Chương 3: Sự trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo đường in bóng.
Tác giả : maiyeumy
Tập 3 : sự trừng phạt…….

Giờ ra chơi……….

_ Ủa ?

_ Ủa gì mà ủa ?

Con bạn thân của nó Tiểu Sơn, trố mắt nhìn nó:

_ Không ta ngạc nhiên sao mi lại quan tâm đến một người mới như thế, đây là lần thứ hai mi quan tâm đến một người con gái khác ngoài……

Tiểu Sơn chợt im bặt ngay, bụm miệng lại, không nói tiếp nữa, nó thở dài :

_ Con người thì cũng nên thay đổi chứ, ôm ấp mãi quá khứ chỉ mệt mỏi thôi. Mi chưa trả lời ta đó, có biết gì về cô bé đó không ? mi là "thông tấn xã" của trường mà.

_ Haiiiiiiiz , mi tìm đúng người rồi, cô bé đó tên Lăng Thư Thiền, mười bảy  tuổi, học lớp 11A2.

_ Hả ? mới lớp 11 à ? Vậy mà ta tưởng……

_ Tưởng gì ?

_ Không có gì sao nữa ?

_ Hiện đang sống trong ký túc xá của nữ sinh quận X, ba mẹ mất sớm do tai nạn giao thông, sống với người chú ruột……

_ Thôi thôi, stop đây được rồi, mấy cái này ta biết hết rồi, cái ta muốn hỏi là cô ấy có……bạn trai chưa ? ( nó ngượng )

_ Sao mi biết hay vậy? thu thập thông tin đâu thế ? ( Tiểu Sơn ngạc nhiên nhìn nó.)

_ Ta đang là người hỏi mà, trả lời đi chứ.

_ Ax, cái này thì mi đi mà hỏi cô bé đó, sao lại hỏi ta. Ta chỉ mới gom góp nhiêu đó thông tin thôi, biết sơ sơ "vòng trong", còn "vòng ngoài" thì chưa …….( Tiểu Sơn nhăn nhó )

_ Haiiiiiiiiz , thui nếu mi không biết thì ta tự tìm hiểu vậy. ( nó đứng lên )

_ Đi đâu vậy, sắp tới giờ cầu nguyện ở nhà thờ rồi đó.

_ Ta ghét cầu nguyện.( nó quay lại ).

_ Mi lạ thật, ghét cầu nguyện mà lại vào học ngôi trường của Chúa à ?

_ ………..

_ Nếu muốn tìm sự cứu rỗi cho linh hồn thì nên mở lòng ra chứ, sự cứu rỗi sẽ bỏ đi nếu cửa lòng không mở, sự thanh thản sao mà có được.

_ Mi nói nhiều quá đó.

_ Còn mi thì quá lạnh lùng, Tường Vi sẽ không vui khi thấy mi trở nên như thế này đâu.

_ Đủ rồi, đừng nhắc đến cô ấy nữa. Tiểu Sơn mi nhiệt tình quá đó. Và điều đó khiến ta khó chịu. ( nó hét lên )

_ ………….( nó bước ra ngoài, để Tiểu Sơn nhìn nó thở dài ) vết thương lòng còn chưa lành sao ?

Lớp 11A2, nhìn vào trong, không thấy cô bé, hỏi thì :

_ Thư Thiền đi đến nhà thờ rồi, được mấy phút trước.

_ Nhà thờ ?

_ Cậu ấy theo đạo thiên chúa mà, nên mỗi ngày đều sẽ cầu nguyện .

Nó bước đi, "ra là thế, sự trong trắng của cô bé mà mình cảm nhận được ……nhất định là do tín ngưỡng của cô ấy……"

Nó bước đi, những bậc thang, những cô gái đi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ, nó nhìn họ với ánh mắt vô hồn, nó bỏ chạy nhanh……Sân vườn Đức Mẹ, nó thở dốc, cúi cả người xuống.

"Mi sống để làm gì hả Nhi, sao không vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này…….phải chi mi đừng tồn tại trên đời này thì hay quá……."

Những mảng ký ức hiện lên trong nó, công viên hoa anh đào nở rộ rất đẹp, nó lúc đó mới 13 tuổi đầu, chơi đùa với quả bóng trong công viên, mẹ nó tươi cười , quả bóng lăn ra đường, nó chạy theo, chiếc xe trờ tới, bất ngờ không thắng kịp………trong tích tắc ấy, mẹ nó lao ra, nó bị đẩy té , khi nó nhìn lại thì……..mẹ nó nằm đó, màu đỏ tươi như màu hoa anh đào loang trên nền đất………

Ngày tang sự của mẹ, ba nó nhìn nó bằng ánh mắt căm thù, từ đó ông không hề quan tâm đến nó, ngoài những tờ giấy bạc gởi cho nó đều đặn mỗi tháng, không hỏi han, lạnh lùng đến tàn nhẫn……nó sống cô độc, nó bắt đầu hiểu là ông căm ghét nó…….nó dần xa ông……, và nó đã thôi mong chờ 1 vòng tay âu yếm, hay 1 giọng nói vỗ về của ông nữa……..rồi nó sống bất cần đời, đánh nhau , trốn học, đua xe, mọi thú vui cuồng loạn để nó quên đi tất cả…….những trận cãi vả giữa nó và ba thường được kết thúc bằng việc nó lao ra ngoài, phóng xe như điên. Ba nó thì thả mình lên ghế thở dài, tức giận……..sự trừng phạt vô hình của Chúa……..

Trung học của nó chỉ là những ngày đánh nhau, đầy nổi loạn của nó……cho đến khi một  cô gái đến, đem nó quay về là chính nó…….

==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro