C404: Đợi chờ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú là ai?"

"......."

Belkart Benmarck không trả lời.

Cậu bé tóc nâu không biết ông ta là ai trong khi ông ta chính là người đã cố gắng phá hủy khu rừng lúc trước.

Trong góc nhìn của cậu bé, kẻ xấu có ý định phá hoại khu rừng là một con quỷ mặc áo giáp đen. Còn Belkart Benmarck lúc này trước mặt cậu chỉ là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu.

Belkart Benmarck nói với vẻ vui mừng lẫn lộn, không rõ đang cười hay đang khóc.

"Ta... ... Ta chỉ là một người đang muốn giúp đỡ nhóc."

"Giúp cháu sao?"

"Phải. Nhóc có thể kể cho ta bất cứ chuyện gì."

Cậu bé thận trọng hỏi.

"Vậy chú có thể giúp cháu tìm bạn mình được không?"

"Đó là ai?"

"Cháu thực sự rất muốn gặp cậu ấy nhưng không thể."

"Nhóc có biết người đó ở đâu không?"

"Cậu ấy hay xuất hiện ở nơi tập trung rất nhiều người. Cháu có thể nhìn thấy cậu ấy nhưng không thể lại gần."

Belkart Benmarck gật đầu, nói với nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

"Được. Ta sẽ giúp cậu."

"Thật sao?"

"Ừ. Vậy nhóc có thể đứng đợi ta ở gần bức tường trắng đằng kia không? Ta sẽ dẫn bạn của cậu tới đó."

"Chú hứa nhé?"

Đứa trẻ nghiêng đầu hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú vào Belkart Benmarck.

Belkart Benmarck không dám đối mặt trực tiếp với đôi mắt trong suốt đó. Ông ta máy móc gật đầu.

"Ta chưa từng thất hứa."

Vẻ mặt đứa trẻ sáng bừng lên khi nghe được những lời này. Đứa trẻ ngay lập tức làm theo lời Belkart Benmarck và chạy về phía bức tường sương mù. Vừa chạy, cậu bé vừa quay lại và hét to với ông ta.

"Cháu sẽ đợi! Chú phải giữ lời đấy nhé!"

"... ...."

Belkart Benmarck vẫy tay với đứa trẻ rồi chậm rãi đi về hướng khu trại.

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Cảm giác của Belkart Benmarck với tứ chi của cơ thể ngày càng giảm đi. Đó là tín hiệu sự sống của ông ta đang ngày một tắt dần.

Nhưng Belkart Benmarck không quan tâm. Ông ta tiếp tục đi dọc theo con đường rừng yên tĩnh. Tiếng lá xào xạc, lác đác dưới lòng bàn chân có phần quen thuộc.

Phong cảnh bên trong những khu rừng ở Lưu vực Kasar rất đẹp. Từ lần đầu tiên Belkart Benmarck nhìn thấy nơi này, ông ta có thể khẳng định đây là một khu rừng độc nhất vô nhị, không hề xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trên phiến đại lục. Tuy nhiên, càng quan sát, Belkart Benmarck càng cảm thấy có phần quen thuộc, như thể ông ta đã từng nhìn thấy quang cảnh nơi đây ở một nơi khác.

Có lẽ là rất nhiều năm về trước.

Belkart Benmarck nhớ về khu rừng nơi ông ta đã từng chơi với bạn bè khi còn nhỏ. Ông ta khó có thể phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác hay tất cả chỉ là những ký ức lướt qua trước khi chết của bản thân?

Không quan trọng!

Mạng sống này của ông ta từ lâu đã không thuộc về mình. Belkart Benmarck chỉ sống với một mục đích là giải thoát cho bạn bè.

"Ahahaha!"

"Đợi mình với!"

Bóng dáng của ba đứa trẻ lướt qua Belkart Benmarck.

Belkart Benmarck nhìn chằm chằm vào ba người với đôi mắt hoài niệm. Cả ba đứa trẻ đều trông rất quen thuộc. Cô bé có mái tóc vàng sáng chạy phía trước là Isabella. Chàng trai tóc nâu chạy phía sau là Lesley. Và người cuối cùng chính là ông ta.

"Belkart, cậu lại về cuối rồi!"

Isabella dẫn đầu dùng tay chạm vào cây cột lớn và hét lên vui sướng.

"Hai cậu chạy nhanh quá!"

Belkart Benmarck đi ngang qua tàn ảnh dưới gốc cây. Sự bí ẩn của khu rừng đã mang đến cho ông ta một trải nghiệm kỳ lạ.

Ảo ảnh còn sót lại tan biến như một bức tranh màu nước và trước khi ông ta kịp nhận ra, nó đã được thay thế bằng một ảo ảnh mới.

Đó là năm ông ta tròn mười một tuổi.

Cảnh tượng ba người họ cùng nhau học phép thuật.

Isabella là người đầu tiên thành công triệu hồi quả cầu ma pháp trong tay. Người tiếp theo thành công là Lesley. Hai người vui vẻ vì đã làm được, nhưng rồi họ nhìn về phía Belkart với ánh mắt lo lắng.

Không phù sự mong đợi của hai người bạn, Belkart Benmarck tập trung tâm trí và cuối cùng cũng thành công triệu hồi được quả cầu ma pháp.

Isabella và Lesley nhảy cẫng lên và vui mừng khi thấy Belkart cuối cùng cũng thành công.

"Tuyệt vời!"

"Tuyệt lắm, Belkart! Cậu làm được rồi!"

Belkart trẻ tuổi mỉm cười bẽn lẽn trước nụ cười của Isabella.

Belkart Benmarck trưởng thành lờ đi cảnh tượng đó và tiếp tục đi ngang qua. Những ký ức ngày xưa được khu rừng hiện lên thật sống động. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng được tái hiện.

Nhưng Belkart Benmarck không thấy nó bí ẩn chút nào. Bởi vì ông ta nhớ tất cả mọi thứ về khoảnh khắc này. Đối với Belkart Benmarck, Lesley và Isabella là những người bạn thân thiết nhất.

Nhưng đến một lúc nào đó, tình cảm của ông ta dành cho Isabella đã dần thay đổi. Thứ tình cảm đó đã sớm vượt xa cái gọi là tình bạn.

Thế là Belkart nỗ lực học tập, chàng trai trẻ dự định khi bản thân đạt được thành tựu nào đó, cậu ta sẽ thổ lộ với đối phương. Belkart muốn chứng minh cho những người khác biết cậu ta có tư cách đứng cạnh bảo vệ, che chở cho Isabella.

Khung cảnh chợt thay đổi.

Ở sân sau của tòa nhà, Belkart Benmarck thời trẻ đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng. Trên tay anh ta là một lá thư của Isabella.

Isabella đang muốn nói chuyện gì với anh ta sao?

Belkart cố gắng không để ý nhưng tâm trí chàng pháp sư trẻ không thể nào xóa đi cái ý nghĩ kia.

Có lẽ cô ấy cũng có suy nghĩ giống bản thân anh ta thì sao?

Nhưng sau khi Isabella đến nơi hẹn, Belkart Benmarck đã nghe được một sự thật phũ phàng.

"Phải, Belkart. Lesley đã thổ lộ với mình."

"......."

Belkart Benmarck im lặng.

Ba người là bạn thân, sao anh ta có thể không nhận ra Lesley cũng có tình cảm với Isabella chứ?

Ai mà ngờ được rằng người bạn đó lại là người tỏ tình trước.

Nhưng thứ khiến Belkart Benmarck cảm thấy đau buồn là phản ứng của Isabella. Dù có vẻ xấu hổ nhưng Isabella vẫn không giấu được nụ cười vui mừng trên khuôn mặt.

Belkart Benmarck cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

"Sao cậu lại nói với mình chuyện đó?"

"Belkart, ba chúng ta là bạn. Mình nghĩ nếu mình và Lesley công khai quan hệ có thể sẽ khiến cậu cảm thấy khó xử...."

Belkart Benmarck cảm thấy cơ thể mình trở nên lạnh lẽo lạ thường. Anh ta cảm thấy bản thân giống như bị một chiếc mỏ neo đè xuống biển.

Tại sao cô ấy lại nói như vậy?

Lẽ nào cô ấy đã biết?

"Đồ ngốc. Cậu đang nói cái gì vậy?"

Miệng của Belkart Benmarck tự động thốt ra những lời trái với cảm xúc của mình.

"Đó là chuyện đáng mừng."

"Thật sao?"

"Isabella, chuyện đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm của ba chúng ta đâu. Nếu cậu nghĩ vậy thì mình thất vọng lắm đấy."

"Xin lỗi cậu. Chỉ là..."

"Mình không thấy phiền. Hai cậu rất đẹp đôi đấy. Chúc mừng nhé!"

Isabella không suy nghĩ nhiều, thấy bạn mình dường như thực sự chân thành chúc phúc, cô ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn cậu nhé, Belkart."

Sau khi Isabella rời đi, Belkart Benmarck đứng yên tại chỗ như bị đóng đinh. Mối tình đầu vừa mới chớm nở của chàng pháp sư trẻ chưa kịp thành hình đã tan biến.

Belkart Benmarck trung niên đứng từ xa mỉm cười với chính mình trong quá khứ, không có chút nào là đau khổ hay tức giận.

Xào xạc.

Belkart Benmarck nhìn thẳng. Có một người đã ở đó từ trước. Là người đã đấu với ông ta cách đây không lâu.

"John Doe."

Belkart Benmarck cười cay đắng, khuôn mặt ngày càng tái nhợt.

"Có vẻ như ngươi đến đây để kết liễu ta."

"......."

Belkart Benmarck thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở.

"Không cần thiết. Ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

Belkart Benmarck không cố tỏ ra mạnh mẽ. Ông ta hiện tại đã hoàn toàn kiệt sức, chẳng thể sử dụng bất kỳ phép thuật nào nữa.

Thực ra, việc Belkart Benmarck vẫn còn sống cho đến tận bây giờ đã gần như là một phép màu.

"Tránh ra đi. Ta vẫn còn việc cần làm."

"Đó là yêu cầu của 'Lesley' hay 'Belkart Benmarck'?"

Rudger không hỏi lý do mà chỉ hỏi lập trường hành động lúc này của đối phương.

Belkart Benmarck nhắm mắt lại, cuối cùng khàn khàn đáp.

"... ... Là Belkart Benmarck."

Rudger không có chút phản ứng nào với câu trả lời này. Sau một lúc, hắn gật đầu và hơi dịch sang một bên.

"Được rồi."

Belkart Benmarck tự hỏi hành động này là gì, nhưng rồi đôi mắt ông ta mở to khi nhìn thấy đứa trẻ đang trốn sau lưng đối phương.

Đó là một cô bé có mái tóc vàng óng. Cô gái nhỏ này chính là hình ảnh Isabella đã xuất hiện trong khu rừng.

Isabella trẻ ngước nhìn Rudger với ánh mắt như muốn hỏi liệu bản thân có nên đi theo người đàn ông kia không?

Rudger lặng lẽ gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời của Rudger, Isabella mới thận trọng lại gần Belkart Benmarck. Đôi mắt cô bé mở to.

"Chú ơi, anh trai kia nói chú có thể dẫn cháu đi gặp bạn."

Belkart Benmarck nói với giọng nghẹn ngào.

"Phải. Người bạn kia cũng đang đợi cháu đấy."

"Thật sao?"

Belkart Benmarck giơ tay lên một cách khó khăn và chỉ vào con đường rừng đằng sau.

"Chúng ta đi chứ?"

Isabella im lặng gật đầu.

Belkart Benmarck cẩn thận đưa tay về phía cô bé. Bàn tay ông ta đầy vết chai và sẹo.

Bé gái rụt rè nắm lấy bàn tay người đàn ông.

Belkart Benmarck nắm tay Isabella và từ từ dẫn cô bé đi. Hai người quay trở lại con đường mòn lúc trước. Bức tường sương mù chẳng mấy chốc xuất hiện phía xa.

Thực ra, Belkart Benmarck có rất nhiều điều muốn nói. Ông ta muốn nói lời xin lỗi hai người bạn của mình. Nhưng Belkart Benmarck cuối cùng vẫn không thốt lên tiếng nào.

Belkart Benmarck mà Isabella và Lesley biết đã không còn nữa. Belkart Benmarck hiện tại chỉ là một kẻ máu lạnh, độc ác đã sát hại rất nhiều người.

Coi như đó là chút ích kỷ cuối cùng của ông ta. Ông ta muốn giữ lại những ấn tượng tốt đẹp nhất của bản thân với hai người bạn thời thơ ấu.

Thế là Belkart Benmarck chỉ im lặng đưa Isabella đến chỗ bức tường sương mù.

Cuối cùng, cả hai cũng đến nơi cần đến.

Lesley đang ngồi trên một gốc cây nhỏ đã nhìn thấy hai người, cậu bé tươi cười vẫy tay.

"Isabella!"

"Lesley!"

Isabella thả tay Belkart Benmarck và chạy về phía Lesley. Hai đứa trẻ vui vẻ nắm tay, hân hoan hỏi thăm lẫn nhau.

Belkart Benmarck nhận thấy lỗ hổng được khắc trên màn sương mù đang dần lành lại. Ông ta vội vàng lên tiếng.

"Chúng ta không có nhiều thời gian."

Belkart Benmarck nói khi đến gần hai người bạn của mình.

"Nếu hai đứa ở lại đây, cả hai sẽ không bao giờ có thể rời đi nữa. Có thấy con đường đằng kia không? Hai đứa mau chóng ra bên ngoài đi."

Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn Belkart Benmarck. Sau đó, cả hai nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Cảm ơn chú."

"......."

"Nhờ có chú mà cuối cùng chúng cháu mới có thể gặp nhau."

"Được rồi. Nhanh đi đi."

"Chú ơi, chú có thể giúp cháu một chuyện nữa không?"

"Còn chuyện gì sao?"

"Cháu vẫn còn một người bạn nữa. Cậu ấy tên là Belkart. Cháu không thể bỏ lại cậu ấy được."

"......."

Môi Belkart Benmarck run lên khi nghe được những lời này. Hai đứa trẻ tiếp tục hỏi, không để ý đến phản ứng của ông ta.

"Chú có gặp qua bạn của chúng cháu không?"

"... ... Người đó không có ở đây."

"Không đúng. Cháu có thể cảm nhận được cậu ấy đang ở đâu đó quanh đây."

"Đúng thế. Cậu ấy là người bạn thân thiết nhất của chúng cháu. Cháu chắc chắn cậu ấy ở đây."

Belkart Benmarck mấp máy môi nhiều lần nhưng không nói ra được tiếng nào. Cuối cùng, ông ta lảng tránh vấn đề.

"Đứa trẻ hư đó sẽ không tìm kiếm hai đứa đâu. Vì vậy, hai đứa có thể đi trước không?"

"KHÔNG! Belkart là người tốt!"

Isabella trở nên tức giận và hét lên.

"Cậu ấy chắc chắn cũng đang đợi chúng cháu."

"Nghe ta nói này, đứa trẻ đó đã quên hai nhóc rồi, vì thế..."

"Nói dối! Làm sao chú biết điều đó?"

"... ... "

Bởi vì người mà các cậu đang tìm kiếm đang ở ngay trước mặt các cậu. Vì tớ chính là Belkart.

Nước mắt chầm chậm dâng lên khóe mắt người đàn ông, thứ mà ông ta tưởng chừng như đã hoàn toàn khô cạn.

Nhưng Belkart Benmarck mà Isabella và Lesley đang tìm kiếm và người bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.

"... ... Không có thời gian để tranh luận như thế này đâu. Thôi nào, ra ngoài đó đi, trước khi cánh cửa đóng lại."

"Không muốn! Cháu sẽ không đi trừ khi có Belkart."

"......."

Belkart Benmarck cắn môi. Ông ta nói bằng giọng điệu cầu xin.

"Đi đi... ... . Nếu chậm trễ, hai đứa sẽ lại bị mắc kẹt ở đây mãi mãi... ... ."

"Không!"

"Ta đã bảo hai đứa đi đi mà—!"

Khi Belkart Benmarck hét lên, Isabella và Lesley giật mình, nước mắt ứa ra trên khuôn mặt hai đứa trẻ.

Mặt Belkart Benmarck nhăn nhó vì tội lỗi. Ông ta lập tức hít một hơi thật sâu và nở nụ cười dịu dàng, cố gắng trấn an hai đứa trẻ.

"Ta xin lỗi. Vậy thì hãy làm như thế này nhé. Nếu hai đứa ra ngoài trước, ta sẽ đi tìm và dẫn người bạn còn lại của hai đứa ra sau, được không?"

"Chú hứa nhé?"

"......."

Isabella và Lesley không đáp ứng ngay mà chờ đợi một lời đảm bảo từ đối phương.

Belkart Benmarck nói một cách bình tĩnh, không hề mất đi nụ cười.

"Ta hứa."

Tớ hứa, dù hai cậu có bị lạc ở bất kỳ chân trời nào, tớ nhất định sẽ tìm được hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro