Chương 22. Cảnh sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kir che dấu rất hoàn mỹ, nhưng cô ta lại bị một gián điệp mai phục bên trong CIA phản bội"
____________________________________________

Hai vị lão đại ở đây nhìn nhau, Yamamoto đúng lúc ra lệnh vệ sĩ trước không cần nổ súng, đợi xem thử ý của Gin đã.

"Dựa vào cái gì?" Gin ôm Shinichi, tay trái nâng cằm cậu lên, bắt buộc cậu nhìn thẳng vào hai mắt mình.

"Bởi vì......" Shinichi cố gắng nghĩ lý do trốn tránh, Gin sẽ không để ý cái lý do giết người là phạm pháp này, về phần cảnh sát cho dù là cảnh sát địa phương Nhật Bản hay FBI, CIA, đến tận lúc này cậu mới hiểu Gin cũng sẽ không sợ hãi khi thấy bọn họ, ngẫu nhiên nghe Gin nhắc tới người kia trong Tổ chức mà giọng nói tựa hồ mang theo khinh thường, hiện tại xử trí tội đồ phản bội cũng không chút nương tay. Kir đang gặp nguy hiểm một sớm một chiều, cậu phải nói ra lý do nào đó, tất yếu khiến cho Gin không thể cự tuyệt.

"Hử? Không nói được lý do sao? Vậy Kir chỉ có thể ăn viên đạn đó" Môi Gin đóng mở, dòng khí ấm áp quanh quẩn nơi vành tai Shinichi.

"Bởi vì em là người của anh, em cũng có cái quyền này" Trong ánh mắt Shinichi lúc này không có yếu ớt cùng dao động, chỉ có vững vàng cùng bình tĩnh.

Gin tay phải ôm lấy eo Shinichi, ngón tay băng lãnh đưa vào trong áo, dọc theo tuyến eo trượt đến phía sau lưng, cố ý hay vô tình lướt qua điểm mẫn cảm của cậu.

"Em không muốn người khác làm thương tổn cô ấy" Shinichi hơi nâng cằm lên, song đồng trong veo sáng sủa, không chút nào sợ hãi đón nhận ánh mắt Gin.

"Người của tôi, không phải cái gì cũng có thể làm" Trong ánh mắt Gin lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, đạm mạc mà băng lãnh nói, "Thế nhưng cần phải nhớ kỹ, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ người phản bội tôi."

Shinichi giật mình, cả người chấn động. Cậu nghe Gin nói vậy người đầu tiên nghĩ đến không phải chính mình, mà là Haibara trong Tổ chức mang bí danh Sherry, từ khi cậu khôi phục hình dáng Kudo Shinichi, vẫn muốn lấy một viên thuốc giải từ chỗ của Gin đưa cho Haibara, sau sự kiện ở khách sạn Beika cậu biết Gin sẽ không khinh địch mà bỏ qua cậu, thế nên cậu giữ lại điện thoại của Gin chờ thời cơ thích hợp Gin có thể liên lạc, tuy rằng cậu biết sau khi Gin trở về bản thân sẽ gặp phải chuyện gì.

Nhờ cô Jodie là cơ hội tốt, cậu cũng xác thật lợi dụng cơ hội này, vốn tính đợi Gin từ Italia về sẽ tìm thử một lí do nào đó, cho dù không thể lấy được thuốc giải, cũng có thể lấy thuốc độc về cho Haibara nghiên cứu. Nhưng Gin vừa nói như vậy, cậu thật không biết rốt cuộc Gin chỉ là đơn thuần cảnh cáo hay còn nhìn ra cái gì!

"Kurosawa?" Yamamoto ngạc nhiên với việc Kurosawa dung túng thiếu niên, hắn quen biết Kurosawa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đi theo bên cạnh Kurosawa có thể quyết định.

"Đứa bé không thể thấy máu tanh, khiến Yamamoto chê cười rồi" Gin thực ra cũng không để ý Kir chết hay sống, nhóc con cũng không biết thủ đoạn hắn đối phó với kẻ phản bội không phải chỉ có một phương thức giết người này, so với việc giết chết cô ta thì để cô ta sống như vậy sẽ càng thú vị.

"Nếu đã vậy, để tôi kêu người đưa cô ta về khu đất cũ" Yamamoto-san đã đạt được mục đích, hắn mừng rỡ giao lại chuyện khoai lang nóng bỏng tay[1] này cho Kurosawa.

[1] khoai lang nóng bỏng tay: chuyện rất khó để xử lí

Shinichi nghe Gin tạm thả Kir, trong lòng xem như nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, có người gõ vang cửa phòng, người đàn ông trung niên đã chào đón Gin lúc nãy lập tức đi vào, kích động nói: "Lão đại, bên ngoài có cảnh sát đem theo lệnh điều tra muốn xông vào."

Shinichi nhìn về phía Gin, chỉ thấy hắn bình tĩnh ngồi nguyên vị trí, dường như không bị quấy rầy. Yamamoto cùng ngài Vương cũng vững như Thái Sơn, trước cứ uống rượu của mình, bọn vệ sĩ tắt màn hình đi, bản thân mình thì áp sát vào lão đại, xem ra không ít lần trải qua loại trường hợp này, kết quả bên trong căn phòng chỉ còn lại mình cậu bị kích động.

Vạn nhất cảnh sát đi vào là người quen, Shinichi thật không biết nên giải thích như thế nào.

Bởi vì cửa phòng bị mở ra, giọng người ồn ào ở bên ngoài truyền vào, chỉ chốc lát sau liền có cảnh sát xông tới, la lớn: "Cảnh sát! Không được nhúc nhích!"

Yamamoto thấy một loạt cảnh sát xông vào, chỉ huy nhìn qua là một thanh tra Nhật Bản tầm 34, 35 tuổi, liền cười nói: "Hóa ra là thanh tra Yanagihara, rất lâu không gặp, lại đây cùng nhau uống một ly?"

"Ngài Yamamoto mời khách, rượu này không dám không uống!" Thanh tra Yanagihara một tay đút vào trong túi quần cứ như sân riêng của mình tự tại đi vào, trên khuôn mặt cương nghị có hai vết sẹo do dao chém.

Yamamoto kêu phục vụ viên đổi cho Yanagihara một ly rượu vang giá trị xa xỉ, cổ tay thanh tra Yanagihara nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, đặt giữa mũi nhẹ nhàng ngửi, sau đó nhâm nhi một ngụm nhỏ.

Shinichi chú ý đến vị cảnh sát hình như rất am hiểu rượu vang cực phẩm, tư thái có vài phần giống tầng lớp quý tộc.

"Nghe nói đêm nay ngài Yamamoto ở trong này đãi khách, ta mang theo mấy anh em lại đây xem xem, không nghĩ tới một đoàn anh em vào đây để gặp gỡ lại phải điều tra, sân sau của ngài Yamamoto hình như vừa xảy ra án mạng" Ngón tay Yanagihara nâng ly rượu, nhẹ nhàng đặt ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ xuống bàn, ánh mắt rất trầm ổn, bên môi lại là ý cười trêu tức.

"Án mạng? Ở trên địa bàn của tôi, rất lâu chưa từng xảy ra, cần tôi phái người hỗ trợ điều tra không?" Yamamoto hiểu cảnh sát Nhật Bản như mạch máu trong người, kiểu đội điều tra giống như vậy thì hắn có thể trước tiên thu sóng gió, hôm nay hắn gặp là cố ý để cảnh sát lập hồ sơ các nhân viên bên trong, vì phòng ngừa người khác nhìn chằm chằm vào mấy từ khóa thanh tra Yanagihara đến lấy chứng cứ điều tra, quấy rầy nhã hứng của khách nhân. Ai biết tên Yanagihara này vẫn nghĩ mọi cách để tới, còn không biết cái vụ án mạng kia là thật hay giả.

"Chuyện án mạng đều do một tổ phụ trách, ngài Yamamoto có thể tự mình hỏi bọn họ" Thanh tra Yanagihara hơi hơi nghiêng đầu nhìn về cấp dưới ở cạnh cửa.

Một vị cảnh sát lập tức chạy ra ngoài, xa xa dường như còn nghe thấy anh ta kêu thanh tra Megure.

Sẽ không phải là bác Megure chứ? Hai tay Shinichi đặt trên đầu gối mình, thống khổ kêu "ai" một tiếng.

"Khách nhân của ngài Yamamoto nhìn cũng rất quen mắt, xem tuổi tựa hồ mới mười sáu, mười bảy tuổi? Học sinh cấp ba?" Shinichi kêu "ai" khiến Yanagihara chú ý, bả vai hắn run run nở nụ cười, tựa hồ cảm giác trong phòng xuất hiện một học sinh cấp ba rất đáng cười.

"Ngài Yamamoto, đêm nay liền dừng ở đây đi" Gin công khai ôm lấy eo Shinichi đứng dậy, ánh mắt màu xanh đậm dưới bóng của chiếc mũ có vẻ trở nên thâm trầm.

Thanh tra Yanagihara cầm lấy bình rượu vang đỏ trên bàn cùng chiếc cốc đế cao trống không, thong thả đi về phía Gin: "Quý ngài này, chỉ sợ anh không thể rời khỏi nơi này bây giờ."

"Thanh tra Yanagihara, chúng tôi chỉ là bạn bè cũ gặp mặt nhau, đây cũng là phạm pháp?" Yamamoto nhíu mi, cảnh sát Yanagihara hôm nay có điểm khác thường, tuy nói Yanagihara là người chính trực, bắt tội phạm vì nhiệm vụ của mình, nhưng chưa từng có tình huống nhắm vào một người khi không có chứng cứ.

"Án mạng là xảy ra ở trong quán này, mỗi người trong quán bar đều là nghi phạm, tôi chỉ muốn cho vài anh em đến nhờ các vị hỗ trợ hợp tác điều tra mà thôi" Yanagihara đổ một ly rượu vang, ngồi nghiêng trên tay vịn của chiếc ghế Gin vừa ngồi qua, nâng tay lên đem ly đưa tới trước mặt Gin.

"Nếu tôi không muốn hợp tác thì sao?: Gin kéo dài giọng, âm thanh nâng cao một đoạn rồi bỗng nhiên lạnh xuống, giống như cảm giác đang tới đoạn cao trào thì nhạc kịch ngưng bặt, mang theo sự liên tưởng vô hạn.

"Nơi này của ngài Yamamoto không thiếu rượu ngon, chúng ta có thể từ từ ngồi nói chuyện, đàm đạo lại thử xem" Thanh tra Yanagihara nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, đuôi lông mày thoáng nhướn, khuôn mặt nghiêm túc ban đầu hơi thay đổi thay vào đó là dáng vẻ ngả ngớn.

Gin cười lộ ra răng nanh: "Nếu không có gì tốt để nói?"

"Phía trước có án mạng chưa điều tra, ai trong phòng này đều không thể đi" Thanh tra Yanagihara cầm chiếc cốc đế cao trong tay thật lâu nhưng không có ai chú ý đành đưa tới phía trước chỗ Gin ngồi, bình tĩnh nói.

Hai người giằng co đến lúc này thì không còn ai xem mà không rõ nữa, mục tiêu của Yanagihara đêm nay không phải Yamamoto cũng không phải ngài Vương, mà là Gin !

"Cậu có ý với tôi? Rất đáng tiếc, cậu không phải khẩu vị của tôi" Gin đột nhiên khom lưng đến trước mặt thanh tra Yanagihara , một tay đặt ở trên tay vịn ghế dựa, lần nữa khiến góc độ tựa hồ nhốt nửa người hắn vào trong lồng ngực.

"Ánh mắt của anh...... Không thế nào, tôi năm nay 35 tuổi, độc thân chưa lập gia đình, có sự nghiệp, chính trực thiện lương, không ham mê bất lương" Thanh tra Yanagihara văn phong ổn định, nhìn chằm chằm Gin một hồi lâu, sau đó thở dài rất khoa trương nói, "So sánh với tên nhóc này, tôi thiếu cái gì?"

Gin bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với tên Yanagihara này, hắn mới vừa gần gũi quan sát...... Hừ, lại một đám muỗi đi theo phía sau mông mình đuổi mãi cũng không đuổi được.

"Thanh xuân" Gin lui về phía sau một bước, ôm bả vai Shinichi đặt người vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng niết mạnh mặt Shinichi.

Khóe miệng Shinichi co giật một chút, chỉ cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu, chính không khỏi muốn ra tay đánh người, cậu nghiêng đầu sang một bên không nói chuyện.

"Tức giận?" Gin cúi đầu nhẹ nhàng chạm môi Shinichi, xem tất cả người ở đây đều không tồn tại mà biểu diễn một màn ân ái. 

Shinichi cảm giác máu toàn thân đều vọt thẳng lên đầu, cậu đang nghĩ bây giờ nên làm cái gì tiếp, thì tiếng kêu sửng sốt của trung sĩ Takagi truyền vào.

Thanh tra Megure và trung sĩ Takagi xấu hổ đứng ở cửa, bọn họ chỉ nghe nói nơi này có manh mối phá án, như thế nào lại gặp Shinichi cùng "người nhà" kia của cậu?

"Kudo, sao cháu lại ở trong này?" Thanh tra Megure lại lấy mấy lời này làm màn chào hỏi, Kudo có phải xui xẻo hơn cả Mori Kogoro hay không, chẳng lẽ làm thám tử đều sở hữu loại ma lực này sao?

 "Bác Megure, cháu chỉ là đi chơi với bạn thôi ạ" Shinichi hàm hồ giải thích, tiện thể hung hăng trừng mắt với Gin.

Thanh tra Megure cùng trung sĩ Takagi nhìn những người bên trong căn phòng, đồng thời nhíu mày, bọn họ làm nghề này đều đã từng đụng chạm qua vô vàn loại người như bọn rắn độc, như Yamamoto lại là đối tượng chú ý quan trọng của cảnh sát, Shinichi nói bạn bè chắc là bạn trai của cậu, nhưng sao lại tới nơi này cùng chơi với lão đại xã hội đen? Lát sau bọn họ vừa nghĩ đến bạn trai Shinichi là FBI, biểu tình liền bình thường trở lại.

"Cậu chính là vị thám tử trung học nổi tiếng kia sao?" Thanh tra Yanagihara có hứng thú nhìn chăm chú vào Shinichi, nâng tay muốn vỗ một cái thân thiện lên bả vai Shinichi.

Nhưng chưa kịp đợi hắn đụng tới Shinichi, một bàn tay khác yên lặng không tiếng động đã bóp chặt cánh tay hắn, Yanagihara phản ứng nhanh lập tức xoay thân lấy súng, người nọ tốc độ lại càng nhanh hơn đánh rơi khẩu súng ngắn của hắn, vặn cánh tay thanh tra Yanagihara về phía sau, ấn đầu hắn xuống bàn.

Mọi người ở đây vì sự phát sinh cận chiến này trong nháy mắt đều sợ ngây người.

"Người này và tôi chỉ đùa chút thôi" Đương sự là thanh tra Yanagihara so với ai cũng bình tĩnh hơn, một gương mặt già nua đều nhanh bị đè ép thành chiếc bánh mì loại lớn.

"Hừ" Gin thả tên Yanagihara ra, ngồi về chỗ cũ, trên mặt không nóng không lạnh hừ một tiếng.

Viên cảnh sát Yanagihara nhặt súng của mình lên, uốn éo kéo chiếc eo bị thương, nói: "Thanh tra Megure, đã có thám tử trung học ở đây, tôi đi trước, lần sau sẽ gặp lại."

Nói xong, Yanagihara liền đỡ vòng eo của bản thân vặn vẹo đi ra ngoài.

Thanh tra Megure kêu trung sĩ Takagi gọi mấy người cảnh sát tới để lấy khẩu cung của các vị trong phòng, sau đó mời Shinichi đi điều tra vụ án giúp bọn họ, Shinichi thịnh tình không thể từ chối, Gin đành đáp ứng với ánh mắt đầy bất mãn.

Gin thu hết vẻ mặt của cậu vào đáy mắt, lãnh đạm nói: "Buổi tối về sẽ trừng phạt em."

Shinichi thật muốn mặc niệm, thật muốn sờ mông mình ha ha hai tiếng, hôm nay xem như triệt để chọc tức Gin.

Nơi xảy ra án mạng cách phòng của bọn họ một lối đi, ở phạm vi bên trong đại sảnh của hộp đêm, lúc này đường đi đã bị cảnh sát phong tỏa, trừ cảnh sát ra không cho phép người ngoài đi vào.

Shinichi điều tra hiện trường một lần, không phát hiện bất cứ manh mối nào, chỉ có thể xác định đây không phải hiện trường duy nhất xảy ra án mạng, hơn nữa cậu đã loáng thoáng nhận ra cái gì đó.

Shinichi báo cáo với thanh tra Megure những gì mình phát hiện, sau đó lần lượt điều tra án mấy phòng bên cạnh. Khi cậu đi vào phòng 105, thấy cảnh sát Yanagihara đáng lẽ đã rời đi.

"Ồ, quả nhiên là như thế, thân thể người chết lạnh băng, quần áo mặc trên người có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, căn cứ độ cương cứng của tử thi thì thời gian tử vong ít nhất 24 giờ trở lên. Cách thức giết người phức tạp như thế này chỉ có thể là nạn nhân bị hung thủ giết chết rồi bọc lại giấu trong tủ lạnh sau đó vứt xác đến quán bar, nhân viên FBI lấy lí do vì xã hội đen Nhật Bản mà đi vào quán bar để theo dõi hành tung của Gin" Shinichi đút hai tay vào trong túi, dựa lưng cạnh cửa phòng, khóe môi gợi lên một nụ cười tự tin.

Bệnh viện không cho phép để lại thi thể quá 24 giờ, mà tìm một thi thể bị sát hại phù hợp khó lại càng thêm khó, đây không phải cùng nhau hành động một cách tạm thời.

"Cậu rất giống với một đứa nhóc mà tôi biết, hơn nữa cả hai người các cậu đều có quan hệ chặt chẽ với Gin...... Chẳng lẽ Gin thực sự thích gương mặt này?" Thanh tra Yanagihara lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, nâng tay trái lên để chắn gió mặc dù không có, tay phải quẹt lên bật lửa vài cái, thuốc lá gần trước mặt liền được châm lên.

"Anh chỉ muốn nói mỗi cái này?" Tầm mắt Shinichi cụp xuống, tóc mái che phủ vầng trán cậu, vốn cả người toàn thân hắc ám bây giờ lại càng không có ai có thể thấy rõ vẻ mặt của cậu.

"Kir che dấu rất hoàn mỹ, nhưng cô ta lại bị một gián điệp mai phục bên trong CIA phản bội."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro