Chương 9 end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Kẹp chặt anh, dùng sức kẹp chặt, Nhi, chỉ cần em muốn , anh sẽ cho em." Thanh Tú hôn cô, lồng ngực cứng rắn đè lên nhũ hoa của cô, anh buộc chặt cánh tay ôm lấy cô, vật nóng rực tiến vào thật sâu giữa hai chân cô.

   "Ân a..." Không chịu nổi kích thích của anh Thùy Nhi, sớm không biết bị như vậy cao trào tình dục xâm chiếm bao lâu, chỉ có thể gắt gao ôm cổ anh, tìm kiếm chống đỡ.

   Cô niếm được tư vị dục vọng, chỉ có người đàn ông này mới có thể làm cho thân thể cô khắc cốt ghi tâm. Cô biết không thể cùng nam nhân này dây dưa, nhưng cô đời này kiếp này đều không thể thoát khỏi trói buộc như vậy, mà cô cũng không dám thừa nhận chính mình thật sự yêu thương.

   "Tú... Tú..." Cô kinh hô, thân cùng tâm đều giao trong tay anh.

   "Anh đây, Thùy Nhi..." Anh lại hôn lên đôi môi ngọt, thắt lưng ra sức vận động, va chạm đến chỗ mềm mại đồng thời cũng đánh tan lý trí của cô.

   "A a a..." Chịu không nổi kích thích, Thùy Nhi bối rối lắc lắc đầu. Tình dục tăng cao bao phủ cô. Cô giống người bị chết đuối, gắt gao ôm lấy thân hình cường tráng của anh.

   "Chúng ta cùng đến thiên đường đi!" Anh hỏa lực toàn bộ khai hỏa, càng cuồng dã giữ lấy cô.

   "A..." Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, lực cũng càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, cô chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh lắc lư thân hình, không ngừng rơi lệ, bởi vì dạng hưng phấn này, bị giữ lấy như vậy. Khi cô không khống chế nổi thét to, anh điên cuồng lại vuốt ve cô.

   "Nhi, nói em muốn anh, nói em rời không được anh, nói em kiếp này chỉ có thể ở bên anh."

   Bị va chạm Thùy Nhi không biết làm sao, khóc nức nở lặp lại lời của anh: "Em muốn anh... A, em sẽ không rời khỏi anh, em, em... A, chỉ có thể ở bên anh... anh..."

   "Nhi, nói cho anh biết, anh là ai?" Anh không ngừng gia tốc đi tới, Thùy Nhi bị lực đạo như vậy va chạm, hai tay không biết nên bắt lấy cái gì, chỉ tại bên người càng không ngừng đong đưa.

   "Tú... Anh là Thanh Tú... Lê Thanh Tú. "Cô như người say rượu, trong miệng nhỏ nói ra tên anh.

   Thanh Tú dài cánh tay duỗi ra, đem cô chặt chẽ ôm ở trước ngực, nâng cái mông của cô, dùng sức tiến vào cô!

   "A ...!"

   "Ngô ..!"

   Hai người đồng thời phát ra rên rỉ, tư thế như vậy làm cho bọn họ càng thêm chặt chẽ. Thùy Nhi cảm giác được vật nam tính cực nóng kia dường như chạm đến tử cung cô, xâm nhập nóng rực. Mà hiện tại, chỉ cần một động tác rất nhỏ, đều có thể làm cho cô bùng nổ!

   Thanh Tú cắn răng chịu đựng dục vọng bản thân, anh muốn dẫn cho cô đến cao trào hoàn mỹ nhất. Khàn giọng hỏi thăm: "Nhi, anh muốn em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn ở bên anh." Phảng phất hé ra võng tình thật lớn, mà Thanh Tú là người tung lưới kia. Thùy Nhi nhịn không được run run, Thanh Tú nói cái gì cô cũng đều khóc mà đáp ứng.

   "Thùy Nhi, gả cho anh!" Đột nhiên, Thùy Nhi mắt say lờ đờ mông lung xem nam nhân trước mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe thấy . Chỉ có khóc, ngây ngốc nhìn anh, nói không ra lời.

   "Anh, anh... Anh có biết mình đang nói cái gì không?"

   "Anh đương nhiên biết, anh muốn em, mà em cũng rời không được anh, chúng ta cần có nhau, cho nên anh muốn em gả cho anh." Thanh Tú gợi lên nụ cười xấu xa.

   "Nhưng, nhưng... Anh, em..." Thùy Nhi không biết nên nói cái gì. Cô không thể tin được, nhất là lúc bây giờ, cô không thể tin. Nhìn ra do dự của cô, Thanh Tú không hề điềm báo trước kịch liệt đẩy mông, hung hăng chạm lấy cô. (anh bá đạo quá)

   "A ...!" Thùy Nhi không hề phòng bị vô tội lắc lư.

   "Nói! Nói em phải gả cho anh!" Thanh Tú bá đạo ép hỏi.

   "Không phải..., ân, không phải như thế... Chúng ta... A, chúng ta không thể ở... A, vào lúc này..." Câu nói kế tiếp cô hoàn toàn không thể nói , bởi vì Thanh Tú không ngừng va chạm, biến hóa tư thế, cô mở rộng dưới người anh, Thanh Tú đem nam tính thật lớn mạnh mẽ va chạm vào cô! Hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở dốc, cứ như vậy một lần một lần xâm phạm cô.

   "Nói, nói em phải gả cho anh!" Thanh Tú khống chế hết sức, anh làm cho Thùy Nhi ở bên bờ cao trào, không cho cô cơ hội thở dốc nhưng cũng không cho cô dễ dàng cao trào. Anh chắc rằng Nhi cũng yêu anh, cho nên anh muốn bức cô gả cho anh.

   "Ô ô ô... Tú, Tú... Em yêu anh..." Rốt cuộc chịu không nổi nhiều hoan ái, Thùy Nhi nói ra lời nói tận đáy lòng, mặc dù là như vậy sẽ làm bị tổn thương, cô cũng sẽ không tiếc nuối.

   "Vậy gả cho anh, làm cho anh yêu em." Miệng ôn nhu vô hạn.

   "Ô ô ô, gả cho... anh, em gả cho anh..." Thùy Nhi dưới sự cường thế của anh mà đáp ứng.

    Cuối cùng cũng trở lại bình thường, Thanh Tú cười ha hả, ôm lấy Thùy Nhi, hạ môi xuống "Nhi, Thùy Nhi của anh, em là của anh, vĩnh viễn là vậy !"

   Nói xong, giống mãnh hổ, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, không lưu tình chút nào va chạm người dưới thân. "Thùy Nhi anh muốn mang em lên thiên đường!" Lần cuối cùng, Thanh Tú hưng phấn mang theo Thùy Nhi nhằm phía cao trào hoa mỹ, ở trong cơ thể cô phát ra mầm móng...

   Sau khi tỉnh lại, Thùy Nhi phát hiện chính mình bị Thanh Tú gắt gao ôm, mà Thanh Tú cũng không chuyển mắt nhìn cô.

   "Anh..." Thùy Nhi muốn di động thân thể, mới phát hiện vật cường tráng của anh vẫn như cũ còn chôn ở nơi mềm mại của cô.

   "Nếu em muốn một lần nữa, anh cũng không ngại!" Thanh Tú xấu xa cười rộ lên. Cảm nhận được dưới thân anh dần dần cường tráng, Thùy Nhi sợ tới mức không dám cử động.

   "Tú, chúng ta đứng dậy mà nói, như vậy không được ..." Thùy Nhi cúi đầu, không dám nhìn anh.

   "Vì sao không thể nói như thế này?" Thanh Tú nâng cằm của cô, làm cho cô nhìn vào hai mắt của anh.

   "Chúng ta..."

   "Em là vợ anh, còn thẹn thùng như vậy sao?"

   "Không! Em không phải là vợ anh!" Thùy Nhi kích động nói.

   Tình huống khi là cô bất đắc dĩ, tuy rằng đây là điều cô vẫn khát vọng, nhưng... Nhưng là... Thanh Tú nhíu mày, anh không thích cô cự tuyệt.

   "Em chính là! Quên em ở dưới thân anh thở gấp như thế nào , như thế nào cầu anh nhận lấy em, như thế nào làm cho anh dùng sức sao?"

   "Không cần, anh không cần nói ... " Thùy Nhi che lỗ tai không muốn nghe.

   "Anh sẽ nói, em đã đáp ứng rồi, sẽ là vợ anh. Anh muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh anh." Thanh Tú bá đạo lấy tay cô.

   "Anh... Anh căn bản không yêu em, vì sao muốn em trở thành vợ của anh?" Thùy Nhi lấy tay che mặt khóc, nhưng anh ngăn lại, cô muốn anh nhìn cô, giận dữ: "Anh gặp được người yêu, cùng cô ấy kết hôn, chúng ta nhất thời chỉ là mê loạn, anh không thể bởi vì nhất thời xử trí theo cảm tính mà cưới em, như vậy đối với anh và em đều không công bằng. Huống hồ, anh không thương em, mà em lại..."

   Đột nhiên, ý thức được chính mình đang nói cái gì Thùy Nhi, liền im miệng.

   "Em như thế nào?" Thanh Tú nghiền ngẫm nhìn Thùy Nhi.

   "Em... Em..." Thùy Nhi bị làm cho nói không ra lời.

   "Em yêu anh." Thanh Tú không chút khách khí kết luận.

   "A?"

   "Em yêu anh." Lại khẳng định.

   "Em, em mới không có..." Cô bị chột dạ.

   "Em yêu anh, anh biết. Em vẫn luôn yêu anh." Thanh Tú là đùa cô, xem bộ dáng sốt ruột của cô, nhưng hiện tại tựa hồ tiểu nữ nhân này là nhận thức anh không yêu cô, chỉ là đùa giỡn mới kết hôn với cô. Cái cô gái này! Thật không biết đầu đang nghĩ cái gì?

   "Anh... Anh không thể kết luận như vậy."

   "Vì sao không thể? Em chính là yêu anh." Anh một mực chắc chắn cô yêu anh.

   "Anh!" Thùy Nhi bị chọc giận, cũng rõ ràng mà nói: "Vâng! Em yêu anh, nhưng người anh muốn kết hôn không phải là em, anh phải tìm người mình thích , có tài sinh con cho anh, mà... mà không phải em..."

   Lời tuy nhiên nói như thế, nhưng không biết vì sao, liên tưởng đến hình ảnh anh cùng nữ nhân khác sinh con, ở bên cuộc sống bá đạo của anh, làm cho khóe mắt cô đột nhiên ẩm ướt.

   "Em chính là người mà anh cần để sinh con." Thanh Tú nói kiên định. Ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

   "Em yêu anh, anh biết. Anh muốn em ở bên anh, anh thích hương vị trên người em, thích tồn tại của em, thích bộ dáng của em ở dưới thân anh, thích em lúc cao trào gọi tên anh. Nói như vậy, vì sao chúng ta không thể kết hôn?"

   "..." Đột nhiên bị anh nói như vậy, Nguyễn Thùy Nhi nhìn Thanh Tú, giống như không biết phải làm gì.

   "Nhưng , em không mang con anh..." Không thể tưởng được lấy cớ khác, cô ngơ ngác trả lời.

   "Việc này cũng không đơn giản?" Thanh Tú xấu xa cười. Phần eo vừa động, nói: "Chúng ta hiện tại bắt đầu cơ hội chế tạo!"

   Nói xong, ngay tại một mảnh tiếng rên rỉ, chỉ nghe thấy nam nhân nói: "Em là của anh, cả đời đều là của anh."

   Mà nữ nhân, thở gấp: "Vâng, em cả đời đều là của anh."

   Lần này, trong thanh âm không có chần chờ. Lời nói tràn đầy hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro