36. Thanh Trúc tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các nhân viên trong đòan cũng chẳng dám tiến lại gần.

Một màn vừa rồi đối với một số người có giao tiếp rộng trong giới kinh doanh liền sẽ nhận ra Lê Thanh Trúc, không khỏi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh. Còn thêm mở rộng tầm mắt, khi anh lăn xả không ngại nguy hiểm bản thân để cứu một cô người mẫu.

Đạo diễn người Pháp bước đến tỏ vẻ bối rối và hối lỗi, ngặt nổi Thanh Trúc không cho ông ta mặt mũi, chẳng thèm đối hoài đến dù là cái liếc mắt. Mạnh mẽ ôm lấy Thùy Linh chẳng thèm dừng bước đi ngang qua ông ta. Lúc này người đại diện của P&I mới chắc chắn là bà không nhìn nhầm, mặt bà ta lúc trắng lúc xanh, vội vã tiến đến

-" Chủ tịch Lê...cô ấy không sao chứ? "

Bà ta vô cùng bất ngờ vì sự có mặt của Thanh Trúc nơi này nhưng không dám tò mò, điều cần thiết là hỏi thăm Thùy Linh.

Bước chân Thanh Trúc chựng lại, nhìn bảng tên trên áo bà ta. Đôi mắt màu nâu sâu thẳm trở nên sắc lạnh.

-" Nhân Tĩnh..cho luật sư liên hệ với Tập Đoàn P&I. Tôi không muốn đầu tư vốn cho họ nữa"

-" Vâng, Chủ Tịch.. "

Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của người đàn bà trung niên. Nhân Tĩnh ngao ngán thở dài, có chút thương cảm.

Một lời nói ngắn gọn của Thanh Trúc làm những người có mặt sợ hãi mà người hốt hoảng thật sự là đại diện của P&I, bà ta há hốc mồm, qua mấy giây mới tiêu thụ lời nói của Thanh Trúc, liền nhanh chân đuổi theo...

Đây là trắc trách của bà ta nhưng lại đem đến hậu quả nặng nề cho Tập Đoàn. Thật là có mười mạng cũng đền không xong. Dĩ nhiên với việc Tập đoàn điêu đứng đồng nghĩa mọi thứ của bà cũng tiêu tan

-" Chủ tịch Lê...xin anh bớt giận! Đây là chuyện quan trọng, mong anh nghĩ đến thâm tình của hai bên bao năm qua. Là lỗi của tôi.. Tôi xin lỗi anh...Chủ Tịch Lê ....Chủ Tịch Lê...!! " 

Nói đến đây bà liền bị hai vệ sĩ của Thanh Trúc ngăn lại, chỉ bất lực nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh. Anie là người từ đầu đến cuối không hề chạy ra xem Thùy Linh ra sao?

Tuy cô ta có ý làm khó Thùy Linh nhưng không nghĩ đến Thùy Linh lại ngã xuống biển.

Nhờ vậy mới được chứng kiến một màn tình cảm "anh hùng cứu mỹ nhân" thật khiến cho người ta vừa cảm động vừa ngưỡng mộ.

Sự lo lắng, che chở của Thanh Trúc dành cho Thùy Linh. Vì đau lòng anh liền nổi giận rút vốn khỏi Tập Đoàn P&I, không cần biết chỉ lời nói của anh - đó là sự sinh tồn điêu đứng của bao nhiêu người.

Anie xoay người, chăm chú nhìn theo bóng dáng quen thuộc. Nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ nhìn thấy cô, chỉ một mực dành cho người con gái trong lòng...

Có ngu dốt cũng nhìn ra tình cảm của anh dành cho Thùy Linh. Hai tay Anie nắm chặt, ánh mắt đau lòng cũng trở nên đỏ hoe.

" Rầm!"

Nhìn cánh cửa xe đóng chặt, Tiểu Si đưa tay sờ mũi cô vì lo lắng cho Thùy Linh, từ lúc Thùy Linh xảy ra chuyện cô không được đến gần, muốn hỏi thăm một tiếng cũng không được. Vì Thanh Trúc khư khư ôm chặt chị của cô vào lòng, vẻ hung ác trên khuôn mặt đep đẽ đó có ai can đảm dám tiến lại, dù cô rất lo lắng nha

-" Ngốc... Lên xe của tôi..."

Nhân Tĩnh cốc nhẹ vào đầu Tiểu Si, thấy khuôn mặt tội nghiệp của cô nhóc... Có lẽ đã bị Chủ tịch của anh ta hù dọa cho sợ rồi.

Anh ta hắng giọng an ủi

-" Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu. Có Chủ Tịch chăm sóc, em không cần lo. Lên xe tôi đưa em về khách sạn..."

Tiểu Si ngẩng mặt nhìn Nhân Tĩnh, cô cắn môi nhỏ giọng đáng thương

-" Nhưng tôi..rất lo cho chị ấy.. Tôi muốn bên cạnh chị ấy lúc này..."

-" Em bỏ ngay suy nghĩ đó đi, em nhìn còn không thấy à..."

Nhân Tĩnh cau mày, lại nhìn đôi mắt hơi ươn ướt của cô, vừa bực mình lại tội nghiệp

-" Hay là như vầy...em cứ về khách sạn trước. Tôi có tin gì sẽ báo em biết..được không? "

Được không? Không được thì cũng đành chịu.

Cả anh ta bây giờ còn không dám đến gần Lê Thanh Trúc.

Khi lần đầu tiên, nhận lệnh bảo vệ và giám sát Thùy Linh, anh đã cảm giác được sự quan tâm đặc biệt của Thanh Trúc dành cho Thùy Linh. Thời gian sau này anh liền chắc chắn Chủ tịch của anh là động lòng thật sự, còn bí mật được giấu kín, người ngoài không biết thì thôi nhưng riêng anh rất rõ thân phận vị trí của Thùy Linh đối với Thanh Trúc không hề đơn giản.

Từ khi bắt đầu làm việc cho Thanh Trúc, nên anh rất rõ ngài Chủ tịch trẻ tuổi của mình, ngoại trừ Thùy Linh, Thanh Trúc chưa bao giờ cho người khác sắc mặt tốt.

Tiểu Si buồn bã không cam lòng gật đầu.

-" Đi thôi "

Nhân Tĩnh xoay người tiến về chiếc xe khác, mở cửa cho Tiểu Si, anh ta cũng ngồi vào lăn bánh nối theo xe của Thanh Trúc, bỏ lại một mới hỗn độn phía sau.

Phía Tiểu Si buồn bã vì không được gặp Thùy Linh

Còn trong xe phía bên này, Thùy Linh đang rơi vào thế khó xử, chiếc xe được ngăn cách để lại thế giới của hai người...

Lúc này Thanh Trúc để cô nằm trên ghế. Vóc dáng cao to chen chút chật chội trong xe, lột đồ ướt trên người cô ra

-" Á... Anh quay mặt sang chỗ khác đi...để em tự thay..."

Tuy vẻ mặt anh lúc này rất dọa người, nhưng cô rất ngại ngùng phải để anh lột đồ cô ra, đã vậy còn ở trong xe

-" Em...im miệng..."

Bất ngờ Thanh Trúc quát lớn cắt ngang lời cô

Thùy Linh im bặt, mắt cũng đỏ lên, lớn đến như vậy chưa một ai quát mắng cô bao giờ. Cô mím môi quay mặt vào trong thành ghế chẳng thèm để ý đến anh nữa.

Người phụ nữ này, lúc ngã xuống biển, chân chảy máu, sao không thấy rơi giọt nước mắt nào. Giờ anh chỉ mới quát nhẹ đã muốn khóc...còn giận dỗi với anh... Đúng là chỉ giỏi tỏ thái độ với anh, đúng là cô đã bị anh chiều hư rồi mà...

Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, nước mắt lờn quanh khéo mi, anh lại thấy chột dạ, cảm thấy có lỗi...

Thanh Trúc thở dài... Không rề rà sợ cô nhiễm lạnh, giúp cô thay quần áo sạch vào.

Không yên tâm lại lấy chiếc áo bông mà Tiểu Si lấy thêm lúc giúp cô lấy túi xách mặc vào cho cô. Xong xuôi anh mới ngồi lên ghế, đặt chân cô lên đùi mình quan sát tỉ mỉ, lau đi vết máu trên bắp chân của cô, thì ra lúc cô ngã bị va vào đá.. chỉ là rách da vết thương không sâu lắm....

Thùy Linh cảm nhận bàn tay ấm áp của anh dịu dàng nâng niu chân cô, ánh mắt chăm chú giúp vô xem vết thương.

Trái tim non nớt không ngừng thổn thức...   [  ( '͈ ◡ '͈ )  ]

Tuy tính khí người đàn ông này không được tốt... Nhưng cô cảm nhận sự chân thành từ anh đối với cô. Rồi nhìn anh ngồi đó, vẫn mặc bộ đồ ẩm ướt, lòng cô mềm nhũn.

Thanh Trúc thật sự rất muốn ôm cô vào lòng nhưng nhìn lại áo quần ẩm ướt của mình, nên đành ngồi im nhìn cô đang cố tình gây sự giận dỗi...


..........................................................



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro