Gặp nhau là duyên số I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Làm nhiệm vụ dò đường từ cầu Dâu làng Mậu Tuất đến cầu Bảo Vinh, Thư Hoa không gặp một trạm kiểm soát, một tên lính bảo vệ quân hoặc cảnh sát nào. Lúc đầu nó có vẻ ngạc nhiên, tự hỏi: " Ơ, tụi hắn chết ở mô hết rồi nhỉ ?"
Nhưng nó sực nhớ hôm nay là chiều thứ bảy, nó à một tiếng rồi ngoác miệng cười. Thế mà quên mất, giờ này chắc cha con tụi hắn đã về lăn lộn với vợ con rồi. Đi làm mật thám cho Tây kiếm ba miếng bơ thừa sữa cặn, có đâu mà tích cực như mình đi làm cách mạng. Thư Hoa nghĩ vậy và lơ là dần nhiệm vụ dò đường. Thế rồi cành đi gần về Huế, nó càng bị cuốn hút vào cái thú say mê bắn chim. Phải công nhận nó quả là thiện xạ. Vừa đi dò đường, vừa bắn mà nó hạ được bốn con chào mào và một con cu gáy, buộc chân chúng vào cái que dài rồi xách lủng lẳng.

Lúc Thư Hoa đi qua quán cà phê, Hoàng Húc Hi cũng nhìn thấy nó, nhưng hắn nhìn xâu chim nó xách nhiều hơn. Hắn định gọi vào hỏi mua nhưng nhớ đến công chuyện đang chờ, nên thôi.

Say men thắng lợi, Thư Hoa mắt cứ nghếch lên các ngọn cây tìm chim. Đi đến cây vả có tên An ning đứng dựa lưng rình sẵn, nó phát hiện ra con cu xanh đậu khuất sau ngọn cây. Trống ngực nó nện thình thịch, mặt nó bạc trắng đi vì hồi hộp. Nó cúi lom khom, thận trọng bước từng bước một, đến sát gốc cây tìm chỗ bắn thuận tiện. Mắt nó bị hút chặt vào con cu xanh trên cao nên chẳng chú ý gì tới thằng mặt mũi khả nghi đang đứng sát bên cạnh.
Nó nói thều thào, không nhìn mặt tên An ning:

" Anh nhè nhẹ bước lui cho tui một chút, tui bắn con cu xanh trên ngọn kia."

Chính vẻ say mê quá quắt của nó đã làm cho tên mật thám không chút ngờ vực. Hắn không ngờ cái con bé lẻo khoẻo lèo khoèo, mồ hôi mồ kê nhễ nhại này lại chính là người mà hắn đã mất công rình rập suốt ba tiếng đồng hồ qua.

Thư Hoa nghiêng đầu giương súng cao su lên, kéo hết mức, mắt trái nheo lại để lấy đường ngắm. * Phụt* viên sỏi bay vút lên ngọn cây, tên nhân viên an ning nhảy lên kêu lớn:

" Trúng cha nó rồi!"

Con cu xanh nhào ra khỏi ngọn cây, đau đớn chao đảo giữa khoảng không một tí rồi bất ngờ lộn nhào rơi xuống đất, cách chỗ Thư Hoa khoảng một trăm mét.
Chính lúc đó, Chi Lợi xách tám đòn bánh tét đi gần đến quán cà phê. Nó nhìn hút theo Thư Hoa đang chạy vồ chụp con chim vừa bắn được, bực bội nghĩ * Con này bậy quá, mải bắn với biếc, chẳng còn chú ý chi tới nhiệm vụ.*

Hoàng Húc Hi vừa nhác thấy bóng Chi Lợi đi đến, hắn mừng run cả người. Bước ra khỏi quán cà phê, hắn đứng chắn ngang giữa đường, khi Chi Lợi chỉ còn cách dăm ba bước chân, một tay hắn thọc túi quần, một tay lột kính râm. Hắn trừng mắt, gằn giọng hỏi Chi Lợi.

" Mày đã nhận ra tao là ai chưa?"

Chi Lợi đứng sững lại, buộc miệng gọi:

" Hoàng Húc Hi."

" Phải, đúng là ông nội mày đây."

Chỉ một thoáng Chi Lợi vụt hiểu ngay cái thằng quản lý cũ của mình đã bị vô tù một lần vì tội ăn cắp gạo của Vệ Quốc Đoàn định làm gì mình. Nó quay ngoắt lại, co giò định chạy. Húc Hi nhào tới, tóm cổ áo nó giật ngược lại, hắn rút súng dí sát vào trán Chi Lợi, quát:

" Đứng im, mày mà chạy tao bắn bể óc mày ngay."

Những người đang uống trong quán cà phê thấy chuyện lạ đổ xô ra xem. Hai tên nhân viên an ning cũng từ xa nhào tới, trong tay lăm lăm khẩu súng. Chi Lợi thấy cơ sự hỏng mất rồi, không còn cách nào thoát được nữa. Nó nghĩ ngay đến Thư Hoa, con bé đang ở đằng kia, lớ ngớ có thể bắt theo mình. Để đánh lừa bọn mật thám, nó ngoái mặt về phía cầu Bảo Vinh la to:

" Tau bị mật thám bắt rồi, chạy đi Thư hoa ơi!"

Húc Hi đấm một cú như trời giáng vào giữa mặt Chi Lợi. Nó ngã dúi xuống đất, máu mũi ộc ra. Hai tên an ning bẻ quặt cánh tay Chi Lợi, gối thúc vào lưng. Phía đầu cầu Bảo Vinh có một tốp con nít bán đậu phộng rang, kẹo gừng, đứng lố nhố trước cái tiệm bán bún bò giò heo. Húc Hi hất hàm về phía bọn con nít, bảo hai tên nhân viên an ning:

" Chạy mau lại tóm cổ tất cả cái tụi bán kẹo gừng đậu phộng rang kia lại đây cho tau. Đứa nào chạy cứ bắn què cẳng, tội vạ đâu tau chịu."

Hai tên mật thám cầm súng lăm lăm, chạy ào đến phía cầu. Tụi con nít từ xa nhìn lại, nháo nhác chưa hiểu chuyện gì. Một thằng bỗng kêu lên:

" Hai anh tê dịnh đến bắt tụi mình bay ơi. Chạy đi."

Thế là tất cả té tác bỏ chạy, làm tung toé ra đường nào là đậu phộng rang, nào kẹo gừng.

Thư Hoa nhặt được con cu xanh vừa bị nó bắn hạ. Đang mải vạch vạch lông bụng coi đạn bắn trúng chỗ mô, thì chợt nghe tiếng Chi Lợi kêu thét đằng sau. Nó quay lại, thấy Chi Lợi đã bị trói giật cánh tay, xung quanh người đứng lố nhố. Nó hoảng sợ đến không nhúc nhích được tay chân. Xâu chim cầm trong tay rơi bịch xuống đất.
Thấy đám người đều mải nhìn về phía cầu Bảo Vinh, Thư Hoa hơi hoàng hồn, bước hụt mấy bước. Gặp một con đường ngang, nó rẽ luôn, chạy biến.

Chi Lợi như bị chói đau quá, thả nhẹ đầu bánh tét xuống đường. Nó dạng hai chân như muốn che khuất để một người nào đó tưởng bánh thật, lén xách đi. Nhưng Húc Hi cúi ngay xuống, xách xâu bánh lên. Nó nhẹ bỗng.

Hắn mở lạt tháo tung ra một đòn bánh. Cả mấy trăm tờ truyền đơn bật ra, xổ xuống mặt đường, trắng xoá. Những người đứng xem đều dạt hết ra chung quanh, một vài người cúi lén nhặt. Húc Hi liếc đọc qua một tờ, cái mặt bầm tím mụn trứng cá càng tối sẫm lại vì căm tức. Hắn đấm liên tiếp vào mặt Chi Lợi gầm ghè:

" Gớm thiệt. Gớm thiệt."

Chi Lợi ngã sấp mặt xuống đường. Những người đứng xem phải quay mặt đi không dám nhìn. Họ tản đi rất nhanh vì sợ liên luỵ
Hai tên nhân viên an ning trở lại, kéo theo một con bán kẹo gừng, trạc mười hai, mười ba tuổi. Con bé chỉ đứng đến ngang tai Chi Lợi, đầu đội cái mũ phở méo mó, lỏng lẻo, úp sụp xuống che kín cả mắt nên chốc chốc nó phải đưa tay đẩy vành mũ lên cao. Hai vai nó hẹp một mẩu, cánh tay cẳng chân gầy và thẳng duỗi như que diêm. Nó mặc cái áo sơ mi cộc tay và cái quần đùi xanh đã cũ nhưng vẫn còn lành lặn. Treo trước bụng cả rá kẹo còn đầy ụ.

Nó bị bắt vì chạy chậm nhất, hai tay lại còn bận ôm giữ rá kẹo cho khỏi đổ. Nó ngơ ngác, khiếp đản, không hiểu tại sao mình bị bắt. Nó mếu máo khóc hu hu van lạy hai tên An ning:

" Em lạy các anh trăm lạy, các anh tha cho em...hu..hu..hu."

" Đi. Về phòng tra tấn tha hồ mà khóc."

Một thằng an ning đá phốc vào mông nó làm nó suýt ngã chúi về phía trước.
Con mật thám dong Chi Lợi và con bán kẹo gừng bị lôi về phía bến đò qua sông Hương.
Gương mặt Chi Lợi sưng húp, nhoe nhoét bụi đất và máu. Nó liếc nhìn con bán kẹo gừng đi bên cạnh lòng không khỏi mừng thầm, nó nghĩ bụng:
" Tội nghiệp, con ni vô phúc phải thế mạng chị Thư Hoa đây. May quá, rứa là chị Thư Hoa trốn thoát, không biết chị có khôn ngoan chạy về Vũ Dạ báo cho anh Đồng biết để rời địa điểm không."
Suốt dọc đường nó cứ băn khoăn tự hỏi: " Tại răng thằng Húc Hi lại biết mình đi qua đây để chặn bắt? Ai làm lộ?.."
Một mối ngờ vực bỗng loé lên trong đầu nó: " Hoàng Húc Hi hồi ở Trung Đoàn Bộ là anh nuôi của thằng Điền... hay là..."

Người ở các nhà dọc phố lấp ló ở cửa nhìn ra. Có mấy ả gái điếm cười toe toét hỏi ba tên mật thám:

" Hai cái của nợ nó mắc cái tội tình chi mà các anh bắt trói dữ dằn thế?"

Húc Hi vênh mặt, chỉ Chi Lợi nói với mấy ả:

" Việt Minh đầu sỏ đó các em ơi. Đánh đồn Hộ Thành, rải truyền đơn, ám sát Lý trưởng là nó đấy. Nó là tay chân đắc lực của thằng râu ria xồm xoàm bị các anh bắn chết dưới Vũ Dạ trưa nọ, đang phơi xác ở cầu Đập Đá đó."

Đang đi Chi Lợi bỗng dưng sững lại. Hắn nói là anh Đồng, anh Đồng phải không? Trời đất như tối sầm trước mắt nó, đôi môi dập nát tái nhợt, run rẩy như muốn kêu lên một điều gì đó mà không sao kêu được.
Đầu óc Chi Lợi choáng váng như bị nện một báng súng giữa đầu. Nó phải gắng gượng hết sức mới không té xỉu xuống mặt đường.

______________________________

Trận đột kích đồn Hộ Thành do anh Đồng, Chi Lợi, Thư Hoa và thằng Điền đứng sau chỉ là một trận đánh nhỏ nhưng tiếng vang và ảnh hưởng của nó trong nhân dân thành phố Huế rất lớn.
Bởi vậy việc phát hiện được tổ quân Việt Minh như nó làm cho bọn giặc hết sức hý hửng. Chúng phóng đại kết quả và tuyên truyền bậy bạ để chống lại ảnh hưởng của trận đánh.
Dân chúng hết sức quan tâm và bàn tán xôn xao về vụ bắt được những đội viên quân báo. Nhiều người kéo đến Đập Đá để nhìn xác anh Đồng. Sau hai ngày đêm phơi sương phơi nắng, xác anh trương phình và đen bầm cả lên. Nhiều người không nén nổi nước mắt, họ nghiến răng căm hờn nguyền rủa hành động của quân cướp nước và bán nước.

Chỉ có điều, còn mỗi thằng Điền là mất tăm mất tích.

Suốt mấy ngày liền, báo liên tục đăng tin về vụ bắt bớ này. Bọn trẻ bán báo ôm những cặp báo, rao inh ỏi cả thành phố.
Chẳng mấy chốc những cái tên Đồng, Chi Lợi, Thư Hoa, Điền được cả thành phố nhớ và thuộc.
Tiếng rao báo vẳng đến tận phòng tạm giam của ty An ning, nơi Chi Lợi và con bé bán kẹo gừng cùng với hơn ba chục người tù khác đang bị cha tấn đến chết đi, sống lại.

_______________________________

Phòng tạm giam của ty mật thám An ning vốn là dãy nhà bếp của một công sở cũ, sau ngày chiếm đóng Huế, chúng biến nơi này thành cơ quan ty An ning.
Dãy nhà bếp nằm cách ngôi nhà chính một cái sân rải đá dăm, dài và hẹp. Cuối sân là khu vườn rộng, cỏ dại mọc lún đầu người, bao quanh tường cao cắm mảnh chai, bấu vào tường ở góc vườn là dãy nhà xí.
Phòng tạm giam rộng chừng hai mươi năm mét vuông, nền gạch vỡ nát, tường và mái ngói đen kịt. Nhìn toàn cảnh, cái phòng tạm giam hao hao giống cái chuồng nhốt thú dữ.

Trong cái chuồng kiên cố, tối tăm, nhớp nhúa ấy, chúng nhốt hơn ba chục con người. Quá nửa là thanh niên, số còn lại là trạc trung niên, một ông già và bây giờ thêm Chi Lợi và con bán kẹo gừng chúng gọi bừa là Thư Hoa.

Hầu hết số người này chúng bắt được trong các trận vây ráp ở nhiều địa phương trong tỉnh. Chúng đưa về đây để tra tấn, lấy cung. Không một người nào mặt mũi còn lành lặn. Mắt họ sưng húp, má tím bầm, môi sưng vều dập nát, răng gãy, tai rách, áo quần rách tướp... Họ nằm chen chúc trên nền gạch thủng vỡ, lồi lõm. Người lót mảnh bao bố, người manh chiếu, hoặc tờ báo. Nhiều người nằm trần trên nền gạch ướt nhơm nhớp. Thinh thoảng họ lại hứng một trận bụi mưa bồ hóng từ trên mái nhà rơi xuống nên ai nấy như được sơn quét nhọ nồi.

Trong số ba chục người, có ba người bị đòn nặng nhất.
một thanh niên trạc ngoài hai mươi tuổi dáng dấp học trò, một người đàn ông đã đứng tuổi, râu quai nón, mặc bộ áo quần xanh lấm lem dầu mỡ dáng người là thợ máy, và người thứ ba là Chi Lợi.

Chi Lợi mới được đưa về đây ba hôm. Hôm đầu tiên, nhìn Chi Lợi bước ra khỏi buồng giam, theo tên lính cao to mang súng, đi qua cái sân hẹp rải đá dăm, mọi người tự nhiên thấy ruột thắt lại. Họ đều nghĩ rằng sắp phải nghe tiếng la hét đau đớn, tiếng van khóc thương tâm của cô bé trạc tuổi em, tuổi con cháu họ ở nhà. Họ co rúm người, chờ đợi giây phút cực hình. Phải nghe tiếng kêu la xé ruột của một đứa con nít đang cái tuổi chơi bi, chơi đáo mà bị búa đinh dần vào mắt cá chân, bị roi da xé tướp thịt, bị thúc đầu gối vào ngực, vào bụng cho đến trào máu. Quả là một cực hình đối với những người lớn tuổi.

Nhưng mọi người như bị hẫng. Họ không nghe tiếng cô bé kêu la. Chỉ nghe tiếng quát hỏi, gầm rít hung tợn của tên võ sĩ Năm La Mã.

"Ai dẫn đường cho tụi Việt Minh đánh đồn Hộ Thành?"

"Tụi nó hiện giờ núp ở mô?"

"Súng đạn tụi hắn giấu ở mô?"

"Mày liên lạc với những ai trong thành phố? Tên chi?"

"Nhà ở mô?"

Sau mỗi câu hỏi là tiếng những cú đấm, cú đá, tiếng thân người ngã vật xuống nền xi măng.

"Lấy búa đinh nện vào mắt cá chân cho tao."

"Phang đúng vào giữa gan bàn chân."

"Xối nước vô."

Vẫn không nghe thấy tiếng con bé đáp lại hoặc kêu khóc. Mọi người đoán chừng, tụi chúng chỉ quát tháo doạ nạt vậy thôi, có đánh cũng đánh đấm tát tai, chứ tay chân nào mà nó khảo tra con nít.
Khoảng một giờ sau, cửa buồng giam mở, tên cai ngục xốc nách Chi Lợi xô dúi vào buồng, chửi:

" Ông nội mày. Mày đã muốn im thì mày còn chết."

Cả những người đang nằm cũng bật vùng dậy, lết xúm đến quanh Chi Lợi. áo quần nó ướt sũng nước, cặp môi sưng vều, khóe mắt chảy dài hai vết máu. Khuôn mặt tím bầm như quả bồ quân, hai mí mắt sưng húp lên không mở ra được, hai mắt cá chân như hai quả trứng xanh tím máu đọng, gan bàn chân đỏ hỏn. Họ bế nó lên, cởi áo quần ướt ra. Nó bật rên đau đớn như bị lột da. Tấm lưng bé nhỏ ôm trọn những làn roi tím sẫm.

_____________________________

Tuần sau mình thi học kỳ rồi nên đăng luôn chap này cho mọi người. Mình lặn gần như cả tuần sau nên sợ mọi người chờ 😢

13:25/12/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro