chuơng 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ phúc của Chương Dương, tôi và Tang Du tiến triển thần tốc.

Ngoại trừ việc nên làm không nên làm, những thứ khác đều đã làm rồi.

Chương Dương và Chu Châu sau khi vượt qua thời gian bảo vệ người mới ngắn ngủi, bắt đầu đi theo các tay lão luyện làm nhiệm vụ.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ Chu Châu đã mắc phải một sai lầm lớn, cô ta thức tỉnh kỹ năng chữa lành và được cho làm nhiệm vụ chữa trị cho những người bị thương nặng nhất, nhưng đôi mắt của cô ta lại dán chặt vào Chương Dương, khiến cho một đồng đội vốn nên được trị liệu lại không được trị liệu.

Sau khi được chữa trị, anh ta phải ch ặt đ ứt một cánh tay mới bảo vệ được tính mạng.

Phí Quân tức điên lên, anh ta chỉ vào mũi Chu Châu mắng:"Cô khóc sướt mướt nhất định đòi phải ở cùng một tổ Chương Dương, còn nói với tôi rằng cô sẽ làm thật tốt. Tôi thật sự tin cô, nếu còn một lần nữa sẽ xử trí theo quân pháp!"

Chu Châu hai mắt đỏ hoe vì khóc, Chương Dương ở một bên an ủi:”Không sao đâu!”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, đại khái có thể hiểu được tấm lòng của Chu Châu.

Trước khi sống lại, thuật chữa bệnh của cô ta đều dùng ở trên người Chương Dương, Chương Dương có sự bảo vệ của cô ta mới dám xông lên phía trước, hai người bọn họ cùng có lợi và có thể dựa vào sự hợp tác như vậy tranh được càng nhiều công lao, sẽ được nhận càng nhiều vật tư.

Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, trong tay tôi nắm một lượng lớn vật tư, ở biệt thự gần với bộ tư lệnh, cơm áo không lo, lại có quyền lực.

Một chút vật tư trong tay hai người cũng không đủ, bọn họ chắc cũng hiểu được điều đó.

Chu Châu biết không thể hòa giải với tôi, nhưng Chương Dương có dã tâm, đối với tôi còn ôm hy vọng.

Hai người nghi kỵ lẫn nhau, lúc này Chu Châu vì muốn có được tình cảm của Chương Dương liền liều mạng trả giá, nhưng ánh mắt Chương Dương đã không còn ở trên người cô ta.

Thật đáng thương!

Cô ta bây giờ không phải là tôi của trước kia sao?

Ảnh hưởng của chuyện này chính là mặc dù Chu Châu nắm giữ thuật chữa trị nhưng người nguyện ý cùng một đội với cô ta rất ít, bởi vì họ đều biết rằng việc đặt mạng sống của mình vào tay cô ta là không đáng tin cậy, đối với cô ta cũng có nhiều chỉ trỏ, ngay cả Chương Dương cũng từ chối vào cùng một đội với cô ta.

Nghe nói ngày đó, Chu Châu khóc rất lớn tiếng.  Một đêm nọ, Chu Châu rốt cục cũng nhịn không được tới tìm tôi.

Tôi nhấn công tắc để cô ta vào.

Cô ta nhìn quanh biệt thự của tôi, trong mắt lộ ra một tia hâm mộ.

Người máy quét rác trong phòng đang làm việc, người máy bưng thức ăn bưng hoa quả lên, một tiếng nhạc nhẹ nhàng từ trong loa truyền ra, điện thoại di động vừa đặt xuống, tủ thông minh tự động khởi động sạc pin.

Bây giờ chúng rất khan hiếm.

Tôi thích thú thưởng thức biểu tình của Chu Châu.

Chu Châu có lẽ nhận ra được sự thất lễ của mình, cô ta phục hồi tinh thần lại, hai mắt đỏ hoe, hình như muốn khóc.

"Chị họ, em và Chương Dương đã chia tay, em muốn tới ở cùng chị."

Tôi cười nhẹ một tiếng: "Ba mẹ cô đâu?"

Sắc mặt Chu Châu cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng cô ta nhanh chóng che đậy lại:"Em không biết!"

“Cô đã bỏ rơi ba mẹ mình rồi phải không? Bọn họ đối xử tốt với cô như vậy, làm sao cô có thể bỏ họ lại chứ?”

"Em không có, em thật sự không có, em cũng muốn đi tìm bọn họ nhưng hiện tại đang loạn lạc nhe vậy, em làm sao đi tìm họ được?"

Trước khi sống lại, tôi và cậu mợ đã gặp được một tiểu đội cứu viện khác, nhưng dọc theo đường đi cậu mợ cũng không chăm sóc tôi, ngược lại theo thói quen sai khiến tôi thậm chí còn muốn dùng tôi để đổi vật tư, nếu như không phải Tang Du vẫn luôn giúp tôi, tôi căn bản không chống đỡ nổi đến lúc tới căn cứ.

Đợi đến căn cứ, một nhà bốn người bọn họ trải qua cuộc sống vui vẻ hòa thuận, thật sự là khiến người ta hâm mộ!

Tôi đem một xấp tư liệu đặt ở trước mặt Chu Châu, Chu Châu cầm lên, biểu cảm trên mặt cô ta thật sự đặc sắc.

Ngay sau đó cô ta hét lên một tiếng, ném xấp tài liệu đi như củ khoai lang nóng phỏng tay.

Tôi lạnh nhạt nói: "Ba mẹ cô đã chet, cô và Chương Dương vì chen lên xe cứu viện mà đẩy ba mẹ cô xuống, một con sói mắt trắng ngay cả ba mẹ mình cũng không để ý, tôi làm sao dám để cô ta gọi tôi là chị họ chứ?"

"Chu Châu, cô phải thấy may mắn khi cô đã thức tỉnh dị năng. Hiện tại là thời điểm căn cứ tuyển dụng người, nếu không cô đã sớm ra tòa chờ tuyên án. Về sau chúng ta không còn quan hệ, nếu tôi nghe thấy cô gọi tôi là chị họ lần nào nữa, tôi liền đánh cô lần đó, tư liệu của cô cũng sẽ truyền khắp căn cứ."                                                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro