551=>555

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 551

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

551: Anh cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: “Không phải em không muốn chà đạ

 TrướcTiếp 

Anh cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: “Không phải em không muốn chà đạp tâm ý của

người khác sao? Vừa khéo Tập đoàn Shine cũng đầu tư vào khách sạn Thịnh Đường này. Một môi trường

nghỉ ngơi tốt kết hợp với hoa hồng xinh đẹp tươi mới cũng được coi là tăng thêm điểm hình ảnh cho

khách sạn. Thay vì để hoa hồng héo tàn, chỉ bằng đùng đúng tác dụng của nó, em cảm thấy thế nào?”

“Tôi...”

“Không cần cảm ơn anh.”

“..???"

Ai muốn cảm ơn anh chứ?

Quý Noãn bực bội nhìn anh chằm chằm, chìa tay ra: “Tôi phải ở đây với anh nửa tháng, có phải nửa tháng này

anh đều có thể tùy tiện vào phòng tôi không? Đưa thể phòng cho tôi!”

Anh nhéo má cô, cúi mặt xuống, như hờ hững lại như chiều chuộng nhìn cô: “Đừng lộn xộn, không phải em nói là

về nghỉ ngơi sao? Đi đi.”

Quý Noãn định hất tay anh ra, nhưng anh lại lặng lẽ rụt tay lại trước khi tay cô đập vào tay mình, làm Quý Noãn

đập hụt.

Quý Noän: "..."

Tên khốn này!

Chỉ một bó hoa hồng thôi, thậm chí cả tấm thiệp trên hoa cô cũng chưa nhìn thấy, vậy mà bây giờ ngay cả hoa. Tiên Hiệp Hay

cũng bị mất! Chỉ để lại cho cô ba đóa!

“Anh trả lại thể phòng cho tôi trước đã!”

Anh thấy cô chấp nhất thể phòng thì nhìn vào bàn tay trắng mềm của cô với đôi mắt sâu thẳm: “Anh có trăm

nghìn cách có thể vào phòng em, dù thể phòng không ở chỗ anh thì cũng vậy thôi."

Quý Noãn không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại thừa nhận thẳng thừng như thể.

Điều này chứng tỏ rằng anh đã thừa nhận việc mang cô tới Bắc Kinh lần này là vì thuận tiện muốn mở một cánh

cửa cho anh!

Còn nói gì mà cơ hội hiểm có của Tập đoàn MN, gì mà công việc bên Bắc Kinh bận rộn, muốn cô phải phối hợp.

Hai ngày nay, cô không ngủ trong khách sạn thì ra ngoài xem triển lãm hoặc đi ăn uống với anh, buổi tổi cũng chỉ

là đi dự tiệc, nào có làm việc gì đâu? Rõ ràng là lấy danh nghĩa đi công tác để lôi cô đến đây nghỉ ngơi!

Hơn nữa, phòng của cô, anh nói muốn vào là có thể vào!

Được rồi, cùng lắm thì cô đổi khách sạn khác là xong. Khách sạn Thịnh Đường là khách sạn Tập đoàn Shine đầu

tư ở Bắc Kinh, cô không chọc vào được thì có thể trốn mà!

Quý Noãn giận dữ, không nói lời nào, quay người đi thẳng.

Nhưng cô vẫn chưa ra khỏi cửa phòng thì người đàn ông sau lưng đã cất giọng lạnh nhạt, nói: “Em đừng nghĩ đến

chuyện đổi khách sạn. Lần này chúng ta đến Bắc Kinh có rất nhiều lịch trình phải đi cùng nhau, em không thể ở

quá xa, nếu không sẽ chậm trễ lịch trình. Mặt khác, những khách sạn quanh đây đều có hợp tác với Tập đoàn

Shine, dù sao đây cũng là vị trí tốt nhất ở Bắc Kinh, nhất định sẽ tăng giá trị đầu tư, đương nhiên Shine sẽ không

bỏ sót.”

Quý Noãn dừng chân, cô không quay đầu nhưng lại hung dữ nhìn tấm thẩm ngoài hành lang.

Lúc Mặc Cảnh Thâm cẩm đục lạnh lùng, trông cứ như đóa hoa nở trên đỉnh núi cao vậy, khiến người ta khó đến

gần. Nhưng một khi người đàn ông này bắt đầu mặt dày, thì thật sự khiến người ta phải: Khen! Ngợi! Không!

Thôi! Thời gian nghỉ trưa, sau khi trở về phòng, cô đứng sau cánh cửa nghiên cứu phải làm sao mới có thể khóa trái cửa

từ bền trong.

Buổi chiều cô phải đến nơi khác ở Bắc Kinh dự một buổi triển lãm. Vì nghe nói tối nay có một buổi tiệc rất quan

trọng nên Quý Noãn đành thời gian đến cửa hàng may đo chọn váy dạ hội.

Cô chọn một chiếc váy cúp ngực màu nude đơn giản, có đính vài đóa hoa kết bằng tơ tằm siêu nhẹ và điểm xếp

nếp thật nhẹ. Trên nền vải lụa và vải satin được trang trí vài viên pha lê rất thanh lịch. Phần vai được thiết kế hai

chiếc lông vũ tỉnh xảo đính vào vải satin mềm mại, thiết kế tổng thể của chiếc váy tạo nên cảm giác rất có khí

chất. Vì là kiểu cúp ngực, nên phần xương quai xanh để lộ của Quý Noän đã khiến chiếc váy trở nên hoàn hÃo

hơn. Hiển nhiên chỉ cần cô đeo một sợi đây chuyển đơn giản lên cổ là sẽ không cần phải đeo thêm bất cứ trang

sức nào cũng khiến người bên cạnh không sao bì kịp, lại vừa tao nhã, bí ẩn mà rạng ngời, hoàn toàn tập hợp đủ

loại phong cách và khuynh hướng cảm xúc mà rất nhiều thiên kim và phu nhân trong giới thượng lưu ao ước

nhưng không thể nào có được.

Lúc được nhà thiết kế lễ phục đìu ra khỏi phòng thử đổ, Quý Noãn vẫn chưa mang giày cao gót. Nhà thiết kế cảm

đến cho cô một đôi giày cao gót màu nude vô cùng hợp với chiếc váy. Quý Noãn vừa mới mang giày vào đã nhìn

chăm chằm vào tẩm gương bên ngoài, nơi chính giữa xương quai xanh của cô dường như thiểu mất thứ gì đó để

càng thêm hoàn hảo, có thể là dây chuyền.

Cô không mang theo viên kim cương xanh kia bên người. Từ khi biết được giá trị và địa vị của nó trong giới đá

quý toàn cầu, thì cô luôn để ở nhà. Lần này đi công tác đĩ nhiên cô càng không thể mang theo.

Cô đang ngẩn người trước gương thì người đàn ông cao ráo đẹp trai kia chẳng biết đã xuất hiện sau lưng từ khi

nào. Anh đến gắn cô.

Qua tấm gương to trước mặt, Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy gương mặt được trang điểm trang nhã mà tỉnh xảo của

Quý Noãn. Anh nhìn cô ngẩn người trước gương không biết đang nghĩ gì, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào chính

giữa xương quai xanh của cô.

Anh lẳng lặng nhìn cô, Quý Noãn rất đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi. Kể cả ba năm qua, khi cô không còn

khiêm tốn che đi hào quang của mình như trước đây, thường xuyên mặc váy đỏ quyến rũ, xinh đẹp động lòng

người, kể cả khi cô đã biển về đẹp không hề sắc sảo của mình thành vũ khí nguy hiểm trong giới kinh doanh ở

Luân Đôn, thì cũng vẫn vậy.

Lần này, nếu không phải vì không có ý định khiến bản thân quá nổi bật ở Bắc Kinh, thì e rằng cô đã không mặc đồ

khiêm tốn như vậy.

Nhưng đù cô có khiêm tốn đến nhường nào thì cũng không thể che được vẻ đẹp bẩm sinh. Thậm chí cô còn có thể

chinh phục bất kỳ phong cách lễ phục nào. Tất cả màu sắc, tất cả kiểu dáng, chỉ cần mặc lên người cô là đã đủ

khiến người khác trầm trổ.

Giống với tất cả các cửa hàng may mặc khác, gần đó thường hay có những tiệm trang sức, nên sát vách cửa hàng

này là một cửa tiệm trang sức của nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nào đó bên Pháp.

Trước ánh mắt đò hỏi của mấy nhân viên ở đây, Mặc Cảnh Thâm ngắm đồng ý để các cô đi chọn cho Quý Noãn

một sợi đây chuyền thích hợp.

Sau khi thử váy xong, Quý Noãn được nhà tạo mẫu dẫn vào trong làm tóc. Nhưng do trang phục của cô đơn giản

nên nhà tạo mẫu chỉ tết tóc kiểu Hàn thanh lịch để phù hợp với phong cách.

Tạo kiểu xong xuôi, cô liền vào phòng thay đổ chờ đợi. Dù sao thì phòng thay đồ của cửa tiệm này cũng rất lớn,

nhưng vì cô nói muốn nghỉ ngơi nên không một ai đám tùy tiện đi vào, chỉ có một mình cô ở bên trong.

Xung quanh treo đầy các kiểu váy lộng lẫy rực rỡ, thiết kế theo phong cách màu trắng cung đình, cộng thêm hai

chiếc ghế sofa đài màu trắng ở đây, có thể cho cô một chỗ ngồi thoải mái để nghĩ ngơi khi mặc bộ váy rườm rà

này. Dù sao cũng còn hơn ba tiếng nữa buổi tiệc tối mới điển ra, cô không cần phải đi vội.

Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, định cởi giày cao gót để nghỉ ngơi một lát. Thế nhưng, vừa vén váy lên đã nghe thấy

tiếng mở cửa, cô liền khựng lại, lập tức thâ váy xuống, ngước mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông đẹp trai cao ráo đi

vào. Ngay lúc anh vào phòng, cánh cửa phía sau được nhân viên bên ngoài biết điều đóng lại.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 552

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

552: Anh vào đây làm gì? Chẳng phải bên ngoài có khu nghỉ ngơi VIP sao?” Quý Noã

 TrướcTiếp 

Anh vào đây làm gì? Chẳng phải bên ngoài có khu nghỉ ngơi VIP sao?” Quý Noãn vừa nói vừa vuốt

thẳng váy.

Cô vừa dứt lời đã thấy anh đi tới chỗ cô.

Quần tây sẫm màu được ủi thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ, chân mang giày đa màu đen, bước xuống ba bậc thang bằng

đá hoa cương sau cánh cửa trong phòng thay đề.

Thấy cô ngồi im trên ghế sofa, Mặc Cảnh Thâm nhìn vào chiếc váy cô vừa cố ý vuốt lại mấy lần, lơ đãng hỏi:

“Bụng lại khó chịu nữa sao?”

“Không, hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.” Tuy nói vậy, nhưng thật ra bụng Quý Noãn vẫn còn đau âm Ï,

nhưng đúng là không đau bằng ngày đầu tiên trong kỳ như hôm qua. Hơn nữa, trưa nay cô đã cổ ý đi mua miếng

đán giữ nhiệt dán vào, vì thế lúc này cũng không thấy đau nữa.

Cô lại nói: “Không phải mấy tiếng nữa mới tới giờ đi đự tiệc tối sao? Dù sao cũng thay váy rồi, tóc cũng làm xong,

tôi lười thay đi thay lại, cứ mặc thế này ngồi đây nghỉ ngơi lát vậy.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, thấy trạng thái của cô quả thật không tệ.

“Em qua đây.”

“Làm gì?”

Anh nhìn cô, không nói tiếp.

Quý Noãn im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới đứng dậy đi đến. Mặc dù đôi giày cao gót đưới chân rất hợp với bộ váy

cô đang mặc, nhưng gót giày vừa cao vừa mảnh. Đôi giày cao nhất mà cô từng mang ở Luân Đôn cũng chỉ mười

centimet, đôi này có lẽ phải mười ba centimet, điểu này càng dẫn đến sự chênh lệch chiều cao rõ ràng của hai

người lúc Quý Noãn đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Cô đã “cao” hơn mười centimet thế mà vẫn còn thấp hơn người đàn ông này nửa cái đầu, hóa ra trước kia cô chỉ

cao đến vai anh mà thôi. Thì ra cô lừa mình dối người lâu như vậy...

Mặc Cảnh Thâm không nhìn ánh mắt đang đánh giá sự chênh lệch chiều cao giữa hai người họ của cô, chỉ nhìn

đáng đi loạng choạng khi cô đến gắn: “Giày không thoải mái hả?”

“Không phải, vừa rồi ngồi không đúng tư thế nên tê chân.” Quý Noãn vẫn chưa đến mức đến cả giày cao gót cũng

không kiểm soát được.

Hai người đứng giữa phòng thay đồ rộng lớn, cái gương to chạm đất trên tường phần chiếu bóng dáng của hai

người.

Mặc Cảnh Thâm ra hiệu cho cô nhìn vào gương, Quý Noãn không hiểu lắm liếc mắt qua, nhưng vì giày quá cao,

không thể xoay chân quá lâu, nên cô đứt khoát xoay thẳng người qua, hướng mặt vào gương: “Sao? Cách ăn mặc

của tôi không ổn chỗ nào à? Hay là hôm nay tôi trang điểm không đẹp, làm Mặc tổng mất mặt?”

Nhưng anh lại nâng mấy mảnh vải satin ít đến đáng thương trên vai cô lên, vào lúc Quý Noãn đang định lên

tiếng vì tưởng chỗ nào đó sau váy mình có vấn để thì nụ hôn của anh đã rơi xuống vai cô.

Quý Noãn trơ mắt nhìn anh hôn lên vai mình. Ngay lúc cô vẫn chưa phản ứng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo

thon gọn của cô từ phía sau, sau đó lại hôn lên cổ cô.

Cổ cũng là điểm mẫn cảm của Quý Noãn, cô rùng mình, đang định tránh đi thì bàn tay trên eo lại đột nhiên siết

chặt, vây cô trong lòng mình, đồng thời nụ hôn trên cổ cũng dần mạnh hơn.

Mãi đến khi nhận ra anh đang làm gì, Quý Noãn mới lập tức nhíu mày: “Mặc Cảnh Thâm, nếu bây giờ anh dám để

lại vết gì trên cổ tôi, tôi...”

Cô còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút mạnh. Cô khó tin trừng mắt nhìn người đàn ông

trong gương, thấy anh không hề có ý định nh ra, thậm chí còn xấu xa hôn đọc vành tai cô. Đến khi mắt của Quý Noãn sắp phun ra lửa thì anh mới nhếch môi, cất giọng khàn khàn mà rõ ràng bên tai cô: “Đã để lại dấu rồi, sao

giờ? Hay là để thêm mấy dấu nữa nhé?"

Quý Noãn lập tức muốn xoay người lại đánh anh, nhưng vẫn chưa kịp xoay lại thì đã bị anh dễ dàng ôm lấy eo, để

cô giữ nguyên tư thế quay mặt vào gương, đồng thời không biết từ lúc nào trong tay anh đã cẩm một sợi dây

chuyển. Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là dây chuyển kim cương trắng cổ điển của VCA*. Kim cương trắng cổ điển

của VCA không phải loại dây mảnh phổ biến trên thế giới, mà thiết kế của nó tương tự như hình học. Những viên

kim cương trắng được sắp xếp theo quy tắc ngôi sao đa góc trên dây chuyền, rực rỡ lộng lẫy nhưng không hề khoa

trương.

(*) VCA: Tên viết tắt của hãng trang sức Van Cleef & Arpel.

Độ rộng của dây chuyển vừa đủ để che đi dấu hôn mà Mặc Cảnh Thâm để lại trên cổ cô. Chỉ có trời biết, đất biết,

anh biết, cô biết là đưới sợi dây chuyển này có một dấu vết mập mờ, còn những người khác đều không thể thấy

được.

Thấy dấu hôn được che lại, lời trách cứ giận đữ đến bên miệng Quý Noãn đã lập tức trôi ngược trở xuống.

Cái tên xấu xa lại vô liêm sỉ này!

Cô không biết gần đây mình đã mắng thẩm anh mặt dày, xấu bụng, vô liêm sỉ bao nhiêu lần, nhưng vẫn không

hết hận.

Sau khi đeo đây chuyển, ngón tay thon dài của anh cọ qua vành tai mềm mại của cô. Quý Noãn lại run lên, nghĩ

thẩm: Không lẽ anh cũng mua cả hoa tai cho mình sao?

Kết quả không ngoài dự đoán, Mặc Cảnh Thâm cầm một đôi hoa tai kim cương cùng kiểu ướm vào tai cô vài lần.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đeo thứ này cho phụ nữ, nhưng với sự nhạy cảm trời sinh và khả năng thích ứng,

anh đã có thể nhanh chóng tìm ra hoa tai nào nên đeo vào bên nào.

Sau khi đeo xong, rõ ràng anh rất hài lòng với kiệt tác của mình, gẩy nhẹ đôi hoa tai cô đang đeo, nhìn cái thứ

sáng lấp lánh lủng lẳng đưới đôi tai trắng nõn mềm mại của cô. Ánh mắt sáng rỡ thêm vài phần sâu xa.

Quý Noãn mím môi, nghiêm mặt nói: “Mặc tổng, những viên kim cương này quá khoa trương rồi.”

Mặc Cảnh Thâm nhếch môi, nhưng nụ cười lại lạnh tanh: “Hoa hồng không khoa trương sao?

Cô biết ngay mà!

Tạm thời anh vẫn không bỏ qua được chuyện hoa hồng này.

“Theo như anh nói, vậy đêm nay tôi đeo những thứ này dự tiệc xong, có thể gỡ tất cả kim cương ra, sau đó chia

cho mỗi người một viên không? Giống như anh chia hoa hồng của tôi vậy.”

Nụ cười trên môi anh vẫn không nhạt bớt, nhưng rõ rằng có thể cảm nhận được không khí quanh người anh thấp

hơn mấy độ: “Quý Noãn, em đang kiếm chuyện sao?”

Quý Noãn mím môi, liếc xéo anh một cái rồi không để ý đến anh nữa.

Đây là phòng thay đổ, bên trong hẳn là không có camera, lỡ như Mặc Cảnh Thâm lại mặt đày muốn tạo ra mấy

quả đâu tây nhỏ trên cổ và vai cô, vậy tối nay cô có thể không cần ra ngoài gặp ai nữa.

Hơn nữa, cô hiểu sâu sắc một chuyện, đù bây giờ cô có “đì cả” bảo vệ, nhưng nếu người đàn ông này thật sự muốn

tính toán với cô, e rằng cô có băng huyết trước mặt anh cũng vô dụng.

Hơn nữa, bộ trang sức của VCA này được chế tác tỉ mỉ và cẩn thận như vậy, cô muốn gỡ kim cương ra cũng chưa

chắc đã gỡ được.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 553

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

553: Đêm đó, việc Quý Noãn xuất hiện trong sảnh tiệc tại Bắc Kinh đã gây ra một màn chấ

 TrướcTiếp 

Đêm đó, việc Quý Noãn xuất hiện trong sảnh tiệc tại Bắc Kinh đã gây ra một màn chấn động và kinh ngạc.

Không phải chính bản thân cô gây ra chẩn động, nhưng khiến người ta kinh ngạc thì đúng là có thật.

Bởi đù sao cô cũng xuất hiện với Mặc Cảnh Thâm, thậm chí còn lấy thân phận là bạn dự tiệc của Mặc Cảnh Thâm.

Nơi đây chính là nơi tụ họp của giới doanh nhân Bắc Kinh trong nước, nó khác với các giới khác. Chỗ này có rất

nhiều người lạ mặt, nhưng sức ảnh hưởng của Mặc Cảnh Thâm đủ để bất kỳ giới nào cũng muốn kéo anh vào,

người nịnh bợ cũng không phải số ít. Dù sao thì người trong giới doanh nhân Bắc Kinh đều có một sự kiêu ngạo

không biết từ đâu mà có. Cho dù muốn lôi kéo hoặc muốn nịnh nọt Mặc Cảnh Thâm thì bọn họ vẫn giữ vẻ mặt

khách sáo, không bao giờ thể hiện quá rõ cảm xúc của mình. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh mà mọi người đều kiêu

ngạo không ai bì nổi, đám người kia vừa thấy Mặc Cảnh Thâm xuất hiện đã không kìm lòng được mà tới mời

rượu, cũng không thể che giấu được tâm tư của họ.

Bọn họ không rõ Mặc Cảnh Thâm đã kết hôn hay chưa, nhưng trước giờ bọn họ đều biết Mặc Cảnh Thâm đi xã

giao không bao giờ dẫn theo bạn tiệc.

Không ngờ hôm nay Tổng Giám đốc Mặc không những dẫn theo bạn tiệc, mà trông hai người còn rất xứng đôi.

Dù sao thì thường ngày cũng có rất nhiều quý cô nhớ nhung Mặc Cảnh Thâm. Nghe nói ở Bắc Kinh này cũng có

mấy vị đại tiểu thư từng đến Hải Thành theo đuổi anh, kết quả đều bị anh không thèm ngó ngàng tới, đành chán

nắn quay về. Không ai có thể đoán được phải là kiểu phụ nữ thế nào mới có thể được Mặc Cảnh Thâm để mắt đến,

càng không có ai có thể ngờ được đến khi thật sự có một cô gái đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm lại trông xứng đôi

như thế.

Dù là khí chất hay dung mạo đều khiến mọi người không thốt nên lời. Hai người xuất hiện ở chỗ nào là sẽ khiến

chỗ đó kinh ngạc và náo động.

Có người tò mò đi nghe ngóng thân phận của Quý Noãn, muốn biết cô là đại tiểu thư may mắn nhà ai, hay là

người đẹp được vị cao nhân nào đưa đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, mà lại có thể được Tổng giám đốc Mặc dẫn

theo như thể.

Kết quả, Quý Noän nhận lấy ly để cao được người kia đưa tới, ánh mắt cười thần nhiên vui về, vừa phóng khoáng

lại vừa nhã nhặn, đáp: “Tôi họ Quý, là người phụ trách của Tập đoàn MN, hân hạnh được gặp.”

Sau khi nhận được câu trả lời, người đến gần hỏi thăm thân phận của cô rất ngạc nhiên. Mãi đến khi người đó lấy

lại tỉnh thần, nhớ lại khi Tập đoàn MN vùng lên ở Luân Đôn ba năm trước, nhớ ra nữ doanh nhân Quý Noãn tiếng

tăm lừng lẫy được vinh danh trên bằng xếp hạng Forbes trong năm nay thì người đẹp trước mặt và người đàn ông

cao ráo bên cạnh đã đi rất xa.

Có khí chất thể này, thảo nào cô ấy có thể sánh vai với Mặc Cảnh Thâm. Hóa ra cô chẳng phải tiểu thư của nhà nào

cả, mà là người có chỗ đứng trong thương trường, thậm chí còn là Tổng giám đốc Quý của Tập đoàn MN tiếng

tăm lừng lẫy trong những năm gần đây.

Trước giờ Quý Noãn không hả để ý đến ánh nhìn chăm chú của người khác, huống chi những người này đều là

người xa lạ. Cô chỉ vừa đi vừa nhận lấy những ly rượu từ những người bên cạnh đưa tới, từ đầu tới cuối luôn giữ

thái độ lạnh nhạt trang nhã. Rượu Champagne trong ly không nhiều, mỗi ly nhiều nhất chỉ có một hai ngụm

rượu, cô tùy tiện uống mấy ly thì đã theo Mặc Cảnh Thâm đi vào trong.

Sở đĩ phối hợp như vậy, một mặt là vì cô đang đứng đây với tư cách là bộ mặt của Tập đoàn MN, không thể tô ra

quá kiêu kỳ, cũng không thể bị những người kiêu ngạo ở Bắc Kinh này không coi ra gì. Nên chừng mực thì phải

chừng mực, đù sao buổi tiệc này cũng tập hợp rất nhiều tống giám đốc của nhiều doanh nghiệp nổi tiếng trong

nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đối tác của Tập đoàn MN sau này.

Còn mặt khác chính là...

Trước khi đến buổi tiệc rượu này, Mặc Cảnh Thâm đã nhắc nhỡ cô người ở Bắc Kinh phức tạp hơn Hải Thành rất

nhiều. Cho nên, cô đi theo bên cạnh anh là an toàn nhất.  Mặc dù gần đây cô hơi buông thả trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nhưng cũng biết phân biệt tình huống, trong tình

huổng này thì kể thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Mặc Cảnh Thâm là “cái đùi to nhất” trong giới kinh doanh cả nước, e rằng “đùi” của mấy vị ở Bắc Kinh này cũng

không cứng bằng “đùi” anh. Có chỗ dựa thể này ở đây, lúc cô có thể dựa vào thì cứ ngoan ngoãn dựa vào thôi.

Sau khi đi vào trong, Mặc Cảnh Thâm bớt thời gian nhìn qua Quý Noãn một chút, thấy cô luôn ngoan ngoãn

khoác tay mình, suốt đoạn đường cũng không bỏ ra, thì thuận tay lấy một miếng bánh gato từ trong khay được

người phục vụ bê ngang qua: “Sao bây giờ em ngoan vậy?”

"Bữa tiệc ở Bắc Kinh này, bầu không khí khác biệt, người tham gia cũng khác biệt, ai ai cũng là gương mặt lạ, chỉ

có anh là người quen. Nếu có lựa chọn thứ hai thì tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh thế này." Quý Noãn thành

thật trả lời, trên mặt là nụ cười giả tạo.

Anh không hề bị kích thích bởi lời nói của cô, chỉ bình thần nhếch môi, đưa bánh gato tới tay cô.

Quý Noãn: "... Trong trường hợp này, anh cho tôi ăn cái này, vậy có tốt không?"

Anh cúi đầu liếc cô: "Đệ nhất thiên kim Hải Thành mà cũng có lúc không đám ăn bánh ngọt trong tiệc rượu sao?"

Quý Noằn: “..."

Từ nhỏ đến lớn cô đã tham dự rất nhiều tiệc rượu, đã sớm quen với việc sau khi lâ lướt xinh đẹp đi ngang qua sân

khẩu trong sảnh tiệc thì tìm một chỗ không người để nếm thử những món ăn ngon. Và vì thích uống rượu mà cô

sẽ trốn trong góc uống say bí tỷ, chuyện được người khác cõng về nhà cũng không phải lần một lần hai.

Quý Noãn không phải người tham ăn, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo Quý Hoằng Văn tham dự những buổi tiệc rượu

kiểu này, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu. Người ta bận bịu muốn khoe gì đó trong tiệc rượu, còn cô thì

chỉ muốn đi ăn để giết thời gian, nếu không, cứ phải nhìn những bộ mặt dổi trá kia thì cô sẽ thấy chán ngấy, tế

nhạt.

Quý Noän bïu môi, không nói gì.

Trước khi đi dự tiệc, Mặc Cảnh Thâm biết rõ buổi tối cô sẽ đói, nên dọc đường đã bảo Tiểu Hồ đi mua một ít đồ ăn

để trong xe. Nhưng Quý Noãn lại không ăn trong xe, thế nên những món bánh ngọt vẫn còn để lại.

Vừa rồi là vì không muốn làm trong xe toàn mùi bánh ngọt nền cô mới không ăn.

Lúc này cô quả thật rất đói. Nhất là khi đến tháng, cô cảm thấy cả người trở nên yếu đuối hơn nhiều, lạnh một

chút, mệt mỏi một chút hay đói một chút cũng cảm thấy không còn sức lực.

Cô nhận lấy bánh gato, sau đó tìm một cái ghế sofa đơn trong góc khuất để ngồi xuống ăn. ngôn tình sủng

Xung quanh cũng có người ngồi, nhưng hầu hết là vừa ngồi nói chuyện hợp tác vừa lơ đãng uống rượu.

Quý Noän là người được Mặc Cảnh Thâm dẫn tới, dù cô xinh đẹp kinh người, lại còn là người phụ trách của Tập

đoàn MN, tuy mặt cô không lạnh lùng như Mặc Cânh Thâm mà ngồi đó ăn bánh, nhưng khi mẩy người đàn ông

bụng phệ đến gần thì cô cũng chẳng thèm ngước lên nhìn, những người này ngại Mặc Cảnh Thâm đứng gần đó

nên cũng không dám tới bắt chuyện với cô.

Mặc Cảnh Thâm đang vừa đi vừa nói chuyện với người nào đó bên cạnh, đối phương cười rạng rỡ, chẳng biết là

đang nói gì, nhưng từ nét mặt hờ hững của anh, có thể thẩy được anh đang được a dua nịnh hót. Người xung

quanh tới gần, tiếng chào Tổng giám đốc Mặc cứ vang lên bên tai không dứt.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 554

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

554: Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noän đã ăn sạch miếng bánh gato trong tay, anh lại tiện tay đư

 TrướcTiếp 

Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noän đã ăn sạch miếng bánh gato trong tay, anh lại tiện tay đưa

cho cô thêm đĩa nữa.

Quý Noän nhận lấy bánh gato, cắn một miếng, chậm rãi nhai nuốt, mơ hồ nói: “Mặc tổng, chẳng lẽ anh không

nhận ra từ khi anh vào sảnh tiệc đã có một người cứ nhìn anh chằm chằm, từ đầu đến cuối không rời mắt sao?”

Mặc Cảnh Thâm nhận lấy ly đế cao được người phục vụ bên cạnh đưa tới, không nhìn về hướng nào khác, chỉ

đứng giữa ghế sofa đơn. Cho dù là vừa rồi có người đi qua bắt chuyện hay là bây giờ thì từ đầu đến cuối anh cũng

không đi xa cô quá ba mét.

“Có sao? Chẳng lẽ em đang nói chính em?” Anh cất giọng hờ hững như không thèm để ý, đồng thời lại nhìn cô.

Quý Noãn nén nỗi kích động muốn trừng mắt: “Vừa rồi rốt cuộc là tôi bận ăn bảnh hay bận nhìn anh, chẳng lẽ

trong lòng anh không rõ sao?”

Anh cười: “Em dám nói mình không nhìn anh không?”

Quý Noãn: "...”

Cô có nhìn.

Cô lại nhìn về phía đám đông, thì phát hiện người vừa rồi luôn nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm đã biển mất. Cô

không khỏi nhíu mày, sau đó lại ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy mặt mày anh điểm tĩnh, hiển nhiên là

biết rõ người mà cô vừa nói, nhưng không có ý định đi tìm hiểu.

Ôi, thật đáng tiếc.

Xem ra lại có thêm một cô gái yêu đơn phương anh rồi.

Chỉ là trong ba năm nay, Quý Noãn không hiểu rõ về Mặc Cảnh Thâm, cũng không biết có phải anh thường xuyên

qua lại Bắc Kinh hay không. Nhưng từ thái độ của những người này đổi với anh, hẳn là anh rất quen thuộc.

Vì vậy, trong giới đoanh nhân Bắc Kinh này hẳn là có nhiều khía cạnh mà cô chưa hiểu rõ.

Cô vừa nghĩ vừa cắn bánh gato, đồng thời bưng ly rượu được người phục vụ đưa tới lên uống.

Cô vừa đưa lên môi thì có một chàng trai trẻ đi tới. Lúc chàng trai đó đến gần, đã nói với Mặc Cảnh Thâm một câu:

“Mặc tổng, qua kia nói chuyện một lát được chứ?"

Lúc này Quý Noãn mới không kìm được mà ngắng lên nhìn sang người kia, nhận ra hình như vừa rồi anh ta là

người luôn đứng chung với cô gái xinh đẹp cứ nhìn Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm hờ hững liếc nhìn anh ta: “Có chuyện gì thì đứng đây nói luôn đi."

Sắc mặt của chàng trai kia hơi sa sầm, nhưng sau đó lại cười nhạt, nói: “Mặc tổng, dù gì mấy năm nay Dung thị

chúng tôi cũng được xem là bạn cũ của Tập đoàn Shine. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, em gái tôi đã đến Hải

Thành làm việc, ở lại Shine rất lâu, luôn được Mặc tổng chăm sóc. Giờ hiếm khi được gặp lại nhau, đù anh không

nể mặt đổi tác là tôi thì cũng nên cho em gái tôi chút tình mọn chứ.”

Mặc Cảnh Thâm vẫn không có ý định đời bước, giọng điệu lạnh nhạt, không hể rung động chút nào: “Vốn dĩ cô

Dung được vào Shine ở Hải Thành thực tập là nhờ vào thành tích cao và năng lực cá nhân của chính cô ấy. Trong

suốt một năm cô ấy làm việc ở đó thì tôi ở Mỹ, một năm về nước không quá ba lần, sao có thể chăm sóc cô ấy

được?”

Người tự xưng là anh trai của cô Dung lại cười, nói: “Nhắc lại, Dung thị chúng tôi có thể có cơ hội hợp tác với

Shine cũng nhờ em gái tôi làm trung gian giới thiệu. Nếu không phải lúc trước nó không muốn ở lại Bắc Kinh làm

việc sau khi tốt nghiệp, âm thẩm bỏ nhà trốn đến Hải Thành, lại giả vờ mình không hề có thân phận bối cảnh gì,

chỉ đựa vào sơ yếu lý lịch của bản thân để vào Tập đoàn Shine làm việc, thì sau này đã không phát sinh ra nhiều

hệ lụy như vậy." 

Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Mặc Cảnh Thâm bỏ ly đế cao vào khay của người phục vụ, rồi anh liếc nhìn

Quý Noãn ngồi đó tổ vẻ như đang xem kịch vui, rồi lại liếc qua ly rượu trong tay cô. Anh mới không để mắt đến cô

một lát thôi là cô đã cẩm ly lên, như này là định uống Champagne đến say hay gì?

Lúc nào cũng vậy, khi ánh mắt lạnh nhạt của anh nhìn xuống mặt Quý Noãn, thì ánh mắt liền trở nên dịu dàng

hơn, nhưng giọng nói vẫn vô cùng hờ hững với người bên cạnh: “Đây chỉ là mối quan hệ hợp tác kinh doanh giữa

hai bên, không có nguồn cơn, Dung tổng suy nghĩ quá nhiều rồi."

Đúng lúc này, một cô gái mặc váy đạ hội màu trắng đi tới từ đám đông, gương mặt xinh xắn lại dịu dàng, nhìn

khoảng hai ba hai bốn tuổi, xấp xÏ tuổi Quý Noãn. Hình như cô gái này đã đợi Mặc Cảnh Thâm đi đến rất lâu nên

giờ không đợi được nữa, quyết định lấy can đảm đi tới, nhìn anh không rời mắt. Trong đôi mắt lấp lánh kia không

che giấu được vẻ vui mừng và đầy yêu thương khi gặp lại anh.

Người trong sảnh tiệc bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ đều là những người bôn ba ở Bắc Kinh. Sự tích của cô Hai

nhà họ Dung tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh đã nhanh chóng truyền khắp giới.

Nghe nói cô Hai này là con gái ngoan của nhà họ Dung, sau khi tốt nghiệp tại Boston, cô ấy đến Los Angeles thực

tập vài tháng, sau khi về nước thì cứ như mê muội, không chịu trở về Bắc Kinh, mà khăng khăng nói muốn sang

Mỹ làm việc. Nhưng nhà họ Dung không đồng ý, nên đã giữ hộ chiếu của cô, tuyên bổ rõ ràng rằng cô không được

đi nước ngoài.

Từ trước đến nay cô Dung này rất ngoan ngoãn, kết quả lần này lại bổ nhà ra đi trong cơn tức giận, đến thẳng Hải

Thành, che giấu thân phận tôn quý, lấy thân phận là sinh viên mới tốt nghiệp ở nước ngoài để vào Tập đoàn

Shine làm việc. Bởi vì cô ấy đã từng thực tập ở Tập đoàn Shine tại Mỹ mấy tháng, nên quá trình xin việc rất thuận

lợi, được nhận vào làm ngay. Nghe nói lúc mới vào cô ấy cũng chỉ là thực tập sinh, nhưng vẫn chịu khó làm việc ở

Hải Thành, sống chết cũng không chịu về Bắc Kinh.

Không ai biết cô Hai này đang chờ đợi điều gì, nhưng nghe nói năm đó khi Mặc Cảnh Thâm từ Mỹ về Hải Thành

vài lần, cô Dung này đều lấy thân phận trợ lý thực tập theo sát bên anh. Mọi việc bưng trà rót nước đều làm rất

tốt, cũng rất chăm chỉ làm việc, vì vậy cô đã làm việc ở Shine Hải Thành hơn một năm.

Không khó để đoán được, lý do mà cô Hai nhà họ Dung cứ ở lại Hải Thành, tình nguyện mai danh ẩn tích làm một

nhân viên thực tập nhỏ bé chính là vì Mặc Cảnh Thâm.

Cho đến khi anh trai của Dung Yên - Tổng Giám đốc Dung Thành của Tập đoàn Dung thị đến Hải Thành bàn về

dự án hợp tác với Shine thì mới phát hiện ra cô đang làm việc ở đây. Lúc Dung Thành đến, cũng đúng lúc Mặc

Cảnh Thâm về nước, bọn họ ép Dung Yên về Bắc Kinh ngay trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Sau khi Dung Yên được đưa về Bắc Kinh thì đã làm loạn một thời gian dài. Nghe nói cô nàng vừa tuyệt thực vừa

khóc, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đến Los Angeles hoặc đến Hải Thành, nhưng người nhà họ Dung không

cho phép một thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh vì theo đuổi đàn ông mà buông thả bản thân

như thế. Dù người mà cô theo đuổi là Mặc Cảnh Thâm thì họ cũng không cho phép cô dùng cách hèn mọn như

vậy để chờ đợi anh.

Thời gian cứ thể trôi qua hơn một năm, cho đến khi rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm cũng về nước, rồi đến Bắc Kinh.

Nghe những người kia xì xào bàn tán, Quý Noãn cũng chỉ cho đây là câu chuyện xưa của công chúa Bắc Kinh cải

trang vì hành lọt phải hố tình, sau đó mặt không cảm xúc, cầm ly Champagne bị Mặc Cảnh Thâm lườm khi nãy

đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 555

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

555: Thấy Dung Yên đã đi qua đây, lúc này Dung Thành lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâ

 TrướcTiếp 

Thấy Dung Yên đã đi qua đây, lúc này Dung Thành lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: "Mặc tổng, dù gì mọi

người cũng quen biết nhau lâu như vậy, có vài việc không nên bàn luận trước mặt các vị ở đây, chỉ bằng

nế mặt nhau, chúng ta sang chỗ khác ngồi xuống tâm sự được không?”

Dù sao Dung Thành cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dung thị, xấp xỉ tuổi của Mặc Cảnh Thâm. Trồng anh ta

có vẻ như cười hờ hững, nhưng không khó để nhận ra anh ta là một người thủ đoạn. Vẻ ngoài của anh ta cho

người ta cảm giác rất điểm đạm nhã nhặn, nhưng thực chất bên trong lại toát ra sự kiều ngạo thuộc về nhà họ

Dung, cứ như nhà họ Dung bọn họ đã “ăn nói khép nép” như thế, vậy mà Mặc Cảnh Thâm lại không nể mặt, điểu

này khiến anh ta không được thoải mái.

Dung Yên đứng bên kia, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, muốn tới gần nhưng lại hơi thấp thổm. Rõ rằng trong mắt

cô ta chỉ có mỗi mình anh, chỉ cần Mặc Cảnh Thâm mỉm cười hoặc đáp lại, thì cổ ta sẽ có thể mạnh đạn hơn.

Nhận ra ánh mắt của Dung Yên cứ dân lấy mình, Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía cô ta.

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, nét tươi cười trên mặt Dung Yên càng đậm thêm, trong mắt có vô số tia hâm

mộ, thích, yêu và kích động.

Dung Thành thấy cô em gái luôn ngoan ngoãn của mình vừa gặp Mặc Cảnh Thâm là như mê muội thì hơi đau

đầu, giọng điệu cũng không khỏi cứng nhắc hơn: “Mặc tổng.”

Chỉ là hai chữ rất đơn giãn nhưng lại đầy phong thái của người ở vị trí cao trong giới Bắc Kinh, trong đó còn chứa

mấy phần nhượng bộ, hi vọng Mặc Cảnh Thâm có thể chủ động nể mặt, để tránh đến lúc mọi người đều mất mặt.

Suy cho cùng thì em gái của anh ta đang đứng bên cạnh theo đõi, đù sao cũng không thể cứ thế mà gạt bổ cô nàng

được.

Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua Dung Yên bằng ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt trong veo, nhưng giọng nói lại lạnh

tanh: “Nếu Dung tổng định nói về dự án hợp tác giữa hai công ty thì nói ở đây là được, nhưng nếu muốn nói đến

chuyện không liên quan, vậy xin thứ lỗi cho tôi đây không thể tiếp chuyện, bạn tiệc của tôi vẫn còn ở đây, lý nào

lại bỏ mặc cô ấy?”

Giọng của Mặc Cảnh Thâm không nặng cũng không nhẹ, thành công khiển tất cả mọi người trong sảnh tiệc này

bất chợt nhớ đến người vừa nãy đi cùng anh đến đây là ai.

Trước giờ mọi người chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh Tổng Giám đốc Mặc, hôm nay Tổng

Giám đốc Mặc lại dẫn theo Tổng Giám đốc Quý của Tập đoàn MN cùng xuất hiện, hơn nữa trông hai người còn rất

xúng đôi...

Sau đó họ lại quan sát Dung Yên, mặc dù gia thể của cô Hai nhà họ Dung rất hiển hách, nhưng khi đứng trước

mặt Quý Noän thì lại lộ về như một đóa hoa trong nhà kính, không chịu được bão táp mưa sa, chỉ cần một lời yêu

thương là đã ngây thơ muốn lấy chồng. Huống chỉ cô nàng đã theo đuổi Mặc Cảnh Thâm lâu như vậy mà vẫn

không được anh đáp lại. Lời nói này của Tổng Giám đốc Mặc đã bao hàm ý tứ rất rõ ràng rồi.

Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú nhưng Quý Noãn vẫn bình tĩnh ngồi im trên ghế sofa đơn, khóe

miệng hờ hững nhếch lên, không ai biết rốt cuộc cô đang cười hay còn có ý gì khác. Nhưng điều này cũng chứng

tỏ, lợi thế về gia thế của cô Hai nhà họ Dung không hề có tác dụng gì trước mặt Quý Noãn, công chúa của giới Bắc

Kinh chưa chắc bì được với người phụ nữ có thể sánh vai với Mặc Cảnh Thâm như Quý Noãn.

Từ khi Mặc Cảnh Thâm vừa bước vào sảnh tiệc thì Dung Yên đã không rời mắt khỏi anh, đương nhiên cũng đã

nhìn thấy cô gái đi vào cùng anh từ lâu.

Lúc ẩy, khi trông thấy bên cạnh anh là một cô gái, Dung Yên đã sững sờ một lúc lâu. Cô ta tương tư Mặc Cảnh

Thâm lâu như thế, mặc dù không được đáp lại, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác

xung quanh anh. Không ngờ vào ngày gặp lại mong chờ đã lâu, cô ta lại trông thấy... Mặc Cảnh Thâm dẫn theo cô

gái kia đi vào sảnh tiệc, lại thấy hai người họ thỉnh thoảng cúi đầu thì thẩm. Trên mặt cô gái không hề có cảm

giác ưu việt hay nịnh nọt, mà thậm chí còn hơi kiêu ngạo. Nhưng Mặc Cảnh Thâm xưa nay lạnh lùng lại đường

như cực kỳ cưng chiều cô, thậm chí còn lấy bánh gato đưa cho cô ngay trước mặt mọi người, cứ như cưng chiều

một đứa bé, ở bền cạnh cô và chờ cô ăn.

Lúc này lại nghe Mặc Cảnh Thâm nói vậy, mặc dù không tính là gián tiếp vả mặt cô ta, nhưng cũng rất thẳng

thắn. Đầu óc cô ta lập tức trồng rỗng, rối bời.

Đột nhiên cô ta nhớ lại khi mình còn làm ở Tập đoàn Shine, có lần anh về nước, cô ta ở bền anh làm việc thật cần

thận tỉ mỉ. Sau đó, nhờ sự cẩn thận và biểu hiện xuất sắc của mình mà cô ta nhận được lời khen của anh, cô ta đỏ

mặt trước mặt anh, nhưng anh không nhìn cô ta mà trực tiếp đi ngang qua. Loại khí chất khiến người ta không

thể nào giải thích được đã làm tìm cô ta đập loạn.

Có lần, Mặc Cảnh Thâm có một buổi xã giao, ban đêm có cuộc rượu, cô ta là trợ lý thực tập, vốn định đi theo anh,

nhưng Thẩm Mục đã cần cô ta lại.

Thẩm Mục nói lúc Tổng Giám đốc Mặc dự bất kỳ cuộc xã giao nào bên ngoài, trước giờ đều chưa từng có phụ nữ

bên cạnh, cũng không cẩn nhân viên nữ nào đi cùng. Cậu ta còn hỏi, chẳng lẽ cô ta không phát hiện bên cạnh

Tổng Giám đốc thậm chí còn không có nữ thư ký nào sao?

Khi đó Dung Yên còn cảm thấy Mặc Cảnh Thâm giữ mình trong sạch, điểu đó khiến tim cô ta rung động, một lòng

một dạ cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, động lòng đến nổi không cách nào kiểm soát. Thế là cô ta cứ

khãng khăng muốn theo đuổi anh ngay cả khi anh không quan tâm đến mình. Cô ta tin miễn là khi họ trở nên

quen thuộc, miễn là thời gian lâu dài, sau này chờ tới lúc anh biết cô ta là cô Hai nhà họ Dung thì giữa hai người

nhất định sẽ tâm đầu ý hợp. Dù sao môn đăng hộ đối cũng là lý do rất thuyết phục.

Nhưng không ngờ sau này, khi Mặc Cảnh Thâm biết rõ thân phận của cô ta lại chẳng hề ngạc nhiên hay tổ thái độ

dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt bảo cô ta bàn giao lại công việc cho người khác, sau đó bảo cô ta hãy về Bắc Kinh với

anh trai.

Trước khi Dung Yên bị ép đưa về Bắc Kinh, cô ta đã đứng bền ngoài phòng làm việc của Mặc Cảnh Thâm đợi đến

nửa đêm, chỉ vì muốn nói chuyện với anh một chút. Lúc đó, có lễ là cô ta muốn thổ lộ với anh, lấy thân phận cô

Hai nhà họ Dung để thể lộ với anh...

Thể nhưng, đêm hôm ấy, Mặc Cảnh Thâm lại không hề ra khỏi phòng nghỉ trong văn phòng, ngay cả gặp cũng

không gặp cô ta một lát.

Sau này, cô ta có được số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm từ anh trai mình, thế là bèn gọi điện cho anh. Nhưng anh

không bắt máy, gửi tin nhắn cho anh, anh cũng chẳng hề hồi âm.

Nhưng hôm nay, khi anh xuất hiện, quy tắc không dẫn theo phụ nữ đường như đã bị phá vỡ. Cô gái tên Quý Noãn

kia dường như là một người rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến lòng Dung Yên vô cùng khó chịu.

Cô ta hít sâu một hơi rồi bước đến cạnh Mặc Cảnh Thâm, trong giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần hồi hộp và

run rẩy. Lúc đối mặt với nét mặt lạnh lùng xa cách ngàn đặm của Mặc Cảnh Thâm, cô ta không biết cảm xúc của

mình thế nào, nhưng luôn cảm thấy không nên từ bổ. Dù sao anh cũng chưa kết hôn, bên cạnh anh chỉ xuất hiện

một cô gái mà thôi, có lẽ chỉ là đối tác, cũng có lẽ... Dung Yên cảm thấy kích động, dù sao bản thân cô ta đã đợi lâu

vậy mới đợi được ngày có thể gặp lại anh lần nữa, cô ta hơi kích động, mở miệng: “Ông Mặc...”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh