Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_______

Vầng thái dương đang dần trút hơi tàn
Cỏ triền đồi phai bóng kẻ lang thang
Màn đêm đen kéo đến muôn ngàn vạn
Ánh sao trời mong manh thủy tinh tan.

Kẻ dại khờ chạy giữa chốn bạc ngàn
Đêm ghì bước giữa nỗi đau cùng tận
Có khẻ dại khờ chạy đi tìm ánh sao băng
Ước cho đời ngày bình yên gió lặng.

Gã chạy mãi trong hư vô dẫu mệt nhoài
Chẳng hạt bụi sao băng nào đoái hoài
Cho dù vạn năm hay vạn đời
Gã mãi chỉ là một cơn gió xa xôi.

Một cơn gió bất tử muôn đời
Nghe ngọn cỏ chuyện tử sinh luân hồi
Ngày bình yên gió lặng định không tới
Chỉ biết, gã đã chết trước khi ra đời.
                                          
                                              Thi Ngọc.
                                                          1:48_25-12-23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro