PART 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XI: Viên Thuốc I 
Gin đang nằm trên chiếc sofa, anh không ngủ được hay đúng hơn anh không muốn ngủ. Anh nằm nhìn ánh trăng le lói ngoài khung cửa sổ, đôi mắt màu ngọc lục bảo không hẳn chỉ ngắm trăng, mà nhìn vô định không đích. Giờ đã là 12:00, anh vẫn không chợp mắt, dường như anh thức trông người con gái ấy, sợ cô ấy có chuyện nên trong lòng anh cứ không yên.
Bỗng, anh nghe tiếng rên phát ra từ phòng Shiho, tiếng rên càng lớn dần, và cuối cùng nó trở thành tiếng la hét. Gin bật dậy, chạy ngay tới phòng cô. Mở nắm cửa, đập vào mắt Gin là cảnh Shiho quằn quại trên giường: mặt cô trắng bệt không chút máu, cơ thể cô nóng ran, hơi thở khó nhọc, miệng cô không ngừng la hét. Gin vội ôm cô vào lòng, anh chẳng biết làm gì để cô bớt đau đớn. Anh biết đây chính là tác dụng của viên thuốc mà cô nói với cậu nhóc kia, anh chỉ là một tên sát thủ chỉ biết cầm súng và cái đầu tính toán kế hoạch giết những con mồi xấu số. Ngoài ra, anh cũng chỉ là một tên tầm thường như bao người.
- Shiho ! Shiho ! Shiho ! - Anh gọi tên cô trong vô vọng, nhìn thấy người con gái nhỏ bé đang đau đớn trong vòng tay mình. Tim anh như bị ai dùng dao cứa từng vết, sâu và dài. Đau và đắng đến tận đầu môi.
Cô cào cấu lưng anh, cắn thật mạnh vào vai anh, anh vẫn cố chịu đựng, anh nghĩ rằng nếu làm vậy cô sẽ bớt đau hơn. Anh làm thế không chỉ bù đắp cho những tháng ngày đau khổ của cô mà còn vì.... anh không thể đứng nhìn người con gái nhỏ bé này chịu đau đớn một mình nữa. Sau đêm nay, anh sẽ là lá chắn bảo vệ cô, mặc dù phía trước có không biết bao hiêu nguy hiểm đang chờ đón. 
Đồng hồ điểm 5:00 AM, chỉ mới 5:00. Trong căn phòng ngập tiếng la hét ban nãy, giờ chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của một người đàn ông. Shiho giờ đã ổn, cô nằm ngủ say sưa trong vòng tay anh. Riêng anh, vết thương ở lưng lại chảy máu cộng thêm những vết thương mới, anh vẫn bình thản. Dẫu gì thì cũng chỉ là những vết thương thể xác, sao sánh được với vết thương lòng. Thấy cô sau cơn đau đớn, lòng anh như trút được hết muộn phiền. Đôi mắt ấy nhìn cô đang say trong giấc, dần cũng mệt mỏi. Anh thấy mờ ảo khi tay anh chẳng thể chạm vào cô nữa, đôi mắt ấy cũng dần khép lại...
------------------------------------
Một ngày mới lại lên, những tia nắng xuyên qua ô cửa, soi sáng một một góc phòng tối. Chợt làm cô tỉnh giấc. Chớp mắt, cô uể oải ngồi dậy,trong người vẫn cảm thấy mệt. Cô chỉ nhớ mang máng rằng cô đang ngủ thì có cái gì đó đau buốt chạy khắp người cô, tim cô dường như ngừng đập, rồi cô thấy một bóng người chạy đến, thế thôi. Cô đặt chân xuống sàn, bỗng thấy có gì ươn ướt dính dưới chân,cô cúi đầu, mặt cô biến sắc khi thấy Gin đang nằm sõng soài dưới sàn, máu chảy lênh láng dưới lưng. Shiho vội đỡ Gin nằm sấp trên giường, mặc dù cô chẳng hiểu vì sao Gin lại ra nông nổi này. Cảm thấy trong lòng có chút gì đó xót xa nhưng cô chẳng để ý nữa, cứ loay hoay mà băng bó lại các vết thương cho Gin.
Sau khi đã sơ cứu cho Gin. Cô xoay ghế ngồi cạnh giường. Đôi mắt lại trôi về khoảng xa xăm. Cô suy nghĩ về những sự việc xảy ra trong một tháng nay. Mọi việc diễn ra quá nhanh : Gin đến giết cô nhưng bị thương, cô cứu hắn; tổ chức hai lần đến thanh toán cô nhưng thất bại; việc nghiên cứu thuốc giả APTX - 4869 khá thành công. Cô bỗng giật mình, viên thuốc đó cô đã uống, cô vẫn còn trong hình hài nghĩa là nó đã thành công. Vậy thương tích trên người Gin là do cô, do tác dụng của thuốc khiến cô không tự chủ được. Cô nhìn anh bằng đôi mắt có chút thương xót, trước mặt bao người anh là một sát thủ lạnh lùng, tàn độc; với cô anh chỉ là một tên ngốc dù đã gây cho cô không ít lần rơi nước mắt vì những hận thù anh mang đến cho cô. Đầu óc cô lại hiện ra những hình ảnh anh đối tốt với cô trong một tháng nay: anh đã từng muốn quay về bên cô, anh đã từng vỗ về cô khi cô cần một bờ vai, anh quan tâm cô như lúc xưa và quan trọng là anh đã nthổ lộ rằng anh yêu cô. Cô cũng biết rằng anh chẳng bao giờ nói dối, tổ chức đã cấm bất kì ai cũng không được nói dối, bởi vì khi phát hiện ra thì hâu quả sẽ khó lường. Anh cũng không phải là một diễn viên giỏi để có thể làm được điều đó. Và cũng có lúc, cô cũng đã rung động vì vài lần nhưng cô phủ nhận nó, cho rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời, không đáng bận tâm. Cô bắt đầu nghĩ rằng :" Nên chăng mình giữ mối thù này ? Cả cái tình đơn phương mà bấy lâu mình vẫn giữ ? Giữ làm gì khi hắn đã có môt thiên thần không thể thay thế bên cạnh, mình nên vứt bỏ sao ? ". Bấy lâu nay, cô chỉ dám nhìn hắn từ đằng xa, cũng biết rõ tình cảm giữa hắn và thiên thần đó, cô nên làm gì cho đúng đắn đây ?. Cô lắc đầu, cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều. Một tên máu lạnh như anh làm sao có thể biết được thứ tình cảm đó chứ, với lại không chừng đây là cái bẫy, cô không thể bị mắc vào. Còn tình cảm đối với anh chàng thám tử kia, cô chỉ bật cười, cười cho sự ngu ngốc của mình. Cô không màng đến anh nữa, cô đứng dậy, tiến về cánh cửa, cô nắm tay nắm cửa nhưng cô dường như không đủ sức để vặn nó, có một sức mạnh gì đó níu cô lại. Cô quay mặt nhìn anh, nhìn những vết thương trên lưng anh, nhìn những tấm khăn giấy dính đầy máu trong sọt rác, trong cô dấy lên một thứ cảm xúc mà chính cô cũng không rõ. Cô thật sự không hiểu nếu chỉ vì muốn giết cô anh đâu cần phải giăng bẫy, anh có thể giết cô bất cứ lúc nào, tại sao anh lại làm như vậy, anh muốn dằn vặt cô sao ? Hay là còn lí do nào khác ? 
Cô lại quay trở về chiếc ghế, lại nghĩ về câu nói đó của anh. cô trăn trở: " Mình có nên bỏ rơi hắn ? Giết hắn rồi mình chẳng khá hơn gì, nhưng làm vậy liệu có ổn ? Thôi, dù gì hắn cũng là người của Tổ chức, chắc hắn sẽ tự lo liệu được. Giờ mình không thể ngồi yên chờ cứu, mình sẽ tìm cách thoát khỏi đây và liên lạc với Kudo-kun. Cậu ấy chắc chắn còn sống, mình tin tưởng điều đó ".
Hi ện t ại, cô không có điện thoại nên việc liên lạc khá khó khăn. Cô lục tìm trong túi áo anh, cô đã tìm thứ cô muốn - một chiếc điện thoại. Cầm nó trên tay, cô quay sang Gin, anh vẫn đang bất tỉnh trên giường. Shiho cảm thấy việc làm của mình có chút gì đó sai trái, cô tiến lại gần Gin, thì thầm: " Xin lỗi anh, đừng trách em. Nếu ở lại bên anh, em sẽ có lỗi với người ấy. Mong anh hiểu cho. ". Shiho lùi lại nhìn anh, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đâu biết rằng một ánh mắt buồn đẫm dõi theo bước cô.
Shiho vơ lấy chiếc áo blouse, lập tức bấm số gọi cho Shinichi nhưng không may, ở đây sóng quá yếu, cô không thể gọi cho cậu được. Cô đành phải dùng ứng dụng Map trên điện thoại, chạy ngay xuống hầm, leo lên chiếc Harley nhưng sao cô vẫn không chạy đi. Cô đang băn khoăn, cô đang phân vân. Cô nắm chặt tay lái, nghiếng răng ken két nhưng cô chẳng thể rịn đi. Cuối cùng cô đành bước xuống xe trong tức giận, quăng nón bảo hiểm sang một bên, xông thẳng đến phòng Gin. Cô trừng mắt nhìn anh nằm đó, lao vào lưng anh, nức nở:
- Tại sao chứ Gin ? Tại sao hả Gin ? Tại sao lại luôn hành hạ em như vậy hả Gin ?
Nước mắt cô đầm đìa trên lưng anh, cứ tuôn ra mãi, chẳng thể ngừng. Giờ cô mới hiểu được rằng anh làm những việc đó là vì cô, anh không nói dối cô nên con tim cô mới ngăn không cho cô bỏ rơi anh lại. Cô ghét con tim cô cứ ngăn cản bước cô đi, ngăn cản không cho cô làm theo kế hoạch. Cô không có sự can đảm đó, cái can đảm mà cô phải dối lừa mình, dối lừa anh và dối lừa con tim cô. Cô không thể.
Lưng anh đột nhiên xoay lại, anh kéo cô vào ngực, ôm cô. Anh nghe thấy tiếng khóc của cô, anh cảm nhận được từng giọt nước mắt của cô. Cô bàng hoàng, nhưng dòng nước ở khóe mắt cứ chảy. Và cứ thế, theo cảm xúc, cô gục đầu vào ngực anh mà khóc, cô cho phép mình được yếu đuối một lần trong vòng tay anh. Căn phòng giờ đây chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô, tiếng lòng của anh...

 
Chương XII: Tình Yêu

Gin giờ đã nằm ngủ trong phòng, Shiho ngồi trên chiếc sofa với vẻ mặt thất thần, mắt vẫn đưa về phía ngoài cửa sổ. Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa, chiếu vào khuôn mặt thanh tú. " Em đã tha thứ cho hắn, em đã vứt bỏ lòng hận thù đó với hắn. Em làm vậy có đúng không chị ? Chị nói cho em biết có được không ?". Tâm trạng cô hiện giờ rối bời, cô thật sự không biết quyết định của mình là đúng hay sai, khi phải chống lại cậu ấy, phá hỏng kế hoạch đã vạch sẵn của cậu ấy. Liệu cậu ấy sẽ như thế nào nếu biết rằng cô đã tha thứ cho một tên tàn độc như hắn ?

Cô đứng phắt dậy, nghĩ mình không nên cứ mãi ở đây lóng ngóng, ít nhất thì cô cũng phải làm gì đó để cậu biết cô ở đây, phải liên lạc được với cậu. Mặc dù, cô nghĩ có thể điều đó nguy hại cho Gin, có thể cậu ấy sẽ bỏ mặc Gin, vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi. Cô khẽ lắc đầu, cầm chiếc điện thoại trên tay đi loanh quanh căn nhà, cô đang tìm kiếm gì đó.

Cô phát hiện ra một tầng hầm bên dưới nhà, trong lòng có chút sợ hãi vì sự âm u của nó: mạng nhện giăng đầy, bụi bám đầy trên cửa và sàn, chắc đã lâu rồi không ai lui tới. Cô đẩy nhẹ cánh cửa, căn phòng không chút ánh sáng, tìm công tắc điện trên tường, cô bật lên. Cô ngỡ ngàng: một căn phòng tràn ngập thiết bị điện tử bị bụi bám đầy. Gin có vai trò quan trọng trong tổ chức, nên chắc hẳn anh phải biết rõ việc sử dụng các thiết bị công nghệ, tuy không giỏi như mấy tên chuyên viên máy tính nhưng ít nhất anh cũng là một người cao tay. Đặt chân bước vào phòng, cô sờ lên một cái laptop đã bị thời gian làm cho phai mờ. Nhìn xung quanh căn phòng, rồi ngước nhìn chiếc điện thoại, khóe môi cô cong lên tạo thành một nụ cười, “Đúng thứ mình cần”. Cô đứng khoanh tay, khuôn mặt hiện lên nụ cười ngạo mạn, “Mình phải dọn dẹp lại nơi này rồi.”

Cô xoắn tay áo, cầm khăn, chổi lau sàn lên phòng, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu lau dọn nơi đây. Nửa tiếng sau, căn phòng trở nên sáng sủa, các đồ dùng thiết bị đã được cô lau sạch, sắp xếp lại mọi thứ, cô tiến hành truyền tín hiệu cầu cứu. Những thứ như thế này cô đã được Tổ chức huấn luyện nên chẳng có gì xa lạ, chỉ cần nhập tọa độ, viết thư gửi đến tọa độ đó thì địa chỉ nơi ấy sẽ nhận được. Giờ cô chỉ không biết là cậu đang ở đâu, ở nhà cậu thì không thể vì nơi đó thường xuyên có bọn áo đen lui tới, không khéo chúng sẽ phát hiện ra cậu. Giờ Văn Phòng Thám Tử Mori là nơi duy nhất cô biết tọa độ và có thể gửi tin, vì cô đã dám chắc rằng sau khi cậu đã trở lại hình dạng Shinichi, chắc chắn cậu sẽ đến thú nhận mọi thứ với Ran, vì nếu cậu im lặng thì Ran sẽ hỏi Conan đâu, cô không thấy cậu nhóc sau vụ nổ nhà bác tiến sĩ, với lại cô cũng hiểu nỗi lòng của cậu, cậu biết nếu nói ra thì chẳng khác nào lôi cô vào chốn nguy hiểm nhung nếu cậu im lặng thì không khác gì lấy hàng con dao đâm vào tim cô. Cậu đã từng nói không muốn nhìn thấy cô ấy khóc thêm một lần nào nữa, nên sau khi trải qua cơn đau đớn vì tác dụng của viên thuốc, cậu đã lấy lại hình dáng cũ giống như cô. Theo sự suy đoán của cô, cậu sẽ đến nhà Ran, và cậu tạm thời ở đó. Nếu cô gửi tin nhắn này đi, một là Ran nhận được sẽ đưa cho cậu, cậu sẽ tìm cô và hai là cậu nhận được. Cô bắt đầu nhắn và gửi.

Bỗng, một dòng thông báo xuất hiện trước mắt cô. “Đã gửi năm tin nhắn.”

“Sao lại có thể ?”. Cô ngạc nhiên, kiểm tra lại chỗ tin nhắn và tọa độ. Cô phát hiện cái máy này đã có chế độ cài đặt sẵn, đây là máy chuyên dụng của Tổ chức dành cho Gin, dùng cho anh báo cáo về các nhiệm vụ của mình. Người tạo ra ứng dụng này đã cài lên sẵn bốn tọa độ của Tổ chức, trong đó có một tọa độ là nơi ở của ông trùm, tiện ích cho lúc nhập báo cáo và chỉ cần nhấn Enter thì tin nhắn sẽ tự động truyền đi.

Cô không biết giờ mình nên vui hay buồn. Cô đã tìm ra tọa độ cũng như tìm được nơi trú ẩn của bọn chúng, nhưng trái lại, cô đã gửi tin nhắn cầu cứu đến bọn chúng, chỉ cần bọn chúng lần ra là cô và Gin sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Cô khẽ cười, dù gì cũng đã gửi rồi, có cơ hội tốt thế này cô không thể bỏ lỡ, dù biết thế cũng đồng nghĩa với việc tự đào hố chôn mình.

Gin tỉnh giấc, khẽ chớp mắt. Anh cố ngồi dậy, đầu anh hơi choáng, cố đưa mắt nhìn quanh căn phòng, Shiho không có ở đây. Anh khẽ chau mày, nghĩ cô đang ở đâu đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô, là anh quá lo thôi. Đặt đôi chân nặng nề lên sàn nhà, anh mở cửa, đưa chân tìm cô. Đến cuối dãy phòng, anh chợt thấy căn phòng bị bỏ hoang lâu nay sao lại tự dưng sạch sẽ đến vậy, lại còn nghe tiếng bên trong, cánh cửa khép hờ. Anh khẽ đẩy nhẹ cửa, ngạc nhiên trước Shiho đang mày mò trên cái laptop của anh. Gin xông tới, vội tắt máy đi. Shiho trừng mắt:

- Anh làm cái gì thế ?

- Người hỏi câu đó là tôi mới đúng, em có biết cái máy để làm gì không mà tự tiện sử dụng thế ?

- Dĩ nhiên là tôi biết. – Cô hạ giọng

- Em biết mà còn sử dụng sao ? Nguy hiểm đến tính mạng đó !

Cô mỉm cười, bước đến gần anh.

- Em biết chứ, nhưng…đây là cơ hội tốt nhất để em biết được nơi ở của ông trùm. Em sẽ giao cho cậu ấy, cậu ấy sẽ chiếm ưu thế trong cuộc chiến này. Em cũng biết rằng, một khi gửi, chúng ta sẽ bị chúng ập đến giết bất cứ lúc nào. Em xin lỗi vì đã gây nguy hiểm cho anh, em xin lỗi…

Giọng cô nhỏ dần đến cuối câu, cô ngước nhìn bằng nụ cười gượng với đôi mắt long lanh. Anh ngẩn người, đặt hai tay lên vai cô, bấu chặt:

- Tại sao không lợi dụng anh đi ? Như thế, em sẽ biết được ông trùm là ai, chỗ ở của ông ta mà không nguy hiểm đến em. Tại sao chứ hả ? Chẳng phải mọi thứ em làm đến nay không phải chỉ muốn lợi dụng ai sao ? Anh xứng đáng với điều đó mà, tại sao em không làm vậy ?

Anh gào thét, anh thật sự không hiểu. Cô hận anh đến vậy mà cho đến tận bây giờ ngoài băng bó vết thương cho anh, cô không làm gì cả. Ngoài miệng nói với cậu nhóc kia sẽ diễn một vở kịch lừa anh, nhưng thực chất cô không hề lừa dối anh điều gì. Cô nói cô hận anh nhưng cô không giết được anh. Cô càng làm vậy, anh càng cảm thấy đau. Sao cô không giày vò anh đi ? Không giết anh đi để trả thù cho chị cô ? Sao cô không làm vậy ?

Shiho khẽ cười, đưa tay sờ lên gương mặt anh đang nhăn nhó:

- Anh biết là em không thể mà…

Giọt nước ở khóe mắt lăn dài, men theo gò má nhợt nhạt. Cô cúi đầu, nấc từng tiếng. Đôi tay anh kéo cô vào lòng, cô khóc trong lòng anh. Cô không hiểu sao, bên cạnh anh cô lại dễ khóc đến thế. Lâu nay, cô đã quen với vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm, nhưng bên anh, cảm xúc cô lại không kìm nén được, nước cứ tuôn không ngừng.

Cô cứ thế để nước mắt rơi trên ngức anh. Anh tựa cằm trên đầu cô, hương tóc cô thoang thoảng bay bay. Anh khẽ thì thầm bên tai cô:

- Chúng ta…có thể thuộc về nhau không ?

Cô im lặng không đáp, chỉ tựa đầu mình vào ngực anh. Anh siết chặt cô hơn trong không gian yên ắng. Hồi lâu, cô cất tiếng:

- Chúng ta có thuộc về nhau hay không, em không rõ. Nhưng một điều em dám chắc là em yêu anh.

Môi anh khẽ nhếch lên thành nụ cười mờ ảo, anh thì thào:

- Nếu ta chẳng thuộc về nhau sau này. Vậy xin em hãy là của anh đêm nay, chỉ đêm nay thôi…có được không ?

Cô vẫn không nói gì, đưa tay ôm anh chặt hơn một chút. Có lẽ anh hiểu ý, anh bồng cô trên tay đi vào phòng. Đặt cô nhẹ nhàng trên giường, anh khẽ ôm mặt cô, kề sát đôi môi mình hôn lên bờ môi anh đào của cô. Anh ngấu ngiếng bờ môi đó, đưa lưỡi sâu vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô. Cô không đáp trả, cũng không phản kháng, đơn giản kiểu mặc anh làm sao cũng được. Chân anh đè lên đùi cô, không chỉ dừng lại ở cái hôn, anh lấy tay xé những mảnh áo trên người cô một cách thô bạo. Một thân thể trắng nõn nà hiện ra trước mắt anh và điều đó làm anh thích thú, trong đống mảnh vải rách rưới ấy cũng có quần áo của anh. Anh đè lên người cô, siết lấy cô, hơi ấm hai người truyền cho nhau. Nụ hôn dần trượt xuống ngực cô, trượt xuống, mơn trớn khắp cơ thể cô. Cánh tay cô quấn lấy lưng anh, ôm lấy trong đê mê. Căn phòng lâu nay yên ắng bỗng trở nên nhộn nhịp lạ thường.

Shiho mệt mỏi nép vào ngực anh, cô vòng tay sang eo anh. Anh khẽ hôn nhẹ lên trán cô, một tay kéo chăn đắp cho cô, tay kia ôm chặt lấy cô. Anh thì thầm bên tai cô:

- Anh yêu em, Shiho.

Cô mỉm cười, nhướn mày nhìn anh. Tay cô chạm vào gương mặt anh, vuốt ve gò má anh.

- Em cũng yêu anh, Melkior.

Anh siết chặt cô hơn, để đầu cô tựa vào ngực anh.

- Em ngủ đi.

Shiho gật đầu, cô vùi đầu vào ngực anh, ôm thật chặt anh mà ngủ. Anh cũng thế, cũng ôm cô thật chặt vào lòng, anh để đầu mình vào tóc cô, để hương tóc cô thoảng vào mũi anh, để anh nhận biết rằng cô đang bên cạnh anh. Anh vẫn chưa thể ngủ, anh vẫn trăn trở “ Ngày mai, cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.”Anh thở dài, nhắm thật chậm mi mắt đang nặng trĩu. Hôm nay anh đã quá mệt mỏi với mọi thứ rồi. Đêm dường như sẽ kéo dài, để thời gian anh bên cô được lâu hơn, tình cảm cũng được thắt chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro