Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ở gần anh thì tổn thương càng lớn. Rời anh đi liền đau lòng không nhịn được.

   "Thật xuất sắc~~~! Lê tổng quả thực là cực phẩm nam nhân~~!" Nói trên thế giới này tốc độ truyền bá nhanh nhất là gì, đương nhiên là tin tức bát quái.

   Bát quái không chỗ không ở, không đơn giản là giải trí bát quái, liền ngay cả tin tức nhân vật thương giới cũng là bát quái bay đầy trời. Thanh Tú, là đối tượng để bát quái, miột người đàn ông độc thân hoàng kim.

   "Lê tổng nữ nhân bên người không phải chính là ngôi sao người mẫu Đương Hồng sao, người xinh đẹp vóc dáng cũng xinh đẹp~" Thời gian rảnh rỗi, trong văn phòng, liền có thể nghe thấy đàm luận như vậy.

   Thùy Nhi vùi đầu đánh báo cáo, nhưng lỗ tai sớm bay đến chỗ tin tức bát quái. Làm tình nhân bí mật của Thanh Tú ba năm, quan hệ bọn họ đương nhiên không ai biết. Điểm ấy, cô so với ai khác đều rõ ràng, ngay từ đầu, có lẽ là chính mình, cùng Thanh Tú dây dưa không dứt cùng cô dung hết khí lực. Nhưng sau này, lòng của cô...

   Thùy Nhi cắn môi, mày nhíu lại. Đúng vậy, lòng của cô, có phải hay không ở mỗi lần bị Thanh Tú mãnh liệt giữ lấy lại hạ xuống? Không không không, Thùy Nhi liều mạng lắc đầu, không được, thân thể đã cho anh, Thanh Tú là người không có tình cảm, cô so với ai cũng rõ, làm sao có thể thật lòng? Cho dù hoàn toàn trả giá, trở về cũng một thân thương tổn. Bọn họ vốn khác nhau một trời một vực.

   Suy nghĩ lại bay tới tin tức bát quái, đúng vậy, nữ nhân bên người Thanh Tú, so với cô tốt hơn, so với cô xinh đẹp hơn, cô có tư cách gì cùng bọn họ đánh đồng? Nghĩ như vậy , tốc độ đánh chữ trên tay dần dần chậm lại. Ở chung với nhau, Thanh Tú cũng sẽ có bạn gái khác. Cô chỉ im lặng khi Thanh Tú cần thì cứ lấy. Cô không biết như vậy cô có thể chiếm được một chút vị trí trong anh hay không.

    Nữ nhân vĩnh viễn so với nam nhân động tình nhanh hơn, mà nam nhân, vĩnh viễn so với nữ nhân khó mà động tình. Ví dụ như cô, cũng không biết khi nào đã động tâm. Mà Thanh Tú, vẫn như cũ là một người phóng đãng tâm không kềm chế được.

    "Đinh... !" Tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh lại.

    "Xin chào! Tôi là trợ lý tổng tài."

    "Buổi tối 7 giờ cùng anh tham gia tiệc." Thanh âm nam tính trầm ổn truyền qua điện thoại.

    "Vâng, vâng." Nguyễn Thùy Nhi vội vàng trả lời. Tâm tư run mạnh lên.

    "Tan tầm chúng ta cùng nhau đi." Nói xong, liền tắt điện thoại, truyền đến thanh âm tít tít.

    Quả nhiên là người không động tâm, từ đầu tới đuôi đều chỉ có cô... Thùy Nhi không tiếng động thở dài. Bắt đầu tiếp tục trên tay công tác, có lẽ hiện tại chỉ có không ngừng làm việc mới có thể đem tâm tư dời đi một chút đi.

    Trời ạ! Bước ra khỏi xe, Thùy Nhi đã bị biệt thự xinh đẹp trước mắt làm cho rung động ! Này, này, này quả thực chẳng khác cung điện hoàng gia! Đá cuội phô ra hai bên, toàn bộ các loại kiểu dáng hoa cỏ thực vật đều có đủ, mặc kệ là hoa hướng dương, cúc Ba Tư, hoa hồng, Violet đều nở rực, ở trong này giống như phân mùa, hoa cỏ đều diễm lệ như vậy.

    Ở giữa còn có một đài phun nước mang phong cách Âu Châu. Biệt thự ở phía sau đài phun, theo nh sáng tỏa ra, quả thực làm cho biết thự lóe ra đẹp lạ thường.

    Dọc theo đường đi, nữ nhân bên người liền không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, son phấn trên mặt càng thêm có vẻ hào quang bắn ra bốn phía. Thanh Tú nhìn nhìn Thùy Nhi bên người, cô cười khóe miệng khẽ nhếch lên bộ dáng thật muốn làm cho người ta một ngụm ăn vào. Không khỏi nhớ tới bộ dáng cô buổi chiều hôm nay ở trong văn phòng, nói thật, anh không thích.

    Đi vào, trang sức hoa lệ trong đại sảnh càng thêm có vẻ phú quý vô cùng. Theo Thanh Tú tiến vào, ánh mắt toàn hội trường đều nhìn tới, nam nhân trong mắt mang theo cung kính cùng sợ hãi, nữ nhân mang theo ngưỡng mộ cùng dục vọng. Không biết tại sao, Thùy Nhi theo bản năng cảm giác được trừ bỏ ánh mắt bên ngoài như vậy, còn có mang theo địch ý nồng đậm. Giống như muốn đem cô ăn sống.

    Cảm giác được người bên cạnh bất an, Thanh Tú trên mặt lạnh lùng hơi nhu hòa chút, đối với người bên cạnh nói: "Nắm chặt tay anh sẽ không sợ hãi nữa."

    Thùy Nhi mặt đỏ gật gật đầu. Lẳng lặng nắmcánh tay Thanh Tú. Đột nhiên trong lúc đó cô cảm thấy đặc biệt an tâm, giống như dựa vào có thể che chở được thương tổn.

    "Lê tổng đại giá quang lâm thật sự là làm cho tôi thực sủng nhược kinh!" Một nam nhân xấp xỉ tuổi cùng Thanh Tú đi ra trước mặt bọn họ, mỉm cười cùng Thanh Tú chào hỏi.

    Nam nhân này chính là chủ nhân của bữa tiệc, Trần tổng tập đoàn Hoa Vũ, cũng là bạn bè hợp tác với Thanh Tú.

    "Trần tổng mở tiệc, Thanh Tú tôi làm sao có thể không được hân hạnh đón tiếp?" Thanh Tú giơ lên chén rượu cùng hắn chạm vào.

    "Vị tiểu thư mỹ lệ này là..." Trần tổng ánh mắt rơi xuống nữ nhân bên người Thanh Tú.

    "Trợ lý của tôi." Thanh Tú không thích người khác nhìn chằm chằm mình xem gì đó, "Xin lỗi anh."

    "Mời." Trần tổng cũng không phải là người không thức thời, đợi bọn họ đi rồi, Trần tổng khóe miệng cười thật to. Xem ra, Thanh Tú cùng trợ lý của hắn quan hệ không bình thường. Vừa mới hắn cũng chỉ là liếc nhìn vị tiểu thư một chút, ánh mắt Thanh Tú liền tỏ vẻ ra bất khoái, không biết nếu có người đối vị tiểu thư này động tay động chân hoặc là làm ra chuyện tình, không biết Thanh Tú sẽ phản ứng như thế nào.

    "Lê tổng, tùy tiện rời đi như vậy, không tốt lắm đâu?" Đi không xa, Thùy Nhi nhỏ giọng nói.

    "Ở một mình cùng anh thì gọi Tú." Thanh Tú dừng lại cước bộ. "Anh nghĩ làm gì, ai cũng không ngăn cản được."

    "Tú..." Thùy Nhi cúi đầu, nhỏ giọng gọi anh.

    "Em đang câu dẫn anh sao?" Thanh Tú cúi đầu trêu, sắp hôn lên môi cô liền dừng lại.

    "Em, em không có, là anh muốn em kêu tên của anh." Thùy Nhi xoay đầu sang hướng khác, nhưng Thanh Tú sớm dùng bàn tay to nắm đầu của cô, sét đánh không kịp hôn lên tai cô. Đắc ý dào dạt nhìn cô bộ dáng thất kinh.

    "Tú, anh..." Thùy Nhi cũng không giống Thanh Tú bình thường dường như không có việc gì, sợ không cẩn thận bị người chung quanh nhìn thấy. Vậy thì quan hệ bọn họ không phải đã bị tiết lộ sao?!

    "Anh thích nhìn bộ dáng em như vậy." Thanh Tú lộ ra một nụ cười lớn. Lập tức, Thùy Nhi không biết nên phản ứng như thế nào. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn. Cô chưa bao giờ biết Thanh Tú cười rộ lên lại đẹp như vậy.

    Hơn ba năm sống cùng, anh rất ít cười, cho dù là cười, cô cũng có thể cảm giác được kia không phải là thật sự. Nhưng là lần này, trên mặt anh tươi cười giống như là theo sâu trong nội tâm phát ra. Làm cho anh cả người nét mặt đều toả sáng.

    "Lê tổng, chúng ta có thể nói chuyện được không?" Không biết khi nào một nam nhân xuất hiện bên người bọn họ, đánh vỡ không khí bọn họ.

    Thanh Tú xoay mặt lại thay bằng bộ dáng băng lãnh, công đạo : "Ở chỗ này chờ anh." Nói xong, liền cùng nam nhân kia đi đến chỗ dành cho khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro