Chương 34: (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức cố gắng thanh tỉnh, tứ chi cũng dần dần khôi phục cảm giác. Sau một phen nỗ lực giãy giụa, Shinichi rốt cuộc mở mắt.
Ánh đèn sáng chói lọt vào trong tầm mắt khiến đồng tử cậu mất tự nhiên mà co rút lại, Shinichi khó chịu nheo mắt, định giơ tay che lại, lại phát hiện thân thể vô lực căn bản không chịu khống chế của đại não.
Cậu...... Làm sao vậy? Đây là nơi nào?
Bị ảnh hưởng bởi thuốc mê khiến tư duy của cậu cũng liền trở nên trì trệ, đầu óc cơ hồ trống rỗng.
Qua một hồi lâu, Shinichi mới thích ứng ánh đèn trên đỉnh đầu, nhưng thân thể lại như cũ bủn rủn vô lực, chỉ duy nhất tròng mắt có thể chuyển động linh hoạt nhìn quanh mọi nơi.
Phòng ở hoàn toàn xa lạ, bài trí xa lạ ...... Cái này làm cho Shinichi không thể không liên tưởng đến nam nhân cổ quái nào đó đưa cậu theo bên người.
-- Nhưng hiển nhiên lúc này đây nhất định không phải việc làm của nam nhân kia.
Đại não đình trệ hỗn độn vừa quan sát căn phòng cũng từ từ khôi phục.
Nhớ tới phía trước chính mình bị bắt cóc, những chi tiết trước đó lần lượt thuyết minh, tình cảnh hiện tại của cậu cùng nam nhân kia không hề liên hệ.
Nhận ra điều này làm Shinichi trong lòng mạc danh sinh ra một chút nhụt chí, sâu kín khẽ thở dài một tiếng.
May mà danh hiệu thám tử Trung học hàng đầu miền Đông cũng không phải hư danh, thu liễm tâm trí mơ hồ không hề miên man suy nghĩ, Shinichi thực mau liền lên tinh thần.
Vô luận như thế nào cậu trước nên chính mình năng động lên, sau đó còn phải nghĩ cách mau chóng biết rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình.
Căn phòng này hoàn toàn mang phong cách cùng bố cục kiểu Nhật, nhưng mới dĩ vãng bị nam nhân kia tùy thân mang theo có kinh nghiệm, chỉ dựa vào điểm này cũng không thể hoàn toàn khẳng định trước mắt cậu nhất định còn ở Nhật Bản .
Quan sát căn phòng, đồng thời Shinichi không ngừng hoạt động ngón tay, cảm nhận được thân thể cảm giác vô lực một chút một chút biến mất, tri giác đâu vào đấy chậm rãi khôi phục.
Không bao lâu, Shinichi cố sức mà nâng lên cánh tay trái. Nhìn đến chiếc đồng hồ bình yên đeo trên cổ tay Shinichi may mắn mà nghĩ: Còn may không phải mỗi tên bắt cóc đều giống nam nhân kia đối cậu hiểu biết sâu vô cùng, cẩn thận cẩn thận.
Khó khăn lắm đến 7 giờ, cách buổi chiều tan học đã qua đi ba giờ.
Ba giờ không lâu lắm, Shinichi có thể kết luận chính mình trước mắt hẳn là còn ở Nhật Bản.
Shinichi miễn cưỡng dùng đôi tay chống nệm ngồi dậy, di chứng thuốc mê làm cậu một trận đầu váng mắt hoa, nửa người trên giống như dây leo trong gió không nơi nương tựa, chung quanh đánh lung lay vài lần mới ngồi ổn định.
Thở hổn hển, trên trán bất tri bất giác đã hiện lên một tầng mồ hôi.
Shinichi trong lòng kinh ngạc, đối phương đến tột cùng cho cậu dùng thuốc gì, dược tính thế nhưng mãnh liệt, kéo dài như thế.
Đang lúc Shinichi thật vất vả ngồi vào mép giường, lau mồ hôi kinh nghi bất định, cửa giấy mỏng thình lình bị kéo ra.
"Cậu tỉnh." Đối phương biểu tình nhàn nhạt mà đánh giá Shinichi nói.
Shinichi ấn đường vừa nhíu, "Ngài Morton?" Ngữ khí mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần bừng tỉnh.
Đúng rồi, gần nhất tiếp xúc quá, có thể là phần tử nguy hiểm cũng chỉ có một người mà thôi.
Enzo một chân bước vào phòng, chậm rãi đi đến mép giường, rũ mắt từ trên xuống nhìn sắc mặt thiếu niên trắng bệch, "Thực xin lỗi dùng phương thức này đem cậu mời đến nơi này làm khách." Câu xin lỗi này lại nghe không ra mảy may xin lỗi.
"Làm khách?" Shinichi nhướng mày, không chỗ nào sợ hãi mà giương mắt cùng nam nhân đối diện, xanh thẳm sắc đôi mắt bộc lộ mũi nhọn, "Enzo Morton, anh rốt cuộc là ai?"
Nam nhân lại vào lúc này cúi người xuống, không khỏi phân trần mà một phen chế trụ cằm Shinichi, đồng thời cũng không chút nào cố sức mà chế trụ đôi tay thiếu niên ý muốn giãy giụa.
Thể lực chưa hoàn toàn khôi phục, Shinichi đối mặt lực tay vô cùng lớn của nam nhân, tất cả phản kháng như nhau toàn vô tác dụng. Chỉ có thể ăn đau hít hà một hơi, đối nam nhân trợn mắt giận nhìn.
Tay nam nhân chế trụ cằm Shinichi thực mau liền buông lỏng ra, dọc theo gương mặt thiếu niên một đường leo lên, đầu ngón tay ở khóe mắt dừng lại, tinh tế phác hoạ miêu tả hình dạng mí mắt.....
Ngón tay nam nhân cách mí mắt vuốt ve tròng mắt cậu, cái loại cảm giác áp bách như có như không này, phảng phất ngay sau đó liền sẽ thi lực móc ra tròng mắt, làm sống lưng Shinichi một trận tê dại, cả người cứng đờ, lại không dám vọng động giãy giụa.
Tựa hồ lang thang không có mục tiêu mà câu họa một trận, nam nhân đột nhiên mở miệng, dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Đôi mắt này thật xinh đẹp, sạch sẽ, thuần túy. Nam nhân kia, Gin, có phải giống tôi giống nhau bị đôi mắt xinh đẹp này hấp dẫn?"
Nghe được từ trong miệng Enzo gọi ra cái danh hiệu vô cùng quen thuộc kia , Shinichi cả người đột nhiên chấn động.
Người nam nhân trước mắt này chẳng những biết Gin, thế nhưng còn biết quan hệ của cậu cùng Gin!
Một khắc đó, trong ánh mắt Shinichi đề phòng cùng cảnh giác nâng cao, cậu thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm nam nhân gần trong gang tấc này, hắn đến tột cùng là người nào?
Trong chớp nhoáng, Shinichi trong đầu linh quang chợt lóe.
Italy, Morton......
Morton......
Đôi mắt xanh thẳm bỗng chốc sáng ngời, chợt lại xẹt qua một mạt khó có thể tin, hơi túng lướt qua.
Chẳng lẽ là gia tộc Mafia cổ xưa nhất Italy - gia tộc Morton?
"A." Nam nhân khẽ cười một tiếng, buông lỏng gông cùm xiềng xích đối với Shinichi.
Chỉ thấy hắn lùi về phía sau hai bước, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Shinichi, ánh mắt giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật chính mình ái mộ đã lâu.

"Xem ra cậu Kudo đã đoán ra thân phận của tôi."
Shinichi hơi hơi ngửa ra sau, tránh đi cảm giác áp bách ám ảnh, "Gia tộc Mafia cổ xưa nhất Italy- gia tộc Morton, tôi không cho rằng tôi từng cùng ngài Morton có bất luận liên quan gì. Cho nên, anh đem tôi bắt tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì?"
Nam nhân giống như bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, như là có chút đáng tiếc nhìn chằm chằm Shinichi nhìn trong chốc lát, "Bằng trí thông minh và tài trí của cậu Kudo, thế nhưng cho tới bây giờ còn không hiểu rõ sao?"
"Tôi nên hiểu rõ cái gì?" Shinichi mày nhăn chặt, nhìn vào đôi mắt xám xịt hóa sương mù kia, cậu nhìn không thấu người nam nhân trước mặt này, cũng không có hứng thú cùng đối phương tiếp tục vòng quanh.
"Tôi đang theo đuổi cậu, Kudo." Nam nhân nhìn như trịnh trọng mà nói.
Theo đuổi?
Có thể là nam nhân dùng từ quá mức nghiêm cẩn làm hắn dùng tới từ ' theo đuổi ' mang chút cảm giác văn nghệ.
Giờ khắc này Shinichi lại trợn tròn mắt, nếu không phải ở trường hợp không đúng, chỉ sợ cậu sẽ nhịn không được cười ra tiếng.
"Ngài Morton, anh theo đuổi tôi? Anh có phải hay không nghĩ sai cái gì rồi, tôi là nam." Shinichi chịu đựng nói, khóe miệng ý cười rõ ràng, nhưng trong cặp mắt trong suốt xanh thẳm kia đề phòng cùng cảnh giác lại chưa tan đi nửa phần.
Enzo rất có hứng thú mà nhìn chăm chú vào thiếu niên trên mặt hai thần thái tương đương mâu thuẫn, rõ ràng đang trong thế yếu, nên gục xuống hạ lỗ tai ngoan ngoãn cụp đuôi lấy lòng, chính là ngược lại? Một bộ dáng hoàn toàn không sợ, xù lông, giương nanh múa vuốt.
Có lẽ dùng giương nanh múa vuốt tới hình dung vẫn là có chút khoa trương, thiếu niên là ẩn nhẫn, tựa như một con một bên phát ra uy hiếp rít gào một bên tùy thời mà động mèo nhỏ.
Nguyên lai, ngay từ đầu ấn tượng chú chó nhỏ đáng yêu chỉ là ảo giác sao?
Bất quá cũng xác thật, hình tượng mèo nhỏ căng kiêu, giảo hoạt càng phù hợp thiếu niên trước mắt này.
"Cho nên, chẳng lẽ thân đã từng là tình nhân của Gin cậu cũng nghĩ sai giới tính của Gin rồi, hay là nói Gin cũng đồng dạng nghĩ sai giới tính của cậu?"
Shinichi bị hỏi đến ngẩn ra.
Có lẽ bởi vì giữa cậu cùng nam nhân kia đã vắt ngang quá nhiều quá nhiều vấn đề nguyên tắc, cho nên trừ bỏ đoạn thời gian ngay từ đầu bị bắt kia, lúc sau Shinichi liền không còn suy xét rối rắm quá vấn đề giới tính của hai người.
Giữa bọn họ đen cùng trắng, chính cùng tà, pháp luật cùng tội phạm đều sớm đã mơ hồ giới hạn, càng không nói đến giới tính.
Nhưng là, như lời nói Enzo, nếu đồng tính khác cậu cùng Gin có thể đi cùng nhau, như vậy Enzo theo đuổi cậu lại có cái gì kỳ quái đâu?
Nghĩ thông suốt điểm này, Shinichi lại ngẩng đầu lần nữa nhìn thẳng vào trước mắt người nam nhân này, lại như cũ vô pháp tiếp thu sự thật đối phương đang ở theo đuổi chính mình.
Shinichi mím môi, nhất thời nghẹn lời.
Hai người trầm mặc mà giằng co, trong phòng yên lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe.
"Ông chủ."
Lúc này, một giọng Ý mềm nhẵn lưu loát cất lên, cửa gỗ mỏng bị kéo ra.
Một lão nhân trung niên thân màu đen áo bành tô, lưng thẳng, cúi đầu cung cung kính kính đứng ở cửa.
"Ngài có điện thoại." Hắn nói, nói ra như cũ là tiếng Ý cực thông thuận.
Tuy rằng chỉ là ngắn gọn hai câu lời nói, mấy từ mà thôi, nhưng bởi vì Shinichi chưa bao giờ đọc qua tiếng Ý, cho nên cậu cũng chỉ có thể nghe cái nguyên lành. Đoán mò mà phỏng đoán đại khái có chuyện gì yêu cầu nam nhân xử lý, cũng coi như là đoán đúng một nửa đi!
Enzo gật đầu hướng đối phương ý bảo chính mình đã biết, lão nhân vì thế thực mau liền rút lui.
Lão nhâ. vừa đi, Enzo nhàn nhạt mà nhìn chăm chú vào Shinichi nói: "Tủ sách có một ít sách cố ý chuẩn bị cho cậu《 Italy án treo tập 》, vơ vét miêu tả một số vụ án treo lớn nhỏ chưa được phá ở Italy, nếu cậu nhàm chán có thể lấy nó tới cho hết thời gian. Vốn dĩ chuẩn bị mời cậu ăn cơm, chỉ tiếc......"
"Mặt khác, sáng mai chúng ta sẽ lên chuyên cơ trở về Italy......"
"Chúng ta?" Shinichi nghe vậy không cấm kinh ngạc giương mắt, đáy mắt chảy xuôi quá một đường hốt hoảng.
Nhưng mà, nam nhân lại tựa đối tiếng nghi hoặc này của Shinichi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ hơi dừng một chút liền tiếp tục nói, "Tôi hy vọng tại đây trong lúc có thể nhìn đến cậu thành thật ở trong phòng này, chứ không phải mưu toan bằng vào thông minh tài trí thoát đi." Lời nói đến nơi đây, nam nhân thanh âm chợt âm trầm xuống: "Không cần thử thách tính kiên nhẫn của tôi, cậu Kudo, mong cậu nhớ kỹ điểm này!"
Cuối cùng cảnh báo, không đợi Shinichi làm ra phản ứng, nam nhân đã xoay người bước nhanh đi ra phòng.
Xuống khỏi xe thể thao, Klein dưới sự bảo vệ nghiêm mật của vệ sĩ, một tay kẹp thuốc lá một tay cắm ở túi quần, dạo tới dạo lui mà đi vào trường đấu thế giới ngầm? Võ đài chợ đen.
Mới khai trương, võ đài này là nơi lấy mạng người đánh bạc, huyết tinh tàn khốc lại mới lạ kích thích, bọn chúng sớm nhàm chán vì tiền tài danh lợi truy phủng. Mới vừa vào đêm, khán đài cũng đã dòng người chen chúc xô đẩy, kín người hết chỗ.
Klein khóe miệng nghiêng ngậm điếu thuốc, khắp nơi đi lại tuần tra, thỉnh thoảng dừng lại cùng người chào hỏi. Ở đây biết hắn là ông chủ phía sau võ đài chợ đen này đều đối hắn biểu hiện thập phần khách khí, mà liền tính không biết chân chính thân phận của hắn, đang xem đến mấy gã vệ sĩ phía sau hắn, thái độ với hắn cũng tuyệt đối là kính sợ có thêm.
Lúc đó, quyền đấu sắp bắt đầu. Trên khán đài, bởi vì hai bên hai tay đấu bước ra, vang lên một trận lại một trận tiếng hoan hô.
Ngoài ý muốn liền phát sinh trong nháy mắt.
Khi Klein từ giữa sân từ trong một mảnh ồn ào nghe được một tia không hài hòa, phía sau hắn mười mấy tên vệ sĩ đã nằm gần nửa. Lại xem vì tiếng súng kinh sợ, đám người hoảng loạn thất thố khắp nơi chạy trốn, một người từ trong đám người từ từ đi tới, một thân đồ đen phảng phất địa ngục Tu La cả người nam nhân tràn đầy sát khí.
Gin!
Sắp đến lúc này, mặc dù gan lớn như Klein cũng rõ ràng biết chính mình chỉ sợ tai vạ đến nơi.
Hắn xem thường tổ chức kia, cũng xem thường nam nhân kia, nam nhân nghe nói trong mắt chỉ bao dung người chết --Gin!
Klein nhíu chặt mày, tự giễu cười, hiện giờ lại làm ra nông nỗi này, hiển nhiên gắn liền với thời gian muộn rồi......

Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày này chúng ta bên này thời tiết đặc biệt nhiệt, nhưng lại không phải nhiệt độ không khí thật sự cao, chính là oi bức, thực ẩm ướt cảm giác, khó chịu đã chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro