Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hết, Marley đã chết. Không còn mảy may nghi ngờ gì nữa. Viên mục sư kiêm thư kí kiêm trưởng ban tẩn liệm và than khóc đã ký giấy khai tử cho Marley. Scrooge ký tên lên đó. Tên lão- Scrooge- quả thật thích hợp, nổi danh trong giới tài phiệt London, bởi lão mó vào đâu cũng hái ra tiền. Lão già Marley đã chết, chắc như đinh đóng cột.
Xin bạn lưu ý cho, tôi không có ý định nói chết thì nhất thiết phải chắc như đinh đóng cột. Lẽ ra tôi phải nói là chắc như đinh đóng quan tài kia. Nhưng người xưa hẳn có lí riêng khi ví von như thế; và một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi không nên xáo trộn nó làm gì. Bởi vậy, cho phép tôi được nhắc lại và nhấn mạnh rằng Marley đã chết, điều đó chắc như đinh đóng cột.

   Scrooge có biết Marley đã chết? Dĩ nhiên là biết. Làm sao mà không được chứ? Hai người là cộng sự của nhau từ lâu lắm rồi, chỉ là tôi không biết lâu đến thế nào thôi. Scrooge là người thừa hành kiêm văn thư, người được uỷ nhiệm, người thừa kế, người bạn kiêm cả người than khóc độc nhất của Marley. Và dù không thực sự đau buồn trước sự ra đi của Marley nhưng quả thật Scrooge rất xuất sắc trong việc điều hành tang lễ ngay từ ngày đầu tiên và tiến hành mọi thứ thật long trọng, tất nhiên không quên chuyện mặc cả.

       Nhắc đến tang lễ của Marley khiến tôi quay về vấn đề ban nãy. Rõ ràng, Marley đã chết. Các bạn phải hiểu rõ điều này kẻo câu chuyện mà tôi sắp kể ra đây chẳng còn thú vị nữa. Giống nhiw nếu chúng ta không tin cha của Hamlet đã chết ngay từ khi vở kịch chưa bắt đầu, thì việc bóng ma của ông ấy, trong đêm hôm khuya khoắt, mình mặc áo giáp, tản bộ giữa cơn gió lạnh rét buốt làm tán đởm hồn vía cậu con trai nhút nhát cũng bình thường chẳng khcs gì khi ta bắt gặp 1 quý ông trung niên nào đó đi đi lại lại trong nghĩa trang Sait Paul lúc trời tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro