Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nhà riêng

Không biết qua bao lâu, Ran mơ mơ màng màng mở hai mắt, dường như một bóng đen xuất hiện trước mặt cô, cô lại chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại, mí mắt nặng trĩu, đầu óc càng ngày càng mơ màng. Không phải cô đang ở trên tàu điện ngầm sao? Sao lại yên tĩnh như vậy... Hay là cô đã lỡ điểm dừng tiếp theo rồi... Ran hoảng hốt, cuống quít mở mắt ra.

Trước mặt cô là một người đàn ông đang hút thuốc lá, đôi mắt nhìn về phía cô như đang đánh giá.

Ran nháy mắt bừng tỉnh, giương mắt nhìn lại, mới phát hiện chính mình giờ phút này đang ở một chỗ xa lạ. Cô đang nằm trong một phòng khách xa lạ, xung quanh nhìn như một căn nhà dành cho một hộ gia đình bình thường, cũng không tính là quá nhỏ, nhưng trong phòng cũng chỉ có hai màu đen và xám, bố trí đơn giản mà tinh xảo, thoạt nhìn có chút quạnh quẽ, không có hơi thở sinh hoạt, chắc chắn là nhà của người đàn ông trước mặt.

"Thế nào? Tham quan xong rồi chứ?" Hắn thản nhiên mở miệng, lười biếng ngồi dựa vào trên sô pha, thở ra một làn khói trắng.

Hai tay Ran đã bị trói, cô đang nằm dưới tấm thảm dưới sàn.

Cũng may hai chân cô được tự do, cô dựa mặt bàn trước mặt, cố hết sức để ngồi thẳng lên.

" Anh muốn gì?"

Ran biết chuyện hôm qua sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, cô biết sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp lại người đàn ông này, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy. Nếu hắn muốn mạng của cô , tối hôm qua hay vào giờ phút này... Hắn đều có cơ hội để ra tay. Nhưng hiện tại chính mình vẫn lành lặn đứng ở chỗ này, chứng tỏ hắn không muốn lấy mạng cô, nhưng cô cũng không biết người đàn ông này thực sự muốn gì ở cô.

"Tôi nói rồi... cô cần phải chết!" Gin ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt đen tối không rõ.

Nghe vậy, Ran lạnh lùng cười.

"Cô cười cái gì?" Hắn khó hiểu

Ran chắc chắn mở miệng, "Anh không giết được tôi đâu!" Khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười khinh thường

"Phải không?" Gin nhướng mày, trong nháy mắt họng súng đã hướng về phía Ran.

Cô vẫn như vậy, không chút nào sợ hãi trước súng của hắn, hoặc là nói, chỉ là không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.

"Tôi tuy không biết lần đầu tiên anh vì cái gì mà không giết tôi, nhưng ta hiểu rõ nếu ngay từ đầu không xuống tay được, như vậy về sau sẽ không bao giờ có thể giết tôi!"

Ran ánh mắt kiên định, ngữ khí mạnh mẽ, nói xong còn đến gần họng súng của hắn một chút.

Gin ngơ ngẩn, thất thần một lúc, Ran bỗng nhiên đá mạnh một cái, khẩu súng trong tay của hắn rơi xuống đất.

Dựa vào sức mạnh của vai và khuỷnh tay, cô trực tiếp tấn công về phía Gin đang ngồi trên sopha, hắn nhanh chóng đứng dậy né tránh. Ran bỗng nảy sinh một suy nghĩ ác độc, tung ra nhiều cú đá khác về phía Gin, ép hắn liên tục lui về phía sau, nhưng thật ra Gin đang đánh giá thấp hành động của Ran

Khó trách tối qua cô có thể hạ được một tên, giúp hắn thoát khỏi tình cảnh đó.

Chỉ là đáng tiếc, cô còn chưa uy hiếp được đến hắn. Gin cũng không hề nổi sát tâm, chỉ một bên tránh né, vẫn chưa tấn công. Khoảnh khắc hai người dây dưa, chỉ nghe thấy được Ran dùng sức một cái, "Leng keng" một tiếng, bàn trà pha lê bị đá vỡ một góc, rơi xuống đất vỡ tan.

Nhưng Ran vẫn chưa có ý dừng lại, một trận gió mạnh đánh úp đến, Gin theo bản năng nghiêng người tránh, cô xuất lực quá mạnh hơn nữa thân thể vốn bị kìm hãm bởi dây thừng, chân mềm nhũn liền khống chế không được ngã về phía trước, mắt thấy mảnh vụn pha lê càng lúc càng gần, đôi tay thì bị trói, căn bản không có cách gì tránh được. Ran sợ hãi nhắm mắt lại, có lẽ gương mặt này sẽ hỏng mất thôi.

"Oạch" một tiếng, Ran ngã xuống đất lại không cảm giác được đau đớn, chỉ ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô mở to mắt ra nhìn...

Đôi mắt xanh đậm kia đang đối diện với cô, trong  đôi mắt thoáng một chút lo lắng, đều đã bị cô nhìn thấy hết... Ran nằm ở trong lòng ngực hắn, bờ vai của hắn đè nặng xuống mặt đất đầy miếng thủy tinh vỡ để bảo vệ khuôn mặt cô.

Ran hoảng loạn ngồi dậy, Gin cũng thong thả ngồi dậy, xoa xoa bả vai, hình như miệng vết thương mới được băng bó cẩn thận tối qua lại nứt ra rồi, cũng may được che chắn bởi quần áo.

"Anh..." Cô ấp úng, giọng điệu mạnh mẽ vừa rồi lập tức trở nên mềm mại không ít.

"Vì cái gì giúp tôi"

Lúc Ran nói những lời này, thậm chí không dám ngẩng đầu liếc hắn một cái. Cô không hiểu, người đàn ông này giết người không nương tay, không có chút tình cảm nào, vì sao vừa rồi trong nháy mắt lại lựa chọn bảo vệ cô.

"Không biết..." Hắn đúng sự thật mà trả lời, không nói rõ lý do, chỉ là theo bản năng cứ như vậy mà làm.

Gin đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra kéo, ngồi xổm xuống cắt chặt đứt dây thừng cho Ran.

"Trước khi tôi suy nghĩ rõ ràng, hoặc là trước khi tôi quyết định có giết cô hay không... Cô hãy sống yên ở chỗ này đi. Bảo mật ở đây cực kỳ nghiêm ngặt, cô sẽ không rời đi được... Còn có, cũng đừng nghĩ sẽ có người tới cứu cô, bởi vì ở đối với cha cô thì cô đã đi Osaka, còn đối với bạn bè ở Osaka của cô thì lại cho rằng cô có việc nên ở lại Tokyo."

Ran ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô.

Hắn duỗi tay chỉ chỉ. "Đó là nhà ăn, kia là nhà vệ sinh, đồ đạc  cô có thể tùy ý dùng. Sô pha, thảm, cũng đủ cho cô ngủ... Đương nhiên, nếu cô muốn ngủ cùng tôi ở phòng trên tầng 2 cũng không phải là không được."

Gin nói xong liền xoay người, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói "Đúng rồi, không được lên tầng 3..."

Hắn để lại câu này rồi đi thẳng lên tầng trên.

Ran sờ sờ túi, di động cùng chứng minh thư trên người đều đã biến mất. Cô bất đắc dĩ thở dài, nhìn nhìn chung quanh, lập tức đi phòng để đồ, cầm chổi quét sạch mảnh vỡ của bàn trà, trên mấy mảnh vỡ còn dính vết máu, cô sửng sốt nhìn lên tầng 2. Vẫn là không thể tin nổi là hắn thật sự đã cứu cô. Đêm qua mắt hắn cũng chưa chớp một cái liền tùy ý giết nhiều người như vậy, một người đáng sợ tàn nhẫn như vậy, như thế nào sẽ lựa chọn che chở cho cô đây.

Thu dọn xong, cô lại ngồi xuống trên sô pha. Lúc này mới phản ứng lại, vậy là bản thân đã bị bắt cóc, không nghĩ đến việc chạy trốn mà còn giúp hắn dọn phòng...

Thấy tầng hai không có động tĩnh gì, cô cẩn thận đứng lên đi ra phía cửa, đến gần mới thấy cửa không có tay cầm, đẩy cũng không được, kéo cũng không được, cô đưa tay chạm vào cửa thì một màn hình hình vuông ở giữa sáng lên, liền phát ra âm thanh cảnh báo.

Cô vội vàng nhìn về phía cầu thang, người đàn ông kia không có đi xuống dưới.

May là tiếng cảnh báo nhanh chóng kết thúc, Ran đành chấp nhận số phận mà quay trở lại ghế sopha. Âm thanh lớn như vậy, hắn chắc chắn đã nghe được nhưng hắn vẫn không xuất hiện thì hắn đã nắm chắc rằng cô không thoát được khỏi đây.

Cô có chút bất lực mà cuộn tròn trên sô pha, chợt cảm thấy tủi thân vô cùng, kể từ khi tốt nghiệp cô đều gặp phải mấy chuyện không may...

Hiện giờ bản thân còn bị giam cầm, cũng sẽ không có người tới cứu cô. Người đàn ông trên tầng kia, cô biết hắn chính là một tên tội phạm giết người khiến người khác phải sợ hãi, là người mà Ran muốn tránh còn không kịp, nhưng vừa rồi tại sao hắn ta làm lại như vậy

Ran cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, thân thể không có một chút sức lực, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, ý thức bắt đầu tan rã trở nên không rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn hôn mê.

Sáng sớm hôm sau.

Gin cầm cốc cà phê đi xuống nhà, liền thấy cô gái kia nằm ở trên sô pha, đem chính mình cuộn tròn lại. Thoạt nhìn có vẻ vẫn đang ngủ rất ngon. Thật đúng là không coi hắn là một kẻ bắt cóc đáng sợ chút nào.

Hắn chỉ vội vàng liếc mắt nhìn cô một cái, liền lập tức đi vào phòng bếp, định làm chút bữa sáng đơn giản. Hắn nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, mới phát hiện cô chưa động vào thứ gì, nghĩ đến ngày hôm qua cũng chưa ăn cơm. Gin cũng không miễn cưỡng, dù sao đói mấy ngày cũng không chết trong nhà hắn được.

Hắn tùy tiện chọn vài thứ, mang ra rửa sạch, trước khi bắt tay vào nấu, vẫn là hướng đến phòng khách nói vài câu: "Cô muốn chết đói trong mơ luôn không..."

Một lúc lâu sau vẫn không thấy cô trả lời.

Gin bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, bước nhanh trở lại phòng khách.

Vừa mới đến gần thì đã phát hiện mặt cô đỏ bừng, trán đổ đầy mồ hôi, cả người đều phát run... Trong miệng còn nói mớ cái gì...

Gin cau mày, ngồi xổm xuống sờ tràn cô, xem ra là sốt khá cao đây. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lấy ra hòm thuốc, tìm kiếm thuốc hạ sốt rồi lại chạy vào phòng bếp lấy một ly nước ấm.

Đi đến bên sopha, hắn duỗi tay vỗ nhẹ muốn đánh thức cô dậy để uống thuốc, thấy cô không đáp lại, đành phải ngồi xuống một bên đem cô nâng dậy. Ran cả người mềm nhũn vô lực, gần như ngã gục trong vòng tay hắn ngay khi được nâng lên. Đột nhiên có hành động gần gũi khiến thân thể Gin cứng đờ, ngay cả thở mạnh cũng không dám...

"Uống thuốc đi..." Gin nhìn cô gái trước mặt, ngữ khí vẫn là lãnh đạm, thanh âm lại nhu hòa không ít.

Ran như là tỉnh táo lại một ít, miễn cưỡng nâng mắt nhìn lại không thấy rõ mặt hắn, chỉ biết trong lòng ngực hắn thật thoải mái, nhất định là Shinichi đã trở lại. Cô nghĩ như vậy, liền duỗi tay vòng lấy eo hắn, thấp giọng nói, "Shinichi... đừng đi được không... Shinichi..." Cô lẩm bẩm nói nhỏ, như là vô cùng tủi thân.

Đây là coi hắn thành người khác à? Gin có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là cố giúp cô tỉnh táo lại một chút, cúi xuống nói với cô: "Há miệng, uống thuốc!"

Ran tuy vẫn mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nghe lời mà mở miệng, Gin lắc đầu thở dài một tiếng nhỏ đến nỗi khó phát hiện, trong lòng không khỏi cảm thán chính mình mang phiền toái về nhà, rõ ràng một viên đạn là có thể giải quyết chuyện này... Như thế nào mà giờ lại biến thành cái dạng này...

Thuốc vừa vào miệng, Gin còn chưa kịp giúp Ran uống nước, Ran đã ngay lập tức nhổ ra, còn vừa khóc vừa nói "Đắng quá, đắng quá, không uống thuốc đâu." Cô giống như một đứa trẻ, bắt đầu khóc nháo.

Gin tức khắc chân tay luống cuống, tay cầm cốc nước không biết đặt ở đâu, hắn tự nhận bản thân sống lâu như vậy, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, hắn đều có thể bình tĩnh đối phó, nhưng đối mặt với người này, hắn lại có vẻ bất lực, điều này khiến cho hắn có chút không biết tại sao lại bực bội, hắn nghiêm mặt trầm giọng nói, "Uống nước xong liền không đắng." Nói xong liền đưa cốc nước đến trước mặt Ran, cô lại như không vui, phất tay một cái, ly nước không được cầm chặt liền bị va trúng, đập vào vai hắn, cái ly rơi xuống đất, nước trong ly cũng đổ hết ra người hắn, nước thấm qua lớp vải vào miệng vết thương, hắn kêu lên một tiếng, hít hà một hơi, nếu không nhanh chóng xử lý sợ là sẽ nhiễm trùng.

Chỉ là nhìn xuống người đang nằm trong lòng, hắn trừng mắt nhìn cô một cái, lập tức lựa chọn từ bỏ. Gin lại cầm thuốc lên, lần này sử dụng biện pháp mạnh một chút, một tay nâng cằm cô lên, có chút thô lỗ đút thuốc vào, nhanh chóng rót nước vào miệng cô, cô giãy giụa một chút rồi nuốt xuống, còn vì sặc mà ho khan vài tiếng. Gin cảm thấy, có đôi khi một ít hành vi thô bạo càng có thể trực tiếp đạt được mục đích. Nhưng là Ran khóc càng lúc càng thảm thiết, ánh mắt của cô tan rã, ý thức như cũ không đủ tỉnh táo, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, uống thuốc xong sau liền nhào vào lòng hắn không ngừng lên tiếng quở trách. "Anh.... anh bắt nạt em... đồ đáng ghét..." Còn vừa nói vừa đánh lên người hắn nhưng lực độ cũng không nặng lắm. Đánh mệt rồi liền lại rúc vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy người hắn.

Gin cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng hắn làm một việc tốt, như thế nào còn bị mắng đây? Hắn nghĩ muốn đẩy cô ra, lại phát hiện mặc dù bị ốm nhưng sức lực của cô vẫn rất mạnh, cũng có thể hắn đối với người bệnh không dùng quá nhiều sức. Gin dứt khoát tùy ý cô, dang hai tay sang một bên, cố gắng không chạm vào người cô. Hắn không coi mình là một quý ông lịch lãm, chỉ là cảm thấy nhân lúc người ta bị ốm mà giở trò cũng chẳng phải tử tế gì.

Hắn dựa vào trên sô pha, Ran nép vào trong ngực hắn, khóc lóc một trận rồi cũng ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Một mùi hương nhàn nhạt giống mùi hoa cũng giống như mùi quả tràn vào mũi hắn, rất dễ ngửi. Gin cúi đầu nhìn cô, hắn rất ít khi tiếp xúc gần gũi với phụ nữ, hắn đối với cô là có chút tò mò... Tò mò lúc lần đầu gặp nhau, sẽ bởi vì những giọt nước mắt của cô mà lòng sinh rung động, tò mò đôi mắt sáng ngời mà sạch sẽ của cô khi nhìn hắn, tò mò việc hôm qua cô thẳng thắn nói với hắn rằng hắn sẽ không giết được cô...

Hắn không tin, làm sao mà Gin hắn đây không thể giết được người

Nhưng hắn lại không xuống tay giết cô...

Gin cứ như vậy đầu gối lên cánh tay, dựa vào tay vịn của sopha ngủ.

Không biết qua bao lâu, Ran chậm rãi mở mắt ra, phát hiện đầu không nặng như hôm qua nữa, cái gối dưới đầu nàng đang cử động phập phồng, bên tai còn truyền đến tiếng hít thở, cô chớp mắt mấy cái, xác nhận trước mắt chính là hiện thực, bản thân đang nằm trong lồng ngực Gin! Cô sợ tới mức không dám lộn xộn, rất muốn rời khỏi vị trí này nhưng lại sợ tùy tiện đánh thức hắn sẽ lâm vào tình huống xấu hổ.

Ran mơ hồ chỉ nhớ rõ có một cái ôm ấm áp khiến cô an tâm, chưa từng nghĩ sẽ là hắn. Ran nhìn trên mặt là thuốc và cốc nước, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở bên chăm sóc cô sao...

Ran thật cẩn thận buông hắn ra, chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt của cô dừng lại trên mặt hắn, mặc dù ngủ rồi, hắn vẫn lạnh lùng lãnh đạm như vậy, khiến người ta không thể tới gần. Mái tóc dài xõa ra trước trán che khuất đôi mắt của hắn, Ran không khỏi vô thức đưa tay gẩy vài sợi tóc trước mặt hắn, để lộ ra gương mặt tuấn láng, mũi cao môi mỏng, làn da trắng nõn tinh tế làm hắn thoạt nhìn cao quý lại thanh lãnh, một người đẹp như vậy, lại có một mặt vô cùng tàn nhẫn, trong nháy mắt cô lại nghĩ tới đêm mưa kia, Ran đột nhiên rụt tay về.

Ngay sau đó giọng hắn vang lên. "Đang nghĩ gì mà nhìn chằm chằm tôi như vậy, muốn giết tôi à?"

Gin mở mắt ra, ngồi dậy, duỗi tay vuốt mái tóc dài của mình, rồi sau đó nhìn chằm chằm Ran, đôi mắt thâm trầm mà yên lặng, lại ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

"Không... Không có..." Cô có chút chột dạ , sợ bị hắn phát hiện bản thân vừa ngắm hắn đến nỗi thất thần.

Hắn đột nhiên duỗi tay sờ trán Ran. "Xem ra đã hạ sốt rồi..."

Ran có chút không thích ứng với sự tiếp xúc đó, hơi lùi lại một chút. Gin nhận thấy nhưng cũng không nói gì, hắn buông tay. Bả vai bị thương vẫn là có chút không dễ chịu, hắn cầm lấy hòm thuốc tối hôm qua, tìm được thuốc chống viêm.

Hắn cởi bỏ cúc áo, lộ ra bả vai, băng vải quấn quanh vết thương đã thấm hồng, hắn cau mày, cố hết sức một tay tháo bỏ. Miệng vết thương đã nhiễm trùng, hắn vừa muốn lấy bông rửa sạch thì Ran đã nhanh tay cầm lấy trước.

"Để tôi giúp anh.." Cô thử dò hỏi

Sự im lặng của Gin được coi như là đồng ý.

Ran ngồi gần hơn chút, cẩn thận giúp hắn xử lý vết thương, trong lúc còn nhẹ nhàng thổi, giảm bớt đau đớn cho hắn.

"Có vẻ như cô rất giỏi trong việc này..."

"Tôi có một người bạn từ nhỏ đến lớn đều rất nghịch ngợm, khó tránh khỏi tự làm mình bị thương, mỗi lần như vậy đều là tôi giúp cậu ấy xử lý, thời gian lâu rồi làm cũng thuần thục." Trên mặt cô có ý cười nhàn nhạt.

"Bạn trai à?" Gin nhướng mày, tò mò hỏi

Ran nhấp môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Được rồi." Cô giúp hắn băng bó lại cẩn thận, dọn dẹp hòm thuốc. Gin giật giật bả vai, cũng không còn đau nữa, hắn cúi đầu mặc lại quần áo, hỏi: "Cô có hối hận không?"

Ran không hiểu lắm.

"Cái gì?"

"Nếu không phải cứu tôi? Cô sẽ không bị nhốt ở chỗ này."

Nghe vậy, Ran nhìn về phía hắn, biểu tình trở nên nghiêm túc , cô kiên định trả lời, "Không hối hận. Một người giết một người chắc chắn phải có động cơ, nhưng cứu người dưới tình huống nguy cấp thì không nghĩ được nhiều như vậy."

Lúc trước, khi ở nước Mỹ, Shinichi đã nói như vậy. Bọn họ lúc ấy, cũng đã cứu một tên sát nhân.

Ánh mắt cô ánh lên sự kiên cường, nói ra từng câu từng chữ: "Tính mạng là không thể đo đếm được, dù là phạm nhân tội ác tày trời thì tính mạng cũng không nên bị tùy ý coi khinh vứt bỏ."

Gin ngơ ngẩn, nhìn kỹ người trước mặt. Ngay sau đó nở nụ cười, nhưng nụ cười lại không chân thật, như là trào phúng, lại như là khinh thường, cuối cùng lại có vẻ như vô lực. Ran không thích nụ cười đó.

"Ý tưởng đơn thuần lại ấu trĩ, thật đúng là đầu óc đơn giản."

Hắn để lại một câu như vậy, liền đi vào phòng bếp.

Khi Gin quay trở lại phòng khách, cô đã lại ngủ, thuốc hắn cho cô uống có thể nhanh chóng giảm sốt, dược hiệu tuy mạnh, nhưng cũng sẽ làm thân thể mệt mỏi, buồn ngủ. Nhìn cô cuộn tròn trên sopha, xoay người đều không thoải mái, Gin nghĩ ngợi rồi bước đến trước đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, bế ngang người cô lên, đi lên tầng hai...

Ban đêm

Ran ngửi thấy mùi thức ăn mới tỉnh lại, khi mở mắt ra lại phát hiện chính mình đang nằm thoải mái trên giường, hơn nữa còn hạ sốt rồi, thân thể cũng nhẹ nhàng không ít, cô còn tưởng rằng mình đã ở nhà, ngày hôm qua hết thảy đều là giấc mộng. Chỉ đến khi thấy căn phòng được bày biện bởi hai màu đen xám quen thuộc, mới hiểu được bản thân đang nằm ở trong phòng nào đó của căn biệt thự này, không khỏi cảm khái, chỉ một căn phòng thôi mà cũng có thể rộng rãi đẹp đẽ đến thế , nghĩ đến công việc của hắn thu nhập cũng không tồi đi... Đáng tiếc là ... Đều là đổi lấy từ mạng người.

Cô quay đầu liền nhìn thấy bên cạnh là đồ ăn nóng hổi, đã liên tiếp hai ngày không ăn gì cô đã sớm đói lả, hơn nữa thân thể cũng thoải mái nên đã có chút cảm giác thèm ăn. Ran ngồi dậy, không chút nghĩ ngợi gì liền bắt đầu ăn.

"Ăn ngon không?" Một âm thanh trầm thấp lãnh đạm truyền đến, Ran ngẩng đầu, không biết từ khi nào Gin đã đi vào phòng.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy trong ánh mắt có chút ác ý gì đó.

Ran nhìn hắn, lại nhìn đồ ăn, đột nhiên nhận ra cái gì, kinh ngạc mở miệng, "Không phải là anh nấu chứ..."

Gin đi đến mép giường, nhìn xuống cô, "Mori tiểu thư sẽ không cho rằng đôi tay của tôi chỉ biết giết chóc chứ..."

Bị nhìn thấu tâm tư, Ran đột nhiên thấy xấu hổ, đành phải ngượng ngùng cười cười.

"Cô còn chưa trả lời... Ăn ngon không?" Hắn lại hỏi một lần nữa.

Ran không biết hắn vì sao cứ quan tâm vấn đề này, nhưng vẫn đúng sự thật gật đầu, trả lời hắn: "Ăn ngon!"

Gin nghe xong cũng không nói cái gì, nhưng thoạt nhìn tâm tình không tồi...

"Anh biết tên của tôi?" Ran chủ động mở miệng, trong lòng đối với hắn cũng ít đi vài phần sợ hãi.

Hắn gật gật đầu. "Chỉ là tên mà thôi, cô không cần lo..."

Đối với hắn mà nói, cô chỉ là một việc ngoài ý muốn... Không có bất luận quan hệ gì, không phải kẻ thù, cũng không phải người cần xử lý... Càng không phải người có thể uy hiếp được hắn. Mặc dù Vodka đưa thông tin về thân phận của cô tới, hắn cũng không có hứng thú, chỉ là đã biết tên cô, chỉ thế mà thôi.

"Vậy..." Cô thoạt nhìn có chút do dự

"Sao, cô muốn hỏi gì?"

Ran nhìn hắn, ngữ khí ôn hòa, "Vậy... tôi có thể biết được tên của anh không?"

Gin nháy mắt ngây người, hắn nghĩ cô nhất định sẽ hỏi khi nào cô có thể đi, hoặc là mấy vấn đề linh tinh như có thể hay không thả cô ra, không nghĩ tới, cô chỉ là hỏi tên của hắn...

Ánh mắt cô nhìn về phía hắn, không còn sự phòng bị cùng bất an giống như đêm qua mà giống như ngày ấy, ánh mắt cô mang theo ý cười cùng xin lỗi, sáng ngời cực kỳ.

"Biết tên của tôi chẳng giúp ích được gì cho cô đâu..." Hắn nhìn cô, lạnh lùng trả lời

Ran có chút thất vọng.

Gin lại nói một câu, "Ngủ sớm một chút đi..." Liền lập tức rời khỏi phòng.

Cô nhìn bóng dáng hắn biến mất, đối với người này sinh ra cảm giác tò mò khó hiểu.

Ran chỉ là muốn biết tên của hắn, sau đó nói một tiếng cảm ơn. Cô biết rõ lý do tại sao cơ thể lại khỏe lên nhanh như vậy chắc chắn có liên quan đến hắn, hắn còn cho cô ngủ thoải mái trên giường, còn nấu cơm giúp cô. Ran vẫn chưa cảm thấy chính mình giống một con tin.

Mặc dù hắn xác thật bắt cóc cô, nhưng đến bây giờ cũng không làm ra việc thương tổn cô.

Ran tin tưởng, có lẽ chỉ mấy ngày nữa hắn sẽ thả nàng đi.

------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro