626=>630

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 626

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

626: Quan sát mặc cảnh thâm từ trên xuống dưới vài lần, không dám tỏ thái độ ra mặt

 TrướcTiếp 

QUAN SÁT MẶC CẢNH THÂM TỪ TRÊN XUỐNG DƯỚI VÀI LẦN, KHÔNG DÁM TỎ THÁI ĐỘ RA MẶT

Mặt hai chị em nhất thời thộn ra.

Đúng là hai ả đã lục rồi, tiền mặt trong ví Quý Noãn cũng không có nhiều. Vì đang hau háu vào mấy cái thẻ, nên họ cũng không thèm để mắt đến một hai nghìn, không thèm động tay vào.

Thế mà bây giờ ý của Quý Noãn là đến cả hai trăm nghìn cũng không có sao?

Tống Tư Tư và Tống Khả Khả lập tức sốt ruột, đảo mắt nhìn mẹ mình.

Sắc mặt bác Cả khó coi, bà ta bất chợt nổi điên nói: “Nếu một xu cũng không định đưa cho chúng tao thì mày còn về đây làm gì?”

“Đồ của cháu vẫn còn ở đây, cháu không quay về lấy, chẳng lẽ lại để lại cho nhà bác à?”

Bác Cả nghe ra Quý Noãn thật sự muốn đi, thậm chí trước khi đi còn không có ý định nể mặt mũi nhà họ. Bà ta nhớ ra vừa rồi mình còn hứa hẹn với họ hàng thân thích đi mua nhà, sắm đồ này nọ thì cảm thấy mọi thứ đã trở nên xa vời. Bà ta tự cho mình là bậc bề trên của Quý Noãn nên giơ tay lên như muốn tát cô.

Nhưng bà ta vừa nâng tay lên còn chưa kịp vung xuống thì cổ tay đã bị túm lại.

Quý Noãn bình tĩnh nhìn bà ta, túm chặt lấy cổ tay bà ta đẩy ra. Bác Cả bị xô một cái thì lảo đảo lùi từng bước ra đằng sau, vừa muốn lên giọng mắng chửi thì bất chợt nhìn thấy cửa chiếc xe màu đen lại mở ra một lần nữa.

Hai người đàn ông trẻ tuổi bước xuống. Người thanh niên ở ghế lái nhìn qua đã rất có khí chất, còn người đàn ông mặc âu phục khoác áo choàng đen mở cửa ghế sau đi xuống vừa nhìn đã rõ được đây không phải là người tầm thường.

Tống Tư Tư và Tống Khả Khả vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì lập tức mắt trố ra.

Quý Noãn nhìn nét mặt của hai chị em họ thì cũng biết Thẩm Mục và Mặc Cảnh Thâm ở đằng sau cô. Cô quay lại thấy Mặc Cảnh Thâm đã bước đến gần. Mặc dù người không khỏe, hoàn cảnh xung quanh lại không tốt, nhưng anh xuất hiện ở một nơi bé nhỏ thế này vẫn khiến lòng Quý Noãn vững vàng hơn. Tâm trạng của cô bây giờ ổn định hơn rất nhiều so với mấy ngày sống một mình trong ngôi nhà không ra nhà này.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật nơi nào có Mặc Cảnh Thâm thì cô đều thấy rất yên tâm.

“Cô Quý, có cần tôi giúp gì không?” Vừa rồi ngồi trên xe Thẩm Mục nhìn thấy người phụ nữ trung niên này giơ tay lên như muốn đánh người. Nhưng cũng may Quý Noãn đã giơ tay ra chặn, không vô duyên vô cớ phải chịu đòn. Nếu không, có khi Tổng Giám đốc Mặc sẽ nóng lên mà đốt cả nhà này mất. Vì vậy, Thẩm Mục lên tiếng rồi cũng bước đến ngay sau lưng, ân cần cung kính nói với Quý Noãn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn ba mẹ con nhà nọ. Cậu ta dùng sắc mặt để nói cho những người kia biết, bọn họ không phải là người dễ chọc vào, ngầm cảnh cáo mẹ con họ biết điều mà kiềm chế lại.

“Cậu mang giúp tôi chiếc vali trong phòng ra là được rồi. Cảm ơn cậu, Thẩm Mục.” Quý Noãn ngoảnh sang, không còn giữ thái độ lạnh lùng cao ngạo như với ba mẹ con nhà nọ, mà khẽ cười với Thẩm Mục.

Thẩm Mục gật đầu bước vào gian phòng lúc sáng cậu đã phá khóa.

“Em còn muốn lấy gì nữa không?” Mặc Cảnh Thâm bước đến cạnh Quý Noãn, không thèm nhìn đến ba mẹ con nhà kia lấy một cái, giọng nói lành lạnh. Nếu nói Thẩm Mục bất mãn với mấy con người tầm thường này thì Mặc Cảnh Thâm chính là lãnh đạm không thèm đặt họ vào mắt. Người anh toát ra vẻ xa cách bẩm sinh, khiến cho mẹ con họ không dám mở miệng hỏi gì.

“Chắc là hết rồi.” Quý Noãn khẽ đập đập ví tiền vào lòng bàn tay. Mới đầu cô còn tưởng mẹ con họ sẽ lục vali đồ của cô. Nhưng nếu bọn họ mang ví tiền của cô đi trước thì chắc đã toàn tâm toàn ý dồn lên mấy tấm thẻ này rồi, sẽ không đụng đến những thứ khác. Vì vậy cô cũng không cần phải vào kiểm tra.

Lúc xuống xe, Quý Noãn vẫn mặc bộ quần áo cô mặc ở trong viện. Đêm qua vừa có mưa, bây giờ khí trời vẫn mát lạnh, Mặc Cảnh Thâm nhìn bộ quần áo mỏng manh thì tiện tay cởi áo khoác xuống choàng lên người cô.

Quý Noãn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Bình thường Mặc Cảnh Thâm đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Chắc chắn anh không thể nào cố ý phô trương loại chuyện tình cảm như thế này trước mặt người khác, cử chỉ săn sóc này hoàn toàn là thói quen của anh với cô.

Bất chợt nhìn thấy một chiếc xe trông có vẻ cao cấp, đến cả người lái xe còn có vẻ rất sang trọng, người đàn ông kia lại càng thu hút sự chú ý, hơn nữa anh ta lại khoác áo cho Quý Noãn, Tống Tư Tư và Tống Khả Khả còn tưởng mình đang xem phim thần tượng, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, thắc mắc không biết Quý Noãn và người đàn ông đẹp trai có vẻ không tầm thường này có quan hệ như thế nào.

“Anh là ai?” Bác Cả bước thẳng lên hỏi, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Lúc trước trên truyền hình nhìn thấy kiểu đàn ông có tiền mặc âu phục của các thương hiệu tài trợ, bà ta vẫn thấy quá phù phiếm, cảm giác rất không thực tế.

Nhưng người đàn ông mặc bộ âu phục rất trang trọng này lại mang đến cảm giác thoải mái quen thuộc, không có chút diễn kịch ra vẻ nào. Có vẻ như anh là người đặt mọi thứ ở dưới chân, không ai có thể dễ dàng với tới. Cả người anh toát ra vẻ cao quý lạnh lùng, nhưng thái độ dành cho Quý Noãn lại dịu dàng khác thường.

Rõ ràng anh và mẹ con nhà họ không phải là người ở cùng một tầng lớp.

Vào lúc này, rốt cuộc người ta mới hiểu rõ tường tận cái câu khác nhau một trời một vực này.

Mặc Cảnh Thâm dường như không nghe thấy câu hỏi của bà ta, chỉ nói với Quý Noãn: “Em lạnh thì lên xe trước đi, đồ cứ để Thẩm Mục mang ra, còn thiếu gì mất gì thì nói cậu ta vào phòng khác tìm.”

“Không sao, ở đây cũng còn ấm hơn mấy ngày trước ở Bắc Kinh.” Quý Noãn mới hạ sốt nên cũng hơi sợ lạnh, nhưng không đến nỗi yếu ớt như Mặc Cảnh Thâm nghĩ. Khoác cái áo này vào cũng làm cô thấy ấm áp hơn rất nhiều.

“Hỏi cậu đấy? Cậu là ai? Sao lại tự tiện đi vào sân nhà chúng tôi? Đứng đây mà không nghe tôi hỏi à?” Bác Cả thấy mình bị lờ đi thì khó chịu, giọng nói không kìm được mà the thé lên. Nhưng ngoại trừ cao giọng ra thì bà ta vẫn không thể lấn át được khí chất lãnh đạm xa cách trời sinh của anh.

Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới đưa mắt nhìn người đàn bà trung niên kia: “Tôi là chồng Quý Noãn, đứng ở đây không được sao?”

Chỉ một giây sau, khuôn mặt bác Cả cứng đờ, chồng… chồng?

Nét mặt Quý Noãn cũng thoáng khựng lại.

Sao anh lại không biết xấu hổ mà nói ra cái danh xưng này? Chuyện ly hôn cô còn chưa kịp đi điều tra, rõ ràng là chồng trước mà.

Cô không lên tiếng, chỉ ngấm ngầm trừng mắt lườm anh một cái.

Ánh mắt bác Cả lại quan sát Mặc Cảnh Thâm từ trên xuống dưới, nhất thời không dám tỏ thái độ ra mặt.

Câu Quý Noãn lấy một ông chồng già khú đế hai ngày trước lại vang lên ong ong trong đầu, bất giác bà ta cảm thấy mặt mình bị vả bôm bốp. Hơn nữa, người đàn ông này nhìn qua đã biết không phải là một người bình thường, e là vị thế hay điều kiện cũng đều hoành tráng hơn nhà họ Quý.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 627

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

627: Cục cưng yêu dấu? cái quái gì thế?

 TrướcTiếp 

CỤC CƯNG YÊU DẤU? CÁI QUÁI GÌ THẾ?

Tuy trong lòng thầm đố kỵ lại cũng vẫn không dám tin, nhưng miệng bác Cả mấp máy run rẩy nửa ngày cũng miễn cưỡng nặn ra được nụ cười gượng, tránh đắc tội với người không dễ đụng vào. Hơn nữa, bà ta vẫn còn đau đáu nghĩ đến khoản tiền và chuyện mua nhà, nên toét miệng ra cười: “Ôi, Quý Noãn kết hôn lúc nào mà nhà bác không biết. Nếu nói là người nhà, thì thẻ của Quý Noãn đều bị khóa rồi, có muốn cho nhà ít tiền cũng bất tiện. Vậy cậu có giúp đỡ được chút nào không?”

Với hiểu biết của Quý Noãn về con người thì thật sự cho đến bây giờ cô vẫn không thể tưởng tượng nổi lại có người vô liêm sỉ đến mức này.

Kể cả có là người nhà quê ở nông thôn thì chủ yếu cũng là người chất phác hiền lành. Người chỉ có thể dùng từ da mặt dày để tả như bác Cả thì đúng là hiếm có.

Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ thái độ lãnh đạm, quét mắt qua bác Cả, khóe môi thoáng nhếch lên thành một đường cong lạnh lẽo: “Vợ chồng với nhau, chẳng phải vợ cầm tiền là rất bình thường sao? Thẻ của tôi cũng do Noãn Noãn cầm nên cũng gặp chuyện bất trắc, hôm nay tất cả bị khóa hết rồi.”

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt bác Cả vỡ vụn. Bà ta đột ngột liếc sang nhìn Tống Tư Tư và Tống Khả Khả. Hai chị em nhà này đều bị Mặc Cảnh Thâm mê hoặc, hồn phách đang lên mây, nhưng câu nói của anh lại như chậu nước hắt vào hai ả.

Thấy mẹ trừng mắt lườm mình, Tống Tư Tư bối rối cau mày nói: “Các người là hạng người có tiền, sao có chuyện không rút được tiền trong thẻ của mình? Quả thật trong ví của chị họ có rất nhiều thẻ, bọn em cũng không nhìn tên trên từng thẻ, nhưng hai người gộp lại cũng không thể chỉ có mấy cái như vậy được…”

Cuối cùng tầm mắt Mặc Cảnh Thâm mới nhìn sang Tống Tư Tư, anh thờ ơ lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Đã có thẻ đa năng rồi thì còn phải cần đến bao nhiêu thẻ nữa?”

Tống Tư Tư nghẹn họng.

Quả thật, tấm thẻ đen kia ít nhất cũng phải có chục triệu trở lên. Nếu nói cái thẻ đen kia là thẻ không có mức giới hạn trên toàn cầu thì lại càng không cần phải mang thẻ khác trong ví tiền. Dường như những người có tiền như thế này không cần đến thẻ tín dụng hay những loại thẻ vô ích khác, chỉ cần một cái thẻ là đủ dùng. Huống hồ số thẻ trong ví của Quý Noãn cộng lại cũng không hề ít.

“Nhưng…” Tống Tư Tư vẫn không cam tâm, thấy Quý Noãn kết hôn lại càng không cam lòng, nhất là khi chồng cô lại là một người như bước ra từ tivi. Mấy diễn viên nam cực kỳ có nhan sắc cũng không sánh được với khuôn mặt này của anh. Đến cả vóc người cao lớn của anh cũng rất hoàn hảo. Chỉ riêng những chuyện này thôi đã khiến cho tim gan hai chị em nhà này cay đắng khó chịu, bây giờ nếu cả tiền cũng không có được thì chắc hai cô ả sẽ ấm ức mà mất ăn mất ngủ đến mấy ngày.

Mặc Cảnh Thâm ngắt lời cô ta: “Các người tự nhận là người thân của cô ấy, vậy mà đêm qua cô ấy sốt cao cả đêm cũng không ai biết. Hiếm khi Noãn Noãn tự đi đâu một mình nên tôi không yên tâm, cả đêm lái xe đến đây tìm. Thế mà vừa đến nơi thì đã thấy cục cưng yêu dấu của mình nằm mê man cả đêm trên giường, liên tục sốt cao không tỉnh, dưới đất còn nguyên một hộp mì ăn liền đội mưa mua về từ đêm qua. Rõ ràng đến cả cơm tối mà các người cũng không để dành cho cô ấy. Cô ấy đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy hả? Cô ấy nể tình các người là họ hàng ruột thịt nên mới nhẫn nhịn mấy ngày. Nhưng tôi thấy có vẻ như các người không biết trời cao đất dày, cứ tưởng cô ấy hiền lành nên có thể dễ dàng bắt nạt?”

Giọng nói của anh ôn tồn điềm đạm nhưng lại lạnh như từng mảnh băng vụn, khiến cho người ta không rét mà run.

Quý Noãn không bị mảnh băng văng vào, nhưng lại nổi hết cả da gà lên!

Cục cưng yêu dấu? Cái quái gì thế?

“Không phải… không phải như vậy đâu… Tối hôm qua rõ ràng nó nói nó không đói bụng…”

Câu trả lời của bác Cả đã khiến người ta hoàn toàn hiểu, bà ta hoàn toàn thờ ơ với chuyện sống chết của Quý Noãn. Rõ ràng đã nghe nói đêm qua Quý Noãn sốt cao đến mê man, nhưng bà ta không hề mở miệng hỏi thăm chuyện ốm đau của cô mà chỉ nôn nóng giải thích không có chuyện mình không để phần cơm cho Quý Noãn.

Quý Noãn lạnh lùng mím môi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì trước đây mẹ đã rời khỏi đây.

“Buổi tối con gái bà không ngon miệng không ăn gì, bà có chuẩn bị ít cơm tối trong tủ lạnh, để nửa đêm con bà đói bụng lấy ra hâm nóng ăn không?” Mặc Cảnh Thâm nhìn bà ta, đôi mắt đen láy ánh lên tia lạnh lùng khó chịu. Hình ảnh Quý Noãn đáng thương trần như nhộng nằm co quắp trong chăn lại hiện ra trước mắt anh, nhớ lại chỉ càng khiến ánh mắt anh thêm phần lạnh lẽo mà thôi.

Miệng bác Cả run rẩy, nửa ngày không thốt ra được một chữ.

“Bình thường Noãn Noãn ở bên tôi chưa bao giờ phải chịu khổ sở như vậy. Hiếm hoi lắm cô ấy mới về thăm nhà bà ngoại mà chuyện gì cũng phải trải qua. Bây giờ cô ấy còn lòng dạ đứng ở đây xem như cũng đã là hiền lành lắm rồi. Nếu là tôi, ai dám làm càn trước mặt cô ấy, thì chắc chắn tôi sẽ làm người đó phải trả giá rất đắt. Vừa rồi Noãn Noãn quay về lấy đồ đạc của mình, nếu tôi không nhìn lầm, có phải bà giơ tay lên định đánh cô ấy không?”

Giọng nói nam tính lạnh lùng của anh vang lên bên cạnh cô. Quý Noãn liếc mắt nhìn sườn mặt hờ hững lạnh lùng của anh. Bình thường anh không nói nhiều, hiếm khi nói một lúc mấy câu như vậy mà câu nào cũng vì cô.

Cô mấp máy môi.

Bác Cả vốn định lên tiếng để gỡ lại ít thể diện, nhưng bà ta vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của anh. Tia nguy hiểm lộ ra trong ánh mắt đó khiến bà ta không kìm được mà rùng mình. Dường như bà ta còn dám nói một tiếng làm cho Quý Noãn không hài lòng thì anh sẽ khiến cho bà ta phải trả giá thật đắt, vì vậy bà ta lập tức trở nên biết điều.

“Vừa rồi… vừa rồi là… chỉ là hiểu lầm…” Bác Cả dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Mặc Cảnh Thâm nữa. Bà ta cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn không phải là người hiền lành dễ trêu chọc. Những người như bà ta ở nơi xa xôi hẻo lánh này mà đắc tội với anh thì chắc sẽ như con kiến, có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào.

Bác Cả dứt khoát lén cấu mạnh vào thắt lưng Tống Tư Tư và Tống Khả Khả đang đứng bên cạnh. Ngay lập tức hai chị em hiểu ý đỏ lựng mắt phối hợp với mẹ, nghẹn ngào khẽ nói bên cạnh: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi… chị họ đừng chấp chúng em, chỉ là hiểu lầm thôi…”

Nhìn dáng vẻ của ba mẹ con nhà này, Quý Noãn chỉ chớp mắt lạnh lùng.

Những năm vừa rồi cô đã quen với thương trường khốc liệt, cũng có thói quen thể hiện thái độ cương quyết để đối phó với những thương nhân âm mưu thâm độc. Lần này về nhà bà, cô mang theo ý định đi thăm người nhà, cũng vẫn tâm niệm đây là máu mủ của mình nên không chấp nhất với họ. Ngược lại hai ngày vừa rồi cô rộng lượng nhẫn nhịn, vậy mà cả nhà này sắp giẫm lên đầu cô đến nơi rồi.

Bao dung với loại người như thế này cũng vô dụng, tốt nhất là cứ để cho họ nhìn thấy rõ đường ranh giới ngay từ đầu.

Chỉ đi sai một nước cờ mà đã bị người ta lợi dụng rồi.

“Có phải hiểu lầm hay không thì mọi người tự biết.” Quý Noãn nở nụ cười nhạt nhẽo lạnh lùng.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 628

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

628: Mặc cảnh thâm! Đây là đâu chứ, anh đừng có làm loạn!

 TrướcTiếp 

MẶC CẢNH THÂM! ĐÂY LÀ ĐÂU CHỨ, ANH ĐỪNG CÓ LÀM LOẠN!

Ánh mắt Quý Noãn lại rơi xuống bộ váy mà Tống Khả Khả và Tống Tư Tư đang mặc trên người, đều là mấy bộ mà hai cô nàng cướp của cô. Hai chị em nhà này đúng là rất yêu thích váy vóc của cô mà. Cứ theo cách mặc thế này, lại thêm bác Cả liên tục giặt bằng nước thì chắc chẳng được mấy ngày nữa, mấy bộ váy này cũng hỏng thôi.

Quý Noãn không nói gì thêm, ánh mắt châm chọc không che giấu nhìn hai bộ váy vài lần rồi quay đi. Cô nhìn sang thấy Thẩm Mục đã dọn xong vali của cô, đang mang ra ngoài.

Thẩm Mục xách vali ra ngoài, bước đến cạnh Quý Noãn rồi lễ phép hỏi: “Cô Quý, đồ vật trong phòng tôi đã cất vào vali này rồi. Cô còn mang thêm gì nữa không?”

Bây giờ Quý Noãn đã không muốn để lại cho nhà bọn họ bất cứ món đồ nào. Trừ mấy món quà nhỏ mua ở sân và mấy bộ váy này.

Váy đã bị người khác mặc vào, đương nhiên cô không mặc lại được. Hơn nữa, xem cách mặc của hai chị em thì chắc cũng chỉ được vài ba tháng nữa là phải vứt đi. Cô rà soát lại một chút, cảm giác gần như mình không lưu lại món đồ nào nữa.

Quý Noãn quay người bước về phía phòng của mẹ, nói: “Chắc là không còn gì nữa, tôi vào trong xem lại.”

“Vâng.” Thẩm Mục xách vali lên, quay người bước ra ngoài, mở cốp xe rồi cất vali vào.

Thấy Quý Noãn quay người đi về gian phòng của mẹ, ánh mắt Tống Tư Tư và Tống Khả Khả lại một lần nữa hướng đến Mặc Cảnh Thâm. Cả hai chị em đều là con gái ở độ tuổi hai mươi, dù biết anh là chồng Quý Noãn những vẫn không nén được mà nhìn anh đến mấy lần. Tống Tư Tư còn giơ tay lên vén tóc ra sau tai, đỏ mặt nói: “Vậy… chồng của chị họ… Đến cũng đã đến rồi, đừng đi vội. Anh khuyên chị họ một chút, đừng để chị giận chúng tôi rồi bỏ đi. Mọi người đều là người trong nhà, sau này nếu chị em chúng tôi tốt nghiệp đại học mà muốn đi làm ở các thành phố lớn thì còn phải nhờ cậy chị họ. Tương lai mọi người còn qua lại nhiều với nhau, không cần phải quá…”

Tống Tư Tư chưa nói xong, người đàn ông trước mặt đã quay người, sải bước về hướng Quý Noãn vừa đi, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô ta.

Bị lờ đi lộ liễu như vậy, Tống Tư Tư thoáng lúng túng, nhưng vẫn không nhịn được mà lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn. Thật sự cô ta chưa bao giờ được nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đến vậy.

Không chỉ riêng Tống Tư Tư, đến cả mắt Tống Khả Khả cũng đã dẹt ra. Cô ta xấu hổ nên ngón tay vẫn bấu chặt gấu áo, thỉnh thoáng cắn môi liếc anh. Nhưng cả hai chị em đều không nhận được một cái nhìn nào của Mặc Cảnh Thâm, kể cả là một cái nhìn thờ ơ cũng không có.

Sau khi đi vào thì Quý Noãn kiểm tra xem có còn sót lại mấy đồ linh tinh như dây sạc hay gì đó không, cô cũng mở ngăn kéo tìm xem có còn di vật nào của mẹ mà cô chưa cầm đi không. Khi chắc chắn không còn gì, cô mới quay người định đi ra ngoài.

Cô vừa định quay ra ngoài thì thấy Mặc Cảnh Thâm đi vào.

Nhớ đến mấy câu nói của Mặc Cảnh Thâm ở bên ngoài, Quý Noãn liếc nhìn rồi định quay đi. Nhưng cô mới tiến sát đến bên người đã bị anh nắm lấy cổ tay.

“Kiểm tra hết chưa? Không còn sót lại đồ gì nữa chứ?”

“Ừ, không còn gì nữa, đi được rồi.”

Nghe thấy giọng Quý Noãn bình thản nhưng đượm chút buồn, đôi mắt đen láy của Mặc Cảnh Thâm liếc sang nhìn cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ…” Quý Noãn quay mặt sang nhìn anh: “Sao Tổng Giám đốc Mặc lại có thể thốt ra mấy câu linh tinh như là cục cưng yêu dấu gì gì đó?”

Đuôi mắt anh cong lên, xua tan vẻ lãnh đạm lạnh lùng trên gương mặt: “Cái gì mà cục cưng yêu dấu?”

Rõ ràng là tự anh vừa mới nói ra mà.

Quý Noãn mặc kệ anh định đi ra, nhưng bàn tay đang nắm cổ tay cô chợt siết lại. Anh đột ngột kéo cô vào lòng mình, dễ dàng ôm cả người cô bước về phía trước hai bước, ép cô vào bức tường bên cạnh cánh cửa đang mở rộng.

“Anh làm gì thế? Người ở ngoài đến gần là có thể nhìn thấy…”

Từ vị trí của Quý Noãn, cô vẫn có thể nhìn thấy Tống Tư Tư và Tống Khả Khả ở bên ngoài đang nhìn vào. Có điều hai chị em kia không dám bước vào, nên từ chỗ này có thể nhìn được ra bên ngoài, còn người ở ngoài thì không nhìn rõ chuyện ở sau cánh cửa.

“Anh có lúc nào mà không coi em là cục cưng yêu dấu chứ? Bốn tiếng này không hay sao?” Mặc Cảnh Thâm nói rồi lại tiến đến sát Quý Noãn hơn.

Lập tức khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, dường như anh chỉ cần hơi cúi người xuống một phân nữa là có thể hôn lên môi cô rồi.

Quý Noãn lùi về sau theo phản xạ, đầu va vào tường. Một tay Mặc Cảnh Thâm chống lên tường, nghiêng đầu định hôn lên môi Quý Noãn. Hành động bất ngờ này của anh khiến Quý Noãn hoang mang bối rối, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì cô vội vàng nghiêng đầu né tránh. Anh hôn lên quai hàm của cô nhưng vẫn không dừng lại, chỉ mím môi cười khẽ, kiên quyết tiếp tục hôn lên má cô. Khi cô nghiêng đầu thì nụ hôn dừng lại bên tai.

“Mặc Cảnh Thâm! Đây là đâu chứ? Anh đừng có làm loạn!”

Anh nắm chặt lấy cánh tay đang để trước ngực mình. Khi Quý Noãn ngoảnh mặt lại trách móc thì anh đã tóm được đôi môi cô. Ngay khi Quý Noãn đang dựa vào tường giật nảy người thì anh hôn xuống.

Tống Tư Tư và Tống Khả Khả lo lắng không biết ngoài những đồ trong vali ra thì Quý Noãn có lấy cả những đồ tốt khác trong nhà mang đi không. Hai chị em chờ nửa ngày cũng không thấy họ ra ngoài, nên không hẹn mà gặp cùng liếc nhìn nhau rồi bước thẳng về phía bên kia.

Nhưng họ vừa đi được bốn năm bước thì đã nhìn thấy rõ một cảnh làm cho người phải đỏ mặt, khiến cho trái tim thiếu nữ của hai cô nàng đập loạn lên.

Vì đang ở đây nên Quý Noãn căng thẳng gần chết, tay vẫn để trước ngực anh. Rõ ràng cô đang đẩy anh ra, nhưng trong mắt người khác thì nhìn qua giống như đang nửa cự tuyệt nửa nghênh đón. Huống hồ người đàn ông cao lớn còn ép cô dựa vào tường, một tay chống lên bức tường sau lưng cô, còn tay kia dịu dàng ôm ngang hông, lưu luyến hôn cô.

Ngay khi Tống Tư Tư và Tống Khả Khả nhìn thấy cảnh này thì bước chân cả hai người cùng khựng lại. Hai cô nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt, ánh mắt sáng lên đầy vẻ hâm mộ, mãi cũng không biết nên tiếp tục đi vào hay là tránh đi.

Khi hai chị em nhà kia còn đang vừa lúng túng vừa ngưỡng mộ thì cuối cùng Quý Noãn cũng đẩy anh ra, nhưng cũng chỉ đẩy ra được một cánh tay, đồng thời cô nhạy bén cảm nhận được ánh mắt ở bên ngoài. Cô liếc ra nhìn thấy hai chị em nhà kia thì lập tức tức giận, đập một cái lên cánh tay Mặc Cảnh Thâm.

Anh chỉ cười khẽ: “Chẳng phải anh trả thù cho em rồi sao? Anh tự nguyện để cho em lợi dụng mà còn đánh anh à?”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 629

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

629: Anh không tắm, em chê anh hả?

 TrướcTiếp 

ANH KHÔNG TẮM, EM CHÊ ANH HẢ?

Quý Noãn nhìn gương mặt tươi cười của người đàn ông đang gần trong gang tấc: “Anh học được trò ra vẻ tình cảm trước mặt người khác rồi à? Anh có đúng là Mặc Cảnh Thâm không thế? Cái cách nhàm chán này mà anh cũng dùng đến sao?”

Anh cong môi, để lộ ra nét mặt tươi cười dịu dàng nhẫn nại chỉ riêng cô mới được nhìn thấy: “Không thích thấy em bị người ta bắt nạt. Ngoài cách ra vẻ tình cảm ra, anh còn có thể xới tung cái nhà này lên. Dù sao đây cũng là người thân của mẹ em, em muốn anh dùng cách ôn hòa hay cách độc ác để trả thù cho em đây?”

Đúng là anh rất biết cách hoán đổi giữa dịu dàng và độc ác mà.

Nếu không phải vì có quan hệ với mẹ cô thì chắc chắn Mặc Cảnh Thâm sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, lại càng không dễ tính như vậy.

Quý Noãn biết anh nói có lý, anh cũng chỉ vì nghĩ tốt cho cô, song vẫn nghiêm mặt đánh lên tay anh như để trút giận. Còn anh vẫn dung túng mỉm cười, như thể anh rất thích ngắm dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa muốn nổi giận của cô.

Đến khi Quý Noãn lại đẩy anh ra thì Mặc Cảnh Thâm mới buông tay xuống, nắm tay dắt cô ra ngoài.

Hai chị em nhà kia nhìn thấy người đàn ông cực kỳ đẹp trai dắt Quý Noãn ra ngoài, lại có vẻ rất trìu mến với cô thì im lặng. Muôn vàn cảm xúc đang trào dâng trong lòng hai cô ả, đố kỵ, bất mãn, còn có tự ti. Cảm giác sung sướng trong lòng khi muốn moi tiền của Quý Noãn hai ngày trước đây đã tan biến, cũng như không còn thấy hả hê khi bắt nạt được cô tiểu thư nhà giàu nữa. Bọn họ chỉ cảm thấy dường như tất cả những chuyện kia đập ngược trở lại về phía mình, ghen tị đến mức đỏ cả mắt.

Thấy bọn họ thật sự muốn đi, bác Cả vội vàng sán lại lấy lòng nói: “Quý Noãn à, chẳng phải đêm qua cháu mới bị sốt sao? Sức khỏe không tốt thì đừng đi vội. Đi đường vất vả lắm, hay là ở lại thêm hai ngày nữa đi…”

Quả thật Quý Noãn mới hạ sốt chưa được bao lâu, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

“Em muốn ở lại không?” Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Mặc Cảnh Thâm nắm lấy bàn tay Quý Noãn.

Quý Noãn phát hiện ra một khi Mặc Cảnh Thâm muốn diễn thì thật sự diễn rất đạt. Thậm chí từng cử chỉ, từng lời nói của anh cũng đều thể hiện là một người chồng tốt bị vợ quản chặt. Không chỉ tiền và thẻ đều giao vào tay vợ, mà kể cả thái độ quan tâm săn sóc hay cách nói chuyện cũng cực kỳ dịu dàng nhẫn nại. Đến cả cách dùng từ cũng khác bình thường, dựng lên hình ảnh người chồng xem vợ là nhất một cách hoàn hảo.

Cô nói: “Không, nhưng sức khỏe bà ngoại không được tốt. Lúc em đưa bà đi viện thì phát hiện ra thuốc mà bà vẫn uống đều là thuốc giả rẻ tiền, chế độ dinh dưỡng cũng không đủ. Trước khi đi, em đi mua ít thuốc và đồ bổ về, giao tận tay bà rồi chúng ta lại đi.”

Nghe Quý Noãn nói đến đây, sắc mặt bác Cả không bình thường, bà ta cũng không dám lên tiếng nữa mà biết điều lùi sang một bên.

Tất nhiên bà ta biết chuyện thuốc giả rẻ tiền kia là như thế nào, tất cả đều là do bà ta mua về. Dù sao bà cụ cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, từ nhiều năm trước đã không còn làm ăn được gì nữa, chỉ có thể ngồi không ăn uống. Sau khi bị tai biến mạch máu não phải nằm viện cấp cứu thì bà cụ lại bị liệt người, không thể tự lo liệu sinh hoạt được. Vừa phí tiền thuốc vừa phải hao tổn tâm trí mà chăm sóc, còn phải mua nhiều thuốc đắt tiền để chữa trị, mà thuốc thì lại rất đắt, vì vậy bà ta quyết tìm người ở chợ đen để mua mấy loại thuốc giải nhiệt về, dù sao thì uống vào cũng không hại, không độc, nên cứ đưa cho bà cụ uống.

Bà ta không ngờ Quý Noãn lại phát hiện ra.

Quý Noãn không trông mong vào việc bác Cả sẽ áy náy. Đối với cô, người phụ nữ trước mặt là một mụ đàn bà hơn năm mươi tuổi có thể vì chút lợi ích mà gào khản cả giọng, đây là thói xấu cố hữu của bà ta. Nhưng sớm muộn gì thì bà ta cũng sẽ gặp quả báo, có điều chưa đến lúc mà thôi.

***

Trước kia chỉ cần ôm Quý Noãn một cái, buổi chiều đi làm về nấu cho cô bữa cơm là có thể khiến cô phục tùng đi theo.

Nhưng bây giờ, cho dù có cố tình lấy lòng nịnh nọt thì cũng không hề dễ dàng.

Thậm chí trước nay Mặc Cảnh Thâm là người biết bày mưu tính kế mà vẫn phải thừa nhận hai tiếng khó khăn.

Thành phố Cát không lớn, Thẩm Mục lái xe đưa họ đi mua đồ. Khoảng bốn mươi phút sau thì xe dừng lại trước một hiệu thuốc tương đối lớn, Quý Noãn đi vào trong mua thuốc.

Tuy bà ngoại không phải là người đặc biệt với cô, thậm chí bà còn rất thiên vị bác Cả so với mẹ cô. Nhưng có lẽ sau này cô không bao giờ gặp lại bà nữa, nên vẫn mua ít thuốc bổ này. Còn về những chuyện khác, Quý Noãn không có ý định can thiệp vào nữa.

Mua hết thuốc thang đồ bổ dưỡng cho người nhà xong thì cốp xe cũng chất đầy, lúc này Quý Noãn mới dừng lại.

Buổi sáng và buổi trưa cô chỉ ăn chút thức ăn Thẩm Mục mua được ở ngoài viện. Họ mua xong đồ thì cũng đã là bốn rưỡi chiều. Thẩm Mục đỗ xe ở một bãi đậu xe gần cửa hàng bách hóa của thành phố Cát, nói bọn họ ăn cơm xong rồi mới quay về. Dù sao cũng chỉ về đưa đồ rồi đi ngay, tránh đến lúc đó nhà kia lấy lý do ăn cùng nhau bữa cơm mà giữ họ ở lại.

Thật ra thì kể cả bác Cả có lấy cớ ăn tối để giữ họ ở lại thì chắc chắn Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ không nán lại thêm một phút nào nữa.

Nhưng dù sao cũng đã dừng lại ở gần cửa hàng bách hóa, Quý Noãn nhìn mấy quán cơm xung quanh cũng không nhiều nên chọn một quán ăn có vẻ sạch sẽ nhất.

Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm cùng xuống xe sánh vai đi vào trong. Quý Noãn vừa nhìn xung quanh vừa nói: “Thật không ngờ boss Mặc cũng có ngày xuất hiện ở một thị trấn miền núi này, còn phải tìm một quán cơm ở gần cửa hàng bách hóa loại nhỏ buôn bán hàng sỉ ăn cơm.”

Mặc Cảnh Thâm: “Anh có chỗ nào nhìn không giống người bình thường? Đi ăn cơm mà cũng phải tìm một chỗ mạ vàng à?”

“Cũng không đến mức ấy. Nhưng anh đứng đây đúng là quá lạc quẻ.” Thật ra Quý Noãn cũng không buồn cười lắm, nhưng nhìn thấy quang cảnh xung quanh lạ mắt, lại còn do thời tiết nên đường vẫn còn bùn lầy, trong không khí còn thoang thoảng mùi rau củ hư thối, đối lập với Mặc Cảnh Thâm mặc cả bộ âu phục đứng đây. Cô đoán anh từ Bắc Kinh về Hải Thành, rồi lại từ Hải Thành lao đến thành phố Cát, sau đó lại chăm sóc cho cô, ít nhất đã hai ngày rồi vẫn chưa thay quần áo. Tuy rằng anh vẫn đẹp trai không ai sánh nổi, nhưng nhìn qua không được cao quý như trước, thậm chí còn có cảm giác bình dân, làm cô vừa nói vừa phải bật cười.

Thấy cô quét mắt trên người mình, gương mặt Mặc Cảnh Thâm không để lộ chút biểu cảm thừa thãi nào. Anh chỉ vươn cánh tay dài ôm ghì cô gái nhỏ, ấn đầu cô vào ngực, ép mặt cô vào chiếc áo sơ mi của mình, cố tình cúi đầu hạ giọng nói: “Hai ngày rồi anh chưa tắm, em chê anh hả?”

“Không dám không dám. Em ở đây ba ngày vẫn chưa tắm, cùng lắm cũng chỉ lau qua người thôi, đêm còn bị dính mưa, đến giờ còn chưa sờ tay vào nước. Bẩn thì cả hai cùng bẩn, không cần ai chê ai cả.” Quý Noãn định đẩy người anh ra, không ngờ anh càng ôm cô chặt hơn.

Giọng nói của anh vẫn vang lên sát tai cô, lúc nói chuyện còn phả hơi thở vào tai cô: “Hay là trước khi rời đi, mình tìm một chỗ tắm cùng nhau đã?”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 630

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

630: Hiếm khi có dịp, nên anh càng nhẫn nại theo đuổi mang vợ mình quay về

 TrướcTiếp 

HIẾM KHI CÓ DỊP, NÊN ANH CÀNG NHẪN NẠI THEO ĐUỔI MANG VỢ MÌNH QUAY VỀ

“Nghe nói tuy thành phố Cát này nhỏ, nhưng dù sao cũng gần sông gần núi. Thị trấn miền núi cũng có lợi thế riêng. Thật ra số khách sạn có suối nước nóng cũng không hề ít, mặc dù tiện nghi kém hơn Bắc Kinh, nhưng lại hơn ở điều kiện thiên nhiên.” Tiếng cười của anh vang khẽ bên tai cô. Thậm chí Quý Noãn có thể cảm nhận được cánh tay Mặc Cảnh Thâm đang nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng mình.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người như đang khá thân mật thì thầm với nhau, chỉ Quý Noãn cảm nhận rõ ràng ám hiệu của anh.

Rời khỏi Bắc Kinh rồi mà đến giờ anh vẫn còn nghĩ đến khách sạn suối nước nóng.

Không chỉ nói bóng nói gió, Quý Noãn còn cảm nhận rõ ràng, anh nhận ra tính khí của cô hôm nay dịu hơn, không chống đối anh nữa, nên mới nhân cơ hội này trêu chọc cô.

Cô lườm anh một cái. Dù anh có bỡn cợt nhưng cô chỉ nhìn lên là đã thấy chỉ có hình bóng của mình trong đôi mắt phẳng lặng thâm thúy của anh. Dường như tất cả bỡn cợt trêu chọc đều lập tức trở thành trìu mến vô tận, không có chút đối nghịch.

Cô liếc anh một cái rồi bước thẳng vào quán ăn trước mặt.

Thấy cô gái này cứng mềm đều không phục, Mặc Cảnh Thâm cười khổ.

Đây chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng được cái sạch sẽ, cũng không hề ít khách. Hai người ăn cơm xong thì không vội trở về. Dù sao nhìn thời tiết u ám này thì chẳng bao lâu nữa sẽ có mưa to. Bây giờ họ có đi nhanh thì giữa đường cũng sẽ gặp mưa như trút nước, chi bằng chờ hết cơn mưa, rời đi cũng không muộn.

Sau khi họ ăn cơm xong, bầu trời vẫn u ám. Nhìn thấy tín hiệu của cơn dông lâu rồi mà vẫn chưa mưa, Mặc Cảnh Thâm hạ giọng nói: “Bây giờ đi về luôn hay chờ tạnh mưa rồi mới về?”

Quý Noãn ngồi trong quán ăn nhìn ra ngoài trời, suy nghĩ một chút rồi uể oải nói: “Chờ mưa xong đi, cơn mưa này không hề nhỏ. Cả thành phố Cát này gần như không có chỗ nào đi chơi, mà cũng không biết cơn mưa kéo dài bao lâu. Quanh đây lại không có gì đặc sắc, nếu không thì kiếm quán cà phê nào gần đây ngồi giết thời gian.”

“Uống ít cà phê thôi.”

Quý Noãn: “…”

Mấy năm nay đúng là cô uống hơi nhiều cà phê, nhưng rõ ràng Mặc Cảnh Thâm cũng uống không hề ít.

Những lúc không cần đến cà phê để thức đêm, Quý Noãn cũng không nghiện gì. Nhưng cô cũng không thể ngồi trong phòng ăn này nhìn mấy cái bàn không với Mặc Cảnh Thâm được.

“Trong này có một trung tâm mua sắm, anh đưa em đi dạo.”

Quý Noãn: “…”

Đàn ông không dễ gì chủ động nói đưa phụ nữ đi dạo trung tâm mua sắm. Vậy mà bây giờ anh lại muốn nhân nhượng, rõ ràng rất muốn lấy lòng cô. Ở đây không nghĩ ra được chuyện gì lãng mạn hơn, đến cả cách thức cũng rất thực tế.

Quý Noãn cũng là phụ nữ, tuy thích mua sắm nhưng không quá ham mê đi dạo trung tâm mua sắm. Vậy mà bây giờ cô lại đột nhiên thấy rất muốn đi dạo xem một vòng.

Quý Noãn liếc anh: “Thẻ em bị khóa hết rồi, anh cũng biết rồi đấy.”

Thấy khó khăn lắm cô mới nhún nhường, anh thoải mái rút ví tiền giơ ra trước mặt cô: “Chẳng phải còn có anh đây sao?”

Quý Noãn lặng lẽ liếc chiếc ví da cao cấp phiên bản giới hạn màu đen một lát rồi mới nói: “Buổi sáng em mới hạ sốt, không xách được đồ.”

“Em cứ mua thoải mái, anh chịu trách nhiệm xách đồ.”

Quý Noãn nhướng mày, giơ tay cầm lấy ví tiền của anh thả vào túi xách của mình rất tự nhiên rồi đứng lên: “Được, đi dạo một vòng cũng tốt.”

Giọng nói có vẻ như vô cùng miễn cưỡng.

Mặc Cảnh Thâm nghe thấy ngữ điệu cố tình này thì lại nhìn cô một cái. Quý Noãn bình thản, quay người bước thẳng về phía trung tâm mua sắm. Anh nhìn cô, hơi cong môi lên. Hiếm khi có dịp rời khỏi chốn thương trường xô bồ ở Hải Thành và Bắc Kinh, tới một thị trấn miền núi xa xôi, anh lại càng có thêm kiên nhẫn để theo đuổi lại bà xã của mình.

Quý Noãn cất ví tiền của anh rồi đi thẳng vào trong. Cô đi đôi giày thể thao mới thay trong xe rảo bước đi nhẹ như gió. Mái tóc cô đã dài ra rất nhiều, xõa sau lưng, đong đưa theo từng bước chân. Cô lại đang mặc trang phục nhẹ nhàng thoải mái, thoạt nhìn giống như thiếu nữ chưa tròn hai mươi, trẻ trung sống động, không phô trương như nhiều năm trước, mà có vẻ hướng nội từng trải mặn mà hơn.

Phần lớn tầng một của trung tâm mua sắm là nơi bán mỹ phẩm, trang sức, và đồng hồ đeo tay. Khu trung tâm mua sắm này bao gồm hai khu thông với nhau. Một cái là chợ đầu mối của thành phố Cát, bên trong gì cũng có. Sau khi đi vào trong thì có hơn mười gian hàng nhỏ, giá cả quần áo cũng không quá một trăm, nhưng hình thức thì đa dạng phong phú, khách ở trong cửa hàng cũng không hề ít. Cái thông bên cạnh chính là trung tâm thương mại của thành phố Cát, không có nhiều khách, nhưng đẳng cấp hàng hóa thì hơn hẳn, có cả hàng hiệu.

Quý Noãn chẳng ngại bên nào, đi dạo một vòng ở chợ đầu mối, nhìn hết các món đồ, ngắm cái này sờ cái kia cực kỳ thích thú. Cô đi dạo cả tiếng đồng hồ rồi mới đi sang trung tâm thương mại bên cạnh.

Có lẽ dáng người Mặc Cảnh Thâm quá đẹp, nên bị người trong gian hàng để ý, lôi kéo hỏi xem anh có muốn tìm việc làm không, có muốn làm người mẫu nam không. Họ nói anh mặc thời trang nam của thương hiệu nào đó đứng ở tầng một, một ngày cũng được ba trăm đồng. Quý Noãn nghe thấy thì bật cười bước nhanh lên trước không ngoái đầu lại.

Nhân viên ở cửa hàng bách hóa còn chưa nói hết đề nghị thì đã bị khí chất lạnh lùng cao quý của anh đông cứng đến mức không dám nói tiếp, nhưng vẫn lẩm bẩm trong miệng: “Một ngày ba trăm đồng, một tháng cũng được chín nghìn rồi. Tiền lương cao như thế mà không coi ra gì à? Thanh niên bây giờ đúng là chẳng quan tâm gì đến tiền bạc…”

Từ đầu đến cuối anh không thèm để ý đến lời đề nghị làm việc của nhân viên bán hàng, nét mặt vẫn cực kỳ lạnh lùng.

Quý Noãn đã đến một cửa hàng trang sức bên cạnh, đang thử một số dáng nhẫn nho nhỏ dễ thương. Đây là cửa hàng vàng bạc, đồ cũng không đắt, nhưng mẫu mã và tạo hình khá tinh xảo, giá tầm vài trăm đồng. Mặc Cảnh Thâm không nhìn giá, chỉ nhìn Quý Noãn đang đeo chiếc nhẫn lên ngón út.

“Có đẹp không?” Quý Noãn giơ tay lên huơ huơ trước mặt Mặc Cảnh Thâm đang đi tới.

Tay Quý Noãn rất đẹp, rất hợp đeo nhẫn, có điều rất hiếm khi cô đeo trang sức. Anh liếc nhìn thì chợt phát hiện ra một chuyện: “Sao lại đeo vào ngón út?”

Quý Noãn liếc mắt nhìn tay, định trả lời vì đây là size nhẫn bé nhất, chỉ đeo vừa được vào ngón út. Nhưng ai ngờ nhân viên bán hàng đứng trong quầy nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì đột nhiên kinh ngạc nói: “Cô à, cô có bạn trai hả? Giờ có ai mà không biết đeo nhẫn ở ngón út là có ý nói mình đang còn độc thân, hơn nữa còn không có ý định tìm kiếm tình yêu. Bạn trai cô đẹp trai như vậy, nói chuyện với cô vừa chiều chuộng vừa dịu dàng, chắc chắn tình cảm của hai người rất tốt, vậy cô không thể đeo nhẫn vào ngón út được đâu!”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung