41. Trở về nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Ba, Thùy Linh không phải loại người đó.."

-" Mày im đi! Mày cũng bị nó dắt mũi đấy thôi...Loại nằm ngửa như nó có gì mà mày lưu luyến thiết tha."

Càng nghĩ Phó Kiến Ngụy càng tức giận, chẳng nể nang gì, miếng mỡ đến họng vẫn bị cướp mất. Hỏi sao ông không tức giận.

-" Ba.. đủ rồi, là chúng ta có lỗi với cô ấy trước. Lê Thanh Trúc là người chẳng dễ dây vào.. Ba nên từ bỏ kế hoạch của mình đi."

Phó Vĩnh Thụy đau lòng khi biết Thùy Linh, ngã vào vòng tay của Thanh Trúc. Nhưng người sâu hiểm như Thanh Trúc sẽ thương yêu cô thật lòng sao? Dĩ nhiên là không.

Anh hiểu rõ tính cách của Thùy Linh, nếu là không đến đường cùng cô sẽ không bất chấp tất cả để dấn thân vào con đường tìm "Kim Bài" cho mình.

Càng nghĩ anh càng thấy có lỗi với cô, nếu không phải do anh ta thì bây giờ cô đâu phải chịu tủi hờn như vậy...

-" Cút..cút... Mày chẳng làm ra tích sự gì cả...hết Bạch Tố Tố giờ đến Thùy Linh, dính đến đàn bà là rắc rối. Tao không cần mày nhắc nhở...tao sẽ cho Thùy Linh hối hận, dám làm phật ý tao. Mày tưởng Lê Thanh Trúc thật lòng à? Người ta không yếu hèn như mày, loại đàn ông như Lê Thanh Trúc danh vọng, tiền tài là thứ hắn ta cần!

Rồi một ngày chơi chán cậu ta sẽ ném Thùy Linh như một miếng giẻ rách...đến lúc đó tao sẽ biến nó thành con điếm trong giới giải trí.." [ cái thằng cha này (҂⌣̀_⌣́) ]

Phó Vĩnh Thụy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, là người đã sinh ra anh nhưng chỉ vì danh vọng ông trở nên độc ác đến xa lạ. Vĩnh Thụy đau lòng thở dài.

-" Con sẽ không để ba làm hại cô ấy đâu, cả Lê Thanh Trúc cũng thế... "

Nói rồi anh xoay người mở cửa, lạnh lùng rời đi mặc tiếng tức giận chửi bới ầm ĩ trong phòng.

Khi nghe tiếng xe khởi động ra khỏi biệt thự, Phó Kiến Ngụy hất tung những thứ trên bàn. Lục Dẫn không ngăn cản để mặc ông ta phát tiết cơn giận.

**************

Vài ngày sau

Thanh Trúc cũng đưa Thùy Linh trở về nước, ngồi trên máy bay tư nhân sang trọng lần này trở về khác với lần cô sang.

Thùy Linh yên lặng dựa vào lòng Thanh Trúc ngủ say ngon lành, phía sau còn có Nhân Tĩnh và Tiểu Si. Tiểu Si ai oán nhìn người đàn ông phía trước, trong lòng bức bối không thôi...

Nghe tin được trở về nước cùng Thùy Linh, Tiểu Si mừng rỡ xém chút nữa đã ôm chầm lấy Nhân Tĩnh để cảm ơn. Nhưng ai ngờ, lên đến máy bay người đàn ông lạnh lẽo ấy lại dùng ánh mắt cảnh cáo không cho cô đến gần Thùy Linh.

Thùy Linh cũng buồn bực, mím môi lấy im lặng làm tức giận. Vì không được nói chuyện với Tiểu Si nên buồn phiền cô lại rơi vào giấc ngủ...

Thùy Linh liên tục mắng mình vô dụng, chỉ cần dựa vào lòng ngực ấm áp của Thanh Trúc là cô cảm thấy an tâm..mọi thứ gánh nặng, vất vả, mệt mỏi gì đó điều không còn, chỉ thoải mái an tâm tịnh giấc.

Nhân Tĩnh nhìn vẻ mặt buồn phiền của cô gái nhỏ bên cạnh, môi nhếch nhẹ..từ ngày hai người xảy ra quan hệ cô luôn né tránh anh. Ngặt nổi ngồi trên máy bay, lại bị khí thế Thanh Trúc áp bức nên cô mới chấp nhận yên ổn. Nhưng nhìn mà xem... một là cô đưa mắt nhìn mũi giày, còn không lại nhìn về hướng Thùy Linh.

Nhưng anh ta cũng không vội. Về nước anh còn nhiều việc phải giải quyết, sau đó xử lý cô nhóc này sau. Phiền chán một hồi Tiểu Si cũng im lặng nhắm mắt ngủ say, đầu dựa vào vai ai đó cũng không hay biết...


***************

Thanh Trúc đứng trước gương, một thân đồ vest lịch lãm, sang trọng tôn khí thế cao quý của anh

-" Thắt cho anh "

Thanh Trúc hướng đến người con gái mặc chiếc đầm trắng bước ra từ cửa phòng tắm, Thùy Linh bước đến cầm lấy chiếc cà vạt, hơi nhón chân, tỉ mỉ thắt cho anh.

Mọi động tác rất đỗi tự nhiên như chuyện thường xuyên xảy ra, hình ảnh hai người phản chiếu trong gương khiến đường cong trên môi Thanh Trúc ngày càng sâu.

Đứng với anh lúc nào cô cũng trở nên nhỏ nhắn, dáng dấp thướt tha mềm mại khiến người khác yêu thương.

-" Xong rồi..."

-" Thưởng cho em "

Thanh Trúc vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, hôn nhẹ lên môi hồng đang hé mở...chỉ là hôn nhẹ...

Thùy Linh dường như đã quen rồi với sự thân mật thường trực, tuy thế ánh mắt vẫn mang chút ngại ngùng...

Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn môi cô...

-" Tin tức bên ngoài đang không tốt cho em. Em hãy gọi cho quản lý của em, nói tịnh dưỡng sức khỏe...vài ngày rồi hãy đến công ty "

-" Bây giờ em ra ngoài cũng đâu sao... Bọn họ không moi được tin gì sẽ từ bỏ thôi. Em sẽ không phát biểu gì làm ảnh hưởng đến anh. "

Chỉ nghe sơ qua, liền hiểu câu nói mang ý giận dỗi..hờn trách...


............................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro