chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy anh ấy mạnh mẽ và tôi muốn gắn bó với anh ấy. Đây là một mối quan hệ không công bằng. Anh ấy ở thế mạnh, mà tôi là kẻ yếu. Mạnh đối yếu, tất nhiên sẽ sinh ra áp bức.

Tôi đồng ý với những gì anh ấy nói và bắt đầu tránh xa anh.

Nhưng về sau khi tôi chet, tại sao anh ấy lại phát đ iên cho n ổ tung đầu những người có siêu năng lực đó?

Trong căn cứ cấm tự giet lẫn nhau, giet người có siêu năng lực sẽ bị t ử hình, tại sao anh ấy lại làm vậy?

Lòng tôi tràn đầy nghi vấn, nhưng vĩnh viễn cũng không tìm được đáp án.

Nhưng nếu đã sống lại một lần nữa, tôi sẽ không để mình và Tang Du rơi vào quan hệ bác sĩ và bệnh nhân nữa.

Cả đời này anh ấy cũng đừng nghĩ làm tư vấn tâm lý cho tôi.

Sau khi xuống máy bay, tôi đưa Tang Du đi thẳng đến chỗ người môi giới bất động sản để xem biệt thự 180 triệu.

Đó là một biệt thự nhỏ độc lập, ngay trong phạm vi căn cứ kiếp trước, ở đây còn có một tầng hầm, quan trọng nhất là rất riêng tư, bảo an hạng nhất, cánh cửa lớn duy nhất được khóa lại ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Diện tích biệt thự so ra kém tứ hợp viện bên cạnh, nhưng tôi không dám mua tứ hợp viện kia.

Tứ hợp viện là trung tâm quyền lực của căn cứ trước kia, cho dù tôi mua cũng không ở được, cho nên không cần phí sức.

Tôi đưa ra một yêu cầu, tôi có thể trả tiền ngay lập tức nhưng trong hôm nay phải sang tên cho tôi.

Người môi giới ngây ngẩn cả người, sau đó trở nên phấn khích lập tức giúp tôi liên lạc, rất nhanh liền nói cho tôi biết một tin tức tốt.

Nhà có thể sang tên ngay hôm nay, mà giá cả anh ta đã giúp tôi chủ động giảm giá ưu đãi chỉ còn 170 triệu.

Chờ tôi làm xong thủ tục, anh ta mới nói thật với tôi.

Căn nhà này đã để một thời gian rất dài, giá cả có thể so với tứ hợp viện nhưng diện tích không bằng tứ hợp viện kia, ngoại trừ diện mạo trông hiện đại hơn một chút thì không còn ưu điểm nào, người xem nhiều nhưng người mua không có, anh ta không nghĩ tới tôi thật sự sẽ mua nó.

Tôi nở nụ cười, hiện tại xem ra tôi thật sự phá sản rồi.

Nhưng mà ở tương lai, nơi này sẽ trở thành tấc đất tấc vàng, so với thời thịnh thế còn đắt hơn, nói như thế nào đều có thể kiếm lời được.

Tôi trực tiếp thuê người môi giới giúp tôi làm việc, nhờ anh ta giúp tôi liên lạc với chợ bán sỉ xung quanh.                      Anh ta là dân bản xứ đối với nơi này vô cùng quen thuộc, lại có quan hệ, rất nhanh liền giúp tôi liên lạc được.

Anh ta nhìn danh sách hàng hóa tôi đưa ra, cả người ngây dại.

Danh sách vật tư bao gồm một lượng lớn gạo, mì, dầu, rau, thịt, đường, gia vị và các nhu yếu phẩm khác, cũng như các loại đồ hộp, bánh quy nén, kẹo, mì ăn liền, rượu, sữa bột, v.v. có thể dự trữ được trong một khoảng thời gian dài.

Ngoài ra còn có máy phát điện, đèn pin, kính viễn vọng, bật lửa, quần áo, giày dép, ba lô, vật tư y tế, thuốc men, thiết bị bảo hộ và đồ dùng cho mùa đông.

Tất nhiên quan trọng nhất là nước, điện và gas.

Vào thời điểm tận thế, nước và điện bị cắt, phải mất hai hoặc ba tháng để lập lại trật tự.

Tôi trực tiếp mua năm thùng nước quân dụng lớn đặt ở trong sân rồi đổ đầy nước, lượng nước này nếu dùng tiết kiệm đủ chống đỡ đến khi khôi phục trật tự, điện dùng năng lượng mặt trời, gas thì dùng khí hóa lỏng.

Người môi giới đau lòng vô cùng, toàn bộ cảnh quan đẹp đẽ đều bị thùng nước đè bẹp, anh ta liên tục thở dài nhưng vẫn làm theo sự sắp xếp của tôi tìm đội thi công đến lắp đặt.

Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, là nước và thiết bị điện trong biệt thự có thể được sử dụng bình thường ngay cả trong những trường hợp khắc nghiệt.

Tôi trả cho họ gấp năm lần để họ hoàn thành công việc ngay trong đêm.

Hàng hoá lần lượt được chuyển đến, từng xe đồ đạc được công nhân chuyển vào, may mắn người môi giới đã sớm gọi cho quản lý mới có thể thuận lợi như vậy.

Lúc mọi người đi thì trời đã sáng.

Tôi đưa cho mỗi công nhân một lô vật tư, dặn dò bọn họ chính sách có thay đổi có thể sẽ phong tỏa thành phố, để cho bọn họ chuẩn bị thêm một ít đồ ở nhà.

Bọn họ rất do dự nhưng nhìn thấy đồ đạc tôi dự trữ, lại nhìn biệt thự tôi ở, theo bản năng cho rằng tôi là người có quyền lực nên có tin tức nội bộ.

Bọn họ liền hoảng hốt vội vàng trở về.

Biệt thự đã chật kín, trong hầm ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Tôi tính toán một chút, số vật tư dự trữ này đủ cho 500 người chống đỡ trong một tháng.

Mà tiền trên người tôi cũng tiêu sạch như nước chảy.

Tang Du tự động giúp tôi kiểm tra những chỗ bị hỏng và rò rỉ, sau đó kiểm kê vật tư.

Chúng tôi một ngày một đêm không nghỉ ngơi, khuôn mặt tái nhợt của anh ấy hiện lên một vệt đỏ không bình thường.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro