Chương 40 -> 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Nhận thiệp cưới

Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, nhìn đôi nam nữ đang đắc ý đến chướng mắt trước mặt, qua vài giây mới nói: “Được, tôi cầu xin anh”. Nếu thỏa hiệp nhất thời có thể đổi lấy bình yên ình, cô chấp nhận.

Tô Mộc Tình nghe thấy loáng thoáng, chưa kịp nghĩ xem họ nói điều gì.

Khóe miệng Phong Kính nhếch lên một chút, đột nhiên nâng mặt Tô Mộc Vũ lên, hôn nhẹ vào hai má cô, nói: “Vậy mới ngoan, đứa ngốc này”

Nói xong, hai ngón tay thon dài đưa ra nhận lấy thiệp cưới, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném lên bàn trà, khóe miệng khẽ cười lạnh: “Nói nhiều thật, chúng tôi tất nhiên phải đi rồi. Bảo bối, em nói có đúng không?”

Tô Mộc Vũ không nghĩ tới Phong Kính sẽ đồng ý, mở to hai mắt nhìn. Hắn tại sao lại có thể thay cô quyết định chuyện đó chứ? Bọn họ đến đây đưa thiệp cưới không phải là muốn làm nhục cô trong tiệc cưới kia sao? Cô cắn răng muốn từ chối lại bị Phong Kính dùng sức ôm chặt eo thon, sức mạnh đó khiên cô không thể vùng vẫy.

Một ánh mắt đảo qua, mang theo cảnh cáo khiến Tô Mộc Vũ nhất thời nói không ra lời.

Bên ngoài, Phong Kính tao nhã nói: “Thế hai người còn chuyện gì sao? Tôi thường nghe nói phụ nữ mag thai rất dễ sanh non, tốt hơn hết là nên an nhàn dưỡng thai thôi, nếu không sợ rằng kết quả lại là trộm không được gà còn mất thêm nắm gạo”

Tô Mộc Tình vừa nghe, sắc mặt lập tức rất khó coi, sắc mặt Tần Nghị Hằng cũng xanh mét.

Phong Kính không thèm để ý, đưa tay bấm bộ đàm nội tuyến: “Bảo vệ phải không? Tôi có hai vị khách rất “quan trọng”, gọi người đến giúp tôi tiễn khách đi. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa thẳng ra cổng lớn, biến mất mới thôi”

Đầu bên kia điện thoại, bảo vệ lập tức nghiêm chỉnh đi lên lầu.

Phong Kính tựa lưng ngang bậc cửa, nói: “Không tiễn” Rõ ràng là đuổi ra khỏi nhà.

“A, đúng rồi! Để chúc mừng tân hôn, tôi có một câu chân thành khuyên bảo: đàn ông đã ăn vụng một lần luôn không ngừng miệng được, có thể có một sẽ còn người thứ hai, không ai là cuối cùng mà ai cũng không biết ai là cuối cùng” Phong Kính ta ftaf cười, rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng lại khiến cho người khác giận đến giậm chân.

Tô Mộc Tình ngẩn người, cả ngày mới kịp phản ứng, sắc mặt đã kém lại càng thêm kém. Cô ta cắn chặt răng, hận không thể tiến lên liều mạng.

Tần Nghị Hằng lại càng tức giận đến thiếu chút nữa đã xông lên đánh với Phong Kính một trận, thế nhưng đã bị hai vị bảo vệ chế trụ: “Hai vị, mời”

Bảo vệ toà nhà nghiêm chỉnh, nếu không phải nhớ tới Tô Mộc Tình đang mang thai, làm sao không chế trụ nổi bọn họ. Có Phong tiên sinh làm chỗ dựa, bọn họ việc gì phải sợ?

Tần Nghị Hằng bị ngăn lại, không thể tiến lên, quả thực rất chật vật. Hắn ta cắn chặt răng, giống như muốn cắn cho chảy máu đến chết.

Tô Mộc Tình vội hét lên: “Không được ngăn chồng tôi! Nếu con tôi bị động, tôi sẽ khiến các người đền mạng”

Phong Kính vừa định đóng cửa thì nghe thấy câu này, ánh mắt hắn lạnh lùng, lại nói: “Nhớ kỹ, sau này không được để người lạ tuỳ tiện đi vào, cũng đừng động vào phụ nữ có thai cùng người già, nếu không sẽ xảy ra chuyện, biết không? Chuyện đó chắc cũng không cần tôi dạy các người chứ?” Nói xong, cửa đóng lại, giọng nói của Tô Mộc Tình run lên, theo bản năng che bụng của mình.

Bảo vệ cung kính nói: “Vâng, Phong tiên sinh, bọn tôi nhớ kỹ”. Nói xong vươn tay “Hai vị, xin mời”

Tô Mộc Tình hừ một tiếng, sau đó cười lạnh: “Đến ngày hôm đó, chúng tôi đợi hai người đại giá quang lâm!”. Chớ đắc ý, hôn lễ hôm đó, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.

Chương 42: Cô muốn đi đâu

Cửa đóng lại, Tô Mộc Vũ lập tức hỏi: “Vì sao anh lại đồng ý?”

Bắt cô phải dự đám cưới của chồng cũ cùng em gái, hắn thật tàn nhẫn!

Phong Kính không thèm để ý chỉnh chỉnh cổ tay áo, lạnh nhạt nói: “Thì làm sao? Cô còn chưa quên chồng cũ cao cấp của mình à?”

Tô Mộc Vũ không chút suy nghĩ, nói: “Đương nhiên không phải!”

Phản ứng nhanh chóng như vậy khiến khóe mắt Phong Kính cong lên, dường như rất hài lòng, tiếp tục nói: “Nếu vậy là còn nhớ đến tình chị em sao?”

“Anh đang nói đùa sao?” Tô Mộc Vũ giận điên lên, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? Cái gì gọi là tình chị em? Cái thứ đó đã sớm không còn tồn tại khi Tô Mộc Tình bắt đầu mối quan hệ với Tần Nghị Hằng.

Phong Kính đến gần cô, nâng mặt khiến cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Thế cô còn sợ cái gì?”

Lông mi Tô Mộc Vũ khẽ run lên, cô sợ… cái gì đây?

Cô sợ chính là cảnh hôn lễ quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mình, nhưng bây giờ cô chỉ là một khách.

Cô sợ chính là những người đã từng dự hôn lễ của cô, lúc này lại đứng trước mặt cô tham dự một hôn lễ khác của chồng cũ, mang theo những ánh mắt cười cợt đánh giá cô.

Cô sợ chính là toàn bộ thế giới đều sẽ đến cười cô, cười nhạo sự thất bại của cô.

Cô không ngừng khiến bản thân mình kiên cường nhưng hai chữ “Tân hôn” kia lại như đáng tan sự cố gắng của cô, cô cũng không thể một mình chống lại toàn thế giới. Tha cho cô đi, cô không có mạnh mẽ như vậy.

“Cô muốn trốn tránh cả đời?” Ánh mắt hắn bén nhọn, không chút lưu tình chọc thủng cô “Cũng muốn yếu đuối cả đời?”

Tô Mộc Vũ ngẩn ra.

“Đồ ngốc!” Lần thứ hai hắn nâng cằm cô lên, khiến đôi mắt cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của mình, giống như những vì tinh tú bao trùm lấy khoảng trời đen mênh mông “Nếu cô không muốn, không ai có thể đánh bại cô. Bọn họ cũng chỉ muốn thấy cô thất bại, chỉ cần tham dự, cô sẽ thắng”

Tô Mộc Vũ vô thức lạc vào mê cung trong đôi mắt hắn.

“Đi!” Phong Kính đột nhiên kéo tay cô, mở cửa, đem cô kéo ra ngoài.

Tô Mộc Vũ tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”

Ra khỏi khu nhà cao cấp, Phong Kính dừng lại, hai tay đút vào túi quần “Cô muốn đi đâu, hôm nay do cô quyết định”

Lần đầu tiên, hắn hỏi qua ý muốn của cô.

Tô Mộc Vũ ngẩn người, trong lòng không biết sao lại có chút ấm áp, khẽ mở miệng nói: “Được!”

Nửa tiếng sau, Phong Kính nhìn con phố bày bán những món ăn bình dân trước mặt, mỗi quầy hàng đều được những cây dù đơn giản che chắn, từng quầy từng quầy nhiều lắm cũng chỉ bốn cái bàn, trên bàn còn có dầu mỡ bám vào bóng loáng, hắn nhíu mi: “Ở đây?”

Tô Mộc Vũ gật gật đầu.

Đây là khu phố bình dân cô thích đến nhất lúc còn đi học, thế nhưng sau khi gả vào Tần gia liền không thể đến đây nữa. Không nghĩ tới vẫn còn có một ngày trở lại.

Nhìn thấy Phong Kính nhíu mày cùng với bộ áo đắt tiền trên người hắn, hình ảnh đó khẽ nhắc nhở cô: Hắn với nơi này không hợp nhau cũng như cô và hắn đều không cùng một thế giới, vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng một chỗ.

Tô Mộc Vũ che kín tâm tư, cười nhẹ: “Chỉ ăn một bữa mà thôi, sẽ không chết”

Đây là nơi học sinh tụ tập, từng cặp đôi nắm tay nhau đi lang thang, ăn ăn uống uống, trên mặt đều là những nụ cười thỏa mãn. Càng đơn giản lại càng vui vẻ.

Tô Mộc Vũ hứng thú đi theo dòng người mua đồ ăn, nào là cá viên, sủi cảo chiên, bánh bột lọc, thịt dê nướng đều mua tất, dường như hôm nay cô quyết không ăn hết những món ở đây sẽ khôn về.

Đi qua một sạp bán món vừng cay, Tô Mộc Vũ kích động đến ánh mắt sáng lên: “Chỗ này bán món vừng cay siêu cấp ngon, đã kinh doanh mười mấy năm rồi, mau ăn thử xem”

Cô nhanh chóng mua lấy một phần, nóng đến độ Tô Mộc Vũ vươn đầu lưỡi, còn nhịn không được cứ nhét vào miệng.

Phong Kính bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng lau trên môi cô “Dính này”. Nói xong, lại nhíu mày đánh giá chút gì đó dính trên tay mình, thử bỏ vào trong miệng.

Hai má Tô Mộc Vũ ửng đỏ.

Trời cuối tháng mười một, gió thổi có chút lạnh, có lẽ nhờ vào hộp vừng cay nóng hâm hấp nên cô không thấy lạnh, mà còn rất ấm áp…

Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu

Từ lúc mang thai,Tô Mộc Tình liền tạm thời không phải làm việc nhà nữa, an tâm dưỡng thai đồng thời cũng chuẩn bị hôn lễ.

Bà Tần bây giờ một việc nhỏ cũng không dám sai bảo cô ta, ngược lại còn xem cô ta như Phật sống, dường như là cầu được ước thấy, không dám có một chút sai ý. Tổ yến ăn như cơm bữa, so với nữ minh tinh điện ảnh có hơn chứ không kém.

Thế nhưng bà Tần là một người già, rãnh rỗi ở nhà không có chuyện gì làm lại chơi mạt chược.

Xế chiều hôm nay, Tô Mộc Tình đang ngủ trưa, bà Tần chơi mạt chược trong phòng khách, mới đánh được một ván, Tô Mộc Tình đã mặc đồ ngủ xuống lầu.

Bà Tần bật người hỏi: “Sao con lại xuống đây?”. Tô Mộc Tình bây giờ chính là gia bảo, tất cả đều đem đứa nhỏ trong bụng cô ta là đệ nhất.

Tô Mộc Tình còn chưa có lộ bụng bầy vẫn vô tư vỗ bụng, nói: “Mẹ, con muốn thương lượng với mẹ một chút. Mẹ có thể không chơi mạt chược được không? Bác sĩ nói, giấc ngủ của người mẹ sẽ là yếu tố rất quan trọng mang đến sức khoẻ cho đứa bé trong bụng…”

Kỳ thật Tô Mộc Tình vốn không có buồn ngủ, đầu óc toàn bộ đều dành để tính kế với Tô Mộc Vũ. Cô ta không ngủ an ổn thì làm sao nguyện ý có bà Tần vui vui vẻ vẻ chơi mạt chược trước mặt mình. Cô ta còn nhớ rõ lần trước bà Tần làm bẽ mặt cô ta trước nhiều người

Bà Tần sửng sốt.

Chơi mạt chược đã thành thói quen mười mấy năm của bà, bây giờ nói bà không chơi, bà phải làm cái gì đây?

Tô Mộc Tình cúi đầu, ủy khuất nói: “Mẹ muốn chơi con cũng không ngăn cản, chỉ là sau này nếu đứa trẻ không tốt, mẹ cũng đừng trách con”

Vài vị khách của bà Tần có chút hứng thú với sự náo nhiệt giữa mẹ chồng nàng dâu này, mắt chăm chăm quan sát.

Bà Tần ngượng ngùng nói: “Hay là, mẹ chơi hết hôm nay, sau này sẽ không chơi nữa, được không?”. Hôm nay đều là những người bạn thân thiết, nếu nói nghỉ chơi liền nghỉ chơi, cái bản mặt già nua này của bà nên vứt đi đâu đây?

Tô Mộc Tình gật gật đầu, đi lên lầu, đột nhiên chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn là nắm được thành lan can.

Bà Tần sợ tới mức cả người đầy mồ hôi, vội nói: “Được rồi, được rồi, mẹ không chơi nữa. Con lên phòng nghỉ ngơi đi”

Vài người bạn của bà nhìn nhau, cùng hé miệng cười mà rời khỏi. Ra tới ngoài cửa liền nghe thấy tiếng mọi người cười đùa, đại khái là khen ngợi bà Tần chọn được người con dâu rất có “bản lĩnh”.

Bà Tầm méo mặt, nén giận xem tivi.

Tô Mộc Tình năm giờ chiều mới đánh ngáp một cái đi xuống lầu, há mồm liền hỏi: “Mẹ, cơm đã nấu xong chưa?”

Bà Tần lúc này mới nhớ tới thím Tẩu xin phép nghỉ hôm nay, vội nói: “Mẹ quên mất rồi, để mẹ gọi điện kêu nhà hàng mang thức ăn đến”. Ai đói cũng được nhưng cháu đích tôn của bà không thể bị đói.

Tô Mộc Tình nghe xong có chút mất hứng: “Mẹ không biết sao? Những nhà hàng kia nấu thức ăn bằng những nguyên liệu hư thối, còn cả hương liệu toàn chất hoá học, những thứ đó không tốt cho bảo bối. Nếu mẹ mua những thứ đó, con đành nhịn ăn vậy”

Bà Tần lập tức nói: “Được, được, được, để mẹ nấu, bữa cơm này mẹ nấu”

Thật vất vả trong lúc Tô Mộc Tình vừa xoi xét, vừa gây sức ép, cuối cùng bà Tần cũng nấu xong cơm chiều. Bà vừa nghỉ nghỉ ngơi một chút, Tô Mộc Tình tắm rửa xong lại ôm một cái chậu đi ra.

Bà Tần vội hỏi: “Con làm gì thế?”

Tô Mộc Tình vô tội nói: “Cái này là đồ dơ, không thể chờ thím Tẩu trở về giặt được nên con mang đi giặt”. Chỉ thấy quần lót cùng áo ngực màu sắc sặc sỡ nằm trong chậu.

Tô Mộc Tình nói xong, định xoay người quay vào nhà tắm. Cô ta chỉ vừa cúi người, chợt kêu một tiếng “Ôi”

Sắc mặt Bà Tần tím ngắt, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Mẹ giặt cho!”

Tô Mộc Tình vốn biết sẽ như thế, cười đắc ý “Mẹ, làm phiền mẹ rồi”. Nói xong liền thoả mãn lên lầu, tiếp tục ngủ.

Giặt nửa ngày, bà Tần dùng sức ném quần lót vào trong chậu.

Trước kia bà gả vào Tần gia làm thiếu phu nhân, sau đó thành lão phu nhân, đã qua nhiều năm như vậy mà một cái khăn tay cũng chưa phải giặt, đặc biệt là từ khi Tô Mộc Vũ được gả vào đây, bà tuỳ ý đánh đánh mắng mắng, chưa từng nếm qua đau khổ tủi nhục như bây giờ.

Không nghĩ tới lại bị một đứa nhãi ranh này dày vò, thật đúng là nhìn lầm người. Có điều, cứ chờ xem, chờ cháu của bà sinh ra, xem bà ta dày vò ả như thế nào. Chị gái cô ta năm năm qua đều bị bà ta hành hạ muốn chết đi sống lại, chỉ bằng một mình cô ta mà đòi đấu tay đôi với bà sao? Đừng hòng.

Chương 44: Giáo huấn bà Tô

Ngày đó đến dạo phố bình dân cùng Phong Kính, thế mà trên đường lại nhìn thấy một chú chó nhỏ mới sinh, chỉ có một nhúm lông ngắn tủn, ánh mắt long lanh khiến người ta yêu thích. Chú chó con kêu không ra hơi, có vẻ là bị người ta ném bỏ.

Tô Mộc Vũ cẩn thận ôm nó trong vòng tay, vuốt nhẹ, sinh mệnh còn nhỏ như vậy, yếu ớt đến nỗi khiến người đau lòng “Chúng ta có thể nuôi nó không?”

Một người một chó, bốn con mắt long lanh như nước khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Phong Kính ghét bỏ nhìn con chó nhỏ bẩn thỉu, bản tính thích sạch sẽ của hắn lại bộc phát, nhích ra xa.

Tô Mộc Vũ đợi một lúc cũng không bị hắn cự tuyệt, chỉ thấy hắn quay lưng đi về.

Biết hắn không nói chính là đồng ý, Tô Mộc Vũ cao hứng ôm chó nhỏ vào lòng “Cám ơn!”

Đem chú chó về nhà, cẩn thận tắm cho nó, sau đó lấy một chiếc đĩa nhỏ rót sữa đút nó uống, nhẹ nhàng vuốt ve nhúm lông “Gọi mày là Bàn Chải nhé”

“Bàn Chải, mày thích cái tên này sao?”

Chú chó ngước đôi mắt long lanh lên, khẽ gâu một tiếng biểu hiện rất thích cái tên này.

“Bàn Chải, đây là chú Phong, chúng ta đến chào chú đi, chú đồng ý mới được mang mày về nhà đó” Tô Mộc Vũ nhất thời hưng phấn.

Nghe thấy hai chữ “Chú Phong”, trán Phong Kính xuất hiện vài vạch đen. Chú Phong? Cháu hắn là một con chó!

Khép lại quyển sách trên tay, Phong Kính đứng dậy mở cửa phòng “Cô tốt nhất nên bảo đảm trong nhà không có một cọng lông chó bay loạn, còn nữa, không cho phép nó tới gần tôi, nếu không… tôi nhớ Tiền Phong rát thích ăn lẩu thịt cầy” Nói xong, mặt đen lên lại quay về phòng.

Tô Mộc Vũ nhìn bóng lưng của hắn, hắn không phải dị ứng với lông chó chứ? Nhớ tới biểu tình vừa rồi của hắn, Tô Mộc Vũ nhịn không được che miệng nở nụ cười.

_____

Hôm nay, Khúc Quế Âm nghe lời con gái xúi giục, lại chạy đén trường học mắng chửi Tô Mộc Vũ.

Đứa con gái lớn này mặc dù cũng là miếng thịt nhỏ trên người bà nhưng thịt cũng có nặng có nhẹ. Bà sớm không thích tính tình quật cường của Tô Mộc Vũ, gả cho Tần gia năm năm mà một đồng tiền cũng không mang về cho nhà mình. Ngược lại con gái nhỏ của mà rất ngoan, bây giờ con rùa vàng đang bám lấy con gái nhỏ của bà, bà nhất định phải giúp con gái cưng một phen.

Đứa con gái lớn ném đi, bà cũng không chút đau lòng. Huống chi, Mộc Tình đã đáp ứng nếu nó kết hôn sẽ cho bà hai mươi vạn.

Bà ta lắc lắc cái mông nặng nề, đi đến đại học S, thế nhưng lại bị một gã đàn ông mặc Tây phục đen, đeo kính đen ngăn lại “Xin hỏi bà là Tô phu nhân sao?”

Khúc Quế Âm đề phòng nhìn hắn, cái người mặc áo đen này thông thường cũng chỉ có xã hội đen trong phim “Anh muốn làm gì?”

Gã đàn ông cười một chút, nói: “Tiên sinh chúng tôi muốn khuyên bà, hi vọng bà đừng bước vào cổng trường này dù chỉ một bước, nếu không phiền bà theo bọn tôi tới gặp tiên sinh uống chén trà”

Khúc Quế Âm nghe xong, cả kinh kêu lên: “Các người muốn làm gì? Không có luật pháp sao? Các người đang đe doạ tôi đấy à? Con rể tôi chính là tổng tài Tần thị, các người thử dám động vào tôi xem!”

Trong mắt bà ta, con rể bà chính là người có quyền nhất, khônghề nghĩ tới những nhân vật nổi tiếng của thành phố S này, Tần gia cũng chẳng là cây đinh gì.

Gã đàn ông cười đến càng sáng lạn hơn “Chỉ sợ chuyện này tổng tài Tần thị cũng không quản nổi. Bà muốn rời khỏi đây ngay bây giờ hay theo chúng tôi đi uống trà hả, Tô phu nhân?”

Khúc Quế Âm phẫn hận trừng mắt liếc bọn họ một cái, xấu hổ giận dữ khó khăn rời đi.

Gã đàn ông thấy bà ta đã đi liền bấm điện thoại, cung kính nói: “Phong thiếu, đã giải quyết xong”

“Ừ!” Đầu kia, Phong Kính gật gật đầu.

Một thanh âm yếu ớt kèm theo tiếng ho nhẹ phát ra “Kính! Khụ khụ… Anh nói chuyện với ai thế?”

Chương 45: Phương Thiệu Hoa

Trên khuôn mặt Vệ Nhu Y được bôi một lớp trang điểm nhẹ vẫn cũng không thể hoàn toàn che đậy sự tái nhợt. Thế nhưng thân hình mảnh mai xinh đẹp như một đoá sen còn vươn sương sớm tươi mát thanh nhã giữa mặt hồ xanh ngát. Cô gái này, kiều diễm đến nỗi có thể khiến người người đố kỵ

“Kính, anh có bạn gái mới phải không?” Vệ Nhu Y xinh đẹp mà yếu ớt, giương lên nụ cười gượng ép, kiêu ngạo như một người phụ nữ quyền quý nhưng ánh mắt lại loé lên thư ánh sáng cho thấy cõi lòng của cô ấy đang đau đớn.

Phong Kính cau mày nói: “Tiểu Y, em đang nói bậy bạ gì vậy?” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô ấy.

Vệ Nhu Y vẫn cười ôn nhu: “Khụ khụ… Trước kia chúng ta đã giao ước rồi, nếu anh tìm thấy người anh thích, em sẽ… chúc phúc cho anh…” Bởi vì kiềm nén cơn ho khan, gương mặt cô lại ửng đỏ.

Phong Kính nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, nói: “Đừng có nghĩ bậy nữa. Anh không có, cả đời này cũng sẽ không có” Giọng nói dịu dàng như thế, giống như là một lời thề.

Đôi mắt xinh đẹp của Vệ Nhu Y long lanh nước, trong veo như hai viên lưu ly khiến cho người người thương tiếc: “Anh Kính, anh đừng nói như vậy, em không muốn liên luỵ đến anh… Anh biết rằng em vốn dĩ không thể cho anh… Khụ khụ… Em hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái thật tốt, thay thế em chăm sóc cho anh, như vậy em mới có thể an tâm…”

Một tiếng “Anh Kính” này giống như đưa bọn họ quay trở về ngày trước.

Phong Kính lập tức ngắt lời: “Không được nói bậy! Chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt là được, anh không cho phép em nghĩ ngợi lung tung, biết không? Em sẽ khoẻ lại, tin anh, cho dù có tìm hết bác sĩ trên thế giới này anh cũng sẽ trị hết bệnh cho em. Em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không? Anh đưa em trở về phòng” Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Nhu Y, ôm cô về phòng bệnh an dưỡng.

Vệ Nhu Y nằm trong ngực hắn, trên mặt tràn ngập bi thương, đôi mắt xinh đẹp như viên kim cương kia dường như có chút cô đơn.

_____________

Ban đêm.

“Thiệu Hoa, có thể nói cho em biết, người phụ nữ kia là ai không?” Vệ Nhu Y do dự đã lâu, mới bấm số điện thoại của Phương Thiệu Hoa.

Phương Thiệu Hoa đang trong quán bar, bên cạnh là Tiền Phong đang ôm lấy vài người đẹp, đôi mắt hoa đào của hắn chớp nháy liên tục “Là vị mỹ nữ gọi lúc đêm khuya à?”

Phương Thiệu Hoa vung tay đẩy mạnh hắn ra, đi đến góc phòng, nói: “Nhu Y, em đang nói cái gì thế? Anh không hiểu” Lông mày của hắn nhíu thật chặt.

Vệ Nhu Y cười nhẹ “Thiệu Hoa, anh đừng giấu em… Khụ khụ, em không còn là đứa em gái các anh lúc nào của bảo vệ lo lắng một cách tỉ mỉ” Nụ cười chứa đựng nhiều phiền muộn “Em không muốn làm cái gì hết, chỉ muốn biết một chút mà thôi… Khụ khụ, chỉ muốn biết người phụ nữ ấy có thật sẽ mang đến hạnh phúc cho Kính hay không mà thôi…”

Nghe thấy tiếng cười của cô ấy, trong lòng Phương Thiệu Hoa đau nhói, nhịn không được nói: “Em đừng nghĩ lung tung, anh sẽ đến chỗ em ngay” Nói xong, hắn trực tiếp lái xe đi.

“Này! Cái tên hỏng não” Tiền Phong bĩu môi, hung hăng liếc mắt.

Những cô gái bên cạnh nhao nhao: “Tiền thiếu, Phương thiếu đi rồi, bọn em đi với anh nhé?”

Tiền Phong nhìn lướt qua, khó chịu ném ly rượu: “Tránh ra, tránh ra, bổn thiếu gia hôm nay không được vui”. Nói xong, hắn một cước đạp lên sôpha, đi ra khỏi quán bar.

Mẹ nó! Thật khó chịu!

Phương Thiệu Hoa mình đầy mồ hôi chạy đến viện điều dưỡng, Vệ Nhu Y vì chờ đợi lâu nên đã ngủ.

Thấy cô ấy rúc người trên ghế dài ngủ một cách nặng nề, Phương Thiệu Hoa đau lòng ôm lấy cô ấy nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp kín mền.

Trong lúc ngủ mơ, môi của cô ấy đầy vẻ mê người, chiếc gáy trắng nõn, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Cô gái như thế, xinh đẹp như thiên sứ, lại khiến cho người khác thương tiếc.

Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng quỳ một gối xuống bên giường, cầm tay cô nâng lên đặt trên môi mình “Nhu Y, anh cam đoan với em, ngoại trừ em ra, hắn sẽ không yêu một ai khác”

Hạnh phúc của người khác hắn mặc kệ, nhưng hạnh phúc của Nhu Y, chẳng sợ phải hi sinh cả tính mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ cho bằng được. Cho dù… người cô ấy yêu không phải là hắn…

Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn như mang theo tâm tình hắn, dịu dàng, run rẩy, ngậm lấy bờ môi hồng phấn của cô ấy mà mút vào, hai tay chống trên giường, cố gắng khắc chế sự khát vọng của chính mình.

Đây là thiên sứ của hắn, hắn không thể không tôn trọng!

Phương Thiệu Hoa nhẹ hôn lên trán Vệ Nhu Y, chạm nhẹ một chút, rồi bắt buộc mình phải rời khỏi. Mà đằng sau, lông mi thon dài của Vệ Nhu Y, nhẹ nhàng run lên một cái.

Chương 46: Cởi ra!

Chuyện Khúc Quế Âm muốn đến trường gây chuyện, Tô Mộc Vũ cũng không biết.

Cô cầm quyển sách trong tay, mấp máy môi

Hai ngày này sẽ có một đoàn nghệ thuật gốm sứ lớn đến thành phố S mở triển lãm, không chỉ có những nghệ nhân nổi tiếng trong nước mà có cả nước ngoài tham gia, chưa kể rất nhiều tác phẩm tuyệt đẹp được mang ra trưng bày.

Triển lãm đồ gốm như thế ba năm mới có một lần, thật sự rất hiếm. Nhưng không phải ai cũng có thể tham dự, không có địa vị hay thân phận đừng mong được bước vào cổng nửa bước.

Chu Hiểu Đồng nằm úp sấp trên bàn than thở: “Nghe nói chỉ có giáo sư Tôn và giáo sư Trương nhận được thư mời, những người khác đều không có phần. Thật ghen tị”

“Hay là chúng ta bắt cóc một trong hai người, cướp lấy vé mời?” Hai mắt Chu Hiểu Đồng sáng ngời, vô cùng vui vẻ nói.

Tô Mộc Vũ gõ nhẹ lên trán cô ấy, cười nói: “Trên thiệp mời cũng có đề tên, muốn lừa người ta thì cậu phải đi Thái Lan một chuyến”

Biến thái… Chu Hiểu Đồng liếc nhìn lên trời, hay là thôi đi, rồi tiếp tục nằm dài ra bàn giả chết.

Buổi chiều không có tiết, Tô Mộc Vũ về nhà, móng vuốt nhỏ hồng hồng của Bàn Chải phóng đến, Tô Mộc Vũ mỉm cười ôm lấy “Bàn Chải nhà chúng ta hôm nay có ngoan không? Đã đói bụng chưa? Mẹ lấy sữa cho uống nhé?”

Bàn Chải nghe đến chữ sữa, hai mắt liền sáng ngời, liếm vào mặt Tô Mộc Vũ khiến cô cười rộ lên.

“Được rồi, đừng phá nữa, không lấy sữa cho nữa”

Bàn Chải không tin: mẹ Tiểu Vũ mềm lòng nhất, làm sao có thể không cho nó uống sữa nha

~Sữa hơi ấm, Bàn Chải liếm láp, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại, đáng yêu muốn chết.

Tô Mộc Vũ đang ngồi bên cạnh, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó thì Phong Kính gọi đến.

“Bây giờ không có việc gì chứ? Đến bảo Marie trang điểm cho cô, một tiếng sau tôi đến đón” Phong Kính nói ngắn gọn.

“Có chuyện gì…” Tô Mộc Vũ còn chưa nói xong, Phong Kính liền cúp điện thoại.

Tô Mộc Vũ nghe thấy tiếng “Đô đô”, hận không thể ném đồ lên đầu Phong Kính, người này luôn luôn bá đạo như vậy.

Điện thoại vừa cúp, tài xế Hàn đã dừng xe bên dưới gọi điện lên.

Tô Mộc Vũ phải buông Bàn Chải ra đi xuống lầu.

Nơi này Phong Kính từng đưa cô tới, Marie cũng hiểu, vừa thấy Tô Mộc Vũ liền nói: “Phong thiếu có dặn, mời cô theo tôi”

Tô Mộc Vũ mỉm cười gật gật đầu, cùng cô ấy đi vào trong.

Marie làm việc rất tốt, chỉ cần bốn mươi phút liền đâu vào đấy. Tô Mộc Vũ mặc một lộ lễ phục trễ ngực trắng trong thuần khiết, phong cách này phù hợp với xu hướng Âu Mỹ năm nay. Xem kỹ một chút thì nơi thắt lưng điểm tô một sợi ruy băng màu nhạt hơn uốn lượn đến tận chân váy, phía bên kia vai trần là một đoá hoa mai nở rộ.

Chiếc váy này, thật sự rất đẹp

Tô Mộc Vũ nhìn mình trong gương, hơi nhếch khoé miệng. Thế nhưng bõng người khác đột nhiên xuất hiện trong gương lớn.

Cô gái xinh đẹp theo kiểu diêm dúa lẳng lơ mềm giọng nói: “Phương thiếu, chiếc váy này nhìn đẹp đấy! Người ta cũng muốn” Bộ ngực lớn cố ý cọ lên cánh tay Phương Thiệu Hoa. Cô ta là nữ minh tinh mới trong giới giải trí, rất biết cách đánh đòn tình cảm với những nhân vật cỡ bự.

Phương Thiệu Hoa không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Marie, lấy thêm một cái váy này cho cô ấy”

Marie xấu hổ nói: “Thật có lỗi, Phương thiếu. Lễ phục của chúng tôi cũng chỉ có một, không thể tìm ra cái thứ hai. Chi bằng để tôi tìm cho cô đây một bộ khác hợp với dáng người cô đi”

“Không được nha, người ta thật sự thích chiếc váy này, Phương thiếu à…” Đề Na cầm tay Phương Thiệu Hoa, làm nũng.

Phương Thiệu Hoa đột nhiên thấy có chút hứng thú, khoé miệng nhếch lên một cái, khẽ cười nói: “Tìm không thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt cô ta cởi nó ra đi” Tuy là cười nhưng trên mặt lại tràn đầy sự độc địa tàn nhẫn

Chương 47: Vì yếu ớt

“Tìm không thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt cô ta cởi nó ra đi”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.

Marie lại càng khó xử, chỉ biết cười xòa, nói: “Phương thiếu, thật phải làm như thế sao? Chỗ chúng tôi còn có rất nhiều lễ phục đẹp hơn, tôi tự mình chọn lựa cho tiểu thư Đề Na, cam đoan sẽ khiến tiểu thư đây vừa lòng”

Một bên là Phong thiếu, một bên là Phương thiếu, chuyện này bất luận Marie làm như thế nào cũng đều phải đắc tội một trong hai người đó.

Đề Na chớp mắt, vừa rồi Phương thiếu thay cô ta ra mặt, điều này chứng tỏ Phương thiếu có lẽ đang để ý cô ta. Nghĩ như thế, Đề Na nhịn sự kích động hưng phấn trong lòng xuống, nói: “Không được nha, tôi thích bộ này. Phương thiếu, anh giúp em đi”

Phương Thiệu Hoa hừ cười một tiếng, nâng cằm Đề Na lên, nói: “Nghe thấy chưa? Bảo bối của tôi nhìn trúng bộ đó, cho nên… bắt cô ta cởi ra, bây giờ!” Hai chữ cuối cùng mang theo mệnh lệnh không thể cãi.

Tô Mộc Vũ nhìn hắn, nhíu mày.

Cô cùng Phương Thiệu Hoa không có qua lại nhiều, lần duy nhất khiến cô khắc sâu trong tâm trí nhất chính là đêm đó trong quán bar, hắn đặc biệt gọi cô đến xem cảnh đó. Người đàn ông này, chán ghét cô, dường như còn có cả sự khinh thường.

“Tôi không nói thêm lần nữa. Bây giờ, cỡi ra!” Phương Thiệu Hoa nhăn mày, bộ dạng không kiên nhẫn “A! Tôi vốn quên mất. Cô đây vốn dĩ là loại đàn bà đã từng li hôn, còn không biết xấu hổ bám dính lấy Phong, không phải là vì tiền thì vì cái gì? Nói đi, cô muốn bao nhiêu?”

Lời nói càng ngày càng khó nghe, Marie cùng nhân viên bên cạnh không ngại ngùng cũng không được, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, trên trán đều là mồ hôi. Bên ngoài như nghe thấy thanh âm ồn ào bên trong nên mọi người cũng tò mò nhìn vào.

Tô Mộc Vũ thản nhiên cười một tiếng, tự giễu: “Được, tôi cởi. Phương tiên sinh, có tiền thật tốt, thật sự là rất tốt”

Nói xong, cô đi vào phòng thay quần áo. Lưng cô tựa trên cửa, dùng sức nhắm mắt lại.

Quả nhiên, có tiền thật tốt, có tiền là có thể đem lòng tự trọng của người khác đá như trái bóng, có tiền là có thể đánh mắng người khác trước mặt mọi người. Chẳng trách, lúc trước Tần Nghị Hằng lại cao ngạo như vậy, thì ra đều là bởi vì có tiền.

N ực cười, thật sự là quá nực cười.

Kéo khoá bộ lễ phục, đầu ngón tay Tô Mộc Vũ lạnh như băng, răng cắn chặt. Tô Mộc Vũ, mày cần phải nhẫn nhịn, trước khi mày còn chưa đủ mạnh mẽ, mày phải nhịn!

Lúc đi ra, Đề Na kiêu ngạo đoạt lấy quần áo, xoi xét nhìn thoáng qua, dịu dàng nói: “Ai nha, đột nhiên tôi cảm thấy bộ y phục này không thích hợp với mình, cho nên, tôi không muốn mặc nữa”

Đề Na cười nhẹ, xong đem quần áo đưa đến trước mặt Tô Mộc Vũ. Trên thực tế, trước đó cô ta đều biết mình to con hơn Tô Mộc Vũ nhiều, hơn nữa khí chất của bản thân so với bộ quần áo này càng không hợp. Bộ quần áo trang nhã mà thanh lịch khoác lên trên người cô ta, quả thực chẳng ra cái gì cả.

Thế nhưng không đợi Tô Mộc Vũ nhận lấy, tay Đề Na đột nhiên buông lỏng, kinh ngạc nói: “Ngại quá, nó rơi xuống đất rồi, cô còn cần không? Nếu cần thì tự mình nhặt lên đi”

Tô Mộc Vũ nhìn bộ quần áo trước mắt, khoé mắt thoáng qua một tia cười lạnh.

Phương Thiệu Hoa ôm Đề Na, trên chóp mũi của cô ta nhẹ nhàng hôn một cái: “Thật tuỳ hứng”. Nói xong, hắn xoay đầu lại nhìn Tô Mộc Vũ nói: “Nếu Đề Na không muốn nữa thì cô lấy đi”

Tô Mộc Vũ chấn động. Cái gì? Cô đã nhịn một bước mà hắn vẫn không chịu buông tha sao?

Trong mắt Đề Na thật đắc ý, tuy rằng cô ta không biết Tô Mộc Vũ là ai, thế nhưng khi có một người đàn ông vì mình mà đi nhục mạ một người phụ nữ khác, tất nhiên bản thân sẽ sinh ra một loại kiêu ngạo. Loại kiêu ngạo này khiến cô ta ngẩng cao đầu.

Phương Thiệu Hoa buông Đề Na ra, bình tĩnh đi đến trước mặt Tô Mộc Vũ. Mặc dù lời nói đáng sợ nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười thản nhiên, giống hệt hình tượng vị công tử ôn hoà cao quý trong tạp chí.

“Sao? Ghét nó rồi à? Tô Mộc Vũ, cô đừngthử sức kiên nhẫn của tôi. Cô cũng biết mình không muốn mặc những bộ quần áo đã bị người khác mặc qua, thì tại sao lại không biết một người đàn bà đã qua tay thằng khác thì đừng nên tiếp tục si tâm vọng tưởng trèo cao chứ?” Một câu cuối cùng, thanh âm rất nhẹ, lại lạnh lùng như băng: “Lúc trước tôi đã nói với cô, chỉ có thể trách cô không biết điều thôi”

Tô Mộc Vũ ngẩng đầu chống lại đôi mắt lạnh băng kia, hai bàn tay nắm chặt, cả người đều run run, mạch máu màu xanh trên chiếc cổ trắng nõn mãnh khảnh đều lồ lộ ra.

Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đi nhục mạ cô như vậy? Chỉ bởi vì cô là người phụ nữ đã từng ly hôn sao? Cho nên cô đáng bị sỉ nhục như vậy sao?

Phương Thiệu Hoa lui về phía sau từng bước, thản nhiên nói: “Tô Mộc Vũ, cô đừng ép tôi”

Đột nhiên, cửa bị đá văng ra.

Phong Kính đi tới, tuy rằng biểu cảm trên mặt là thản nhiên nhưng ánh mắt rõ ràng hiện ra sự không kiên nhẫn “Có ép hay không là chuyện của tôi. Thiệu Hoa, đánh chó cũng phải nể mặt chủ”

Chương 48: Thay cô ra mặt

Trong nháy mắt Tô Mộc Vũ nhìn thấy hắn, trái tim lạnh băng bỗng nhiên có chút ấm áp, giống như một khối hoá thạch từ từ tan ra lớp băng bên ngoài, chóp mũi mỉm cười yếu ớt.

Phong Kính mặc một bộ âu phục trắng thoải mái, lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen nhung tơ bên trong, nút áo trước ngực bung ra để lộ xương quai xanh. Hắn thản nhiên đứng đó, nhưng hào quang quanh hắn toát ra lại khiến người ta chói mắt. Hắn mang khí chất vương giả trời sinh, vô luận như thế nào cũng hấp dẫn ánh mắt người ngoài.

Thế nhưng, đôi mắt hắn lúc này chỉ lạnh như băng, khiến cho những ai nhìn vào đôi mắt đó cũng phải bị đông cứng.

Phương Thiệu Hoa bật cười nói: “Chỉ là đùa chút thôi, cậu cũng không cần phải như thật vậy”

“Đùa?” Phong Kính nhíu mày, đi đến vỗ vỗ bờ vai hắn “Đùa với lửa, không phải ai cũng dám đâu. Thiệu Hoa, có chừng có mực một chút”

Câu nói bình thường như lại đầy ngụ ý

Nụ cười ôn hòa của quý công tử Phương Thiệu Hoa từ từ biến mất.

Đề Na chưa từng gặp chuyện như vậy, sợ tới mức cả người run rẩy, cẩn thận kéo tay áo Phương Thiệu Hoa, nói: “Phương thiếu… Chúng ta đi thôi…”

Đôi mắt Phong Kính đột nhiên đảo qua “Tới phiên cô chõ miệng vào sao?”

Thanh âm lạnh lẽo nhắc nhở, sợ tới mức Đề Na mở to hai mắt nhìn, thấy lạnh cả người.

Vẻ mặt lạnh lùng của Phong Kính đột nhiên trở về bình thường, tiêu sái đi đến trước mặt Đề Na, âm thanh trầm thấp nói: “Lúc nãy cô thích chiếc váy này mà. Như vậy đi, bây giờ mặc vào cho tôi xem rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành như thế nào”

“Tôi…” Đề Na sợ tới mức không biết phải làm sao, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Phong Kính đảo tới thêm một lần nữa, cô ta lập tức run rẩy nhặt chiếc váy dưới đất lên, đi vào phòng thay quần áo.

“Chờ chút, tôi cho cô vào đó thay ra sao? Ở chỗ này, cởi ra cho tôi!” Khóe miệng Phong Kính gợi lên ý cười, giống như một con sư tử to lớn đang muốn bóp chết con chuột nhắt

Đề Na sợ tới mức run lẩy bẩy, vẻ mặt giấu sau lớp phấn trang điểm dày cộm cũng tái nhợt hẳn đi, cô ta khóc rưng rức cầu cứu Phương Thiệu Hoa.

Đôi mắt của Phương Thiệu Hoa thâm trầm, cũng chưa từng nhìn đến cô ta, như đang rơi vào trầm tư.

Cầu cứu không được, Đề Na đành run rẩy cởi bỏ quần áo, vừa cởi vừa khóc. Bên trong cô ta chỉ mặc một cái áo lót hở hang, bây giờ cởi áo ra nhất định sẽ lộ hoàn toàn. Cô ta liên tục cởi rồi lại mặc, thế nhưng chiếc váy kia lại nhỏ hơn so với thân hình Đề Na, ngay cả khoá áo cũng không kéo được. Cuối cùng chật vật mang theo gương mặt ràn rụa nước quỳ trên mặt đất khóc rấm rức không thành tiếng.

Phong Kính cười lạnh, xoay người kéo Tô Mộc Vũ đang đứng ngây người rời khỏi “Thiệu Hoa, thật không nghĩ đàn bà cậu chọn càng ngày càng thấp”

Phong Kính đi rồi, Đề Na mới dám hướng Phương Thiệu Hoa vươn tay “Phương thiếu… Ô ô ô…”

Phương Thiệu Hoa cũng không nhìn cô ta, xoay người lạnh lùng rời khỏi.

Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến phòng khác, yêu cầu nhà thiết kế chọn cho cô một chiếc váy màu lam cùng áo choàng.

Đưa Tô Mộc Vũ rời khỏi, kéo vào trong xe, Phong Kính nhìn chằm chằm cô, cảnh cáo: “Sau này cô…” Nói một nửa, nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt của cô, hắn đành ngừng lại, thế nhưng lại nhịn không được chốngcằm bật cười, vỗ vỗ ót Tô Mộc Vũ, nói: “Lái xe”

Nhiệt độ từ đôi bàn tay trên ót lại khiến cô nhịn không được giơ tay lên che lấy như muốn duy trì độ ấm đó lâu một chút.

Cô biết Phong Kính và Phương Thiệu Hoa là bạn thân cùng nhau lớn lên, hôm nay lại vì cô mà xung đột lẫn nhau, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô cảm kích cô cùng

“Cám ơn…”

Phong Kính không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Tô Mộc Vũ nghĩ rằng hắn sẽ đưa cô đến một bữa tiệc nào đó, thế nhưng khi xe ngừng lại, cô kinh ngạc khi nhìn thấy tấm bảng “Triển lãm gốm sứ”

Trời ạ! Thật sự quá… kinh ngạc!

Chương 49: Bí mật của Kiều Na

Tô Mộc Vũ kinh ngạc quay đầu lại, dường như còn nghi ngờ đây không phải là thật, mắt mở thật to, cùng với Bàn Chải quả thật giống như “hai mẹ con”.

Phong Kính nhìn thấy bộ dáng dè dặt của cô, khoé miệng lơ đãng mỉm cười. Hắn vỗ đầu cô, nói: “Đồ ngốc, đừng làm mất mặt tôi”. Nói xong, hắn cài nút áo nơi cổ tay, tao nhã bước vào hội trường.

Tô Mộc Vũ vội chạy theo sau. Thật là khờ, cô sao lại quên mất chứ, hắn là EthanFong nha, làm sao có thể không có thư mời. Thế nhưng, sao hắn lại tạo cho cô nhiều kinh hỉ như vậy?

Phong Kính vừa tiến vào hội trường liền thu hút không ít ánh mắt, không chỉ có bề ngoài tuấn lãng của hắn, mà còn do yến hội lần trước có duyên gặp qua một lần, đối với việc hắn đến đây, không ít người kích động. Thế nhưng nghe nói hắn rất khinh người, vả lại không thích cùng tiếp xúc cùng người khác, chỉ có thể đứng từ xa gật đầu chào.

Tô Mộc Vũ không cảm thấy được điều đó, cô vừa vào hội trường đã bị những hiện vật triển lãm thu hút toàn bộ ánh mắt. Trước kia, cô chỉ có thể nhìn ở trong sách hay trên tạp chí, đây là lần đầu tiên cô có thể quan sát bằng mắt thường mà còn gần như vậy, làm sao cô có thể không kích động?

Những tác phẩm này còn là do chính tay bậc thầy RanMarsh cô ngưỡng một nhất làm ra.

Tô Mộc Vũ như người đói khát ngắm nhìn, dùng mắt khắc ghi hết những sắc thái, hình dáng cùng linh hồn của chúng.

Từng món đồ gốm như bảo vật đập vào mắt, bay vào óc cô. Cô như một lữ nhân trên sa mạc liều mạng hấp thu lấy dòng nước trong thanh mát, lại giống như đóa hoa khô héo cố gắng hấp thụ dinh dưỡng từ thiên nhiên.

Tô Mộc Vũ nghiêm túc như vậy, cũng giống như thời gian cô chú tâm nặn gốm. Ánh mắt trong suốt mà thuần túy, mang theo nhiệt huyết theo đuổi nghệ thuật, khóe miệng thoáng mỉm cười, toàn thân dường như phát ra ánh sáng khiến cho người ta không thể di dời tầm mắt.

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Kiều Na?!

Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhìn.

Cô ta sao lại ở đây? Mà gã đàn ông đang kéo cô ta… ước chừng đã ngoài năm mươi, bụng phệ, ánh mắt đục ngầu, thật sự là bộ dáng đàn ông có tiền háo sắc.

Kiều Na nhìn thấy Tô Mộc Vũ, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, trong mắt tràn ngập kích động, giống như người luôn che giấu chuyện xấu bị người khác vạch mặt, vô cùng chật vật

“Nhìn cái gì đấy? Tôi không phải đã nói cô không được nhìn thằng khác sao?” Lão già nhìn thấy Kiều Na thấp thỏm, lập tức nói. Nói xong còn nhân cơ hội dùng bàn tay to chạy loạn từ eo lên đến phía trên thân người của cô ta.

Kiều Na liều mạng hạ giọng nói: “Đừng, đừng ở đây nữa… chúng ta trở về được không?” Sắc mặt tươi cười nhưng lại trắng bệch.

Nhưng lão già lại không đáp ứng, hung tợn nói: “Làm sao? cô chê tôi già sẽ khiến hạ thấp con người cô sao? Cô nhiều lắm thì cũng chỉ là ả đàn bà tôi dùng tiền bao dưỡng, còn xem như mình là đại minh tinh à?” Lão già ôm chặt Kiều Na, hung hăng hôn một cái mới cam tâm.

Mà xung quanh, những người khách đến dự triển lãm cũng chỉ biết nhíu mày, đi đường vòng.

Kiều Na cúi đầu, nắm tay đến lộ ra gân xanh, quả thực xấu hổ vô cùng.

“Sao vậy?” Phong Kính phát hiện cô bỗng nhiên chuyển hướng chú ý, hỏi.

Tô Mộc Vũ vội quay đầu, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì”. Nói xong, cô tiếp tục xem những hiện vật triển lãm trước mắt, tâm tư lại không khỏi có chút phân tâm.

Triển lãm kết thúc, Tô Mộc Vũ mới biết được còn có một buổi tiệc rượu chúc mừng.

Mà tiệc rượu này thật khác với những buổi tiệc trong giới thượng lưu, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở nghệ thuật, thậm chí cả mỗi góc hẻo lánh còn được trưng bày bằng những chậu hoa do những bậc thầy cắm hoa tạo nên. Cô lúc này đều tràn ngập mơ mộng, sẽ có một ngày, cô sẽ là một trong những người bọn họ.

Người chịu trách nhiệm chính phát biểu đơn giản, tuyên bố tiệc rượu chính thức bắt đầu.

“Chúng tôi hôm nay thật vinh hạnh và may mắn khi có thể mời được các bậc thầy đến đây làm khách quý. Để mở màn buổi tiệc rượu hôm nay, chúng tôi xin mời bậc thầy giám định nghệ thuật nổi tiếng quốc tế, EthanFong cùng vị bạn gái xinh đẹp lên nhảy điệu đầu tiên”

Nghe thấy, tất cả mọi người đều vỗ tay.

“Oa… Không ngờ còn có Ethan Fong…”

Tô Mộc Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Khiêu vũ? Cô không biết nha!

Chương 50: Vũ hội của cô bé lọ lem

Một cột đèn sáng trưng chiếu đến chỗ bọn họ khiến ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại.

Phong Kính tao nhã xoay người, vươn bàn tay theo kiểu quý tộc Âu Châu.

Nhìn thấy bàn tay to của hắn vươn trước mặt, Tô Mộc Vũ hoảng hốt không biết phải làm sao, hai má ửng đỏ, nhỏ giọng lo lắng nói: “Tôi… tôi không biết khiêu vũ…”. Lần cuối cùng cô khiêu vũ đã là từ hồi còn đi học, nhiều năm như vậy, cô thật không còn nhớ phải nhảy làm sao.

Làm sao bây giờ? Cô không nghĩ sẽ bị mời khiêu vũ, mà còn trước mặt nhiều người như vậy. Có thể cô sẽ khiến Phong Kính mất mặt.

Phong Kính hơi nhíu mày, không chút quan tâm đến vẻ lo lắng của Tô Mộc Vũ, hắn ngược lại vẫn duy trì bình tĩnh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tôi chỉ cho cô”. Nói xong, hắn trực tiếp nắm lấy tay cô kéo vào sàn nhảy.

“Này…” Tô Mộc Vũ muốn từ chối nhưng trước ánh mắt nhiều người như vậy, cô thật không dám lớn tiếng. Từng chút từng chút, lúc này đã đứng nơi trung tâm.

Bản nhạc thứ nhất vang lên, Phong Kính một tay nắm tay, một tay ôm lấy eo cô.

“Đi theo tôi, bước chân trái” Vừa dứt lời, chân phải của hắn đã lui về phía sau.

Tô Mộc Vũ hoảng hốt nhịp bước như hắn hướng dẫn, cả người dán sát vào ngực hắn. Hai người như trời sinh một đôi, vốn dĩ sẽ phải ở chung một chỗ, điều đó càng khiến cho người ngoài cảm thấy chút gì đó ái muội.

Trên đỉnh đầu, thanh âm Phong Kính rất nhẹ, mang theo vẻ cưng chìu: “Tốt lắm, cứ tiếp tục”

Nghe thấy giọng hắn, tâm trạng khẩn trương bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn đi theo tiết tấu âm nhạc. Có một người thầy giỏi như Phong Kính, điệu nhảy của cô càng lúc càng thuần thục, chậm rãi như có quy luật, không còn cần phải ém buộc chính mình theo từng bước chân của hắn.

Cô cảm thân cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy eo mình, hơi thở nóng ẩm vỗ về bên tai, màng nhĩ mẫn cảm vẫn có thể nhận ra tiết tấu từng nhịp thở của hắn, đôi lúc còn nghe thấy hắn cười khẽ, giống như tán thưởng. Tay hắn nắm chặt tay cô, dẫn dắt mỗi bước đi. Bờ ngực ấm áp của hắn như đánh mạnh vào tận sâu trong cõi lòng.

Tất cả như một mê võng mở to chờ cô lao xuống, bắt lấy toàn bộ con người cô, mà tin cô cũng theo từng bước nhảy nẩy lên thình thịch, hai má ửng đỏ như dùng phấn hồng đánh thật dày lên.

Dường như có thứ gì đó thúc đẩy cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hắn.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn như có một vầng hào quang, đôi môi mỏng lơ đãng gợi lên nụ cười nhẹ, có thể nói là tuấn mỹ vô cùng. Ngọn đèn được khúc xạ qua nhiều phiến thạch anh trên đầu chiếu ánh sáng khắp tứ phía, ánh mắt hắn lấp lánh như những ánh sao cuốn hút linh hồn con người.

Tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, giống như ngọc trai rơi xuống đất, giống như mưa táp xuống mặt đất.

“Nhanh hơn!” Thanh âm Phong Kính lại vang lên bên tai, Tô Mộc Vũ như thoát khỏi sức hút của trái đất, chỉ điên cuồng xoay tròn xung quanh hắn.

Cô chưa bao giờ biết khiêu vũ có thể kích thích như thế, ngay cả đầu ngón chân cũng phải nhảy theo nhạc. Cả người, kể cả trái tim, đều bay lên, như bầu trời, như bọt nước…

Trong đôi mắt hắn, trên bàn tay hắn, thoả sức nhảy múa.

Không cần có năng khiếu khiêu vũ, cũng không cần nhiều người tán thưởng, chỉ cần ở trước mặt hắn, ở trong đôi mắt hắn, liền có thể tự do bay lượn, khiến cô nhịn không được mỉm cười, lại xúc động đến muốn khóc.

Một khắc này, cô dường như sinh ra một loại cảm giác muốn choáng váng… Tối nay, trong ánh mắt của hắn, là cô!

Hết một bản nhạc, mỗi một tế bào trên người Tô Mộc Vũ đều là vui vẻ, cô thở phì phò như đang phóng túng bản thân.

Tiếng vỗ tay vang lên, người xem xung quang đều bàn tán “Trai tài gái sắc”. Tô Mộc Vũ lúc này mới giật mình phát hiện mình luôn nhìn vẻ mặt của hắn, vội cúi đầu, hai má vốn nhiễm hồng thì giờ phút này lại càng đỏ bừng lên.

Vừa rồi, cô thật là… to gan…

Phong Kính vỗ vỗ đầu cô, yết hầu phát ra một tiếng cười khẽ. Hết một bản nhạc, Tô Mộc Vũ mới cảm thấy mệt mỏi, theo Phong Kính lùi về một góc khuất trong hội trường.

Tô Mộc Vũ nâng ly nước trái cây khẽ uống nhưng trái tim vẫn không khống chế được nhịp đập dồn dập của mình. Tô Mộc Vũ hạ ánh mắt, bàn tay nhẹ đặt lên lồng ngực.

Đột nhiên, điện thoại di động Phong Kính vang lên.

Hắn nhíu mi, mở máy nhìn tên danh bạ, vẻ mặt bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc, không nói một tiếng đã gấp gáp rời khỏi hội trường.

Biểu tình lạnh lùng như thế khiến Tô Mộc Vũ giật mình, vội đuổi theo.

Phong Kính càng ngày càng nhíu chặt chân mày, trên mặt như phủ thêm một lớp băng đá.

Tô Mộc Vũ thấy hắn như thế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng khựng lại, tuỳ ý để vẻ mặt của hắn khắc sâu vào mắt của mình. Mi nhíu chặt, môi mím lại cùng với ánh mắt không hề che dấu vẻ sốt ruột cùng lo lắng.

Phong Kính từ trước đến giờ đều là lãnh đạm, lúc hứng thú cũng chỉ nhếch nhẹ khóe miệng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến vẻ mặt hắn biểu lộ những thái lộ chân thật như vậy.

Chân thật đến khiến cô như bị một gáo nước lạnh dội vào người, nháy mắt dập tắt đáy lòng mới vừa sinh ra một ánh lửa nóng le lói. Trái tim như bị con gì hung hăng cắn một nhát.

Vẻ mặt như thế cô chỉ mới thấy một lần… là đêm hôm đó.

Điện thoại cũng không kịp cúp, Phong Kính không nói hai lời liền tiến vào thang máy.

Tô Mộc Vũ mờ mịt đuổi theo nhưng thang máy đã đóng lại, cô bất chấp vội dắt mép váy chạy xuống bằng thang thoát hiểm.

Thế nhưng lúc cô thở hổn hển đuôi tới cửa thì Phong Kính đã ngồi vào trong xe.

“Tôi…”

Nhưng Phong Kính đã nhấn chân ga gấp gáp chạy đi.

Cô mờ mịt đuổi thoe phía sau xe, đầu óc trống rỗng cũng không biết mình đang đuổi theo thứ gì. Đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người ngã trên mặt đất.

Cô trơ mắt nhìn chiếc xe kia… càng ngày càng xa… càng ngày càng xa… như ngăn cách giữa hai thế giới…

Còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe phía sau phát ra thanh âm bén nhọn. Tô Mộc Vũ trợn to hai mắt nhìn một chiếc xe khác đang lao về phía mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro