611=>615

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 611

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

611:  em quá quyến rũ, anh chỉ muốn…

 TrướcTiếp 

Nhưng sao lại bảo cô làm giúp anh chứ?

Quý Noãn hoàn toàn không có ý định để ý tới anh, cũng không nhận lấy dao cạo, chỉ làm mặt lạnh nhìn anh: “Mặc Cảnh Thâm, vừa rồi anh không nghe thấy câu hỏi của em hay là giả vờ không nghe thấy?”

Anh nhướng đôi lông mày tuấn tú lên: “Làm sạch đống bọt cạo râu này cho anh trước đi đã.”

“Anh không có tay hả? Dao cạo râu của khách sạn cao cấp thế này sao lại khó dùng được? Không cạo râu thì mặt anh cũng không hốc hác, anh tự làm đi!”

Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ: “Không phải anh là cha mẹ tái sinh sao hả cô bé vong ân bội nghĩa?”

Quý Noãn lườm anh. Nếu không phải lúc trước Mặc Cảnh Thâm đã thành công trong việc thuyết phục cô nhờ lý do này, thì cả đời này cô đã sớm không gặp lại anh giữa biển người.

Cô bỗng giận dữ giơ tay lên, nhận lấy dao cạo từ tay anh, sau đó cạo râu giúp, vừa làm vừa cau mày nói: “Em chưa từng dùng thứ này, nếu thật sự bị trầy mặt thì cũng đừng trách em.”

“Ừm, không trách.” Anh nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa. Vì Quý Noãn buộc phải cạo râu cho anh, nên khoảng cách giữa hai người rất gần. Anh nhìn dáng vẻ chăm chú cạo râu của cô ở khoảng cách gần, đôi môi được che bởi lớp bọt cạo râu trắng xóa cong lên tạo thành một vòng cung ấm áp.

Quý Noãn không nhìn thấy anh đang cười, nhưng lúc cạo râu cho anh, cô có thể cảm nhận được cơ mặt anh có sự thay đổi rất nhỏ. Thậm chí cô có thể thấy được, khi anh nhìn cô, ánh mắt anh ánh lên sự kiên nhẫn và nét dịu dàng, lại thỏa mãn chỉ vì được cô giúp.

Lúc đầu cô muốn làm nhanh gọn, nhưng lại vì ánh mắt của anh mà không khỏi nhẹ tay, để tránh vô tình làm trầy mặt anh. Dẫu sao thì người đàn ông này nếu không kiếm sống nhờ vào công ty, thì cũng có thể kiếm sống nhờ vào khuôn mặt, không thể gây ra vết thương nào cho anh được.

Hơn nữa, nói thật, người đàn ông Mặc Cảnh Thâm này thật sự là đẹp trai hiếm có.

Khi cô chưa đến hai mươi tuổi, còn chưa kết hôn với anh, thậm chí cũng chưa biết mối quan hệ giữa hai người, cô còn cho rằng mình đã từng gặp rất nhiều đàn ông đẹp trai.

Nhưng sau khi gặp Mặc Cảnh Thâm, cô mới biết thì ra những người mình từng gặp đều không phải những người đẹp nhất.

Quý Noãn nhẹ tay, cũng từ từ chậm lại, vất vả lắm mới làm xong. Anh vẫn cười nhạt đứng yên trước mặt cô như muốn để cô “báo ơn”, giúp anh xử lý sạch sẽ.

Nếu thật sự nói đến báo ơn, vậy cô bị anh đè trên giường giày vò cả đêm qua có phải cũng tương đương với việc đã báo ơn rồi không?

Quý Noãn cau mặt nhìn anh, thấy anh vẫn đứng yên, bèn dứt khoát kéo cái khăn lông bên cạnh xuống, lau sạch bọt cạo râu mùi bạc hà còn sót lại.

Sau khi lau sạch vết bọt cạo râu cuối cùng, Quý Noãn không cảm xúc, lại hơi bực bội nói: “Được rồi, bây giờ anh có thể nói…”

Cô vẫn chưa lấy khăn lông ra khỏi mặt anh, cũng chưa nói xong, thì anh bỗng cúi xuống hôn cô, đồng thời kéo cô vào lòng, ôm chặt trong vòng tay. Quý Noãn vội há miệng muốn cắn anh, nhưng anh lại nhân cơ hội này mà hôn sâu hơn. Thoáng chốc, trong miệng Quý Noãn toàn là mùi bạc hà của bọt cạo râu.

Nụ hôn này ập tới quá đột ngột, anh lại quá cao, Quý Noãn bị hôn hồi lâu, không thể tách ra. Sau đó cô lại bị anh ép lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào vách tường trong phòng tắm, nụ hôn này vẫn chưa tách ra, thậm chí còn sâu hơn. Cô bị hôn đến sắp ngạt thở, mắt nổ đom đóm, tay chân bủn rủn, trong lòng vang lên tiếng còi báo động.

Cô vội giơ tay cố sức chống lên ngực anh. Vào lúc anh dừng lại một lát vì tưởng rằng cô khó chịu chỗ nào đó, cụp mắt nhìn cô, cô cả giận nói: “Mặc Cảnh Thâm, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi!”

“Nói chuyện gì?” Đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc của anh nhìn cô chằm chằm: “Không phải trong lòng em đã có đáp án rồi sao?”

Quý Noãn nhìn anh bằng ánh mắt khó tin: “Anh…”

Cô có thể có đáp án gì chứ?

Trước khi nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn hoặc đơn thỏa thuận ly hôn, cô tuyệt đối không tin!

Cũng tuyệt đối không thể tin!

Lúc anh lại cúi đầu muốn hôn cô lần nữa, Quý Noãn liền giơ chân đạp mạnh vào chân anh. Dù anh đang mang giày Italy được chế tác thủ công, nhưng cô cũng đang mang giày gót nhọn, sau khi về phòng cô vẫn chưa kịp thay giày.

Anh chỉ dừng lại một lát, không nhúc nhích, áp trán mình lên trán cô. Lúc bị cô tàn nhẫn giẫm mạnh hơn, anh chỉ cười, cất giọng khàn khàn: “Anh đã nói sẽ cho em thời gian mà. Mấy ngày nay ở Bắc Kinh, có lẽ do thấy dáng vẻ xù lông của em đáng yêu quá, thật sự là không thể kiểm soát bản thân, anh rất xin lỗi về chuyện khuya hôm trước. Từ bây giờ, chỉ cần chưa được em cho phép, anh tuyệt đối sẽ không làm bậy, được không?”

Quý Noãn nhìn anh chằm chằm: “Vậy bây giờ anh đang làm gì đấy?”

“Em quá quyến rũ, anh chỉ muốn hôn thôi.” Ánh mắt anh rất chân thành, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng. Rất rõ ràng, anh đang dỗ cô.

Trên người anh vốn đã có mùi bạc hà thoang thoảng, lúc này bọt cạo râu còn sót lại trên mặt cũng có mùi bạc hà, dễ ngửi đến nỗi khiến các giác quan của Quý Noãn đều bị kích thích. Cô lùi về sau, áp sát người vào tường: “Hôn xong rồi đó, giờ thì buông em ra!” 

Thấy cô lại muốn xù lông, Mặc Cảnh Thâm giơ tay xoa đầu cô như vỗ về, không hôn cô nữa, chỉ cúi xuống bên môi cô, hỏi: “Ngày mai nhất định phải đi à?”

“Em ở lại Bắc Kinh cũng không có chuyện gì để làm. Dù sao em cũng đã rời Hải Thành một tuần rồi, làm xong hết việc thì đương nhiên phải về. Không về chẳng lẽ ở lại đây dâng thịt đến miệng anh à?”

Anh cười vì câu ví von này của cô: “Em nhìn đi, anh đâu có ăn.”

“Có quỷ mới tin anh!” Quý Noãn đẩy mạnh anh ra, lúc này anh mới buông cô ra, lùi về sau một bước. Tuy nhiên, vì vừa rồi anh muốn rửa mặt cạo râu mà mở rộng cổ áo sơ mi ra, dáng vẻ cụp mắt xuống kia, nhìn sao cũng thấy dường như anh đang cố ý dụ dỗ cô.

“Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, sáng mai em sẽ bay, tối nay còn phải xem rất nhiều tài liệu của công ty mà Tiểu Bát mang tới.” Quý Noãn nhân lúc anh buông mình ra, bèn xoay người đi mở cửa phòng tắm, chỉ vào chồng tài liệu còn để trên ghế sofa bên ngoài.

Mặc Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt như kiểu “bà đây phải làm việc, không có thời gian ứng phó” của cô, bèn cười: “Được, anh về, sáng mai sẽ bảo Tiểu Hồ lái xe đưa hai người ra sân bay.”

“Không cần, bọn em tự gọi xe được rồi. Em và Tiểu Bát đều biết lái xe, thuê đại một chiếc xe cũng tốt hơn là cứ làm phiền trợ lý của anh.”

Quý Noãn vẫn khách sáo, dường như còn xa cách anh hơn cả trước khi cô về Hải Thành. Mặc Cảnh Thâm không ép buộc cô, liếc nhìn nhiệt kế được cô để trên bàn rồi quay người rời đi.

Anh vừa ra khỏi phòng thì cửa phòng ở chếch đối diện đột nhiên mở ra.

Đúng lúc Tiểu Bát đang cầm đồ uống được khách sạn mang lên, vừa uống vừa ngẩng đầu định đi qua phòng bên này. Ai ngờ bỗng dưng thấy người đàn ông đi ra từ phòng Quý Noãn, cô nàng lập tức khựng chân lại, suýt phụt nước trong miệng ra…

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS


Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 612

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

612: Ba năm qua, quả thật mặc cảnh thâm chưa từng điều tra quý noãn

 TrướcTiếp 

Mặc Cảnh Thâm đi thẳng qua chỗ Tiểu Bát. Cô nàng đứng yên trước cửa không dám nhúc nhích, sợ mình nhất thời không cầm chắc sẽ vô tình làm văng đồ uống lên người boss Mặc.

Cô nàng cứ tưởng boss Mặc định sẽ không nhìn mình mà đi qua luôn, ai ngờ người đàn ông cao ngất trước mắt bỗng dừng lại trước mặt cô.

Tim Tiểu Bát bỗng dưng vọt lên, sau đó cô nghĩ tới chuyện vừa nãy trong phòng Quý Noãn, lập tức ngượng ngùng cười ha ha: “Mặc tổng…”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Tiểu Bát: “Bắc Kinh đã sớm vào Thu rồi, đêm thu gió lạnh, đừng để cô ấy hóng gió, ban đêm thường xuyên đo nhiệt độ cho cô ấy, tránh cho cô ấy phát sốt trở lại.”

“Vâng vâng, được, tôi biết rồi!” Để làm dịu cơn xấu hổ trong phòng vừa nãy, lúc này Tiểu Bát gật đầu rất mạnh: “Mặc tổng yên tâm! Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị Đại của chúng tôi thật tốt!”

Vốn tưởng Mặc Cảnh Thâm dặn dò xong sẽ đi, nhưng anh chỉ đút một tay vào túi, yên lặng một lát mới hỏi: “Làm thế nào mà cô ấy vượt qua thời điểm khó khăn nhất trong ba năm sống ở Luân Đôn? Không có ai giúp đỡ cô ấy sao?”

Ba năm qua, quả thật Mặc Cảnh Thâm chưa từng điều tra Quý Noãn.

Anh sắp xếp để một người bản thân yên tâm đưa cô đi, cho cô đầy đủ không gian trưởng thành. Dù biết để cô trưởng thành thì tất nhiên sẽ trải qua rất nhiều trắc trở, cũng không thể dễ dàng đạt được thành tựu, nhưng anh quả thật chưa từng đi điều tra.

Thật ra, với anh mà nói, đó chỉ là vấn đề của một câu hỏi mà thôi.

Anh sợ mình sẽ không đành lòng khi thấy cô sống khổ sở qua ngày, nên thà rằng không hỏi gì cả.

Anh biết, cuộc sống của cô không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, tất nhiên cũng chịu đựng rất nhiều.

Trong nhận thức của anh, những điều này đều đủ để rèn cho Quý Noãn lớp vỏ bọc kiên cường và cứng rắn hơn, là con đường cô cần phải đi qua.

Tiểu Bát hơi sửng sốt, thật ra có mấy lời cô nàng không biết có nên nói hay không, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Thật ra cũng không có gì, khoảng thời gian trước khi chị Đại sang Anh mới là khoảng thời gian khó khăn nhất. Lúc đau khổ nhất mà chị ấy còn vượt qua được, vậy thì còn có gì không thể vượt qua?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Tiểu Bát một lúc.

Tiểu Bát hơi sợ mà nhìn ra chỗ khác, không có can đảm đối mặt với Tổng Giám đốc Mặc.

Dù sao trong câu nói vừa rồi của cô nàng, thật ra ít nhiều vẫn có chút ý tứ oán trách anh.

Nhưng cô là người ngoài cuộc, cũng không có tư cách gì để nhiều lời. Thật ra cô cũng hoài nghi vừa rồi có phải mình nói hơi nhiều rồi không.

Qua hồi lâu sau, Tiểu Bát mới nhỏ giọng: “Năm đầu tiên chị Đại vừa mới sang Anh, nhờ có Mr. Vincent giúp đỡ nên mọi thứ đều rất tốt. Nhưng đến năm thứ hai, sau khi Mr. Vincent bỗng buông tay mặc kệ thì chị ấy đã gặp phải sự ghen ghét và đả kích của một vài công ty. Cứ như thế hơn nửa năm, chị Đại nghèo đến nỗi ngay cả năm mươi bảng Anh cũng phải tính toán chi li. Tất cả vốn lưu động trong công ty đều ở tình trạng bị chững lại, không thể lấy ra, cũng không thể sử dụng, tóm lại là rất khó khăn.”

Nói đến đây, Tiểu Bát lại cười: “Có điều, chị Đại cũng rất lợi hại, thời điểm khó khăn như thế mà chị ấy không hề bỏ cuộc. Khi đó, Mr. Vinse bay đến Luân Đôn, muốn giúp chị ấy nhưng bị chị ấy từ chối. Vì vậy cho tới giờ, việc mà Mr. Vinse làm cho chị ấy chỉ là giới thiệu vài đối tác làm ăn ở nước ngoài, giúp chị ấy xúc tiến quan hệ với vài người trong giới kinh doanh, ở giữa làm cầu nối mà thôi, còn những chuyện khác đều do chính chị ấy tự vượt qua. Làm việc không kể ngày đêm, thậm chí còn bán luôn căn nhà mới mua khi vừa đến Luân Đôn, sống trong một căn hộ nhỏ không tốt hơn tầng hầm là bao, mỗi ngày ăn mì tôm hoặc bánh mì nướng giá rẻ.”

“Nhưng cuộc sống mà, dù sao cũng phải trải qua vài đả kích thì mới khiến người ta thấy rõ bước tiếp theo nên đi thế nào. Thật ra, thời điểm khó khăn nhất cũng không tính là quá lâu, càng không phải chị Đại hoàn toàn không có bạn. Chị ấy có rất nhiều mối quan hệ không tồi ở Luân Đôn. Dù không nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng vẫn có người thích chị ấy, âm thầm giúp sức cho công ty của chị ấy, cho đến khi công ty bỗng nhiên ký kết thành công một dự án, lấy được mấy chục triệu tiền đầu tư, lúc đó công ty mới bắt đầu dần đi vào quỹ đạo chính thức, đạt được thành tích trong sự nghiệp, cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn. Đúng là từng có những lúc gian khổ, nhưng như chị Đại nói vậy, những gian khổ đó so với những lợi ích đạt được sau này đều không đáng nhắc tới, không cần phải thường xuyên treo trên miệng. Thế nên có rất nhiều chuyện chị ấy không bao giờ nhắc lại, tôi cũng sắp quên mất, chỉ nhớ chị Đại đã rất mạnh mẽ. Thật đấy, dù chị ấy không phải một người phụ nữ quá đặc biệt, nhưng ít nhất chị ấy là người phụ nữ khiến tôi bội phục.”

“Nếu như Mặc tổng thật sự muốn biết thời điểm khó khăn nhất của chị Đại, thì trong mắt tôi, có lẽ không phải thời điểm thiếu tiền, mà là thời điểm vừa mới sang Anh. Lúc ấy chị Đại thật sự như sống trong ma trận, mỗi ngày thức dậy sẽ thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, hoặc nghe thấy bất cứ tiếng động gì ngoài cửa là sẽ bất chợt chạy ra mở cửa. Tôi biết chị ấy đã ký xong đơn ly hôn rồi mới xuất ngoại, chắc chắn là đã buông bỏ, không thể là đang chờ đợi ai. Có lẽ ngay cả chính chị ấy cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là thường xuyên ngẩn người nhìn ra cánh cửa trống không… Tình trạng đó duy trì khoảng hơn ba tháng, cho đến khi công việc của công ty nhiều lên, càng ngày càng bận rộn thì chị ấy mới xem như thoát khỏi…”

“Cho nên, bây giờ dù chị Đại lựa chọn thế nào, tôi nghĩ tôi cũng sẽ thông cảm cho chị ấy, thậm chí là tôn trọng chị ấy. Bởi vì có vài thứ không phải chị ấy không kiên trì vượt qua, không phải không ra sức thực hiện, càng không phải quyết tâm muốn phủ nhận và từ chối điều gì đó. Nhưng ba năm như thế là quá đủ rồi, ngay cả tôi cũng đã quen với tính tình hiện giờ của chị ấy. Dù bây giờ chị ấy thỉnh thoảng sẽ vô cùng gay gắt, nhưng tôi vẫn cho rằng chị ấy đúng. Tôi chính là mù quáng lại vô lý khi ủng hộ chị Đại của tôi như thế đấy. Mặc tổng, anh hiểu ý tôi không…”

***

Tận đến khi bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm biến mất, Tiểu Bát mới thoát khỏi những lời dõng dạc vừa rồi của mình. Cô nàng đứng trước cửa run rẩy hồi lâu mới nhớ ra, có phải vừa rồi mình nói nhiều quá không.

Rõ ràng chị Đại ghét nhất việc cô và người khác nói về chuyện của chị ấy…

Tiểu Bát lập tức ngẩng mặt lên, đến gõ cửa phòng của Quý Noãn.

Thời tiết ở Bắc Kinh rất lạnh, dù sao cũng đã cuối tháng Chín rồi.

Hơn bảy giờ sáng, sau khi thức dậy, Quý Noãn tắm rửa sửa soạn. Lúc cô ra khỏi phòng đã là tám giờ hơn.

Lúc đi ra, Quý Noãn mặc một cái áo khoác dài màu xám đậm, không dày lắm, nhưng nó phù hợp với thời tiết vừa vào thu lúc này. Dấu vết trên cổ không biến mất nhanh vậy, lúc sáng đi tắm cô vẫn có thể thấy rõ vài vết mờ mờ khiến người ta vừa nhìn đã biết đó là vết gì. Thế là cô đành phải quàng khăn choàng cổ. Lúc đóng cửa, một tay cô kéo vali, một tay cầm kính râm, hoàn toàn là trang phục chuẩn bị ra sân bay.

Tiểu Bát cũng đã dậy từ lâu. Sau khi dậy, cô nàng bỗng nhận được điện thoại của quầy lễ tân, sau đó xuống lầu bê hai phần đồ ăn sáng lên.

Thấy Quý Noãn đi ra, Tiểu Bát vội vàng đưa đồ ăn sáng cho cô: “Chị Đại, sớm vậy đã ra sân bay rồi à? Nửa tiếng nữa xuất phát cũng được mà. Đây là bữa sáng mà Tổng Giám đốc Mặc cử người mang tới đấy. Có cháo đậu đỏ hạt bobo, có mì hoành thánh, còn có bánh mì nướng và sữa bò, đều là những món chị thích ăn.”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 613

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

613: Quan hệ giữa chị và tổng giám đốc mặc rốt cuộc là sao vậy?

 TrướcTiếp 

QUAN HỆ GIỮA CHỊ VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC MẶC RỐT CUỘC LÀ SAO VẬY?

Quý Noãn hơi dừng lại, nhìn những thứ trong tay Tiểu Bát: “Mặc Cảnh Thâm bảo người mang tới?”

“Đúng vậy, là anh trợ lý tên Tiểu Hồ đó. Anh ấy bảo đây là bữa sáng do đích thân Tổng Giám đốc Mặc yêu cầu, sau đó bảo anh ấy mang tới. Anh ấy còn nói Tổng Giám đốc Mặc dặn là bảo chị ăn sáng đàng hoàng xong rồi mới đi, đừng vì thời gian gấp gáp mà nhịn đói.”

Quý Noãn nhìn những món ăn sáng kia, hờ hững nói: “Em muốn ăn món nào?”

“Em ăn món nào cũng được, những món này rõ ràng đều là những món chị thích ăn. Lúc trước ở Anh, có mấy lần chị thèm mấy món ăn sáng kiểu Trung chính thống kinh khủng nhưng không thể tìm được. Mấy món Trung do người nước ngoài nấu ra thật khó ăn. Không ngờ Tổng Giám đốc Mặc đều biết những món ăn sáng chị thích, còn mua được tất cả.” Tiểu Bát vừa nói vừa nhìn Quý Noãn bằng đôi mắt sáng trong: “Thật ra ở Hải Thành cũng không có việc gì gấp, chị có muốn ở lại Bắc Kinh vài ngày rồi mới về không? Tổng Giám đốc Mặc thật sự là rất quan…”

“Không phải đã đặt xong vé máy bay rồi sao?”

“… Có thể trả lại mà.”

“Không cần trả, về luôn đi. Thật sự là chị có vài việc gấp cần phải về kiểm tra.”

“Vậy cũng được.” Tiểu Bát đưa đồ ăn sáng cho cô: “Chúng ta ăn sáng xong rồi đi nhé? Đừng uổng phí tâm ý của Tổng Giám đốc Mặc.”

Quý Noãn lại nhìn những món ăn sáng kia, quay người đi thẳng vào phòng Tiểu Bát, định sẽ ăn sáng cùng cô nàng ở đây.

Tiểu Bát ân cần mở nắp hộp mì hoành thánh ra, đưa thìa đũa cho cô, sau đó vừa ở bên cạnh ăn bánh mì nướng và sữa bò, vừa nhồm nhoàm nói: “Chị Đại, tối qua em thấy Tổng Giám đốc Mặc đi ra từ phòng chị.”

Tay cầm thìa của Quý Noãn hơi khựng lại, nhưng cô không nói gì, chỉ cúi đầu cắn hoành thánh.

“Khi em trở lại phòng chị lần nữa, em thấy môi chị hơi sưng…” Tiểu Bát vừa nói vừa rụt cổ lại, cứ như sợ Quý Noãn đánh mình. Nhưng từ đầu đến cuối Quý Noãn chỉ yên lặng ngồi ăn, không để ý tới cô nàng.

Tiểu Bát lại nhìn cô mấy lần, thật sự là không kìm được, bèn bỏ bánh mì xuống, nói nhỏ: "Quả thật là không phải em nói nhiều, nhưng em thật sự rất muốn hỏi. Chị và Tổng Giám đốc Mặc cùng đi công tác, sau đó đã muộn vậy rồi mà anh ấy vẫn còn ở trong phòng chị. Mặc dù sau đó anh ấy đã về, nhưng rõ ràng là mối quan hệ của hai người không đơn giản như hai người xa lạ sau khi ly hôn. Hơn nữa, Tổng Giám đốc Mặc thật sự rất tốt với chị, dù em không hiểu tại sao lúc trước anh ấy lại lựa chọn ly hôn.”

Dừng một lát, Tiểu Bát lại nói tiếp: “Vậy nên, chị Đại à, bây giờ quan hệ giữa chị và Tổng Giám đốc Mặc rốt cuộc là sao vậy?”

Quý Noãn thổi nước lèo mì hoành thành vẫn còn hơi nóng, húp một hớp, thủng thẳng nói: “Đến bây giờ chị cũng không biết đó là quan hệ thế nào nữa, có lẽ phải chờ sau khi về Hải Thành, điều tra rõ mọi chuyện mới biết.”

Tiểu Bát nghe mà mơ hồ, nhưng thấy Quý Noãn hoàn toàn không muốn nói tiếp những chuyện này, thế là chỉ đành tiếp tục ngoan ngoãn gặm bánh mì nướng.

***

Hai giờ chiều hôm đó, máy bay của Quý Noãn và Tiểu Bát hạ cánh xuống Hải Thành.

Sau khi trở về Hải Thành, hai người đến thẳng công ty. Quý Noãn bận bịu giải quyết cho xong những công việc tồn đọng khi cô không ở đây, buổi tối còn tăng ca xuyên đêm, tận cho đến sáng hôm sau mới giải quyết gần xong.

Tiểu Bát cũng đã sớm quen với tần suất làm việc thế này của Quý Noãn. Mỗi lần cô đi công tác mấy ngày trở về đều sẽ vội vã giải quyết những việc khẩn cấp trước, sau khi làm xong mới nhớ tới nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Quý Noãn nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng làm việc trong chốc lát, Tiểu Bát cũng đi theo cô từ tối qua đến giờ.

Buổi chiều, Tiểu Bát đẩy cửa vào văn phòng. Thấy Quý Noãn vẫn ngồi nghỉ ngơi sau bàn làm việc, cô nàng cũng chẳng nói gì, chỉ kéo cái vali to đùng của Quý Noãn vào, sau đó mở ra, muốn sắp xếp giúp cô một chút, lấy tài liệu phải để ở công ty ra ngoài.

Kết quả, lúc cô mở ra, thấy trong góc vali có để một cuộn tranh thì không khỏi ngạc nhiên. Cô nghĩ bức tranh này có thể ở trong vali của Quý Noãn, còn cố ý cầm về Hải Thành thì chắc là danh họa không rẻ, thế là không dám động vào, chỉ lấy một số tài liệu rồi định đứng dậy.

“Mang bức tranh đó tới đây giúp chị với.” Quý Noãn vẫn ngồi nhắm mắt sau bàn làm việc bỗng dưng khẽ lên tiếng.

Tiểu Bát thấy Quý Noãn vẫn không mở mắt, nhưng rõ ràng lúc cô nàng vừa bước vào, cô đã tỉnh rồi.

Sau khi cô nàng cẩn thận cầm bức tranh lên rồi để lên bàn làm việc, Quý Noãn mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua, hờ hững hỏi: “Em còn việc gì cần chị giải quyết gấp trong hai ngày nay nữa không?”

“Không có ạ, gần đây những dự án trong công ty đều tiến hành đâu vào đấy, không có việc lớn gì. Hơn nữa, bình thường chị hay đi công tác, rất nhiều việc đã được phó tổng giám đốc làm giúp chị. Chỉ có một vài hồ sơ và quyết sách cần chữ ký của chị mà thôi, không còn việc gì khác.” Tiểu Bát tiếp tục sắp xếp vali giúp cô, đồng thời nói: “Thật ra, chị có thể nhân lúc không quá bận rộn mà nghỉ ngơi nửa tháng đến một tháng cho thật tốt. Những dự án mới vừa được chị ký tên ở Bắc Kinh đã được truyền đạt trong công ty, cấp dưới cũng có thể chuẩn bị rất tốt, không nhất thiết lúc nào cũng phải là chị đích thân đi làm.”

Quý Noãn không nói gì.

Quả thật lâu rồi cô chưa nghỉ ngơi.

Quý Noãn vẫn đang suy nghĩ xem lúc nào đó sẽ tìm thời gian về nhà họ Quý, treo lại bức tranh này trong phòng sách. Có lẽ mối quan hệ cha con giữa cô và Quý Hoằng Văn trong nhiều năm qua vẫn còn chút thần giao cách cảm và ăn ý, vẫn chưa đến giờ tan sở thì Quý Hoằng Văn đã gọi điện cho cô, bảo cô tối nay về nhà họ Quý ăn cơm một bữa. Ông đã đặc biệt bảo dì Cầm làm mấy món cô thích.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, Quý Noãn liền đồng ý.

Hơn năm giờ chiều, Quý Noãn lái xe về nhà họ Quý. Mấy năm nay cô không về thăm nhà thường xuyên, sau khi về nước cũng chỉ thỉnh thoảng về ăn cơm với ba. Cô không có ý định hỏi về vấn đề thân thế của mình, vì trong lòng đã mất cảm giác từ lâu.

Sau khi cầm tranh vào nhà, Quý Hoằng Văn nhìn thoáng qua cuộn tranh trong tay cô: “Cái gì đấy? Bây giờ vẫn chưa hết năm, về nhà ăn cơm với ba sao còn mang tranh về làm gì? Tranh này lại mua được từ đâu đấy? Muốn ba đánh giá giúp con sao?”

“Con thấy bức tranh này trong một buổi đấu giá ở Bắc Kinh, nghĩ rằng ba nhất định sẽ thích nên cầm về.” Quý Noãn nói ngắn gọn, nhưng không vội mở tranh ra: “Sau khi ăn cơm xong con sẽ treo trong phòng sách, đến lúc đó ba sẽ biết.”

Quý Hoằng Văn thấy dáng vẻ bí hiểm của cô thì nhìn chằm chằm vào cuộn tranh trong tay cô cả buổi, ngẫm nghĩ, nhưng không nói gì thêm, chỉ sai người đi chuẩn bị bữa tối.

“Ba, tuy rằng trước giờ nhà họ Quý không thường xuyên qua lại với ai, nhưng dù gì trước kia cũng có con và Mộng Nhiên ở nhà. Bây giờ con quá bận, Mộng Nhiên cũng không thể nào trở về, con thấy hay là ba tìm một người bầu bạn đi.” Quý Noãn nói khi gắp đồ ăn cho Quý Hoằng Văn.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 614

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

614: Nhìn địa chỉ viết trên giấy, ánh mắt cô dần trở nên sâu hơn

 TrướcTiếp 

NHÌN ĐỊA CHỈ VIẾT TRÊN GIẤY, ÁNH MẮT CÔ DẦN TRỞ NÊN SÂU HƠN

“Tìm bầu bạn gì chứ? Lúc trước dì Thẩm của con cũng là thừa cơ ba uống say rồi phát sinh quan hệ với ba. Sau đó ba cũng nghĩ như con vậy, thiếu người bên cạnh nên cưới bà ta về, cuối cùng thì sao?” Quý Hoằng Văn vừa rót rượu vào ly, vừa nói: “Vài ngày trước, khi con không ở đây, Thẩm Hách Như về đây quậy mấy lần, nói rằng mình cúc cung tận tụy vì nhà họ Quý nhiều năm như thế mà cuối cùng lại bị đuổi đi không một xu dính túi, còn nói muốn thưa kiện gì đó, nói nhà họ Quý mà không chia cho bà ta vài trăm triệu đến vài tỷ thì bà ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua.”

Sắc mặt Quý Noãn lạnh lùng: “Lúc trước thuốc độc mãn tính mà bà ta cho ba uống, con tùy tiện mang bản kiểm tra mấy thứ thuốc đó đến tòa án thì cũng đủ một bình cho bà ta uống, bà ta còn dám thưa kiện? Bây giờ Thịnh Dịch Hàn mặc kệ bà ta rồi ạ?”

“Ba không rõ nữa. Bây giờ quyền hành ở nhà họ Thịnh đều nằm trong tay Thịnh Dịch Hàn. Mặc dù cậu ta không cắt đứt quan hệ mẹ con với dì Thẩm của con, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt. Có lẽ thường ngày hai mẹ con cũng chẳng trao đổi gì. Rõ ràng bây giờ cuộc sống của Thẩm Hách Như không tồi, nhưng vẫn muốn tới nhà họ Quý kiếm chuyện. Mấy ngày trước còn làm ầm lên đòi gặp ba, muốn nói chuyện trực tiếp với ba, nhưng ba không đếm xỉa tới, gọi bảo vệ đuổi thẳng luôn.”

Nói đến đây, Quý Hoằng Văn thở dài thườn thượt: “Không biết lúc trước ba bị trúng gió gì mà cưới loại phụ nữ này vào nhà nữa. Bây giờ thì tốt biết mấy, nhớ con thì gọi điện là con về ngay, bình thường muốn tự do cũng không ai quản, muốn uống rượu thì uống rượu. Trước đây, lúc ba con đi xã giao bên ngoài, thậm chí còn không dám ôm eo phụ nữ, bây giờ về già, ít nhất còn thoải mái đôi chút…”

Khóe môi Quý Noãn khẽ cong lên. Có điều, ngẫm lại, Quý Hoằng Văn cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi thôi, nếu thật sự muốn thoải mái thì cũng rất bình thường.

Vì nhà họ Quý ít người, nên cuộc sống như thế này cũng không đến nỗi nào. Huống chi Quý Hoằng Văn còn là trụ cột của Quý thị. Bây giờ, đến cô còn xã giao nhiều như thế, đừng nói chi kẻ già đời trong thương trường như ông. Có lẽ cuộc sống bên ngoài của ông còn đặc sắc hơn cô rất nhiều.

Ngày nào cô cũng lo Quý Hoằng Văn ở nhà một mình sẽ cô đơn, giờ nghĩ lại, quả là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Ông nuôi con gái giúp người khác nhiều năm cũng không oán không hối như thế, dẫu sao cũng không thể để ông cứ khổ vậy mãi, cũng nên để ông hưởng thụ cuộc sống.

Sau bữa ăn, Quý Noãn đi thẳng vào phòng sách.

Lúc treo lại bức tranh “Đào Nguyên Đồ” lên vị trí cũ, cô đứng trước bức tranh nhìn hồi lâu, cho đến khi cửa phòng sách mở ra, Quý Hoằng Văn đi vào. Khi trông thấy bức tranh kia, ông hơi sững lại, sau đó lại nhìn tiếp.

“Bức tranh mà con cầm về từ Bắc Kinh chính là bức này à?” Quý Hoằng Văn vừa nói vừa đi qua, nhìn chằm chằm vào bức tranh, rõ ràng còn xúc động hơn Quý Noãn.

“Vâng, dù sao khi còn bé con cũng từng thấy nó trong nhà. Khi đó mẹ con thường bế con đi tới đi lui trong phòng sách của ba. Con ấn tượng bức tranh này nhất, nên lúc nhìn thấy nó ở Bắc Kinh đã muốn cầm về đây treo lại.”

“Lúc trước là ba nhịn nỗi đau cắt da cắt thịt để nhượng lại bức tranh này, cứ tiếc nuối rất nhiều năm, không ngờ sinh thời vẫn còn có thể treo lại nó ở đây.” Quý Hoằng Văn nhìn bức tranh trong chốc lát, cười nói: “Nhóc con, thứ này bây giờ chắc không rẻ nhỉ?”

“Không đến nỗi nào.” Quý Noãn nói ra bốn chữ sâu xa.

Dù gì bức tranh này cũng không phải mua bằng tiền của cô.

Thấy Quý Hoằng Văn cứ nhìn bức tranh, có lẽ là đang tưởng nhớ nỗi lòng gì đó, Quý Noãn ở lại phòng sách một lát rồi đi ra ngoài. Đêm nay cô không có ý định ở lại nhà họ Quý, mà muốn về Nguyệt Hồ Loan nghỉ ngơi mấy ngày.

Trước khi về, Quý Noãn trò chuyện với dì Cầm ở phòng khách dưới lầu trong chốc lát. Đang chuẩn bị về thì Quý Hoằng Văn từ trên lầu đi xuống, thấy Quý Noãn vẫn chưa đi, bèn trầm giọng nói: “Noãn Noãn, con lên đây, ba muốn nói với con vài chuyện.”

Quý Noãn khựng lại, ngước mắt nhìn ông.

Quý Hoằng Văn lại quay người đi lên lầu trước.

Quý Noãn loáng thoáng cảm thấy chuyện mà Quý Hoằng Văn sắp nói với cô có lẽ không phải chuyện nhỏ, ngẫm nghĩ một lát mới đi theo lên lầu.

Lúc trở lại phòng sách, Quý Hoằng Văn thấy cô đóng cửa, bèn quay đầu nhìn cô, nói: “Thật ra trước giờ con vẫn luôn muốn biết những chuyện liên quan đến mẹ con, nhưng ngại ba cứ ngậm miệng không đề cập tới, nên con cũng không hỏi đúng không? Hôm nay thấy con cầm bức tranh này về, ba mới nhận ra, dù lúc mẹ con ra đi, con vẫn còn rất nhỏ, nhưng không phải con không quan tâm đến phần tình cảm mẹ con này, không phải con thật sự không muốn biết gốc gác của mình.”

Quý Noãn bình tĩnh nhìn ông: “Ba, thật sự là con chỉ nhớ lại chuyện khi còn bé từ một bức tranh, nên muốn treo nó lại vị trí cũ mà thôi, không hề có ý nghĩ gì khác.”

“Thật sao?” Quý Hoằng Văn nhìn cô, cười sâu xa, thở dài nói: “Ba vẫn luôn không muốn nhắc đến thân thế của con. Dù sao những chuyện đó với ba, với mẹ con và với người kia cũng không phải chuyện vui vẻ gì, thậm chí còn kết rất nhiều thù hận. Ba không muốn nhắc lại, nhưng con thật sự định cả đời này sẽ không biết gì sao? Nếu như đó là lựa chọn của con, đương nhiên ba sẽ không nhiều lời, cũng không muốn nhiều lời.”

Quý Noãn không nói gì.

Quý Hoằng Văn hiểu được sự im lặng của cô, thở dài: “Trong khoảng thời gian này, ba cũng nghe được vài tin tức con và nhà họ Tiêu có qua lại đôi chút. Với mức độ nhạy cảm của con, chắc hẳn có một số chuyện dù ba không nói ra thì con cũng có thể phát giác được.”

Có một thứ vô cùng sống động như được giấu dưới lớp giấy mỏng, vẻ mặt Quý Noãn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Nhà họ Tiêu…

“Vốn dĩ thật sự không muốn nhắc đến, nhưng ba thấy sau khi nhà họ Tiêu biết được sự thật thì sẽ không có ý định bỏ mặc con. Có một vài việc nếu không giấu được, thế thì chi bằng nói rõ đầu đuôi cho con biết vậy.” Quý Hoằng Văn nói rồi để lên bàn một tờ giấy viết địa chỉ bên trên: “Con sắp xếp thời gian về nơi này xem thử đi.”

Quý Noãn nhìn địa chỉ được viết trên tờ giấy nọ, ánh mắt dần trở lên sâu hơn.

***

Sau khi rời khỏi nhà họ Quý, Quý Noãn về thẳng Nguyệt Hồ Loan.

Gần đây tóc cô đã dài ra rất nhiều, chiều dài đã qua vai hơn mười centimet. Sau khi tắm xong, cô vừa sấy tóc vừa đi ra, nhìn điện thoại và tờ giấy viết địa chỉ cầm về trước đó được để trên bàn trà.

Cô làm khô tóc rồi bỏ máy sấy xuống, ngồi xuống ghế sofa cầm tờ giấy nọ nhìn trong chốc lát, nghĩ lại gần đây mình quả thật không có việc gì, nhân lúc cho mình thời gian nghỉ ngơi thì đến nơi này một chuyến cũng được.

Thế là cô cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhắn tin cho người trong công ty để bàn giao vài việc, tiện thể nói rằng mình định nghỉ ngơi mấy ngày luôn.

Kết quả, vừa mở WeChat thì cô đã nhìn thấy tin nhắn của Mặc Cảnh Thâm trong lịch sử trò chuyện. Tin nhắn cuối cùng vẫn là nửa đêm hôm đó anh hỏi cô muốn ăn mì vị gì, cô nói “Tùy”.

Ảnh đại diện WeChat của anh đến giờ vẫn là ảnh của cô, tên cũng vẫn để trống chưa chỉnh sửa, trang cá nhân càng trống không.

Cứ như anh chỉ dùng WeChat để liên lạc với mình cô thôi vậy, hoàn toàn không cần cho người khác nhìn.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 615

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

615: Cô… tới từ nhà họ quý ở hải thành?

 TrướcTiếp 

CÔ… TỚI TỪ NHÀ HỌ QUÝ Ở HẢI THÀNH?

Thành phố Cát.

Sáng hôm sau, Quý Noãn liền lên đường đến nơi này.

Bởi vì nơi này là thành phố chỗ bà ngoại cô sống. Quý Noãn không thân thiết với bà ngoại lắm, chỉ còn nhớ láng máng lúc còn rất nhỏ, hình như có một lần vào tết Âm lịch, bà ngoại dẫn theo một người con gái khác và cháu ngoại đến Hải Thành ở mấy ngày. Lúc ấy cô còn nhỏ, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ sau đó hình như bà ra về không vui, tâm trạng của mẹ cô cũng cực kỳ tệ trong thời gian đó.

Sở dĩ Quý Hoằng Văn bảo cô đến thành phố Cát thăm bà ngoại nhiều năm chưa từng liên lạc là vì hai tháng trước bà ấy đột nhiên bị xuất huyết não, suýt chút mất mạng, may mà đưa vào bệnh viện kịp thời, cũng may mà gặp được bác sĩ chuyên nghiệp, cứu bà ra khỏi Quỷ Môn Quan. Bây giờ bà đang ở nhà tịnh dưỡng nhưng cũng không còn khỏe mạnh như trước đây. Hiện tại ngày nào bà cũng phải ngồi xe lăn để ra ngoài, hoặc chỉ có thể nằm im trên giường.

Quý Hoằng Văn nói rằng bà ngoại cô cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, xuất huyết não không cướp đi tính mạng của bà, nhưng e rằng cũng không sống được mấy năm nữa. Hai tháng trước họ đã từng gọi điện đến nhà họ Quý, nói rằng muốn gặp Quý Noãn và Quý Mộng Nhiên, cả đời này cũng chưa được gặp mấy lần, sợ rằng sau này ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được.

Nhưng Quý Mộng Nhiên hoàn toàn không có ý định đếm xỉa tới mấy người họ hàng nghèo khổ này. Đến nhà họ Quý mà cô ta còn chẳng muốn về, sao lại có thể đến một nơi nhỏ bé như thành phố Cát để gặp bà ngoại sắp chết nào đó được chứ.

Thành phố Cát quả thật rất nhỏ, lại không có sân bay. Quý Noãn phải ngồi xe lửa mới có thể đến nơi này. Vừa ra nhà ga cô đã phát hiện luôn có ánh mắt nhìn mình. Ban đầu cô tưởng là vì hai cái vali của cô to quá nên gây chú ý cho người qua đường, đến khi đi taxi, tài xế mới giải đáp nghi ngờ cho cô: “Người đẹp như cô đây ăn mặc không tệ, vừa nhìn là biết toàn đồ đắt tiền, vậy mà cô không sợ bị cướp ở nơi khỉ ho cò gáy này.”

Rõ ràng Quý Noãn đã ăn mặc rất khiêm tốn rồi. Bởi vì cô biết thành phố Cát là một thành phố nhỏ, phải ngồi xe rất lâu mới đến được nhà bà ngoại, nơi đó càng là địa phương nhỏ xa xôi, cho nên cô chỉ mặc trang phục thường ngày, thậm chí còn chẳng nhìn thấy nhãn hiệu, trên người cũng không đeo trang sức. Trong hai cái vali toàn là mấy món quà nhỏ mà cô mua lúc ở sân bay, định khi gặp được bà ngoại và những người trong nhà bà sẽ tặng cho bọn họ.

Ăn mặc đơn giản như thế mà cũng có thể nhận ra là đồ đắt tiền, rốt cuộc là do quần áo cô có vấn đề, hay là nhìn cô không giống người ở thành phố này?

Lại qua gần hai tiếng di chuyển, cuối cùng Quý Noãn cũng tới được nhà bà ngoại.

Cô vừa định đến gõ cửa thì cửa bất chợt mở ra.

“Ôi dào, quần áo đẹp cái nào chả có, mày làm gì mà nhất định phải mặc cái của tao, thích thì bảo mẹ mua cho một cái, tao không… Ủa? Chị là ai vậy?”

Một cô gái được xem như ăn mặc hợp mốt với điều kiện của thành phố này ngạc nhiên nhìn Quý Noãn kéo theo hai cái vali lớn, còn ngoái lại nhìn em gái đi ra từ phía sau. Hai cô gái cứ đứng ở cửa nhìn Quý Noãn chằm chằm, như thể nhìn thấy thứ gì đó hiếm có lắm.

“M* nó, dáng dấp của chị ta giống y hệt người phụ nữ trong ảnh kia. À không không, thật giống với dì út đã chết!”

Quý Noãn: “…”

Nghe xong câu này, cô liền đoán được, hai cô gái trước mặt cô hẳn là hai đứa con của một người con gái khác của bà ngoại, cũng có nghĩa là em họ của cô.

Trước khi đi đến đây, Quý Noãn có nghe qua chuyện trong nhà bà ngoại. Cô đã hỏi Quý Hoằng Văn, cũng hỏi qua dì Cầm, cả vài người giúp việc già ở nhà họ Quý nữa.

Cô biết đại khái rằng, khi mẹ cô còn trẻ, điều kiện gia đình bà không được tốt lắm, chính là sống ở thành phố Cát nhỏ bé này. Sau này, hoàn toàn là nhờ vào học bổng và suất đi du học nên mẹ mới có thể sang Mỹ học đại học, sau đó gặp phải đủ loại người và đủ thứ chuyện, cuộc sống của bà mới thay đổi. Với những người nhà này mà nói, mẹ cô được gả vào nhà giàu như nhà họ Quý giống như lên hương vậy, nhưng vì sao mà sau này bà không liên lạc với gia đình nữa thì Quý Noãn lại không hỏi ra được.

Cô chỉ biết được từ miệng dì Cầm là quan hệ giữa mẹ cô và gia đình không được tốt lắm, nhất là chị gái của mẹ vô cùng ngang bướng ngông cuồng. Nghe nói lúc trước, bọn họ đến nhà họ Quý thăm người thân nhưng bị đuổi ra ngoài, nhiều năm sau đó cũng không liên lạc nữa.

“Hai đứa tụi bây suốt ngày cứ cãi nhau ầm ĩ, có bộ quần áo mới mà cũng giành nhau, đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn tưởng mình là trẻ con mấy tuổi giành kẹo hay là thế nào…” Trong nhà vọng ra giọng nói bất mãn của phụ nữ. Không đầy một lát sau, một người đàn bà khoảng hơn năm mươi tuổi từ bên trong đi ra. Lúc trông thấy Quý Noãn, bà ta còn lấy làm lạ quan sát cô mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt cô trong chốc lát, rồi lại nhìn cách ăn mặc của cô như nhớ ra chuyện gì đó, nhưng giọng điệu lại rất lạnh nhạt và rất không khách sáo: “Cô… tới từ nhà họ Quý ở Hải Thành sao?”

Quý Noãn gật đầu: “Chào bà.”

Người đàn bà hơn năm mươi tuổi kia nhướng mày lên: “Cô là Quý Mộng Nhiên hay là Quý Noãn?”

“Quý Noãn.”

“Wow!” Người đàn bà trung niên còn chưa lên tiếng thì hai cô gái kia đã bất chợt vây quanh: “Chào chị họ, em tên là Tống Tư Tư, đây là em gái em, tên Tống Khả Khả. Bọn em đã nghe bà ngoại nhắc đến chị từ lâu, chị từ Hải Thành tới đây thật sao? Có phải Hải Thành có rất nhiều nhà cao tầng không, nghe nói còn có xe lửa có thể chạy trên trời nữa!”

Quý Noãn: “…”

Cô rất muốn nói đó không phải xe lửa chạy trên trời gì cả, mà đó gọi là đường ray trên cao. Chẳng qua ở Hải Thành, cầu vượt và những đường ray nằm cao hơn những con đường khác mà thôi.

Tuy nhiên, Quý Noãn thấy hai cô em họ này không nhỏ hơn mình là bao, nhưng lại có vẻ ngoài ngây thơ thì không nói gì thêm, chỉ mỉm cười thay cho lời chào.

Đầu tiên là hai cô em gái kéo Quý Noãn vào nhà, sau đó xách vali giúp Quý Noãn. Dù sao trong này cũng toàn là quà tặng cho các cô, thế nên Quý Noãn cũng để cho các cô xách. Lúc cô nhìn về người đàn bà trung niên trong nhà lần nữa, bà ta chỉ thờ ơ nhìn cô, sau đó quay vào trong kêu lên, “Mẹ ơi, Quý Noãn tới.”

Tiếp theo cô nhìn thấy một bà cụ khoảng bảy tám chục tuổi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên điều khiển xe lăn từ trong nhà đi ra. Sau đó, người đàn bà trung niên bên cạnh lại oán trách: “Sao cháu về mà không báo trước một tiếng?”

“Cháu là Noãn Noãn sao?” Bà cụ bùi ngùi nhìn Quý Noãn.

Quý Noãn mỉm cười, gật đầu: “Chào bà, bà là… bà ngoại ạ?”

Bà cụ gật đầu.

Quý Noãn cũng không nói gì thêm, dù sao cái danh bà ngoại này cũng chỉ gọi vậy thôi. Nghe nói quan hệ giữa mấy người này và mẹ cô không được tốt lắm, nên cô cũng không cần phải tỏ ra quá thân thiện. Nếu không phải Quý Hoằng Văn nói sau này có thể ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không gặp được thì có lẽ cô cũng không tới thành phố Cát. Nhưng nếu đã tới rồi, thì cô cũng nên nhập gia tùy tục.

Dù sao cũng hiếm khi được nghỉ ngơi, tới thành phố nhỏ kiểu sông núi thế này để trải nghiệm cuộc sống một lần cũng không có gì không tốt.

Lúc này, người đàn bà trung niên và bà cụ lại nói thêm mấy câu. Sau khi hàn huyên vài câu, Quý Noãn đã được mời vào nhà, nhưng phần lớn chỉ nói mấy câu xã giao. Cô cũng không ôm suy nghĩ sẽ có tình thân cảm động gì đó chờ mình ở đây.

Vừa vào nhà, cô đã nhìn thấy hai cái vali của mình bị vứt bên trong. Hóa ra vừa rồi hai cô em gái kia nhiệt tình nói muốn xách vali cho cô chỉ là khách sáo, vừa đến nơi khuất mắt trong nhà thì vứt vali xuống đất.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung