716-720

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 716

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

716: Đã khỏe lại rồi? em tỉnh rồi? nhớ ra rồi?

 TrướcTiếp 

Mặc dù Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên bị sốt cao mà ngã bất tỉnh, nhưng lúc bác sĩ chạy tới thì anh đã có thể mở mắt phần nào. Anh khàn tiếng dặn dò bọn họ đừng nói nhiều làm Quý Noãn sợ, để cô ngồi chờ trong phòng khách.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì bảo: “Mặc tổng, có phải anh từng có tiền sử đau dạ dày không?”

Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt nằm trên giường, khàn giọng nói: “Có, hai năm trước làm việc cả ngày lẫn đêm ở Los Angeles, ăn uống không điêu độ trong thời gian dài, dạ dày co thắt nên phải nhập viện.”

“Vậy đúng rồi, thân thể anh khỏe mạnh, nhưng vì từng có tiền sử đau bao tử, bình thường ăn uống không sao, nhưng không hợp với việc ăn thức ăn lạnh trong thời gian dài. Chúng tôi ở lại chỗ này lâu ngày cho nên biết sinh hoạt tập quán của những người ở đây. Hai ngày ở trên đảo, đa phân bữa chính và bữa phụ đều là hải sản đúng không? Vốn dĩ dạ dày của anh đã không khỏe, lúc sau anh có uống mẩy thu như cà phê đá không?”

Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên ấn trán, khàn giọng cảm thán qua loa: “Có uống vài cốc.”

Bác sĩ gật đầu: “Quả nhiên bị kích thích mạnh mới dẫn đến viêm dạ dày cấp tính. Bệnh này không nặng, nhưng tốt nhất mẩy ngày gần đây anh nên ăn uống thanh đạm. Hiện giờ anh đang sốt cao, sau khi hạ sốt thì uống kháng sinh đúng giờ, hai ngày là khỏe, không cần lo lắng.”

Mặc Cảnh Thâm không nói gì, chỉ nhìn nhân viên phục vụ khách sạn vừa bước vào phòng: “Cô ấy đâu?”

“Bà Mặc đang ngồi trong phòng khách. Anh yên tâm, chúng tôi vẫn luôn trấn an cô ấy. Nhưng hình như bà Mặc vẫn rất lo lắng cho anh, hơn nữa sắc mặt cũng rất kém. Anh có muốn sẵn tiện nhờ bác sĩ khám giúp cô ấy không?”

Mặc Cảnh Thâm miễn cưỡng nhấc tay lên ngăn bác sĩ đi ra ngoài tìm Quý Noãn: “Cô ấy rất bài xích sự đụng chạm của bác sĩ lạ mặt, cứ yên lặng ở bên cạnh cô ấy là được rồi.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Ngoại trừ những trường hợp cần thiết, người phương Tây rất ít khi tiêm.

Sau khi cho Mặc Cảnh Thâm uống thuốc hạ sốt và thuốc trị đau bao tử, bác sĩ dặn dò nhân viên khách sạn đi chuẩn bị túi chườm đá để hạ sốt vật lý cho anh. Đến lúc xác định cơ thể Mặc Cảnh Thâm không có chuyện gì khác, bác sĩ mới rời đi. Hơn nữa ông ta còn bảo đêm nay ở phòng khác trong khách sạn, nếu có bất cứ chuyện gì ông sẽ lập tức đến ngay, bảo anh cứ yên tâm.

Mặc Cảnh Thâm gật nhẹ.

Bác sĩ ra khỏi phòng, nhân viên của khách sạn hỏi có cần để lại người chăm sóc anh không, Mặc Cảnh Thâm tỏ ý bảo bọn họ rời đi, tránh cho Quý Noãn không quen có nhiều người trong phòng như vậy.

Đêm đã khuya, hơn hai giờ sáng, Quý Noãn đứng trong phòng khách nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ, cô đứng trước cửa sổ có thể thấy được mặt biển xanh thẳm. Từ sau khi bác sĩ và những người khác đi khỏi, cô vẫn chưa dám vào phòng ngủ. Nghe bọn họ nói Thâm Thâm sốt rất cao, hiện giờ đã uống thuốc xong, cần phải nghỉ ngơi. Cô sợ mình vào sẽ quấy rầy đến anh, cho nên vẫn luôn đứng bên ngoài.

Đã qua hơn một tiếng đồng hồ, Quý Noãn không gặp được anh lại càng lo lắng.

Cô nhìn về phía trước, tựa trán lên cửa sổ sát đất, mờ mịt nhìn mặt biển trong đêm tối.

Hòn đảo lớn như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh thủy triều lên xuống vào thời gian cố định trong ngày. Hiện giờ đang là thời điểm triều dâng, mặt biển phẳng lặng trong đêm đen từ từ dâng cao, kèm theo đó là cơn sóng biển mạnh mẽ hơn lúc ban ngày, liên tục vỗ vào bờ cát và bãi đá ngầm nơi xa.

Quý Noãn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, trong đầu có rất nhiều đoạn ký ức ngắn không ngừng vờn quanh. Cô nhắm mắt lại, dồn sức cụng đầu lên cửa kính, tuy không quá đau, nhưng dường như có thể xoa dịu cơn đau khó hiểu khi đầu va vào cửa sổ lạnh băng.

Quý Noãn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn tua đi tua lại hình ảnh Mặc Cảnh Thâm ngã xuống đất trong phòng sách.

Quý Noãn chậm rãi nhíu mày, giơ tay lên ấn mạnh vào cái đầu đang càng ngày càng đau. Bỗng nhiên, trong phòng ngủ vang lên hai tiếng ho khẽ, cô mở choàng mắt ra, vội vàng xoay người bước nhanh vào.

Thuốc hạ sốt Mặc Cảnh Thâm uống phát huy tác dụng, nên trên trán anh dần toát mồ hôi, nhưng đồng thời cũng khiến anh ngủ rất sâu.

Thấy mồ hôi trên trán anh, Quý Noãn liền bước đến cạnh giường, rút khăn giấy bên cạnh lau giúp anh. Vừa lau khô không bao lâu lại thấy trán anh toát một lớp mồ hôi mỏng, Quý Noãn đỏ mắt tiếp tục lau, vừa lau vừa nói: “Thâm Thâm, đều tại em không tốt, ngay cả chăm sóc anh mà em cũng không biết…”

Mặc Cảnh Thâm đang ngủ, bỗng dưng nghe được giọng nói của cô, anh nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.

Quý Noãn lại duỗi tay cầm túi chườm đá trượt từ trán anh xuống bên cạnh, sau đó sờ trán anh, cảm giác nhiệt độ của anh đã không còn nóng như trước nữa. Quý Noãn lại nhìn anh, dường như nghĩ ra chuyện gì, cô ném khăn giấy vẫn luôn nắm trong tay, xoay người chạy vào trong phòng tắm lấy thau nước sạch và khăn lông trắng sạch sẽ chạy trở về cạnh giường. Cô nhúng khăn lông vào nước, rồi lại vắt hơi khô, sau đó tỉ mỉ lau đi lau lại những nơi đổ mồ hôi trên đầu anh.

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh không còn đổ mồ hôi nữa. Quý Noãn đặt tay lên trán anh, xác định anh không còn sốt thì mới bê nước về phòng tắm.

Suốt cả đêm, thỉnh thoảng Quý Noãn trở về cạnh giường trông Mặc Cảnh Thâm, nếu không thì cũng đứng ở cửa sổ phòng khách ngắm thủy triều cuộn sóng bên ngoài. Cho đến khi trời sắp sáng, cô vô thức xoay người trở vào bếp, không bao lâu sau lại quay trở vào phòng ngủ.

***

Tám giờ.

Mặc Cảnh Thâm mở mắt ra, đêm qua đã hạ sốt, sau đó lại ngủ suốt một đêm khiến sau khi tỉnh lại anh đã không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Anh rất ít khi ngã bệnh, hiếm lắm mới phát sốt một lần, hạ sốt rồi cũng không sao nữa.

Nhưng vừa đảo mắt anh đã thấy cô gái nằm ở mép giường. Trông Quý Noãn như cả đêm không ngủ ngon, tay anh chầm chậm nâng lên, phủ lên đầu cô vuốt ve.

Tay vừa mới chạm vào, Quý Noãn đã choàng tỉnh, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: “Anh tỉnh rồi?”

Tay Mặc Cảnh Thâm nâng giữa không trung bỗng khựng lại. Anh nhìn chằm chằm ánh mắt mơ hồ khi mới ngủ dậy, nhưng lại có phần tỉnh táo đã lâu không thấy của cô, ánh mắt ấy đập mạnh vào lòng anh. 

Quý Noãn cho rằng anh không khỏe ở đâu, đứng dậy duỗi tay sờ đầu anh: “Đã hết sốt rồi, có phải dạ dày anh khó chịu không? Em đã lấy một ít gạo thừa tối qua anh chưa dùng nấu cháo rồi, vẫn đang nấu trong nồi. Giờ ăn là vừa đúng lúc, để em đi múc cho anh.”

Quý Noãn vùa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài.

Mặc Cảnh Thâm nhìn theo bóng cô không chớp mắt. Cho dù là ánh mắt hay giọng điệu…

Anh đột ngột bật dậy, xốc chăn xuống giường, đi thẳng ra ngoài. Thấy Quý Noãn quay người đi đóng cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách, rồi lại xoay người chuẩn bị bước vào phòng bếp, anh bỗng gọi: “Quý Noãn.”

Bước chân cô khựng lại, nhưng không quay đầu.

“Em khỏe rồi?” Giọng nói của anh nhỏ nhẹ có phần dò xét, nhưng lại mang theo chín phần khẳng định.

Quý Noãn không lên tiếng, tiếp tục đi về phía phòng bếp.

Mặc Cảnh Thâm lập tức bước tới. Người anh cao chân anh dài, bước mấy bước đã đuổi kịp cô. Anh ôm lấy bả vai cô, ép Quý Noãn xoay người lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Nói cho anh biết, có phải em đã khỏe lại không? Em đã tỉnh rồi? Nhớ ra hết rồi? Đúng không?”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 717

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

717: Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm, dường như bây giờ đang cười...

 TrướcTiếp 

Quý Noãn xoay người lại, không thể che giấu được ánh mắt đỏ hồng: "Chẳng phải là do em bị anh dọa sợ sao, nếu không có khi em còn ngớ ngẩn thêm một thời gian nữa..."

Không cần nói nhiều, chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ để cảm xúc của Mặc Cảnh Thâm cuộn trào.

Anh nắm chặt bả vai cô, nhìn vào mắt cô: "Anh là ai?"

Quý Noãn nhìn anh, im lặng nửa ngày mới nói ba tiếng: "Mặc cảnh Thâm."

Cô thốt ra ba chữ này có chút nặng nề, thậm chí thoáng có cảm giác xa cách. Nhưng tính khí không chịu khuất phục trước sau như một này chính xác là của cô.

"Để em đi lấy cháo cho anh. Đang yên đang lành chẳng có bệnh tật gì mà anh tự nhiên ngã gục xuống đất không dậy nổi, dọa em sợ đến hồn vía lên mây." Quý Noãn vừa nói vừa muốn đẩy anh ra.

Nhưng cô không đẩy được, ngược lại, trong khoảnh khắc, người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm lại nở nụ cười không thể che giấu. Anh đang muốn ôm Quý Noãn thì cô nhanh tay nhanh mắt chặn trước ngực anh: "Này, để em đi múc cháo cho anh đã...”

Anh không để ý đến động tác ngăn cản của cô, kéo bàn tay cô xuống rồi nắm chặt trong tay mình, sau đó ôm cô vào lòng. Quý Noãn không cách nào chống cự, đành phải dùng tay đấm lên vai anh mấy cái. Bất chợt giọng nói khản đặc của anh vang lên bên tai cô: "Đằu còn đau không?"

Quý Noãn dừng lại một lát rồi lắc đầu: "Mấy hôm trước em đã đỡ nhiều rồi, thi thoảng cứ có cảnh vật xuất hiện trước mắt em, hình như sẽ có lúc em trở lại bình thường trong thời gian em ngủ. Em cứ ngủ miết, những chuyện trong giấc mơ rất rõ ràng, không còn mơ hồ nữa. Đến hôm qua bị anh dọa sợ nên kích động... Nếu không, chắc em vẫn tiếp tục ngớ ngẩn trước mặt anh nhiều ngày nữa."

"Bác sĩ nói bây giờ em không được kích động, nếu không tâm lý sẽ bị ảnh hưởng. Nếu biết từ trước kích động em là có hiệu quả, thì anh đã nằm dưới đất từ lâu rồi." Anh vừa nói vừa xoa đầu cô: "Tối qua sợ lắm à?"

"Còn phải nói, một người đàn ông to lớn tự nhiên lăn đùng xuống đất như thế, kể cả khi còn khỏe em cũng sẽ bị dọa, huống hồ em còn đang trong trạng thái đó..." Quý Noãn vừa nói vừa chọc một ngón tay vào eo anh: "Anh có để em đi vào bếp lấy cháo ra không? Còn để lâu nữa thì cháo thành nước cơm mất."

"Nước cơm anh cũng ăn, không vội."

Quý Noãn: “…”

"Nhưng sáng nay em chưa ăn gì, em cũng muốn ăn cháo, không muốn uống nước cơm."

Mặc Cảnh Thâm vuốt ve gáy cô như muốn kiểm tra cho chắc chắn xem tổn thương trên đầu cô còn vấn đề gì nữa không. Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy cô gái tỏ vẻ thản nhiên, nhưng vành tai đã ửng hồng, đến cả chiếc cổ trắng nõn cũng phiếm hồng.

Cuối cùng cũng cảm nhận được anh buông tay ra, Quý Noãn lập tức lùi hai bước về phía sau, có chút ngượng ngập giơ tay lên xoa gò má và vành tai mình như thể muốn che kín không muốn cho anh nhìn thấy những chỗ đang nóng đỏ lên rồi vội vàng đi vào phòng bếp.

Cháo đã nấu được một lúc lâu nhưng cũng không đến nỗi thành nước cơm. Dù sao loại gạo trắng trên đảo này cũng cứng hơn một chút, không giống gạo ở trong nước. Nhưng khi nấu xong thì cháo vừa thơm vừa ngọt, vị rất thanh. Mặc Cảnh Thâm sốt cao từ đêm qua đến bây giờ, ăn cháo này cũng dễ tiêu hóa.

Quý Noãn không chắc bây giờ mình đã khỏe hẳn chưa, nhưng ít ra đầu óc cô cũng không còn mông lung nữa. Tuy lúc cô cố gắng suy nghĩ thì cảm thấy đầu rất nặng, rất mệt, thậm chí còn cảm thấy đau, nhưng có lẽ trong giai đoạn hồi phục thì cần có thời gian thuyên giảm từ từ. Tối qua cô đứng ngẩn người trước cửa sổ thật lâu, ép mình suy nghĩ trong thời gian dài, xếp lại trình tự những ký ức xáo trộn kia cho đến khi suôn sẻ mới thôi. Sau khi ký ức đã có trình tự, rất nhiều chuyện cô không hiểu thì giờ cũng đã dễ dàng chấp nhận hơn, từ đó cũng từng chút từng chút nhớ ra được nhiều chuyện hơn.

Bây giờ cô không bắt đầu óc phải làm việc quá sức, không cố ý suy nghĩ nhiều thì cũng sẽ không có cảm giác khó chịu.

Nhanh như vậy mà cô đã hồi phục, có lẽ một phần do có Mặc Cảnh Thâm tận tâm chăm sóc bầu bạn, lại thêm bạn bè trong trung tâm nghiên cứu của Bác sĩ Tần chế được ra loại thuốc có hiệu quả tốt.

Có thể giữ được mạng trở về đã là vô cùng may mắn, nên bây giờ Quý Noãn không còn mong muốn gì hơn. Cô thấy việc trở về từ cõi chết không chỉ một lần thật là đặc biệt.

Cô múc cháo xong quay người định bước ra thì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang khoanh tay trước ngực tựa vào cửa phòng bếp. Đôi mắt đen trầm tĩnh như nước của anh đang ngắm nhìn cô.

Quý Noãn định đặt bát xuống bàn ăn rồi gọi anh ra, vậy mà cô vừa đi qua anh được hai bước thì anh đã vươn tay ra, như muốn dùng lợi thế cơ thể cao lớn của mình ôm trọn cô từ đằng sau, với lấy chiếc thìa đặt trong bát cháo cô đang cầm rồi múc một thìa cháo. 

Quý Noãn chưa biết anh định làm gì, quay lại nhìn thì thấy chẳng qua anh chỉ đang nếm thử cháo cô nấu mà thôi.

Dường như đã rất lâu rồi anh không được ăn món cô nấu. Rõ ràng chỉ là món cháo thôi mà Quý Noãn lại vô thức quan sát nét mặt của anh: "Có vừa miệng không? Em thả chút muối với rau cải và thịt băm nhuyễn vào cháo. Sau cơn sốt, cơ thể mất nước nên cần phải bổ sung năng lượng, anh không muốn ăn thì cũng phải ăn."

Anh im lặng uống một thìa cháo, ra hiệu cho cô quay lại.

Quý Noãn liền quay hẳn người lại, bước đến gần để anh nếm tiếp.

Anh đứng trước cửa bếp thoải mái húp hai ba thìa cháo rồi tỉnh bơ nhìn cô: "Em chưa tự nếm xem mùi vị thế nào sao?"

"Em nấu vội nấu vàng, từ đầu đến giờ vẫn để trong nồi, vừa rồi mới mở ra, còn chưa kịp nếm." Quý Noãn vừa nói vừa liếc nhìn bát cháo trong tay, định đưa tay cầm lấy chiếc thìa anh mới dùng để múc một thìa cháo nếm thử, nhưng cô mới vừa giơ tay lên thì anh lại tiếp tục múc một thìa cháo lên húp.

Quý Noãn: "..." Cô cho rằng anh không muốn để cô dùng chung thìa với mình, lập tức liếc anh một cái rồi không nói thêm gì nữa.

Quý Noãn đang quay người đi tiếp đến bàn ăn đặt bát xuống thì anh bất chợt quay người bước đến, cúi xuống ghé sát mặt cô. Quý Noãn nhìn người đàn ông tuy sốt một đêm nhưng vẫn giữ được nét mặt tuấn tú đang kề sát mình thì chợt sững lại: "Anh làm gì thế?"

Anh khẽ cười như muốn hôn cô.

Lúc này Quý Noãn mới hiểu ra anh định mớm cháo cho mình.

Khi cô đã hiểu ý định của anh, môi anh cũng sắp chạm vào môi cô thì anh chợt dừng lại, sau đó Quý Noãn nghe thấy tiếng anh nuốt ực ngụm cháo xuống.

Thật ra là anh muốn làm cái gì hả?

Quý Noãn nhìn anh, thấy khó hiểu.

Nhìn nét mặt khó hiểu của cô gái, Mặc Cảnh Thâm cười nói: "Thôi, đêm qua mới sốt, mớm như vậy sẽ dễ lây bệnh cho em."

Quý Noãn: "... Chẳng qua anh bị viêm dạ dày nên mới sốt cao chứ có phải bị nhiễm virus cúm đâu, ai bảo em sẽ bị lây bệnh."

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 718

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

718: Bình tĩnh, bình tĩnh! a a a, phải tỉnh táo!

 TrướcTiếp 

Mày của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng lên: "Nghĩa là anh có thể hôn à?"

Quý Noãn: "..."

Lúc trước khi chưa đi đến Los Angeles, chẳng phải dù là ở Bắc Kinh hay nơi nào khác thì anh cũng cứ muốn hôn là hôn à? Sao bây giờ đã nghiện lại còn ngại nữa? Hay anh biết rõ bây giờ cô đã hóa giải được khúc mắc trong lòng, nên định khôi phục lại bản chất cáo già?

Quý Noãn liếc anh: "Còn lâu."

Cô nói xong liền lách người bước đến bàn ăn, đặt bát xuống rồi vội vàng quay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói: "Anh ăn trước đi, em cũng tự lấy thêm một bát nữa, đói quá."

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô không trả lời, nhưng vẫn nghe lời bước đến bàn ăn.

Quý Noãn mang bát ra, tiện thể bê hai đĩa thức ăn đưa cho Mặc cảnh Thâm. Anh nhìn dáng vẻ cắm cúi ăn cháo của cô thì thản nhiên nói: "Nhớ lại rồi nên cả lúc ăn cơm cũng không thèm liếc anh một cái. Cô gái nhỏ lưu manh mấy hôm trước cứ hơi một tí là vồ lấy anh hôn lấy hôn để, thậm chí còn bám dính lẩy người anh không rời, lẽ nào không phải là em?"

Quý Noãn:"..."

Trong tiềm thức mỗi người khó tránh khỏi có một mặt không chịu đi vào khuôn khổ, chẳng hạn như ngây thơ, hay lưu manh.

Vậy mà cô cứ luôn để Mặc cảnh Thâm nhìn thấy khuôn mặt vô hại ngây thơ nhất của mình.

Quý Noãn cắn thìa, ngẩng lên liếc anh ậm ừ hỏi: "Anh không thấy như vậy rất ngớ ngẩn sao?"

"Nếu là em thì không."

"Còn có vẻ dễ thương.""...."

"Nhất là lúc quấn lấy anh không chịu xuống, còn liên tục hỏi anh có phải đang giấu thứ gì ở bên dưới không."

Quý Noãn: "..."

***

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Không thể vì vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử mà dễ dàng tha thứ cho anh được.

Quý Noãn ngâm mình trong bể bơi, nín thở dưới nước thật lâu. Trước kia, khi đi bơi cô có thể nín thở dưới nước lâu hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng lần này não cô bị chấn thương khá nặng, mới chỉ nín thở vài giây mà đầu đã nhức nhối vì thiếu dưỡng khí, cô phải ngoi lên hít sâu mấy hơi rồi lại tiếp tục hụp xuống nín thở.

Cô cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu thì dần dần mới kéo dài được thời gian nín thở. Cô không ngừng thầm lẩm nhẩm mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.

Quý Noãn vốn không có ý định đi bơi lại, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Vị bác sĩ tối qua hôm nay lại đến khám cho Mặc Cảnh Thâm, kiểm tra xem bệnh viêm dạ dày của anh đã khá hơn chưa. Quý Noãn không đi vào, cô ngồi chờ ở sofa trong phòng khách một lát thì muốn đi ra ngoài. Mặc Cảnh Thâm biết bây giờ cô không hồ đồ nữa, nhưng vẫn không cho phép cô ra khỏi phạm vi khách sạn.

Khách sạn này rất đắt khách, phía trước có rất nhiều người, chỉ có khu vực suối nước nóng tách biệt ở gần khu phòng riêng thì mới không có ai. Vì vậy Quý Noãn liền quyết định đi đến đây. Bên cạnh suối nước nóng có khăn tắm và đồ bơi mới được phục vụ chuẩn bị hàng ngày dựa theo kích cỡ của cô, Quý Noãn ngồi bên suối một lúc rồi cũng thay đồ xuống bơi.

***

Bác sĩ đã ra về. Mặc Cảnh Thâm chỉ bị viêm dạ dày cấp tính, đã hạ sốt, cũng đã uống thuốc kháng sinh, chỉ cần ăn uống thanh đạm mấy hôm là sẽ không còn gì đáng ngại.

Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra bể bơi hình tròn xanh thẳm giữa thảm cỏ xanh đối diện. Một bóng người màu trắng bơi qua bơi lại như mỹ nhân ngư, lại rất tự giác nín thở để rèn luyện tăng oxy cho não.

Tư thế Quý Noãn bơi lội bây giờ cũng không hưng phấn háo hức như mấy hôm vừa rồi. Cô bơi một lúc lại nghỉ, nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục bơi.

Anh ngắm một lúc lâu, đến hai giờ chiều, hai nhân viên phục vụ phòng gõ cửa đi vào dọn dẹp. Bọn họ nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm còn ở trong phòng liền lễ phép hỏi: "Ông Mặc, chúng tôi vào dọn dẹp thì có quấy rầy anh không?"

Mặc Cảnh Thâm khẽ đáp lại, không nói nhiều.

Nghe Mặc Cảnh Thâm đồng ý, hai người vội vàng dọn dẹp lau chùi các gian trong căn phòng rộng lớn này.

Nghe thấy tiếng vệ sinh thảm vang lên, Mặc Cảnh Thâm mới rời ánh mắt đang chăm chú nhìn bóng người đang ở trong nước. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt quay sang nói với nhân viên phục vụ đang lau phòng khách: "Khách sạn có hoa hồng tươi không?"

Nhân viên phục vụ phòng suy nghĩ kĩ một lát mới nói: "Có ạ. Ông Mặc, anh cũng biết đấy, dù sao khách sạn chúng tôi cũng là khách sạn bảy sao duy nhất ở đảo này, ngày nào cũng có máy bay chở hơn một nghìn bông hoa hồng Bulgari nổi tiếng quý hiếm đến. Phần lớn hoa hồng dùng để trang trí bàn ăn kiểu Âu, hoặc để trang trí ga trải giường tân hôn cho các cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật."

Anh nhớ lúc còn ở Bắc Kinh, có một tên nhóc không sợ chết dám tặng Quý Noãn một bó hồng thật to, sau đó bị anh quẳng vào thùng rác ngay trước mặt cô.

Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: "Hoa hồng mới chở tới còn nhiều không?"

"Vẫn chưa dùng đến, bình thường thì đến chiều mới chuẩn bị, tối mới dùng được."

"Gọi họ chở đến thêm một chuyến đi, bây giờ lấy cho tôi chỗ hồng kia."

"Được, ông Mặc." Nghe Mặc Cảnh Thâm ra lệnh, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ một giây, lập tức đi ra ngoài thu xếp.

Nửa tiếng sau.

Quý Noãn vẫn luyện nín thở trong bể bơi. Cô đã tự lên mạng tìm hiểu, chấn thương ở đầu như cô khi hồi phục sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, tệ nhất thì chỉ để lại di chứng thi thoảng bị nhức đầu thôi. Nếu không muốn gặp di chứng này thì sau khi hồi phục, người bệnh cần duy trì vận động, hơn nữa cần thường xuyên bơi lội luyện nín thở, tăng cường độ dưỡng khí cho não thì sẽ hồi phục nhanh hơn. Chỉ cần kiên trì thì chẳng bao lâu, đến cả di chứng phổ biến nhất này cũng sẽ bị triệt tiêu tận gốc.

Luyện một lúc lâu, đến bây giờ cô đã có thể nín thở liên tiếp mười hai, mười ba giây. Sau đó mỗi lần cô ngoi từ nước lên đều cảm thấy dễ thở.

Lần này, Quý Noãn lại cố chịu đựng thêm một giây nữa thì mới ngoi lên khỏi mặt nước. Cô vừa mở mắt thì đã ngẩn người ra. Nước lăn xuống lông mi, cô vội vàng giơ tay lên gạt nước trên mắt.

Cô thấy người đàn ông lẽ ra đang ở trong phòng nghỉ lại đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, trong tay còn cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm mướt mát.

Là hoa hồng đỏ, cực kỳ tươi tắn rực rỡ.

Quý Noãn nhìn đến ngây người: "Anh cầm hoa hồng làm gì thế?"

"Chẳng phải em rất thích sao?" Anh nhìn cô, hời hợt nói: "Trong khách sạn có sẵn nên anh tiện tay cầm đến."

Quý Noãn: "..."

Anh còn chả thèm nói lời lãng mạn luôn. Chỉ cần nói một câu cho cô cảm động, rằng vì cô nên anh đặt máy bay chở hoa hồng từ một nước nào đó về cũng được. Thế mà anh nói trắng phớ ra là hoa có sẵn trong khách sạn.

Cô vẫn ở dưới bể, ngước mắt lên định nói mình không cần thì nhìn thấy người đàn ông lúc nào cũng bình thản điềm nhiên lại đang cầm bó hoa hồng to tướng, có vẻ rất chân thành đứng ở bể bơi chờ cô lên...

Quý Noãn lập tức hụp đầu xuống dưới nước.

Bình tĩnh, bình tĩnh! A a a, phải tỉnh táo!

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 719

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

719: Bây giờ trong mắt em đã có anh

 TrướcTiếp 

Cuối cùng Mặc Cảnh Thâm phải lôi cô từ trong nước ra.

Bởi vì cô cố tình trốn dưới nước, nín thở quá lâu nên bị đau đầu. Khi cô ngoi lên thì loạng choạng rồi lại ngã xuống bể, cô chưa kịp nín thở nên bị sặc nước.

May mà Mặc cảnh Thâm nhanh tay nhanh mắt bế cô lên. Ọuý Noãn vừa được bế lên tay anh thì lập tức quay mặt xuống đất ho khan. Cô bị sặc khó chịu, ho cũng khó chịu, thậm chí lúc ho còn thấy đau đầu.

Mặc Cảnh Thâm lo cô vừa khôi phục lại gặp phát sinh vấn đề nên lẩy ngay chiếc khăn tắm vắt ở lưng ghê" quẩn kín người, thấm khô tóc rồi cúi xuống kiểm tra sắc mặt của cô: "Có sao không? Ho khù khụ như vậy, có phải đẫu cũng bị đau không?"

Quý Noãn gật đẫu, chưa trả lời thì anh đã bất chợt nhấc cả cô và khăn tắm lên.

Trong khoảnh khác được anh bế bổng lên thì cô đã cảm nhận rõ sự lo lắng của anh. Vậy nên cô chợt nảy ra ác ý, bất chợt giơ tay vươn ra trước miết lên ngực anh, thỏ thẻ: "Thâm Thâm...”

Mặc Cảnh Thâm đang bế cô chợt cứng đờ. Quý Noãn cảm nhận rõ ràng chân tay anh khựng lại, đồng thời hơi lạnh tỏa ra từ người anh.

Anh sợ trạng thái tỉnh táo của cô ngày hôm nay chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi. Anh cũng đang lo lắng cô lại quay về trạng thái mơ hồ, bị người ta bắt nạt cũng không biết phải trả đũa lại như thê" nào.

Họ đã trải qua rất nhiêu nguy hiểm cùng hoạn nạn sinh tử, Quý Noãn đột nhiên nhận ra có phải mình quá đáng quá rồi không?

Những ngày cô gặp chuyện không may, Mặc Cảnh Thâm phải chịu đựng cả những điều đáng và không đáng phải chịu, nhưng anh vẫn luôn giữ cô bên mình không rời một tấc, để che chở cho cô.

Thời điểm này mà cô còn lấy tình hình hồi phục sức khỏe của mình ra để đùa giỡn thì có vẻ thật quá đáng.

Quý Noãn lặng lẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt anh rồi lấy tay kéo ngực áo anh. Mặc Cảnh Thâm nhận ra động tác này giống lúc cô làm nũng mấy hôm trước bèn cúi đầu xuống nhìn, lại thấy ánh mắt Quý Noãn cười rạng rỡ: "Em đùa đấy..."

Hiển nhiên anh không thấy chuyện này có gì thú vị cả, không hề có ý định cười đùa. Anh cụp mắt nhìn bả vai cô không được áo tắm và khăn tắm che phủ, mái tóc dài vẫn còn ướt đang quấn quanh cần cổ của cô, nét mặt mang vẻ sâu xa: "Đùa hả?"

Quý Noãn không nghĩ nhiều, mím môi nói: "Vừa rồi vì vớt em từ trong nước lên mà anh quẳng cả hoa hồng đang định tặng em xuống bể, chẳng lẽ em không được đùa một chút cho đỡ tiếc nuối sao?"

"Chẳng phải em nói không muốn à?"

"Em chưa nói mà."

"Ừ, chờ mai sinh nhật rồi anh đền cho em."

Vừa rồi Quý Noãn bị ho cũng thấy khó chịu thật. Cô không trả lời, chỉ lười biếng vâng một tiếng, tựa mái đầu trĩu nặng lên vai anh, mặc anh bế mình.

Cô được anh bế ra khỏi bể bơi vào thẳng khách sạn. Vào đến cửa, Quý Noãn liền muốn xuống.

Nhưng anh lại dùng chân đạp cửa ra. Anh không những không đặt cô xuống, mà Quý Noãn còn cảm thấy cánh tay đang bế cô siết mạnh hơn. Sau đó cô bị anh ném lên sofa, lưng va nhẹ vào lưng ghế nhưng không đau, người bị đè trên ghế.

Cô hoảng hốt ngóc mạnh đầu lên thì bất chợt đón nhận cánh môi của anh đột ngột áp xuống.

Mặc Cảnh Thâm hôn cô mãnh liệt đến mức gần như phóng túng. Anh khẽ gặm cắn rồi lại trằn trọc hôn sâu. Nhân lúc cô bị hôn đến mê muội thì anh cạy hàm răng cô ra, không hề dịu dàng mà luồn sâu vào, mạnh mẽ xâm chiếm mọi nơi trong miệng cô, vừa sâu vừa triền miên.

Vốn nghĩ cô mới tỉnh táo lại, cơ thể không chịu nổi giày vò nên cơ bản anh không hề có ý định gì với cô cả.

Vậy mà cô lại có bản lĩnh trêu chọc anh.

"Đùa hả?" Anh vờn lưỡi của cô dây dưa một lúc, vừa buông môi cô ra thì giọng nói trầm khàn của anh đã rơi ngay xuống môi cô.

Quý Noãn nghe thấy tia nguy hiểm trong giọng nói của anh, toàn bộ dây thần kinh và các giác quan bị nhấn chìm trong cơ thể, hơi thở, mùi vị của anh. Anh như muốn xâm chiếm mọi nơi trên người cô, chui vào da cô, cô muốn chống cự cũng không có sức.

Cô bị anh hôn như vậy mới muộn màng nhận ra từ khi anh bế cô qua cánh cửa này, anh như con thú ngủ đông bị kiềm chế đã lâu đột nhiên thức dậy. Anh nhẫn nại với cô từng ly từng tí, yêu thương cô, bảo vệ cô, vậy mà cuối cùng lại bị cô chọc giận. Ngay lập tức, toàn bộ cảm xúc của anh ùn ùn kéo đến, nguy hiểm không thể kiềm chế.

Anh đã phải chịu nhịn thật lâu. Từ sau lần đó, anh hứa, khi cô chưa cho phép thì sẽ không làm loạn với cô. Xa nhau một thời gian lâu như vậy, lại trải qua một cuộc hoạn nạn sinh tử, tiếp sau đó là khoảng thời gian cô mơ hồ mất trí nhớ, anh không đành lòng dọa cô sợ, cũng không muốn làm cô kích động nên không giây phút nào không nhẫn nhịn. Kể cả khi cô không tỉnh táo cứ liên tục trườn lên người anh, còn ngây thơ hỏi vợ chồng ngủ cùng nhau thì thế nào.

Thế nhưng lá gan cô cũng thật lớn, khiến cho suy nghĩ muốn thanh tâm quả dục buông tha cho cô của anh bỗng chốc biến mất trước sự thương nhớ và khao khát bị tích tụ lâu ngày.

Ngay từ khi anh áp xuống người mình, Quý Noãn đã cảm nhận rõ ràng bên dưới người cô...

Cô bị hôn đến mức phải thều thào hổn hển gọi tên anh, giọng yếu ớt như mèo: "Mặc Cảnh Thâm..."

Giọng anh khàn đặc, vô cùng khêu gợi: "Hử?"

"Bệnh của em mới khởi sắc một chút mà anh đã không biết xấu hổ thế này à, nhịn thêm một thời gian nữa không được sao?"

Giọng nói này của cô vô tình mang theo tia quyến rũ ngọt ngào lại càng thôi thúc anh muốn làm tới. Anh khàn giọng khẽ cười: "Anh chưa nhịn? Anh còn nhịn chưa đủ lâu sao?"

"Sao lúc trước anh không lợi dụng lúc em trườn lên người anh mà làm tới đi? Lúc đó em chủ động hơn."

Anh khẽ cười: "Tần Tư Đình nói lúc đó tư duy của em chỉ khoảng mười tuổi. Ánh mắt đó của em quá ngây thơ, anh không mắc bệnh yêu trẻ nhỏ, đương nhiên không ra tay được."

Quý Noãn: "..."

Mặt cô vừa đỏ vừa nóng: "Chẳng lẽ bây giờ ánh mắt em lại nhuốm vẻ trần tục rồi à? Không lẽ bây giờ em không ngây thơ sao? Nếu nói không ngây thơ thì ban đầu em nên ở lại Luân Đôn mà sống cho hết đời, không bao giờ quay về Hải Thành nữa."

Anh cúi xuống ngậm vành tai, khiến cô khẽ rên lên một tiếng.

Anh cười thật khẽ, ghé vào tai cô: "Bây giờ trong mắt em, đã có anh."

"Anh ít tự mình đa tình đi. Đấy là hình ảnh phản chiếu mà thôi. Em đi bơi thôi mà anh cũng phải lượn lờ trước mặt, nếu không thì sao trong mắt em lại có anh được."

Cảm nhận cử động của anh càng lúc càng thân mật, hơi nóng không che giấu dâng lên khiến Quý Noãn đỏ mặt tía tai: "Anh đừng..."

Nhưng ngón tay của anh khẽ siết cằm cô, anh cúi xuống hôn lên môi cô rồi khàn giọng thì thầm: "Ngày mai là sinh nhật hai lăm tuổi của em rồi, anh cũng đã sắp ba mươi tuổi. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, thậm chí còn phải trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được hơn người khác, chúng ta nên có một cuộc hôn nhân ổn định hạnh phúc, Noãn Noãn, cũng đến lúc nên có con rồi."

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 720

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

720: Đại boss của tập đoàn shine nghỉ phép đi khắp nơi với em…

 TrướcTiếp 

Quý Noãn lườm anh: “Anh cũng biết em mới hai mươi lăm tuổi, bây giờ có rất nhiều phụ nữ hiện đại ba mươi tuổi mới kết hôn sinh con, hay là chờ em thêm tám hoặc mười năm nữa nhé?”

Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ: “Chờ tám hoặc mười năm nữa cũng được, anh không ngại làm cha già đâu. Nhưng ông nội không còn khỏe nữa, e rằng không đợi lâu vậy được, cũng nên cho ông có cơ hội nhìn cháu lớn lên chứ hả?”

Nói đến ông nội, ngẫm lại, ông nội trông mong chắt nhiều năm như vậy, kết quả, bây giờ đừng nói là chắt, ngay cả cháu trai và cháu dâu cũng bận đến nỗi không có thời gian về nhà họ Mặc thăm ông.

May mà ông cụ nghĩ thoáng, chưa từng làm khó cô. Nếu không, chắc ông đã cầm ba-toong đến Ngự Viên đập cửa từ lâu rồi.

Với lại, không phải là cô không muốn có con.

Chẳng qua là cô không nghĩ đến chuyện mình sẽ lại có con mà thôi.

“Nếu em không muốn, vậy chờ thêm mẩy năm nữa cũng được, không vội.” Anh vuốt tóc cô.

Nếu cô thật sự không muốn, anh cũng chấp nhận, chỉ là anh không nói ra câu này.

Tim Quý Noãn khẽ thắt lại, vì lời anh nói và cũng vì hình ảnh anh bế con cho bú bình vừa hiện ra trong đầu cô.

Chàng cảnh sát hình sự nhà Hạ Điềm thật sự là đàn ông sắt đá dịu dàng điển hình, bên ngoài cũng chắc chắn là sĩ quan cấp cao. Vậy mà sau khi Hạ Điềm sinh con, cảnh thay tã cho cục cưng ở nhà thật sự là đủ gây sốc cho người nhìn, bao gồm luôn cảnh bê con cho bú bình...

Nêu đổi gương mặt đó thành mặt của Mặc cảnh Thâm...

Cô bỗng nhìn sang gương mặt gần trong gang tấc của anh, khó mà tưởng tượng nổi lúc boss Mặc bế con sẽ như thế nào.

Anh chăm sóc cho cô đã tốt vậy rồi, sợ rằng sau khi có con anh sẽ hoàn toàn biến thành vú em mất thôi.

Vì vậy, lúc cô sẩy thai, sao anh có thể không đau lòng cho được?

Chỉ có điều, anh quá giỏi che giấu tất cả cảm xúc của mình. Chẳng qua là không có ai thấy anh cố tình giấu đi nỗi đau trong lòng mà thôi.

Có lẽ vẻ mặt khi suy nghĩ của Quý Noãn quá nghiêm túc, hoặc cũng có lẽ anh thật sự không có ý định làm gì cô vào lúc cô mới vừa tỉnh táo để tránh ảnh hưởng đến thời gian bình phục hiện giờ của cô, nên anh thở dốc mấy lần trên người cô, sau đó hôn cổ cô, rồi bỗng buông cô ra.

Quý Noãn giương mắt nhìn người đàn ông lùi khỏi người mình: “Thật ra cũng không phải là không thể sinh…”

Trong mắt Mặc Cảnh Thâm là bóng hình của cô. Anh cười nhẹ rồi đỡ cô ngồi dậy, để cô ngồi lên sofa dựa vào mình.

Quý Noãn đang định chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người, thì anh lại tiện tay kéo cô vào lòng: “Noãn Noãn.”

“Dạ?” Giọng của anh quá dịu dàng, khiến Quý Noãn không kìm được mà nhìn sang khuôn mặt đẹp trai của anh.

Anh chậm rãi nói: “Trước đây, khi bị Tô Tuyết Ý đẩy xuống xe trên đường cao tốc ở Los Angeles, vì ngã nặng nên em mới sẩy thai, Phong Lăng nói lúc đó em đã trải qua một cuộc cấp cứu, có phải đau lắm không?”

Quý Noãn vẫn bình tĩnh, tựa đầu vào vai anh, hàng mi dài rợp bóng dưới ánh đèn, xòe thành cánh quạt: “Cũng đau, nhưng anh dùng thân mình để cản chiếc xe tải lớn đó còn đau hơn em. Em luôn tin rằng lúc trước anh bị tai nạn xe nặng như vậy mà cuối cùng vẫn giữ được tính mạng nhất định là nhờ con của chúng ta đã đi trước một bước. Nó ở trên trời hi vọng trời xanh có thể cho ba mẹ nó ở bên cạnh nhau mấy chục năm nữa, không muốn phải sinh ly tử biệt sớm như vậy.”

“Hoặc là…” Quý Noãn giơ tay lên, tùy ý mân mê nút áo của anh như mấy ngày trước, như thể dù đã tỉnh táo nhưng vẫn quen làm động tác này khi ở trong lòng anh, khẽ nói: “Chẳng qua là khi đó nó biết quỹ đạo cuộc sống của em cần phải thay đổi, biết mình không thích hợp ra đời vào thời điểm đó, nên nó liền ngoan ngoãn đi trước, chờ đến thời điểm thích hợp nhất định sẽ gặp lại chúng ta.”

“Chắc là đau lắm. Anh nghe nói lúc đó em chảy rất nhiều máu trong phòng cấp cứu, nhưng vì mang thai nên không thể tiêm thuốc gây tê, đau đến ngất đi mấy lần.”

Đối với Quý Noãn, chuyện trước đây đâu chỉ là cơ thể đau đớn. Cô biết rõ không thể giữ được con, lại vừa phải chịu cảm giác đau đớn dữ dội, vừa lo lắng Mặc Cảnh Thâm đang được cứu chữa, tất cả những đau khổ trong cuộc sống dường như đều tìm đến cô cùng một lúc, như thể tất cả những đau khổ kiếp trước đang tập trung cận kề bộc phát cùng lúc đó.

Mà sau chuyện đó, anh còn tự tay đẩy cô đi.

Đúng là rất đau.

Vì vậy, sau khi biết được sự thật, cô không hề muốn khuất phục.

Nhưng dù cô cố chấp thế nào đi nữa, thì tình yêu cô dành cho anh là thật, không buông bỏ được cũng là thật.

“Hình như là rất đau. Có một thời gian, cứ mỗi khi sờ lên cái bụng bằng phẳng em đều cảm thấy không quen. Nhưng khi đó ba mẹ anh đau lòng vì anh hôn mê bất tỉnh, em không muốn gây áp lực cho họ, nên chưa từng nói ra. Chỉ là khi buồn thì gửi tin nhắn cho anh, mỗi ngày gửi một tin…”

“Tất cả những tin nhắn đó anh đều đã đọc.”

“Ừm, em biết, anh đã nói rồi.”

“Tin nào anh cũng đọc.”

“Em biết.” 

Thấy sắc mặt cô như đã tha thứ cho mình, cũng như không muốn so đo chuyện nhỏ nhặt này, Mặc Cảnh Thâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của cô lên, cúi người xuống: “Noãn Noãn, anh xin lỗi.”

Lúc đầu Quý Noãn mân mê nút áo của anh, giờ đây vì lời anh nói mà nắm chặt vạt áo trước ngực anh, sau đó nhoẻn miệng cười: “Vậy anh phải nghỉ phép đi chơi với em nhiều hơn để bày tỏ thành ý của mình. Bây giờ Tập đoàn MN đang được Hạ Điềm quản lý, giờ mà em đột ngột trở về, nếu cậu ấy biết em đã khỏe, chắc là sẽ lập tức vứt công ty cho em. Hiếm khi thể xác và tinh thần của em được thả lỏng, em không muốn về sớm vậy đâu.”

Dù thế nào Mặc Cảnh Thâm cũng không ngờ cô lại nói ra điều kiện này, đôi lông mày rậm tao nhã của anh hơi cau lại: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

“Anh đường đường là Mặc Cảnh Thâm chẳng thiếu thứ gì, em cũng chẳng thiếu thứ gì. Nhiều năm qua, thứ duy nhất chúng ta thiếu chính là buông bỏ công việc, chính thức đi du lịch với nhau một thời gian. Vả lại, hình như sau khi kết hôn, chúng ta chưa từng đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ coi như đền bù cho em đi.” Quý Noãn tỏ ra đương nhiên.

Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch môi: “Được, theo ý em hết.”

“Vậy chúng ta đi chơi hai tháng nữa nhé?” Vừa nói, Quý Noãn vừa tính thời gian: “Trước tiên chúng ta ở lại Argentina này chơi mấy ngày nữa, sau đó tạt qua Mỹ. Em muốn đến New York xem show thời trang, còn muốn đến Los Angeles thăm lại nơi em đã từng học lúc mười mấy tuổi. Sau đó em muốn đến Luân Đôn để cho anh xem chỗ ở và công ty cũ của em trong ba năm kia. À, em còn muốn đến Ireland, muốn đến Hy Lạp, muốn đến Ai Cập… Tính như thế, có phải hai tháng cũng không đủ không?”

“Hai tháng không đủ thì ba tháng, ba tháng không đủ thì một năm, anh sẽ đi khắp nơi với em, được không?”

“Bảo boss lớn của Tập đoàn Shine nghỉ phép đi khắp nơi với em như thế, thật sự có thể chứ?”

“Có thể, vợ là quan trọng nhất, những cái khác đều là thứ yếu.”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung