Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên, cho dù tôi có nghĩ việc này sao đi nữa, kết cục vẫn sẽ bị phán tội và tử hình.

Thật sự khá là mệt mỏi, khi trong thời gian dài để tránh bị nghi ngờ, tôi phải giả làm Eris.

Nếu là Eris thì giờ đây cô ta sẽ nói gì?

Cô ấy đã cư xử như thế nào?

Tôi nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, nhưng Alec không thể chịu đựng được và cố gắng nắm lấy cổ tay của Helena, rời đi trước mắt tôi.

Thấy vậy, tôi chỉ có thế cố gắng nói vài lời để trút giận.

Nếu tôi cứ để hai người họ đi như thế này, tối nay tôi sẽ tức đến phát điên không thể ngủ được một giấc ngon.

"Bệ hạ, ngài không phải gả cho tôi, mà là con cháu của Micherian. Tôi không kết hôn với Bệ hạ, tôi kết hôn với Hoàng gia. Ngài vẫn sẽ phải kết hôn với tôi ngay cả khi không muốn."

.

Có vẻ như tôi đã lấy lại được cho Eris sự tự tôn của mình.

Những gì tôi đọc hiểu về cô ấy có rất ít thông tin.

Một đứa trẻ mong đợi một kết thúc những sự ngây thơ mà cuối cùng nó sẽ tự mình lựa chọn.

Thái tử dừng bước, quay đầu lại trước lời nói.

Hắn ta thể hiện một khuôn mặt đầy chế giễu.

"Không phải ta, mà là Hoàng gia? Cô có biết mình đang nói những điều rất buồn cười không? Trước đây, không phải cô chính là người cứ đòi nằng nặc phải cưới được ta à? Đây có phải là mục địch chính của cô không? "

Eris, cô có thấy rất nhiều thứ đang diễn ra không?

Bên má của tôi đau, vết xưng đỏ hiện ra.

Liệu có phải, Eris thực sự yêu Thái tử không?

Cuối trang sách, Helena phủ nhận việc tình yêu của Eris dành cho Alec.

Nhưng cô ấy có thật sự hiểu Eris không?

Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ.

Và tôi cũng không biết Eris.

Tôi không biết Eris, nhưng ít nhất tôi muốn quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, nếu họ thực sự như vậy.

"Tôi đã từng rất yêu ngài. Còn bây giờ thì không!" – Tôi trả lời với vẻ mặt kiên định hơn.

Thái tử bằng cách nào đó trông có vẻ xấu hổ khi tôi nhìn thẳng vào hắn ta nói điều đó.

Tôi thở dài và nói thêm, nghĩ rằng chỉ có bản thân mình mới phải chiến đấu.

"... Tôi đề cập đến Hoàng gia bởi vì đây không phải là ý muốn của tôi, mà là cuộc hôn nhân mà cha tôi và Hoàng đế đang phát triển. Nếu ngài muốn thoát khỏi nó, đừng có mà trút giận lên tôi, cách tốt nhất hãy đi hỏi cha của người. Tôi nghĩ ngài nên trở về nhanh càng sớm càng tốt đấy, cuộc ầm ĩ này có lẽ đã đến tai Hoàng đế rồi."

Gương mặt hắn nhăn lại thể hiện được một chút sợ sệt khi biết rằng mình sẽ phải đối đầu với người cha đáng sợ của mình.

Tôi lắc đầu, quay trở lại và đứng trước xe ngựa, người hiệp sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một bên mặt tôi bị sưng đỏ.

Anh ta do dự một chút, luống cuống nhưng đang định nói một điều gì đó.

"Thưa tiểu thư, có ngài Qajar ở bên trong ạ!"

Thật mệt mỏi khi vừa chiến đấu với người ghét tôi, và bây giờ phải đối đầu với cái khác.

Thật sự giờ đây tôi chỉ muốn mình có thể chết ngay tại chỗ.

Jason, người đang cố gắng chào đón tôi, với một nụ cười không hề giả trân tí nào.

Rõ ràng là tôi vừa bị Thái tử tát vào mặt.

Tôi nghĩ anh ta có thể sẽ giết tôi nếu tôi kể cho anh ta một câu chuyện cười vô ích.

"Đừng bận tâm. Nó không liên quan gì đến ngài Qajar đâu. "

"Haizz, thôi được rồi tôi sẽ làm theo ý cô, thưa tiểu thư." – Jason thở dài cũng không biết nói gì thêm.

"Thế lực thần kì nào, mà đã đưa một người 'Dũng Sĩ diệt rồng' lên xe ngựa của ta thế?" – Tôi hỏi một cách bất ngờ.

Cỗ xe, mà tôi nghĩ là khá rộng rãi, không hiểu sao giờ lại trở nên chật hẹp.

Jason thoải mái ngả người về phía sau và bắt chéo một chân vỗ tay.

"Công tước Qajar muốn hỏi Hầu tước về lễ tuyên thệ của hiệp sĩ. Tôi là người duy nhất rãnh trong nhà, nên giờ đây chỉ đang làm việc vặt thôi. Xe ngựa của tôi bị ốm và mệt mỏi với những cuộc phiêu lưu. Tôi không muốn sử dụng chúng trong một thời gian".

"Vị trí của công tước Qajar lẽ ra phải được trao cho chiếc xe ngựa Hoàng gia chứ." – Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Nhưng không có quý cô nào xinh đẹp như vậy trong cỗ xe hoàng gia." – Jason mồm mép mà trả lời.

Thật thú vị khi thấy anh ấy nói chuyện với một nụ cười không đổi mặc dù anh ấy trông như có cục phân dính dưới mũi.

Đó có phải là cách tán tỉnh phụ nữ đi ngang qua?

Tôi hỏi, để có thể tránh được ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi:

"Ngươi có đang định thực hiện chuyến phiêu lưu tiếp theo của mình không?"

"Tôi không biết. Tôi muốn, nhưng vì tôi đã giết con rồng, mẹ thiên nhiên chắc đang giận tôi lắm, tôi sẽ ẩn mình trong thủ đô một thời gian. Bởi vì có những con rồng ghét tôi." – Jason trả lời một cách khá tự nhiên.

"Muốn"? Ban đầu tôi hỏi anh ấy vì tôi muốn anh ấy biến mất khỏi mắt tôi, nhưng một câu trả lời không ngờ lại xuất hiện.

Ở trong tiểu thuyết, mô tả việc Jason trở về đơn giả chỉ vì muốn đến thăm Helena.

Điều này khá thú vị.

Jason được sinh ra sau khi nhận được lời tiên tri từ High Priest rằng anh sẽ trở thành một 'Dũng Sĩ diệt rồng'.

Gia phả của Công tước xứ Qajar luôn sản sinh ra các vị tướng, và vì lời tiên tri, Jason được lớn lên trong sự huấn luyện khắc nghiệt khi còn nhỏ.

Cuốn tiểu thuyết bắt đầu sau khi Jason giết con rồng và trở về, với Helena làm hầu gái trong Hoàng cung...

Vì cuốn sách nói về một mối tình, nên dường như anh không thể kìm được.

Đó là bối cảnh mà Jason đã yêu Helena vì cô ấy nhìn Jason chính là Jason, thay vì người được nuôi dưỡng như một công cụ để giết con rồng...

"Còn rất lâu trước khi chúng ta đến Marquis, nếu ngươi cảm thấy không phiền, kể cho ta nghe về cuộc phiêu lưu được chứ." – Tôi rất tò mò, việc này thú vị thật.

"... ..Thật không ngờ. Tôi đã nghĩ rằng cô không hề quan tâm. "

Với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Jason nhanh chóng hồi phục và mỉm cười trở lại. Tôi có thể thấy nó được tráng một cách ranh mãnh như bơ trơn, nên tôi lạnh lùng đáp lại.

"Ta không có hứng. Đó là bởi vì ta không thích ngươi đặt câu hỏi cho ta. Ít nhất thì ngươi sẽ không hỏi ta một câu khi đang nói chuyện ".

"Haizz ......... Được rồi. Dù có ý định gì, tôi cũng không thể từ chối yêu cầu của tiểu thư xinh đẹp này ". – Anh ta thở dài 1 tiếng.

"Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Về phần lời tiên tri, chắc có lẽ bên ngoài đã đồn khá nhiều rồi nên tôi nghĩ không nên kể vụ đó nữa, Tôi đã được huấn luyện để giết con rồng. Tôi phải cầm kiếm ngay khi bước đi, và kể từ đó, không bao giờ có thể nghỉ một ngày nào... " – Anh ta bắt đầu kể câu chuyện của mình.

Tôi đã từng oán hận cha mẹ mình, nhưng tôi không biết phải làm sao ......... Giờ tôi nghĩ lại, họ làm vậy là để bảo vệ tôi.

Nếu không có Helena, tôi sẽ không nhận ra điều đó cho đến khi quá muộn và sẽ hối hận vì biết mình sẽ trở thành một kẻ giết rồng, nhưng tôi không biết mình sẽ giết nó khi nào và bằng cách nào.

Gia đình muốn biến tôi thành một hiệp sĩ, nhưng tôi... tôi thấy nó khác.

Tôi cảm thấy bị đe dọa bởi lời tiên tri và sợ rằng những con rồng có thể tấn công bất cứ nơi nào tôi đang ở.

Vì vậy, tôi lang thang khắp nơi. Tôi không biết liệu có lý do gì để mạnh mẽ hơn không.

Bây giờ nghĩ lại, tôi nghĩ là có một lý do khác.

Có sự không chắc chắn và tôi có thể đã từ bỏ.

Có lẽ tôi đã nghĩ rằng mình có thể chết... .nhưng trong thâm tâm, tôi phải sống lại.

Tôi đã gặp rất nhiều người bạn trong khi tôi đang lang thang.

Nó là một khoảng thời gian tuyệt vời.

Mối quan hệ tốt nhất giữa họ, cho đến nay, là con rồng. Haha, bạn trông hơi ngạc nhiên.

...... Người tưởng cô ấy là công chúa?

Không, tin đồn không dừng lại ở đó...

Hừm, giống như một câu chuyện cổ tích, băng qua đầm lầy và núi non, qua sông và đồng ruộng, ta sẽ gặp được một con rồng rất lớn.

Tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ được gặp lại một sinh vật to lớn như vậy trong cuộc đời mình không.

Tôi sẽ cho bạn biết rằng tôi đã phát hiện ra sau đó, như họ nói, nhận thức về kích thước khác nhau tỷ lệ với nỗi sợ hãi và áp lực mà một người có.

Tôi nhận ra điều đó lần đầu tiên. Tôi đã thực sự sợ hãi. Tôi muốn chạy trốn , tôi muốn sống, tôi không muốn làm việc này nữa.

Tại sao tôi là người duy nhất được huấn luyện khi những đứa trẻ khác đang chạy xung quanh?

Thực ra tôi cũng muốn ở nhà, nhưng tại sao tôi lại phải là người duy nhất đi lang thang?

Đúng, thật buồn cười, nhưng tôi không thể phàn nàn gì cho đến khi đối mặt với con rồng.

Có lẽ đó là vì tôi nghĩ đó thực sự là ngày cuối cùng của tôi.

Ngay cả khi tôi đánh bại con rồng, tôi không thể trở lại bình thường.

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, con rồng nói với một giọng buồn và bình tĩnh:

"Mặc dù đây sẽ là một khoảnh khắc đối với ngươi, nhưng thời gian ta chờ đợi đã quá lâu."

"Ngươi biết ta sẽ đến sao?" – Thật ngạc nhiên, đầu tôi bỗng chốc hơi hoang mang.

Con rồng nói rằng không phải Chúa đã ban cho sự mặc khải, mà là con rồng, vì nó đã thao túng vị linh mục để chết.

Con rồng không được phép chết theo quan hệ nhân quả tự nhiên,vì vài sự cố không ngờ đã xảy ra.

Những gì tôi nhìn thấy không phải là một con rồng, mà là một quả tim bắt tôi phải đâm thủng nó.

Khi tôi đâm vào tim nó, trời đất bỗng rung lắc dữ dội.

Cuộc sống, số mệnh của tôi có thể đến đây là kết thúc rồi.

... Đó là một câu chuyện hay, nhưng tôi không thực sự đồng cảm với nó.

Chà, không có phần nào để thông cảm, và không, tôi không quan tâm đến Jason đủ để thông cảm cho anh ấy.

Đúng hơn, tôi chú ý đến những phần khác.

Thay vì lịch sử gia đình ngu ngốc của anh ta, tôi lo lắng về thực tế là con rồng phải thao túng vị linh mục để chết.

Không được phép chết theo nhân quả tự nhiên.

Cả phần đó nữa.

Bằng cách nào đó, nó dường như là một manh mối giúp tôi tìm thấy đáp án.

Tôi rất tiếc cho Jason, người đang có tâm trạng đăm chiêu, nhưng tôi gõ nhẹ vào tay anh ấy và hỏi.

"Ngươi có tình cờ biết ai là linh mục bị thao túng không? Và ý ngươi là gì khi không được phép chết theo nhân quả tự nhiên? ",

" Tôi nghe nói Linh mục Prometheus đã già và qua đời ở quê nhà ...... Tôi không biết nhiều về nhân quả tự nhiên. Con rồng chỉ đưa ra câu trả lời, không giải thích cho tôi. Chà, tôi nghĩ cô có thể hiểu nó từ con mắt của một con người tầm thường... "

Tôi nghĩ anh ấy sẽ nghi ngờ nếu tôi hỏi thêm nữa, nên tôi gật đầu.

Tôi muốn tìm hiểu thêm. Một trong những điều tuyệt vời về Đế chế là nó có một nền văn hóa dành cho các cơ quan thông tin tốt và nó không phải là bất hợp pháp.

Jason, liếc nhìn tôi, hỏi sau khi suy nghĩ về điều đó.

"Cô không nói chuyện thân mật với tôi..."

"Đó là bởi vì chúng tôi không có mối quan hệ thân thiện như vậy. Vì vậy, nó không phải là một mối quan hệ có thể được đối xử như vậy. "

Khi tôi cố ý nói lạnh lùng hơn trong trường hợp lời mời kết bạn lại xuất hiện, anh ấy im bặt, với biểu cảm giống như một con chó con đang bị mắng.

Anh ta thậm chí không phải là một con chó thật, vì vậy nó không có tác dụng tương tự.

Khi tôi đến biệt thự, Jason xuống xe trước và đưa tay về phía tôi. T

Tôi không thực sự muốn cầm nó, nhưng vì nghi thức thích hợp đòi hỏi nó, tôi chỉ cố gắng đặt tay lên trên người anh ấy và ra ngoài.

Nhưng Jason đã nắm chặt tay tôi

"Đừng trách họ quá nhiều. Chỉ ở trong Hoàng cung, thậm chí tôi còn khó xử vì chưa từng gặp những người bạn đồng trang lứa. Tôi biết có thể họ đã trưởng thành để được tha thứ. Nhưng hãy tha cho họ lỗi này" – Anh ta nói với vẻ mặt khá lạnh không cảm xúc.

Với cánh tay của tôi uốn cong vào trong, một lần nữa, tình cảm với Jason lại giảm xuống khi bảo vệ Helena và Thái tử.

Không có nhiều người có thể tấn công con gái của Hầu tước, thậm chí còn hơn thế khi anh ta nói điều đó với tôi, nạn nhân, mặc dù anh ta biết ai đã đánh tôi vào mặt.

Ngay cả khi là một đứa trẻ nhỏ, bạn sẽ bị bạn bè mắng vì không làm điều này, nhưng thay vào đó bạn đang bảo vệ người lớn đến mức này.

"Cha ta đang ở trong phòng làm việc của ông ấy. Chúc ngươi hôm nay sẽ gặp được nhiều điều tốt lành ". – Tôi đáp lại

Như muốn rũ bỏ bàn tay đang nắm, tôi khẽ cúi người bằng hai chân của mình. Tôi đã nói lời chia tay đàng hoàng, vậy anh ta cũng nên?

May mắn thay, Jason khá khéo léo. Anh cay đắng cúi đầu và khoanh tay.

"...... Tạm biệt, tiểu thư Micherian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro