Chương 10 : Cùng nhau sống đến bạc đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Lôi Ngạo Thiên chợt lóe sáng nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng vui mừng nói :

"Điều kiện gì? Trên thế giới này không có việc Lôi Ngạo Thiên ta làm không được."

Hắn là Lôi Ngạo Thiên,hắn là vạn năng.

Hắn có thể ngoan độc,nhưng không phải với nàng,hắn có thể yêu,lại chỉ nàng.

Lần đầu tiên hắn động tâm,lần đầu tiên hắn thân cận với nữ tử,lần đầu tiên hắn có hứng thú với nữ tử.

"Thứ nhất,sau khi thành thân ta sẽ không rời khỏi đây. Thứ hai,ngươi không được cho người trên giang hồ biết chúng ta thành thân. Thứ ba,trước kia ngươi sinh hoạt cá nhân như thế nào ta mặc kệ nhưng sau khi thành thân ngươi không được phép có chuyện với những nữ tử khác. Nếu để ta biết ngươi có ta liền...ta liền...."

Tô Nhược mộng nói xong ánh mắt nhất thời trở nên hung hãn,trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ rất khả nghi lắp bắp nói không ra lời. Nàng rời tầm mắt sang người dân còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ liền không vui quát :

"Các ngươi sao còn chưa đi? Còn muốn bị đánh sao?"

Hoàn cảnh hiện tại nếu không thành thân với hắn thật không còn cách nào khác rồi. Nếu nàng chỉ có một mình thì cùng lắm sẽ rời đi nơi này nhưng mà nàng lại không chỉ có một mình mà còn có mẫu thân yếu đuối.

Cho nên nàng không thể làm theo ý mình mà để lại hậu quả.

"Ách,chúng ta đi,chúng ta lập tức đi."

Nhóm người nhìn ta,ta nhìn ngươi rồi mau chóng kéo nhau lần lượt rời đi. Lôi Ngạo Thiên lại không gặp trăn trở. Vợ chồng lão Ổ chịu cơn tức giận xoay người rời đi,vừa đi vừa mắng.

Lôi Ngạo Thiên ra oai vuốt cằm nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng thấy thật thú vị. Sao cô gái này lại có thể hấp dẫn ánh mắt cùng tâm hắn chứ? Nhìn mặt nàng thẹn thùng lại giống quả táo chín đỏ bừng cả khuôn mặt,thật sự hắn muốn cắn một ngụm.

Ngươi nhìn cái gì?" Tô Nhược Mộng quay đầu lại thấy hắn cứ nhìn đến bộ dáng của mình lúc này,tâm lập tức run lên không khỏi phụng phịu nói.

Lôi Ngạo Thiên khẽ cười,không biết vì sao nhìn nàng thẹn thùng hắn lại càng muốn trêu chọc nàng :

"Nhìn ngươi a."

Mặt Tô Nhược Mộng càng thêm đỏ ửng,hắn nhịn không được đứng lên cười

"Ha...ha...nương tử tất cả điều kiện ta đều đáp ứng,nhưng điều cuối cùng ta nghe không hiểu,nếu ta có chuyện như vậy mà ngươi biết thì sẽ như thế nào? Nương tử phải nói rõ ràng để vi phu biết không thì vi phu thật sự không thể giúp nương tử giải ưu."

"Ta...ta..." Tô Nhược Mộng lắp bắp đứng lên,lời này nàng thật sự không nói nên lời,hơn nữa ý tứ có vẻ hắn hiểu,nam nhân này cố ý giỡn nàng đi?

"Ngươi nghe không rõ hay là ngươi cố ý không hiểu?"

"Ta thật sự nghe không rõ" Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng với vẻ vô tội.

"Nhưng ngươi là giáo chủ,chẳng lẽ chỉ số thông minh của ngươi lại kém như vậy? Tô Nhược Mộng như vậy không nhịn được tức giận liền mặc kệ. Nàng quyết định không thèm để ý đến hắn,nàng bước đến đỡ Tô thị vào phòng.

Lôi Ngạo Thiên đột ngột bước theo,thân thủ đỡ tay kia của Tô thị nói :

"Chỉ số thông minh của ta không thấp,nương tử có lời khó thì ta liền hiểu trong lời nói một nửa của nàng không thì ta đâu biết ý tứ của nàng" nói xong hắn nhẹ lay tay Tô thị làm nũng :

"Nhạc mẫu người phải thay ta làm chủ"

"Ách?" Tô thị sửng sốt,quay đầu nhìn tay hắn đỡ tay mình trong lòng cảm thấy ấm áp,nhưng vì hạnh phúc của nữ nhi,nàng dừng lại nhìn hắn hỏi :

"Ngạo Thiên,đại nương hỏi ngươi,ngươi thật là giáo chủ Ma Giáo?"

Ma Giáo bị thế nhân xưng là Ma Giáo thì nhất định là sẽ không quang minh chính đại đi? Nàng không hiểu chuyện trên giang hồ,tuy rằng con rể này nàng thật vừa ý nhưng vừa nghe là người ma giáo nàng thật lo lắng,nói gì thì cũng không thể để nữ nhi gả cho một đại ma đầu.

"Ân,ta là giáo chủ Ma Giáo,nhưng nhạc mẫu yên tâm ta không có lạm sát người vô tội,cũng không gây họa cho dân chúng."

Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô thị bằng một ánh mắt chân thành trả lời.

Bọn họ tuy là Ma Giáo nhưng không làm chuyện trái với đạo lý,tuy rằng cũng giết không ít danh môn chính phái nhưng tất cả bọn họ đều là ngụy quân tử,nói mình chính nghĩa sau lưng lại giở trò giết người diệt khẩu.

Tô Như Mộng nhìn hắn một cái,lại đem ánh mắt dừng trên người Tô thị nói : 

"Nương,danh môn chính phái không nhất định là quân tử,Ma Giáo cũng không nhất định là tàn huyết*"  nàng có trực giác mãnh liệt,Lôi Ngạo Thiên cũng không giống mọi người nói tà ác như vậy,ánh mắt hắn không lừa được nàng,có thể có ánh mắt chân thành như vậy nhất định không phải người tà ác.

Lôi Ngạo Thiên ngoài ý muốn nhìn Tô Nhược Mộng,con ngươi đen nhìn người trước mặt,cô gái này thật sự làm hắn rung động,người nào nghe đến ma giáo đều run sợ mà nàng thì lại rất tự nhiên nói chuyện rất bình thường như không.

Thật sự ngoài ý muốn,một sự ngọt ngào ngoài ý muốn.

Tô thị nhìn sâu vào mắt Lôi Ngạo Thiên,nếu giống như Tô Nhược Mộng nói thì nàng không nói coi như ngầm đồng ý,bởi vì nàng cũng từng trải qua như vậy kết quả cũng là bất hạnh,nàng có thể nhìn ra được điểm này,nam nhân này thật sự thích Mộng nhi,thật sự muốn che trở nàng,nàng cũng không có lí do gì mà không chúc phúc cho nữ nhi của mình.

"Ta hiểu,Ngạo Thiên ta hi vọng về sau ngươi có thể chiếu cố và bảo hộ tốt Mộng nhi,nàng là đứa nhỏ có số khổ,từ nhỏ đã không có phụ thân,mà ta lại là một con ma ốm,nàng ăn cũng không ít khổ,nên chỉ cần các ngươi hạnh phúc là tốt rồi ta cũng sẽ không để ý đến lời đồn đãi."

Ngạo Thiên cao hứng đến không khép được miệng,cười như tiểu hài tử đi thi được các lão sư khen ngợi. Hắn gật mạnh đầu nhìn Tô thị nghiêm túc nói :

"Thỉnh nhạc mẫu đại nhân yên tâm,Ngạo Thiên sẽ bảo vệ tốt Mộng nhi,chỉ cần có ta ta nhất định sẽ không để ai tổn thương nàng dù chỉ là một sợi lông. Mặc kệ phía trước có đao hay cung tên ta đều đứng phía trước che trở nàng."

Tô Nhược Mộng thật ngoài ý muốn khi Tô thị nói như vậy. Nàng thật không ngờ một nông phụ cư nhiên đại nghĩa như vậy,có thể làm cho nàng nói ra lời này,nếu không phải nàng có kiến thức rộng,thì phải là bởi vì nàng thật tâm yêu thương nữ nhi của mình.

Mà trong lời nói của Lôi Ngạo Thiên lại làm cho mình bắt đầu cảm động,đứng lên nghiêng đầu xem xét hắn khẽ cười nói :

"Ngươi đừng có mạnh miệng."

Lôi Ngạo Thiên thấy Tô Nhược Mộng thay đổi thái độ tươi cười với hắn,thật lâu lấy lại bình tĩnh,ngây ngốc,thất thần,thẳng đến khi Tô thị ho nhẹ một tiếng hắn mới phục hồi tinh thần lại vui vẻ nhìn nàng nói :

"Ta cam đoan,cho dù ta chết ta cũng sẽ làm cho Ma giáo thay ta bảo vệ ngươi!"

"Phi,phi,phi" Tô Nhược Mộng phi liền ba cái trừng mắt liếc hắn một cái,sẵn giọng :

"Ý của ngươi là sao? Ta và ngươi còn chưa thành thân ngươi bắt đầu muốn rủa ta thủ tiết sao?"

Lôi Ngạo Thiên thấy nàng hờn dỗi nội tâm ấm áp dễ chịu,nở nụ cười ấm áp cầu xin tha thứ :

"Nương tử bớt giận vi phu sẽ không bao giờ nói như vậy nữa,đó là lời nói điềm xấu. Chúng ta sẽ được sống tốt,chúng ta sẽ sống cùng nhau đến lúc bạc đầu. Ta còn tưởng tượng đến cả đầu ngươi chỉ một màu tóc trắng xóa."

"Vào thôi" Tô Nhược Mộng không nhịn được niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng. Nàng bĩu môi đỡ Tô thị vào phòng. Nam nhân này càng nói càng quá,bất quá nàng thích câu 'chúng ta sẽ sống cùng nhau đến bạc đầu.'










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro