Chương 37. Chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà Shinichi...... Chuyện tới hôm nay con nhất định phải chọn lựa"
_______________________________________

Vodka và Vermouth xuống xe giữa chừng, sau đó Bourbon lái xe đưa Shinichi đến tòa nhà Wing Hing Beika.

Shinichi vẫn đang tự hỏi Vodka và Vermouth giữa chừng rời đi là muốn làm chuyện gì, có liên quan đến Gin hay không, thế nên chờ khi Bourbon lái xe vòng một hồi đến con đường khác thật lâu sau mới thấy kì lạ.

"Này, con đường này hình như không phải?" Shinichi vội vàng hô, từ con đường vòng này đi đến cũng cần ít nhất 10 phút.

"Hả, không phải sao? Xin lỗi, tôi không quen vùng này lắm." Bourbon xin lỗi nói, ngữ khí thành khẩn, tựa hồ thật không quen thuộc mấy con đường này. Trên thực tế Vodka cùng Vermouth đã đi trước một bước là để tiếp ứng với Gin, anh có nhiệm vụ giữ Kudo Shinichi lại.

"Anh có chuyện muốn nói với tôi." Shinichi nhìn Bourbon nghiêng mặt, trong lòng có chút sáng tỏ, tuy rằng không gặp qua thuộc hạ khác của Gin, nhưng cậu biết Gin chỉ thu nhận những kẻ mạnh, bởi vì bản thân Gin rất cường đại mà cũng cực kì tự phụ, cho nên chàng trai trước mắt này tuyệt đối sẽ không phải kẻ đưa đồ ăn đến nơi làm nhiệm vụ cũng không phải kẻ chưa kịp thăm dò nghiên cứu qua địa hình các con đường ở đây.

"Không hổ là cậu nhóc Gin coi trọng." Lông mày Bourbon hơi thoáng nhướn, không khỏi âm thầm có chút thưởng thức.

"Anh không phải thuộc hạ của Gin?" Shinichi nghe ra trong lời nói của Bourbon khi nhắc đến Gin thì khinh thường cùng trào phúng, tuy rõ ràng là tán dương nhưng nói vậy nghe ra không có bất cứ tôn trọng nào.

Trong mắt Bourbon phát ra ý cười: "Tôi cũng giống như Vermouth, lệ thuộc trực tiếp với Ngài ấy, thế nhưng nửa năm trước Ngài ấy giao chúng tôi lại cho Gin...... ừ, vừa lúc trước khi cậu và Gin gặp nhau. Vermouth vẫn luôn được Ngài ấy sủng ái, Ngài ấy đột nhiên quyết định như vậy khiến người trong Tổ chức đều cho rằng Vermouth thất sủng."

Shinichi nhìn về phía Bourbon, hơi có chút chút nghi hoặc cùng sửng sốt nói: "Ngài ấy vì sao ra quyết định này?"

"Mới vừa rồi ra khỏi quán bar, cậu một lòng nhớ thương bạn gái nhỏ thanh mai trúc mã của mình, chắc là chưa nhận thấy xung quanh khác thường đi?" Lời Bourbon vừa nói ra miệng chính là trắng trợn trêu chọc, "Bên ngoài quán bar ít nhất có 8 người đả thủ phân tán ra, bên trong tòa nhà đối diện quán bar có 3 tay súng bắn tỉa, 2 kẻ tình báo, vậy chỉ còn ở bên ngoài...... Lúc nãy tôi cùng Vodka đi cứu cậu, ngoài cửa quán bar không có người trông coi, tám chín phần mười là bị người của Gin giải quyết."

"Gin là thành viên có chức vị cao trong Tổ chức, nhiều thuộc hạ thì có gì kỳ quái?" Shinichi đã mơ hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng không muốn nghĩ đi nghĩ lại, bởi vì điều này sẽ dẫn cậu đến một suy nghĩ khủng bố.

"Tôi có nhìn thấy trong đó nhiều gương mặt quen thuộc, còn có vài thủ hạ đắc lực cấp cao khác trong Tổ chức, hắn điều động các thành viên ở lĩnh vực kinh doanh trong Tổ chức đến cứu viện cậu, cậu cho rằng điều này chỉ thể hiện hắn đối với cậu là rất coi trọng sao?" Bourbon nhẹ bẫng nói một câu, nhưng ở đáy lòng Shinichi lại ném xuống một quả bom nguyên tử.

Gin tuy rằng là thành viên cấp cao trong Tổ chức Áo đen, thế nhưng trên đỉnh đầu hắn còn có người khác, không có khả năng tùy tiện điều động những người cấp cao khác trong Tổ chức, trừ phi hắn có được quyền lực tùy ý điều động, mà trong Tổ chức người có được quyền lực này hẳn là chỉ có Ngài ấy.

"Hừ, FBI Akai Shuichi và cậu đều là người hiểu biết, tôi biết anh ta từng nhờ cậu điều tra danh sách những điệp viên CIA nằm vùng ở chỗ nào. Akai Shuichi rời khỏi Tổ chức đã lâu rồi, hiện tại mới kịp phản ứng......" Bourbon tiếp tục nói, "Trong Tổ chức đang tại tiến hành một cuộc thay đổi quyền lực lặng yên không một tiếng động, phàm là phản kháng, kẻ đối địch Gin đều nhất nhất bị diệt trừ, nhưng bởi vì trong Tổ chức có nguyên tắc bảo mật, giữa thành viên này và thành viên khác đều không hề quen biết nhau, cho dù là thành viên cấp cao với cấp cao cũng không gặp mặt nhau qua, có được điều lệnh, nhiệm vụ đều là đơn độc gửi đi, cho nên rất khó bị người khác nhận ra."

"Thế nên dù là hệ thống thành viên nằm vùng, đều có khả năng trở thành mục tiêu bị loại bỏ do đối địch với Gin." Shinichi tiếp được câu chuyện, Gin nửa năm trước rời khỏi Nhật Bản là vì xử lý chuyện này đi.

Bourbon lãnh tĩnh phân tích nói: "Ngài ấy vô cùng có khả năng đã bị sát hại."

"Gin không phải người như thế." Shinichi theo bản năng biện hộ giúp Gin, tuy rằng nghe khá vô lý, nhưng cậu cảm giác Gin sẽ không vì quyền lực giết BOSS của Tổ chức.

Bourbon nhìn Shinichi cười nhạo nói: "Cậu cho rằng mình có bao nhiêu hiểu biết về Gin?"

" ...... Anh ấy chưa từng che giấu bản thân ở trước mặt tôi." Shinichi trả lời, thanh âm có chút khàn khàn. Hiểu biết của cậu về Gin đúng là không bằng đám người Vodka, nhưng đây là một sự thật không cần bàn cãi.

"Nên nói cậu thiên chân hay là ngu xuẩn đây?" Bourbon 'két' một tiếng dừng xe lại, thương hại nói một câu, nhìn về phía sau cửa sổ xe.

Tòa nhà bị một đám người vây kín chính là đích đến của Shinichi - tòa nhà Wing Hing Beika, bất tri bất giác bọn họ đã tới nơi.

Nhớ đến Ran chưa rõ sống chết, Shinichi thật sự không rảnh bận tâm chuyện của Gin, vội vàng xuống xe chen vào đám người.

Lúc này xe cứu thương vừa lúc tới phía dưới tòa nhà, trung sĩ Takagi đỡ Ran từ trong tòa nhà đi ra, bên cạnh là Suzuki Sonoko.

"Ran!" Shinichi xông lên phía trước, lo lắng hô lớn.

Ran thấy Shinichi, tuy rằng vẫn nhớ những điều Gin nói, nhưng sau khi trải qua giây phút sắp sinh ly tử biệt lại có cảm xúc kích động, giờ thấy Shinichi thì hoàn toàn bạo phát hết tất cả, không nhịn được dựa lên vai Shinichi.

Shinichi thân mình cứng ngắc, một hồi lâu mới do dự ôm lấy Ran, nhưng mà lúc cậu đặt tay lên bả vai Ran, trong lòng lóe qua một tia khác thường, cảm giác có người đang bình tĩnh nhìn cậu.

Shinichi nhìn quanh bốn phía không thấy có ai khiến cậu cảm giác đây là kẻ nguy hiểm, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều rồi, khả năng là tiếp xúc gần gũi với Ran nên có ảo giác.

Shinichi giải thích với bản thân như vậy, lại không biết trên người mình có bản năng tránh hiểm, có lẽ người nghe không thấy mắt nhìn không tới, nhưng trong chớp mắt khi nơi nào đó trên thân thể tiếp thu tín hiệu nguy hiểm từ bóng đêm đánh tới, tất cả mọi thứ xung quanh ngay lập tức yên lặng bất động, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của mình.

Trong lòng lại tiếp nhận được tín hiệu nguy hiểm của một đám người, nhưng vẫn tiếp tục bỏ mặc không để ý tới cảm giác nguy hiểm đó, mà trong bóng đêm lúc mọi người lơ đãng không để ý thứ gì đó bỗng tụ tập lại đây, xé rách cơ thể người, tư thái cuồng nhiệt máu thịt xuất hiện, đến lúc đó muốn cứu cũng đã muộn.

Thanh tra Takagi đứng ở một bên nhìn hình ảnh Shinichi và Ran như keo như sơn, đột nhiên nhớ tới điệp viên FBI kia và đồng đội tới cứu Ran, đã thấy mấy người ẩn ở trong đám người dần đi xa.

Thanh tra Takagi rối lại rối thêm, mối quan hệ ba người này thật phức tạp, nguyên bản cho rằng điệp vụ FBI kia lén lút yêu đương vụng trộm, không nghĩ tới chỉ chớp mắt liền ôm thanh mai trúc mã của Kudo xuất hiện, nghe nói Ran bị người bắt cóc nên hắn đến cứu, điệp viên FBI kia không gặp mặt Kudo mà lén lút rời đi, mà Kudo cùng Ran lúc này lại giống tiểu tình nhân ở cùng nhau ôm ôm ấp ấp...... Thế giới tình cảm của học sinh cấp ba thật phức tạp, anh và thanh tra Sato tựa hồ rất ngây thơ?

"Xem ra vị điệp vụ FBI kia không tính để cho Kudo biết mình đã đến đây, mình không nên xen vào việc của người khác." Trung sĩ Takagi nhỏ giọng nói thầm một câu, không bàn chuyện khác nữa, trên tầng còn một đống thi thể của kẻ bắt cóc chờ anh xử lý.

Shinichi đưa Ran đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Ran không bị thương ngoài da, chỉ là tinh thần gặp qua chút chuyện kích thích, nằm viện hai ngày làm chút trị liệu tâm lý là được.

Suzuki Sonoko rất thân thiết nói bản thân đi giải quyết thủ tục nằm viện giúp Ran, để lại không gian cho Shinichi và Ran.

Không khí bên trong phòng sau khi Suzuki Sonoko rời đi tựa hồ trở nên cực kỳ mỏng manh, hai người Shinichi và Ran đều cảm giác hô hấp không thông thuận, thập phần nôn nóng bất an.

Shinichi không biết nên giải thích chuyện bắt cóc lần này cho Ran như thế nào, hết thảy đều là từ người cậu mà ra, là cậu liên lụy Ran.

Ran nhìn dáng vẻ Shinichi do dự, làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của thanh mai trúc mã, cho nên cô mở miệng nói trước: "Shinichi, chúng ta từ nhỏ đã ở cạnh nhau, cậu cho tớ rất nhiều, nhiều đến nỗi tớ từng đã cho rằng chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau...... Nhưng sự thật chúng ta đều là những con người đơn độc, chúng ta có cuộc sống của bản thân mình, có con đường của chính mình, tớ không thể ngăn cản cậu đi tìm hạnh phúc của mình...... Cuộc đời của tớ dài đằng đẵng, nhưng tớ sẽ vẫn nhớ rõ cậu, Shinichi."

"Ran, tớ......" Shinichi không biết nên nói gì, Ran so với bất kỳ ai đều dễ thấu hiểu cho người khác như vậy, cậu còn chưa mở miệng giải thích Ran cũng đã khoan thứ cho tội lỗi của cậu, trong lòng cậu càng trở nên áy náy.

"Chỉ là Shinichi...... Tớ, tớ thật sự không thể chấp nhận cậu cùng người đàn ông kia ở cạnh nhau, tha lỗi cho tớ, tớ không thể chúc phúc cho hai người được." Ran cúi đầu xuống, che giấu sợ hãi trên mặt của mình, chỉ vừa nghĩ đến cảnh tượng kia cả người cô không tự chủ được mà run rẩy, người đàn ông ngập trong máu tươi vẫn trấn định tựa như Ác Ma bước ra từ Địa Ngục.

"Gin hắn...... đối với tớ rất tốt." Shinichi chỉ có thể dùng lý do thoái thác này trả lời Ran, Gin thật sự đối với cậu rất tốt, chẳng sợ bại lộ thực lực cũng muốn bảo đảm an toàn của cậu không một kẽ hở, thế nhưng hắn đối với người khác thập phần tàn khốc, cho dù là người thân của cậu như Ran, Gin cũng thấy chết mà không cứu.

Ran nghe Shinichi mang theo tình cảm thầm kín mà nói, cảm xúc càng trở nên không thể khống chế nói: "Hắn là hung thủ giết người, Shinichi."

"Ran, sao cậu biết?" Shinichi nhạy cảm bắt được chủ đề trong lời nói của Ran, cậu không nhớ rõ bản thân từng nói qua công việc của Gin với Ran, mà Gin hẳn là cũng không đồng ý để mình tiết lộ với Ran.

"Trên người nam nhân kia có mùi máu tanh, không nên xem nhẹ khứu giác của phái nữ." Ran nhớ tới người đàn ông kia đã uy hiếp mình, không thể tiết lộ cho bất luận kẻ nào bản thân gặp qua hắn ở hiện trường phạm án, bất luận kẻ nào hẳn là cũng bao gồm Shinichi.

"Ran, khẳng định là, câu bị ảo giác." Shinichi nghe vậy, khó khăn giải thích vì Gin, nếu để Gin biết Ran nhận ra được thân phận thật sự của hắn, Ran liền gặp nguy hiểm.

Ran sửng sốt, lời người đàn ông kia nói một lần nữa không ngừng vang vọng bên tai...... Bởi vì em ấy yêu tôi...... Bởi vì em ấy yêu tôi......

Trong trí nhớ của cô Shinichi là người chính trực, dũng cảm, một thiếu niên vì tìm ra chân tướng mà không ngần ngại nguy hiểm, mà hiện tại ở trước mặt cô lại là một thiếu niên xa lạ vì tội phạm mà che giấu bảo vệ, thật không thể tin được, cậu ấy có lẽ đã không còn là Shinichi của cô nữa.

"Shinichi, vô luận hắn là ai, vĩnh viễn đừng vì tình yêu mà đánh mất bản thân." Ran gửi lời chúc phúc cuối cùng, Shinichi của cô đã đi xa, cô cũng nên thực sự buông tay rồi.

Shinichi rời khỏi phòng bệnh của Ran, trên mặt cậu rõ ràng uể oải, thua thiệt cậu đưa lại cho Ran một đời này cũng không trả hết.

Sau khi Shinichi rời đi, Ran nỗ lực khôi phục lại vẻ tươi cười trên mặt sau sự suy sụp, cho dù thế nào cũng phải thuyết phục bản thân, trong lòng cô vẫn có một góc mưa to gió lớn đổ xuống, cho dù đã nói muốn buông tay Shinichi, trong lòng vẫn không tự chủ được vướng bận. Hóa ra Shinichi bất tri bất giác đã tồn tại giống như không khí, giống như hô hấp vậy khó có thể dứt bỏ.

Đứng ở ngoài phòng bệnh Kisaki Eri kéo Mori Kogoro mặt đầy khó chịu đi vào, Suzuki Sonoko cũng mặt đầy tức giận trừng Shinichi, hiển nhiên là nghe được cuộc nói chuyện bên trong phòng bệnh.

Kudo Yusaku và Kudo Yukiko đứng ở chỗ xa hơn một chút, Kudo Yukiko lo lắng nhìn Shinichi, muốn nói lại thôi.

"Đi theo bố." Kudo Yusaku nghiêm túc nói, lập tức xoay người đi vào một căn phòng của bác sĩ.

Shinichi hơi dừng một lát, rất nhanh kịp phản ứng đi theo, phía sau là Kudo Yukiko với ánh mắt ưu sầu.

"Shinichi, chuyện tình cảm của con bố vốn không nên nhúng tay vào." Kudo Yusaku lấy một khẩu súng lục từ trong lồng ngực ra, ném tới trước mặt Shinichi, "Nhưng mà Shinichi...... Chuyện tới hôm nay con nhất định phải chọn lựa."

"Bố, bố ơi....." Yết hầu Shinichi lăn lộn, giống như bị thứ gì đó đâm vào đầy đau đớn. Khẩu súng lục Kudo Yusaku lấy ra chính là thứ Gin tùy tiện ném cho cậu vào hôm sinh nhật, từ đó về sau cậu liền giấu khẩu súng Gin yêu thích vào ngăn kéo.

"Shinichi, làm người rất phức tạp, cuộc sống của chúng ta trong xã hội này, không thể nào chỉ lo đến tồn tại và tình yêu. Quan trọng nhất con còn phải tuân theo nguyên tắc và quy củ, phải thực hiện nghĩa vụ và gánh vác trách nhiệm, không thể bước vào khu vực cấm, không thể bỏ rơi người thân và bạn bè." Kudo Yusaku hướng dẫn từng bước nói, "Con thích Gin, đây cũng không phải chuyện của một mình con, mà là hai gia đình kết hợp, là vòng tròn hòa hợp quan hệ giữa hai người, càng là hai thế giới cùng bao quát tồn tại, con thật sự chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi sao?"

"Bố ơi, con......" Shinichi bị buộc hỏi không thể đáp lời, cậu căn bản không muốn trực tiếp đối mặt với những vấn đề này, khi ở cạnh Gin đều là được ngày nào hay ngày đó, chỉ chờ đến khi chuyện ngày hôm đó xảy ra, cậu mới chuẩn bị rụt về bên trong thân xác suy xét một ít vấn đề.

"Shinichi, hiện tại đã có một cô gái lương thiện bởi vì mối quan hệ của hai người các con mà nằm trong bệnh viện, lần này may mắn Ran không có chuyện gì, nhưng nếu có lần sau thì sao? Con cùng với Tử thần ở chung một chỗ, còn muốn khẩn cầu thần thánh bảo vệ người bên cạnh con?" Kudo Yusaku chỉ vào phòng bệnh Ran cách một bức tường, khi ông nghe được tin Ran vì Shinichi mà nhập viện, thật cố gắng để không cho con trai mình một cái tát.

Năm đó bố nó còn chưa gây tai họa gì cho con gái nhà người ta, con trai nhà mình thì ngược lại không chịu thua kém!

"Bố, con sẽ suy xét rõ ràng." Shinichi trịnh trọng hứa hẹn nói, bố cậu nói không sai, cậu nhất định phải cẩn thận suy xét quan hệ của mình và Gin.

Kudo Yusaku hài lòng vỗ bả vai Shinichi, giao trả súng lục cho Shinichi.

Hai bố con dắt tay nhau đi ra ngoài, bên ngoài Yukiko và tiến sĩ Agasa không biết đã đến từ lúc nào đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Tiến sĩ Agasa, bác quay lại rồi à?" Shinichi vui mừng nói, tiến sĩ Agasa đã rời đi vài tháng.

"Nghe nói Ai trở lại, nên bác muốn về xem con bé thế nào, còn chưa nói được mấy câu, đã nghe tin Ran gặp chuyện không may, Ai cũng vội vàng bận rộn nói muốn đi tìm một người bạn cũ." Tiến sĩ Agasa lau mồ hôi trên đầu, tiếc nuối nói.

"Bạn cũ?" Shinichi hồi tưởng lại quan hệ với người khác của Haibara, Haibara quen biết cũng không nhiều người lắm, có thể xưng là bạn cũ...... Đáng chết, Haibara sẽ không phải là đi tìm Gin chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro