Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng tin giữa bọn họ tựa như tơ nhện, có thể cứng cỏi, cũng có thể mong manh không chịu nổi một đòn tấn công, còn tùy xem gặp được chính là tốt đẹp vẫn là bão táp.
Đó là đánh giá của Michiko đối với tình cảm giữa Shinichi và Gin.
*
Sắp đến khai giảng, như cũ là học sinh năm ba Shinichi tỏ vẻ cực kỳ thẹn khi một năm sắp tới cậu vẫn phải đối với người khác giới thiệu chính mình là 'thám tử trung học '
Shinichi cảm thấy chính mình có lẽ cần cùng nam nhân nào đó nói chuyện về vấn đề hoạt động ngoại khóa trong một năm sắp tới của cậu.
Đương nhiên, vấn đề quan trọng là nam nhân kia đến xuất hiện trước mặt cậu hơn nữa phải cho cậu cơ hội ' miệng ' nói chuyện......
Gần đây nam nhân tựa hồ rất bận, ngồi trên sô pha tùy ý chọn kênh Shinichi âm thầm cân nhắc một chút, là năm ngày vẫn là sáu ngày chưa thấy qua bóng dáng nam nhân kia?
Hình như có nghe nam nhân nói qua muốn đem trọng tâm tổ chức liên tục chiến đấu ở các chiến trường vùng Trung Đông, cũng không biết là thật hay giả.
Nếu là thật, đối với tổ chức cũng coi như là một lựa chọn không tồi. Vùng Trung Đông sao, tùy tiện lấy bản đồ chỉ cái địa phương đều có khả năng là khu vực chiến loạn. Ở nơi làm mua bán súng ống đạn dược so ở Nhật Bản hay nước Mỹ an toàn hơn nhiều, ít nhất sẽ không có FBI như Akai gấp gáp nhìn chằm chằm.
Nghĩ đến đây, Shinichi không khỏi chép chép miệng, cảm thấy chính mình hẳn dừng suy nghĩ này lại, rốt cuộc thân là một người công dân tốt, tuân thủ pháp luật, vô duyên vô cớ ở nhà nghĩ những việc này.
Dọn sạch suy nghĩ kỳ quái trong đầu, Shinichi quay đầu nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tỏa khắp,thời tiết thật đẹp. Chẳng qua hai ngày trước tuyề vừa rơi, trước mắt tuyết đọng hai bên đường phố vừa mới dọn xong, bên ngoài không khí hẳn còn thực ướt lãnh.
Shinichi không có ý định đi ra ngoài.
Một lát sau, cậu sờ sờ bụng, phảng phất có chút đói bụng, liền đứng dậy lê dép lê tiến phòng bếp.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, cậu đang ngồi ở phòng bếp chờ lò vi ba hâm nóng cơm cà ri, trong miệng nhai điểm tâm trái cây vài ngày trước Ran đưa lại đây, quá ngọt, ngọt đến tận yết hầu cậu.
Shinichi một tay cắm ở túi quần, lười biếng không nhanh không chậm đi qua nghe điện thoại, tiện đường không quên cầm nửa ly nước trà lạnh trên bàn uống một ngụm, bớt ngọt.
Trong điện thoại, Hattori giả vờ trấn định lại ẩn ẩn lộ ra giọng điệu gấp gáp làm Shinichi không khỏi dựng thẳng sống lưng, mày nhíu lại.
"Gin?" Shinichi mày càng nhíu chặt, "Tên kia vài ngày rồi tớ vẫn chưa gặp, như thế nào? Hắn cụ thể đang làm gì tớ không rõ ràng lắm."
"Kudo, cậu có còn là Shinichi Kudo mà tớ biết không?" trong điện thoại, giọng Hattori trầm thấp xuống, nhưng tùy theo cảm giác áp bách mang đến lại chỉ tăng không giảm.
Nghe vậy, tay Shinichi cầm ống nghe siết chặt, khớp xương rõ ràng lộ rõ dưới da.
"Akai trong quá trình chấp hành nhiệm vụ mất tích, đã ba ngày rồi." Hattori nói đến chỗ này, dừng lại, lại nói, "Lần này hắn chấp hành nhiệm vụ là phá huỷ điểm giao dịch súng ống đạn dược của tổ chức ở New York."
Kế tiếp là liên tục gần một phút đồng hồ trầm mặc.
Vô luận là Shinichi đầu bên này điện thoại hay Hattori bên kia đều trầm mặc.

Có người nói, trầm mặc là vì tự hỏi.
Có người nói, trầm mặc chỉ là một loại biểu đạt của không lời gì để nói.
Nhưng mà, dù là loại nào cũng đều không thể hình dung chính xác hai gã thiếu niên đang trầm mặc giờ phút này......
"Xin lỗi, không có việc gì."
"Tớ biết rồi, có tin tức gì của hắn tớ sẽ kịp thời báo cho cậu."
Đồng thời vang lên hai âm thanh âm, mang theo đồng dạng thỏa hiệp, chẳng qua một cái là đơn thuần bất đắc dĩ, mà một cái khác phức tạp hơn nhiều.
Treo điện thoại, Shinichi thâm nhíu mày đứng tại chỗ hồi lâu, vì ngược sáng, hơn phân nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm trên mặt cậu lúc này.
' đinh '
Trong phòng bếp,âm thanh lò vi ba tận chức tận trách nhắc nhở, thanh thúy rơi vào màng tai.
Thân hình cứng còng, lúc này Shinichi mới hơi động, giơ tay đào đào lỗ tai.

Cậu ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt tựa hồ chưa bao giờ thay đổi, như cũ như trước khi tiếp điện thoại chán đến chết, có lẽ còn mang theo một chút buồn ngủ.
Quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, Shinichi bước chân lại không có hướng tới phòng bếp phương hướng mà đi.
Mở cửa, độ ấm bên ngoài quả nhiên như cậu đoán trước, ướt lãnh dị thường.
Bởi vì ngại phiền toái, không có lên lầu lấy áo khoác, lúc này Shinichi chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà.
Cậu đứng ở cạnh cửa, ló đầu ra khắp nơi nhìn xung quanh.
"Hẳn là ở gần đây mới đúng......" Ôm chặt cánh tay run, Shinichi trong miệng lẩm bẩm một câu.
Tìm tòi một vòng vẫn không tìm được mục tiêu muốn tìm, Shinichi không khỏi rụt rụt cổ lạnh buốt.
Lúc này, vừa lúc một trận gió lạnh thổi đến, không khí ướt lãnh thẳng xông vào xoang mũi, vào tận phổi.
Đột nhiên, Shinichi phát hiện hô hấp của cậu từ trầm hoãn trở nên dồn dập, rõ ràng hít thở không khí lạnh băng, cậu lại chỉ cảm thấy vương buồn. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, xương ngực ẩn ẩn đau, thật giống như nơi đó có cái gì muốn vỡ ra.
Shinichi giơ tay xoa xoa ngực, dùng sức đè đè, theo sau cũng chạy ra khỏi nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm thấy, tiếp theo càng vẫn là đổi chương đi, viết nhiều một chút lại phát, nếu không như vậy thật xin lỗi các ngươi.
Cái kia thông cáo giống như bị cử báo ( bởi vì phía trước rõ ràng tựa hồ xét duyệt thông qua )...... Sau đó khóa, sau đó ta chỉ có thể xóa đại bộ phận nội dung.
Mặt khác, nghĩ đến một cái ngạnh, chính là GIN bị hôi nguyên cùng Shinichi hố, lầm ăn xong mỗ thu nhỏ lại thuốc viên. ( thời gian tiết điểm đại khái đang trách trộm kia thiên về sau, chính là GIN vì Shinichi đi giết mỗ tổ chức đầu đầu bị thương trở về bên kia, bị thương, mới có cơ hội uống thuốc sao ~ )
Về đơn ra phiên ngoại bổn, kia cũng đến chờ phiên ngoại viết xong. Nhưng mà ta nhớ rõ các ngươi nói vĩnh viễn không nghĩ kết thúc...... Như vậy thật sự hảo sao _(:зゝ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro