Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngồi xe của mẹ về nhà bà ngoại, mẹ đi đường vòng đến Thần Tài đón cậu tan làm. Ba rất háo hức mong chờ mẹ về, nhưng mẹ thì ngược lại, có thể kéo dài việc không gặp mặt được lúc nào hay lúc ấy.

Trên đường trở về, cậu và mẹ trò chuyện với nhau, nói về những người bạn mới mà cậu gặp trong bữa tiệc du thuyền đón năm mới, và cả chuyện cậu câu được cá, chỉ duy nhất không nhắc đến ba.

Mẹ Vương cười hỏi: "Câu cá có vui không? Mẹ chưa câu cá bao giờ cả."

"Vui lắm ạ, càng câu càng nghiện." Vương Nhất Bác vẫn luôn muốn đi du lịch cùng mẹ, nhưng kế hoạch lại không ngừng bị thay đổi: "Mẹ, cuối tháng năm hoặc đầu tháng sáu, con cùng mẹ đến Giang Thành nhé."

Mẹ áy náy, lần nào cũng đồng ý với cậu nhưng cuối cùng đều lỡ hẹn, năm nay bất luận như thế nào cũng phải đi một chuyến. Bà lập tức gọi điện thoại cho thư ký, bảo thư ký sắp xếp đầu tháng sáu cho bà trống năm ngày, bà sẽ nghỉ phép năm. Bà còn hỏi cậu một lần nữa xem năm ngày đủ không.

Vương Nhất Bác rất tham lam, ôm cánh tay mẹ làm nũng, khoa tay múa chân ra hiệu số bảy.

bà nhìn cậu, giống như lại nhìn thấy bộ dáng khi còn bé của cậu, khi đó mỗi lần bà được nghỉ về nhà, cậu đều bò lên đùi rồi ôm cổ bà, hy vọng bà có thể ở nhà thêm vài ngày nữa.

Bà nói với thư ký: "Đổi thành một tuần."

Đây là kỳ nghỉ năm dài nhất của bà.

"Chỉ có hai chúng ta đi sao?" bà hỏi ý của cậu, nếu cậu muốn cả nhà đi du lịch, bà cũng không có ý kiến. Nợ cậu quá nhiều, không thể ngay cả việc cậu chờ đợi chuyến đi của cả gia đình cũng không thể thỏa mãn được.

Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến không sắp xếp được nhiều thời gian như vậy, anh ấy có thể sẽ đi cùng một hai ngày, để Đình ca chơi với chúng ta thêm hai ngày nữa, nhân tiện chụp ảnh cho mẹ và con."

Mẹ Vương cười: "Chủ ý này không tệ."

Việc đi du lịch cứ vậy mà được quyết định.

Hiện tại bà rất hài lòng với trạng thái của bản thân, tâm trạng của bà cũng đã trở nên bình thản, không yêu không hận, chỉ cầu bố mẹ khỏe mạnh con cái bình an là được.

Đối với ba Vương, bà đã không còn bất cứ gợn sóng nào nữa.

"Con với Tiểu Chiến thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút xem nên hình dung như thế nào: "Đang yêu đương ạ, vẫn đang trong thời kỳ mài giũa."

Sợ mẹ hiểu lầm ý của mình, cậu vội vàng giải thích: "Lần này khác với lần trước, trước đây khi bọn con thoả hiệp với đối phương là vì trong lòng phải tự thuyết phục bản thân nên làm như vậy, còn bây giờ là xuất phát từ việc hiểu nhau."

Mẹ Vương thấy nhẹ nhõm, trong lòng cũng sinh ra cảm giác xúc động, lúc trước bà không nhúng tay vào chuyện tình cảm cũng như hôn nhân của cậu quả là sáng suốt.

"Mấy ngày trước mẹ của Tiểu Chiến có gọi điện thoại cho mẹ, nói chuyện rất lâu. Khi nào hai đứa muốn tái hôn cứ tự quyết định, không cần hỏi ý kiến gia đình nữa."

Hai tay Vương Nhất Bác bám lấy cổ mẹ, tựa vào vai mẹ: "Cảm ơn mẹ."

mẹ Vương cười, vô cùng hưởng thụ cảm giác giống như khi cậu còn bé, cứ bám dính lấy bà.

Chiếc xe dừng lại trước sân nhà bà ngoại.

Lúc nào ba Vương cũng chú ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài, là người đầu tiên nghe được tiếng xe, ông quay đầu nói với con cả: "Mẹ con đến rồi, ba ra ngoài xem một chút." Ông chọn những thực phẩm tốt nhất và đưa nó cho con trai để đi rửa.

Tiêu Chiến cũng đưa một loại rau khác mình đang rửa cho Nhất Đình: "Anh rửa thêm hai lần nữa là được."

Giọng điệu còn tự nhiên hơn cả bố ruột, Nhất Đình nhìn anh.

Tiêu Chiến đã đi thẳng ra khỏi phòng bếp rồi.

Vương Nhất Bác giúp mẹ xách đồ, nhìn thấy Tiêu Chiến từ trong nhà đi ra, hướng về phía anh nở nụ cười.

Sau khi chào hỏi, Tiêu Chiến đi cùng Vương Nhất Bác vào. Trong sân chỉ còn lại ba mẹ, ba mẹ có nói gì đó, sau đó thấy mẹ chỉ "ừm" một tiếng cho có lệ.

Hai tay Tiêu Chiến xách theo quà mà mẹ mang về, còn Vương Nhất Bác ôm vai anh, cậu thấp giọng nói: "Em và mẹ đã bàn bạc xong, đầu tháng sáu chúng ta đi du lịch."

Tiêu Chiến quay sang nhìn cậu: "Anh và ba cũng đã bàn bạc xong, muốn cả nhà cùng ra ngoài chơi vài ngày."

Vương Nhất Bác vừa bất ngờ vừa tò mò: "Hay người định chọn nơi nào để đi chơi vậy?"

"Giang Thành. Không phải em rất có hứng thú với khu homestay ở Giang Thành hay sao?" Tiêu Chiến nói: "Ở đó còn có thể câu cá."

Một lần nữa, hai người họ lại tâm linh tương thông.

Vương Nhất Bác vui vẻ nói: "Em và mẹ cũng định đi Giang Thành."

Cậu: "Anh có thể dành nhiều thời gian không?"

"Được." Nhất Đình có thể sắp xếp được thì dù thế nào anh cũng phải đi.

Tiêu Chiến đặt quà xuống, đi vào phòng bếp tiếp tục trợ giúp.

"Tiểu Bác." Ông ngoại đi từ vườn hoa trong nhà kính đi ra, đưa cho cậu bó hoa tươi vừa mới cắt xuống, là hoa hồng đủ loại màu sắc: "Cắm vào bình hoa trên bàn đi con."

Cái gọi là bình hoa thực chất là một bình thủy tinh đựng trái cây đóng hộp, cái bình này để trên bàn đã hơn hai mươi năm, từ lúc cậu có ý thức nó đã xuất hiện ở đây, ông ngoại đã sử dụng nó để cắm hoa hơn hai mươi năm nay.

Miệng bình thủy tinh được trang trí bằng một dải ruy băng thắt nơ màu trắng gạo, dải ruy băng này được tháo ra từ hộp sô cô la của bà ngoại và được ông ngoại sử dụng. Dải ruy băng ấy cũng đã có gần hai mươi năm, ông ngoại thường xuyên tháo ra giặt sạch, phơi khô rồi lại buộc lại.

Cậu thích hoa, thích xe việt dã cũng là ảnh hưởng từ ông ngoại. Ông ngoại trong mắt người ngoài luôn là dáng vẻ uy nghiêm cứng rắn, nhưng ở nhà ông lại vô cùng tinh tế và ôn nhu.

"Hôn nhân của ba mẹ con có vấn đề phải không?"

Không đợi cậu phủ nhận, ông ngoại đã cười hiền lành: "Thể lực không còn tốt như trước." Nói xong, chỉ chỉ vào đầu mình, "Nhưng nơi này của ông vẫn chưa hồ đồ đâu."

Ông ngoại đã gần chín mươi, tâm tư vẫn tinh tế như vậy, Vương Nhất Bác dường như đã tìm ra trọng điểm, lựa lời không để cho ông ngoại lo lắng nói: "Hôn nhân thì không xảy ra vấn đề gì, ba mẹ là vì chuyện ly hôn của con mà nảy sinh mâu thuẫn, ba con vẫn luôn tích cực biểu hiện, ông ngoại, ông cứ thả lỏng, không bao lâu nữa sẽ tốt lên thôi."

Ông ngoại: "Con đừng có chuyện gì sai cũng lại tự nhận về mình." Ông lại đưa cho cậu một gói hoa hồng tươi có thể ăn được: "Trước khi đi đừng quên mang theo."

"Ba của con..." Ông thở dài: "Cậu cả và cậu hai của con, kể cả cậu ba của con đều không thích ba con. Trước đây ông thường xuyên cãi nhau với chúng nó, kêu chúng ít nói về ba của con thôi. Bây giờ ngẫm lại, mấy đứa nó thấy không thuận mắt cũng là có nguyên nhân."

Vương Nhất Bác: "..."

Làm cậu nghĩ đến Nhất Đình và Tiêu Chiến.

Nói chuyện với ông ngoại một lúc, cậu cất cánh hoa hồng ăn được vào trong tủ lạnh trên xe Nhất Đình.

Ba Vương giả vờ vào xe lấy đồ, gọi cậu sang một bên, hỏi cậu có muốn cả gia đình cùng đi du lịch hay không, năm nay ông sẽ đi cùng họ.

Vương Nhất Bác đương nhiên muốn rồi, trước đó cậu cũng từng khó xử không biết có nên cùng cả nhà đi du lịch hay không: "Nhưng con không thể ép buộc mẹ được, bà ấy đã phải miễn cưỡng nhiều năm như vậy rồi."

Ba Vương: "Chỉ cần mẹ con vui vẻ, sẽ không gọi là miễn cưỡng."

Vấn đề giữa ông và vợ không phải là một hai ngày đông, chỉ có thể làm tan băng từng chút một, hy vọng Giang Thành sẽ là một khởi đầu thuận lợi.

Phần cánh hoa hồng ăn được mà ông ngoại đưa cho cậu, Vương Nhất Bác dùng phần lớn để làm bánh ngọt, kỳ nghỉ Tết nguyên đán nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu làm cho Tiêu Chiến một chiếc, một chiếc cho Nhất Đình. Bánh có kích thước như nhau, ngay cả số lượng cánh hoa đặt trên đó cũng giống hệt.

Dì giúp việc cũng sử dụng hoa hồng để làm cho cậu một chiếc bánh, một gói hoa hồng to như vậy mà cũng đã nhanh chóng thấy đáy.

Ông ngoại nói với cậu rằng một vụ hoa hồng nữa cũng đã chuẩn bị vào mùa, đầu tháng hai là có thể ra hoa.

Bước sang tháng hai, Vương Nhất Bác bận đến mức chân không chạm đất, hoa hồng ông ngoại đưa tới cậu chỉ có thể trữ trong tủ lạnh trước, không có thời gian rảnh làm bánh ngọt.

Hoạt động lễ tình nhân năm nay bắt đầu từ ngày mùng tám, hoạt động của Thanh Trà cũng giống như thời điểm Song Đán, một điều khác biệt duy nhất là vào ngày Valentine, họ sẽ chọn ra 214 hội viên để tặng mỗi người một bó hoa gồm mười một bông hồng trắng giống mới.

Mà Hòa Nhã lần này lại không có nhiều ưu đãi lớn bằng đợt Song Đán, cuộc chiến giá cả kéo dài hơn hai tháng cũng đã dần dần đi đến hồi kết.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không tiếp chiêu, điều này khiến Trác Du rất bất ngờ.

Sản phẩm dưỡng da chiết xuất từ hoa hồng trắng dự kiến ra mắt vào ngày mười bốn tháng hai, cho đến nay vẫn không có bất kỳ quảng cáo nào.

"Anh, đừng quá chú ý đến Vương Nhất Bác."

Trác Du nở nụ cười, lời này anh ta đã nghe quen tai, trước kia anh ta cũng đã dặn dò Trác Thành như vậy.

Trác Thành nói với anh trai những lời này, cũng là nói với chính mình.

Tập trung quá nhiều vào người khác có thể dễ đánh mất chính mình.

Trong cuộc chiến giá cả này, họ đã không thu được lợi nhuận.

Không kiếm được tức là thua lỗ.

Trác Thành: "Anh đang đoán xem sản phẩm mới của họ sẽ lấy gì để làm marketing."

Trác Thành nói: "Anh không đoán được đâu."

Chính hắn cũng không đoán được.

Tối ngày mười hai tháng hai, Thanh Trà lọt vào top hot search.

#Tại sao Thanh Trà không làm quảng cáo #

Trước khi nhấn vào, tưởng rằng sẽ khen rằng mùi rượu không sợ ngõ sâu, sản phẩm tốt nên không cần quảng cáo, nhưng khi vào xem, lại là câu trả lời fan của Tiểu Thanh: Bởi vì không có tiền (Đau khổ), đợi có tiền rồi nhất định sẽ đầu tư vào quảng cáo.

Tiểu Thanh hiện tại có hơn bốn trăm nghìn fan, hôm qua người hâm mộ để lại bình luận nói rằng sản phẩm của thanh trà dùng tốt như vậy, vì sao không quảng cáo nhiều trên các nền tảng lớn, thế nên mới có câu trả lời của Tiểu Thanh lên hot search kia.

Đêm đó, Thanh trà lại lên một hot search khác.

#Thịnh Tề và thanh trà là chân ái#

Trong top thảo luận có một đoạn video, mấy ngày trước Thịnh phu nhân tham gia một diễn đàn thảo luận về ngành công nghiệp ô tô, trên sân khấu bà đã chia sẻ sự tâm đắc của mình mấy năm nay khi kinh doanh mảng xe hơi, trong lúc đó có nhắc tới Thanh Trà, Thanh Trà có thể thành công trong ngành hàng dầu gội đầu dù chỉ là người đến sau là bởi họ nghiêm túc làm sản phẩm của mình, không phải chỉ quảng cáo nói miệng.

Ngành công nghiệp ô tô cũng vậy, chỉ khi nghiêm túc làm tốt sản phẩm thì mới có thể có một chỗ đứng vững chắc trong lĩnh vực của mình.

Một phóng viên hỏi bà ngay tại chỗ: Thịnh phu nhân, tôi muốn hỏi bà một câu hỏi ngoài chủ đề một chút, bà đã sử dụng dầu gội kiềm dầu của Thanh Trà bao giờ chưa? Hiệu quả thế nào vậy?

Mẹ của Thịnh Tề: Thường xuyên sử dụng, con trai tôi đã giới thiệu cho tôi, tôi dùng là vì cảm thấy rằng Thanh Trà đã rất nghiêm túc trong việc tạo ra sản phẩm của mình.

Cuối cùng, bà mỉm cười và nói: Đoạn phỏng vấn này đừng truyền ra ngoài, nếu không con trai tôi lại lọt vào hot search một lần nữa mất.

Dưới khán đài cười rộ lên.

Dầu gội kiềm dầu của Thanh Trà được phó chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế ủng hộ, hiệu quả quảng cáo này ngay cả người đại diện lớn cũng không đạt được.

Mẹ Vương cũng thấy được hot search, lúc trước để con út đi xem mắt với Thịnh Tề, nếu cậu không bận tâm đến mặt mũi của mấy vị trưởng bối, bây giờ sẽ không có khung cảnh hoà hợp như thế này.

Bà gửi một tin nhắn thoại cho cậu: "Ngày kia sản phẩm mới của Thanh Trà sẽ ra mắt, chúc các con nhanh hết hàng."

Vương Nhất Bác cười nói: "Lời chúc này rất thực tế, vậy thì con sẽ mượn lời tốt đẹp của mẹ nhé."

Cậu còn đang tăng ca ở công ty, chỉ còn năm phút nữa, video quảng bá cho bộ sưu tập Hoa hồng trắng của Thanh Trà sẽ chính thức được ra mắt.

Hạ Vũ nhắn tin cho cậu: [Bên tôi đã chuẩn bị xong từ khoá.]

#Nhân danh tình yêu #

Vương Nhất Bác nhìn thấy từ khóa, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Vũ: "Có phải từ khoá đã bị nhầm rồi hay không?"

Hai người đã bàn từ trước, không phải là từ này.

Hạ Vũ: "Đúng mà. Đích thân Tiêu tổng trả phí PR cho tôi, từ khóa tuyên truyền sản phẩm cho Thanh Trà còn chưa được mở, phải đợi thêm."

Hắn hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu đã xem video về cơ sở trồng hoa chưa?"

"Vẫn chưa." Vương Nhất Bác mở trang web ra, bấm vào video trên hotsearch, video được quay ở cơ sở trồng hoa mẫu đơn trắng, cậu chưa từng đến đây, chỉ từng nói với Tiêu Chiến là cậu muốn qua xem, nhưng trước đó anh nói chỗ này không có gì thú vị cả.

Cơ sở trồng hoa nằm trên bờ sông, được bao quanh bởi sông núi, có nắng, có mưa.

Trong video, những cánh đồng hoa hồng trắng dài vô tận đung đưa trong ánh ban mai, cách đó không xa còn có một căn nhà cối xay gió.

Tất cả các những cối xay gió có trong câu chuyện cổ tích đều xuất hiện ở đây.

Vương Nhất Bác ngây người, lát nữa cậu định hỏi Tiêu Chiến, như vậy mà là không có gì thú vị sao?!

Điện thoại vẫn đang kết nối, Hạ Vũ nói: "Đây không phải là video quảng cáo của Thanh Trà, là quà tặng ngày lễ tình nhân của Tiêu tổng dành cho người yêu của anh ấy, cụm từ khoá kia chính là những gì anh ấy muốn nói với cậu, cối xay gió và nhà gỗ cũng là đặc biệt thiết kế cho cậu."

Một khu vườn hoa đẹp mắt như vậy, cậu chưa bao giờ nhìn thấy trong anime.

"Nghe Tiêu tổng nói, cơ sở trồng hoa còn có những bất ngờ khác nữa, trong video không quay được hết, sau này anh ấy muốn dẫn cậu qua xem." Về phần bất ngờ là gì, hắn cũng không rõ lắm, Tiêu Chiến không nói.

Những gì Tiêu Chiến đã dặn dò hắn, hắn đã truyền đạt lại toàn bộ, còn những điều không nên nói thì không thể nhiều lời.

"Cậu cứ từ từ xem, đừng để bị cảm động mà khóc đấy." Hạ Vũ cười cúp máy.

Hai mươi phút sau, bài viết tuyên truyền của Thanh Trà đi lên thẳng hot search, cùng với đó là khẩu hiệu quảng cáo của Thanh Trà. #Thanh Trà, hãy là chính mình #

Vương Nhất Bác đắm chìm trong video quay cơ sở trồng hoa, nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.

Điện thoại di động rung lên, là Tiêu Chiến gọi tới.

Trả lời điện thoại, Vương Nhất Bác nói: "Quà Valentine em đã nhận được rồi."

Tiêu Chiến đã đến dưới lầu Thần tài, đang ở trong chờ thang máy.

Anh nói: "Chỉ tính là bất ngờ, không tính là quà."

Bây giờ Vương Nhất Bác đối với những món quà mua bằng tiền đều không có cảm xúc: "Em muốn đến cơ sở trồng trọt xem tham quan, tuần sau sẽ đi ngay, không cần anh đi cùng, em sẽ tự đi."

Cửa thang máy mở ra, Tiêu Chiến bước vào, ấn tầng hai mươi mốt của cậu, xác nhận là cậu thích nó rồi mới nói: "Em không cần phải làm thế. Không cần đợi đến tuần sau, tối mai anh sẽ dẫn em đi, chúng ta ở đó đón Lễ tình nhân."

Vương Nhất Bác hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

Cậu đột nhiên cảm thấy nhớ anh.

Thang máy vừa dừng lại.

Tiêu Chiến nói: "Ở tầng hai mươi mốt của Thần tài."

Vương Nhất Bác giật mình: "Em đi đón anh." Bên ngoài nơi làm việc còn có những đồng nghiệp khác, cậu giả vờ bình tĩnh gọi điện thoại, bước nhanh ra khỏi khu văn phòng.

Tiêu Chiến chờ ở ngoài cửa, cậu chạy đến chỗ anh.

Vương Nhất Bác đi nhanh, hô hấp hơi dồn dập: "Sao anh lại tới đây?"

"Cùng em tăng ca thêm một lát." Tiêu Chiến đưa tay ôm cậu đến trước người, cúi đầu hôn lên môi cậu, sau đó mới buông ra.

Vương Nhất Bác giật mình, trên người giống như có dòng điện chạy qua.

Tối mai bay đến cơ sở trồng trọt đón Lễ tình nhân rồi, hôm nay cậu cần tăng ca xử lý còn không ít công việc.

Tiêu Chiến nói: "Không xong thì mang lên máy bay làm tiếp."

Vương Nhất Bác: "Không sao đâu, tối nay phải xong. Em không muốn đón lễ còn phải tăng ca."

Tám giờ rưỡi, Thanh Trà lại có hai từ lên bảng hot search.

#Thật muốn qua đó chụp ảnh (nước mắt) #

#Khi nào vườn hoa của Thanh Trà mới mở cửa cho check in vậy#

Cư dân mạng nhìn thấy video về cơ sở trồng hoa của Thanh Trà, thấy ý tưởng vô cùng cuốn hút, tâm trạng như được chữa lành bởi khung cảnh ngôi nhà gỗ cối cùng cối xay gió giữa biển hoa trắng.

Hôm sau là thứ sáu, Vương Nhất Bác bận rộn đến gần sáu giờ mới tan tầm, chuyến bay vào rạng sáng, xe Tiêu Chiến đã ở dưới lầu chờ đón cậu ra sân bay.

Bởi có bóng ma tâm lý về trận rung lắc hai phút lần trước, trong toàn bộ quá trình bay, Tiêu Chiến đều ở bên cạnh Vương Nhất Bác, lúc ngủ cậu cũng ở dán vào anh.

Vương Nhất Bác ở trên máy bay xem video về cánh đồng hoa hồng mấy lần, nhưng khi cậu đến cơ sở trồng hoa, đứng trước ngôi nhà gỗ cối xay gió màu xanh lam, đắm mình trong biển hoa trắng, trái tim không khỏi đập thình thịch, giống như lần đầu tiên nghe Tiêu Chiến nói anh yêu em vậy.

Tiêu Chiến nói: "Có thêm một khu nuôi trồng nữa, đầu năm sau sẽ được hoàn thiện, xong rồi sẽ dẫn em qua một chuyến.

Đấy là bất ngờ để chụp ảnh cưới dành cho cậu.

Vương Nhất Bác xoay người nhìn anh: "Anh có đặc biệt muốn món quà gì mà em nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới không?"

Tiêu Chiến: "Chiếc nhẫn em mua cho anh."

Lúc ly hôn anh không muốn trả lại cho cậu.

"Nếu em ném đi rồi thì thôi vậy. Tặng anh món quà khác cũng được."

Vương Nhất Bác dùng sức ôm anh: "Em chưa ném nhẫn đi." Không nỡ ném. Cậu hứa: "Đợi đến dịp thích hợp sẽ tặng cho anh."

Từ khi cậu nói sẽ tặng lại nhẫn cho anh, Tiêu Chiến vẫn luôn chờ đợi.

Chờ từ tháng hai cho đến tháng năm.

Ngày mười sáu tháng năm Tiêu Chiến phải bay qua Nhật, tham dự diễn đàn kinh tế toàn cầu được tổ chức vào ngày mười tám và mười chín. Chuyến du lịch đến Giang Thành được định vào ngày mùng hai tháng sáu, anh nghỉ bảy ngày, tất cả hành trình đều được đẩy lên, diễn đàn kinh tế ngày mười chín kết thúc xong còn phải bay đến London, rồi cố về kịp cùng Vương Nhất Bác đón lễ 520.

Tối ngày mười lăm, Vương Nhất Bác về nhà lấy chiếc nhẫn kia, cậu gửi tin nhắn cho vệ sĩ của Tiêu Chiến: [Ngày mai tôi đến sân bay tiễn Tiêu Chiến, tiện thể đưa nhẫn cho anh luôn, ngày 520 anh giúp tôi đặt lên bàn của anh ấy.]

Vệ sĩ: [Không có vấn đề gì.]

Cậu cất nhẫn vào túi xách, qua thư phòng tìm anh trai.

Vương Nhất Đình vừa đánh dấu lên tấm vé máy bay cuối cùng, tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng đến gần, anh nhanh chóng cất cuốn sưu tập và vé vào ngăn kéo.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa thư phòng không bước vào, dựa vào khung cửa, yên lặng nhìn anh trai. Anh trai đã nói rõ rằng anh sẽ không đi chuyến du lịch vào ngày mùng hai tháng sáu.

Lý do không đi rất hoang đường, nói rằng mình không biết chụp ảnh, tránh để ai đó chê bai.

Không có Vương Nhất Đình tham gia chuyến du lịch sẽ không đầy đủ.

"Anh, anh thực sự không đi sao?"

Vương Nhất Đình nhấc mắt lên, nếu anh không đi chắc cậu lại thất vọng, giống như hồi còn nhỏ hôm nào đó anh không đem soda đến trường mẫu giáo cho cậu vậy.

Nhất định phải đi rồi, nhưng vốn chỉ định ở đó một ngày, nhưng nhìn đôi mắt đầy sự mong đợi của cậu, lại không đành lòng để cậu hụt hẫng, anh không có nguyên tắc nói: "Không đi ai lột vỏ tôm cho em? Sáu, bảy ngày liền hôm nào em cũng chỉ uống nước à?"

Đôi mắt Vương Nhất Bác sáng lên, không che giấu được sự kích động: "Anh có thời gian cùng em đi bảy ngày sao?"

"Ừm." Trên tay Vương Nhất Đình vẫn còn cầm chiếc bút chì đánh dấu lên vé máy bay, vừa rồi chuẩn bị viết vài câu lên mặt sau, bị cậu qua đây làm gián đoạn, đột nhiên quên sạch sẽ những lời muốn viết.

Vương Nhất Bác đi như bay xuống lầu vào bếp, hâm cho anh trai một ly sữa, cậu thêm hoa lài và cả hai bông hồng nữa.

Trong lúc đó khoé miệng cứ mãi cong lên.

Anh trai có thể ở lại Giang Thành bảy ngày, ngay cả việc thu dọn hành lý cậu cũng có động lực hơn.

Hôm nay cậu nộp đơn xin nghỉ cho Trình Đàm, anh vừa mới trả lời, còn hỏi: [Sao không nghỉ hết mười ngày luôn?]

Vương Nhất Bác: [Một tuần là đủ rồi.]

Trình Đàm: [Mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, nửa năm sau có việc cho em bận đấy.]

Xe hơi và Công nghệ Thịnh Thế đều có lễ ra mắt sản phẩm mới vào tháng mười này, dầu gội kiềm dầu bản 2.0 của Thanh Trà cũng sắp được cho ra, so với đời đầu thì sẽ duy trì sự sạch sẽ được thêm khoảng hai mươi tư giờ đồng hồ nữa, là một bước đột phá mới.

"Đang nói chuyện với con đấy? Có thể đừng xem điện thoại được không?" Chủ tịch Trình tâm trạng không tốt, trước giờ ông ghét nhất là khi nói chuyện đối phương không ngừng nhìn vào điện thoại.

Bà Trình đẩy chồng mình một cái: "Nhất định là con có việc bận, ông kiên nhẫn một chút."

Trình Đàm đặt điện thoại xuống, chậm rãi hỏi bố: "Bố vừa nói gì vậy?"

Chủ tịch Trình: "..."

Ông không tin con trai không nghe thấy, là cố ý để ông nói lại lần nữa.

Ông vừa nói Vương Nhất Bác đã đến Thần tài bốn, năm năm rồi, thành tích và năng lực ai cũng đã rõ, mấy hạng mục cậu làm đã giúp Thần Tài thắng được Trác Nhiên. Cuộc họp ban quản trị tuần sau sẽ bàn về sự thay đổi nhân sự trong công ty, ông và mọi người đều cảm thấy Vương Nhất Bác có thể đảm nhận chức phó tổng.

"Bố nói, thăng chức cho Vương Nhất Bác làm phó tổng của Thần tài, quản lý mảng marketing cho khách hàng. Con thấy sao?"

Tất nhiên anh không có ý kiến gì, đây là thứ Vương Nhất Bác đáng có được.

Nhưng Trình Đàm không trả lời thẳng bố mà tính món nợ cũ: "Trước kia không phải bố nói giao công việc của Công nghệ Thịnh Thế cho người không hiểu ngành này như Vương Nhất Bác, sớm muộn công ty cũng tan sao?"

Chủ tịch Trình: "..."

Đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị con trai chọc giận, nhưng giây phút ấy thực sự xảy đến, chuẩn bị tâm lý cũng không có tác dụng, mặc không chống đỡ được nữa, nóng bừng.

Ông thừa nhận rằng khi xưa con trai dẫn Vương Nhất Bác về gia nhập vào Thần tài ông đã không hài lòng, đặc biệt là khi con trai giao hạng mục của khách hàng lớn của Công nghệ Thịnh Thế cho cậu phụ trách.

Hai năm nay ông đã buông xuống cái nhìn phiến diện với Vương Nhất Bác, nghiêm túc nghiên cứu các phương án marketing của Vương Nhất Bác, không chỉ có độ uyển chuyển mà còn có độ sâu, cậu luôn có ý tưởng suy nghĩ của riêng mình.

Thư nhậm chức chính thức được phát tới vào ngày hai mươi tháng năm, tất cả nhân viên của Thần tài đều nhận được email nội bộ, lần thăng chức này còn có cả Thẩm Nam nữa.

Vương Nhất Bác và Thẩm Nam cùng gửi cho nhau bao lì xì 520, chúc nhau tăng chức tăng lương.

Vương Nhất Bác chụp màn hình thư nhậm chức gửi vào nhóm nhỏ ba người [Nghiêm cấm ai kia so đo], lại gửi thêm hai nhãn dán xoay vòng vòng.

Nhóm nhỏ này là cái duy nhất Vương Nhất Đình ghim lên đầu, để bảo đảm rằng anh có thể nhìn thấy tin nhắn trong đó ngay lập tức, anh trả lời trong giây lát: [Thưởng cho em ba đôi giày mới nhất, còn muốn gì nữa không?]

Vương Nhất Bác: [Những thứ khác không thiếu.]

Bởi vì chênh lệch thời gian, bên chỗ Tiêu Chiến mới là năm giờ mười phút sáng, anh còn chưa ngủ dậy.

Hai tiếng sau, anh trả lời trong nhóm: [Tặng em bốn bộ lễ phục định chế cao cấp trong bộ sưu tập thu đông năm nay, còn muốn gì nữa không?]

Vương Nhất Đình: [Mời ai đó đọc lại tên nhóm một lần nữa! Còn có lần sau trực tiếp đá ra khỏi nhóm!]

Tiêu Chiến: [Tên nhóm là do tôi đặt, dành riêng cho anh đọc đấy.]

Vương Nhất Bác: "..."

Cậu gửi tin nhắn riêng cho Tiêu Chiến: [Anh chưa dậy sao?]

Tiêu Chiến: [Anh dậy rồi.] Đã đánh răng rửa mặt, đang thay quần áo.

Anh dùng một tay gõ chữ, tay còn lại cài cúc áo.

[Em còn muốn quà gì khác nữa không?]

Vương Nhất Bác: [Em không còn muốn gì cả, anh đặt hai bộ lễ phục thôi, nửa cuối năm phải làm mấy hạng mục liền, đặt nhiều cũng lãng phí.]

Tiêu Chiến không đồng ý, chuyển sang chủ đề nói chuyện khác.

Vương Nhất Bác chuyển sang gọi điện thoại, hỏi anh khi nào sẽ ăn sáng.

Mấy tiếng trước vệ sĩ nhắn tin cho cậu, bảo rằng không vào được thư phòng nên đặt nhẫn trên bàn ăn, khi Tiêu Chiến ăn sáng nhất định sẽ nhìn thấy.

Tiêu Chiến trả lời cậu: "Khoảng bảy rưỡi đồ ăn sẽ được đưa tới."

Vương Nhất Bác nhìn vào đồng hồ tính toán chênh lệch thời gian, còn khoảng năm, sáu phút nữa.

"520 vui vẻ, chúc ước nguyện lòng anh sớm trở thành hiện thực."

Tiêu Chiến cười: "Em biết ước nguyện trong lòng anh là gì sao?"

"Chắc là em biết."

"Vậy anh mong gì nào?"

Chuông cửa vang lên, đồ ăn sáng được đưa đến trước.

Tiêu Chiến nói với cậu: "Bảo bối, anh ra mở cửa, đợi lát nữa lại nói."

Không cúp điện thoại, cậu nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ chào hỏi, sau đó là tiếng bước chân của mấy người, chắc là đang đi về phía phòng ăn.

Rõ ràng là cậu tặng cho anh sự bất ngờ, nhưng giờ phút này trái tim lại căng thẳng mà đập mạnh.

Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua sông, có vài tia rơi vào phòng ăn. Trên bàn ăn chỉ có một bình hoa, chiếc hộp màu nhung đỏ sẫm được đặt giữa bàn ăn, vô cùng nổi bật.

Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc hộp nhung kia, chân khựng lại, sau khi ý thức được bên trong đó là gì, hơi thở lập tức loạn nhịp, máu trong người cũng như đang cuộn lên.

Vào ngày 520, chiếc nhẫn mất đi đã quay lại.

Vương Nhất Bác đột nhiên không nghe thấy tiếng bước chân nữa: "Alo?"

Tiêu Chiến không nghe thấy, đi nhanh đến trước bàn, nín thở mở chiếc hộp ra.

Hai nhân viên phục vụ được đào tạo chuyện nghiệp đặt đồ ăn lên bàn, khi đi ra ngoài ánh mắt nhìn thấy hộp nhẫn trên tay Tiêu Chiến.

Đã lâu như vậy vẫn chưa nói gì, Vương Nhất Bác đoán được rằng anh đã nhận được nhẫn rồi: "Điều ước lòng anh đã thành hiện thực chưa?"

Tiêu Chiến đeo nhẫn lên ngón áp út, giọng nói khàn khàn: "Thành hiện thực rồi, cảm ơn em."

Anh lại nói: "Ngày kia anh sẽ về."

Đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, hai ngày cũng cảm thấy thật lâu.

Hai ngày sau, hoạt động 520 của thanh Trà cũng kết thúc viên mãn, vào ngày lễ tình nhân mẹ chúc cậu sản phẩm mới được ủng hộ đến mức thiếu hàng, ước nguyện tốt đẹp này phải đến 520 mới thành hiện thực.

Vương Nhất Bác thâu đêm hai ngày, hôm nay tan làm sớm về nhà.

Vương Nhất Đình đi công tác rồi, ngày mùng một tháng sáu trực tiếp bay tới Thần tài, ba mẹ không ở nhà, trong nhà vô cùng trống trải.

Vương Nhất Bác tắm xong lại xem lại ảnh tự lái xe đi du lịch ở Tây Bắc một lần nữa, chưa xem xong đã mơ hồ thiếp đi, điện thoại từ trên gối rơi xuống, chiếc đèn gỗ đầu giường vẫn cứ sáng đèn.

"Tiểu Bác." Tiêu Chiến nhẹ giọng gọi cậu.

Vương Nhất Bác tỉnh rồi, mở mắt nhìn thấy anh ở bên giường mình, cậu tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Tiêu Chiến đặt điện thoại lên tủ, cậu ngẩn người nhìn anh, anh cúi đầu hôn cậu: "Không nhận ra anh rồi?"

Vương Nhất Bác đột nhiên ôm cổ anh, thì ra không phải là mơ: "Sao anh lại ở nhà em?"

"Anh bảo dì mở cửa giúp." Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng: "Hôm nay về nhà chúng ta ngủ nhé?"

Vương Nhất Bác nói: "Ngày mai em còn phải đi làm."

Tiêu Chiến hiểu cậu chỉ điều gì, không thể dày vò đến quá muộn được, anh đáp ứng với cậu: "Sẽ không quá mười một rưỡi."

Vương Nhất Bác tin anh một lần.

Thế nhưng cậu đã tin lầm anh rồi.

Đừng nói là mười một rưỡi, đến mười hai rưỡi rồi anh vẫn chưa có ý định cho cậu ngủ.

Vương Nhất Bác như mới từ bể bơi đi lên, Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên chiếc trán đẫm mồ hôi củng cậu.

Anh vẫn ở bên trong.

Cậu ôm chặt cổ anh vươn người hôn anh, làm nũng: "Anh đồng ý với em rồi mà."

Đây là bộ dáng ôn nhu nhất của cậu, Tiêu Chiến hôn cậu, nhưng không dừng lại.

Hai tay anh chống bên người cậu, Vương Nhất Bác lúc thì nắm chặt lấy cánh tay anh, lúc lại sờ lên ngón áp út đeo nhẫn của anh, chiếc nhẫn cũng không thể đè nén lại cơ thể chuẩn bị chạm tới cao trào.

Tiêu Chiến dùng một tay ôm cậu lên, đi vào nơi sâu nhất, nước mắt Vương Nhất Bác đột nhiên tuôn trào, ở trong lòng anh run rẩy không thôi.

Anh cúi đầu ngậm lấy môi cậu hôn sâu.

Anh ôm cậu mười mấy phút rồi mới buông cậu ra.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều vô cùng quen thuộc, ngay cả hơi thở cũng vậy, tất cả khiến cậu ngủ thật ngon giấc.

Khi mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau, người bên cạnh đã dậy xuống lầu chạy bộ, để lại cho cậu tờ giấy note bên gối.

[Sau này dậy sớm cùng anh tập luyện nhé?]

Vương Nhất Bác không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cậu nhận được lời nhắn này, vò tờ giấy lại ném vào thùng rác bên giường, bên trong thùng rác không có nhiều giấy ăn.

Nếu là trước kia ít nhất cũng phải có nửa thùng. Tối qua không dùng nhiều giấy, gần như đều bị anh nuốt xuống hết rồi.

Cậu vừa tắm xong, Tiêu Chiến đã chạy bộ đi lên, chiếc áo thể thao màu đen, cơ bụng mạnh mẽ rõ nét.

Vương Nhất Bác cài chiếc cúc cuối cùng, soi gương chải đầu.

Tiêu Chiến tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại: "Lát nữa anh đưa em đi làm."

Vương Nhất Bác: "Đừng, tạm thời chỉ nhìn thấy anh thôi là em đã tức rồi."

Tiêu Chiến ôm cậu từ phía sau: "Lần sau anh sẽ chú ý."

Vương Nhất Bác không thèm đáp, trợn mắt.

Tiêu Chiến cười, dỗ cậu: "Lần sau em nói gì thì là như vậy."

Vương Nhất Bác không tin anh nữa.

Nhưng một tuần sau đó, anh đều thực hiện đúng lời hứa.

Nhưng vào buổi tối trước khi đến Giang Thành, anh lại làm không kiềm chế.

Ngày hôm sau trên máy bay đến Giang Thành, Vương Nhất Bác ngủ suốt dọc đường.

Homestay là do Tiêu Chiến một tay sắp xếp, bao gồm ba căn độc đáo, mỗi nhà ở hai ngày.

Căn nhà đầu tiên được xây cạnh hồ, ba mặt xung quanh được bao bởi núi.

Vương Nhất Đình đến sớm hơn họ hai tiếng, đang ở chỗ ngắm hồ nước chuẩn bị trước đồ dùng nước thịt, chỗ ngắm hồ nước ở dưới tán cây trăm tuổi của khu nghỉ dưỡng, ánh mặt trời không chiếu xuống được.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, anh tự mình xiên đồ nướng, xiên vài xiên tôm cậu thích ăn nhất.

"Anh ơi!"

Vương Nhất Bác ở trong sân tìm anh.

"Đang ở chỗ ngắm hồ nước nước đằng trước."

"Em hái chút cherry đem qua!"

Vương Nhất Bác cởi giày, chân trần dẫm lên con đường nhỏ phủ đá xanh, sau sân trồng các loại cây hoa quả, có một cây cherry đỏ mọng nước rủ đầy cành, còn có cảnh con suối nhỏ chảy qua sân.

Tận hưởng cảm giác hái lượm là một trong những điểm đặc sắc của khu nghỉ dưỡng này.

Vương Nhất Bác quay người nói với Tiêu Chiến: "Anh họi hỏi ông chủ của khu nghỉ dưỡng xem có thang hai không." Cậu muốn hái cherry ở bên trên.

Tiêu Chiến: "Không cần dùng thang."

Anh ngồi xuống: "Cho em dùng vai anh."

Hồi còn nhỏ Vương Nhất Bác từng được ba cho ngồi lên vai, ký ức đã quá xa xôi.

"Anh cõng em càng không tiện hái ấy, em không dám động."

Tiêu Chiến: "Anh bế em."

Anh ôm chặt chân cậu, bế cậu lên cao.

Vương Nhất Bác hái được một giỏ cherry, ngồi xuống dùng nước suối bên cạnh để rửa, vừa rửa vừa ăn.

Lúc này ở sân lại có tiếng xe hơi dừng lại, là xe của ba, nhưng người xuống trước là mẹ.

Tiêu Chiến đi qua giúp họ xách hành lý, Vương Nhất Đình cũng từ chỗ ngắm hồ nước đi qua.

Vương Nhất Bác vẫy tay với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ mau qua ăn cherry này, con vừa mới hái xong."

Mẹ Vương cười đi vào sân, hỏi: "Có chua không con?"

"Cũng bình thường ạ, chua chua ngọt ngọt."

Vương Nhất Bác đưa nửa bát anh đào qua, chọn trái to nhất đút cho mẹ ăn.

mẹ Vương ăn xong lại ăn thêm một trái nữa:"Khá ngon, có hơi giống mùi vị cherry hồi nhỏ mẹ từng ăn."

ba Vương đi qua, nhìn một vòng quanh sân: "Còn có cả suối sao?"

"Vâng, từ trên núi chảy xuống đấy ạ, nước mát lắm." Vương Nhất Bác lấy một trái cherry cho ba ăn.

"Con đưa chút cho anh ăn, anh ấy thích cherry nhất." Cậu rời khỏi sân.

Mẹ ngồi xuống bên suối rửa tay, ba cũng đi qua, đứng bên cạnh giúp bà chắn ánh mặt trời.

Bà bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Có thể đừng cứ đi theo em mãi như vậy được không?"

ba Vương không nói gì.

mẹ cười lạnh một tiếng: "Bây giờ giả bộ không biết nói rồi à? Trước đây không phải rất biết cãi cọ sao?"

Ba Vương: "..."

Tiêu Chiến đi qua gọi ba mẹ vương đến chỗ ngắm cảnh hồ phía trước nướng thịt, đến sau sân đã nghe thấy câu này nên không qua làm phiền họ nữa, xoay người quay lại.

Chẳng trách ba Vương khiến ngày tháng tốt đẹp trở nên như thế này.

Vương Nhất Đình đang nướng tôm cho Vương Nhất Bác, nhìn về phía sau lưng Tiêu Chiến, đợi một lát cũng không thấy ba mẹ qua. Anh liếc Tiêu Chiến, trầm mặc nói: "Cậu nghe được bí mật gì của ba mẹ tôi rồi?"

Tiêu Chiến: "Cũng là ba mẹ tôi."

Vương Nhất Bác: "..."

Nằm mơ cũng không nghĩ được chủ đề nói chuyện sẽ hướng theo hướng này. Cậu kéo Tiêu Chiến qua, chỉ vào nguyên liệu nướng thịt: "Làm nhiều nói ít lại."

Không lâu sau, ba mẹ Vương một trước một sau đi qua.

Trước đây khi nước thịt đều là do ba Vương phụ trách, làm quen rồi nên luôn cảm giác người khác không nướng ra được thứ hợp khẩu vị của con và vợ.

Ông xắn tay áo lên nói với Vương Nhất Đình:"Để ba nướng."

Trên bàn còn có dưa, mẹ Vương ăn một miếng.

Vương Nhất Bác phụ trách quay phim chụp ảnh, nhìn ba mẹ trầm lặng không nói, cậu hỏi ba: "Ba ơi, ba chơi trò chơi không?"

Yêu cầu gì của con trai út Ba Vương cũng đều đồng ý: "Được, chơi trò gì nào?"

Vương Nhất Bác: "Lời thật lòng và đại mạo hiểm, ba dám chơi không?"

BA Vương không do dự: "Con hỏi đi."

Vương Nhất Bác cười xấu: "Ba cảm thấy Đình ca và Chiến ca, ai tốt hơn?"

ba Vương: "..."

Còn tưởng rằng ở trước mặt vợ, con út sẽ giúp ông một phen, không ngờ lại đào hố cho ông.

Ông cười nói: "Ai đối với con tốt thì ba thấy người ấy tốt hơn."

Vương Nhất Đình tiếp lời: "Đây không phải là trực tiếp khen anh sao?"

Tiêu Chiến liếc anh một cái, ánh mắt như muốn nói rằng anh biết xấu hổ lấy một chút.

Ba Vương khẽ ho hai tiếng: "Hai đứa con đừng chiến tranh nội bộ."

Ông quay sang nhìn con út: "Con tiếp tục hỏi đi."

"Một câu thôi, không hỏi nhiều ạ." Vương Nhất Bác cầm bát cherry đầy ắp lên, dựa vào ghế ăn.

ba Vương có nhiều lời muốn nói với vợ, lúc thất thần đã nướng cháy một xiên tôm.

Vương Nhất Đình lại ngồi trước lò nướng: "Để con đi, cháy nữa là Tiểu Bác không còn gì để ăn đâu."

Ba Vương không khỏi nắm chặt xiên sắt trên tay, quay sang nói với vợ: "Hôm nay ở trước mặt các con, anh muốn nói lời xin lỗi với em." Dừng lại một lát: "Em từng hỏi anh, nếu như ba mươi năm trước đã biết cuộc sống sẽ trở nên như bây giờ thì còn có kết hôn nữa không?"

Ngón tay mẹ đâm vào miếng dưa, không đưa lên miệng, nhìn ông.

Ba Vương nói: "Anh vẫn sẽ kết hôn với em."

Mẹ không ngờ ông lại nói những lời này ở trước mặt ba con, bà ngượng đến đỏ ửng măng tai: "Anh bớt nói lại vài câu."

Ba Vương gật đầu, tiếp tục nướng tôm cho cậu.

Vương Nhất Đình đứng dậy, tìm cớ rời đi: "Con đi hái chút hoa quả."

"Con cũng đi." Vương Nhất Bác đứng dậy đuổi theo anh trai.

Tiêu Chiến đặt chiếc xiên chưa nướng xong xuống, đi theo phía sau.

Bữa thịt nướng từ buổi chiều đến chín giờ tối mới kết thúc.

Ở đây không có các hoạt động giải trí khác, đi dạo trong sân xong mọi người về phòng nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm đi câu cá.

Cửa sổ trong phòng được mở ra, gió mát trên núi thổi vào, Vương Nhất Bác dán vào lòng Tiêu Chiến, gối đầu lên cánh tay anh ngủ.

Tiêu Chiến đắp chăn mỏng lên cho cậu: "Ngủ đi em, bốn rưỡi sáng mai đã phải dậy rồi."

Trong chăn, Vương Nhất Bác sờ tay anh, cùng anh đan tay nhau.

Cậu đột nhiên nhíu mày: "Sao anh ngủ mà còn đeo nhẫn?"

Tiêu Chiến: "Bù lại một năm qua không được đeo."

Anh hôn lên mặt cậu, lại giục cậu một lần nữa:"Ngủ đi em."

Sáng ngày hôm sau, Vương Nhất Bác tưởng rằng tiếng chuông báo thức cũng chưa chắc đã gọi cậu dậy được, nhưng khi Tiêu Chiến vừa rút cánh tay ra cậu đã tỉnh rồi, không khí ở trên núi rất trong lành, buổi tối ngủ vô cùng thoải mái.

Tiêu Chiến đắp chăn cho cậu: "Em ngủ thêm nửatiếng nữa đi."

Vương Nhất Bác: "Em không buồn ngủ nữa rồi."

Tiêu Chiến mở hết cửa sổ ra, Vương Nhất Bác kinh ngạc lập tức ngồi thẳng dậy, trước mắt là ngọn núi xanh mướt, mấy khói bao quanh, tựa như tiên cảnh vậy.

Tiêu Chiến nhìn về phía khu ngắm cảnh hồ ngoài cửa sổ, nói với Vương Nhất Bác: "Đình Ca đã bắt đầu câu cá rồi."

Vương Nhất Bác lật chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất để đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.

Lúc cậu và em rể đi xuống, Nhất Đình không nhìn về phía cần câu, đang lật xem đống giấy trên đùi.

"Anh, chào buổi sáng." Vương Nhất Bác dựa vào Nhất Đình ngồi xuống, tránh cho hai người hạnh hoẹ nhau, cậu ngồi ở giữa.

"Anh đang xem gì vậy?" Cậu ghé qua nhìn.

Nhất Đình đưa chồng giấy bằng tấm vé máy bay cho cậu: "Đây là bản photo, xem ai đó biểu hiện thế nào, biểu hiện không tốt thì cả đời cũng không lấy được bản gốc."

Anh lại liếc Tiêu Chiến: "Cụ thể cậu đến thăm Tiểu Bác bao nhiêu lần, cho thằng bé bao nhiêu bất ngờ, tôi không rõ." Nhưng nhất định sẽ nhiều hơn số lần anh ghi lại được.

"Tài xế đều đã nói với tôi rồi, số lần không biết chỉ có thể trách cậu kém may mắn thôi."

Tiêu Chiến không hiểu chuyện gì, ngồi cạnh Vương Nhất Bác cùng xem.

Vương Nhất Bác lật mở xem từng trang một, là những tấm vé máy bay thời đi học cậu bay đến thăm anh, mỗi tấm đều được đánh dấu tích, mặt sau tấm vé còn ghi chú thời gian và địa điểm Tiêu Chiến đến thăm cậu, từ tấm vé đầu tiên đến tấm thứ tám mươi hai, từng cái một.

Đây là dấu vết tình yêu của hai người.

Đã từng cố chấp, nhưng không hối hận.....

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro