Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Cần lao dũng cảm ta a ~
Đợi chút còn có một chương, cảm tạ!

Nhưng mà, không chấp nhận được Shinichi nghĩ lại, bỗng trên lầu truyền đến âm thanh làm cậu thu hồi suy nghĩ.
Mưa gió sắp tới, cậu xoa cái ót, căng da đầu lên lầu.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, nam hài với mái tóc vàng quả nhiên đã tỉnh lại. Thời điểm Shinichi đẩy cửa đi vào, đối phương đang mở ra đôi bàn tay chính mình nhìn chằm chằm đánh giá.
Lúc này Shinichi mới hậu tri hậu giác mà chú ý tới, bởi vì thân thể chợt thu nhỏ, nguyên bản nam nhân mặc thập phần vừa người áo ngủ, hiện giờ đã hoàn toàn lỏng lẻo ra ở trên giường. Băng vải ở vai cũng bởi vì hình thể chênh lệch, mà trở nên lỏng lẻo.
Có điều ý thức cậu vội bước nhanh đi đến mép giường, cẩn thận thay nam hài tóc vàng sửa sang lại băng vải.
Không hề là lồng ngực cơ bắp đầy nam tính, ngực nam hài thon chắc trắng nõn, mang theo hơi mỏng cơ bắp, nhìn thực khỏe mạnh. Đương nhiên, tiền đề là xem nhẹ những vết sẹo lưu lại sau nhiều năm tháng.

Đem băng vải mở ra, làm cậu không nghĩ tới lại vui sướng chính là, khả năng bởi vì thân thể thu nhỏ, da thịt, xương cốt đều đi theo co rút lại, nguyên bản có vết thương lớn bằng nắm tay tiểu hài tử, trước mắt thế nhưng chỉ nhỏ bằng nắp chai nước.
Càng quan trọng là, miệng vết thương tựa hồ cũng không chịu ảnh hưởng dược tính của APTX-4869, khôi phục rất khá, mặt ngoài đã kết một tầng hơi mỏng nửa trong suốt vảy.
Shinichi không thể không cảm thán năng lực hồi phục của nam nhân, quả thực mau đến kinh người! Đồng dạng vết thương, nếu đổi thành cậu, chỉ sợ không mười ngày nửa tháng đều đừng nghĩ xuống giường.
"Sherry đã trở lại, em đã gặp cô ấy?"
Đang lúc Shinichi thế nam hài quấn lại băng vải trên vai một lần nữa, nam hài thình lình mở miệng nói. Rõ ràng là câu nghi vấn, lại dùng hoàn toàn khẳng định miệng lưỡi, ngữ điệu lạnh thấu xương.
Ách...... Nếu giọng nói là âm sắc trầm thấp hơi mang chút khàn khàn, có lẽ sẽ khiến người nghe lạnh cả người, không rét mà run. Đáng tiếc giờ khắc này Gin chỉ có năm tuổi, không những không có âm sắc lạnh lẽo trầm thấp, tương phản là thanh âm là trẻ con, dễ nghe ......
Kết quả là, cùng một câu dùng bất đồng âm sắc bất đồng hình thể bất đồng tuổi tác diễn đạt, hiển nhiên kết quả hoàn toàn bất đồng.

Shinichi ngay cả đối Gin thành niên đều không sợ, càng không nói đến trước mắt là Gin năm tuổi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tỏ ra nghiêm túc, cậu cố nén ý cười nói: "Đúng vậy, cô ấy vừa trở về, bất quá đã đi rồi."
Dừng một chút, cậu hắng giọng, kể lại: "Đêm qua trong nhà hết thuốc hạ sốt, tôi liền qua nhà tiến sĩ thử thời vận, mở cửa lại chính là Haibara, tôi nghĩ chuyện này cũng là vừa khéo, cô ấy hẳn là lâm thời nảy lòng tham."
"Cô ấy đem APTX-4869 đã qua cải tiến không có tác dụng phụ trộn lẫn trong thuốc hạ sốt, sau đó anh liền biến thành như bây giờ, dược hiệu là 7 ngày, sau 7 ngày liền sẽ khôi phục nguyên dạng." Cố ý đem ' không có bất luận tác dụng phụ gì ' cùng với '7 ngày ' chữ tăng thêm âm đọc, phát âm cũng càng thêm rõ ràng.
Cậu là nghĩ có thể giúp liền giúp một phen. Về việc Gin có lắng nghe hay không cậu không biết.
Vô luận như thế nào, dựa theo sắc mặt nam hài tới xem, Haibara vẫn là tự cầu nhiều phúc đi!

Nhà dột còn gặp mưa rào, ở thời điểm cậu vì Gin chợt thu nhỏ mà bối rối, có điện thoại đòi mạng của Yukiko gọi tới.
Cậu thật sự không nghĩ bắt máy, nhưng chuông điện thoại không ngừng dồn dập tuần hoàn, am hiểu sâu sắc tính cách Yukiko, cậu nếu thật không nghe máy, mẹ cậu chỉ sợ sẽ trực tiếp giết đến trong nhà cũng không chừng.
Mới vừa tiếp điện thoại, cậu đã bị bom tạc đến vựng vựng hồ hồ.
"Mẹ cùng ba đã đến Nhật Bản!? Không phải đặt vé máy bay vào ngày mai sao, như thế nào đến sớm hơn? Vậy ba mẹ hiện tại ở đâu?" cậu một bên khiếp sợ dò hỏi Yukiko ở đầu bên kia điện thoại, một bên dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn nam hài đang trèo lên sofa.
Sofa trong phòng khách nhà Shinichi không cao lắm, đối với người trưởng thành bình thường có khả năng còn hơi thấp chút, nhưng với ngoại hình chỉ có 5 tuổi của Gin lại có chút khó khăn. Dựa vào đôi tay bò lên trên, lại lật qua thân mới có thể ngồi ổn định.
Shinichi nhìn nam hài thật vất vả ở trên sô pha ngồi thẳng, móc di động ra lại lấy ra nơ con bướm cùng thủ hạ trò chuyện, khóe miệng liền không tự giác mà dương lên, trong mắt tràn đầy ý cười không thể che giấu.
Nam hài hiện tại đang mặc trên người là quần áo cậu mặc lúc biến thành Conan, vẫn luôn cho rằng thân hình nam nhân cao lớn cường tráng khi còn nhỏ cũng là tiểu người khổng lồ, lại không nghĩ rằng bất quá là hình thể tiểu hài tử bình thường. Mặc vào quần áo lúc 7 tuổi Conan, thậm chí có chút rộng, chỉ có thể cuốn lên cổ tay áo lại gấp lên ống quần mới miễn cưỡng vừa người.

"Shin, con còn nghe không? Shin?"
Hồi lâu không có nghe được đáp lại, lải nhải nói một lúc lâu rốt cuộc Yukiko nhận ra con trai nhà mình thất thần.
"Vâng, tại, mẹ cứ nói, con nghe đây!" Thu hồi tầm mắt dừng trên người nam hài, cậu vội nói.
"Nếu con đang nghe, vậy mẹ vừa rồi cùng con nói sự kiện kia con đồng ý sao?" Đối với việc con trai nhà mình trả lời có lệ, Yukiko lại rất quen thuộc, bất quá thân là vợ thám tử kiêm mẹ thám tử, nàng cũng không phải dễ lừa gạt.
"A? Ách...... Đồng ý, đương nhiên đồng ý a." Nghe ra có ngữ khí Yukiko không tốt, Shinichi tuy không rõ ràng phương muốn cậu đồng ý cái gì, bất quá vì an toàn, cậu vẫn là vội vàng cười, hồi đáp.
"Tối nay 8 giờ, con đừng quên dẫn người kia đi cùng."
Ý thức được mình vừa đáp ứng cái gì, Shinichi cười khóe miệng cứng đờ.
"Từ từ, mẹ, mẹ cùng ba hôm nay mới vừa tới Nhật Bản, khẳng định rất mệt, nếu không vẫn là trước nghỉ ngơi, gặp mặt chúng ta có thể chờ thêm hai ngày cũng được." Cậu giống như rất có hiếu tâm kiến nghị.
Yukiko lại nói: "Shin, mẹ đã cùng ba con thương lượng qua, nếu con lần nữa thoái thác chúng ta cùng người kia gặp mặt, như vậy chúng ta cũng cũng chỉ có thể xách hành lí về nhà...... Thường trú!" Mười phần uy hiếp, nhưng là cậu lại rất rõ ràng thời điểm mẹ cậu nói câu này, khẳng định đang cười.
Không dấu vết mà liếc mắt nam hài trên sô pha vẫn đang trò chuyện điện thoại, nghĩ thầm dùng hình dáng hiện tại đi gặp ba mẹ cậu, ít nhất cũng có thể tránh cho hai bên giương cung bạt kiếm tình huống......
"Con đã biết, con cùng hắn sẽ đến đúng giờ."

Treo điện thoại, cậu có chút mỏi mệt ở bên cạnh Gin ngồi xuống, không tự chủ được mà thở ngắn than dài.
Nam hài tóc vàng nhìn chằm chằm Shinichi trong chốc lát, "Tôi đồng ý đi gặp cha mẹ em."
Shinichi vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, chợt lại là vui vẻ, nhìn về phía Gin trong mắt tràn đầy không thể tin. Vừa mới cậu còn do dự nên như thế nào hướng nam nhân mở miệng, lại không nghĩ rằng nam nhân ở chính mình trò chuyện đồng thời, đã đem cuộc trò chuyện của cậu và mẹ nghe được rõ ràng.
Tâm tình sung sướng thả lỏng, không dừng lại ở đó. Cậu mở ra hai tay ôm lấy Gin, nghiêng đầu ở trên đôi má non mềm mang chút trẻ con của đối phương dùng sức hôn một cái.
"Cảm ơn." Dứt lời liền đứng dậy lẹp xẹp lẹp xẹp lên lầu.
"Đại ca?" Di động bên kia Vodka đang ở hội báo tình huống vùng Trung Đông chỉ nghe được một tiếng dị vang cùng với một tiếng tựa hồ hơi thay đổi giọng nam, liền không khỏi nghi hoặc mà gọi một tiếng.
Gin nhìn Shinichi chỉ chớp mắt vào phòng ngủ, hơi hơi điều chỉnh một chút nơ bướm trên tay thay đổi thanh âm nói: "Tiếp tục."
Vodka vì thế không có hỏi nhiều, tiếp tục hội báo.
Không có người phát hiện nam hài đang ngồi ngay ngắn với trên sofa ửng đỏ khuôn mặt, ngay cả nam hài chính mình cũng hậu tri hậu giác mà nâng tay sờ gương mặt hơi hơi nóng lên, vẻ mặt có một chút hoang mang khác thường.
Có lẽ sinh lý tuổi quá nhỏ, Gin gần như không tự chủ cũng không tránh khỏi, phản ứng như đỏ mặt, vốn phổ biến với người bình thường, lại ở Gin từ nhỏ đã bị đưa trại huấn luyện sát thủ là phi thường hiếm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro