chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có năng lực dịch chuyển lại phối hợp với kỹ năng chiến đấu, tôi có thể tr ộm trang bị của bất cứ người nào tôi muốn đánh lén.

Tuy nhiên điều này cũng nói rõ, tận thế thật sự sắp tới.

Tang Du nghiêm túc nhìn tôi: "Siêu năng lực?"

Tôi gật gật đầu: "Đến lượt anh rồi đó, có dám uống không?"

Tang Du nở nụ cười, anh ấy uống mười lăm chai mới có phản ứng.

Triệu chứng của anh ấy không giống với tôi, sau khi uống xong cảm giác hỗn loạn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Tôi vẫn nhìn anh, sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khuôn mặt ngủ của anh ấy rất đẹp trai, trước kia tôi chỉ có thể lén nhìn, bây giờ lại có thể quang minh chính đại nhìn, tôi thậm chí có một loại xúc động, muốn đem anh ấy giấu đi...

Tôi xoa xoa mặt, vội vàng đem ý nghĩ không biết xấu hổ này ra khỏi đầu.

Tôi lấy di động ra xem, ngày mai chính là tiệc đính hôn của tôi và Chương Dương, cho tới bây giờ một cú điện thoại cũng không có, xem ra hắn còn đang chờ tôi xin lỗi.

Nếu hôm nay tôi không xin lỗi, đoán chừng ngay cả tiệc đính hôn ngày mai hắn cũng không đến, hắn là người có thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng mà nếu hắn không đến, làm sao có thể bị zombie đuổi theo rồi c ắn chet chứ?

Hắn nhất định phải đến, mà tôi lại không muốn liên lạc với hắn.

Tôi gửi tin nhắn cho tất cả những người được mời tham gia tiệc cưới, nói tiệc cưới bị hủy bỏ và bảo bọn họ không cần đến nữa, duy chỉ không gửi cho nhà cậu.

Tiếp theo trong một đống giấy tờ, tôi lấy hợp đồng mua nhà ra, chụp vài bức ảnh nội thất trong biệt thự, đăng lên nhóm bạn bè mà chỉ có một mình cậu và Chương Dương có thể nhìn thấy: "Biệt thự 170 triệu, sống một mình thật là cô đơn quá...”

Mười phút sau, Chương Dương gọi điện đến.

Giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng tôi vẫn nghe ra sự tức giận đang đè nén.

“Sơ Sơ, em mua nhà sao? Không phải nói sau khi kết hôn chúng ta sẽ mua cùng nhau sao?”

170 triệu, đoán chừng lúc này tim hắn đang rỉ máu.

Tôi thản nhiên nói: "Đúng vậy, vốn dĩ kế hoạch ban đầu là như vậy, nhưng không phải anh từ chối xin lỗi tôi sao?"Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Chương Dương nói: "Sơ Sơ, anh xin lỗi, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, thật sự không nên yêu cầu em từ bỏ những thứ em thích, lẽ ra anh nên nghĩ đến cảm xúc của em trước, ưu tiên em, đặt em lên hàng đầu. Anh xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh có được không?”

Sự chán nản cùng cực trong lòng tôi cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, nhưng rồi tôi lại thấy buồn.

Thì ra Chương Dương cũng hiểu đạo lý!

Hắn biết rằng nên đặt tôi lên trước, phải nghĩ đến cảm xúc của tôi và nhu cầu của tôi cần được tôn trọng.

Hắn rõ ràng hiểu hết nhưng cái gì cũng không làm, chỉ có thể nói rõ trong lòng hắn tôi không phải bạn gái, không phải người yêu, chỉ là một cái máy rút tiền.

Tôi cười lạnh: "Tôi suy nghĩ một chút, xem biểu hiện của anh như thế nào đã."

"Cô........"

Hắn theo thói quen muốn nổi giận, nhưng rất nhanh liền kìm nén lại.

"Được, em yên tâm, sau này anh nhất định biểu hiện thật tốt, tiệc đính hôn ngày mai, em cứ chờ trở thành sự chú ý của mọi người đi."

Tôi nhìn Tang Du đang ngoan ngaonx nằm trên giường, trong lòng nghĩ lúc trước tại sao tôi lại thích Chương Dương chứ?

Có lẽ là bởi vì hắn giúp tôi xách hành lý khi tôi vào trường? Hay vì hắn giúp tôi khi tôi quên mang theo thẻ cơm? Giúp tôi đeo ba lô khi leo núi?

Quá nhiều khoảnh khắc nhỏ lấp đầy cảm giác tốt của tôi đối với hắn.

Nhưng sau đó tại sao lại thay đổi?

Có lẽ hắn muốn lợi dụng tôi cho nên lười thể hiện tình cảm, ngược lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sự lấy lòng của tôi.

Nếu điều này là sự thật thì bản chất con người quả thực là ác độc!

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra phát hiện mình đang nằm bên cạnh Tang Du mà anh cũng vừa vặn mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh ấy quá trầm tĩnh, quá sáng ngời, khiến cho tôi có một loại cảm giác bị nhìn thấu.

Tôi vội vàng mượn cớ nghe điện thoại né tránh ánh mắt của anh, nhanh chóng xuống giường.

Điện thoại bên kia truyền đến Chương Dương đè nén chất vấn: "Đã giờ này rồi sao em còn chưa tới? Anh đến nhà em em cũng không mở cửa, tối qua em ở đâu?"

Tôi nhìn thời gian đã là mười hai giờ, chính là thời gian tổ chức tiệc cưới, chỉ còn mấy phút nữa là zombie sẽ tấn công.

Tôi chỉ cần giữ hắn lại trong vài phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro