2.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày kế tiếp, tôi không hề rời khỏi khách sạn, lễ ký kết hợp đồng giữa tập đoàn Long Thịnh và tập đoàn Long Sơn vẫn tổ chức ở đây.

Còn về phần nhà họ Hạ và nhà họ Đường.

Đường Phong không có năng lực, hắn cũng không biết cách sử dụng khu mộ tổ tiên.

Còn về nhà họ Hạ, đúng như tôi dự đoán, bọn họ âm thầm tìm cách giết tôi. Có lẽ Hà Chính Sơn vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng với tính cách của Hà Hiểu Nguyệt, tôi không tin cô ta có thể chịu đựng được.

Chỉ cần tôi còn sống một ngày, ngày đó đối với Hà Hiểu Nguyệt là một ngày đau khổ.

Còn ba ngày nữa là đến giữa tháng bảy.

Vệ sĩ anh Ba đến trước mặt tôi, cung kính nói: "Tô tổng, chúng tôi phát hiện hai đêm trước Trần Tam Thọ của Dương Thành đến nhà họ Liễu. Trước đây người giúp nhà họ Hạ cũng chính là ông ta."

Trần Tam Thọ là thầy phong thủy nổi tiếng ở Dương Thành.

Tôi thản nhiên nói: "Quả nhiên là ông ta. Năm đó lúc ông nội tôi nổi danh, ông ta vẫn còn mặc tã. Ông nội đi rồi, ông ta dám giúp đỡ nhà họ Hà ra tay với nhà họ Bạch, không lẽ bị hai chữ "mệnh âm" của nhà họ Bạch thu hút đến vậy sao?"

Vệ sĩ Tiểu Tứ cười nói: "Chị, hay là bảo thiếu gia giết ông ta đi."

Giết?

Trong phong thủy, trực tiếp giết người hay phong hỏa nghĩa là lạm dụng bên thứ ba.

Tôi có thể mặc kệ, nhưng tôi không thể làm xấu mặt nhà họ Bạch, huống chi ông nội lại rất mong đợi về tôi.

"Mọi việc vẫn như cũ." Tôi nhìn ngọn núi Nam Đầu ở xa xa, nói với anh Ba và Tiểu Tứ.

Sau năm năm chuẩn bị, cuối cùng cũng đến lúc mở cánh cửa âm dương.

Hôm nay, mây đen che trăng.

Vốn là mùa oi ức nhưng cả núi Nam Đầu đều tản ra hàn khí.

Tôi đứng nhìn về phía mộ tổ tiên nhà họ Đường, ở đó có hơn hai mươi người, trong số đó có một ông già gầy gò, đôi mắt lạnh lùng lóe lên.

Không lâu sau, một chiếc ô tô nhỏ dừng lại cạnh những người đó, người trên xe vội vàng đi xuống.

Mà phía sau tôi cũng có thêm vài người.

Sư huynh Tô Mộc đứng bên cạnh hạ giọng: "Sư muội, em chắc chắn Trần Tam Thọ sẽ dùng máu chó mực sao?"

Tôi gật đầu: "Ông nội Đường xuống mồ hơn hai mươi năm, tài vận tụ tập ở ngọn núi này căn bản không thể dùng cách bình thường hóa giải. Bọn họ muốn giết em, cách tốt nhất là cắt đứt số mệnh của nhà họ Đường, nhân hôm nay cửa âm dương mở ra, âm khí phản phệ em. Chỉ cần tài vận nơi này biến thành sát khí, thế thì trước đây tài vặn nặng bao nhiêu, sát khí sẽ mạnh bấy nhiêu."

"Đúng là ngoan độc." Tô Mộc cười nói, "Nếu thật là vậy, đừng nói là em không thể chống cự với ác ma, dù sư gia còn sống, em chỉ sợ cũng cửu tử nhất sinh, thậm chí là bố anh nhận em là con gái cũng bị sát khí ảnh hưởng. May mà sư gia bấm quẻ tính trăm năm, sớm đã có chuẩn bị."

Tôi xuống núi: "Chúng ta nên ra mặt rồi. Nếu bọn họ muốn chết, vậy thì cứ để họ chết."

Gần nửa đêm, cửa âm dương mở.

Âm khí trong núi càng ngày càng nặng, ngay cả đống lửa nhà họ Hà đốt lên cũng nhỏ lại.

Trần Tam Thọ đứng trước mộ tổ tiên nhà họ Đường, đốt ba cây nhan, cúi đầu với ông Đường, nói: "Ông Đường, vãn bối mạo phạm, hôm nay buộc phải mượn tài vận nhà họ Đường tích góp nhiều năm. Ông yên tâm, hôm nay tài vận biến thành sát khí, ngày mai sát khí chắc chắn sẽ biến ra tài vận gấp bội, nhà họ Đường lập tức sẽ lên như diều gặp gió!"

Bố mẹ chồng ngày xưa đứng ngay bên cạnh, nghe vậy, mừng rỡ như điên.

Có điều người của họ lúc này hình như đã phát hiện ra tôi.

"Ai đấy!" Một vệ sĩ nhà họ Hà cầm đèn pin về phía chúng tôi.

Hà Hiểu Nguyệt thấy tôi, lập tức xông tới, hét lên: "Bạch Chỉ, mấy hôm nay cô như con chó trốn trong khách sạn, bây giờ còn dám ra ngoài! Tập đoàn Long Thịnh đã ký hợp đồng với tập đoàn Đông Sơn, tập đoàn Long Thịnh mấy người nếu thất hứa sẽ phải bồi thường gấp trăm lần, cô nghĩ xem nhà họ Hà tôi bây giờ còn sợ cô không!"

Một bản hợp đồng có thể giúp nhà họ Hà bất bại trong năm năm.

Nhà họ Hà đã có bước chuyển mình lớn trong năm năm ấy, cũng đã có kế hoạch loại bỏ tập đoàn Long Thịnh hoàn toàn.

Thế nên đúng như Hạ Hiểu Nguyệt nói, một khi vi phạm hợp đồng, nhà họ Tô sẽ hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát nhà họ Hà.

Hà Hiểu Nguyệt không có đầu óc, chỉ là một đại tiểu thư ngốc nghếch.

Hà Chính Sơn cũng cười, ngăn cản Hà Hiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, không được vô lễ với cô Tô. Cô Tô, không biết hôm nay cô tới đây là có chuyện gì không?"

Ông già này suýt dùng dao đâm chết tôi mà còn giả vờ.

Tôi phớt lờ Hà Chính Sơn, trực tiếp hướng mắt nhìn Đường Phong và bố mẹ chồng cũ: "Nếu tôi chết, mọi ác ma sẽ tiêu tan ngay khi bình minh lên. Âm khí tích tụ có thể biến thành của cải giúp nhà họ Đường trở thành người giàu nhất nước trong vòng mười năm. Trần Tam Thọ, chiêu đảo ngược càn khôn này của ông đúng là ngoan độc! Có điều, chắc là ông không nói với nhà họ Đường tài vận này dính máu, nhà họ Đường cũng sẽ thấy máu nhỉ!"

Nghe tôi nói, Trần Tam Thọ chắp tay: "Mạo phạm rồi, vốn tưởng bí thuật nhà họ Bạch đã thất truyền, bây giờ xem ra cô Bạch chính là chân truyền của Bạch môn!"

"Đừng thử tôi. Ông biết bí thuật Bạch môn chỉ truyền cho nam không truyền nữa, tôi mang mệnh âm, dù có học táng thi kinh, đừng nói là ba mươi tuổi, chỉ sợ còn chưa sống được mười năm!"

Trần Tam Thọ khẽ cười, nụ cười ấy là vì đã có được đáp án.

Nếu không phải biết bí thuật của nhà họ Bạch chúng tôi chỉ truyền nam không truyền nữ, chỉ sợ ông ta đã không dám ra tay.

Đường Phong ở bên nghe vậy, nghi ngờ hỏi: "Bạch Chỉ, ý em là gì? Cái gì là nhà họ Đường sẽ thấy máu?"

Tôi hừ lạnh: "Còn chưa hiểu à? Bây giờ tài vận của nhà họ Đường hội tụ vào anh, anh mang  tài vận nhuộm máu, người bên cạnh đương nhiên phải chết, càng thân cận thì chết càng nhanh, nhất là cùng huyết mạch như bố mẹ anh chẳng hạn!"

Sắc mặt Đường Phong lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Trần Tam Thọ và người nhà họ Hà: "Mấy người có ý gì? Chuyện này sao không nói cho tôi biết?"

Bố Đường Phong vội khuyên can: "Tiểu Phong, đừng kích động. Bố đã gần sáu mươi rồi, sống thêm mười năm thì cũng chỉ có thể đến bảy mươi. Chỉ cần con thành đạt, bố và mẹ con có chết sớm mấy năm thì sao? Chút việc này nhà thông gia đã nói cho bố biết, là bố đồng ý làm như vậy."

Vì để nhà họ Đường phát tài, lão già này ngay cả chết cũng không sợ.

Mẹ Đường Phong cũng gật đầu: "Đúng. Bố mẹ từng tuổi này, chết thì chết thôi. Phong Nhi, con đừng buồn, con phải ghi nhớ năm đó nhà họ Bạch đã nhục nhã chúng ta như thế nào. Năm đó ông nội con chết, vì miếng đất này của nhà họ Bạch, bố con đã phải quỳ trước cửa hai ngày, thi thể ông nội con đã gần thối rữa, ông già kia mới đồng ý, còn bắt con phải cưới đồ sao chổi này. Việc đó cả đời này mẹ cũng không quên được!"

Tôi nghe mà thấy ghê tởm.

Năm xưa có rất nhiều người biết miếng đất này có phong thủy cực tốt.

Nhà họ Đường đến cầu xin, ông nội tôi vô cùng lo lắng, thấy bọn họ thật sự đáng thương mới đồng ý.

Không ngờ bây giờ kẻ ác cáo trạng trước, biến thành lỗi của ông nội tôi.

Mặt Đường Phong tối sầm.

Tôi khẽ cười, vỗ tay: "Quả nhiên kẻ ác luôn cáo trạng trước, nhà họ Bạch chúng tôi giúp nhà họ Đường tụ tài vận hai mươi năm, bây giờ thành ra là ông nội tôi không đúng. Không sao, tôi không so đo việc này. Có điều, tôi vẫn phải nhắc nhở một câu, người chết không chỉ hai ông bà, nhà ông bà vẫn còn một người cùng huyết thống đấy."

Đường Phong sửng sốt, lo lắng hỏi: "Tiểu Soái! Em nói Tiểu Soái sẽ chết!"

Đường Soái chính là con trai của Đường Phong và Hà Hiểu Nguyệt.

Hỏi tôi xong, Đường Phong lập tức nhìn Hà Hiểu Nguyệt.

Hà Hiểu Nguyệt né tránh.

"Tiểu Nguyệt, em làm sao vậy? Không lẽ em đã biết chuyện này rồi?"

"Anh... Đường Phong, anh đừng nghe con đàn bà này châm ngòi ly gián." Hà Hiểu Nguyệt vẫn còn nói dối, "Soái Soái sẽ sẽ không sao, Trần đại sư đã nói... Cùng lắm Soái Soái chỉ bệnh nặng một trận, Trần đại sư sẽ giúp chúng ta cứu Soái Soái. Hơn nữa chúng ta còn trẻ, vẫn có thể sinh đứa khác!"

Bang.

Đường Phong tát Hà Hiểu Nguyệt một cái, mắng: "Đồ điên, chuyện này cô cũng làm ra được hả!"

"Anh đánh tôi! Đường Phong, đồ phế vật này, năm đó nếu anh giết con đàn bà kia, chúng ta đâu cần đi đến ngày hôm nay! Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ giết Bạch Chỉ, hôm nay cô ta bắt buộc phải chết!"

Đường Phong nói không sai, Hà Hiểu Nguyệt là đồ điên, chỉ vì giết tôi, ngay cả mạng của con mình cô ta cũng không để ý.

Sắc mặt Đường Tam Thọ tái nhợt, xoay người nhìn Trần Tam Thọ, lại bị hai vệ sĩ của nhà họ Hà đánh ngất.

Hà Hiểu Nguyệt bỏ mặc Đường Phong, giục Trần Tam Thọ: "Tam gia, sao còn chưa ra tay? Mau mang máu chó mực đến đây! Những người khác nghe lệnh, cản bọn họ cho tôi."

Hơn hai chục vệ sĩ của nhà họ Hà lập tức bao vây chúng tôi.

Có điều chúng tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm hướng của mộ tổ tiên nhà họ Đường.

Đường Phong nằm sấp dưới đất giãy giụa, nhưng có làm gì cũng không thoát được.

Trần Tam Thọ thấy máu chó mực được đổ lên ngôi mộ, nhíu mày quay lại nhìn tôi, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, dù gì tôi không hề ngăn cản ông ta.

Máu không ngừng chảy, hàn khí xung quanh theo đó nặng hơn, âm khí theo cửa âm dương không ngừng hội tụ.

"Bạch Chỉ, cô xong rồi!" Hà Hiểu Nguyệt cười lạnh, "Tài vận chuyển thành sát khí, mấy năm nay nhà họ Đường hội tụ nhiều tài vận như vậy, hôm nay cô chắc chắn phải chết!"

Tôi thản nhiên cười: "Cô vẫn ngốc như vậy. Trần Tam Thọ, chẳng lẽ ông không phát hiện có chỗ nào không đúng sao? Miếng đất phong thủy tựa núi có sông, nước là yếu tố quan trọng để tụ tài, nhưng nếu không có núi..."

Thay đổi yếu tố về núi?

Trần Tam Thọ ngẩng đầu nhìn núi cao bốn phía.

"Cô bé, cô muốn dạo tôi?" Trần Tam Thọ hừ lạnh, "Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, núi xung quanh đây không có gì đặc biệt, dù thay đổi thế nào cũng không thể dao động kết quả hôm nay."

"Thảo nào ông nội tôi nói Trần Tam Thọ của Dương Thành chỉ là một thằng nhãi ranh. Người xưa có câu ếch ngồi đáy giếng, ông chỉ đứng trong dãy núi này thì làm sao nhìn rõ tất cả được!"

Ánh mắt Trần Tam Thọ lập tức thay đổi.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách ông ta.

Năm đó trước khi chọn nơi này, ông nội tôi đã ngồi máy bay để xem xét, Trần Tam Thọ khi đó sao có thể có năng lực này?

Hơn nữa ngay cả khi ngồi trên máy bay, ông ta chưa chắc đã hiểu hết.

Khi âm khí tụ lại, tiếng tru trong núi dần yếu đi, thậm chí mây đen trên trời cũng tản ra, ánh trăng chiếu xuống mộ tổ tiên nhà họ Đường phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.

Trần Tam Thọ cuối cùng cũng nhìn ra manh mối: "Đây là... Thế cục Bạch Hổ vờn trăng."

Tôi vỗ tay tán thưởng: "Xem ra ông cũng có chút kiến thức. Không sia, nơi này là Bạch Hổ vờn trăng. Có điều chắc ông cũng biết thật ra Bạch Hổ vờn trăng không phải chuyện gì to tát, tiếc là ông đã mang máu chó đen đổ vào khu vực đó, thay đổi cục diện, nhất là vào giữa tháng bảy cánh cửa địa ngục mở rộng."

Giữa tháng bảy, cửa địa ngục mở.

Bạch Hổ tức giận sẽ biến thành Hắc Hổ!

Quả nhiên bóng cây trong núi tụ lại thành một bóng đen.

Grừ!

Tiếng hổ gầm vang dội.

"Không thể nào!" Trần Tam Thọ kinh hãi lùi lại, "Sao có thể? Sao có thể như vậy? Lão Bạch... Lão Bạch sớm đã tính đến ngày hôm nay! Nhưng... Nhưng nếu đã ở đây, ai cũng không thoát được. Bạch Chỉ, chẳng lẽ cô cũng muốn chết!"

Tiếng hổ gầm lại truyền đến.

Trần Tam Thọ đột nhiên phun ra ngụm máu tươi.

Còn người nhà họ Đường và họ Hà, gió núi thổi qua như dao chém rách quần áo của họ, toàn thân rỉ máu, rất nhiều người ngã xuống đất.

Bạch Hổ vờn trăng biến thành Hắc Hổ hung dữ!

Tôi đứng đó nhìn đầu hổ phía xa, cười khúc khích: "Ông đã bao giờ kiểm tra xem ông nội tôi được chôn cất ở đâu chưa?"

"Đầu hổ! Hồn người khống chế hổ mạch!" Trần Tam Thọ sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu: "Ông Bạch, tôi sai rồi! Tôi không dám lỗ mãng nữa! Ông tha cho cái mạng chó này đi!"

Chỉ tiếc mọi việc đã muộn!

Tiếng hổ gầm tiếp tục vang lên, gió như con dao chém qua người Trần Tam Thọ, toàn thân Trần Tam Thọ máu tươi đầm đìa, cứ thế ngã xuống.

Tôi chậm rãi đi về phía Hà Hiểu Nguyệt và Hà Chính Sơn.

Giờ phút này hai người họ cũng đầy máu tươi.

Nhưng Hà Hiểu Nguyệt vẫn dùng ánh mắt ngoan độc nhìn tôi: "Tao... Tao dù có thành ma cũng sẽ không tha cho mày!"

"Cô không làm ma được đâu!" Tôi khẽ cười, "Trên đời này không có ma, dù có thì cũng không thể thoát khỏi Hắc Hổ!

Tiếng hổ gầm tiếp tục vang lên.

Người nhà họ Đường và họ Hà cùng người Trần Tam Thọ đưa tới đều đã té ngã xuống đất, có người gần chết, có kẻ còn đang run rẩy.

Nhưng, giữa sân vẫn còn một người đang quỳ, ánh mắt dại ra chứng kiến tất cả, đó là Đường Phong.

Hắn không chết, đồng thời cũng không bị thương.

Đơn giản là vì hắn là bố của con tôi, Hắc Hổ sẽ không tổn thương đến hắn!

Tôi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng: "Anh được như ước nguyện rồi. Mười năm tới anh sẽ trở nên giàu có không ai sánh bằng."

Đường Phong run rẩy, mãi cho đến khi tôi đi xa, mới hỏi tôi: "Tại sao em không giết tôi?"

Tôi dừng lại: "Tôi biết năm năm trước Hà Hiểu Nguyệt dùng mạng của tôi uy hiếp anh phải ly hôn. Anh buộc tôi bỏ con, ép tôi đi cũng chỉ vì không muốn tôi chết. Có điều, anh chọn sai rồi."

Hắn đã sai.

Khi đó tôi thà chúng tôi chết cùng nhau chứ không phải anh buông bỏ sinh mạng đứa con của chúng tôi để cứu tôi.

Tôi cũng không nói chuyện đứa bé cho hắn biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro