Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thời gian làm việc. Phòng họp tổng tài.

   Tiếp cận không khí lạnh làm cho nhóm sỡ hữu cổ đông đều dọa trắng mặt. Bởi vì công ty con ở miền Bắc bị lỗ, những người có chức cao chẳng những không báo kịp thời, còn cố ý giấu diếm. Thanh Tú hoàn mỹ trong đầu căn bản không cho phép có sai lầm như vậy xuất hiện.

   Hiện tại, chủ quản sỡ hữu trong lòng đều run sợ đợi hành động kế tiếp của Thanh Tú.

   Ánh mắt như chim ưng lợi hại tản ra làm người ta khiếp đảm. Thanh Tú nhìn chung quanh một vòng, hơi hơi híp mắt. Buộc chặt đôi môi chậm rãi nói: "Từ bây giờ công ty không cho phép sai lầm như vậy nữa, những nhân có liên quan trong đó, sau khi tan họp tôi muốn thấy đơn từ chức của các người!"

   Làm việc mau, đúng, chuẩn luôn là tác phong mà Thanh Tú kiên trì. Tuy rằng lần này tổn thất này chỉ là việc nhỏ không đáng kể, nhưng là Thanh Tú trời sinh theo đuổi cá tính hoàn mỹ, tuyệt đối không tha những việc làm bại hoại thanh danh của mình!

   "Lê tổng... Chúng tôi đây chưa có tiền lương..." Trưởng bộ phận ngồi một bên nơm nớp lo sợ hỏi.

   "Tiền lương?" Thanh Tú lạnh giọng hỏi lại: "Số tiền tổn thất cũng đủ nuôi sống họ cả đời."

   "Nhưng ..." Tuy rằng đã có bắn tỉa quản lí vẫn kiên trì nói: "Chúng ta..."

   "Trợ lý Nguyễn, hiện tại phải đi đem đề cập việc này cho nhân viên nhân sự tư liệu theo thì giờ cắt bỏ, cũng thông cáo toàn bộ giới tài chính, những người này ở trong sổ đen của chúng ta!" Thanh Tú không nhanh không chậm nói.

   "Lê tổng! Cầu anh thủ hạ lưu tình!" Vừa nghe đến bị ghi tên trong sổ đen, phía dưới vài vị quản lí đã không chịu nổi bắt đầu hướng Thanh Tú cầu tình.

   Bọn họ ai cũng đều biết, bị đuổi việc còn ghi trên sổ đen, cũng giống như đời này không thể kiếm được việc. Hiện tại toàn bộ giới tài chính đều đối thời gian làm chủ, sai đâu đánh đó, đắc tội, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ giới tài chính. Huống chi bọn họ những người này chỉ là nhân viên cấp dưới nho nhỏ, nếu không phải nhiều năm tiền lương lớn dưỡng bọn họ, bọn họ đã sớm sống không nổi!

   Này vài vị quản lí nghĩ ở miền Bắc địa phương hẻo lánh tham ô một chút Thanh Tú căn bản sẽ không bị phát hiện, ai ngờ Thanh Tú chẳng những đem bọn họ toàn bộ sa thải, còn viết vào sổ đen! Này làm cho bọn họ về sau biết sống như thế nào.

   Vài vị quản lí không ngừng hướng Thanh Tú cầu tình, bên cạnh những người không liên quan tuy rằng đối bọn họ tỏ vẻ đồng tình, nhưng ai cũng không dám tiến lên chen vào nói, nếu hiện tại chọc giận Thanh Tú, hậu quả quả thực sẽ không chịu nổi.

   Đúng lúc này, một thanh âm vang lên, "Lê tổng, mong anh... Anh có thể xem lại được không."

   Thanh Tú hơi nhíu mày, nhìn về phía nữ nhân dám nói điều kiện. Khóe miệng giơ lên nụ cười xấu xa. Cô gái này không phải ai khác, chính là trợ lý của Thanh Tú, cũng là tình nhân bí mật của anh, Nguyễn Thùy Nhi.

   Thanh Tú nhìn Thùy Nhi ở bên người anh, chậm rãi mở miệng, "Nga? Ý tứ của trợ lý Nguyễn là, quyết định của tôi là sai lầm?"

   "Không phải, tôi không phải nói Lê tổng quyết đoán là sai lầm, chỉ là..." Con mắt hắc bạch phân minh khiếp đảm, Thanh Tú mặt lạnh lùng liếc mắt một cái, hít sâu một hơi, "Tôi chỉ là cảm thấy, tuy rằng bọn họ là không đúng, nhưng anh cũng biết một khi người bị viết vào sổ đen, tương đương với bị tước đoạt quyền lợi tìm việc. Bọn họ đều phải kiếm sống, như vậy đối bọn họ mà nói là không công bằng."

   Thanh âm câu cuối càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô có thể rõ ràng cảm giác được, ánh mắt Thanh Tú tức giận đã bắt đầu nổi lên. Một đoạn thời gian thật dài, bên trong một mảnh im lặng. Mọi người ngay cả hô hấp cũng không dám. Phía dưới mọi người khiếp sợ nhìn nữ nhân nhu nhược có dũng khí cùng Thanh Tú tranh luận, mà Thanh Tú lại bởi vì cô gái trước mắt này sắc mặt hơi hơi run rẩy một chút.

   "Hừ!" Cô thật đúng là quá tốt ! Cư nhiên vì vài tên không biết sống đến cầu anh?

   Thanh Tú hung hăng nhìn nữ nhân trước mắt, khóe mắt co rúm. Lời anh nói, trường hợp gì bất luận kẻ nào cũng không dám công khai kháng nghị, cư nhiên nữ nhân này dám xúc phạm uy nghiêm của anh!

   Nguyễn Thùy Nhi một cử động cũng không dám, tay nhỏ bé cầm quần áo hơi hơi run. Xong rồi! Cô đã chọc giận anh! Tuy rằng chính cô cũng không hiểu được anh vì đâu mà tức giận , nhưng theo ánh mắt anh trừng qua, cô có thể rõ ràng cảm giác được anh tức giận mãnh liệt đến mức nào!

   Thanh Tú đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: "Tan họp!" Liền đi nhanh rời phòng họp. Lúc đi ra cửa văn phòng, thanh âm lạnh như băng vang lên: "Trợ lý Nguyễn đến văn phòng tôi đến một chuyến."

   Cùng với chỉ lệnh cuối cùng, dường như có người hít một ngụm khí lớn, rốt cục cũng dỡ được cảm giác khẩn trương.

   "Trợ lý Nguyễn, vất vả cho cô rồi ." Người ngồi bên Thùy Nhi có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

   Thùy Nhi khóe miệng cười cười, trong lòng biết đây là dấu hiệu của bão táp...     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro