Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ba ngày diễn ra kỳ thi đại học, Điền Chính Quốc luôn đi cùng Phác Trí Mân, học sinh năm nhất và năm hai được nghỉ hè đều ngủ ngon ở nhà, nhưng Điền Chính Quốc là cam tâm tình nguyện bảo vệ Phác Trí Mân, cùng anh đến địa điểm thi.

Vào ngày kết thúc kỳ thi, Phác Trí Mân không vội về nhà, Điền Chính Quốc nói muốn cùng anh ăn cơm, anh liền bảo gia đình không cần đến đón. Vừa bước ra khỏi phòng thi đã nhìn thấy Điền Chính Quốc đứng đợi dưới bóng cây, tâm tình Phác Trí Mân từ đầu đến cuối không chút thăng trầm, ngay khoảnh khắc đó lại bất giác rung động.

Trong lòng anh biết không phải lúc này mới động lòng, cho dù Điền Chính Quốc lớn lên đẹp trai làm người ra không thể rời mắt, nhưng nội tâm anh đã rung động ngay từ lần đầu gặp cậu, tự mình áp chế vô số lần, thẳng cho đến khi không bị đồng phục học sinh trói buộc nữa, anh mới thôi hành hạ mình.

Không còn giấu giếm chuyện tình cảm, Phác Trí Mân chạy đến chỗ Điền Chính Quốc, mang theo chút loạn nhịp trong lồng ngực, anh đã ôm chầm lấy cậu.

Điền Chính Quốc cao hơn anh nửa cái đầu, chiều cao chênh lệch này thật sự ôm nhau rất thích hợp, hôn môi còn thích hợp hơn, chỉ cần cậu cúi xuống một chút, anh ngẩng lên một chút là được...Thế nhưng Điền Chính Quốc...Điền Chính Quốc vẫn nhỏ tuổi hơn.

Nhưng mà anh sẽ luôn ở bên nhìn cậu trưởng thành, không vội.

Nghĩ đến đây, Phác Trí Mân trốn trong ngực Điền Chính Quốc bất giác mỉm cười.

"Thi xong anh muốn làm gì?" Điền Chính Quốc xoa xoa mái tóc bồng bềnh mềm mại của anh, ôm Phác Trí Mân chặt hơn, không cho ánh nắng gắt gao hắt lên người anh.

Phác Trí Mân mải mê nghe nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu đến thất thần, hiếm khi anh si ngốc ngu ngơ, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc. "Hả?"

Bộ dạng đáng yêu này làm tâm cậu ngứa ngáy, Phác Trí Mân lúc nào cũng nghiêm túc, ngẫu nhiên lại ở trước mặt Điền Chính Quốc tỏ ra yếu đuối, chọc cho cậu mềm lòng. Phác Trí Mân tốt như vậy, cậu nhịn không được liền nghĩ cách giấu anh đi, không để người khác cướp mất.

Điền Chính Quốc nhéo nhéo chóp mũi Phác Trí Mân, coi như phạt anh vì tội mất tập trung, Phác Trí Mân cười cười rụt cổ lại, anh cố ý nói. "Anh muốn ngủ hai ngày, sau đó lên kế hoạch học tập cho em."

Thật đúng là ác liệt.

Học mỹ thuật vốn không cần dành nhiều thời gian cho lớp văn hóa.

Điền Chính Quốc ngoài miệng mặc dù phàn nàn nhưng trong nội tâm sắp ngọt đến tiểu đường.

-

Mối quan hệ của hai người càng tiến thêm một bước nhờ sự giúp đỡ của người khác.

Sau kỳ thi đại học là đủ loại liên hoan, tốt nghiệp thì có tiệc chia tay, khi có kết quả thì là tiệc cảm ơn, lúc nhận được giấy thông báo trúng tuyển sẽ tổ chức một bữa tiệc tri ân giáo viên. Phác Trí Mân thi rất tốt, có thể thực hiện ước mơ lên thủ đô học y, chẳng qua là anh vội vã muốn rời khỏi gia đình đã tan nát không còn tình thân này, cũng không muốn đi nghe những lời nịnh nọt dối trá của bạn cùng lớp, không mời bạn ăn cơm, suốt kỳ nghỉ hè đều ra ngoài làm thêm, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, sau đó lại dạy kèm cho Điền Chính Quốc, hai tiếng ở cạnh cậu là khoảng thời gian an nhàn tự tại nhất trong ngày.

Hôm đó anh đã xin nghỉ làm để tham gia tiệc tri ân với bạn cùng lớp, uống hơi nhiều, thế nên liền cao hứng đi tăng hai, quả là hiếm có, ở KTV được tỏ tình công khai.

Từ nhỏ đến lớn, Phác Trí Mân nhận được không ít thư tình, thậm chí cũng có nam sinh gửi, chẳng qua là Phác Trí Mân hiền lành tao nhã, đối xử với mọi người đều thoải mái như làn gió xuân nhưng vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ. Trông ấn tượng của mình, anh dường như chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ ai, ngoài trừ cậu thiếu niên nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng mà có một người anh em chơi tốt thì có gì kỳ quái đâu?

Nữ sinh là học bá lớp thực nghiệm, rất xinh đẹp, dáng người ẩn hiện dưới bộ đồng phục rộng thùng thình cũng rất cuốn hút, không biết nghe ai nói cô cùng Phác Trí Mân học chung một trường đại học, nếu là nhân duyên đã định, sau này đi thủ đô chiếu cố lẫn nhau, cũng không ở hai nơi khác biệt. Phác Trí Mân dựa vào men say cười cười với nữ học bá, nói. "Ra ngoài cùng tôi một chút."

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc theo cửa phòng đóng lại mà bị ngăn cách bên trong, Phác Trí Mân đưa cô đến góc rẽ hành lang, sau đó hai người đứng lại, anh mới mở miệng. "Tôi có thích một người."

Trầm mặc hết nửa ngày, nữ sinh cúi đầu không nói gì.

"Nhưng tôi không thể nói cho người khác biết." Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của Phác Trí Mân khi nhắc về người trong lòng. "Bởi vì em ấy còn chưa trưởng thành, tôi đang đợi em ấy."

"Là Điền Chính Quốc sao?"

Phác Trí Mân có hơi sửng sốt, hiếm khi lại bất an đứng yên, anh nóng lòng che giấu, liền hỏi. "Sao cậu lại nghĩ là em ấy?"

Anh không phản bác cũng không thừa nhận, quanh co vòng vèo chọn đại một câu hỏi nhưng lại khiến cô gái trong nội tâm đã chắc chắn 80%, ngược lại liền cảm thấy nhẹ nhõm.

"Đại hội thể thao lần kia, Điền Chính Quốc chạy 3000m, cậu đi đến vạch đích đứng đợi sẵn. Ngày Tết kỷ niệm thành lập trường, cậu biểu diễn trên sân khấu, Chính Quốc tặng hoa cho cậu. Thi đại học ba ngày, cậu ấy mỗi ngày đều đến chờ cậu, nếu Điền Chính Quốc không phải em trai cậu, thì chính là cậu..." Nữ sinh không nói nữa, cô biết chủ đề mình đang nhắc tới có bao nhiêu nhạy cảm, có thể làm đối phương xấu hổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại là vẫn muốn, lời tỏ tình của mình bị từ chối, làm gì còn ai xấu hổ hơn cô?

Phác Trí Mân không trả lời câu này, anh hơi giật mình, dường như tự lầm bẩm một câu. "Nhưng em ấy vẫn chưa đủ tuổi..."

Anh hình như đang nói với chính mình, bởi vì âm thanh quá nhỏ, làm nữ sinh phải hỏi ngược lại. "Anh nói gì?"

"Không...không có gì đâu, cậu đừng đùa nữa, tôi cùng Điền Chính Quốc không phải anh em ruột nhưng xem nhau như người nhà, cậu không hiểu đừng nói lung tung."

Lại nghĩ đến danh tiếng của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân sau khi tốt nghiệp phải rời khỏi nơi này đi thủ đô, nhưng Điền Chính Quốc muốn tiếp tục học cao trung, anh biết tin tức ở trường cao trung lan truyền rất nhanh, cho nên chỉ có thể phủ nhận. Huống hồ đây chỉ là ý nghĩ của anh, còn không biết Điền Chính Quốc nghĩ thế nào, đương nhiên không thể thừa nhận. Lùi lại mười nghìn bước, lời anh nói quả không sai, gia đình Điền Chính Quốc xảy ra chuyện, cùng mình thân thiết như vậy đúng là không dễ dàng, hơn cả anh em ruột, thật sự cũng không sai.

"Anh ơi!"

Một giọng nói truyền tới cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Điền Chính Quốc bước nhanh đến bên cạnh Phác Trí Mân, nhìn anh một lượt từ đầu đến chân trước, sau đó mới quay đầu lạnh lùng đánh giá đàn chị. Cậu đến sớm, vừa rồi đều nghe thấy hết, đi ra bây giờ cũng không sai thời điểm lắm, dù sao anh Trí Mân cũng không có hứng thú với đàn chị, vậy không tính là quấy rầy bọn họ.

Trong nội tâm anh như vớ được phao cứu sinh.

"Tan học em đến tìm anh, nhắn tin anh cũng không trả lời. May mà em đến quán trà sữa anh làm thêm hỏi ông chủ. Không phải anh nói tối nay chúng ta đi ăn gà hầm bao tử sao?"

Ngoại trừ việc được Phác Trí Mân dạy kèm trong kỳ nghỉ hè, Điền Chính Quốc còn đăng ký lớp học nghệ thuật, chuyên dạy những môn thi cho học sinh nghệ thuật, Phác Trí Mân quá ưu tú, cậu phải nỗ lực rất nhiều mới có thể đuổi kịp anh.

Điều quan trọng hơn chính là, không để mất người vào lúc này.

Cho nên cậu nắm lấy vai Phác Trí Mân, lực tay có hơi mạnh, cậu cao hơn Phác Trí Mân nửa cái đầu, vừa vặn đặt tay lên bả vai anh, bày ra dáng vẻ thân mật khăng khít.

"Ừ, suýt nữa thì quên." Phác Trí Mân cười cười đáp lại. "Anh xin nghỉ một ngày, đã hẹn tối nay cùng nhau đi ăn rồi."

Phác Trí Mân nhìn nữ học bá áy náy cười, sau đó quay về phòng tạm biệt mọi người rồi cùng Điền Chính Quốc đi về.

Lúc ăn cơm hai người cũng có nói gì thêm, giống như ngày trước tùy tiện ngồi chém gió về đủ loại kiến thức, trời nam đất bắc. Điền Chính Quốc múc cho Phác Trí Mân chén canh, sau đó đột nhiên không nói về chủ đề "mưa sao băng" nữa, cậu gắp một miếng thịt vào chén của mình, cũng không vội ăn mà buông đũa xuống.

Cậu nói. "Có phải vừa nãy anh Trí Mân từ chối đàn chị kia không?"

Điền Chính Quốc chưa từng tỏ ra hứng thú với loại sự tình này, cuộc sống ngoại trừ việc học ra thì chỉ là một trò đùa, tiếp đó chính là Phác Trí Mân cùng hết thảy những gì liên quan đến anh, so với thiếu niên ở độ tuổi này, cậu đơn thuần bình dị hơn nhiều, Phác Trí Mân rất ngưỡng mộ đặc điểm này ở cậu nên khi Điền Chính Quốc hỏi về vấn đề này, anh vô cùng ngạc nhiên.

Lưỡi mèo bị nước canh làm bỏng, anh thè lưỡi liếm qua liếm lại hai cánh môi, như vậy có thể giảm đau một chút, cũng là thuận tiện suy nghĩ.

"Ừm." Anh ra vẻ không quan tâm đáp lại, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề. "Em mới nói ngày nào có mưa sao băng Geminids* vậy, anh tính hôm đó lẻn ra ngoài đi cùng em."

*Sở dĩ mang tên Geminids là vì nếu nhìn lên bầu trời, bạn sẽ thấy sao băng như xuất phát từ chòm sao Gemini (Song Tử)

"Qua nửa đêm..." Điền Chính Quốc có chút do dự, nhưng vẫn là rất vui, cậu nhỏ giọng thì thầm, cũng kìm nén sự hưng phấn của mình. "Có muộn quá không?"

Phác Trí Mân hoang mang nhìn cậu. "Nhà em không có ai mà nhỉ?"

Ngụ ý chính là...

Điền Chính Quốc không nhịn được cong cong khóe môi, ăn miếng thịt trong chén, lúc về nhà phải tắm rửa sạch sẽ mới được.

-

Sau khi ăn xong, bọn họ đến quán trà sữa Trí Mân làm thêm mua hai ly trà sữa, rồi giẫm lên ánh hoàng hôn cùng nhau sánh bước đi về nhà.

Trên đường lại gặp một con mèo khác, không phải mèo cam nhỏ mà là con mèo có bộ lông pha giữa hai màu trắng và cam, Phác Trí Mân bước lên vài bước rồi ngồi xổm xuống, anh không dám lại gần con mèo, sợ hù đến nó, chỉ mở miệng kêu "meo meo meo meo" hai lần để thu hút sự chú ý.

Điền Chính Quốc mỉm cười nhìn anh ngồi xổm, cả người co lại thành cục bông nho nhỏ nhưng bóng lưng lại đặc biệt đáng tin cậy, cậu bước tới che cho anh khỏi mặt trời phía tây đằng sau.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào mái tóc của Phác Trí Mân, còn anh vẫn mải mê vuốt ve lưng con mèo nhỏ, thỉnh thoảng còn gãi gãi đầu cùng cằm của nó, mèo con được cưng nựng vô cùng thoải mái.

"Anh, định nghĩa về người thân nhiều lắm, em không biết anh đặt em ở đâu, nhưng em biết."

Điền Chính Quốc biết rõ Phác Trí Mân đang nghe, giọng nói cậu như bị bóp nghẹt, có phần ngượng ngùng của một thiếu niên mới lớn, phía sau lưng bị phơi nắng đến nóng bừng, trên gò má xuất hiện vài vệt ửng hồng.

"Mặc dù làm anh em cũng tốt, nhưng em muốn cùng anh nói chuyện yêu đương."

Cậu rốt cục lấy hết dũng khi để nói ra cảm xúc mới được xác nhận gần đây.

Điền Chính Quốc nhìn xương cột sống thấp thoáng trên lưng Phác Trí Mân, giống như lần đầu bọn họ gặp nhau, anh vẫn gầy như vậy, làm người ta nhịn không được muốn tiến đến ôm anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro