65. Tìm đến nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi bọn người của Lê Thanh Trúc đến căn nhà trắng cũng đã ba giờ sáng.

Chỉ mấy tiếng trôi qua mà anh cảm tưởng đã là một thế kỷ. Chưa bao giờ anh có cảm giác mọi thứ trở nên bất lực đến thế này.

Thanh Trúc tự nói với lòng, dù là sử dụng biện pháp gì, dù là trói cô lại anh cũng sẽ không ngần ngại, miễn sao cô ở bên cạnh anh, không rời khỏi tầm mắt anh thì có bắt anh làm gì anh cũng chấp nhận.

Có lẽ sự đời thường không như ta luôn nghĩ, đôi lúc ông trời lại rất thích trêu người.

Từ xa người Thanh Trúc thấy không phải là Thùy Linh mà là Phó Vĩnh Thụy.

Vĩnh Thụy đứng trước cửa nhà được mở tung, mái tóc đen vì gió thổi trở nên lộn xộn. Động tác bấm gọi điện thoại liên tục, càng đi lại gần nhìn sắc mặt tái mét của anh ta. Thanh Trúc mới thấy có gì đó không đúng, một linh cảm trỗi dậy khiến anh có dự cảm không lành.

Vĩnh Thụy ngẩng đầu liền nhìn thấy Thanh Trúc đi tới, trước hết là bất ngờ sau đó chân mày anh ta nhíu chặt, sắc mặt liền biến chuyển ngay lập tức. Dĩ nhiên Jun Phạm cũng nhìn ra được thái độ của Vĩnh Thụy, nhưng chưa kịp suy đoán cảm xúc lạ thường của Vĩnh Thụy đã thấy Thanh Trúc ba bước nắm lấy cổ áo Vĩnh Thụy.

-" Hoàng Thùy Linh đâu? "

-" Sao...? Các người lại ở đây? "

Vĩnh Thụy không trả lời, mà hỏi ngược lại, lúc anh ta trở lại đã không còn thấy Thùy Linh.

Lúc này Thanh Trúc lại có mặt ở đây, điều đó chứng tỏ Thanh Trúc vẫn chưa gặp cô, vậy cô đã đi đâu? Quan sát vẻ thất thần của Vĩnh Thụy, Thanh Trúc cũng không nhiều lời đẩy mạnh anh ta ra. Sau đó đi nhanh vào căn nhà, lên gác đi một vòng xung quanh đảo tìm. Căn nhà vô cùng nhỏ, chỉ có một gác lửng nhưng lại không tìm ra cô gái của anh. Vừa xoay người đã thấy Vĩnh Thụy đứng trước cửa nhìn anh.

-" Anh không cần tìm nữa...cô ấy không có ở đây...."

Bốp!

Lời nói chưa hết đã phải ăn một cú đấm từ Thanh Trúc. Vĩnh Thụy thê thảm té nhào vào cửa. Nhưng chưa dừng ở đó, Thanh Trúc như con hổ bị dẫm phải đuôi, bản chất hung hãn không cho đối thủ đường lui, lao vào túm cổ áo Vĩnh Thụy. Ba người đàn ông bên cạnh chỉ đứng quan sát không có ý can ngăn, vì họ có chung suy nghĩ Vĩnh Thụy đáng bị đánh và mục đích họ muốn biết Thùy Linh đang ở đâu.

-" Anh nói gì...! Tôi hỏi anh Thùy Linh đang ở đâu? Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi. Hay muốn cả đời này vĩnh viễn không còn gặp được vợ con..."

Đầu óc vẫn còn choáng váng về cú đấm vừa rồi, nhưng lời nói của Thanh Trúc lại làm anh ta chấn tỉnh mấy phần, giọng nói thều thào lo lắng...

-" Chuyện này Tố Tố không liên quan... Muốn gì anh cứ làm với tôi. Đúng là buổi tối tôi có đưa Thùy Linh đến đây. Cô ấy không cho tôi ở lại, tôi quay về thành phố xem tình hình Tố Tố như thế nào, khi quay trở lại đã không còn thấy Thùy Linh đâu nữa... "

Jonl, Bill cùng Jun Phạm đưa mắt nhìn nhau, nhớ lại lời Bạch Tố Tố trước khi đi có nói với bọn họ, ngoài cô ta còn có một chiếc xe khác theo dõi Vĩnh Thụy.

Không chỉ riêng ba người họ mà Thanh Trúc liền hiểu ngay lí do mất tích của Thùy Linh. Giữa đêm khuya cô sẽ không tự ý rời khỏi đây mà là có người đưa cô rời đi.

Lần đầu tiên trong đời, Thanh Trúc cảm thấy sợ hãi vây quanh. Nỗi bất lực khiến anh thở không nổi, dòng máu nóng liền xông lên não hai bên thái dương gân xanh thay phiên nhau giật đau dữ dội.

Đôi mắt nhiễm sắc lạnh đỏ ngầu. Anh như một dã thú xổng chuồng mất cả phương hướng và suy nghĩ cứ thế hạ từng nấm đấm như vũ bão lên khuôn mặt tuấn tú của Vĩnh Thụy.

Miệng Thanh Trúc hét lớn trong giận dữ.

-" Khốn khiếp...chết đi! Ai cho anh cái quyền xen vào chuyện này, ai cho phép anh dám mang cô ấy đi rồi để cô ấy ở đây một mình? Mẹ kiếp...hôm nay tôi giết chết anh!!!"

Jun Phạm lúc này đầu loạn đau như búa bổ, anh ta sợ xảy ra trường hợp xấu nhất, người đưa Thùy Linh rời đi là Phó Kiến Ngụy thì thật là nguy hiểm. Nhưng sự thật lại luôn là sự thật.

Nghịch lí của con người là thường thấy được lỗi sai của người khác nhưng lại không thấy được lỗi lầm của chính mình.

Trong suy nghĩ của Vĩnh Thụy lúc này là như thế, anh ta luôn có suy nghĩ nếu không vì Thanh Trúc, Thùy Linh cũng sẽ không xảy cớ sự như vậy. Lấy hết sức lực còn lại đẩy mạnh Thanh Trúc ra, Vĩnh Thụy phun một ngụm máu trong họng ra sàn. Bước chân chệnh choạng nắm chặt cổ áo Thanh Trúc hét lớn.

-" Khốn kiếp! Anh có quyền gì lên tiếng, Thùy Linh xảy ra cớ sự này là do anh.

Tại sao? Tại sao chuyện của đời trước anh lại muốn cô ấy gánh chịu? Khốn kiếp!..Anh không xứng đáng là đàn ông, không xứng đáng được tình yêu của Thùy Linh. Hoàng Chi Thiên đã chết. Hoàng Thiên Ngạn trở thành người thực vật, còn chưa đủ sao...?

Tại sao anh muốn đổ hết thù hận lên người cô ấy? Đúng! Bây giờ anh có đánh chết tôi, nếu tìm được cô ấy tôi cũng sẽ đưa cô ấy đi càng xa anh càng tốt... "




.........................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro