Chương 32: Tình địch của Gin (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ hôm nay là có kế hoạch lớn chí lớn, nghĩ viết đến Gin lên sân khấu.
Kết quả sinh lý kỳ trước tiên tới...... Ác mộng ngao......
Trong chốc lát ăn cơm chiều liền ngủ, hôm nay liền như vậy, ngượng ngùng _(:зゝ∠)_

Hôm sau, Shinichi vừa bước vào phòng học năm hai ban B của trung học Teitan đã bị mấy bạn học cùng lớp vây quanh.
"Ngài thám tử ngày hôm qua cậu lại làm nổi bật !"
"Ngày hôm vụ đánh bomnghe nói liên lụy rất nhiều danh nhân, có phải hay không thật sự, Kudo?"
"Quá trình suy luận như thế nào? Tớ muốn nghe quá trình."
......
Shinichi chỉ có thể lôi kéo khóe miệng cười gượng, hoàn toàn bị sự nhiệt tình của đám bạn học đánh bại, tâm nói: Quả nhiên ba năm một thế hệ!
Nguyên lai vụ đánh bom ngày hôm qua tóm tắt nội dung vụ án với liên lụy thâm hậu lại ảnh hưởng rộng khắp, thế nên bước lên đầu đề báo chí hôm nay.
Bạn học từng người tan đi, Shinichi cầm lấy tờ báo bọn họ hảo tâm để lại cho cậu nhìn xem, khóe miệng run rẩy đến lợi hại hơn.
Vụ án lần này do thanh tra Megure phụ trách, trong phỏng vấn đối với Shinichi khen ngợi có thể nói là tận hết sức lực. Mà làm Shinichi không nghĩ tới chính là, một người phụ trách khác của đội phòng chống bạo lực trong vụ án này cũng trong phỏng vấn đồng dạng khen cậu khen đến không hề giữ lại.
Kết quả là, tiêu đề to như vậy, đối Shinichi Kudo cậu khen ngợi thần kỳ trinh thám miêu tả thế nhưng liền chiếm một phần ba độ dài. Cũng khó trách đám bạn học sẽ đối cậu biểu hiện cuồng nhiệt như vậy......

May mà, người thiếu niên cuồng nhiệt tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cuồng nhiệt rút đi, bọn họ vẫn như cũ chỉ là bạn học cùng lớp bình thường, nếu không Shinichi thực sự có chút ăn không tiêu.
Một ngày sinh hoạt vườn trường bình đạm như nhau thường lui tới. Hoàng hôn, tiếng chuông tan học vang vọng vườn trường, bọn học sinh giống như ong vỡ tổ chạy ra cổng trường.
Shinichi thuận đường quẹo vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, mua một phần tiện lợi chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Xách theo phần tiện lợi, bởi vì hoàng hôn, Shinichi đi được không nhanh không chậm, tựa hồ là thất thần suy nghĩ gì. Cũng bởi vì như thế, cậu cũng không có phát hiện ở phía sau, có một chiếc xe màu xám bạc đã theo đuôi cậu một đoạn đường.
Tới ngã tư gần khu dân cư nhà Kudo, một tiếng thắng xe chói tai chợt vang, Shinichi phản xạ giương mắt nhìn lại, cũng chỉ thấy một chiếc màu xám bạc che ở phía trước giao lộ, chặn đường đi của cậu.
Shinichi cũng không quá để ý, liền chuẩn bị vòng qua xe tiếp tục đi về nhà. Lại vào lúc này, cửa xe ô tô đột nhiên bị đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn đi xuống. Không đợi Shinichi làm ra phản ứng, hai người đàn ông kia đã đi nhanh tiến lên, ra tay mau lẹ một phen chế trụ bả vai Shinichi bả.
Shinichi ý muốn giãy giụa, thân thủ của cậu dựa vào mấy năm nay chăm chỉ rèn luyện, cũng đã không tồi. Đáng tiếc đối phương hai người, chẳng những ở số lượng cùng hình thể chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa hai người kia thân thủ rõ ràng đều là người biết võ, chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, Shinichi lại làm sao là đối thủ của hai người này?

Bị mạnh mẽ kéo lên xe, Shinichi còn nghĩ thử dùng đồng hồ trên cổ tay cũng chỉ giác phía bên phải cổ bỗng dưng một trận đau đớn.

Hô hấp chợt nặng, trước mắt hết thảy đều như một tầng sương mù âm u, bên tai ù ù rung động.
Một khắc trước khi ngã xuống, Shinichi lao lực mà giãn ra ngón tay, sau đó lại vô lực mà nắm chặt thành quyền, như là muốn bắt lấy cái gì.
Lại chung quy......
' phịch ' một tiếng, ngã xuống đệm ghế da cứng rắn không có động tĩnh. Enzo mắt lạnh liếc nhìn thiếu niên trên giường lớn ý thức không rõ lại vẫn giãy giụa như thú non hấp hối.
Nơi này là chỗ ở của hắn ở Nhật do Klein chuẩn bị. Biết hắn chú ý phong tình, Klein cố ý chọn một nơi khá phong cách.
Đừng nhìn nơi này vẻ ngoài phổ phổ thông thông, tựa hồ còn có chút cổ xưa, bên trong tất cả dụng cụ, phương tiện đều là mới nhất tốt nhất. Trước khi hắn đến, Klein đã cẩn thận bài tra quá, nên giữ, nên bỏ đi đều đã xử lý sạch sẽ. Mà sau khi Enzo vào ở, Klein lại điều phái thủ hạ gần trăm tinh anh đến vùng này thay phiên tuần tra phòng giữ, e sợ cho nhất thời vô ý anh trai hắn lại bị kẻ nào đó tiểu nhân ra tay ám hại.
Bởi vậy, nơi này nhìn như nhà cũ cổ xưa phụ cận phòng giữ có thể nói là nghiêm ngặt, chỉ sợ chính là ruồi bọ bay qua mang theo một chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ trước tiên bị hơn trăm người tinh anh phòng giữ phát hiện.
Klein tính tình vốn không trầm tĩnh , hắn hoàn toàn thưởng thức không tới hai từ này. Cho nên, hắn ngày thường cực ngẫu nhiên mới có thể tới chỗ anh hắn ngồi ngồi.
Hôm nay hắn đột nhiên gọi điện thoại nói muốn lại đây, Fabio tiếp điện thoại còn thực sự kinh ngạc một chút.
Sau đó, liền có một màn trước mắt Enzo.
Dựa theo cách nói của Klein, đây là "quà tiễn biệt" mà đứa em trai của hắn gửi tặng.
Enzo lại không phải dễ lừa như vậy, "Sao lại thế này?" Bình bình đạm đạm ngữ khí nghe không ra hỉ nộ, Klein lại bị khí thế ẩn ẩn làm cho lạnh sống lưng rùng mình.
Hắn gãi gãi mái tóc của mình nói: "Em đây không phải tốt bụng nghĩ giúp anh một phen sao?"
Enzo lược nhướng mày, "Em xác định đây là ở giúp anh?"
Thanh niên hơi trừng hai mắt, đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi. Không phải em nói anh, anh này hiệu suất cũng quá thấp. Em vốn là không nghĩ ra tay, nhưng quá hai ngày nữa không phải anh phải về Italy sao."
"Muốn em nói nếu tên nhóc thám tử đó đối với anh cũng có thiện cảm, anh nên mau chóng đem người bắt đến bên người mới đúng, em xem anh cả ngày bưng một bộ dạng hào hoa phong nhã, thật sự khiến mắt bị thương anh biết không?" Thanh niên một bên oán giận một bên trong miệng còn tấm tắc, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể đem bất mãn trong lòng sở hữu tất cả biểu đạt.
"Cậu ấy đối anh có hảo cảm? Kết luận này em là từ đâu ra tới?" Enzo ôm cánh tay hoàn ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm thanh niên ngồi trên sô pha vẫn chẳng thể nghiêm túc.
Klein bị đôi mắt màu xám của anh hắn nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng mới nói: "Hai người lúc trước không phải còn cùng ăn cơm, em nghe nói lúc ăn cơm còn...... Trò chuyện với nhau thật vui?"
"A." Enzo cười châm chọc, màu xám hai tròng mắt chuyển ám, bên trong tối nghĩa một mảnh, "Trò chuyện với nhau thật vui sao? Nhưng thật ra không sai, chúng ta ngày đó xác thật còn tính vui vẻ. Chỉ tiếc cậu ấy căn bản cái gì cũng đều không hiểu, gần như một tờ giấy trắng."
Cuối cùng, "Ta nghĩ Gin chính là một nét bút rực rỡ nhất trên tờ giấy trắng này."
Klein như lọt vào trong sương mù, ninh mi kỳ quái hỏi: "Có ý tứ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro