Chương 35. Lẻn vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần sau còn dám khiến lão tử làm việc này, liền thiến Bourbon"
________________________________________

"Cho tôi một ly Margaret." Vermouth đặt túi xách lên trên bàn, một tay dựa vào quầy bar, âm thanh sang sảng gọi một ly rượu Cocktail.

"Rượu này không hợp với cô đâu, tiểu thư xinh đẹp." Người đàn ông tóc màu nâu đỏ liếc nhìn người phụ nữ kia, Margaret cảm giác nồng đậm, có chứa hương vị hoa quả tươi mát của rượu Tequila, uống vào có vị chua chua ngọt ngọt, chỉ là người phụ nữ có khí chất quá thanh đạm, mắt xanh tóc vàng dáng người cao gầy uống không hợp.

Vermouth ngẩng đầu, mị hoặc cười một thoáng với người đàn ông kia: "Anh đẹp trai, có cái gì muốn giới thiệu không?"

"Một ly Depth Charge thì thế nào?" Người đàn ông tóc nâu đỏ bị người phụ nữ mỹ mạo mê hoặc, sửng sốt một chút mới trả lời.

"So với kéo dài không dứt, anh càng thích một lần cho xong luôn nhỉ?" Vermouth thả mái tóc xuống vai, đầu hơi chếch nghiêng, lộ ra đường cong hoàn mỹ của cổ cùng đôi gò bông cuộn trào mãnh liệt trước ngực.

Depth Charge có thể chỉ là một loại rượu Cocktail, cũng có thể nói là một loại rượu uống của Pháp, hỗn hợp của bia Mạch Nha Efford pha trộn độc đáo với Vodka rồi ủ lạnh trong thời gian dài, độ nặng rất lớn, có thể uống một ly không ngã thì đã đến cảnh giới cao nhất của người uống rượu, uống liền ba cốc đã có thể độc bá một phương.

"Tài văn chương Trung Quốc của cô thật cao siêu." Người đàn ông tóc nâu đỏ sửng sốt nói, người phụ nữ nước ngoài này thoạt nhìn rất tinh thông văn học Trung Quốc.

"Tôi rất ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc." Vermouth nói bằng tiếng Trung một cách đạt chuẩn, còn thuận tiện vỗ mu bàn tay người đàn ông một cách đầy mờ ám. Căn cứ vào điều tra của Bourbon người đàn ông tóc nâu đỏ này là quản lý An Tây của quán bar, một trong những người nắm giữ chìa khóa tầng hầm, hắn là người Hoa quốc tịch Nhật Bản, trước đây từng sống ở Trung Quốc, cho nên đối với văn học Trung Quốc vô cùng tinh thông.

An Tây mời Vermouth: "Không ngại thì chúng ta cùng uống một ly."

"Rất sẵn lòng." Vermouth ái muội lại gần An Tây, đôi môi màu đỏ nhẹ nhàng sát qua má hắn, khiến hắn ta run rẩy một trận.

"Bartender, một ly Depth Charge." An Tây cố gắng trấn định vẫy tay gọi người hầu rượu tới, rót cho Vermouth một ly.

Bourbon bưng rượu ngon lại, cùng Vermouth trao đổi ánh mắt, mới vừa tới gần trong nháy mắt Vermouth đã nhân cơ hội lấy đi chìa khóa trong túi An Tây, Bourbon ngụy trang thành người phục vụ bưng rượu tới bí mật giao cho đối phương.

"Tôi đi toilet một chút." Bourbon vỗ vỗ bả vai người đồng nghiệp, cất chìa khóa đi về phía lối đi của nhân viên.

Văn phòng của quản lý quán bar ở cuối lối đi dành cho nhân viên, trên người gã đàn ông kia có một chìa khóa khác của tầng hầm.

"Cộc, cộc, cộc......"

"Mời vào." Bên trong văn phòng truyền đến một thanh âm khàn khàn, như là xảy ra chuyện gì đó rồi mất giọng.

Bourbon đẩy cửa vào, trong phòng gã đàn ông trung niên ôm người phụ nữ quần áo không tử tể ngồi trên ghế sofa rộng.

"Quản lý, có một vị tiểu thư gây loạn ở đại sảnh." Bourbon cụp đầu xuống, tận lực dùng ngữ khí cung kính nói chuyện.

Gã đàn ông trung niên nhíu mày, bất mãn nói: "Chỉ có chuyện này?"

"Nhưng là...... Vị tiểu thư kia tự xưng là nữ Bá Tước Iselin, giống như có lai lịch rất lớn." Bourbon do dự nói, trên mặt tràn đầy vẻ khó xử.

"Cái gì?" Gã trung niên kia bật dậy, nữ Bá Tước Iselin gần đây là khách quý của ông chủ, thân phận cực kỳ thần bí, ngay cả gã cũng chưa gặp qua, chỉ nghe ông chủ nói gần đây ông ta cùng vị Bá Tước này đang bàn chuyện làm ăn. Nếu thuộc hạ của gã đắc tội người phụ nữ này, gã nhất định không thể sống.

Gã đàn ông trung niên đẩy ả đàn bà kia ra vội vàng đứng dậy, ả ta không cam lòng trừng mắt nhìn Bourbon, cũng theo sát phía sau rời đi.

Bourbon quang minh chính đại đi vào phòng, cạy khóa bàn làm việc ra rồi lấy trộm chìa khóa.

"Phòng bị thật sự là lơi lỏng mà...... " Bourbon nói thầm một tiếng, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím gõ vài con số, sau một tiếng cạch đường dây được kết nối.

"Bourbon." Thanh âm thuần hậu trầm ổn, là giọng của Vodka.

"Chìa khóa đã tới tay, bên kia anh đã tiến hành như thế nào?" Bourbon nghẹn cười hỏi, hắn thật rất ngạc nhiên bộ dáng của Vodka trong nhiệm vụ lần này.

"..... Mọi chuyện đều tốt." Vodka nghẹn khí trả lời, dứt lời liền ngắt điện thoại.

Bourbon nảy ra ý đồ xấu, thế mà dám để gã nhận lời mời làm AV nam cao cấp, lấy mã khóa đồng tử và vân tay từ trên quần áo của quản lý nhân sự.

"Katou Hiroshi? Vẻ mặt tuy không tốt, thế nhưng dáng người không tồi, không biết chỗ đó...... Cởi ra xem." Người đàn ông tóc đen tay tạo thế hoa lan chỉ* cầm một cây bút máy gõ gõ lên tư liệu, hai mắt còn thỉnh thoảng xem xét Vodka.

Cả người Vodka đều nổi da gà, bị tên ẻo lả nhìn chằm chằm quanh thân không thoải mái, thật không biết đại ca vì sao thích đàn ông cho được! 

"Anh chàng đẹp trai, thất thần làm cái gì, mau cởi a!" Người đàn ông tóc đen thấy Vodka đứng đó không nhúc nhích, thẳng tiến lên cởi quần áo của Vodka.

Vodka nhất thời không nhịn được, một chưởng bổ ngất người đàn ông tóc đen.

"Lần sau còn dám khiến lão tử làm việc này, liền thiến Bourbon." Vodka khiêng người đàn ông tóc đen trên vai, nổi giận đùng đùng đá bay cửa gỗ cất bước đi.

Bourbon và Vodka từ đường ngầm đi ra ngoài đụng phải nhau, kỳ quái là bên ngoài tầng hầm ngầm cư nhiên một người cũng không có, căn cứ vào tin tức tình báo Anna chỉ dẫn theo sáu người rời đi, để lại hai thành viên cùng với hai vệ sĩ mà Fujiwara Ichiro cho bọn họ mượn.

Bourbon cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, xác nhận không có người sau đó tra hai thanh chìa khóa vào ổ, dạo quanh qua một vòng, khởi động hệ thống an toàn yêu cầu xem xét đồng tử cùng vân tay, Vodka ném người đàn ông tóc đen cho Bourbon.

Xác nhận đồng tử cùng vân tay hoàn tất, Bourbon tùy tiện ném người đàn ông tóc đen vào tầng hầm ngầm, hai người cầm súng xông vào.

Bên trong tầng hầm đại khái có bảy, tám phòng, Bourbon mơ hồ nghe được bên trong toilet truyền đến tiếng hai gã đàn ông nói chuyện.

"Fuck! Ngứa chết tao, sẽ không lây nhiễm mấy căn bệnh kì quái gì chứ?" Một gã quay lưng lại với bọn họ đang không ngừng gãi cánh tay bị ngứa.

"Nơi này u ám như vậy, lại làm chỗ dùng để chụp hình được....." Một gã khác đang dùng nước rửa sạch tay mình, lòng còn sợ hãi nói.

Bourbon cùng Vodka trao đổi ánh mắt, hai người một súng một viên đạn, bên trong toilet nhất thời máu bắn tung tóe.

Bourbon tiến lên kiểm tra thi thể hai người, từ trên người một gã đàn ông lấy ra một chiếc chìa khóa, hai người rất nhanh tìm được phòng giam Shinichi rồi dùng chìa khóa mở cửa ra.

Lúc này Shinichi đang cân nhắc trèo lên cửa thông gió trốn thoát khỏi nơi này như thế nào, thật vất vả mới dẫn dắt người trông coi rời đi chú ý, đánh mất thời cơ thì không thể có được nữa.

Nhưng mà trong giây lát cửa phòng liền bị người mở ra, người tới là thành viên Tổ chức Áo đen cậu quen biết - Vodka.

"Nhóc con, cậu không sao chứ?" Vodka quét mắt nhìn Shinichi, tay và chân đều hoàn hảo không tổn hao gì, cuối cùng mới buông mối lo lắng xuống.

"Hai người kia là cậu dẫn dắt rời đi?" Bourbon chỉ về phía toilet, tò mò hỏi.

"Lợi dụng một chút tâm lý...... Tôi nói với bọn họ nơi này quá bẩn, tôi bị cái loại bệnh kia." Shinichi cũng là ngẫu nhiên nghĩ ra ý tưởng này, không nghĩ tới thành công thật. Bị giam trong khoảng thời gian này thân thể cậu thực ngứa, hô hấp gấp gáp, đến lúc nghiêm trọng cậu liên tục khạc nhổ, hai người trông coi cậu ở ngoài bất tri bất giác liền tin.

Hai mắt Vodka lóe sáng, hưng phấn nói: "Không hổ là đại tẩu, bản lĩnh của đại ca đều học hết."

"Ran đâu?" Shinichi vẫn đang lo lắng an nguy của Ran, cho nên vừa được cứu liền hỏi thăm Ran an toàn hay không.

"......" Vodka thở dài, ngữ khí hơi ai oán. Tiểu gia hỏa lang tâm cẩu phế này, luôn nhớ thương thanh mai trúc mã của cậu ta, cũng không hỏi xem đại ca thế nào.

"Trước chạy đi, chuyện của Mori Ran lên xe rồi nói." Bourbon ngăn hai người tự thoại lại, đi trước dẫn đường cho cả đám rời khỏi quán bar.

Vermouth đã mở cửa xe Porsche màu đỏ dừng ở cửa ra phía sau của quán bar, chờ ba người lên xe lập tức khởi động xe rời khỏi nơi thị phi này.

Vừa ngồi yên trên xe, Shinichi lại hỏi thăm Ran.

"Đại ca đã báo với cảnh sát đi cứu Mori Ran." Vodka rất không tình nguyện hồi đáp, tiểu quỷ tuyệt không quan tâm đại ca, mà đại ca lại dặn dò gã trả lời kiểu này, thật sự là không hiểu giữa hai người này có khúc mắc gì.

"......" Shinichi không nhìn thấy Gin còn tưởng rằng hắn đi cứu Ran, hóa ra là giao cho cảnh sát xử lý sao? Tuy rằng dạng này tương đối phù hợp phong cách xử sự của Gin, nhưng đáy lòng cậu lại thất vọng từng trận đau đớn.

"Mori Ran thật sự không liên quan gì đến chúng ta, giúp cô ta báo cảnh sát đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ." Vermouth chỉ sợ thiên hạ không loạn nói thêm một câu, cô nói ra khỏi miệng bằng cái giọng mang theo chút ác ý.

"Ran bị đưa đi chỗ nào?" Shinichi nôn nóng hỏi, nếu Gin không muốn giúp đỡ, cậu chỉ có thể tự mình đi cứu Ran.

Bourbon ném một tờ báo lên đùi Shinichi, sau đó biếng nhác duỗi eo.

Shinichi thấy đầu tin tức là chiến thư khiêu khích, trong đầu không khỏi hiện ra một hình ảnh thảm không nỡ nhìn -- Thanh âm của Suzuki Jirokichi vang dội chống nạnh cười nói: "Oa ha ha ha, siêu trộm Kid, hôm nay ta nhất định phải tẩy trừ khuất nhục, ta Suzuki Jirokichi nhất định phải trở lại trang đầu của báo chí."

"Đây là Gin làm?" Lông tơ trên người Shinichi run run, trên trán đầy hắc tuyến.

Đầu đề báo chí viết Suzuki Jirokichi gửi chiến thư cho siêu trộm Kid – Gửi siêu trộm Kid, viên đá xanh đậm ngươi muốn có được đặt bên trong phòng triển lãm ở tòa nhà Beika tầng 25, ngươi thực sự muốn lấy nó thì hãy đến đây, 12 giờ đêm nay Suzuki Jirokichi ta xin được đón tiếp. Cố vấn Suzuki tập đoàn, Suzuki Jirokichi.

"Hiện tại cảnh sát Nhật Bản đang tập hợp ở tòa nhà Beika muốn vây bắt siêu trộm Kid, lực lượng kiểm tra và hai hệ thống thắt chặt thông minh đều được điều động, Sở Cảnh sát điều thêm ba bộ phận cảnh sát khác đến kiểm tra lại ổ khóa, cùng với cảnh cục quốc tế FBI, CIA đang muốn vồ bắt đại ca." Vodka đáp, đại ca sai gã tìm người đăng thư khiêu chiến lên đầu báo, cảnh sát lập tức liên lạc với Suzuki Jirokichi, Suzuki Jirokichi cư nhiên thừa nhận thứ trên đầu báo là kiệt tác của lão, hơn nữa còn phái người bao trọn phòng triển lãm tầng 25 của tòa nhà Beika. Siêu trộm Kid từ hôm đó cũng đã đáp lại, hứa hẹn sẽ trình diện đúng giờ. Anna biết được chuyện của siêu trộm Kid nhưng không hủy bỏ giao dịch, ngược lại cho rằng cảnh sát càng nhiều đối với việc bọn họ làm càng thuận tiện.

Về phần FBI và CIA đại ca xác thật muốn gã liên lạc, nhưng thời gian liên lạc là mười phút đầu cứu tiểu quỷ ra, đại ca muốn gã tìm người lộ ra tin tức lúc 11h30 cho FBI Akai Shuichi, 12 giờ đêm nay đại ca và một nhóm tội phạm khác làm giao dịch ở tầng 26 tòa nhà Beika, hiện tại là 11h45, người của FBI hẳn là đã đến.

"Ran......" Shinichi suy nghĩ sâu xa nhíu mày, cảnh sát tuy rằng hợp lại rất nhiều, thế nhưng có thể cứu Ran an toàn thoát ra hay không cậu cảm thấy vô cùng đáng ngờ.

Bỗng một hồi chuông điện thoại đánh gãy lời cậu, Bourbon nhìn thoáng qua chữ hiện trên điện thoại, liền đưa cho Vermouth.

Vermouth tiếp điện thoại, giả thành một giọng nam nói: "Chị dâu...... Mọi chuyện đều bình thường...... Được, bọn em sẽ xử lý sạch sẽ."

Shinichi suy nghĩ một chút liền biết đây là thủ lĩnh nhóm bắt cóc gọi tới điện thoại, từ vài lời của Vermouth cậu có thể được biết thủ lĩnh nhóm bắt cóc đã hoàn thành giao dịch sau đó muốn thuộc hạ giết chết con tin, bởi vậy có thể thấy được thủ lĩnh nhóm bắt cóc ngay từ đầu đã không lo lắng đến an nguy của con tin...... Ran gặp nguy hiểm!

"Vermouth, chạy nhanh một chút." Shinichi nhìn ngoài cửa sổ cảnh sắc vụt qua nhanh chóng, trái tim thình thịch nhảy không ngừng.

Ran, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!

Tòa nhà Beika đã bị cảnh sát vây quanh tầng tầng, những người quan trọng cần vào tòa nhà đều phải tiến hành kiểm tra ở tầng một, thanh tra Nakamori tự mình giám sát cảnh sát, nhéo má những người đi vào tòa nhà, phòng ngừa siêu trộm Kid trốn trong đó.

Một người đàn ông cao gầy tóc dài màu bạch kim lững thững vào trong, bị cảnh sát ngăn lại ở đường phân cách ngoài.

"Vị này, mời anh hợp tác với cảnh sát chúng tôi." Cậu cảnh sát khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông tóc bạch kim thì run lên, trong mắt người đàn ông này như phóng ra tia X nướng chín anh.

Người đàn ông tóc bạch kim không nói một lời, nhưng một thân khí chất lạnh lẽo làm người khiếp sợ hiển nhiên là cự tuyệt việc hợp tác.

Thanh tra Nakamori nhìn thấy một màn này, chỉ người đàn ông tóc bạch kim hô lớn: "Tên này rất khả nghi, ngươi là siêu trộm Kid!"

"Ế, bạn trai của Shinichi?" Có một âm thanh từ bên cạnh xen vào, Gin nghiêng mắt nhìn lại, khi ở cạnh tiểu quỷ hắn đã gặp qua tên này hai ba lần, hình như là cảnh sát quản lý quanh đây.

"Thanh tra Megure, thanh tra Takagi, hai người quen người này?" Thanh tra Nakamori đi tới vỗ mạnh bả vai trung sĩ Takagi, rất lâu không nhìn thấy hai vị thanh tra này.

"Ừ, cậu ta là điệp vụ FBI, chúng tôi gặp qua vài lần." Thanh tra Megure cũng nhận ra người đàn ông tóc bạch kim, người có dung mạo như vậy rất khó khiến người khác quên đi.

"Ha ha, hóa ra là FBI, sao không nói sớm nha." Thanh tra Nakamori thấy thanh tra Megure khẳng định như vậy, cũng không kêu Gin lấy giấy tờ chứng nhận ra mà đã tin.

"Shinichi đâu? Hay là anh tới đây vì công việc?" Thanh tra Takagi quét một vòng phía sau Gin, không thấy thân ảnh Shinichi, nếu có thám tử học sinh cấp ba ở đây án mạng mà bọn họ nói rất nhanh có thể điều tra rõ.

"Nghe nói nơi này có người chết....." Dáng người Gin cao gầy, bởi vậy rất dễ dàng thấy tư liệu trung sĩ Takagi cầm trong tay, ảnh chụp trên tư liệu vô cùng quen mắt.

"Anh cũng đến điều tra vụ án này ? Nạn nhân danh tính là nữ, thân phận không rõ, pháp y ban đầu giám định nguyên nhân tử vong là nhảy lầu tự sát, thi thể đã chia năm xẻ bảy......" Thanh tra Takagi nói mà cảm giác sau lưng gió lạnh từng trận, linh hồn người chết phảng phất đang nổi lơ lửng phía sau anh, thi thể người chết thật sự là rất thảm thiết.

"Phải không? Rất khả nghi." Gin nói rồi xoay người rời đi, để lại phía sau ba người trừng mắt với nhau, đều cảm khái lại là một người đàn ông kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro