Chương 10-11-12-13-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10:

Lâm Lĩnh đi ở phía sau Tiêu Nghệ Uẩn, trong lòng cảm thấy khó hiểu không biết rốt cuộc Tiêu Nghệ Uẩn gọi hắn đến làm gì, Tiêu Nghệ Uẩn mang theo Lâm Lĩnh tới một lầu gác, Lâm Lĩnh ngẩng đầu nhìn, lầu gác này rất sạch sẽ, nhưng mà…

“Rất kinh ngạc sao? Đây là một nơi rất bí ẩn, trong cung ít có người biết đến, bởi vì nơi này nằm phía sau Nam Cung của ta, khi còn bé do một lần tình cờ mà ta phát hiện ra nơi này, lúc đó nơi đây rất bẩn, ta phải bỏ ra một ngày một đêm mới có thể đem nó biến thành sạch sẽ, mà lầu gác này cũng là nơi cao nhất, cho nên đứng ở đây có thể nhìn được khung cảnh xung quanh trong hoàng cung này, thậm chí còn thấy được toàn bộ trường thành, ta rất thích nơi này, mau đến chúng ta cùng đi lên!”

Tiêu Nghệ Uẩn vươn tay, hắn vừa nói vừa bò lên lầu, lầu này có kiến trúc rất là cổ quái, gồm hai lầu nhưng  mà lầu một cùng lầu hai có khoảng cách rất ngắn, rất dễ dàng bò lên trên, Lâm Lĩnh không thể nào từ chối được sự nồng nhiệt của hắn, cũng không thể làm gì khác hơn là để Tiêu Nghệ Uẩn kéo lên.

Lên trên lầu hai rồi mới phát hiện thì ra trên này thế nhưng lại có thêm một cầu thang nữa, Lâm Lĩnh tùy ý đi theo Tiêu Nghệ Uẩn lên lầu cao.

“Oa ~ đẹp quá!” Lâm Lĩnh không khỏi cảm thán, lúc này cảnh tượng xinh đẹp trước mắt trở nên vô cùng tráng lệ, hoàng cung lại trở nên đẹp đẽ vô cùng, những tiếng ồn ào nhốn nháo từ phía trong thành truyền đến, có thể thấy được tất cả…

“Ha hả ~ đúng vậy, rất đẹp, nhưng mà có đôi khi loại xinh đẹp này, cũng không phải là thứ đáng đắc ý nhất.” Tiêu Nghệ Uẩn không khỏi cảm thán  .

“Ách… Nhị hoàng tử nói lời này là có ý gì?”

“Không… Không có gì, ngươi thích nơi này sao?”

“Đúng vậy ! Rất thích, nơi này rất đẹp, nhị hoàng tử thật sự là người rất có mắt nhìn, lại có thể phát hiện ra được một nơi có thể ngắm cảnh đẹp như vậy.” Trong mắt Lâm Lĩnh không khỏi chứa vài tia tán thưởng.

“Ha hả ~ không phải ta có mắt nhìn đâu, nơi này vốn là do hoàng huynh phát hiện ra, ta chỉ phụ trách việc dọn dẹp lại mà thôi, sau đó thì hoàng huynh nói cho ta biết, đứng từ nơi này có thể nhìn ngắm được cảnh sắc xung quanh.”

“Hả? Oh… Thì ra là như vậy, nhưng mà nhị hoàng tử nhất định cũng… Ách… Nhị hoàng tử, ngươi… Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh lui dần về phía sau, bởi vì Tiêu Nghệ Uẩn đang từng bước tới gần.

“Không có, chỉ là… Muốn nhìn ngươi rõ ràng hơn mà thôi, ngươi rất đẹp, thật sự… Rất đẹp, đại ca chưa từng nói với ngươi sao?”

“Không có, Đại hoàng tử hắn hàng ngày bận bao nhiêu chuyện, có rất nhiều thứ phải để ý đến, căn bản là không có thời gian chú ý đến tướng mạo của những hạ nhân như ta.”

“Nói bậy, huynh ấy thích ngươi, ta rõ ràng… Huynh ấy cũng thích ngươi, chỉ là, huynh ấy không giống như ta có thể chủ động cùng ngươi nói thích ngươi. Huynh ấy… huynh ấy có nỗi khổ riêng.” Tiêu Nghệ Uẩn cười khổ, hắn đây là đang vì mình thổ lộ hay là thay cho ca ca mình thổ lộ? Hắn cũng thật sự không biết…

“Ách… nhưng mà, có lẽ ta rõ ràng hơn, hắn…” Lâm Lĩnh phát hiện chính mình chỉ khi đối mặt với Tiêu Nghệ Uẩn mới có thể buông lỏng tự nhiên mà nói chuyện, hắn đối với Tiêu Nghệ Uẩn không hề có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy giống như một người bằng hữu lâu năm thân thiết.

“Ách… Đúng vậy, nhưng mà! Ta cũng sẽ không lui bước đâu, nếu huynh ấy không dám yêu, thì ta đây có đủ dũng khí để yêu!” Ánh mắt của Tiêu Nghệ Uẩn toát ra sự kiên định, hắn có dũng khí yêu, chính xác là hắn có dũng khí để yêu Lâm Lĩnh, hắn có thể.

“Nhị… Nhị hoàng tử… Ngươi…” Lâm Lĩnh trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Tiêu Nghệ Uẩn như trước kiên định mà nhìn Lâm Lĩnh, nói: “Ta sẽ  không giống như đại ca có rất nhiều điều phải lo toan, phải để ý đến buồn phiền, hắn có khả năng trở thành vua của một nước, ta không có khả năng, hắn có khả năng thống nhất giang sơn, ta không có khả năng, đó là bởi vì ngay từ đầu ta không ý định viết tấu chương, cho nên ta có thể yêu, hắn vì giang sơn mà vứt bỏ tất cả, ta không thì không như vậy, ta lựa chọn tự do, ngươi hiểu chưa? Không phải vì ngươi, cũng không phải vì đại ca, đây là lựa chọn của chính ta, một người có thể lựa chọn giữa yêu và quyền lợi, mà đại ca lại lựa chọn giang sơn, cho nên hắn bỏ đã bỏ đi cái quyền được yêu.”

“Nhị hoàng tử, ngươi có thể có lựa chọn của ngươi, Tiểu Lâm Tử cũng có thể, ta lựa chọn yên lặng chờ đợi, bởi vì ta đã lựa chọn một người vĩnh viễn không thể yêu, có lẽ vốn dĩ đều là do trời cao an bài, ta là một thái giám, không thể đi yêu ai, càng không thể được yêu, cho nên ta lựa chọn chờ đợi, đợi đến khi ta chết đi, có lẽ lúc đó ta sẽ có một cái lựa chọn khác, nhưng mà ta bây giờ không có khả năng được yêu, cho nên ngươi cùng Đại hoàng tử hãy mang  ý nghĩ  yêu thương Tiểu Lâm Tử giấu ở trong lòng, đến khi ta chết đi, có lẽ đó sẽ là thứ trân quý nhất đối với ta…” Lâm Lĩnh bình tĩnh nói, một câu lại một câu đem tâm tư của hắn nói ra toàn bộ, hắn lựa chọn chờ đợi, đợi khi hắn chết đi, sẽ có một lựa chọn mới, ngữ khí của hắn hết sức bình thản, từng chữ đều nói ra rõ ràng, không hề có bất cứ một chút giả dối nào, hắn chỉ hy vọng huynh  đệ Tiêu Nghệ Hàn cùng  Tiêu Nghệ Uẩn có thể sống với nhau thật hòa bình.

Tiêu Nghệ Uẩn cũng không có nói thêm bất cứ lời nào, nhìn Tiểu Lâm Tử, Lâm Lĩnh nói làm cho chính mình á khẩu không trả lời được, hắn mỉm cười, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: “Thiên hạ có thể thu vào đáy mắt, duy chỉ có ngươi, chỉ có thể từ xa mà đứng nhìn, có lẽ đây cũng là lý do khiến cho ta cùng đại ca yêu ngươi.”

Lâm Lĩnh cười, nói: “Có lẽ là như vậy, nhưng mà thiên hạ chưa chắc thu hết vào mắt, cho nên, nhị hoàng tử không cần cảm thán. Ha hả ~ ”

Tiêu Nghệ Uẩn si ngốc cười, thiên hạ trước mắt cứ như vậy mà nói ra những lời vui vẻ, như thế…

“Ngươi đã từng nói những lời vừa rồi cho đại ca hay chưa?”

“Chưa từng, bởi vì điều đó là không cần thiết.”

“Vậy tại sao lại nói cùng với ta?”

“Không biết nữa, có lẻ vì cảm thấy được nhị hoàng tử rất thân thiết, có cảm giác giống như một người thân.”

“Ha hả ~ Người thân? Thân… Ca ca?”

“Ách… Không dám, Tiểu Lâm Tử, không dám lớn gan như vậy.”

Đơn giản chỉ là nói chuyện với nhau, hai người trong lúc đó không có bất cứ ngăn cách nào về địa vị chủ tớ, cảm giác như  hai người bằng hữu khi ở cùng nhau…

“A… Sắc trời đã không còn sớm , Tiểu Lâm Tử phải về Lân cung rồi.” Lâm Lĩnh ngẩng đầu nhìn nhìn trời, đã tối rồi.

“Được, trở về thôi, ta nghĩ đại ca nhất định cũng đã chờ đợi đến phát điên rồi, sợ ta đem ngươi bắt cóc đi mất, ha hả ~ ”

“Ách… Ha hả ~ sẽ không đâu, vậy Tiểu Lâm Tử xin phép đi trước, hôm nay cùng nhị hoàng tử nói chuyện làm cho Tiểu Lâm Tử hiểu biết hơn rất nhiều.” Lâm Lĩnh le lưỡi, sau đó liền quay trở về.

“Có lẽ ngươi không nên ở chốn hoàng cung này, bởi vì ngươi cùng nơi này không giống nhau, có lẽ ngươi vốn là một người không có thân phận tôn quý, nếu như không phải như vậy, ngươi sẽ có quyền lợi được lựa chọn giữa được yêu và yêu người khác sao? Nếu ngươi như vậy, ta phải chờ tới khi nào mới có thể nhìn thấy được điều đó? Nếu như, ngươi nói là lựa chọn chờ đợi, thì ta đây tình nguyện lựa chọn cùng ngươi chờ đợi cả đời.”  Tiêu Nghệ Uẩn nhẹ giọng mà nói thầm …

Lâm Lĩnh đi vào Lân cung, Tiêu Nghệ Hàn đã ngồi ở trong đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lâm Lĩnh trở về cũng không nói gì, trong tay cầm sách, Lâm Lĩnh hành lễ: “Đại hoàng tử cát tường.”

“Uhm… Đã về rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về mà ở lại nơi của Nghệ Uẩn luôn chứ.” Tiêu Nghệ Hàn ngữ khí có chút ê ẩm.

“Ách, như thế nào lại vậy được? Tiểu Lâm Tử vốn là người của Lân cung mà.”

“A, vậy mà cứ tưởng ngươi đã quên rồi chứ? Nói một chút xem, một tiểu thái giám cùng nhị hoàng tử của chúng ta thì có chuyện gì để nói với nhau? Nói một chút cho ta nghe thử!” Tiêu Nghệ Hàn hàn huyên nói.

“Được, chúng ta nói về vấn đề tình yêu .” Lâm Lĩnh không hề giấu diếm, bởi vì hắn nghĩ muốn làm cho Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn đối với hắn hoàn toàn chết tâm.

“Cái gì? Yêu? Hắn nói cái gì rồi?” Tiêu Nghệ Hàn khẩn trương, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hắn nghĩ mình sẽ mất đi tất cả, hắn tiến lên nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Lĩnh.

“Đại hoàng tử, ngươi… làm sao…” Lâm Lĩnh thật không ngờ Tiêu Nghệ Hàn sẽ kích động như vậy.

“Ngươi nói tiếp đi, hắn còn nói gì nữa?”

“Nhị hoàng tử sao?”

“Ngươi biết ta nói người nào mà.”

“Hắn không nói cái gì cả, hắn chỉ nói… hắn sẽ không lựa chọn quyền lợi mà bỏ đi tình yêu, chỉ như vậy, không nói gì thêm nữa cả.”

“Thật sự không có cái gì khác sao?”

“Thật sự không có.”

“…” Tiêu Nghệ Hàn không biết nên nói cái gì, hắn sợ mất đi Lâm Lĩnh, hắn sợ Lâm Lĩnh sẽ yêu đệ đệ của mình, hắn sợ… Hắn lại càng sợ Lâm Lĩnh  căn bản đối với chính mình không hề có cảm giác…

***Ai, Lâm Lĩnh, cũng chỉ vì một chữ “si” và một chữ “ái” mà khiến cho ngươi phải khổ sở rồi TT^TT

Chương 11:

Cách ngày giao tấu chương chỉ còn lại một ngày, thì Trương công công đã từ bên ngoài vọt vào, thở hồng hộc mà nói: “Đại… Đại hoàng tử, Hoàng thượng… Hoàng thượng cho triệu kiến các vị hoàng tử đến tẩm cung, hoàng thượng đang chờ… chờ… ngài mau nhanh lên một chút!”.

Tiêu Nghệ Hàn vừa nhìn liền biết sự tình có chút không ổn, liền nhanh chóng thay triều phục sau đó mang theo Lâm Lĩnh mà xông ra ngoài.

Tới trước cửa Điện Dưỡng Tâm, chúng đại thần cùng hoàng tử đã tới đầy đủ rồi, mọi người đều đang quỳ ở ngoài cửa nhưng không lên tiếng, Tiêu Nghệ Hàn cùng Lâm Lĩnh cũng đồng dạng quỳ ở bên ngoài, tất cả mọi người đều đang chờ lão hoàng đế gọi vào trong.

Qua một thời gian, cánh cửa của Điện Dưỡng Tâm cũng đã mở ra, mọi người nhanh chóng ngẩng đầu lên, Trương công công từ bên trong đi ra, một bộ dáng xấu hổ mà nói: “Ách… Hoàng Thượng cho gọi Lâm Lĩnh đi vào bên trong.”

Vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao lên…

“Lâm Lĩnh? Là ai? Là Trạng nguyên năm nay sao? Hay là sủng phi mới của Hoàng Thượng?”

“Không biết rốt cuộc Lâm Lĩnh là ai hả?”

… … …

Một trận xôn xao qua đi, Lâm Lĩnh chậm rãi đứng lên, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tuyệt đối không ngờ đến Lâm Lĩnh chỉ là một thái giám nho nhỏ?

Lâm Lĩnh trấn định từ trong đám người đi ra, chúng quần thần cùng hoàng tử đã dừng các tiếng  xôn xao nghị luận lại, thay thế là ánh mắt tràn đầy tò mò, chăm chú mà nhìn…

Lâm Lĩnh theo Trương công công tiến vào Điện Dưỡng Tâm.

Đi vào trướng liêm, lão hoàng đế đã từ từ chống người ngồi dậy.

Một  Điện Dưỡng Tâm to lớn như vậy nhưng lại chỉ có một mình Lâm Lĩnh ở bên cạnh người của lão hoàng đế, Lâm Lĩnh hành lễ nói: “Hoàng thượng…”

Lời vừa nói ra, lão hoàng đế liền dùng thanh âm yếu ớt của chính mình nói: “Tốt lắm, không cần hành lễ, đến đây, Lâm Lĩnh, ngồi bên này.” Tiêu Lăng Quân vỗ vỗ mép giường, ý bảo Lâm Lĩnh ngồi xuống.

Lâm Lĩnh thế nhưng lại không hề nhúc nhích, nói: “Này… Không tốt lắm? Lâm Lĩnh thân phận thấp kém, sao có thể…”

“Không có việc gì, lại đây ngồi đi, Trẫm có chút chuyện rất muốn nói cùng ngươi.” Tiêu Lăng Quân trong thanh âm rõ ràng có chút ho khan.

“Này… Tuân mệnh.” Lâm Lĩnh đáp, sau đó tiến lên ngồi ở mép giường.

Tiêu Lăng Quân nhìn Lâm Lĩnh, phảng phất như có thật nhiều lời muốn nói, đưa tay vỗ về cánh tay của Lâm Lĩnh, trên tay cũng không có bất cứ hành động nào khác, giống như đối với một người thân thuộc, hắn mỉm cười, nói: “Ngươi rất kỳ quái? Tại sao ta chỉ thấy ngươi giống một người, ngươi biết không?”

“Ách… Nô tài không biết.” Lâm Lĩnh thành thực trả lời.

“A, kỳ thật bởi vì, ngươi lớn lên rất giống một người, hình như, thật sự hình như…” Tiêu Lăng Quân nói tới đây không khỏi có một tia quang mang: “Nàng vốn là nữ nhân mà Trẫm yêu nhất cả đời này, Trẫm rất yêu nàng, vì nàng Trẫm có thể vứt bỏ tất cả, nhưng mà nàng lại chỉ vì một mình ‘ hắn ’ mà chấp nhận từ bỏ tất cả, ta biết chính mình vĩnh viễn cũng không chiếm được lòng của nàng.” Tiêu Lăng Quân nhẹ nhàng cảm thán. Tiếp theo là một trận ho khan dồn dập…

Lâm Lĩnh vội vàng an ủi, nói: “Hoàng thượng, ngài đừng kích động, ngài…”

Tiêu Lăng Quân cắt đứt lời nói của Lâm Lĩnh: “Không có việc gì, bệnh cũ thôi mà, ha hả , khụ khụ, đợi một lát liền khỏi ngay thôi, trời cao đối với Trẫm cũng không tệ, ngay trước lúc Trẫm sắp chết đi còn đưa ngươi đến bên cạnh Trẫm, nhìn vật nhớ người, khụ khụ… khụ khụ … khụ khụ khụ…” một trận ho khan như xé gió khiến cho Lâm Lĩnh sợ hãi, lo lắng cho thân thể của lão hoàng đế.

Lâm Lĩnh không biết giờ phút này chính mình có thể làm được cái gì, hắn nghiêm túc nghe Tiêu Lăng Quân nói mỗi một chữ mỗi một câu.

Tiêu Lăng Quân cười nhẹ một tiếng, nói: “Trẫm rõ ràng chính mình  đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, nếu như… Khụ khụ … đợi lát nữa, bọn họ hỏi ngươi… Khụ khụ … Ta đã lập di thư… Khụ khụ… tại… Khụ khụ…  ở phía dưới long ỷ trong đại điện, để ở trong mật thất… Khụ khụ… nếu như… Trẫm có chuyện gì, ngươi hãy… Dẫn bọn hắn đi xem… Di chiếu, khụ khụ… nhớ kỹ, đem tay vịn của long ỷ hướng về phía trái rồi xoay thì được rồi… Khụ khụ… Trẫm… Không biết tại sao, chỉ tín nhiệm một mình ngươi… Có lẽ, duyên cớ chính là vì ngươi rất giống nàng đi… Khụ khụ … khụ khụ … khụ khụ khụ khụ …” Tiêu Lăng Quân cũng không ngừng ho khan.

Lâm Lĩnh vội vàng đỡ Tiêu Lăng Quân nằm thẳng  xuống giường, sau đó đi ra cửa, kêu lên: “Mau! Mau… Mau gọi thái y tới! ! Hoàng thượng… hắn… Hắn…” Lâm Lĩnh nói chuyện đứt quãng, nhưng mà thái y lại lập tức vọt vào trong.

Thái y vào trong rồi khám một lúc lâu nhưng cũng không thấy Tiêu Lăng Quân có mạch đập hay hơi thở, chứng tỏ Tiêu Lăng Quân đã chết.

Thái y lớn tiếng tuyên bố: “Hoàng thượng băng hà.”

Lâm Lĩnh thế nhưng lại không biết làm sao, vừa rồi chính mình còn đang nói chuyện với Tiêu Lăng Quân vậy mà giờ phút này đã chết? Hắn không thể tin được những gì trước mắt, tới quá nhanh, đi cũng quá nhanh.

Tiêu Nghệ Kỳ lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay của Lâm Lĩnh, khẩn trương hỏi: “Nói, phụ hoàng có nói gì không? Lập người nào làm thái tử? Hắn có nói hay không?”

Chúng thần đều khuyên nhủ: “Tam hoàng tử chớ vội, hắn chỉ là một tiểu thái giám, có lẽ cũng không biết nhiều như vậy, Hoàng thượng chưa chắc đã cùng hắn nói.”

“Đúng vậy, kỳ nhi, ngươi đừng quá vội.” Lưu Huân cũng khuyên  nhủ.

Tiêu Nghệ Kỳ thế nhưng lại không chịu buông tay, nói: “Ai nói hắn chỉ là một tiểu thái giám? Ta thấy hắn cũng không đơn giản như vậy? Đem phụ hoàng mê đảo đến mức khi chết đi cũng chỉ muốn gặp một mình hắn, ta thấy hắn chính là dùng công phu mê hoặc nhưng không thể thắng được hậu cung ba nghìn!”

Lâm Lĩnh ngẩng đầu, nhìn thẳng  vào Tiêu Nghệ Kỳ, Tiêu Nghệ Kỳ trong lòng không khỏi cảm thán, trên đời lại có người xinh đẹp như thế? Nếu hắn không mặc y phục của thái giám, chỉ cần mặc vào trang phục bình thường… Không ! Cho dù có mặc y phục của thái giám cũng không giấu được vẻ xinh đẹp của hắn, Tiêu Nghệ Kỳ bị Lâm Lĩnh trước mắt làm cho chấn động ở trong lòng…

“Chẳng lẽ Tam hoàng tử chỉ quan tâm đến ngôi vị hoàng đế thôi sao? Đối với Hoàng thượng vừa mất, một điểm cũng không thương tâm sao?”

Lời này vừa nói ra, Tiêu Nghệ Kỳ lập tức ngây ngẩn cả người…

Chương 12:

Tiêu Nghệ Kỳ ngây ngẩn cả người, không thể nói gì để chống đỡ.

“Được, nếu Tam hoàng tử quan tâm đến ngôi vị hoàng đế như vậy, vậy thì Tiểu Lâm Tử cũng nhận mệnh mà làm theo, bây giờ sẽ mang Tam hoàng tử và các vị đại thần đi xem di chiếu của Hoàng Thượng một chút.” Lâm Lĩnh chậm rãi nói ra những lời này.

“Ha hả, ngươi… Lâm Lĩnh, đừng tức giận, Kỳ Nhi cũng suy nghĩ vì giang sơn xã tắc mà thôi, nước một ngày không thể không có vua, Hoàng Thượng băng hà hắn dĩ nhiên cũng hết sức đau lòng, nhưng mà hắn dằn xuống thương tâm, vì nước nhà mà suy nghĩ, như vậy cũng đúng thôi.” Lưu Huân thế nhưng lại cưỡng từ đoạt lý thay đổi thế cục.

Chúng đại thần liền gật đầu  đồng ý câu nói vừa rồi.

Tiêu Nghệ Kỳ cũng thoáng giảm bớt sự xấu hổ trên mặt.

Lâm Lĩnh mở cửa Điện Dưỡng Tâm, sau đó liền đi ra ngoài, xoay người lại nói: “Các ngươi… Không muốn đi xem di chiếu sao?”

Tiêu Nghệ Kỳ lập tức đi tới, mà Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù cũng không hiểu rõ vì sao Tiêu Lăng Quân lại tín nhiệm Lâm Lĩnh như vậy, nhưng đối với Lâm Lĩnh bọn họ cũng hết sức tín nhiệm, tất cả đều đi theo ra ngoài, các đại thần cũng đi theo phía sau, một Dưỡng Tâm Điện to lớn như vậy, hiện tại chỉ còn lại một Trương công công ở lại bên cạnh di thể của Tiêu Lăng Quân, không biết là nên cười hay là nên khóc…

Sau khi tất cả mọi người đến đại điện, Lâm Lĩnh hướng đến phía bên cạnh long ỷ mà đi đến, Tiêu Nghệ Kỳ vốn muốn tiến lên ngăn cản, bởi vì, luật pháp có quy định, nếu thái giám hoặc bất cứ người nào ngoại trừ vương gia mà đụng đến long ỷ, thì nhất định sẽ bị định tội chết. Nhưng mà hiện tại hắn căn bản không quan tâm đến điều này, chỉ một lòng muốn nhanh chóng nhìn thấy di chiếu.

Lâm Lĩnh mở cơ quan, sau đó lấy ra một sắt, mở nắp hộp, bên trong là một cuộn vải màu vàng, mở ra cuộn vải, dựa theo trên di chiếu mà đọc:

“Trẫm tự biết tuổi già sức yếu, đã không còn nhiều thời gian ở lại nhân thế, cho nên, Trẫm đặc biệt lập di chiếu này, nếu có một ngày Trẫm chết đi, thì lập Đại hoàng tử Tiêu Nghệ Hàn làm thái tử, Đại hoàng tử Tiêu Nghệ Hàn là người của chính cung hoàng hậu, cũng là trưởng tử, càng lại khó được người mới, cho nên, đặc biệt lập làm thái tử.” Lâm Lĩnh chậm rãi đọc nội dung của di chiếu.

Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, mà Tiêu Nghệ Uẩn thì rất nhanh có phản ứng, tiến lại đối với Tiêu Nghệ Hàn quỳ xuống nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

Mọi người cũng chậm chậm bắt đầu phản ứng lại, quỳ xuống hành lễ, Lưu Huân cũng không còn cách nào vãn hồi cục diện này, chỉ có thể hành lễ, thừa nhận vị vua mới. Nhưng mà…

“Ta không phục ! ! Đây chắc chắn là di chiếu giả!” Trong Đại điện một thanh âm duy nhất vang lên- là Tiêu Nghệ Kỳ.

Lâm Lĩnh đi tới trước mặt Tiêu Nghệ Kỳ, giờ phút này hắn cái gì cũng không sợ nữa, dù sao việc đã đến nước này, Lâm Lĩnh hắn cũng không biết đã phạm vào bao nhiêu điều tử tội rồi, cho nên, hắn cái gì cũng không sợ.

“Tam hoàng tử, ngươi nói những lời như vậy là có ý gì?”

“Hừ, ý gì? Ngươi là người bên cạnh đại ca, ai biết các ngươi có phải là chủ tớ một lòng? Thông đồng làm di chiếu giả?” Tiêu Nghệ Kỳ trấn định tự nhiên nói.

“Tam đệ, ngươi nói lời này là có ý gì?”

“Không có ý gì, tiểu đệ ta chỉ là đặt ra chút nghi vấn mà thôi.”

“Ngươi… Ý của ngươi là ta làm ra di chiếu này?”

“Ta không dám chắc, nhưng mà cũng có thể có khả năng này, ai biết được có người vì muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế mà làm ra mấy chuyện này.”

“Ngươi…” Tiêu Nghệ Hàn thật sự tức giận không được.

“Đủ rồi!” Giờ phút này giữa đại điện xuất hiện một thanh âm mềm mại của nữ nhân, mọi người nhìn lại, thì ra là hoàng hậu.

Mọi người lập tức hành lễ: “Hoàng hậu…”

Còn chưa nói hết, hoàng hậu liền ngắt lời nói: “Các ngươi câm mồm cho ta! Chuyện này  ta tin tưởng lời nói của Lâm Lĩnh.” Không nghĩ tới cái tên Lâm Lĩnh này chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã truyền đến tai của Hoàng hậu rồi.

Trong phòng là một mãnh yên tĩnh, Hoàng Hậu đi tới trước mặt Lâm Lĩnh, sửng sốt, khuôn mặt này không phải giống như đúc với khuôn mặt của tỷ tỷ mình nhiều năm trước sao? Trách không được…

Hoàng Hậu cười khổ một chút, nói: “Đem di chiếu cho ta xem một chút.”

Lâm Lĩnh cung kính dâng lên bằng hai tay.

Hoàng hậu sau khi xem xong, liền đem di chiếu đến trước mặt mọi người, nói: “Tất cả mọi người có thể xem, đây là di chiếu thượng của Hoàng thượng… Oh, không, là tiên hoàng đã viết, còn có bút tích của tiên hoàng nữa, người nào không biết nhưng ta thì biết rất rõ, Cho nên ta dám khẳng định di chiếu này là thật.”

Tiêu Nghệ Kỳ vẫn không phục, nói: “A, Hoàng hậu nương nương, ngài chính là… mẫu thân của Đại ca, này… Ha hả, bất quá, ta chỉ có một vấn đề, vì sao phụ hoàng lại nói nơi để di chiếu cho một tiểu thái giám biết?”

Hoàng Hậu cười khổ hai cái, nói: “Này… Ha hả, người đã chết, ta cũng sẽ không che giấu thêm nữa, tiên hoàng vẫn luôn yêu một nữ tử, đáng tiếc, nữ tử này đã chết từ lâu rồi, mà Lâm Lĩnh khi lớn lên lại rất giống nữ tử đó, cho nên…”

Chúng thần đều cúi đầu, không dám để lộ ra tiếng hít khí.

“Này…” Tiêu Nghệ Kỳ ngây ngẩn cả người…

Tựa như một trò đùa, lão hoàng đế tín nhiệm một tiểu thái giám mà nguyên nhân là bởi vì khó quên tình nhân đầu tiên?

Cả đại điện đột nhiên yên lặng…

“Tốt lắm, ai gia cũng đã nói ra nguyên nhân rồi, ta nghĩ chuyện mọi người nên quan tâm bây giờ chính là nên cử hành tang sự cho tiên hoàng như thế nào, chứ không phải nghiên cứu di chiếu kia?” Hoàng Hậu nói.

“Tuân mệnh, Hoàng… Oh, không, thái hậu nói đúng, nếu vua mới đã được lập, vậy quốc tang nên cử hành trong 3 ngày.” Hàn Thừa tướng nói.

“Được, như vậy làm phiền Hàn đại nhân rồi.”

“Không không không, vốn là chuyện của thần phải làm.”

Cứ như vậy, vua mới đã được lập…

Vốn là Tiêu Nghệ Hàn, nhưng vận mệnh của Lâm Lĩnh lại chính là vừa mới bắt đầu…

Chương 13

Rất nhanh, Tiêu Nghệ Hàn đăng cơ lên làm Hoàng đế, nhưng địa vị của hắn lúc này không được củng cố, bởi vì có Lưu Huân luôn gây rối, khiến cho hắn rất khổ não, An Thái có đến tìm hắn mấy lần, ý tứ nói đến chức vị Hoàng Hậu kia đã ham muốn từ lâu, mà An Vương gia là trọng thần trong triều, chỉ có hắn mới giúp Tiêu Nghệ Hàn chống đỡ với thế lực của Lưu Huân.

Tiêu Nghệ Hàn có chút do dự, hắn rốt cuộc có muốn lấy An Thái hay không? Nếu như không có sự xuất hiện của Lâm Lĩnh, thì có lẽ An Thái là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà, Lâm Lĩnh trong tim mình lại chiếm một vị trí rất cao, không người nào có thể vượt qua được.

“Hoàng Thượng, Tiểu Lâm Tử có một thỉnh cầu!” Lâm Lĩnh quỳ xuống nói.

“Cái gì?”

“Ưm…” Lâm Lĩnh liếc nhìn Tiêu Nghệ Hàn một cái, nói: “Nô tài muốn nói, Hoàng Thượng nếu đã đăng cơ, vậy nô tài có thể điều đi đến nơi khác hay không?”

“Cái gì? Ngươi…”

“Trẫm biết rồi, ngươi… Hay là… Đi ngự thiện phòng làm việc đi.” Tiêu Nghệ Hàn nhíu mày nói.

“Nô tài tuân mệnh.” Xoay người rời đi.

“Chờ một chút!” Gọi hắn lại.

“Ngươi…” Muốn nói gì?

“…” Nhưng lại nói không nên lời, để cho hắn đi sao? Sau này còn có thể gặp mặt nữa hay không?

“Nếu như Hoàng Thượng không có gì phân phó, nô tài cũng nên đi ngự thiện phòng báo danh rồi.”

“Được…” Cứ như vậy đáp ứng sao? Thật sự… Chính mình vừa rồi làm sao vậy? Nếu để…

“…”

Nếu, ngươi quyết định rời khỏi Trẫm, Trẫm chỉ có thể lựa chọn giang sơn, nếu, ngươi cố ý tránh xa Trẫm, vậy thì Trẫm đành cử hành đại hôn, đối với ngươi mà nói có lẽ cũng sẽ không thương tổn.

“Yêu, ngươi có nghe thấy tiếng chiêng trống hay không, đúng là đại hôn của Hoàng Thượng có khác, rất lớn phải không? Tiểu Lâm Tử” Tiểu thái giám ở ngự thiện phòng nghe được tiếng chiêng cùng trống vang dội, ánh mắt không khỏi toát ra chút hâm mộ.

“Ưm, đúng vậy.” Thanh âm của Lâm Lĩnh mang theo vài phần mệt mỏi.

“Đừng như vậy mà, ngươi so với ta thì may mắn hơn nhiều rồi, ngươi biết không? Ngươi xem trong cung thái giám nhiều như vậy, nhưng mà không tới 20 người mới được hầu hạ qua tiên hoàng cùng Hoàng Thượng, hơn nữa lại được Tiên Hoàng tín nhiệm như vậy, ngươi quả thực là rất may mắn, nếu như là ta mà có được vận khí đó, thì ta đã sớm vui vẻ đến chết rồi.”

“Thật sao? Ha hả, ngươi thật sự sẽ cảm thấy như vậy, ngươi yên tâm, sẽ có ngày ngươi được như vậy mà thôi, còn ta, ha hả, thì cứ như vậy làm một thái giám tại ngự thiện phòng.” Lâm Lĩnh mĩm cười nhưng làm cho tiểu thái giám kia rõ ràng biết được chính mình cùng hắn là hoàn toàn khác nhau, hắn thật đẹp, cho dù có là một thái giám, nhưng điều đó cũng không làm cho người khác phủ nhận được việc hắn thật sự rất đẹp.

“Ách…  Ưm, cùng ngươi tán gẫu lâu như vậy, được rồi, mau trở về làm việc thôi, nếu không Tổng quản đại nhân sẽ đem chúng ta ra mà rút gân lột da mất ha hả…”

“Được, được, trở về làm việc thôi.” Xoay người, lại quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng chiêng trống kia một lần nữa, cứ như vậy mà chấm dứt đi, sau này cứ sống một cuộc sống tầm thường, cứ như thế lựa chọn chờ đợi cả đời.

Một năm sau…

Điện Dưỡng Tâm.

“Hoàng huynh, ta chỉ muốn đem Lâm Lĩnh đến phủ của ta mà thôi, ta mặc kệ, ngươi không cho Lâm Lĩnh hầu hạ ngươi, vậy tại sao lại không cho hắn đến bên người ta? Hắn đối với ngươi mà nói bất quá cũng chỉ là một tiểu thái giám, trước kia có thể là thiếp thân hầu hạ, có lẽ ngươi không có hắn thì cuộc sống cũng không có gì thay đổi, nếu bây giờ chính ngươi bỏ rơi hắn, tại sao, tại sao lại không cho hắn đến bên người ta?” Tiêu Nghệ Uẩn quát.

“Không được, nói cái gì cũng không được, Trẫm có ý định riêng của Trẫm, ngươi ngay cả đi ngự thiện phòng nhìn hắn cũng không được, tóm lại… Chính là không được, đừng nói thêm nữa.” Tiêu Nghệ Hàn lập tức nói ra lời từ chối.

“Ngươi rất ích kỷ, rất ích kỷ đó, hoàng huynh, ta thật sự không biết, ngươi rốt cuộc là sợ cái gì? Ngươi không phải thương hắn sao? Tại sao không dám thừa nhận? Bởi vì giang sơn? Bởi vì địa vị? Bởi vì ngươi vốn là hoàng đế?” Tiêu Nghệ Uẩn không để ý đến người trước mắt có thân phận như thế nào, nói: “Ngươi không dám, nhưng ta thì dám, nếu ngươi cảm thấy được bởi vì thân phận cùng lập trường của ngươi mà không dám đi thừa nhận tình cảm, thì ta có dũng khí đó, ta không có lập trường, cũng không có bất cứ gánh nặng nào, ta đây dám đi chiếu cố hắn, cho dù hắn có lựa chọn chờ đợi, nhưng mà ta đợi đủ rồi, ta mặc kệ vì cái nguyên nhân gì, cho dù có phải khi quân, ta cũng sẽ kiên trì mà yêu hắn, nhưng mà, ngươi lại quá ích kỷ, ngươi không cho bất luận kẻ nào gặp hắn, ngươi quá ích kỷ rồi!”

“Đủ rồi, Vân Vương, ngươi nên chú ý từ ngữ của ngươi, cho dù ngươi có là đệ đệ của Trẫm thì cũng phải chú ý, ngươi đi xuống đi, chuyện hôm nay, Trẫm coi như không phát sinh qua.” Dứt lời, Tiêu Nghệ Hàn cho Tiêu Nghệ Uẩn đi xuống.

“Được, thần cáo lui.” Đã như vậy rồi sao? Huynh đệ chúng ta trong lúc đó cũng phải như vậy sao? Ngươi thật sự thay đổi, hoàng huynh.

Đi ra khỏi Điện Dương Tâm.

“Tiểu Hoành Tử, chúng ta đi ngự thiện phòng!”

“Cái gì? Chủ tử, chuyện này… Hoàng Thượng không phải đã nói…”

“Mặc kệ, cho dù có phạm tội khi quân ta cũng muốn đem Lâm Lĩnh trở về!”

“Được, Được, kỳ thật nô tài cũng rất thích Tiểu Lâm Tử, hắn rất đơn thuần, không giống những tên nô tài khác, hắc hắc…” Tiểu Hoành Tử lộ ra vẻ mặt vui sướng.

“Oh? Ngươi tiểu tử này, ha hả… đi thôi.” Nói xong, liền hướng ngự thiện phòng đi đến.

Đi tới trước cửa ngự thiện phòng…

“Nhanh lên một chút, còn chậm chạp cái gì? Còn ngươi, Tiểu Lâm Tử, có da có thịt đứng ở đó làm gì? Đừng tưởng rằng trước kia Tiên Hoàng cùng Hoàng Thương sủng qua ngươi mà cho là tài giỏi, ta cho đi chặt củi, đi! Nhanh!” Âm thanh the thé của một người quát lên.

“Tên người mà hắn vừa quát chính là Tiểu Lâm Tử, chủ tử, nhưng mà lời của hắn nói là có ý gì?”

“Trước xem một chút đã.”

“Được.”

Lâm Lĩnh bê đến một đống đĩa, người rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều, nhưng mà tổng quản mặc kệ sống chết của hắn, vẫn liên tục lớn tiếng mắng chửi.

“Nhanh lên một chút ! chậm chạp cái gì!” Tiến lên, nghĩ muốn cho Lâm Lĩnh một cái tát.

Kết quả: “Oh yêu, đau chết ta rồi, cái kia… Hả!” Tổng quản bị hù dọa mà hét to.

“Mau cút xuống đi!” Tiêu Nghệ Uẩn quát.

“Tuân mệnh, tuân mệnh, nô tài nên cút đi rồi.” Tiếp theo té ngã mà chạy đi.

“Ngươi không sao chứ?” Tiêu Nghệ Uẩn nâng Lâm Lĩnh dậy, ân cần mà hỏi thăm.

“Vân… Vân Vương… Nô… Ách…” Đôi tay kia bị hành hạ mà có chút thô ráp, bị Tiêu Nghệ Uẩn đau lòng mà nắm chặt trong tay.

Nghĩ muốn rút lại tay của mình, nhưng không có cách nào mà rút ra được, bởi vì Tiêu Nghệ Uẩn đã nghĩ sẽ không bao giờ buông ra đôi tay này nữa rồi.

“Theo ta đi, ngươi không nên chờ đợi nữa, bởi vì ta đã chờ đủ rồi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ta không có trách nhiệm phải giúp cho hoàng gia kế thừa hương khói, cũng không có gánh nặng giang sơn, cho dù, biết ngươi yêu nhất chính là “hắn”, nhưng mà ta yêu ngươi, theo ta quay về Vân Vương phủ đi, Mặc dù Vân Hinh vốn là nữ nhi của Vân Vương, nhưng mà nàng rất thiện lương, ta nghĩ, nàng sẽ đối ngươi rất tốt, cùng ta trở về, được không?” Tiêu Nghệ Uẩn ngữ khí giống như đang cầu khẩn đối với chính mình sao?

“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Lâm Tử, ngươi hãy theo Vân Vương trở về thôi, hắn thế nhưng rất nhớ ngươi.” Tiểu Hoành Tử cũng tích cực khẩn cầu  .

“Nhưng… Hoàng thượng, hắn…”

“Không cần đi nói với hắn, được không?”

“Ách…”

“Theo ta đi!” Nói xong, lôi kéo Lâm Lĩnh rời khỏi ngự thiện phòng, tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người, Lâm Lĩnh hắn sẽ không phải sống ở nơi này cả đời, vận mệnh của hắn cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Chương 14:

“Cái gì?” Từ phía bên trong Dưỡng Tâm Điện truyền ra một tiếng rống tật lớn.

“Hoàng… Hoàng thượng… Ngự Thiện Phòng vừa báo lại cho nô tài…” Tiểu thái giám quỳ gối mà không ngừng run rẩy trả lời, trong giọng nói cực kỳ khủng hoảng.

“Ngươi… Lập lại lần nữa.” Tiêu Nghệ Hàn ngăn chặn cơn tức giận của chính mình.

“Lâm… Tiểu Lâm Tử, hắn hắn hắn… Hắn bị Vân Vương dẫn… dẫn đi.” Tiểu thái giám bị hù dọa mà bắt đầu nói cà lăm.

“Cái gì…” Tiêu Nghệ Hàn hồ đồ rồi, hắn tuyệt đối không ngờ được, Tiêu Nghệ Uẩn có thể vì Lâm Lĩnh mà không sợ tội khi quân.

“Mau khởi giá, đến Vân Vương phủ!” Tiêu Nghệ Hàn thật sự không thể chịu đựng được, cũng không có cách nào tưởng tượng được Lâm Lĩnh ở lại bên cạnh Tiêu Nghệ Uẩn sẽ không phát sinh chuyện gì.

“Di? Ngươi chính là Lâm Lĩnh?” Vân Hinh ở bên người Lâm Lĩnh mà đảo quanh, còn không dừng việc dùng ánh mắt mang đầy tò mò mà nhìn Lâm Lĩnh.

“Ách… ưm, đúng là nô tài.” Lâm Lĩnh cúi đầu.

“Oh, ngươi thật xinh đẹp, ha hả, đừng hiểu lầm, ta không phải là thê tử của Uẩn ca ca, ta là nữ nhi của cha ta.” Vân Hinh giải thích mơ hồ, nhưng lại rất ngây thơ, Vân Hinh cười lại để lộ ra hai má lúm đồng tiền thật đáng yêu.

“Ưm?” Lâm Lĩnh có chút không hiểu được những gì Vân Hinh nói.

“Ưm, nói đúng ra là, Uẩn ca ca nói cho ta biết, cha ta đã chết, cho nên ta tạm thời ở chỗ này, tương lai chờ ta xuất giá rồi, nơi này sẽ hoàn toàn thuộc về Uẩn ca ca rồi.” Vân Hinh đem toàn bộ chuyện của Tiêu Nghệ Uẩn giải thích lại một lần nữa cho Lâm Lĩnh nghe.

“Oh.” Lâm Lĩnh cuối cùng nghe cũng hiểu rồi.

“Hắc hắc…” Vân Hinh len lén cười nói: “Ngươi, rất đẹp nha, nếu như ngươi mặc đồ nữ nhân thì không biết sẽ như thế nào?” Vân Hinh xấu xa cười, trong cái đầu nhỏ kia nhất định là có vài cái ý xấu rồi.

“Ách, ý của quận chúa là…” Lâm Lĩnh nghe xong lại có chút không hiểu rõ được.

Vân Hinh đã rời đi mất rồi?

Một lát sau…

“Đây, ngươi thay đi.” Vân Hinh ném cho Lâm Lĩnh một bộ y phục của nữ nhân, nói: “Thay cho ta xem một chút, ta cảm giác được ngươi rất thích hợp, hắc hắc…” Vân Hinh nghịch ngợm cười.

“Ách… Nhưng đây là trang phục của nữ nhân…”

“Không quan hệ, mau mặc vào, mau mặc vào, nơi này vừa vặn cũng không có ai nhìn thấy, nhanh đi!” Sau đó Vân Hinh đem Lâm Lĩnh đẩy mạnh vào nơi thay y phục.

Vân Hinh tay chống cằm, chờ ở bên ngoài.

“Oa,  đẹp quá…” Vân Hinh cảm thán nói: “Đến đến, nhanh, ta giúp ngươi đeo trang sức!” Sau đó lôi kéo Lâm Lĩnh đi tới trước bàn trang điểm.

“Kỳ thật trước kia ta luôn mong muốn có một tỷ tỷ hoặc muội muội, nhưng vẫn không được như nguyện, ta vẫn thích cho người khác hóa trang, cha ta nói ta là cổ quái, ta mặc kệ, ha hả, bây giờ nhìn thấy ngươi, nghĩ muốn cho ngươi hóa trang xem một chút, ha hả, ngươi sẽ không chán ghét đi?” Vân Hinh cười ngọt ngào, có vẻ đối với sự đồng ý của Lâm Lĩnh để cho nàng hóa trang thật sự làm cho nàng thật là vui vẻ.

“Ách… Sẽ không đâu, chỉ cần quận chúa vui vẻ là tốt rồi.” Lâm Lĩnh ngay từ đầu cũng có điểm phản cảm, bất quá, Vân Hinh rất ngây thơ, nàng chỉ cần một chút như vậy liền vui vẻ, mà Lâm Lĩnh chỉ cần ngồi im để cho Vân Hinh hóa trang, có thể làm cho Vân Hinh cảm thấy thỏa mãn, Lâm Lĩnh cũng rất thích ý.

Một lát sau.

“Này này, ngươi xem, ngươi xem, ngươi rất đẹp đó…” Vân Hinh đẩy đẩy Lâm Lĩnh, làm cho hắn chú ý đến hình ảnh của chính mình trong gương.

“Ách…” Không có cách khác, đích xác chính mình ở trong gương quả thực rất xinh đẹp, làm cho người ta có loại ảo giác người xinh đẹp trong gương này chính là một nữ nhân, người trong gương này thật sự là chính mình sao? Lâm Lĩnh tự hỏi bản thân.

“Ta nói, Vân Hinh, ngươi hỏi ta mượn… Ách…” Tiêu Nghệ Uẩn đi vào phòng, nhìn thấy Lâm Lĩnh liền ngây ngẩn cả người, không biết nên nói cái gì.

“Hắc hắc, Uẩn ca ca, ngươi nhìn đi!” Vân Hinh lập tức vọt đến phía sau Lâm Lĩnh, nói: “Xinh đẹp không? Đại mỹ nữ đó nha, ha ha…” Vân Hinh cười lớn.

“Ách… ưm…” Tiêu Nghệ Uẩn nuốt nuốt nước miếng, thật sự rất đẹp, làn da vốn trời sinh trắng nõn, lông mi xinh đẹp cong vút, đẹp tựa như một bức tranh, tự nhiên không hề có chút giả tạo, hai tròng mắt tựa như dòng suối trong suốt, hơn nữa lông mi đen dày tựa như một bức rèm, thân thể được phủ lên một lớp sa y màu xanh biết mềm mại mà thướt tha , vẻ đẹp này khiến cho kẻ khác không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cho chính xác.

“Ách… Vân Vương, ngươi làm sao vậy?” Lâm Lĩnh phất phất tay trước mặt Tiêu Nghệ Uẩn.

“Ha ha, Uẩn ca ca bị mê hoặc đến chảy nước miếng rồi.” Vân Hinh cười trộm nói.

“Nào có? Ít nói bậy đi!” Tiêu Nghệ Uẩn trừng mắt nhìn Vân Hinh.

“Có có có, Uẩn ca ca lại thẹn thùng rồi!” Vân Hinh le lưỡi, làm một mặt quỷ.

Lâm Lĩnh cúi đầu, không có dũng khí ngẩng lên, Tiêu Nghệ Uẩn nhìn Lâm Lĩnh, cầm tay hắn, nói: “Ngươi rất đẹp, không nên tự ti như vậy, cho dù ngươi là một thái giám, nhưng mà trong lòng ta, trong mắt ta ngươi là người đẹp nhất.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”

Ba người liền cùng nhau đi ra đại sảnh nghênh đón.

Hành lễ nói: “Hoàng thượng thánh an.”

Tiêu Nghệ Hàn đột nhiên nhìn thấy Lâm Lĩnh mặc đồ nữ nhân liền ngây ngẩn cả người, cùng với Tiêu Nghệ Uẩn lúc nãy hoàn toàn giống nhau, chỉ khác cái là còn chưa có chảy nước miếng.

Hắn một tiếng cũng chưa nói liền mang Lâm Lĩnh đi, nhìn đoàn người mang Lâm Lĩnh rời đi, Tiêu Nghệ Uẩn cũng không có ngăn cản, có lẽ, Lâm Lĩnh cũng hy vọng chính mình không nên ngăn cản.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi tại sao lại muốn đi theo Vân Vương?”

“Bởi vì Vân Vương cũng là chủ tử của nô tài.” Lâm Lĩnh quỳ trên mặt đất, trên người vẫn đang mặc nữ trang.

“Vậy… Ngươi… Ngươi có hận qua Trẫm hay không?” Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn đột nhiên có điễm mềm nhẹ xuống.

“Không có.”

“Ngươi đứng lên được không? Nhìn Trẫm…” Tiêu Nghệ Hàn nâng Lâm Lĩnh dậy, giờ phút này trong tẩm cung rộng lớn này chỉ có hắn cùng Lâm Lĩnh.

“Ách… Hoàng Thượng.”

“Ta biết, lão Nhị biết ta viện cớ không gặp ngươi, ngươi đối với ta rốt cuộc là có cảm giác gì? Ngươi nói cho ta biết được không? Hôm nay, ta dứt bỏ thân phận Hoàng Thượng của mình, ngươi vứt bỏ thân phận thái giám của ngươi, chúng ta cứ lấy thân phận là những người dân chúng có thân phận tầm thường đi, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đối với ta là cảm giác gì?” Tiêu Nghệ Hàn cầm lấy tay của Lâm Lĩnh, hắn không có cách nào mà chịu đựng được nữa rồi, hôm nay, hắn nhất định phải có một cái đáp án, nếu như là không thương, vậy hắn sẽ buông tha, để cho Lâm Lĩnh đi đến bên người Tiêu Nghệ Uẩn, còn nếu là yêu, vậy hắn không bao giờ nghĩ muốn quên nó nữa, hắn đã chịu đựng nhiều lắm rồi.

“Ta… Ta… Ta không biết… Hoàng Thượng, ngài đừng hỏi nữa, Tiểu Lâm Tử thật sự không biết, ta…” Lâm Lĩnh giãy khỏi tay của Tiêu Nghệ Hàn, lui về phía sau.

“Nói cho ta biết có được hay không? Chỉ cần ngươi nói một câu, là yêu hay là không yêu?”

“Ta… Ta…” Dừng một chút, nói: “Yêu thì sao? Không yêu thì sao? Tiểu Lâm Tử cùng người cho dù có như thế nào cũng không có khả năng…”

“Vậy rốt cuộc là yêu hay là không yêu? Ta chỉ muốn ngươi nói một câu!” Tiêu Nghệ Hàn lần nữa nắm chắc tay của Lâm Lĩnh.

“Yêu…” Rốt cục cũng nói ra, nếu, ngươi đã hỏi ta như thế, ta không thể không trả lời, nếu, ngươi nghĩ như vậy, ta không thể không nói…

Đem Lâm Lĩnh ôm vào trong lòng, nói: “Đủ rồi, chỉ cần một câu này là đủ rồi, ta sẽ không quên. Ngươi biết không? Khi ta biết ngươi đi đến chỗ của Nhị đệ liền sốt ruột rất nhiều? Ta ghen tị, ta không thể chịu đựng được việc ngươi ở bên cạnh hắn dù chỉ là một ngày, chỉ là một ngày, ta lại cảm giác như là 1 ngàn năm.”

Giãy ra khỏi vòng tay của Tiêu Nghệ Hàn, lui về phía sau, nói: “Ta… Không nên như vậy, Hoàng thượng, Lâm Lĩnh… Đừng… Đừng… Cầu Hoàng thượng… buông ra… Buông ta ra… Đừng…” Tiêu Nghệ Hàn đột ngột hôn chính mình, nhưng đây là…

Lần nữa giãy khỏi vòng tay của Tiêu Nghệ Hàn, nhưng lại phát hiện trong mắt của hắn chứa đầy ý muốn phải chinh phục…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro