TakaGin - Mộng Huyền*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ gốc là 梦弦, tác giả dùng từ 弦 (huyền) nghĩa bóng chỉ quan hệ vợ chồng.

Tác giả: therollingcomet

Link: https://archiveofourown.org/works/55983898

Summary:

Hồ điệp do hắn buông tay trong nháy mắt đó liền bay đi mất.

Takasugi Shinsuke × Sakata Gintoki.

Bạch Dạ Xoa không có ý yêu đương, anh mang theo đau xót của thanh xuân.

.

.

Hai người bọn họ đều mờ ám mà lén lút gặp nhau, thậm chí là không có hẹn nhưng vẫn vô tình gặp mặt, Sakata Gintoki cùng hắn luôn luôn ăn ý như vậy.

Takasugi Shinsuke bình tĩnh tiến đến, trên người hắn là mùi máu tươi nồng nặc, thẳng tắp hướng anh đánh tới.

Mặt trăng treo cao bên mái nhà ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa ra trên nền trời chiếu thẳng vào mắt Takasugi Shinsuke, hắn bị chói nhíu mày một cái. Takasugi đi về phía trước, đi đến chổ của Gintoki, thân thể anh bị cái bóng của hắn triệt để bao lại, thế là hết thảy anh đều bị hắn ngầm hạ gục.

Phòng ngục giăng đầy mạng nhện giống như cả hai đang đối mắt nhìn nhau, không buông tha lẫn nhau.

Tay phải của Gintoki bị thương và vết thương còn chưa kết vảy, anh đau nhức run rẩy một chút, Takasugi lại đem Gintoki đè xuống càng chặt hơn, bờ môi gần sát vành tai của anh, giống như hắn muốn tại nơi này than thở bên trong tai Gintoki âm thanh vãn hồi về điều gì đó.

"Gintoki, đã thật lâu chúng ta chưa ân ái."

Gintoki kỳ thật đã lâu không gặp hắn nhưng cơ hồ muốn cười thành tiếng, khóe mắt anh bởi vì phản ứng sinh lý chảy ra một chút nước mắt, trông vừa chật vật lại đờ đẫn, tất cả đều được phơi bày ra trước ánh trăng.

Takasugi quỳ gối trước người Gintoki nâng cằm anh lên, hắn dời tay ra phía sau lưng Gintoki, không có một chút báo trước hung hăng bóp lấy vết thương của anh. Tay kia trượt từ cằm xuống che ở hầu kết, nơi đó tương tự cũng có một vết sẹo nhàn nhạt nứt nẻ như thấy cả da thịt bên trong.

Takasugi lẳng lặng cảm nhận máu của Gintoki chảy ra, sờ soạng cắn môi anh, đem những đau đớn rên rỉ của Gintoki phong ấn hết ở đôi môi, răng của hai người đập vào nhau. Sakata Gintoki biết, mình chưa từng có biện pháp cự tuyệt hắn.

Trận đấu này bởi vì mồ hôi mà trần trụi trong đau đớn, Gintoki ánh mắt rõ ràng một chút. Anh trong bóng tối cố gắng mở mắt tìm đối phương và xác định khoảng cách của cả hai, mí mắt mở to chống đỡ, con ngươi trong mắt Gintoki muốn khô lại và cạn thành một viên ngọc trai. Nhưng mắt anh bị cực hình giày vò đến xảy ra vấn đề, từ đầu đến cuối được thuần hóa thành màu đen, sắc đỏ thiêu đốt ở nơi sâu nhất biến mất, đã không còn sót lại một chút ánh lửa.

Ngay lúc này Gintoki không nhìn thấy Takasugi cũng không nhìn thấy mình, mấy tháng mất ngủ lưu lại bên trong tai một đám hỗn loạn kêu vù vù. Còn có Takasugi đang hôn anh, thắp lên sự bức bách bên trong. Gintoki rùng mình đánh hắn mấy cái, nhịn không được đưa tay đến gần nguồn nhiệt, anh đột nhiên muốn thiếp đi một chút.

Hắn cùng anh ở đây nhưng khoảng cách quá xa, lồng ngực không dựa vào cùng một chỗ. Hô hấp còn rất gấp gáp, Gintoki thở phì phò thì thào, lại gần chút, ngươi là đồ hèn nhát sao Takasugi, ngươi đang sợ cái gì?

Takasugi không nói gì, hắn từ khi bắt đầu liền không nói chuyện, chỉ giống như thú hoang cắn xé Gintoki đến tràn đầy vết máu trên bộ lông trắng bệch.
Anh còn nói, ngươi cũng đến nơi này, đây gọi là cái gì? tình cũ không rủ cũng đến sao?

Hai người không tiếp tục nói chuyện, chỉ có trầm mặc cùng tiếng hô hấp, không gian càng lớn cảm giác càng hẹp, giống như đang trốn tránh một trận chân thành thẳng thắn. Gintoki cách hắn một khoảng, anh lại đi tìm kiếm hình dáng Takasugi.

Ngón tay lướt qua tóc mai, sờ đến mắt trái đóng chặt của hắn, Gintoki dừng một chút, gương mặt kia lạnh buốt tay và cứ như vậy trùm hơi lạnh giá lên ánh mắt, biến Taksugi thành một người an tĩnh.

Takasugi rất chậm rãi bắt lấy tay anh nói gì đó, một câu rất ngắn, thanh âm lại dần dần mơ hồ trôi xuống dưới.

Gintoki nghe không rõ, anh đang suy nghĩ, lúc này giữa bọn họ lại còn có cái gì có thể nói đây chứ?

Gintoki xác định vào phương hướng của mình nhìn ngang Takasugi, Takasugi lại lấy tay che lên con mắt mở to của anh. Cảm giác được sự quen thuộc của lớp da dưới lòng bàn tay, anh giật mình có cảm giác như đang nằm mộng, lồng ngực một trận run rẩy.

Góc áo bị xốc lên, anh không kịp mở miệng, mà thân thể thoáng chốc triệt để bị áp vào cùng một chỗ. Anh ý thức được, Takasugi ban đầu muốn nói chính là --
"Đừng nhìn ta."

Takasugi có lần đối mặt Gintoki đã nói: Nếu có ngày chúng ta rời xa nhau, đều không cần quay đầu lại.

Anh lúc ấy chỉ sợ là có sự tình phát sinh, từ một nơi bí mật gần đó ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, sau đó níu lại góc áo của Takasugi kéo xuống, cùng hắn trán dán trán hô hấp.

Gintoki nghĩ, Takasugi rất ít khi giảng những lời này, hắn nói như vậy đơn giản là để anh trên chiến trường xông về phía trước, lấy chí khí quân sĩ, cũng không thấy là hiểu rõ đại nghĩa. Mọi việc như thế xảy ra rất nhiều, nói nửa đùa nửa thật thành mập mờ ám chỉ. Thời điểm chiến tranh căn bản chỉ dựa vào ánh mắt là sẽ quyết định ban đêm muốn hay không muốn ân ái.

Lúc đó mịt mờ không rõ thời gian, chiến tranh diễn ra rất lâu rất lâu rồi đại thắng về sau hoặc thảm bại về sau, tất cả sự vật đều đã mất đi bóng dáng, càng có chút tiếc nuối cùng bất an, tuyệt đối không thể để lâu trong lòng.

Những sự tình kia, những thời khắc kia đều không kịp nói nhiều liền đã mất đi cơ hội. Chỉ còn bọn họ, hai người bị buộc chặt chỉ cần mỗi lần quay đầu hướng đối phương nhìn một chút liền ướt đẫm, từ đầu tới chân. Như bông tuyết đón gió hòa tan thành nước, yếu ớt, bình ổn. Họ cùng rời xa thế giới, sau đó lại trở về. Dịch thể cùng máu tươi tại giường ở giữa chảy xuôi, phảng phất bọn họ cũng đã trở thành tuyết giữa mùa đông.

Lần thứ nhất ân ái là tại trong lều vải. Gintoki ngồi dưới đất quấn băng vải, trò chuyện về tình hình chiến đấu ở hậu phương, nói trận này không dễ chịu. Takasugi tiện tay đẩy băng gạc qua, tựa như đang ở nơi hẻo lánh không nói bất cứ lời nào, ánh mắt trú ngụ bên ngoài lều hướng lên mặt trăng. Giống như hắn muốn kết nối cùng mặt trăng, bên ngoài bày ra dáng vẻ chỉnh tề như sương trên lá, bên trong thì lại muốn kiến tạo lại thế giới.

Ban đêm nhiều gió, nơi phương xa cỏ dại không khí đặc quánh bao trùm toàn bộ màn đêm, Takasugi hít một hơi thật sâu. Ánh trăng chuyển qua vết thương trên người Gintoki, lại chuyển qua trên mặt hắn, ánh mắt hắn cũng dời theo. Hắn vẫn là không nói chuyện, chỉ là chậm rãi tới gần anh, con mắt gợn sóng nhìn thẳng đối phương, một mực trầm mặc nhắm thẳng đến bờ môi nhau.

Răng sói sắc nhọn dưới ánh trăng, thân thể như pháo hoa đang cháy. Bọn họ đã mất đi cố kỵ cùng sợ hãi, thân thể dán với nhau cùng một chỗ. Bởi vì tình ý mà mãnh liệt sôi trào, sôi trào đến gần như là một tình yêu độc hại, càng đốt càng nóng rực, thở dốc liên tục, sau đó bị dập tắt.

Thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại sáng lạng, vẫn chăm chú ôm đối phương, tại nơi hẻo lánh này mà vuốt ve an ủi nhau. Trải qua thăng trầm, hạ thân lại một tấc một tấc bị áp chế phát đau, lại như đá mà mài mòn sức lực chiến đấu lẫn nhau. Ánh mắt trầm mặc, đêm nay hắn đã dùng tính khí ngay tại đáy biển giải mã một trận pháp bí mật của người tình.

Takasugi cuối cùng cũng tìm được cổ của Gintoki liền nắm lấy, lại xích gần một chút cắn khóe miệng của anh, lông mi hắn cọ qua gương mặt của Gintoki. Gintoki mở mắt ra, trông thấy mặt mình phản chiếu trong đáy mắt Takasugi, anh mỉm cười mê man.

"Cứ như vậy đi."

Gintoki đẩy hắn một chút, Takasugi thuận lực của anh buông tay ra, lùi ra sau dựa vào tường ngồi ở trong ánh trăng. Giống như đột nhiên không có trận mây mưa lấp đầy khoái cảm thân thể vừa rồi, trên mặt chỉ còn mỗi biểu hiện rất lãnh đạm, không có chút gợn sóng. Hắn xa xa liếc xéo lấy Gintoki, trầm mặc trong chốc lát mới dần dần tỉnh lại, trong cổ họng lại phát ra một tiếng thở dài.

"Ta cũng không cảm thấy sẽ có lần sau."

Gintoki lạnh nhạt, giống như là đã sớm nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

"Ai biết được."

Hắn rủ mắt xuống cong khóe miệng lên một chút, "Không thể nói chính xác, chúng ta không phải rõ nhất sao."

Takasugi kêu lên một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên người, xốc lều vải lên, tóc vẫn là một mớ ẩm ướt. Cả người Gintoki đã bắt đầu đau nhức, hắn quay đầu nhìn anh co ro trên mặt đất một chút, bờ môi khép mở, sau đó vô tình mở miệng.

"Đi thôi, trời đã sắp sáng rồi."

Gintoki còn đang híp mắt ngủ gật. Gió thổi qua tóc mai của Takasugi rồi sau đó lại thổi qua anh nằm ngay đối diện, đầy người đều là mùi của Takasugi. Nghe được tiếng lều vải bị khép lại, anh theo tiếng mà trông, gió cũng đã biến mất.

Quần áo đã không thể dùng lại, anh cũng không che chắn, gãi đầu đi ra ngoài. Trời đã hửng sáng, ánh nắng như thế xa xăm đứt gãy liên tục, lại vẫn là nhìn theo chổ cao hơn để đi lên. Lờ mờ còn có ánh trăng đang le lói trên đường chân trời, chẳng biết lúc nào sẽ điêu tàn.

Gintoki ngẩng đầu đi tìm Takasugi, người kia chỉ lưu lại cho anh bóng lưng, ngồi gập một chân tựa lấy thân cây trên đồi. Gintoki cho là hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thế là đến gần muốn cùng hắn ngồi chung, đi đến đối diện mới phát hiện hắn là đang nhìn vào nơi mặt trăng xa xăm.

Thời gian quả là có lòng thương xót, bọn họ ở đây vượt qua yêu đương nồng nhiệt dối trá, mặt trăng cùng gió đêm nhẹ nhàng xua tan quãng đường của cả hai. Không còn cách nào khác* rốt cục cũng có thể dựa vào trực giác cùng đau đớn đến để tự ôm bản thân một chút, có cảm giác không còn cô độc, tựa như một đóa hoa tại một đám hoa song sinh nở rộ.

Chiến tranh, giới tính, sinh mệnh cùng nước mắt, cả hình dạng và cấu tạo. Tất cả chìm vào trong màn đêm, đưa đẩy dây dưa lẫn nhau, chân chính tạo thành giấc mộng.

Tại vùng bỏ hoang, rạng sáng sương mù mông lung trượt qua chân của hai người họ, tiếng gió thổi qua mang theo tổn thương đen tối đống kết thành vảy đến bốc mùi. Vết nước một mực uốn lượn đến mắt cá chân, Takasugi đưa tay đuổi theo, vuốt ve da thịt phía dưới, lực đạo nhẹ nhàng. Gintoki nằm trên giường nhìn hắn, lồng ngực trần trụi trong bóng đêm một cao một thấp, mí mắt vẫn còn ửng đỏ, giống người bán hoa và khách qua đường.

Gintoki nhớ rõ bình minh lúc đó, Takasugi nhìn rất chăm chú, có sự ấm áp lại yên tĩnh, như giấc mộng tự do vỡ tan giống bọt biển.

Khi đó bọn họ bao nhiêu tuổi, trong mắt chỉ có chiến tranh cùng thầy mà vượt qua chiến trường, trên thân không còn mấy phân tri giác. Lúc đi mặc áo haori trắng noãn, lúc về đã bị máu nhuộm đỏ nặng nề.

Bóng mặt trời lướt qua, trở về như hai hạt bụi, như phù du trôi nổi, nhiều chuyến đi đến nơi hẻo lánh, sinh mệnh cũng theo đó giao phó cho đất trời. Cũng thường xuyên cãi nhau, vừa thấy mặt liền rùm beng, nắm cổ áo nhau phun trào mấy lời khó nghe, nhưng rất ít khi chân chính rút kiếm. Có chút việc nhỏ, kỳ thật vốn không nên nhớ rõ lắm, cũng rất khó lưu lại trong lòng, nhưng vẫn là nhớ kỹ, khiến cho thâm tâm bọn họ mềm mại.

Qua biết bao nhiêu mùa xuân, nếm đủ mọi vị chua chát nhưng trong lòng luôn luôn yên tĩnh, lại giống như có thứ gì lượn lờ lặng lẽ phá kén chậm rãi đẩy ra, thổi lên một chút mảnh vụn cùng với nhiều thứ khác. Có mùi hương quen thuộc, còn có băng vải đeo ngang trán tránh mồ hôi, ống tay áo cũng theo bước đi hất lên phiêu dật trong gió nhìn như hai cánh buồm trắng.

Takasugi cùng Gintoki ngồi ở dốc nhỏ phía trên, bên cạnh còn có Sakamoto Tatsuma cùng Katsura kotarou. Bọn họ hiếm khi không cãi nhau, đều an tĩnh đối mặt với mặt trời mà ngắm nhìn, phảng phất muốn đem tất cả thanh âm rực rỡ của ánh nắng lưu lại. Mọi loại cảm xúc buồn vui cứ như vậy tràn đầy, cho nên kết cục có như thế nào đi chăng nữa cũng khó mà kết luận.

Chiến tranh cũng đang rơi vào trạng thái ngủ say rồi đột ngột có sự phồn hoa xen vào, bị hỏa lực đánh xuống hơn phân nửa, mùa xuân lại như cũ có thể mang đến hồ điệp.

Một con chim muốn mổ đứt cánh hồ điệp nhào ra dưới ánh sáng, một cánh lại một cánh, phảng phất lại ngậm lấy cành cây, cứ như vậy đậu trên bờ vai của Takasugi.

Takasugi shinsuke lưng vẫn là thẳng tắp cúi thấp đầu, tóc che một bên mặt, cổ áo bên trên lộ ra khiến cho Gintoki lúc này chỉ thấy hắn yên lặng nhưng trên đầu đầy mây đen. Đêm qua lưu lại dấu hôn trên cổ, bị ánh nắng chiếu vào ửng đỏ lên. Rất không đúng lúc nhưng có cảm giác như hơi nóng từ xương cụt một mực tràn lan lên gương mặt, đó là một loại cảm xúc kỳ dị, giống một con chim bay về phía đại địa bị thương nhưng vẫn lặp đi lặp lại, nhịn không được lao tới bày tỏ nỗi niềm xúc động.

Sakata Gintoki nhìn hắn nhếch khóe miệng, đem con hồ điệp kia lấy xuống nắm cánh của nó, dùng đầu ngón tay tường tận xem xét. Dường như là đã trải qua nhiều phong ba nên đôi cánh gần như trong suốt, thiếu máu, phía trên có một hàng hoa văn dài rất nhìn rất giống hoa Cát Cánh, cũng rất giống Takasugi.

Đột nhiên gió bắt đầu thổi mạnh, cánh hoa (?) xuất hiện ở vùng bỏ hoang mênh mông phía trên. Sakamoto oa một tiếng sau đó đứng lên, chậm rãi đi tới. Katsura cũng chống đất đứng dậy, mái tóc buộc gọn được gió chậm rãi nâng lên sau đó lại rũ xuống.

Bọn họ xuyên qua tiếng gió nhìn về hướng ánh nắng xa xôi rộng mở, nhìn vầng sáng ấy cùng hành tẩu trong sương mù, chiến trường phế tích khắp nơi trên mặt đất toàn mùi hôi của tử thi.

Nơi đây vạn vật đều nhờ mùa xuân mà tái sinh mềm mại không có góc cạnh, còn mang theo những khả năng vô hạn, những thứ cấm kỵ mà trong xanh tươi tốt sinh trưởng. Vạn vật chúng sinh phảng phất đều chậm rãi học được cách sống.

Gintoki cùng Takasugi ngồi đó, nhu thuận để gió nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của bọn họ. Gintoki trong lòng chớp mắt một cái liền đột nhiên thấy cảm động nhưng lại nắm lấy không được cảm xúc đó, chỉ là trong chốc lát nhưng lại dồn tích dày đặc trong lòng, không thể nói ra.

Anh suy nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn là đem hồ điệp thả lại trên vai Takasugi, buông đôi cánh của nó ra, lòng bàn tay in lấy hình dạng cánh bướm, vẫn có chút do dự.

Tiếng gió thổi qua chậm rãi, Gintoki nghe thấy bình minh như đang khóc làm anh cảm thấy vốn dĩ mùa xuân tái sinh vạn vật đều là một phương thức không rõ ràng của tạo hóa ban tặng, đúng là trần gian như mộng.

Thật lâu sau đó anh triệt để mở lòng bàn tay ra, la một tiếng, tiếng nói có chút nhỏ, nói Takasugi trên người ngươi có hồ điệp.

Takasugi nghi hoặc liếc anh một cái, Gintoki nghiêng đầu cười cười cũng không nói thêm gì, chỉ là khóe mắt rỉ ra chất lỏng tinh tế làm ướt mi mắt anh. Hồ điệp trong nháy mắt đó liền bay đi mất.

Trên chiến trường nhìn thấy Yoshida Shouyo mấy tháng trước bị nhốt bên trong lồng giam, bọn họ dường như cảm giác được gì đó đều nắm lấy đối phương, nhìn giống như quả phụ phát bệnh do thiếu ân ái.

Bàn tay Takasugi bị thương, vết máu thô ráp quẹt lên người Gintoki làm vết thương lại chảy máu. Gintoki co ro thân thể nằm xuống, ngửa đầu liếm lòng bàn tay đầy máu của Takasugi, dùng đôi môi ấm áp nhẹ nhàng ngậm lấy, để lưỡi mình chạm vào từng đường vân trong lòng bàn tay hắn. Hô hấp bên trong cũng tan biến theo vết tích của màn đêm.

Takasugi vào tới tận cùng bên trong Gintoki, hắn cũng cúi người xuống ôm lấy anh, mồ hôi tinh mịn run rẩy dính cùng một chỗ với nhau không chịu tách rời. Bên miệng tràn ra tiếng rên rỉ, dần dần xuyên vào bên trong ánh trăng, ăn ý giống như sinh đôi.

Ánh trăng trôi qua bên song cửa sổ, ánh sáng tản ra soi rọi điểm mượt mà trên mặt, chỉ có con mắt là sáng ngời, nhẹ lay động lấy như hai con người đang khổ sở yêu thương lẫn nhau. Thôn Tùng Hạ Shouyo nói qua con mắt của ngươi là vẫn là Thôn Tùng Hạ.

Takasugi nghe Gintoki dùng thanh âm run run gọi hắn, bưng lấy gương mặt của anh lên hôn lấy mí mắt, cũng nhỏ giọng trả lời lại anh, vậy ngươi là Thần Sa Đỏ**. Thần sa đỏ, Gintoki không nói gì, thở gấp gáp hô hấp nói chuyện theo Takasugi vừa ra vào cơ thể anh.

Gintoki ôm lấy vai của Takasugi sờ soạng trên người hắn, ôm chặt hắn, đi theo hắn, phác hoạ hắn, vì hắn mà thắp sáng ánh ban mai trong mắt. Ánh trăng đứng yên ở một điểm không hiểu sao mà đỏ rực, rực rỡ như đốm lửa đang cháy.

Hai luồng hơi thở mỏng manh len lỏi trên vách tường như đang siết lấy hai người ở đây, lại như không bị gián đoạn mà rất mạnh mẽ như muốn thoát ra, giống như là kiệt lực muốn chạy trốn khỏi thứ gì đó. Chung quanh là một mảng tối đen, vừa cũ kỹ vừa sâu thẳm, không một tiếng động, nhưng như thế cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ hối tiếc vì một cái ôm.

Đã tới bình minh, từng tia nắng nhỏ không nhuốm bụi trần chậm chạp chiếu vào trên người bọn họ, Gintoki nghĩ. Trời đã nhanh sáng rồi, của sổ đong đầy ánh nắng, hết thảy đều khoan khoái vui sướng.

Mười bảy tuổi, Takasugi chúng ta mới mười bảy tuổi. Anh bấm đầu ngón tay tính, nghĩ đến những người khác mười bảy tuổi là niên kỷ, suy nghĩ lung tung một hồi lâu liền lơ đãng cười.

Takasugi nghe được cảm thấy cũng không có gì, liếc mắt nói mười bảy tuổi thế nào. Mười bảy tuổi thế nào? Mười bảy tuổi thế nào? Có người mười bảy tuổi liền *** sao?

Lời nói nghe đến một nửa Gintoki liền túng quẫn đem mặt nhìn sang hướng khác, trên mặt đỏ ửng. Muốn nói mười bảy tuổi ân ái nhiều người đi, mười bảy tuổi đánh trận giết người cũng không nhiều; Mười bảy tuổi còn có vài món đồ đủ nâng trong tay, sao có thể lường trước được về sau vạn nhất liền ném đi cái gì.

Nhìn thấy Takasugi còn đang dùng ánh mắt của tình nhân nhìn anh, anh trong phút chốc liền bị xúc động. Ai, mười bảy tuổi, hẳn là mười bảy tuổi liền không thể nằm mơ? Suy tư đến đây anh lại ôm lấy cánh tay của Takasugi, choàng ra sau lưng của hắn siết áo thành một mỏm đá tròn lởm chởm, rồi sau một hồi lâu liền buông lỏng ra, lòng bàn tay in hằn một loạt vết đỏ.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến nếu có một ngày Takasugi không tìm được anh, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, những dấu vết của nhật nguyệt có phải là cũng sẽ biến mất?

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, bốn phía trên dưới vang lên tiếng chim hót lảnh lót như huyền ca uốn lượn.

Mặt trăng héo mòn mà chết, đầy đất là tro tàn của bóng đêm.
Sự điên cuồng của bọn họ cho tới bây giờ đều cùng mặt trăng đồng dạng sinh trưởng và chết đi.

Nếu có ngày chúng ta rời xa nhau, đều không cần quay đầu lại. Gintoki vẫn nhớ Takasugi đối mặt với anh nói ra câu này. Kỳ thật không cần phải nói, anh cũng không phải là người sẽ quay đầu, Takasugi cũng sẽ như vậy, hai người bọn họ không cần nhiều lời.

Cho nên khi anh cầm thanh kiếm đối mặt Yoshida Shouyo, nghe được sau lưng Takasugi gào thét gọi tên anh, thấy được sự cuồng loạn lúc ấy, anh cũng không quay đầu lại.

Bọn họ vượt qua nhiều năm như vậy, đem vết tích tuổi thơ - thiếu niên - thanh niên của mình và đối phương đặt giữa răng môi, nằm trong tâm nằm trong lời nói. Không chỉ mùa xuân, còn có bốn mùa vang trời rực rỡ chói mắt, bọn họ vẫn như cũ cùng một chỗ. Có thể dứt áo ra đi không lưu luyến, thậm chí còn không có cả lời tạm biệt.

Mỗi người đi một ngả có ý tứ là không phải ngươi chạy đông chạy tây, mà là còn chưa chuẩn bị làm bất kỳ thứ gì liền đã đem vết tích của đối phương xóa lau sạch sẽ, phảng phất chỉ là một câu chuyện bình thường, chỉ là một lần buông tay.

Hồi ức dần dà bình ổn lại, hiện tại ánh trăng đã chảy dài trên mái nhà ngoài cửa sổ, sớm đã không giống ngày xưa. Bên trong ngục mảnh vụn bay tán loạn theo thân thể trập trùng bồng bềnh, bị hơi thở dốc làm cho rơi xuống, lại có thêm mấy cái hôn trùng điệp rơi vào lồng ngực cùng cần cổ.

Gặp lại nhau, tình yêu nảy nở tung tóe dưới thân, Gintoki nhẹ nhàng run lên, chỉ cảm thấy Takasugi hôn làm cổ anh hô hấp nặng nề. Mặt mũi của hắn trong tầm mắt anh vẫn mơ hồ, từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ. Gintoki liền từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú, từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối. Đây hết thảy cũng giống như chưa kể xong chuyện cũ, nhưng lại không thể kể thêm được nữa.

Luôn luôn né tránh ánh mắt của đối phương, mùi hương của nhau, thanh âm, dáng hình, nhiệt độ cơ thể. Cũng giống như dòng máu chảy qua trái tim vẫn đập đều, nhịp nhàng, rung động, nhịp đập dày đặc khắc ở trong thân thể và kéo dài vui thích.

Giống như bọn họ không phải cùng đối phương ân ái, chỉ là trong trí nhớ có cùng một đêm nóng bỏng, từ cái bóng, tay chân trói chặt cho đến tự nguyện trầm luân.

Ngón tay Gintoki căng thẳng, chụp lấy vai Takasugi đang ở bên trên. Ngón tay Takasugi cũng để yên trên cổ của anh, lòng bàn tay bởi vì huyết dịch hối hả chảy xuôi mà cuộn lại, kéo căng khớp xương tái nhợt, chỉ muốn nhờ vào đó để che đậy ký ức cùng cảm xúc. Giờ phút này lại đột nhiên dao động, một ngày nào đó muốn giữ tay trên chuôi đao, cùng nhau chấm dứt.

Ta sẽ không mang ngươi ra ngoài.

Môi Takasugi tại vị trí xương quai xanh của Gintoki dùng thanh âm buồn bực nói với anh, tiếng nói không rõ ràng mà hạ xuống khuôn ngực anh, Gintoki mơ hồ ngửi được trên người hắn mùi vị quen thuộc.

Hắn vòng lấy tay của đối phương, nhẹ nhàng phục vụ an ủi, hết hôn bàn tay lại hôn gương mặt anh, mỗi lần đều như muốn hôn lấy quá khứ.

Ta cũng không cần ngươi dẫn ta ra ngoài Takasugi, nói xong cũng không quay đầu lại.

Thời điểm Takasugi giúp hắn sửa lại góc áo thì trời đã sắp sáng. Hắn vẫn như cũ không nói lời nào.

Gintoki cuối cùng có thể thấy rõ ràng mặt của hắn. Ánh mắt của hắn đảo lên đảo xuống, ý đồ như muốn tìm ra một chút quá khứ.

Anh không rên một tiếng, nhìn tới nhìn lui, Takasugi cũng nhìn chăm chú vào anh thật lâu, hầu kết bỗng nhúc nhích qua một cái, trận tình ái hoang đường này lại kết thúc bằng một tiếng thở dài bé nhỏ.

Takasugi rời đi, hắn rời đi ngay thời điểm Gintoki đang nói, lần này chúng ta đều không cần quay đầu lại nữa.

Gintoki khi đó đã mệt mỏi thiếp đi. Trong mộng vẫn lặp đi lặp lại những chuyện về quá khứ lẫn tương lai. Anh cảm thấy giống như đang đi trên sóng, đi ở dưới ánh trăng.

Bất quá là chuyện này thật khó để quên.

End.

.

* ở đây có một câu là "thúc thủ vô sách" có thể hiểu là không còn cách nào khác, bó tay.

** Thần sa đỏ: Thần sa hay chu sa có tên khoa học là Cinnabaris chứa thành phần chủ yếu là thủy ngân Sulfur (HgS). Loại cây này có cùng nguồn gốc là loại khoáng chất màu đỏ hoặc nâu hồng, hình dạng đa dạng như hình sợi, bột hoặc hình mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro