongphòng. Hắn chú ý tới thân thể của nàng càng ngàycàng yếu, cho nên hôm nay hắn đến thư phòng, saukhi xử lý xong công việc, liền dặn dò phòng bếp nấuchút thuốc bổ, muốn cấp cho nàng bồi bổ thânmình.

Thấy nàng rủ xuống trán, giống như khổ sở, giọngnói thô ráp của hắn lên tiếng hỏi: "Ai làm cho nàngrơi lệ?"

Chính là ngươi!

Liễu Nhữ Nhã vội lau chùi khóe mắt, hít hít thở, bìnhtĩnh nói: "Không, là hạt cát bay vào mắt ."

"Ngẩng đầu lên!" Vẫn là câu mệnh lệnh.

Nàng ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tục tằnganh tuấn của vị tướng quân cao lớn —— đây là phuquân của nàng a! Có điều mỗi lần hắn nói chuyệnvới nàng, dường như lúc nào cũng dùng câu mệnhlệnh. Trước đây nàng còn có thể thử gợi ý cho hắn,nhưng bây giờ nàng học được phải thông minh, cứxem mình như cấp dưới của hắn, ít nhất như vậy cóthể giảm bớt va chạm giữa hai người.

Con ngươi đen giống như hồ nước sâu không thấyđáy của Hàn Hướng Dương cẩn thận xem xét ánhmắt mọng nước của nàng, bàn tay to nâng chiếccằm nhọn gầy yếu của nàng di chuyển qua lại, mãicho đến khi hắn xem hai mắt của nàng thật cẩnthận, mới mở miệng nói: "Không thấy hạt cát."

Đương nhiên không có!

"Vâng." Nàng thuận miệng lên tiếng.

"Đi, đến phòng ăn đi. Đầu bếp có chưng cách thủychút thuốc bổ, còn có bỏ thêm một ít dược liệu vàothức ăn, nàng ăn nhiều một chút, bổ dưỡng thânmình."

Nàng gật gật đầu, đứng dậy, đi ở phía sau hắn.Bàn tay to của hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnhnhư băng của nàng—— mặc dù đang giữa giữa hè,nhưng đôi tay của nàng luôn có độ ấm rất thấp. Hắnnhíu chặt mày, càng thêm nắm chặt nàng, dườngnhư muốn đem độ ấm trên người mình, toàn bộtruyền hết sang cho nàng .

Hắn nắm tay nàng đi về hướng phòng ăn, đi theophía sau là phó tướng Bạt Nguyên và nha hoàn ThủNhi.

Trên bàn cơm trong phòng ăn sớm đã dọn lên thứcăn, bốn phía thoang thoảng mùi nhân sâm, trongkhông khí còn có một ít vị thuốc đông y, chắc làdùng không ít dược liệu trân quý, vợ chồng Tiến bávà một số người hầu đã sớm đứng ở một bên chờ.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Tiến đạithẩm ở một bên vội mang bát súp cho Liễu NhữNhã, miệng còn nhắc đi nhắc lại : "Phu nhân, ngườiphải ăn nhiều chút. Xem người gầy như vậy, mấyngày nay gió lớn, chỉ sợ phu nhân sẽ bị gió thổi baymất."

Liễu Nhữ Nhã gật đầu thuận theo, uống canh gà bổdưỡng trước mắt. Trong chốc lát, nàng chú ý tớichỉ có mình nàng ăn.

"Tiến thẩm, của tướng quân đâu?" Nàng hỏi.

"Đây là ngày hôm qua tướng quân đặc biệt dặn dòđầu bếp làm cho phu nhân. Tướng quân chưa baogiờ uống thứ này." Tiến đại thẩm đẫy đà mỉm cườinói.

Lúc này Xảo Nhi vội vàng từ bên ngoài chạy vào,"Phu nhân. . . . . ." Gặp Hàn Hướng Dương ở đây,nàng lập tức im miệng.

"Chuyện gì?" Liễu Nhữ Nhã tinh tế hỏi.

"Không. . . . . . Không có gì, chỉ là . . . . . Là XảoNhi tìm mãi không thấy bộ xiêm y thêu hoa với mâynên muốn hỏi một chút." Xảo Nhi lập tức khôi phụcbình tĩnh, tùy tiện đưa ra một cái cớ, đứng ở chủ tửbên cạnh, đối mặt Hàn Hướng Dương.

Liễu Nhữ Nhã gật gật đầu, cái miệng nhỏ tiếp tụcuống canh gà. Thật ra nàng biết uống thêm nhiềucanh gà nữa cũng không có tác dụng, bởi vì đầu sỏgây nên đang ngồi ở đối diện bàn tròn, nhìn chằmchằm nàng.

Hàn Hướng Dương nhìn thấy đôi môi cánh hoa táinhợt kia vì uống canh nóng mà hiện ra màu sắc đỏtươi ướt át, nhìn thấy cái miệng nhỏ của nàng nànguống từng ngụm từng ngụm canh gà, đôi hàng migiống như cánh quạt phủ lên đôi mắt sáng rực xinhđẹp của nàng. Mỗi khi uống một ngụm canh nàng lạichu cái miệng nhỏ thổi khí, cái miệng nhỏ nhắn kiamới ngon miệng làm sao, khiến cho hắn ước gì cóthể ăn nàng một ngụm.

"Lấy ra đây!" Cặp mắt đen Hàn Hướng Dương nhíulại, đột nhiên mở miệng.

Trong phòng ăn mọi người đều sửng sốt một chút,Liễu Nhữ Nhã nghĩ đến lời này là nói với nàng,ngước đôi mắt đẹp vừa vô tội lại bất đắc dĩ lên nhìnhắn, không biết hắn muốn nàng lấy ra cái gì.

"Hừ!" Hàn Hướng Dương vươn thân về phía trước,túm lấy nha hoàn Xảo Nhi bên người Nhữ Nhã, từtrong ống tay áo của nàng rút ra một phong thư.

"Tướng quân! Đó là gửi cho Xảo Nhi!" Xảo Nhi bốirối, lập tức quỳ xuống.

Hàn Hướng Dương vung bàn tay to lên, bút tíchcứng cáp của Lữ Thiệu Đình lập tức hiện ra, hắnliếc mắt một cái, cắn răng nói: "Gửi cho ngươi?Ngươi được gọi là Hàn phu nhân sao?"

Liễu Nhữ Nhã vừa nghe, cả người cứng đờ khôngthể nhúc nhích, vẻ mặt tiều tụy tái nhợt nay càngthêm không còn chút máu.

"Tướng quân! Đó là Lữ công tử báo cho phu nhânbiết, đầu thu hắn sẽ thành thân, tướng quân đừnghiểu lầm nha!" Xảo Nhi vừa run rẩy vừa nói.

Lời giải thích của Xảo Nhi, hắn hoàn toàn nghekhông vào.

Hàn Hướng Dương đứng sừng sững ở phòng ăn,thân hình cao lớn tản ra tức giận không thể ngănchặn, trừng mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã đang ngồi trênghế. Hắn đã trở về bên cạnh nàng, mà nàng cònkhông thể quên tình với vị hôn phu trước, ở saulưng mình vẫn lén lút cùng vị hôn phu thư lui thưtới?!

Đáng chết! Lần trước nàng còn thề sống thềchết,nói là sẽ không lặp lại chuyện này nữa, chỉ làlừa gạt thôi!

Sao nàng lại dám lừa hắn?!

"Chết tiệt! Liễu Nhữ Nhã, ngươi rõ ràng còn dámcùng Lữ Thiệu Đình vương vấn không dứt được?Hôm nay ta khiến cho ngươi biết ngươi gả chongười họ Hàn hay người họ Lữ!"

Hàn Hướng Dương đem thuốc bổ cùng với chén sứThanh Hoa trên bàn hất rơi xuống đất, chỉ có tiếngvỡ vụn của chén sứ thượng hạng lên tiếng trả lời,hắn ôm lấy Liễu Nhữ Nhã vẻ mặt đang kinh hoảng,sau đó ấn nàng nằm trên bàn tròn, thân hình caolớn đè ép nàng.

"Đừng mà! Tướng quân, buông!" Liễu Nhữ Nhã kêukhóc. Nàng biết hắn muốn làm cái gì, nhưng mànàng không nghĩ tới hắn có thể dám ở trước mắtbao người làm như vậy.

Hắn đương nhiên dám!

Hàn Hướng Dương dùng một chút lực, xiêm y trênngười Liễu Nhữ Nhã đã bị hắn xé rách một mảnglớn, lộ ra bả vai tuyết trắng, trên vai còn lưu lại dấuvết màu đỏ của những lần hoan ái tối hôm qua.Nàng ra sức giãy dụa, nhưng nàng rất gầy yếu, tấtcả chống cự tựa như châu chấu đá xe.

"Không cần! Không cần ở trong này! Van xin chàng,tướng quân! Thiếp xin chàng!" Liễu Nhữ Nhã quát tođến mức khàn cả giọng.

Người ở đây cũng đều bị dọa. Xảo Nhi là người đầutiên ra tiếng, vừa khóc vừa nói: "Tướng quân,chuyện này không liên quan đến phu nhân, là lỗi củaXảo Nhi, xin tướng quân buông tha phu nhân đi!"Nàng nhào về phía trước, muốn hất bàn tay to củaHàn Hướng Dương ra, lại bị nội lực của Hàn HướngDương đánh bay ra ngoài, ngã sấp xuống bên cánhcửa, trên trán chảy xuống tơ máu.

"Tướng quân. . . . . ." Là giọng nói của Tiến bá.

"Câm mồm!" Hàn Hướng Dương giận dữ, tiếng hôchấn động đến mức màng nhĩ mỗi người đều chịukhông nổi, ai nấy đều lấy tay bịt lỗ tai.

Hắn vén làn váy của Liễu Nhữ Nhã lên, lộ ra haichân trắng nõn cân đối của nàng , mọi người ở đâynhìn thấy đều thở hốc vì kinh ngạc ── tướng quânthật sự muốn làm như vậy!

Vợ chồng Tiến bá dùng ánh mắt chỉ thị hạ nhân dìuXảo Nhi đang chảy máu lui xuống, Tiến đại thẩm lôikéo Thủ Nhi đang khóc muốn rời khỏi phòng ăn.

"Tiến thẩm! Cứu ta!" Liễu Nhữ Nhã hai mắt đẫm lệkêu lên.

Vợ chồng Tiến bá tuy rằng đồng cảm với Liễu NhữNhã, nhưng đối mặt với chủ tử nhà mình, bọn họcũng không thể làm được gì. Tiến đại thẩm cúi đầukhép ánh mắt đồng tình, lôi kéo Thủ Nhi đi.

"Không cho phép đi!"

Mọi người nghe được lại ngây ngẩn cả người, ngaycả phó tướng Bạt Nguyên bình thường vẻ mặt luônnghiêm túc, nay cũng nhíu mày.

Phu nhân bị đặt ở trên bàn, quần áo đã rách rướikhông đủ che thân, cặp đùi đẹp cũng bị. . . . . .Tướng quân còn không cho phép hạ nhân rời đi,vậy. . . . . .

"Các ngươi nhìn cho ta! Nói cho nàng biết, ai là phuquân của nàng!" Ánh mắt của hắn rực lửa, rít gàodã man.

Không! Không cần! Hàn Hướng Dương, ngươikhông phải người! Ngươi là cầm thú!

Liễu Nhữ Nhã sống chết giãy dụa, hai chân đá loạnxạ, tóc dài đều rối loạn, nàng giống như con sơndương đợi làm thịt, một chút cơ hội thoát thân cũngđều không có.

Bọn người hầu xấu hổ đợi phòng ăn, ai nấy đều rủmắt xuống. Bọn họ đều nghe được âm thanh cầucứu của phu nhân, mỗi một tiếng kêu khóc như làdao nhỏ xẹt qua trái tim, thê lương và bất lực.

Nhưng bọn họ cũng biết, hiện tại ai dám làm tướngquân tức giận, thì cứ chờ đầu rơi xuống đất!

Liễu Nhữ Nhã nằm ngửa ở trên bàn, vừa vặn có thểthấy rõ ràng gương mặt bọn họ. Trên mặt bọn họcó xấu hổ, có khó xử, còn tỳ nữ đều đỏ mặt.

Nàng nhìn bọn họ, nhưng không một người dámtrực tiếp nhìn vào mắt nàng.

Nàng khóc rống, thét chói tai, mỗi người đều ngheđược, nhưng lại không có một người nào có thểcứu nàng, không một người nào dám cứu nàng!

Thân hình to lớn mạnh mẽ nằm ở trên người nàngxé tiết khố (quần lót) của nàng ra , tiếng tơ lụa bị xérách vang lên đánh sâu vào thần kinh mỗi người,trái tim của những người ở đây dường như cũng bịâm thanh xé rách kia xé thành hai mảnh.

Vật tượng trưng nam tính cực lớn của Hàn HướngDương đặt ở huyệt khẩu yếu ớt của Liễu Nhữ Nhã,tiếp đó nàng sẽ bị hắn yêu cầu kêu lên tiếng kêudâm đãng, mãi cho đến khi hắn vừa lòng mới thôi.

Không! Nàng tuyệt đối không để cho người ta nghethấy những lời này, được thốt ra từ trong miệngnàng!

Tuyệt đối không!

Tâm tư Liễu Nhữ Nhã rối bời, có mấy ý niệm hiệnlên trong đầu. Đột nhiên, nàng ngừng kêu khóc giãydụa, nằm ngửa ở trên bàn, nàng dùng ánh mắtchứa nước của mình nhìn kỹ từng khuôn mặt trongphòng ăn, thời gian dường như dừng lại ——

Thủ Nhi liên tục khóc, Bạt Nguyên xanh mặt, Tiếnđại thẩm đỏ mặt xấu hổ nhắm chặt hai mắt, Tiến báthoạt nhìn càng già nua . . . . . . Còn có một số tỳnữ bưng thức ăn nước trà, nàng đối với bọn họkhông có ấn tượng nhiều lắm, nhưng nàng biếtnhững người này đều là người lương thiện, bọn họchưa bao giờ hiểu lầm nàng, bọn họ biết quan hệgiữa nàng với Lữ Thiệu Đình là thanh bạch trongsáng, nhưng tại sao, ngược lại người luôn được coilà "Tâm địa vô cùng tốt, cực kỳ hiếu thảo" lại nhìnkhông ra chứ?

Tiếp theo, nàng kêu lên một tiếng đau đớn —— hắnvào được! Luôn mãnh liệt như vậy, dùng sức nhưvậy, khẩn cấp như vậy. . . . . . !

Liễu Nhữ Nhã cắn răng một cái, không cho mộttiếng động bật ra, chặt chẽ khóa lại cảm xúc ở tậnsâu trong yết hầu. Thoáng chốc nàng cảm thấy từtrong miệng trào ra chất lỏng ngọt ngào, nàngnhếch miệng, ý đồ giữ lại dịch ngọt trong miệng,không muốn để cho người khác phát hiện.

Nàng thấy những gương mặt quanh mình dần dầntrở nên mơ hồ, ánh mắt chậm rãi khép lại ——trong lúc mơ hồ nàng thấy vẻ mặt kinh hoảng củabọn họ, miệng mọi người hé ra kêu khóc thảm thiếtđến mức chói tai, nàng muốn an ủi bọn họ, nhưngnàng đã không còn sức lực, ngay cả tay cũngkhông cử động nổi.

Nàng thật sự mệt mỏi, rất muốn ngủ. . . . . .

"Mau gọi đại phu! Phu nhân cắn lưỡi !" Tiến đạithẩm hoảng sợ kêu lên, phòng ăn bỗng chốc trởnên hỗn loạn.

Hàn Hướng Dương ngây ngốc sửng sờ đứng ởtrước bàn, trừng mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã ở dướithân quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắntái nhợt suy yếu của nàng lộ ra một tia mỉm cười,máu tươi đang từ miệng nàng không ngừng chảyra, nhiễm đỏ đôi môi vốn dĩ không có một chúthuyết sắc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì chàng.

Sinh mệnh của ta.

Từ nay về sau có ý nghĩa.

Chương 7

"Phu nhân, uống thuốc đi." Thủ Nhi cẩn thận nângLiễu Nhữ Nhã dậy, đem từng thìa thuốc trong chénđút vào miệng nàng.

Một thìa nhỏ đút đến trong miệng nàng, nhưng hơnphân nửa chảy xuống quần áo tuyết trắng, nướcthuốc đen rơi trên quần áo trắng nõn trông cực kỳchói mắt. Thủ Nhi kìm nén nước mắt, nghẹn ngàonói: "Phu nhân, uống thuốc đi, thân thể mới có thểbình phục như cũ a.Van xin người, mở miệng lớnchút, uống hết chén thuốc này đi."

Ánh mắt Liễu Nhữ Nhã mờ mịt, đối với thanh âm gìcủa bên ngoài cũng đều không có phản ứng. Mấyngày nay nha hoàn thân cận ra sức dỗ dành nànghá miệng, muốn nàng uống xong chén thuốc, thếnhưng lại không có biện pháp nào, cho dù có cốgắng đem chén thuốc đổ vào, thì toàn bộ cũng theokhóe miệng chảy ra, dính đầy trên thân thể nàng.

Sau khi nàng cắn lưỡi ở phòng ăn, những danh ynổi tiếng ở phủ Thiệu Hưng đều bị triệu đến đểchữa trị cho nàng, ngay cả ngự y cũng được mờiđến Tướng quân phủ để xem bệnh cho Liễu NhữNhã, cuối cùng mạng của nàng đã nhặt được trởlại, nhưng tinh thần chịu đả kích lớn, cả người trởnên hốt hoảng, suốt ngày trầm mặc không nói, ánhmắt mông lung.

Vốn nàng còn có thể nhận thức, nhưng lần trướcHàn Hướng Dương quát nàng uống thuốc mà nàngkhông chịu, hắn nổi điên lên, kiên quyết rót hết vàomiệng nàng, kết quả nàng đã trở nên hoàn toànkhông nhận biết người chung quanh mình.

Thủ Nhi nhịn không được lại rơi lệ. Đáng tiếc a! Mộttài nữ đang sống yên lành, lại bị tướng quân chàđạp thành như vậy. . . . . .

Lúc này Hàn Hướng Dương bước vào trong phòng,phía sau còn có phó tướng Bạt Nguyên đi theo.

"Lui ra!" Hắn lạnh lùng lên tiếng.

Thủ Nhi không dám nhìn hắn, sợ bản thân khôngkiềm chế được sẽ xông lên bóp cổ hắn. Xảo Nhi đãbị nhốt trong ngục, nếu mình lại xúc động, thì sợkhông còn ai có thể chăm sóc phu nhân.

Nàng tò mò nhìn thoáng qua nam tử ở phía sau phótướng Bạt Nguyên, bộ dạng hắn dường như là nữnhân nha, trông thật thuần khiết, trên người còn tảnra vị thuốc đông y, xem ra chắc chỉ hơn mười tuổi,thật sự còn quá trẻ.

"Triệu đại phu, đây là tướng quân phu nhân, làmphiền ngươi ." Bạt Nguyên cung kính nói.

Triệu Vô Ngôn đây là do hắn vận dụng tất cả cácmối quan hệ mời đến. Triệu Vô Ngôn là nữ nhân cóbiệt danh thần y Hoa Đà ở Giang Nam, vì thuận tiệncho việc hành tẩu giang hồ, cho nên đa số mặc namtrang, nàng cũng có một danh hiệu khác là thiếuniên thần y nhân nghĩa.

Thiếu niên thần y Triệu Vô Ngôn gật gật đầu, phấttay ý bảo mọi người rời khỏi phòng. Bạt Nguyênkéo Hàn Hướng Dương rời đi.

Ngồi trong căn phòng ấm áp ở Dật Cảnh viên, TriệuVô Ngôn hớp một ngụm trà, Hàn Hướng Dươngchờ ở một bên đã sớm không còn tính nhẫn nại,gân xanh nổi đầy trên trán, bàn tay to đánh xuốngmặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, nổi giận quát:"Nói mau!"

Triệu Vô Ngôn chậm rãi buông chén trà Thanh HoaBạch xuống, chậm rãi nói: "Ngài đều đối đãi nàngnhư vậy sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Hướng Dương phútchốc đỏ lên, "Ta đối đã nàng thế nào không liênquan tới ngươi. Ngươi chỉ cần chữa hết bệnh chonàng, còn những chuyện khác không cần ngươi phảiquản."

"Ừ, muốn chữa hết bệnh cho thân thể của nàngcũng không khó.........."

"Vậy chữa hết cho nàng!" Hàn Hướng Dương mệnhlệnh.

"Này! Hàn đại tướng quân, nên sửa lại giọng điệunói chuyện của ngài đi. Nếu ngài cứ nói như vậy, chỉsợ là ngay cả ta cũng không phản ứng với ngài.Thật đúng là đáng tiếc, phu nhân là một nữ nhânthanh tú tao nhã như vậy, làm sao có thể chịu đượcngài!"

Hàn Hướng Dương nhớ tới trước kia Liễu Nhữ Nhãtừng ám chỉ với hắn, nàng không hy vọng hắn luôndùng khẩu khí phục tùng mệnh lệnh khi nói chuyệnvới nàng. . . . . . Nhưng hắn không để người ngoàinói trước mặt mình, lập tức dùng giọng nói kiênđịnh nói với Triệu Vô Ngôn: "Ngươi chỉ cần quantâm đến việc chữa hết bệnh cho nàng, muốn baonhiêu tiền thưởng cũng không thành vấn đề."

Triệu Vô Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, "Tướngquân, cái gọi là chữa hết bệnh là có ý gì!"

"Chính là muốn nàng giống như trước kia, có thểnói chuyện, có thể bước đi!" Hàn Hướng Dươngphát hỏa. Triệu Vô Ngôn này là đại phu, lại còn dámhỏi hắn chữa hết bệnh là có ý gì? ! Bạt Nguyên saolại có thể tìm đến tên đại phu Mông Cổ hữu danh vôthực này, đáng chết!

"Chuyện này không thành vấn đề." Triệu Vô Ngônnở nụ cười sâu xa khó hiểu, lại cầm lấy chén tràhớp một ngụm.

Tên nam nhân này không dạy cho hắn một bài học,hắn sẽ không sửa đổi tính tình....

Quả nhiên, dưới y thuật cao minh của Triệu VôNgôn, thân thể suy yếu của Liễu Nhữ Nhã đã đượcđiều trị khá lên rất nhiều, tuy rằng ánh mắt nàng vẫncòn mông lung, nhưng ít ra nàng có thể nói đượcmột ít chữ, khi nha hoàn đến đỡ nàng, nàng cũngcó thể miễn cưỡng đi vài bước.

Nhưng nàng vẫn tựa như con búp bê, không khóckhông cười, vẫn không nhận ra người khác.

"Triệu Vô Ngôn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!Ngươi không phải nói nhất định sẽ chữa khỏi bệnhcho nàng sao?" Tuy rằng tình trạng của Liễu NhữNhã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng Hàn HướngDương vẫn không hài lòng.

"Tướng quân, đây chính là do ngài nói, chữa hếtbệnh tức là có thể nói chuyện, có thể bước đi. Ngàixem! Tôn phu nhân hiện tại không phải là có thể nói,có thể đi sao?" Triệu Vô Ngôn lạnh lùng nói.

"Ngươi. . . . . ." Hàn Hướng Dương ước gì bópchết nàng. Nàng rõ ràng biết ý tứ của hắn, nhưnglại cố ý xuyên tạc.

"Được rồi, tướng quân, ta cáo từ trước, ta muốnxin hai túi hoàng kim làm tiền thưởng —— đây làchính ngài đã hứa với ta." Triệu Vô Ngôn ngoàicười nhưng trong không cười.

Hàn Hướng Dương cực kỳ tức giận, quát phótướng Bạt Nguyên: "Đưa cho nàng! Tiễn khách!"

Triệu Vô Ngôn mỉm cười nhìn hắn, nam nhân ngungốc, còn không nhìn ra bệnh của phu nhân mìnhsao? Hắn chỉ cần thay đổi suy nghĩ và tính cách,nàng sẽ nhanh chóng khỏe trở lại, nhưng nếu hắnchết cũng không thay đổi tính tình, e là kiếp nàynàng chỉ có thể như vậy.

Khi nàng lưu lại ở Tướng quân phủ, ngoại trừ giúpLiễu Nhữ Nhã điều dưỡng thân thể, còn gọi tổngquản nha hoàn bên trong phủ, hỏi về tình trạngchung sống của phu thê tướng quân, thậm chí ngaycả phó tướng Bạt Nguyên nàng cũng hỏi. Thấy Tiếnđại thẩm xấu hổ không thôi, Thủ Nhi nước mắt nướcmũi tèm lem, Bạt Nguyên đỏ mặt lúng túng ngậpngừng, nàng đã biết vấn đề xảy ra ở trước mắt đềulà do vị tướng quân cao lớn anh tuấn, luôn tự chomình là đúng này gây ra.

Triệu Vô Ngôn ra tới cửa rồi còn căn dặn BạtNguyên, nàng sẽ ở khách điếm Nghiệp Phong bêntrong thành, nếu xảy ra chuyện, có thể đến chỗ đótìm nàng.

"Nhữ Nhã, đừng như vậy. . . . . . Nhìn ta đi, ta chínhlà Hàn Hướng Dương a!"

Hàn Hướng Dương thống khổ nhìn Liễu Nhữ Nhãnằm ở trên giường, ánh mắt của nàng vẫn trốngrỗng như cũ, sắc mặt tái nhợt, lời nói của hắnkhông lọt được vào tai của nàng, nàng vẫn khép kíntrong thế giới của mình.

"Nhữ Nhã, là ta không đúng, ta không nên hiểu lầmnàng. Ta nghĩ tên Lữ Thiệu Đình cứ tìm đủ mọi lýdo cùng nàng thư lui thư tới, nhưng tháng trước hắnthật sự đã cưới vợ . . . . . . Nhữ Nhã, ta không nênhiểu lầm nàng, nàng mau khỏe lại đi!"

Lữ công tử thanh tao nho nhã, đọc đủ thứ thi thư đãthành thân? Thê tử của hắn là người như thế nàonhỉ? Hy vọng hai người bọn họ có thể bạch đầu giailão, trọn đời ân ái.

"Nhữ Nhã, mau tỉnh lại! Ta sẽ đối đãi nàng thật tốt,tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người khác làm nhưvậy. Tỉnh lại đi. . . . . ."

Thật vậy sao? Tướng quân, ta còn có thể tin tưởnglời nói của ngươi sao? Không! Ta tiếp tục chìm đắmtrong thế giới của mình xem ra là an toàn nhất, ítnhất ngươi sẽ không đòi hỏi ta vô tận, sẽ khôngtrước mặt người khác, hay ở bên ngoài làm cho takhó xử.

Hàn Hướng Dương nhìn thê tử của mình, ánh mắtnàng vẫn mờ mịt, vẻ mặt ngây dại, không hề có bấtkỳ phản ứng nào với lời nói của hắn. Hắn cực kỳđau lòng, ôm chặt nàng trên giường, nhẹ vỗ vềnàng, bàn tay truyền đến hơi ấm lên lưng nàng,giống như đêm động phòng hôm ấy.

Nếu hắn có thể vẫn như vậy thì thật tốt! Dịu dàngsăn sóc, mà không phải cuồng vọng đoạt lấy. . . . .Liễu Nhữ Nhã bị ôm ấp trong lồng ngực cườngtráng rộng lớn của hắn, hai tròng mắt vô hồn lặng lẽdao động một chút.

Nếu có thể như vậy, thật tốt!

Nàng nhắm mắt lại . . . . . .

Trong lúc Liễu Nhữ Nhã ốm đau trên giường, HànHướng Dương đều không có chạm vào nàng, chỉ làôm nàng vào trong ngực cùng ngủ, mà thân thể củanàng cũng từ cứng ngắc bắt đầu chuyển sang mềmmại, nàng đã quen thuộc với vòng ôm của hắn, màkhông phải là hắn cứng rắn tiến vào.

Vào thời điểm mùa đông, phòng ngủ chủ của DậtCảnh viên thật ấm áp, Hàn Hướng Dương ôm thêtử xinh đẹp mảnh mai nhìn ngắm cảnh vật bênngoài, tính chờ xuân về hoa nở, hắn nhất định phảimang theo nàng ra ngoài du ngoạn, đi ra bên ngoàicó lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho bệnh tình của nàng.

Hàn Hướng Dương ngồi xếp bằng, Liễu Nhữ Nhãtựa ở trên người hắn, thân thể bị hắn ôm vào trongngực. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt không cóxương của nàng, đem bàn tay nhỏ bé đặt ở miệng,các ngón tay khẽ lồng vào nhau . Nàng thơm quá,tay thật mềm mại, da thịt trắng mịn thơm mát thậtkhiến cho người ta ước gì có thể cắn nàng một cái.. . . . . Liếm ngón tay nhỏ bé tái xanh của nàng, hạthân hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng, vừa nhiệtlại vừa cứng.

Nhưng hắn biết lần trước xảy ra chuyện ở phòng ănđã tạo cho nàng đả kích quá lớn, cho nên hắnkhông dám nóng nảy tiến công. Tuy rằng mấy ngàynày hắn muốn nàng, muốn đến điên rồi, nhưng hắnvẫn không thể làm. Cho nên hắn thường hay độtnhiên ôm chặt nàng, điều chỉnh hơi thở ồ ồ, kiềmchế dục vọng vừa điên cuồng vừa mãnh liệt củamình.

"Nhữ Nhã, bên ngoài cảnh sắc rất đẹp, chúng ta rabên ngoài đi dạo một chút." Hàn Hướng Dương cóý đồ dời đi sự chú ý của mình, nếu không, hắn thậtsự sẽ ở nơi này cưỡng bức nàng.

Vừa nghe đến hai chữ "bên ngoài", Liễu Nhữ Nhãlập tức giãy dụa. Nàng không muốn ra bên ngoài,người khác nhất định cho rằng nàng là dâm phụ,không cần!

"Không!" Nàng phát ra một tiếng duy nhất.

Nàng rút bàn tay nhỏ bé ở trong tay Hàn HướngDương về , dùng khí lực toàn thân giãy dụa, đúnglúc cọ sát trong ngực hắn, chạm đến vật giữa haichân hắn, Hàn Hướng Dương thở dốc vì kinh ngạc,vốn dĩ vật nam tính đã phản ứng nay lại càng cứngrắn hơn . Hắn bắt được bàn tay nhỏ bé vung loạnxạ của nàng, ghé miệng vào lỗ tai nàng, thấp giọngmệnh lệnh nói: "Nhữ Nhã, đừng động đậy nữa !"

Nàng thanh âm biết này, đây là thanh âm trầm thấptràn ngập dục vọng.

Mỗi khi hắn muốn nàng , hắn nhất định dùng loạithanh âm trầm thấp ma mị này, ra lệnh cho nàng. . .. . .

Ngay cả khi nàng sinh bệnh hắn cũng không buôngtha nàng? Trời ạ! Hắn còn là người sao?

Liễu Nhữ Nhã vặn vẹo thân hình, dùng hết sức lựctoàn thân, muốn giãy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.

Dường như kỳ tích xuất hiện, nàng có thể thànhcông thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, hắn buôngnàng ra!

Hơi thở Liễu Nhữ Nhã còn chưa ổn định, trốn ở phíasau mặt bàn, tựa vào cạnh bàn thở dốc, vẻ mặthoảng hốt nhìn hắn.

Hàn Hướng Dương còn đang ở bên cửa sổ, khuônmặt nghiêm túc, con ngươi đen lóe ra ngọn lửa khinhìn thấy con cừu nhỏ giãy dụa.

"Nàng nhận ra ta ." Đây là lần đầu tiên nàng nhìnthẳng vào hắn, ánh mắt không hề mông lung.

Trong lòng Liễu Nhữ Nhã hoảng hốt. Nàng đúng làcó khỏe một chút, nhưng về phương diện tinh thầnnàng vẫn còn sợ hãi, lùi bước. Tên nam nhân nàycó thể cho rằng nàng đang giả bệnh hay không?

Thấy sắc mặt nàng tái nhợt kinh hãi, Hàn HướngDương cho rằng điều này đã chứng minh suy đoántrong lòng hắn.

Nàng giả bệnh!

Chết tiệt! Hắn lo lắng cho nàng như vậy, nàng lạidám giả bệnh ! Vì không thể chạm vào nàng, hắnvẫn phải tiếp tục chịu đựng, mỗi khi đêm dài nhântĩnh, khi dục vọng dâng trào vọt ra bên ngoài sựkhống chế của chính mình ! Vì nàng, hắn tìm kiếmdanh y khắp nơi! Vì nàng, hắn không thể nuốt trôithứ gì! Vì nàng, hắn không biết tự trách bản thânbao nhiêu lần! Hy sinh nhiều như vậy, thống khổnhiều như vậy mà nàng không hề đặt ở trong mắt,còn dám cố ý giả bệnh? !

Hắn đứng dậy, mắt nổi lửa giận, khuôn mặt tuấn túlạnh như băng tiến tới gần nàng.

Mỗi khi hắn tiến thêm một bước, nàng liền lui mộtbước, phe phẩy đầu, giọng nói run rẩy vỡvụn."Không! Không phải. . . . . . Chàng hiểu lầm . . .. . ."

"Liễu, Nhữ, Nhã!" Miệng hắn gằn mạnh ba chữ này,sau đó phong ba sóng lớn thổi quét qua thân hìnhnhỏ xinh run rẩy.

Năm nay mùa đông ở Thiệu Hưng đặc biệt lạnh,tuyết rơi rất sớm, mặt hồ ở Dật Cảnh viên đã kếtmột tầng băng mỏng.

Ánh trăng chiếu trên mặt hồ, tạo nên thế giới củanhững bông hoa tuyết. Bên hồ có một thân ảnh nhonhỏ, mặc quần áo mỏng manh, đi lại không xong,nhẹ nhàng đi đến ven hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn táinhợt không có chút máu —— là Liễu Nhữ Nhã!

Qua mấy ngày bị giam cầm đây là lần đầu tiên nàngra khỏi cửa phòng. Sắc mặt của nàng tái nhợt, đi lạitập tễnh, bởi vì từ sau khi Hàn Hướng Dương biếtthân thể nàng đã khôi phục, lại cưỡng bức nàng,hơn nữa, so với trước kia càng thêm kịch liệt, épbuộc nàng khuất phục. Có điều lần này hắn khôn ra,dùng mảnh vải quấn chặt miệng nàng, không chonàng có cơ hội cắn lưỡi.

Đêm nay là bởi vì Tĩnh Hải đại tướng quân mangquân hàm đến, Hàn Hướng Dương phải rời khỏiphòng ngủ chủ, nàng mới có cơ hội đi ra ngoài.

Nàng thật sự không muốn như vậy! Nhưng nàngkhông có khả năng giả bệnh cả đời , cũng khôngthể vĩnh viễn thỏa mãn hắn như thế, chi bằng ra mộtquyết định chấm dứt, vĩnh viễn giải quyết vấn đềnày.

Tay phải Liễu Nhữ Nhã cầm một con dao nhỏ sắcbén, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, nó phát ra tiasáng lạnh lùng.

Gió đêm thổi bay vạt áo mỏng manh của nàng, cóthể nhìn thấy chất lỏng màu trắng từ trên đùi chảyxuống bắp vế, gió cũng thổi bay mái tóc dài đennhánh của nàng, làm lộ ra vệt đỏ trên cổ do vừa rồihoan ái Hàn Hướng Dương đã lưu lại. Những dấuvết mà người đời cho rằng được sủng ái, nàng đềucó, nhưng nàng không hề muốn chút nào, thứ nàngmuốn chính là tôn trọng, nhưng hắn không làmđược, hắn chỉ biết cướp đoạt!

Liễu Nhữ Nhã giơ cổ tay trái lên, không chút do dựdùng con dao nhỏ cắt một đường dài lên cổ tay gầyyếu của mình, từ miệng vết thương, máu tươi trànra. Nhìn thấy từng giọt máu đỏ tươi rơi trên nềntuyết trắng, nàng nở nụ cười thê lương, nụ cười táinhợt tiều tụy trong đêm cô tịch càng lộ vẻ bí hiểm.

Nàng đi về phía hồ, máu tươi như những ngôi saomàu đỏ, chạy một đường uốn lượn đến bên mặt hồ.Bốn phía thật im lặng, yên tĩnh đến mức ngay cảtiếng máu rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Rốp! Tiếng miếng băng mỏng vỡ tan thay thế chotiếng máu rơi, khe hở trên mặt hồ càng lúc cànglớn, nhưng Liễu Nhữ Nhã vẫn đang tiếp tục đi tớigiữa hồ .

Rào —— một tiếng vỡ vụn thật lớn vang lên, cắnnuốt tất cả thanh âm, cũng cắn nuốt thân ảnh nhỏxinh đang đi về phía miếng băng mỏng.

Tất cả trở về yên tĩnh.

Ánh trăng sáng ngời như trước ——

Vài ngày sau, Tướng quân phủ treo đèn lồng màutrắng, sắc mặt của bọn người hầu đau thương buồnbã —— bọn họ mất đi một vị phu nhân đoan tranghiền thục.

Cuối cùng Liễu Nhữ Nhã cũng thoát khỏi đòi hỏi vôđộ của tướng quân, chỉ là, phải trả giá quá đắt!

Chương 8

Bốn năm sau.

Tiếng pháo vang lên rung trời ở phủ Thiệu Hưng,dân chúng đầu đường trong hẻm đều hoan nghênhTrấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương chiếnthắng trở về. Hàn tướng quân bốn năm không quayvề phủ Thiệu Hưng một lần, lần này chiến thắng trởvề, tri phủ địa phương Tôn đại nhân đặc biệt đóntiếp long trọng, cũng bởi vì Hàn tướng quân đánhbại hoàn toàn giặc Oa ở vùng ven biển Chiết Giangmà dân chúng đối với hắn cảm phục không thôi, mỗingười đều tranh nhau nhìn tư thế oai hùng của Hànđại tướng quân.

"Đến đây! Đến đây! Người cưỡi con ngựa trắngchính là Hàn tướng quân!"

"Thật anh tuấn nha!"

"Đúng vậy, giặc Oa vùng duyên hải vừa nghe đếndanh của tướng quân Hàn Hướng Dương, ai cũngsợ tới mức tè ra quần, quẫy đuôi bỏ chạy."

"Hàn tướng quân uy vũ hơn người nha!" Giọng nóicủa nữ tử đầy vẻ yêu mến.

"Nha đầu ngốc, đừng mơ mộng. Tuy là thê tử ngàiấy đã chết, nhưng nghe nói ngài rất chung tình vớithê tử, không có ý định cưới thêm ai khác. Ngươitốt nhất là nên chết tâm đi!"

"A, ngài ấy đi tới rồi kìa. . . . . . Hàn tướng quân!Hàn tướng quân!" Mọi người ồn ào nhốn nháo, reohò vang trời.

Hàn Hướng Dương cưỡi ngựa đi qua, trực tiếpbước vào Tướng quân phủ, ánh mắt hắn nhìn thẳngphía trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như thế giớibên ngoài không có liên quan gì tới hắn.

Vào Tướng quân phủ, hắn không nói một lời liền đivề hướng bên hồ —— từ sau khi Liễu Nhữ Nhãchết, hắn chưa từng bước vào phủ đệ lần nào, sợthấy cảnh lại nhớ tới chuyện thương tâm, trên mặthồ bây giờ cũng hiện lên một mảnh xuân ý dạt dào.

Bốn năm qua, hắn vẫn cố ý không trở về phủ, hiệngiờ giặc Oa trên biển đều bị tiêu diệt, thuyền giặcOa tạo ở Chiết Giang cũng bị thiêu rụi sạch, tuyệtđối không thể Đông Sơn tái khởi (chờ thời cơ nổidậy), hắn ở trên biển không có việc gì làm, HoàngThượng hạ chỉ muốn hắn trở về Tướng quân phủtĩnh dưỡng, hắn mới cố gắng trở lại nơi thương tâmnày.

Nhữ Nhã. . . . . . Nhữ Nhã kia thanh tú tao nhã. . . .. . Nhữ Nhã khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiềnnhỏ. . . . . .

Trên khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng lộ ra một nỗiđau thương sâu sắc, hắn hít một hơi thật sâu, xoayngười rời đi.

"Tướng quân, đi ra ngoài một chuyến đi! Tốt xấu gìngười cũng đã bốn năm không trở lại, Thiệu Hưngbây giờ trở nên sung túc, náo nhiệt rất nhiều, đi rangoài dạo chơi đi!" Tiến đại thẩm đặt một ly trà giảirượu ở trên bàn, có ý tốt khuyên Hàn HướngDương. Từ sau khi trở về hắn cứ liên tục uốngrượu, cả ngày say khướt.

Thật ra không phải Hàn Hướng Dương trở lạiTướng quân phủ mới uống rượu, mà là trong bốnnăm qua hắn không có một ngày không uống, uốngđến mức sức khỏe tồi tệ. Từ sau khi Liễu Nhữ Nhãqua đời, hắn không chạm vào nữ nhân, cả ngàymượn rượu giải sầu, không có rượu thì không thểđi vào giấc ngủ.

Thấy Hàn Hướng Dương không có phản ứng, Tiếnđại thẩm nháy mắt với phó tướng Bạt Nguyên đangđứng một bên, Bạt Nguyên hắng giọng, lớn tiếngnói: "Tướng quân, hôm nay phải tới lò rèn của Lụcgia để xem binh khí có dùng được hay không, bâygiờ cũng gần giữa trưa, chúng ta xuất môn đi, Lụcđại thúc hẳn là đã chuẩn bị xong."

Không đợi Hàn Hướng Dương trả lời, Bạt Nguyênkéo hắn bước đi. Bạt Nguyên vốn dĩ không có lágan lớn như vậy, nhưng hắn thấy Hàn HướngDương từ khi trở về Tướng quân phủ đến nay tựanhư cái xác không hồn, cứ uống hết vò rượu này tớivò rượu khác, uống còn nhiều hơn so với khi còntiêu diệt giặc Oa trên biển. Hắn biết tướng quânmột lòng thương nhớ phu nhân, nhưng người chếtkhông thể sống lại, dù có nhung nhớ thì cũng đâulàm được gì, phu nhân cũng sẽ không trở lại.

Ra cửa, Bạt Nguyên cố ý chọn phố Bắc mà đi, haibên đường của phố Bắc đều buôn bán náo nhiệt,làm cho tướng quân nhìn thấy những thay đổi mớimẻ cũng phần nào phân tán sự chú ý của hắn,không cần cả ngày ngồi ở bên trong phủ say khướt.

Nhưng trùng hợp là phố Bắc lại nằm cạnh phố YếnPhi, mà nhà họ Liễu thì ở trên phố Yến Phi. HànHướng Dương đứng ở đầu phố Yến Phi, nhớ tớihắn đã đến nên này ép buộc cưới cho bằng đượcLiễu Nhữ Nhã. . . . . .

Hắn còn nhớ rõ hôm tổ chức tang lễ cho Nhữ Nhã,Liễu phu nhân rơi lệ đầy mặt, chỉ vào hắn, điêncuồng mắng hắn là hung thủ giết người. . . . . .Đúng, hắn là hung thủ giết người, thê tử của hắn bịhắn làm hại phải tự sát!

"Tướng quân. . . . . ." Bạt Nguyên lo lắng kêu to.

"Không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi."

Hàn Hướng Dương quay đầu bước đi, lại thình lìnhbị người ta ôm lấy đùi, cúi đầu thì thấy, là một bégái nhỏ xíu.

"Ôm một cái. . . . . ." Đứa bé gái này có hai gò máửng hồng, ánh mắt khi cười híp lại thành mộtđường thẳng, há miệng to thật to, nói muốn hắn ômmột cái.

"Con cái của nhà ai vậy?"

Nói cũng kỳ quái, Hàn Hướng Dương chưa bao giờôm bất kỳ đứa bé nào, thế nhưng lại vươn tay ômlấy bé gái này. Đứa bé được Hàn Hướng Dươngôm lấy, vui vẻ nở nụ cười.

"Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?" Hắn cũng không đùagiỡn với đứa bé, nói chuyện vẫn giống như thẩmvấn phạm nhân, may là đứa bé cũng không hiểu.

"Võng Tình. . . . . ." Đứa bé phát âm chưa rõ, nói ratên của mình, sau đó liên tiếp cọ cọ trong ngựchướng Hàn Hướng Dương.

"Võng Tình? Ngươi gọi là Võng Tình sao?" HànHướng Dương lại hỏi.

Đứa bé không trả lời mà chỉ nhìn hắn cười cười,sau đó càng dán sát vào trước ngực hắn.

"Tiểu thư!" Nhũ mẫu lo lắng vội vàng chạy tới phốBắc, nhìn thấy bé gái, mới thở phào một hơi nhẹnhõm.

"Vị công tử này, cám ơn ngươi. Tiểu thư nhà taquấy rầy đến ngươi rồi, thật xin lỗi." Nhũ mẫu vừanói vừa vươn tay đón lấy đứa bé trong lòng ngựcHàn Hướng Dương.

"Không cần! Ôm một cái!" Mặt bé gái đỏ lên, khôngtính buông tha cho chỗ trú thoải mái mới vừa tìmthấy.

"Tiểu thư, ngoan, trở về phủ nhũ mẫu lấy mứt chongười ăn nha." Nhũ mẫu nhận lại đứa bé, gật gậtđầu với Hàn Hướng Dương, sau đó liền đi về phíađường lớn.

Hàn Hướng Dương đứng ở đầu phố Yến Phi, nhìnthấy nhũ mẫu kia ôm đứa bé gái nhỏ xíu đi vào ——

Nhà họ Liễu!

"Tướng quân, người bình tĩnh một chút, khôngchừng đứa bé kia là bà con thân thích của Liễugia."

"Liễu lão gia chỉ có Nhữ Nhã là con gái duy nhất, bàcon thân thích khác đều đã bảy tám mươi tuổi, làmsao có con nhỏ như vậy!" Hàn Hướng Dương ởtrong phòng đi tới đi lui, khó chịu bất an.

"Có thể là do Liễu phu nhân." Bạt Nguyên đột nhiênnói ra.

"Bạt Nguyên!" Hàn Hướng Dương tức giận trừngmắt liếc hắn một cái.

"Vâng, thuộc hạ biết sai." Bạt Nguyên cúi đầu.

"Đi thăm dò cho ta." Hàn Hướng Dương mở miệnghạ lệnh.

"Rõ." Bạt Nguyên nhận lệnh lui ra.

Nhữ Nhã còn sống sao? Không thể nào, hắn đã tậnmắt chứng kiến nàng xuống mồ. . . . . . Nhưng tạisao Liễu gia lại có đứa bé 3 tuổi? Nếu bốn nămtrước Nhữ Nhã có thai, thì con của bọn họ cũng gầnbằng tuổi này. . . . . .

Khuôn mặt tuấn tú Hàn Hướng Dương chôn tronghai cánh tay, trong lòng thống khổ gọi tên thê tửcủa mình. Nếu nàng không chết. . . . . .

Bỗng nhiên hắn rống lên như dã thú, xông ra ngoàichạy về hướng mộ viên.

Hắn xúc từng xẻng đất trên ngôi mộ của Liễu NhữNhã—— mặc kệ có mang tiếng là không tôn trọngngười đã khuất, thì hắn cũng làm, bởi vì hắn muốnbiết chân tướng sự thật! Dù sao Nhữ Nhã từ lâu đãkhông tha thứ cho hắn, hắn cũng không quan tâmnữa.

Sau khi đống đất trên mộ bị xúc ra hết, thì thấy mộttòa núi nhỏ xuất hiện, đó chính là quan tài bằng gỗthông tốt nhất của Phúc Châu. Hai mắt ửng đỏ củaHàn Hướng Dương nhìn chằm chằm quan tài,dường như không có dũng khí mở ra, sợ cảm giácđau đớn xé lòng của bốn năm trước lại cắn nuốthắn lần nữa. Nhưng hắn cần một lời giải thích ——

"Nhữ Nhã, cho ta một lời giải thích!" Hắn điên cuồnghét lên, mở quan tài ra.

Tiếp theo, hắn hít một hơi dài, khó tin khi nhìn bêntrong quan tài.

Lúc này Bạt Nguyên thở hồng hộc chạy tới, giốngnhư vừa phát hiện được kho báu: "Tướng quân! Bégái kia là cháu ngoại của Liễu lão gia, chính miệngnhũ mẫu đã nói như vậy!"

Thấy Hàn Hướng Dương cũng không nhúc nhích,đứng ở bên mộ, hắn lo lắng lớn tiếng gọi: "Tướngquân ——"

Cúi đầu thì thấy, sắc mặt hắn phút chốc trở nênxanh mét."Tướng quân! Cái này. . . . . . Không phảilà mộ của Liễu phu nhân sao?"

"Lập tức lên đường đến Tô Châu!" Hàn HướngDương nói xong, sải bước rời đi.

Bạt Nguyên liếc mắt nhìn vào quan tài một cái, bêntrong không có gì cả, chỉ thấy trong quan tài có viếtmấy chữ màu đỏ: Ngọa Vân hiên, Tô Châu!

Ngọa Vân hiên, Tô Châu.

Khi xuân về hoa nở, trong Ngọa Vân Hiên truyềnđến tiếng nói ồn ào của nữ nhân.

"Nhữ Nhã tỷ, tỷ không bắt được muội đâu." Giọngnói vui tươi vang lên.

"Quân Dao, muội thiệt xấu nha! Muội ở đâu rồi?"Một giọng nói tinh tế, bất lực cũng vang lên ngaysau đó.

"Nhữ Nhã, là ai đề nghị chơi cờ thua liền bịt mắt bắtngười (bịt mắt bắt dê), đừng than thở oán tráchnữa." Một thanh âm lành lạnh truyền đến.

"Vô Ngôn, giọng nói của muội thật xa nha, có phảilại trốn trên cây hay không? Như vậy không hợpquy tắc trò chơi nha." Chất giọng tinh tế oán giậnnói.

"Nhữ Nhã, muội không có ở trên cây, chỉ là cách xatỷ một chút thôi. Quân Dao, đừng chạy quá nhanh,thân thể của muội vừa mới khỏe, coi chừng bị téngã." Triệu Vô Ngôn nhìn hai nữ nhân bên trongvườn, một kẻ bịt mắt bắt người, một kẻ vừa bớtbệnh liền chứng nào tật nấy, nàng cũng không hyvọng bọn họ bị thương, nếu không nàng sẽ rất bậnrộn .

"Muội biết rồi, Vô Ngôn, muội sẽ cẩn thận." Nữ tửcó tên là Quân Dao liền đáp lời, theo bản năng sờsờ phía sau thắt lưng của mình.

Liễu Nhữ Nhã bị che mắt, vừa đi vừa vươn tay rasờ soạng khắp nơi.

"Đúng rồi, Nhữ Nhã, đi về phía trước một chút,Quân Dao ở ngay trước mặt tỷ, tỷ có thể ngửiđược mùi hương Cửu Long Thư Cân Tán trênngười muội ấy." Triệu Vô Ngôn trốn ở phía trongđình, phe phẩy quạt, hướng dẫn cho Liễu Nhữ Nhãđi bắt người.

"A! Vô Ngôn, sao tỷ lại có thể tiết lộ vị trí của muội!Mặc kệ, muội cũng muốn trốn ở trong đình. A. . . . .." Nàng trố mắt khi nhìn thấy người trước mắt. Mộtnam nhân rất cao to, lực lưỡng nha!

Triệu Vô Ngôn chỉ cười cười với người mới đến,nhìn Quân Dao, ngón tay chỉ về hướng thư phòng,hai người rất ăn ý, cùng nhau đi về phía thư phòng.

"Thì ra Vô Ngôn ở trong chòi nghỉ mát a." Liễu NhữNhã tinh tế nở nụ cười, xoay qua hướng khác.

Nàng bị che mắt, nên phải sờ soạng tìm phươnghướng đi tới chòi nghỉ mát. Đột nhiên, bàn tay nhỏbé của nàng quơ được một cánh tay.

"Bắt được rồi ! Đây nhất định là Quân Dao!" LiễuNhữ Nhã vui mừng kêu lên, kéo khăn bịt mắt xuống,một đôi mắt đen lập tức chiếu thẳng vào mi mắt củanàng, nàng hít sâu một hơi!

Tại sao lại là hắn? ! Nàng thụt lùi từng bước, kinhngạc nhìn người trước mắt.

"Nhữ Nhã?" Hàn Hướng Dương khẽ gọi, trên khuônmặt tuấn tú thô lỗ có nét không dám tin.

"Đừng lại đây! Ta đã không còn là thê tử của ngươi, ta với ngươi không có quan hệ gì cả!" Nàng lui rarất xa.

"Nhữ Nhã! Nàng còn sống. . . . . ." Trong mắt HànHướng Dương che kín tơ máu, đó là kết quả do điđường suốt đêm. Quá mức kích động làm chokhuôn mặt và cơ thể hắn vặn vẹo, trở nên có chútdữ tợn.

Nàng thật sự không chết!

Hắn kích động nghĩ muốn lao về phía trước ôm lấynàng, nhưng hắn vừa cất một bước, Liễu Nhữ Nhãgiống như nổi điên, hét ầm lên, chạy về hướng thưphòng.

"Vô Ngôn, cứu tỷ! Cứu mạng a!"

Hàn Hướng Dương nhún mũi chân một cái, thi triểnkhinh công, dễ dàng chắn ngang đường đi củanàng, ôm cổ nàng —— ôi! Là thật, là thân thể ấmáp chân thật, chứ không phải thi thể lạnh như băng.. . . . .

Hắn ôm chặt lấy nàng, dường như muốn cả ngườinàng hòa tan vào trong thân thể cường tráng củahắn. Mũi Liễu Nhữ Nhã dán sát vào trong cơ ngựccường tráng của hắn, rất khó thở, nhưng nàngkhông dám giãy dụa, nàng biết càng giãy dụa thìhậu quả càng nghiêm trọng!

Mặt nàng đỏ lên, nàng sắp không thở được nữa—— ông trời! Hắn đặt biệt tới chỗ này để giết nàngsao?

"Nếu ngài không buông ra tỷ ấy ra, tỷ ấy thật sự sẽchết." Phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lùng củaTriệu Vô Ngôn.

Hàn Hướng Dương nghe vậy liền nhanh chóngbuông nàng ra. Vừa thoát khỏi sự kiềm chế củahắn, Liễu Nhữ Nhã thở hổn hển, liên tiếp hít mấy hơidài, lập tức trốn ở phía sau triệu Vô Ngôn. Namnhân nhìn thấy hành động của nàng, nhíu nhíu chânmày.

"Triệu Vô Ngôn, tất cả những chuyện này đều làngươi giở trò quỷ đúng không? Sao ngươi lại dámlừa gạt bản tướng quân!" Hàn Hướng Dương phẫnnộ rống Triệu Vô Ngôn.

"Này! Tướng quân, năm đó ngài cũng nhìn thấy LiễuNhữ Nhã thật sự tắt thở, làm sao có thể nói là tagiở trò quỷ chứ?"

"Ngươi!" Hắn hơi bị tức giận.

Triệu Vô Ngôn nói rất đúng, quả thật là hắn đã tậnmắt nhìn thấy thi thể lạnh như băng của Liễu NhữNhã. Nhưng hiện tại Liễu Nhữ Nhã vẫn còn sốngkhỏe mạnh nha! Chuyện này nhất định có liên quanđến Triệu Vô Ngôn.

"Hàn Đại tướng quân, ngài từ Thiệu Hưng xa xôiđến đây, cũng không phải là muốn chỉ vào mũi củata mà mắng chửi chứ? Ngài muốn một mình đứng ởnơi này nói tiếp, hay là đến sương phòng của NhữNhã?"

"Không! Vô Ngôn, tỷ không muốn hắn đến phòngtỷ!" Liễu Nhữ Nhã gần như bật khóc. Nàng cũngkhông cho rằng hắn có thay đổi gì hết, nàng sợ hắnsẽ ở trước mặt người khác dùng sức mạnh.

"Yên tâm, có muội ở đây. Huống chi hắn có thể tìmđược đến đây, hẳn là bởi vì phát hiện.... À, lời nhắngửi của muội."

"Vô Ngôn, là muội cố ý muốn hắn tìm tới nơi nàysao?" Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ nói.

"Ừm. Mọi chuyện dù sao cũng phải giải quyết. NhữNhã, không cần sợ, muội sẽ không làm hại tỷ."Nàng chuyển hướng về phía Hàn Hướng Dương,"Đi thôi, chúng ta đi đến sương phòng của nhữ nhã—— Quân Dao, không cần nghe lén!"

"Dạ!" Giọng nói cao vút từ phía sau tường trả lời.

Ba người tiến vào sương phòng của Liễu Nhữ Nhã,ai nấy ngồi vào chỗ của mình, Triệu Vô Ngôn rótmột chén trà, tự mình hớp một ngụm, Hàn HướngDương chính là tức giận trừng mắt liếc nàng.

"Triệu Vô Ngôn, chuyện chết tiệt gì xảy ra thế này?Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"Hàn Hướng Dương, không cho phép nói chuyệnvới Vô Ngôn như vậy!" Liễu Nhữ Nhã tức giận,trừng mắt ngắt lời hắn. Tại sao hắn luôn thô lỗ nhưvậy? Vô Ngôn chính là ân nhân cứu mạng của nàngnha!

"Nhữ Nhã. . . . . ." Hàn Hướng Dương nhìn nàng.Nàng luôn mềm mại gọi hắn là phu quân hoặctướng quân, tại sao bây giờ. . . . . .

"Được rồi, được rồi, hai vị nghe ta nói, sở dĩ ta lưulại manh mối để cho Hàn tướng quân tìm đến đây làcó nguyên nhân. Ta làm như vậy, chủ yếu là bởi vìbệnh tình của Nhữ Nhã có chút phức tạp."

Vừa nghe chuyện có liên quan đến Liễu Nhữ Nhã,Hàn Hướng Dương liền ngậm miệng lại, còn LiễuNhữ Nhã thì cúi đầu.

"Nhữ Nhã,tỷ hẳn là biết thật ra bản thân vẫn chưahoàn toàn thoát khỏi bóng ma quá khứ. Đau yếutrong thân thể tỷ tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng tâm lýbị tổn thương thì vẫn còn, mà tâm lý tổn thươngnày cần phải có Hàn Hướng Dương đến giải, chonên muội mới có lưu lại manh mối cho hắn tìm đến.Muội vừa nghe giặc Oa ở ven biển Chiết Giang đãbị càn quét sạch trơn, thì biết hắn sẽ mau tới ."Triệu Vô Ngôn bình tĩnh nói.

"Vô Ngôn, tỷ bị như vậy chính là vì hắn, muội còngọi hắn đến?!" Khóe mắt Liễu Nhữ Nhã ngấn lệ, ủykhuất nói.

"Nhữ Nhã, một vị đại phu không phải chỉ trị liệu thânthể ốm đau, mà còn phải chú ý đến tâm bệnh.Những năm gần đây tỷ cũng chưa có biện phápthoát khỏi ác mộng của quá khứ, đối với muội mànói, đợt điều trị này xem như không thành công.Bây giờ Hàn tướng quân đã đến đây, muội có thểbắt đầu tiến hành giai đoạn hai của đợt điều trị. Hàntướng quân, ngài có thể ở lại chỗ này mấy ngàyđược không?" Triệu Vô Ngôn nhìn về phía namnhân đang xụ mặt.

"Ta muốn dẫn Nhữ Nhã đi." Thái độ ngang ngượccủa hắn vẫn trước sau như một, không có thay đổinhiều.

"Ngài có thể mang Nhữ Nhã đi, chỉ cần tỷ ấy đồngý." Giọng điệu của Triệu Vô Ngôn vẫn lành lạnh.

"Không! Không muốn! Ta không muốn!" Liễu NhữNhã kịch liệt lắc đầu.

"Tỷ ấy nói không muốn, ngài không thể mang tỷ ấyđi. Nếu ngài vẫn kiên quyết muốn dẫn tỷ ấy đi,chuyện bốn năm trước nhất định sẽ tái diễn. Ngàimuốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?"

Đương nhiên không! Hàn Hướng Dương trừng mắtliếc Triệu Vô Ngôn, ước gì có thể vặn gãy cổ nàng.

"Tin tưởng ta, ta đã muốn ngài tới, chỉ là vì chữakhỏi hoàn toàn cho Nhữ Nhã, sau khi Nhữ Nhã hoàntoàn khỏi hẳn, chính là chuyện của hai người cácngươi."

Hàn Hướng Dương liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợtcủa Liễu Nhữ Nhã một cái. Vì muốn mang thê tửcủa mình trở về một lần nữa, hắn cắn răngnói."Được!"

Triệu Vô Ngôn gật gật đầu, "Hàn tướng quân, ngàiở đằng trước sương phòng, sau khi rời khỏi đây thìsẽ có nô bộc hầu hạ ngài. Nhưng ngài phải hứa vớita, trừ phi ta ở đây, nếu không, ngài không thể gặpmặt Nhữ Nhã."

"Cái gì? !" Hàn Hướng Dương cực kỳ tức giận.Không những không thể cùng Nhữ Nhã ngủ chung,mà còn hạn chế hắn không thể gặp mặt Nhữ Nhã? !

"Sao?" Triệu Vô Ngôn chỉ khẽ hỏi.

Hàn Hướng Dương lại không dám động đến nàng,chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. Bởi vìhắn biết, nàng làm như vậy, nhất định là có dụng ýriêng.

Quên đi! Tất cả đều là vì Nhữ Nhã.

Kêu lên một tiếng đau đớn, Hàn Hướng Dươngđứng dậy, lại liếc mắt nhìn Liễu Nhữ Nhã một cái,rồi mới đi ra ngoài.

Nếu nói mấy năm nay Hàn Hướng Dương có gìthay đổi, thì đó chính là hắn đã xác định bản thânyêu thê tử. Chỉ cần thê tử có thể trở lại bên cạnhhắn, dù có muốn hắn lên núi đao xuống chảo dầu,hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Mà Triệu Vô Ngôn chínhlà khéo léo lợi dụng điểm này khiến cho hắn đi vàokhuôn khổ.

"Vô Ngôn. . . . . ." Liễu Nhữ Nhã luống cuống. Hắnthật sự phải ở lại đây sao?! Vậy thì nàng. . . . . .

"Nhữ Nhã, yên tâm, nơi này là địa bàn của muội,hắn không dám làm xằng làm bậy đâu, tỷ đừng sợ,mấy năm nay muội dạy tỷ những gì, tỷ không quênchứ?"

"Ừ." Nàng gật gật đầu.

"Nói nghe thử."

"Bất luận thống khổ như thế nào, cũng đều phảidũng cảm ngẩng cao đầu, như vậy mới có thể nhìnthấy được con đường phía trước, mới có thể lựachọn được con đường đúng đắn."

"Ừ. Nếu mỗi khi gặp chuyện liền tránh né, khôngchịu đối mặt với sự thật, cúi đầu thì sao?" Triệu VôNgôn hớp một ngụm trà.

"Vậy thì không nhìn thấy con đường phía trước, dễdàng nhầm đường lạc lối, cả đời hãm sâu trongđầm lầy."

"Tỷ muốn cả đời hãm sâu trong đầm lầy không?"Triệu Vô Ngôn đặt chén trà xuống.

"Không muốn!" Liễu Nhữ Nhã kiên định nói.

"Nhữ Nhã, muội sẽ tìm hết mọi cách có thể để chữakhỏi cho tỷ, tỷ phải tin tưởng muội." Triệu Vô Ngôncầm bàn tay nhỏ bé trắng mịn của nàng.

"Ừ." Liễu Nhữ Nhã gật đầu nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.

Chương 9

"Được rồi, Nhữ Nhã, Hàn tướng quân, lúc này trongphòng không có ai, ngoài sân cũng không có ai,không có ai nghe được hai người nói chuyện, tamuốn hai người hãy thật thoải mái, với mỗi câu hỏicủa ta đều phải thành thật trả lời. Hơn nữa, ta phảinhắc nhở Hàn tướng quân, ở trong này, ngài phảiquên ngài là tướng quân, thân phận của ngài khi ởtrong này là trượng phu của Nhữ Nhã, ta gọi ngài làHàn công tử. Như vậy ngài đã hiểu chưa?"

Cách trị liệu quái quỷ gì vậy? Hàn Hướng Dươngtâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn gậtđầu.

"Nhữ Nhã, tỷ phải quên thân phận tướng quân phunhân của tỷ, ở trong này tỷ chỉ là một nữ tử bìnhthường, mà Hàn Hướng Dương là phu quân của tỷ,muội sẽ gọi tỷ là Liễu cô nương."

"Hắn không phải!"

"Nhữ Nhã!" Triệu Vô Ngôn và Hàn Hướng Dươngđồng thời lên tiếng.

"Tốt lắm, bây giờ không có sự cho phép của ta, thìkhông ai được nói chuyện." Triệu Vô Ngôn ấn ấntrán, đau đầu nói. Bây giờ nàng rất muốn vặn gãycổ người khác.

Hai người bình tĩnh lại.

"Hàn công tử, xin nói ra cảm giác của ngươi đối vớithê tử." Triệu Vô Ngôn ra dáng của một đại phu.

Triệu Vô Ngôn này đang làm cái vậy?

Tiếng nói ồm ồm của Hàn Hướng Dương vang lên:"Nhữ Nhã, nàng. . . . . . Nàng là một thê tử rất dịudàng hiền thục."

"Liễu cô nương, xin nói ra cảm giác của cô đối vớiphu quân."

Liễu Nhữ Nhã đã quen với những câu hỏi như vậycủa Triệu Vô Ngôn, dù sao nàng đã ở nơi này hơnbốn năm, nàng nhỏ giọng trả lời: "Hàn. . . . . .Tướng quân, là một kẻ bá đạo, không nói lý lẽ,ngang ngược, luôn tự cho mình là đúng."

Hàn Hướng Dương nghe như thế thì trên trán nổiđầy gân xanh, hai đấm nắm chặt. Người làm thê tửsao có thể dám nói trượng phu như vậy!

"Hàn công tử, ngươi đối với thê tử có bất mãn ởđiểm nào không?"

Hàn Hướng Dương trừng mắt nhìn Liễu Nhữ Nhãtrong chốc lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Không có,chỉ là không được vui đối với việc nàng cùng LữThiệu Đình thư lui thư tới."

"Ngươi đã dùng phương thức gì để nói với nàng vềbất mãn của ngươi?"

"Ta nói với nàng, đừng cùng Lữ Thiệu Đình thư luithư tới." Bàn tay trái của hắn không tự giác run lên.

"Còn gì nữa?"

Còn cuồng vọng đoạt lấy thân thể nàng!

"Không còn." Hắn lặng lẽ dùng tay phải ngăn chặntay trái run rẩy.

"Nói dối! Ngươi rõ ràng không phân biệt ngày đêmxâm phạm cơ thể của ta, vũ nhục ta!" Liễu Nhữ Nhãnắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tức giận vìHàn Hướng Dương không thành thật. Bởi vì hắncưỡng bức xâm phạm nàng mà nhiều năm quanàng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma quá khứ.

"Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng giao hoan vốn dĩlà chuyện bình thường." Hàn Hướng Dương trừngmắt nhìn nàng.

"Nhưng tại sao ngươi lại muốn ta làm những độngtác hạ lưu, nói những lời xấu xa dâm đãng, cònmuốn người khác nhìn thấy chúng ta giao hoan?"Liễu Nhữ Nhã phẫn nộ chỉ trích. Nàng đã không cònlà người vợ ngoan ngoãn phục tùng như trước, bởivì ngoan ngoãn phục tùng chỉ gây cho nàng thốngkhổ vô tận, nàng nên vì bản thân mà nói ra tất cả,mấy năm nay nàng chịu đựng đủ rồi!

"Ta không có!" Khuôn mặt nghiêm túc của HànHướng Dương đỏ lên. Nàng dám ở trước mặtngười khác không chừa cho hắn mặt mũi, thật đánggiận!

"Sao ngươi không nói, ngươi đã quên chuyện xảyra ở phòng ăn. Hay là muốn ta cắn lưỡi một lầnnữa, ngươi mới có thể nhớ lại?" Liễu Nhữ Nhã đứnglên.

"Không cần!" Hàn Hướng Dương sợ hãi ôm cổnàng. Hắn rất sợ phải mất đi nàng một lần nữa!

"Buông!" Liễu Nhữ Nhã giãy dụa khỏi vòng tay ômấp của hắn.

"Hai vị, bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngồi xuống!" Triệu VôNgôn kiềm chế tính tình nói.

"Không cần! Ta với tên cầm thú này không có gì đểnói." Liễu Nhữ Nhã tức giận, tính khí của hắn vẫnkhông có gì thay đổi, vẫn bá đạo, không nói lý lẽnhư trước.

"Nàng dám nói ta là cầm thú?!" Hàn Hướng Dươngcũng rống lên.

Hai người đều đang phát cáu, có thể dự đoán đượcnếu tiếp tục nóc nhà cũng sẽ bị tốc lên.

"Được rồi, được rồi! Hôm nay dừng ở đây, ngàymai tiếp tục. Trở về!" Triệu Vô Ngôn lôi kéo LiễuNhữ Nhã bước đi, để lại Hàn Hướng Dương vẫncòn ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi, liên tụcmắng, tay phải vốn đang trấn áp tay trái, bất thìnhlình đánh nát cái bàn lớn làm bằng gỗ lim trongphòng.

Ngày hôm sau, dù nói gì Hàn Hướng Dương cũngkhông chịu phối hợp với Triệu Vô Ngôn nữa, TriệuVô Ngôn cũng tùy hắn, nhưng nàng đem giấu LiễuNhữ Nhã, không cho hắn nhìn thấy nàng, khiến choHàn Hướng Dương quả thật nổi điên lên.

Cho nên vài ngày sau, Hàn Hướng Dương lại ngoanngoãn ngồi trên ghế dựa lớn ở trong phòng củaLiễu Nhữ Nhã—— đây là cái ghế chuẩn bị riêng chohắn, mục đích là muốn hắn ngồi thoải mái, khôngnên hễ đụng một tí liền đứng lên rống.

"Hai vị, ta lặp lại lần nữa, hôm nay ở chỗ này là Hàncông tử và Liễu cô nương, đối với vấn đề mà ta đặtra, phải thành thật trả lời, không nên nổi giận."

Hàn Hướng Dương liếc mắt xem thường. Lại bày rabộ dáng này!

"Hàn công tử, ngươi có yêu thê tử của mìnhkhông?"

Hàn Hướng Dương nhíu chặt mày kiếm, không chútdo dự nói: "Ta tất nhiên là yêu nàng." Muốn thànhthật thì hắn liền thành thật.

Liễu Nhữ Nhã đỏ mặt, đây là lần đầu tiên nàng ngheđược, hắn nói yêu nàng.

"Liễu cô nương, cô có yêu phu quân của mìnhkhông?"

"A. . . . . . Ta không biết." Nàng rất thành thật.

Cái gì? ! Trên trán Hàn Hướng Dương lại nổi gânxanh.

"Hàn công tử, bình tĩnh. Liễu cô nương, tại sao côlại gả cho hắn?"

"Bởi vì. . . . . ." Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái."Bởi vì hắn ép buộc cha ta hồi hôn Lữ gia, cha takhông biết làm thế nào, đành phải nghe theo, bởi vìkhông muốn ảnh hưởng đến người khác, ta liền gảcho hắn." Đây là tình hình thực tế.

"Cô có từng hối hận hay không?" Triệu Vô Ngôn vẫngiữ dáng dấp của một vị đại phu.

Hàn Hướng Dương nhìn chằm chằm nàng, hắncàng muốn biết đáp án hơn so với Triệu Vô Ngôn.

Nàng thở dài một hơi, tinh tế nói: "Không có."

Lòng của Hàn Hướng Dương từ từ trầm xuống,tiếng nói thô ráp vang lên: "Nếu không có hối hận,tại sao lại thở dài?"

"Thở dài là bởi vì cảm thán, không phải vì hối hận."Liễu Nhữ Nhã nhìn xuống mặt bàn tròn mới thay.

"Hàn công tử, bình tĩnh. Liễu cô nương, tại sao côkhông có hối hận?" Triệu Vô Ngôn hỏi.

"Nếu đã bái đường thành thân, còn nghĩ về quá khứthì cũng vô dụng? Chi bằng sống những ngày tiếptheo thật vui vẻ. Huống chi quản gia và bọn ngườihầu ở Tướng quân phủ đối xử với ta không tồi, chonên ta cũng không có hối hận." Ai nàng cũng nói,chính là để sót Hàn Hướng Dương.

"Vì sao không có nói đến ta?" Hắn không phục!

"Bởi vì ngươi không thường xuyên ở trong phủ, chonên ta chỉ nói tới Tiến bá và bọn họ." Nàng cònmuốn giữ cho hắn một chút thể diện.

"Chính là bởi vì ta không thường xuyên ở trong phủ,cho nên nàng liền cùng tên Lữ Thiệu Đình kia thư luithư tới, quan hệ mờ ám!" Tay của hắn không thể tựchủ lại run lên lần nữa, hắn dùng tay kia cầm lấybàn tay run run.

"Nói bậy! Giữa ta với Lữ công tử là trong sạch."Liễu Nhữ Nhã xoay người, liếc hắn một cái.

"Nói cái gì mà còn nghĩ về quá khứ cũng vô dụng?Chuyện này chứng tỏ nàng có nghĩ tới!" Hàn đạitướng quân giống như đi vào ngõ cụt.

"Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc có hiểu tiếng ngườihay không vậy! Ý của ta là... là.... Quên đi, súc sinhtất nhiên là nghe không hiểu tiếng người." Đồ to xácngu ngốc! Trong lòng Liễu Nhữ Nhã thầm mắng hắnmột tiếng.

"Nàng dám mắng ta là súc sinh?!" Hàn HướngDương đứng lên, thân hình cao lớn tràn ngập cảmgiác áp bức.

"Vậy thì thế nào?" Liễu Nhữ Nhã cũng đứng lên,không chút nhượng bộ.

"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ. Hôm nay nói đếnđây thôi. Trở về!" Triệu Vô Ngôn theo thường lệ lạiấn ấn cái trán đang đau.

Cách vài ngày sau, chờ cho hai bên đều hạ cơntức, ba người lại tiếp tục ngồi trong sương phòng.

"Hai vị, hôm nay ở chỗ này là Hàn công tử và Liễucô nương, đối với vấn đề mà ta đặt ra, phải thànhthật trả lời, không nên nổi giận." Triệu Vô Ngôn mởmàn như thường lệ.

Hàn Hướng Dương nghe riết thành quen, chỉ bĩumôi.

"Hàn công tử, ngươi cảm thấy thê tử của ngươi cógiống bốn năm trước không?" Triệu Vô Ngôn hỏi.

"Không giống. Trước kia nàng ngoan ngoãn phụctùng ta, nhưng hiện tại nàng hở một tý là mở miệngphản kháng, đối với ta tràn ngập thành kiến, khôngphải là thái độ mà thê tử nên có." Hắn nhìn thê tửnhỏ xinh của mình.

Liễu Nhữ Nhã trừng mắt hắn.

"Nàng đối với ngươi có thành kiến gì?"

"Lúc trước ngươi cũng có nghe nói rồi, nàng chorằng ta bá đạo, không nói lý lẽ, tự cho mình làđúng." Nói đến chuyện này, hắn vẫn còn tức giận!

"Ngươi không phải như vậy sao?" Mặt Triệu VôNgôn không chút thay đổi hỏi.

"Ta đương nhiên không phải." Hàn Hướng Dươngnhếch mày kiếm lên.

"Hàn công tử, ngươi cho rằng bản thân là ngườinhư thế nào?"

"Ta là người có trách nhiệm, yêu thương thê tử."Khóe miệng của hắn sừng nhếch lên cao.

"Nói bậy! Ngươi làm gì yêu thương ta ? Ngươi chỉbiết khiến cho ta khó xử, cực kỳ xấu hổ trước mặtngười khác!" Liễu Nhữ Nhã vừa nghe hắn nói hắn làngười yêu thương thê tử thì lập tức nổi giận. Mấynăm nay nàng phải chịu ác mộng quấy nhiễu, màđầu sỏ gây nên chính là hắn, nếu không nói ra chohết, nàng nhất định hận bản thân đến chết!

"Ta khiến nàng khó xử chỗ nào?" Hắn kiềm nén lửagiận, khàn giọng nói.

"Ngươi động một tý là hôn ta trước mặt ngườikhác, khi hoan ái cũng không xem nơi xem chốn, đểbị hạ nhân bắt gặp, ngày hôm sau người trong phủđều dùng ánh mắt mờ ám nhìn ta! Ta chịu khôngnổi ánh mắt của họ, trong mắt họ ta dường như. . .. . . dường như là một dâm phụ." Nàng cắn môidưới.

"Không cần quan tâm đến ánh mắt hạ nhân. Ta làtướng quân, bọn họ không dám nói bất kỳ điều gì.Còn nữa, nàng không phải dâm phụ, nàng là thê tửcủa ta —— chỉ là ta thật hy vọng biểu hiện của thêtử ta ở trên giường giống như một dâm phụ." Hắnkhó khăn lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Nhưng ít nhất không cần hoan ái ở nơi mà ngườikhác thường hay lui tới! Làm cho tất cả mọi ngườiđếu biết." Mặt Liễu Nhữ Nhã đỏ bừng.

"Ta làm như vậy là bởi vì ta yêu thương nàng.Trượng phu yêu thương thê tử chẳng lẽ còn phảixem là nơi nào sao?" Đột nhiên, tay hắn lại khôngnghe lời, run lên một chút, hắn vội vàng đè lại cánhtay run run.

Đều là do hắn nói! Rõ ràng là hắn khi dễ nàng, màcòn dám nói như mình là người quang minh chínhđại!

Liễu Nhữ Nhã không phục, tiếp tục nói: "Nếu ngươiyêu, tại sao mỗi lần ở trên giường đều . . . . . . À,khi dễ ta?"

"Ta không có." Vậy mà gọi là khi dễ ư? Phải gọi làyêu thương chứ!

"Ngươi có." Rõ ràng chính là làm nhục và khi dễ!

"Không có!"

"Có!"

Hai người trợn mắt trừng nhau.

"Đã đến giờ! Hôm nay dừng ở đây, ngày mai tiếptục." Ở góc tường truyền đến tiếng nói lạnh lùngcủa Triệu Vô Ngôn. Rõ ràng để cho bọn họ lấy đaochém nhau còn đỡ phiền hơn. . . . . . Ai!

Vài ngày tiếp theo, hai người tiến vào sương phòngchưa nói được hai câu đã bắt đầu cãi nhau, vốn dĩTriệu Vô Ngôn cũng có thể ngăn cản, nhưng sau đónàng lại phát hiện như vậy cũng không làm hỏngmất đợt điều trị, nên cứ tùy ý cho bọn họ ầm ĩ. Cókhi là Hàn Hướng Dương chịu không nổi, tức giậnrời đi, có khi là Liễu Nhữ Nhã che mặt khóc, tôngcửa xông ra.

Chỉ chớp mắt, một tháng đã trôi qua, thời tiết dầndần trở nên oi bức. Hôm nay Triệu Vô Ngôn cùnghai người lại ngồi trong sương phòng, tiếp tục đợtđiều trị.

"Hai vị. . . . . ."

"Ta biết ta là Hàn công tử, nàng là Liễu cô nương,chúng ta nhất định thành thật trả lời, không cần lặplại nữa." Chỉ cần giở trò khua môi múa mép là cóthể chữa trị cho người khác, vậy thì hắn cũng làmđược.

"Được, vậy chúng ta tiếp tục. Hàn công tử, ngươicó hài lòng với đời sống hoan ái của hai vợ chồngkhông?

"À." Hàn Hướng Dương cảm thấy nói chuyện nàyvới người ngoài có chút xấu hổ, nên cứ nói quanhco.

"Hài lòng không?" Triệu Vô Ngôn truy hỏi.

"À, cũng tạm được."

Cái gì?! Nàng bị hắn chà đạp đến mức thể xác vàtinh thần đều chịu không nổi, vài lần muốn tự sát,hắn lại còn nói là tạm được?!

"Hàn Hướng Dương! Mỗi lần ngươi đều khiến chothể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngươi lại còn dámnói là tạm được?!" Liễu Nhữ Nhã thét chói tai.

Hắn nhíu mày, bĩu môi, "Nếu không thì phải nói cáigì?"

"Ngươi hẳn là nên đem ngươi tình trạng thê thảmcủa ta do bị ngươi chà đạp mà thành thật nói rahết."

Xem ra Liễu Nhữ Nhã đã nắm được bí quyết . Maymắn thay, hôm nay Triệu Vô Ngôn có mang đếnmột ít hạt dưa. . . . . . Trò hay bắt đầu rồi! Triệu VôNgôn tìm một vị trí sát góc tường, bắt đầu cắn hạtdưa.

"Tình trạng thê thảm? Ta còn nhớ rõ nàng ở tadưới thân ta cật lực yêu cầu ta nhiều thêm mộtchút, nàng cũng rất vui sướng mà."

Liễu Nhữ Nhã đỏ mặt. Nhưng mấy ngày nay nàngđã học được cách vứt bỏ rụt rè, nàng phải thànhthật, nếu không sẽ không giải quyết được vấn đề.Nàng thẳng thắn nói: "Đó là ngươi ép buộc ta. Nếuta không làm theo yêu cầu của ngươi, ngươi nhấtđịnh cả đêm không cho ta ngủ, càng thêm lăng nhụcta."

"Nói bậy! Mỗi lần ta đều khiến nàng dục tiên dục tử(đạt đến cao trào) , sao lại là lăng nhục nàng?Thiên hạ không có người nào yêu thương thê tửhơn ta." Những lời này của Hàn Hướng Dương thậtđúng lý hợp tình.

"Nói lung tung! Mỗi lần ngươi đều khiến cho thân thểcủa ta không chịu nổi, mà ngươi còn không buông. .. . . . Cái này không phải yêu thương? Cái này hoàntoàn là ngược đãi!"

"Ngược đãi? Chê cười! Ta, Hàn đại tướng quân cóthể cùng thê tử hoan ái cả đêm, nếu truyền ra ngoàikhông biết có bao nhiêu người con gái hâm mộnàng, nàng còn dám nói ta ngược đãi nàng?"

"Ta mới không cần loại hâm mộ này! Nếu bọn họbiết cả đêm hoan ái, cảm giác cơ thể đau muốnchết, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy thật may mắnkhi không phải gả cho ngươi!"

Nội dung của cuộc khẩu chiến càng ngày càng tăngcấp! Triệu Vô Ngôn nghe được thật sự rất hứngthú, không hề nghĩ đến chuyện bảo bọn họ dừng lại.Nàng hớp một ngụm trà —— A! Hạt dưa này ănngon, lần sau kêu Vệ Đình Long mang đến nhiềumột chút.

"Đau? Đau ở đâu?" Hàn Hướng Dương lộ ra vẻ mặtkinh ngạc.

"Chính là đau phía dưới a. . . . . ." Mặt Liễu NhữNhã đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Vô Ngôn một cái.

Triệu thần y phất phất tay, "Tiếp tục đi, cứ coi tanhư người vô hình là được rồi. Trong căn phòngnày không có gì kiêng kỵ, mời hai vị cứ tiếp tục đi !"Nàng lại hớp một ngụm trà.

Hàn Hướng Dương hoàn toàn không để ý tới lờicủa nàng, hắn chỉ quan tâm thê tử. "Phía dưới đausao? Là nơi ta đã đi vào sao?"

Liễu Nhữ Nhã lấy hai tay che mặt, hai gò má nóngbừng. "Còn dám nói, xấu hổ muốn chết a!"

"Ở chỗ này vốn dĩ là phải nói thật. Nhữ Nhã, nơi đóthật sự rất đau sao?"

Xem ra Hàn Hướng Dương cũng từng bước tiếnvào tình trạng rồi.

"Ừm." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

"Sao lại như vậy chứ? Mỗi lần ta đều làm cho hoahuyệt ẩm ướt rồi mới đi vào, còn đặc biệt bảo nàngmở hai chân lớn chút."

Hắn nói chuyện thật trắng trợn nha! Liễu Nhữ Nhãnghe xong, cả người đều đỏ. Vô Ngôn sao cònkhông kêu dừng lại chứ? Nàng đã không thể nóiđược nữa. . . . . .

Thấy Liễu Nhữ Nhã cúi đầu, Hàn Hướng Dươngcàng lo lắng, liều mạng truy hỏi, nhưng nàng vẫn cúithấp đầu.

Lúc này Triệu Vô Ngôn mở miệng , "Nhữ Nhã, tỷmuốn cả đời hãm trong đầm lầy sao?"

Liễu Nhữ Nhã chấn động một chút. Một lát sau,nàng ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt ửng đỏ, tiếng nhỏnhư con muỗi: "Mỗi lần ngươi tiến vào đều dùng hếtsức, cho nên đau. Còn có. . . . . . nếu như làm lâu,nơi đó. . . . . . Nơi đó nóng như bị lửa thiêu, cũngsẽ đau."

"Nhữ Nhã! Tại sao nàng không nói cho ta biết?" HànHướng Dương nhíu mi. Đáng chết! Ngón tay nàykhông thể ngừng run rẩy sao? Hắn căm hận vungbàn tay to lên.

Liễu Nhữ Nhã nghĩ hắn đang tức giận, vội vàng giảithích, "Những chuyện như vậy bảo ta làm sao mởmiệng! Huống chi mỗi lần hoan ái ngươi đều rấtkhẩn cấp, ta vừa mở miệng, đã bị ngươi yêu cầunói. . . . . . nói những từ ngữ dâm đãng. Ta. . . . . ."Liễu Nhữ Nhã thật sự nói không được nữa, cúi đầu,rất hy vọng Triệu Vô Ngôn hô dừng.

Nói giỡn sao! Thật vất vả mới đi đến vấn đề thenchốt, Triệu Vô Ngôn đương nhiên sẽ không dễ dànghô dừng lại.

"Nhữ Nhã, nàng nên nói với ta! Ta còn nghĩ nàngthích phương thức hoan ái như vậy, bởi vì mỗi lầnta yêu cầu nàng cái gì, nàng cũng đều thuận theo. .. . . . Ta nghĩ là nàng thích cách thức va chạmmãnh liệt." Bàn tay to của hắn lại run lên một chút.

"Đương nhiên không phải! Ta thích làm từ từ, dịudàng. . . . . ." A! Nàng đang nói cái gì vậy! Xấu hổquá đi. . . . . . Liễu Nhữ Nhã che mặt, chạy ra khỏiphòng.

"Nhữ Nhã!" Hàn Hướng Dương muốn đuổi theo, lạibị Triệu Vô Ngôn ngăn cản.

"Để cho tỷ ấy yên lặng một chút, ngày mai tiếp tục.Hàn tướng quân, ở đây có một loại đan dược, làphương thuốc điều trị chứng trúng độc do uốngrượu trong thời gian dài. Tay ngài cần phải đượcđiều trị." Triệu Vô Ngôn lấy ra một tờ giấy đặt vàotrong bàn tay run run của hắn.

"Điều trị cái gì? Ta có không bệnh!" Uống thuốc làchuyện của nữ nhân, hắn không tới mức này.

"Ngón tay ngài run rẩy là triệu chứng trúng độc douống rượu, cần phải điều trị. Nhưng nếu ngài muốncả đời đều như vậy, ta cũng không phản đối. Dùngđôi tay run rẩy ôm thê tử của mình, chắc hẳn là cóđiểm thú vị khác!" Triệu Vô Ngôn nói móc họngxong, sau đó liền ra khỏi sương phòng.

Hàn Hướng Dương kêu lên một tiếng đau đớn, cầmlấy tờ giấy lên thì thấy bên trên viết ——

Thuốc Cát Hoa giải rượu: Sa Nhân nửa lạng, CátHoa nửa lạng, Bạch Đậu Khấu nửa lạng, BạchThuật hai chỉ, Trạch Tả hai chỉ, Gừng khô hai chỉ,Thần Khúc hai chỉ, Phục Linh nửa chỉ, Trần Bì nửachỉ, Chư Linh nửa chỉ, Nhân Sâm nửa chỉ, rễ câyMộc Hương nửa chỉ, Thanh Bì nửa chỉ.

Cái phương thuốc chết tiệt gì vậy? A!

Hắn vốn định ném phương thuốc này xuống, nhưnglúc này tay của hắn lại run càng lợi hại hơn .

"Đáng chết!" Hắn mắng một tiếng, siết chặt phươngthuốc, xoay người hướng ra phía ngoài, hô to lên:"Bạt Nguyên!"

Chương 10

Mấy ngày kế tiếp, Liễu Nhữ Nhã cực kỳ xấu hổ,kiên trì không chịu đối mặt Hàn Hướng Dương.Nhưng Hàn Hướng Dương không muốn nghỉ ngơi,hắn ra sức thúc giục Triệu Vô Ngôn tiếp tục đợtđiều trị. Về phương diện khác, sau khi uống xongchén thuốc do Triệu Vô Ngôn kê đơn, tình trạng runrẩy tay của hắn đã không còn nghiêm trọng nhưtrước.

Qua đi vài ngày, Liễu Nhữ Nhã quả thật cũng nhớHàn Hướng Dương, cho nên tiếp tục đợt điều trịtâm bệnh.

"Hai vị, không cần ta nhiều lời, các người đều đãbiết quy tắc, đợt điều trị hôm nay bắt đầu." TriệuVô Ngôn nói xong, liền trốn ở bên cạnh cắn hạtdưa.

Hai người đối mặt nhau, không ai nói với ai.

"Khụ! Ta bắt đầu nha. . . . . . Hàn công tử, ngươicho rằng thê tử của ngươi thích dạng hoan ái nhưthế nào?"

"Triệu Vô Ngôn, nhất định phải đề cập đến vấn đềnày sao?" Hàn Hướng Dương nhếch miệng.

"Hàn công tử, nếu ngươi muốn bệnh của Nhữ Nhãhoàn toàn khỏi hẳn, thì tất nhiên phải đề cập. Đâychính là điểm mấu chốt trong tâm bệnh của nàng."

Hàn Hướng Dương nhìn Liễu Nhữ Nhã liếc mắt mộtcái, chần chờ một chút, rồi nói: "Từ trước đến nayta quan hệ với nữ nhân luôn thẳng thắn dứt khoát,ta nghĩ nữ nhân đều thích mãnh liệt một chút, hiệntại ta mới biết được nàng không thích như vậy."

"Vậy ngươi có cảm giác gì?"

"Ta. . . . . . Cảm thấy thật tội lỗi. Ép buộc nàng lâunhư vậy, khiến cho nàng thống khổ đến mức phải tựsát, mà ta còn không nhận thấy được vấn đề củanàng, vẫn tham lam thân thể nàng." Hàn HướngDương thống khổ nhìn xuống mặt đất.

"Tướng quân, không cần như vậy. Ta hẳn là nên nóira sớm một chút, chứ không nên dùng phương thứcám chỉ. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều,chàng nhiều năm sinh hoạt trong quân đội, làm việcluôn luôn ngay thẳng, nếu ta sớm nói rõ ràng mộtchút, có lẽ mọi chuyện không đi đến bước đườngnày." Liễu Nhữ Nhã uyển chuyển hàm xúc nói.

"Nhữ Nhã, chính là bởi vì ta nhiều năm ở bên ngoài,nên mới càng phải chú ý đến nguyện vọng củanàng! Nàng là thê tử của ta, ta không nên làm chonàng thống khổ. . . . . . Lúc vừa bắt đầu có lẽ là bởivì hoàn thành tâm nguyện của mẹ, ta mới kiênquyết cưới nàng, nhưng sau đó ta phát hiện, chỉcần mỗi lần ở bên cạnh nàng, ta mới cảm thấy yêntâm, cho nên mới. . . . . . Cho nên mới ngày đêmcùng nàng hoan ái. Ta cũng muốn mang đến niềmvui cho nàng không nghĩ tới lại khiến nàng thốngkhổ."

"Tướng quân. . . . . ."

"Ta cũng không nên ở người khác trước mặt cưỡngbức nàng, dù sao nàng cũng xuất thân từ dòng dõithư hương, không thói quen thân thiết ở trước mặtngười ngoài . . . . . . Tha thứ cho ta được không?Ta nhất định sẽ không đối xử với nàng thô bạo nhưvậy nữa." Hắn chăm chú nhìn nàng.

"Tướng quân đừng nói như vậy. Quân nhân đánhtrận ở tiền tuyến, khó tránh khỏi tính tình nóng nảy,Nhữ Nhã có thể hiểu được." Nàng thâm tình nhìnhắn.

"Nhữ Nhã. . . . . ." Hắn kìm lòng không đậu ôm lấynàng.

Tốt lắm, xem ra người ngoài không nên ở đây nữarồi . . . . . . Triệu Vô Ngôn mang theo nửa bao hạtdưa, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Mệt quá. . . . . . Triệu Vô Ngôn đấm bóp bả vai cóchút cứng ngắc của mình. Mất gần hai tháng trời,chuyện của Nhữ Nhã cuối cùng cũng giải quyếtxong. Bây giờ sức khỏe của Quân Dao cũng kháhơn rất nhiều, xem ra nàng có thể làm một chuyếnđi xa nhà, đến phủ Lư Châu thăm phu thê Thải Tần.

Triệu Vô Ngôn nhìn thoáng lên không trung —— a!Khá lắm, mây bay gió mát. . . . . .

Phía sau sương phòng của Ngọa Vân hiên truyềnđến thanh âm nam nữ hoan ái, hai thân thể trần trụiquấn lấy nhau.

"Như vậy có thoải mái không?" Hàn Hướng Dươngdùng răng nhẹ nhàng đùa giỡn với hai đóa hồng maitrước ngực Liễu Nhữ Nhã, đầu lưỡi xoay tròn liếmmút, mãi cho đến khi nhụy hoa trên bầu ngực tuyếttrắng trở nên đỏ tươi ướt át.

"Ừm. . . . . ." Ngón tay nhỏ bé của Liễu Nhữ Nhãluồn vào mái tóc đen của hắn, khẽ kêu ra tiếng.

Hàn Hướng Dương vội vàng sửa lại phương thứchoan ái, lần này hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo LiễuNhữ Nhã, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, trướctiên hôn cho hai gò má nàng ửng đỏ, đầu óc choángváng hoa mắt, thở gấp không thôi.

Sau đó bàn tay to của hắn chơi đùa dọc theo cổ,vai, rồi đến hai bầu ngực trắng nõn, bàn tay to nhưquạt hương bồ vuốt ve hai đóa hồng mai trên khuônngực đẫy đà, đôi môi ấm áp liếm mút rồi khẽ cắn.

Hiện tại hắn biết thê tử của mình thích phương thứchoan ái "chậm rãi, dịu dàng", cho nên hắn phảithuận theo nàng, hắn muốn nàng được sung sướng.

Liễu Nhữ Nhã chỉ cảm thấy cả người mềm yếu,huyệt phùng chảy ra mật nước. Ngón tay thô rápnhẹ nhàng mát xa hoa huyệt, di chuyển dọc theohình dạng bức tranh huyệt khẩu, một dòng chấtlỏng nóng ấm trào ra từ dưới thân của nữ tửtrường thành.

"A! Tướng quân. . . . . ." Nàng rên rỉ ra tiếng.

"Gọi tên của ta!" Tiếng nói của hắn khàn khàn, chấtchứa dày đặc dục vọng.

Đôi môi anh đào khẽ run lên, nhỏ giọng nói:"Hướng. . . . . . Hướng Dương." Nàng chưa bao giờgọi hắn như vậy.

"Ngoan, Nhã nhi, ta sẽ không khiến cho nàng thấtvọng đâu." Lưỡi của hắn đi xuống khiêu khích rốnnàng, Liễu Nhữ Nhã chỉ cảm thấy một luồng khínóng chạy thẳng lên bụng, nàng nhịn không đượcvặn vẹo cơ thể, dường như nàng đòi hỏi càng nhiềuhơn.

"Nhã nhi, mở ra chút." Lần này hắn dùng giọng nóitràn ngập nhu tình, chứ không phải mở miệng ralệnh.

Liễu Nhữ Nhã chậm rãi mở hai chân ra, hắn lập tứcvùi đầu giữa đôi chân tuyết trắng, hai nắm lấy cặpmông săn chắc, vung cao, kiếm lưỡi trơn trượt bắtđầu tiến vào vùng đất nữ tính riêng tư, nhấm nhápmỗi một tấc hương vị ngọt ngào của nàng.

Liễu Nhữ Nhã giống như bị một luồng điện chạy quangười, thân thể đột nhiên run lên!

"A. . . . . . Hướng Dương. . . . . . Chàng. . . . . .Chàng làm cái gì vậy?"

"Ta đang làm chuyện khiến cho nàng thoải mái. Nhãnhi, thả lỏng, để cho ta yêu nàng."

Lưỡi liếm của hắn linh hoạt hôn liếm mật huyệt, tậntình hấp thu hết mật nước vừa chảy ra từ huyệtphùng, đầu lưỡi đẩy cánh hoa che đậy huyệt phùngra hai bên, tiến sâu vào dò xét bên trong, đầu lưỡimềm mại ấm nóng yêu thương liếm hút, sau đóđem vật nam tính tiến vào nơi đó, hai tay dùng sứcvuốt ve mông ngọc của nàng.

Thân hình tuyết trắng nở nang, dưới sự âu yếm củaHàn Hướng Dương hoàn toàn mất hết khí lực, LiễuNhữ Nhã cảm thấy bản thân cực kỳ khô nóng, hạthể ào ạt chảy ra chất lỏng trong suốt . . . . .

"Hướng Dương. . . . . . Thiếp muốn . . . . ." Nàngchịu không nổi sự kích thích, tự cắn ngón tay củachính mình.

Hàn Hướng Dương đứng dậy, nhìn thấy đôi mắtđẹp long lanh của nàng, tiếng nói giống như chimhoàng anh, đôi môi cánh hoa đỏ tươi ướt át khẽcắn ngón tay ngọc, bộ dáng lẳng lơ làm cho mũinhọn nam tính to lớn của hắn chảy ra bọt nướctrong suốt.

Ông trời! Nhìn xem bộ dáng bị gợi lên dục vọng củanàng này, đời này hắn chỉ cần nàng!

Vật nam tính đã đứng thẳng và cứng rắn như đá từlâu, rất muốn chỉ sau một tiếng trống liền hăng háitiến vào nơi làm cho kẻ khác mất hồn đó, nhưnghắn nhịn xuống, mồ hôi chảy dọc theo đường congkiên nghị của cằm rơi trên thân thể nàng. Hắn cầmlấy nam long cứng rắn của mình, ma sát nơi hoahuyệt ẩm ướt của nàng, mũi nhọn nam tính chơiđùa qua lại nơi huyệt khẩu nhẵn mịn, mật nước dínhvào mũi nhọn nam tính, xen lẫn với bọt nước vừatiết ra của hắn.

Hắn làm như vậy đơn giản chỉ là muốn cho nơi nữtính riêng tư ẩm ướt thêm chút nữa, nhưng lại khiếncho Liễu Nhữ Nhã ngứa ngáy không thôi.

Nàng muốn hắn tiến vào! Ngay lập tức!

"Hướng Dương. . . . . . Nhanh chút. . . . . . Thiếpmuốn chàng tiến vào. . . . . ." Nàng chịu không nổi .

Hàn Hướng Dương chậm rãi đem lửa nóng namtính đẩy mạnh vào trong tiểu huyệt ướt át của nàng.

"A. . . . . ." Nàng thấp giọng rên rỉ.

Vật nam tính tiếp tục đi tới. "Ưm. . . . . . Hãy. . . . .. Hãy sâu một chút. . . . . ." Nàng cảm thấy bêntrong cơ thể trống rỗng, cứ như là không được lấpđầy, tự động hô lên những từ ngữ dâm đãng màtrước kia cực kỳ không muốn nói ra.

Hàn Hướng Dương nở ra một nụ cười tà mị, trầmthấp nói: "Theo ý nàng!" Lập tức đem thiết xử cứngrắn rút ra một chút, sau đó lại dùng lực đâm vàonơi sâu nhất trong hoa tâm.

"A! Ưm. . . . . ." Nàng run rẩy ưm ra tiếng, mỗi mộtthanh âm kiều mị vang lên, đều thể hiện sự thỏamãn của thân thể nàng.

Hàn Hướng Dương tiếp tục tiến lên, ở bên trong cơthể chặt khít của nàng chuyển động ra vào. Hắnkhông mạnh mẽ sử dụng lực giống như trước đây,thô lỗ làm đau nàng, hiện tại hắn chậm rãi rời khỏi,rồi sau đó cắm vào thật sâu, mỗi một lần thẳng tiếnđều khiến cho cơ thể dưới thân run rẩy, đó là tượngtrưng cho niềm vui thích cực lạc.

Bốn năm không gặp, thân thể của Liễu Nhữ Nhãcàng đầy đặn hơn so với trước kia. Con ngươi đencủa Hàn Hướng Dương lóe tia nhìn nóng bỏng nhưmuốn đốt cháy người, ánh mắt nhìn chằm chằm vàođôi bồng đảo căng tròn do bị hắn liên tục di chuyểnra vào mà lung lay mê người, hai nụ hoa cũng theogò ngực tuyết trắng mà đong đưa cao thấp, dườngnhư đang quyến rũ hắn.

Vật to lớn dưới thân bị hoa huyệt gắt gao hút chặt,một luồng khoái cảm như nham thạch nóng chảyđánh về phía ót, Hàn Hướng Dương cắn răng, mởrộng hai chân nàng ra, lửa nóng hừng hực cứng rắnnhư thép gia tăng tốc độ tiến vào nơi ẩm ướt riêngtư, hết lần này đến lần khác triệt để xỏ xuyên quacơ thể mềm mại của nàng. Liễu Nhữ Nhã kìm lòngkhông đậu ưỡn người lên nghênh đón vật hungmãnh của hắn, hoàn toàn trầm luân trong đó.

"A —— Hướng Dương. . . . . . Xỏ xuyên qua thiếp——" Nàng thỏa mãn hét ầm lên.

Hàn Hướng Dương ngửa đầu, điên cuồng hét lên,khoái cảm từ nơi tận cùng của hoa tâm truyền đếnlàm cho hắn hoa mắt chóng mặt, hắn tràn đầy vuisướng phun ra nhiệt lưu tồn trữ trong cơ thể đã lâu,hoàn toàn bao phủ sâu bên trong hoa tâm mềm mạicủa nàng.

"A ——" Liễu Nhữ Nhã vui thích thét chói tai, cả haiđồng thời đạt tới đỉnh hoan ái!

Liễu Nhữ Nhã nhắm chặt mắt, thở phì phò, đóa hoadưới thân vẫn không ngừng run run, co rút, giữa haichân ướt đẫm một mảng. Nàng chưa từng nghĩ tớinam nữ giao hoan cũng có thể làm cho người tamất hồn điên cuồng, dục tiên dục tử như vậy . . . . ..

Được phu quân mạnh mẽ yêu thương, làm chonàng trừ khử được cảm giác sợ hãi khi giao hoan.Đêm nay, nàng mỉm cười chìm vào giấc ngủ, cuốicùng đã có thể thoát khỏi bóng ma đeo bám nhiềunăm.

Hàn Hướng Dương không ngại ngùng cùng thê tửnhốt ở sương phòng một ngày một đêm, nhưng cóđiểm khác với trước kia, đó là không hề có tiếngkêu khóc, tiếng cầu xin, chỉ có nhịp điệu hoan áisung sướng nhất từ xưa đến nay vang lên.

"Hàn công tử, Liễu cô nương, hôm nay chúng taphải làm một chuyện cuối cùng, chính là chấm dứtđợt điều trị tâm bệnh, hiện tại bất luận thân hay tâmNhữ Nhã đều người khỏe mạnh." Triệu Vô Ngôn nóixong, nhìn Hàn Hướng Dương liếc mắt một cái."Hàn công tử, đối với đợt điều trị mấy tháng qua,ngươi có cái nhìn như thế nào?"

Hàn Hướng Dương suy nghĩ một chút mới nói: "Tabiết trước đây là ta hiểu lầm tấm lòng của Nhữ Nhã,đêm qua ta đã nói chuyện với Nhữ Nhã rất nhiều,mới phát hiện ra ta có rất nhiều chỗ không đúng.Sau này ta sẽ tôn trọng nàng, săn sóc nàng. . . . . .Còn có cách thức điều trị lém lỉnh của người cũngrất hiệu quả."

Triệu Vô Ngôn cười cười. Danh hiệu "Thiếu niênthần y" của nàng cũng không phải hư danh nha!

"Liễu cô nương, cô thì sao?"

"Hơn bốn năm nay, cám ơn Triệu đại phu đã quantâm chăm sóc, sau mấy ngày nói chuyện làm cho tacàng hiểu thêm về phu quân của mình. Chuyện xảyra trước đây ta cũng có chỗ không đúng, ta khôngnên lúc nào cũng thuận theo hắn, khiến cho hắn hiểulầm." Liễu Nhữ Nhã cười ngượng ngùng.

"Tốt! Vậy thì bây giờ ta, vị đại phu lắm lời này sẽlàm một tổng kết. Cá tính hai người các ngươi,cùng với bối cảnh và giai cấp bất đồng, cho nên cáinhìn về mọi việc và cả cách thực hiện tất nhiên sẽkhác nhau một trời một vực. Nhưng các ngươi đềudùng phương thức mà mình tự cho là tốt nhất đểđối đãi với đối phương, điều này đã khiến cho hiểulầm càng thêm sâu sắc, đây quả thật là chuyệnđáng tiếc, hai vị phải nhớ kỹ, sau này nếu không cócùng cái nhìn về việc gì đó, thì nên mạnh dạn,thẳng thắn nói chuyện với nhau. Hiểu chưa?"

Hai người gật gật đầu. Lúc này từ trong đáy lòngHàn Hướng Dương thầm bội phục Triệu Vô Ngôn.

"Sau khi ta đi ra khỏi phòng này, tất cả mọi chuyệnđều sẽ quên hết, hai vị không cần lo lắng chuyệnriêng tư bị tiết lộ ra ngoài. Ta là đại phu, không phảitam cô lục bà (bà tám). À phải, từ nay trở đi Hàntướng quân đừng bao giờ say rượu nữa, nếu saunày thân thể không khỏe, thì cứ theo như đơn thuốcđó mà bốc thuốc, dùng lâu dài chắc chắn có cônghiệu. Hy vọng trải qua sực việc lần này, tướng quâncùng Nhữ Nhã có thể yêu thương ân ái, bạch đầugiai lão, sống những ngày hạnh phúc." Ánh mắtTriệu Vô Ngôn nhìn đôi phu thê trước mặt gật gậtđầu, sau đó xoay người rời đi.

Nàng lại thành công trong việc chữa khỏi cho mộtngười bệnh bị tổn thương thể xác và tinh thần!

Triệu Vô Ngôn vui vẻ đi thẳng về phía trước. A! VôNgôn, nhanh chóng đi ngao du tứ hải đi!

Có một đoàn người trên đường từ Tô Châu hướngđến Thiệu Hưng, phía trên có cắm cờ lệnh của TrấnHải phủ tướng quân, dẫn đầu là cỗ xe ngựa hoa lệ,bên trong có tiếng nói chuyện thì thào to nhỏ.

"Nhữ Nhã, tại sao nàng lại gọi nữ nhi của chúng talà Võng Tình?" Lúc này Hàn Hướng Dương khôngcó nói chuyện lớn tiếng như trước kia, bởi vì hắnbiết thê tử của mình không thích như vậy.

"Bởi vì chàng tên là Hướng Dương, Võng Tình đốivới Hướng Dương rất thích hợp."

"Ngay cả tên nữ nhi, nàng cũng lấy đối nghịch ta."Hàn Hướng Dương sờ sờ mái tóc đen mềm mạitrong lòng ngực, yêu thương nói.

"Thiếp thích thôi. Khi thiếp bị Vô Ngôn đưa đếnNgọa Vân hiên, Tô Châu, gần như không còn dũngkhí sống tiếp, sau đó Lữ công tử ——"

"Lại là hắn! Nhã nhi, nàng là thê tử của ta, bây giờchúng ta còn có cả nữ nhi, nàng vẫn còn nhớ hắn!"Hàn Hướng Dương nhịn không được lại tức giận.

"Hướng Dương, chúng ta đã đặt ra ba quy tắc, nếuai tức giận, thì phải mạnh dạn nói chuyện với nhau."

"Ta không cần!" Nói giỡn sao, ngay cả thời gian yêuthương thê tử hắn cũng không đủ, làm gì còn cóthời gian mà khua môi múa mép!

"Vậy nghe thiếp nói hết. Lúc ấy thiếp hoàn toànkhông muốn sống tiếp, sau đó phu nhân của Lữcông tử khuyên thiếp, nàng nói đứa nhỏ là vô tội,nàng muốn thiếp vì đứa nhỏ mà kiên cường sốngsót. Sau khi sinh Võng Tình, bởi vì khi đó tinh thầncủa thiếp cũng không ổn định, Vô Ngôn đề nghị đemnó đến chỗ cha thiếp, cho nên thiếp đã đưa nữ nhivề Thiệu Hưng. Đúng rồi, còn có một việc nữa. . . .. ." Liễu Nhữ Nhã chần chờ một chút, cố lấy dũngkhí thật lớn, mới tiếp tục nói: "Thiếp để cho VõngTình mang họ Liễu."

"Ừ." Hàn Hướng Dương chỉ thản nhiên trả lời, bàntay to vẫn nhàn nhã vỗ về mái tóc nàng.

"Chàng không tức giận sao?" Liễu Nhữ Nhã đối vớichuyển biến của hắn còn có chút không thể thíchứng. Nếu là trước kia, hắn nhất định rống to đếnmức điếc tai nàng.

"Không tức giận. Ta biết cha nàng chỉ có một nữ nhilà nàng, nếu để cho con bé làm đứa nhỏ thừa tựcho Liễu gia, ta cũng không để ý. Nhưng mà, nàngphải hứa với ta, sinh thêm vài đứa nhỏ nữa, Tướngquân phủ của chúng ta thật sự rất lớn nha." Hắn vuiđùa với mái tóc nàng, không có vẻ quan tâm nhiềulắm đến chuyện này. Hiện giờ tay của hắn đã khôiphục lại như bình thường .

Liễu Nhữ Nhã không thể tin được nhìn hắn, dùngkhăn lặng lẽ lau đi nước mặt cảm động trên khóemắt. Hắn. . . . . . Thật là người có tâm địa vô cùngtốt!

Nhưng nàng đâu biết, thật ra là Hàn Hướng Dươngdự tính muốn dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn, nếucó đứa nhỏ đi theo bên người sẽ vướng chânvướng tay, chẳng bằng đưa nó cho hai vị Liễu lãogia. Về phần nữ nhi họ Hàn hay họ Liễu, hắn cảmthấy không có gì quan trọng, nữ nhi vui vẻ, mọingười tự tại là tốt rồi.

Hàn Hướng Dương hỏi sang chuyện khác, "Nhã nhi,thê tử của Lữ Thiệu Đình tại sao lại ở chỗ của TriệuVô Ngôn?" Không lẽ cả đám nữ nhân này ở chỗ củaTriệu Vô Ngôn mở đại hội con gái sao?

"Thê tử của Lữ công tử tên là Phương Quân Dao,bởi vì nàng. . . . . . Sức khỏe có chút vấn đề, chonên mới ở chỗ của Vô Ngôn điều trị."

"Chẳng lẽ tên Lữ Thiệu Đình cũng giống như ta, đòihỏi thê tử vô độ, làm cho nàng chịu không nổi, mới.. . . . ."

"Không phải như vậy. Hướng Dương, mỗi gia đìnhvốn dĩ có những khó khăn riêng." Liễu Nhữ Nhã lắcđầu.

Nghe xong, Hàn Hướng Dương gật gật đầu, độtnhiên dường như nhớ tới cái gì đó, "Nhã nhi, nămđó khi ta cứu nàng từ trên hồ lên, nàng rõ ràng đãtắt thở, Triệu Vô Ngôn cũng kết luận nàng đã chết ,tại sao sau đó lại ở Ngọa Vân hiên?"

"Thật ra lúc đó thiếp rơi vào trạng thái chết giả. VôNgôn nói, thân thể con người khi tiếp xúc với nhiệtđộ cực lạnh sẽ tạm thời ngất đi, bề ngoài giống nhưđã tắt thở. Sau khi Vô Ngôn ở trong phòng cứusống thiếp, còn nói cho thiếp biết, thiếp mang thai,hỏi thiếp có tính toán gì không? Thiếp khóc lóc cầuxin nàng, nói thiếp không thể tiếp tục ở trong phủđược nữa. Một khi có đứa nhỏ, chàng lại càngkhông bỏ qua cho thiếp, thiếp cũng lo lắng chàng sẽdùng đứa nhỏ để khống chế thiếp. . . . . ." Nàng liếcmắt nhìn hắn một cái. Hắn quả thật là loại ngườinhất định sẽ làm như vậy.

Liễu Nhữ Nhã tiếp tục nói: "Thiếp xin Vô Ngôn hãylàm cho thiếp chết, nàng liền cho thiếp một viên viênthuốc, sau khi thiếp nuốt vào thì hôn mê bất tỉnh,thiếp cho rằng thiếp đã chết, không nghĩ tới khi tỉnhlại thì đã ở Tô Châu. Sau đó hỏi Vô Ngôn, nàng nóiviên thuốc mà nàng cho thiếp uống là do nàng bàochế ra từ cá, người nào uống nó sẽ rơi vào trạngthái chết giả, nàng chờ sau khi mọi chuyện kết thúc,mới đưa thiếp đến Ngọa Vân hiên, Tô Châu điềutrị."

"Thì ra là như vậy." Hàn Hướng Dương chợt hiểura. Bốn năm qua, mỗi khi hắn nhớ đến thân thể lạnhnhư băng, không còn mạch đập của nàng, liền cảmthấy trái tim đau đớn.

"Hướng Dương, thiếp xin lỗi, thiếp hẳn là nên sớmnói ra suy nghĩ của thiếp cho chàng biết, như vậysẽ không phát sinh ra nhiều chuyện. Chàng khôngtrách thiếp chứ?" Ánh mắt xinh đẹp trong vắt củaLiễu Nhữ Nhã chớp chớp.

"Không. Chính là bởi vì đã xảy ra nhiều chuyện nhưvậy, ta mới hiểu được nàng quan trọng với ta biếtbao nhiêu. Ta làm sao có thể trách nàng?" Hắn ômsát nàng. Lần này trong họa còn có phúc, nếukhông hắn sợ hãi sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

"Thiếp biết chàng tốt nhất !" Nàng hôn hắn một cái.

"Đây có được coi như mời gọi không?" Bàn tay củaHàn Hướng Dương không khách sáo vói vào trongváy của nàng, giở trò.

"Không! Cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, thiếpkhông có. . . . . . Ưm. . . . . ." Những lời còn chưakịp nói ra đã bị Hàn Hướng Dương nuốt vào trongmiệng.

"Hướng Dương, không thể! Thiếp nói rồi. . . . . .Ư...ưm. . . . . ."

Liễu Nhữ Nhã bị hôn đến thất điên bát đảo, vất vảlắm mới từ môi hắn thốt ra được một câu: "HướngDương, thiếp nói rồi, không thể thân thiết ở nơingười khác có thể nhìn thấy. . . . . . Đừng. . . . . .Dừng lại. . . . . ."

Bàn tay to của Hàn Hướng Dương đã muốn côngthành chiếm đất, hắn dùng giọng điệu trầm thấp nói:"Nhã Nhi, nơi này là bên trong xe ngựa, người khácsẽ không nhìn thấy. Hơn nữa nàng bảo ta đừngdừng lại, vi phu làm sao dám không nghe theomệnh lệnh của nương tử chứ?"

"Chàng. . . . . . Chàng cố ý! Thiếp phải tiến hànhdùng cách thức "mồm mép trị liệu" (mạnh dạn nóichuyện với nhau) với chàng. . . . . . A. . . . . ." Nàngthấy hai chân của mình hoàn toàn lỏa lồ, kiều mịtrừng mắt hắn.

"Ta rất thích!" Hàn Hướng Dương dùng miệng thaythế cho ngón tay, liếm mút giữa hai chân mềm mạicủa nàng.

"A. . . . . . Chàng chơi gian lận!" Liễu Nhữ Nhã thởgấp kháng nghị, vì xe ngựa chạy nhanh nên khôngthể nghe thấy được.

Xem ra Hàn đại tướng quân anh tuấn uy vũ rất thíchcùng phu nhân của hắn mình làm"mồm mép trị liệu"!

Trải qua rất nhiều thay đổi, cuối cùng hạnh phúccũng đến với hai người bọn họ. Gia quyến sẽ trởthành người hữu tình, kết cục hoàn mỹ!

--Hoàn--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro