576=>580

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 576

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

576: Mùi giấm nồng nặc đến sặc cả mũi rồi, em còn giấu làm gì?

 TrướcTiếp 

Quý Noãn lãnh đạm đáp: “Tôi mặc kệ cô ta là ai, anh không cần giải thích với tôi.”

Anh nghiêng mắt nhìn cô: “Mùi giấm nồng nặc đến sặc cả mũi rồi, em còn giấu làm gì?”

Quý Noãn nghiêng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Chỗ nào trông tôi giống như đang ghen tuông?”

“Chỗ nào cũng giống hết.”

“…”

Cô hờ hững nhìn về phía đám người: “Dung Yên của anh đang ở đây, sao chỉ trò chuyện đôi ba câu đã không để ý người ta rồi? Trong trường hợp này… rõ ràng cô ta cố tình đến đây vì anh.”

Cô dừng một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, đến bây giờ người ta vẫn còn đang nhìn anh kìa.”

Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô, sau đó mới nghiêng đầu quay mặt về phía Dung Yên đứng trong đám người. Cô ta vẫn còn lia mắt về phía này, anh lạnh nhạt nói: “Cô ta chỉ đang quan sát xem rốt cuộc em và anh có quan hệ gì.”

Đôi mày thanh tú của Quý Noãn khẽ nhướng: “Anh nói với cô ta thế nào?”

“Nói anh đã kết hôn.”

“…”

Cô đặt ly trong tay xuống bàn, lạnh mặt nói: “Đã ly hôn rồi, còn kết cái gì hôn nữa, lấy tôi làm bia đỡ đạn à? Anh có ý gì đây?

Mặc Cảnh Thâm hờ hững đáp: “Không nói kết hôn, lẽ nào để cô ta tiếp tục ôm hi vọng đeo bám mãi. Hay là em hi vọng nhà họ Dung nhắm vào em?”

Quý Noãn cười nhạo: “Vậy nên tôi phải cảm ơn anh đã dùng cách này để chắn nhiều phiền phức giúp tôi hả? Nhà họ Dung không đến mức ngang ngược như vậy. Tuy tên Dung Thành đó có hơi quá đáng, nhưng tôi thấy nhà họ Dung cũng cần mặt mũi, sẽ không giở thủ đoạn quá hạ cấp.”

Lúc này, những đối tác khác chủ động đến gần trò chuyện. Dường như họ đang vội vã muốn nói gì đó với Mặc Cảnh Thâm.

Khuôn mặt Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề biểu hiện gì, anh chỉ thờ ơ ừm một tiếng, tùy tiện chào hỏi rồi vẫn ngồi trước mặt Quý Noãn như cũ, không hề kiêng dè điều gì.

Đúng lúc này có phía đối tác của Tập đoàn MN ở gần đấy, Quý Noãn lập tức đứng dậy đến bắt chuyện với người ta, không ngồi ở đó nữa.

Cho đến khi người bên cạnh Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi mà Quý Noãn vẫn chưa trở về. Anh yên tĩnh ngồi ở đó, nhìn Quý Noãn giống như con bướm sặc sỡ bay qua bay lại giữa các đối tác. Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười của cô cũng khiến người khác rung động. Thỉnh thoảng, Quý Noãn lại cầm ly rượu đỏ chạm cốc với những người kia, thỉnh thoảng lại cầm lấy hồ sơ mà phía đối tác đưa cho đọc vài lần, sau đó lại mỉm cười trò chuyện với đối phương.

Thương trường chẳng khác gì cuộc xã giao. Nếu nói Quý Noãn ngày nay vẫn còn chút bóng dáng nũng nịu hờn dỗi của quá khứ, thì khi cô làm việc lại tựa như một nữ chiến binh được võ trang đầy đủ, còn là nữ chiến binh luôn nở nụ cười yêu kiều.

Quý Noãn còn chưa trở về, Mặc Cảnh Thâm cũng không vội gọi cô. Anh ngắm nhìn bóng dáng cô ở bên kia, rồi như sực nhớ gì đó, tiện tay lấy điện thoại di động ra xem.

Mặc Cảnh Thâm mở tài khoản WeChat mà vừa rồi Quý Noãn giúp anh tạo, lại nhìn ảnh đại diện của bản thân, khóe môi anh nhếch lên, mở trang cá nhân của Quý Noãn ra.

Quý Noãn dùng WeChat được một năm, nhưng trang cá nhân thì chỉ có vài bài viết.

Bài viết đầu tiên là cảnh bầu trời đêm ở Luân Đôn do cô chụp bằng di động, chỉ có bức ảnh bầu trời đêm, không có ghi chú gì khác.

Bài thứ hai là sau đó hai tháng, đăng ảnh bàn làm việc chất đầy hồ sơ lộn xộn trong phòng làm việc ở Luân Đôn, cộng thêm một icon cố gắng phấn đấu, viết ba chữ: “Năm thứ ba.”

Bài thứ ba là hai bàn tay của cô và tay của hai cô gái khác. Bàn tay họ giơ hình chữ V tạo thành ngôi sao năm cánh. Dưới tấm ảnh, Quý Noãn viết: “Hiếm khi đi dạo chơi ngoại thành, hít thở không khí trong lành, tại sao tay Tiểu Bát và Phong Lăng lại trắng hơn tôi? Tôi không phục, triệu hồi Hạ Điềm bị phơi nắng đen thui ở Hải Thành xa xôi, cậu nhanh lên đi! (ấm ức) (ấm ức) (ấm ức).”

Sau đó nữa là vài bài viết chia sẻ những tin tức kinh tế tài chính Luân Đôn và một dòng đại loại như súp gà liên quan đến niềm tin chốn công sở.

Sau đó, trước khi cô trở về nước thì không hề đăng bất kỳ bài viết nào nữa, sau khi trở về nước cũng không. Chỉ có hai ngày trước là cô đăng ảnh chụp từ trên cao nhìn xuống lúc ở khách sạn Thịnh Đường ở Bắc Kinh. Bên dưới viết một dòng: “Chuyến công tác này thật sự không phải là loại thống khổ bình thường.”

Trước đó, trong khoảng thời gian sau khi cô về nước, Quý Noãn không hề đăng một chữ, cũng không hề đăng một bức ảnh nào.

Cho dù là lần đầu tiên sau khi về nước gặp lại anh, hay là gặp lại ở đâu, hoặc quan hệ giữa hai người có chuyển biến gì, cô đều không đăng một câu nào.

Tựa như trong lòng chẳng hề gợn sóng.

Trái tim phẳng lặng như nước, khiến anh không nhịn được mà cau mày.

Bạn bè trong danh sách của cô đều thuộc nhóm công việc, chốn công sở, hoặc là bạn bè. Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn vì cô không hề đăng tin về bất kỳ người đàn ông nào, nhưng đồng thời cũng chẳng hề nhắc đến anh, cho dù chỉ là một chút biểu hiện tình cảm cũng không có.

Mặc Cảnh Thâm tùy tiện lướt một cái, rồi lại kéo thẳng đến cuối trang cá nhân xem lại lần nữa, xác thật không hề bỏ sót bài viết nào. Đúng là không có chút vết tích nào liên quan đến anh.

Mặc Cảnh Thâm bỏ điện thoại di động xuống, vô cảm nhìn Quý Noãn đang bước trở về.

Vừa rồi Quý Noãn nói quá nhiều nên thấy hơi khát nước. Tiểu Hồ nhanh nhẹn kịp thời bưng một ly nước trái cây đặt lên bàn trước mặt Quý Noãn. Cô uống một hớp, sau đó lại cầm dự án hợp tác vừa mới nhận được từ trong tay một đối tác, vừa ngồi vừa lật xem.

Đọc một lát, bỗng cô thấy có áp suất không khí thấp ở xung quanh. Quý Noãn nhấp một hớp nước trái cây, rồi lại ngước mắt nhìn ánh mắt đang nhìn cô đăm đăm của Mặc Cảnh Thâm.

Quý Noãn hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Hôm nay không làm việc sao? Trông Mặc tổng có vẻ nhàn rỗi nhỉ.”

“Quý tổng, tại cô không để ý lúc Mặc tổng chúng tôi bận rộn đó thôi. Vừa rồi còn có không ít người vây quanh anh ấy, bây giờ hiếm lắm mới có thể ngồi yên tĩnh một lát. Trong trường hợp xã giao chính thức này, mọi người đều nhìn sắc mặt mà làm việc. Vừa nhìn là biết Mặc tổng ngồi đây nghỉ ngơi, cho nên không có ai dám đến gần bắt chuyện cả.”

À, thì ra boss Mặc không cần phải tỏ vẻ gì ở đây cả, chỉ cần ngồi đây là đã tự có người cho anh thời gian nghỉ ngơi, không kẻ nào dám bén mảng đến gần.

Quả nhiên người với người không hề bình đẳng. Cô vẫn phải đứng dậy cười cười nói nói với phía đối tác hoặc những tổng giám đốc đang phát triển quan hệ hợp tác, sau đó còn phải cầm dự án hợp tác sang đây ngồi xem. Nhưng quý ngài đây chỉ cần ngồi im một chỗ là có thể khiến người khác quỳ lạy tôn sùng khí thế của anh.

Cô làm việc là phải đàm phán, còn anh làm việc thì chỉ cần người khác tự động chạy đến là xong.

Nhưng anh nhìn chằm chằm cô nãy giờ làm gì?

Mấy ngày nay ở chung từ sáng đến tối, anh còn chưa nhìn no mắt hay sao?

Quý Noãn không thèm đếm xỉa đến Mặc Cảnh Thâm, cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ, rồi lại lấy bút trong túi ra, nghiêm túc đánh dấu khoanh đỏ những điểm quan trọng trong dự án hợp tác.

Thấy Quý Noãn tập trung làm việc, Mặc Cảnh Thâm cũng không lên tiếng, chỉ nhìn người phụ nữ vẫn chuyên tâm vùi đầu vào công việc, hoàn toàn không đặt anh vào mắt.

Nghĩ đến chuyện từ khi cô về nước rồi đến tận vài ngày trước, trang cá nhân luôn trong trạng thái trống trơn, sắc mặt anh vẫn sầm sì như cũ.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 577

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

577: Chuyện này xem như người không biết không có tội nhỉ?

 TrướcTiếp 

Sau bước vào giai đoạn bận rộn được hai ba ngày, rốt cuộc Quý Noãn cũng qua khỏi thời kỳ khó chịu. Cô đã có thể dốc sức tham gia các hoạt động xã giao và đủ loại hội nghị lớn nhỏ, thảo luận dự án triển lãm, vân vân và vân vân.

Lần này Quý Noãn đến Bắc Kinh, chuyện sai lầm nhất của cô chính là tin vào lời nói của Mặc Cảnh Thâm. Anh bảo rằng không cần mang trợ lý hay thư ký, kết quả bây giờ chuyện gì cô cũng phải tự lực cánh sinh.

Đương nhiên Mặc Cảnh Thâm cũng không gọi Thẩm Mục đến mà lại mang theo Tiểu Hồ làm tài xế và quản gia của cả hai người. Những chuyện lặt vặt nhỏ nhặt đều do Tiểu Hồ làm, hiếm khi Mặc Cảnh Thâm tự tay làm những chuyện khác.

Hai ngày nay cô bận đến nỗi chẳng có thời gian rảnh rỗi. Mỗi ngày đều phải đến hơn mười giờ đêm mới về đến khách sạn, lê thân thể mệt mỏi trở về tắm rửa sạch sẽ là lập tức ngủ đến quên trời quên đất.

Mấy năm nay, khuynh hướng bất động sản trong nước luôn phát triển. Lần này Bắc Kinh còn có chương trình triển lãm kiến trúc từng thành phố do các công ty bất động sản toàn quốc liên hợp, mời các công ty bất động sản lớn trong nước tham dự.

Tuy hiện tại Tập đoàn MN đã đa dạng hóa, nhưng dù sao cũng khởi nghiệp từ bất động sản, cho nên cũng có tên trong hàng ngũ danh sách khách mời.

Mặc Cảnh Thâm cũng nhận được thư mời, nhưng đúng lúc đó anh còn có hội nghị quan trọng hơn phải đi. Thế là anh để Tiểu Hồ ở bên cạnh Quý Noãn, cho cậu ta đi cùng Quý Noãn đến tham dự triển lãm kiến trúc.

Sau khi đến hội triển lãm, Tiểu Hồ vô cùng ân cần lo trước lo sau giúp Quý Noãn thu xếp mọi chuyện. Cậu ta vào trong sắp xếp xong trước rồi bước ra nói: “Quý tổng, tôi đã tìm chỗ ngồi cho cô rồi, có thể ngồi một chỗ quan sát toàn bộ quá trình triển lãm. Hơn nữa cô còn ngồi chung với người phụ trách Tập đoàn BGY. Nghe nói mấy năm nay công ty của cô có qua lại với Tập đoàn BGY, vậy cũng tiện cho mọi người vừa xem mô hình kiến trúc vừa bàn bạc công việc.”

“Người của BGY cũng đến ư?”

“Đúng vậy. Với chương trình triển lãm kiến trúc ở Bắc Kinh này thì chắc chắn một tập đoàn bất động sản tầm cỡ như BGY phải có tên trong danh sách khách mời rồi.”

Quý Noãn gật đầu một cái, đi thẳng vào trong.

Phần lớn buổi triển lãm hôm nay đều là mô hình thực thể của kiến trúc xây dựng tiêu biểu, cũng như bất động sản bán chạy, và một vài bất động sản thương mại mang tính chất tham khảo giá cả của các nơi trong cả nước. Tên của từng mô hình và mỗi thành phố đều được đánh dấu trên bản đồ lớn trong buổi triển lãm.

Trong đó, Hải Thành có bốn mô hình. Hiện nay Tập đoàn Shine không tấn công vào mảng bất động sản. Tuy Mặc Cảnh Thâm cũng được xếp trong hàng ngũ khách mời, nhưng những mô hình trong này đều không phải là kiến trúc của Tập đoàn Shine lẫn Tập đoàn MN. Ngược lại, Tập đoàn BGY và tập đoàn bất động sản mới nổi ở Hải Thành, mỗi tập đoàn đều có hai cái.

Thật ra những thứ này chỉ mang tính tương trưng, chẳng qua chỉ là để giới thiệu và triển lãm.

Sau khi đi vào, Quý Noãn chào hỏi với vài người khá quen mắt đến từ Hải Thành. Tiểu Hồ đã chỉ cho cô hướng chỗ ngồi được sắp xếp, Quý Noãn gật đầu một cái rồi bước qua.

Lúc vừa mới đến, cô không hề chú ý đến người ngồi bên cạnh, đến khi giọng nói đàn ông quen thuộc bất chợt vang lên: “Quý Noãn?”

Bước chân cô khựng lại, đầu ngẩng lên nhìn Mr. Vinse đã lâu không gặp và Thư ký Dương mà anh ta thường mang theo bên người. Cả hai đang bước đến chỗ ngồi bên cạnh của cô.

Quý Noãn nhìn Mr. Vinse, lại đảo mắt nhìn vị trí của anh và cô, không ngờ lại sát cạnh nhau.

Quý Noãn: “…”

Chỗ ngồi này do Tiểu Hồ sắp xếp sao?

Cái này có thể xem như người không biết không có tội không? Nếu như để Mặc Cảnh Thâm biết, liệu công việc của Tiểu Hồ còn giữ được hay không…

“Sao cô lại ở Bắc Kinh?” Quý Noãn còn chưa lên tiếng, Mr. Vinse đã nhìn thấy bảng tên chỗ ngồi của anh và cô kế bên nhau, rồi lại dời mắt nhìn cô, đồng thời lên tiếng hỏi.

“À, tôi đi công tác, đã đến Bắc Kinh được vài ngày rồi. Gần đây anh vẫn chưa trở về Hải Thành sao?” Quý Noãn ngồi xuống trước.

Thấy cô đã ngồi, Mr. Vinse hơi cong khóe môi, ra hiệu cho Thư ký Dương ngồi vào chỗ, sau đó ngồi xuống vị trí kế bên Quý Noãn.

“Đúng là khoảng thời gian trước tôi không về Hải Thành. Sau khi nhận được thông báo triển lãm ở Bắc Kinh, sáng sớm hôm nay tôi đã lập tức bay đến đây.” Mr. Vinse vừa nói vừa cầm chai nước suối mới bày lên bàn mở ra giúp cô, sau đó trao đến tận tay Quý Noãn: “Lâu rồi không gặp, gần đây cô sống thế nào?”

Nếu lời nói này là do người khác hỏi thì hẳn chỉ là lời khách sáo, nhưng nếu phát ra từ miệng của Mr. Vinse thì Quý Noãn biết anh ta thật sự quan tâm tình hình gần đây của cô.

Quý Noãn cầm lấy chai nước, cười: “Tạm ổn, hai ngày nay tôi có hơi bận rộn, vừa trở về khách sạn đã lăn ra ngủ. Do tối ngủ đủ giấc nên trạng thái tinh thần ban ngày khá thoải mái, việc đàm phán dự án hợp tác mới trong mấy ngày qua cũng tương đối thuận lợi.”

Nghe cô nói vậy, Mr. Vinse mỉm cười.

“Sao trông sắc mặt của anh kém vậy?” Quý Noãn chú ý đến sắc mặt của Mr. Vinse, anh ta gầy hơn và cũng xanh xao hơn xưa nhiều.

“Vài ngày trước có mấy bạn học cũ trở về từ nước ngoài. Chúng tôi đã nhiều năm không họp mặt, hiếm có khi gặp nhau nên uống hơi nhiều rượu, làm tổn hại dạ dày, dẫn đến bộ phận tiêu hóa không được tốt. Không sao cả, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe thôi.” Bởi vì quan hệ giữa cô và mình nên Mr. Vinse mỉm cười ôn hòa: “Dù sao tôi cũng chẳng còn là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi nữa, đã là đàn ông hơn ba mươi rồi, kiểu uống rượu này vẫn phải vừa sức mình, nếu không sẽ dễ ảnh hưởng cơ thể giống tôi vậy.”

Quý Noãn vừa nghe anh uống rượu làm tổn thương dạ dày thì không khỏi ngạc nhiên: “Tôi vẫn luôn cho rằng tửu lượng của anh rất khá chứ.”

“Đúng là rất khá.” Mr. Vinse nhếch môi: “Nhưng cho dù có khá cỡ nào, cô cứ trộn lẫn rượu trắng, rượu đỏ và bia uống một lượt, mà còn uống liên tục cả đêm thử xem?”

Quý Noãn gật gù: “Tôi chẳng dám thử đâu. Anh biết rồi đó, lúc còn ở Luân Đôn, tửu lượng của tôi dù tốt đến cỡ nào, cũng không thể đỡ được hai chai rượu. Nếu trộn lẫn rượu trắng rượu đỏ thì chắc chỉ vài ly là tôi đã ngã ngựa rồi.”

Mr. Vinse bật cười: “Cô thì thôi đi, một cô gái thì không cần phải uống nhiều như vậy đâu. Bình thường trên bàn rượu cô đều lén đổ rượu đi, đừng cho rằng tôi không thấy.”

Có vài lần Quý Noãn đi xã giao trên bàn tiệc gặp phải Mr. Vinse, nhưng không ngờ động tác nhỏ của cô lại bị anh ta phát hiện.

Cô mỉm cười: “Xem ra kỹ thuật lén đổ rượu của tôi còn phải rèn luyện thêm. Ngay cả anh cũng thấy thì không chừng người khác cũng thấy cả rồi. Nếu như trong lòng mọi người đều biết rõ, mà tôi lại còn giả vờ như uống hăng say thì thật xấu hổ…”

Đang lúc nói chuyện, Tiểu Hồ đã bước đến gần phía sau. Cậu ta sắp xếp vị trí của mình ở sau lưng Quý Noãn.

Tiểu Hồ để ý Quý Noãn và người phụ trách BGY bên cạnh nói chuyện rất thân thiết, dường như khá là quen thân. Lúc nói chuyện, cả hai người còn sáp đến gần đối phương theo bản năng, giống hệt như đang chụm đầu thì thầm to nhỏ.

Tiểu Hồ lập tức cảm thấy nguy hiểm thay cho boss nhà mình. 

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 578

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

578: Đàn ông và đàn ông khác của cô trong mắt mặc cảnh thâm

 TrướcTiếp 

Bình thường lúc Tổng Giám đốc Quý nói chuyện với Tổng Giám đốc Mặc, cô cũng chẳng chủ động dựa gần như vậy, hơn nữa vẻ mặt cũng không cười ôn hòa như thế. Vậy mà lúc cô nói chuyện với vị Tổng Giám đốc BGY này lại vô cùng nhiệt tình.

Tuy không nghe thấy Tổng Giám đốc Quý đang nói cái gì lúc này, nhưng cảnh mà Tiểu Hồ ở phía sau nhìn thấy chính là hai người nhìn nhau bật cười.

“Quý tổng.” Tiểu Hồ chợt đứng dậy, đưa đầu lên phía trước, nói: “Mặc tổng nói sau khi triển lãm bên này chấm dứt thì đến thẳng chỗ anh ấy, buổi tối hai người cùng nhau về khách sạn.”

Bởi vì lời nói bất ngờ của Tiểu Hồ mà Quý Noãn khựng lại một chút, cô quay đầu nhìn Tiểu Hồ một cái. Tiểu Hồ lại rụt đầu về, ngồi trở lại vị trí cũ, vẻ mặt khổ não.

Có phải cậu sắp xếp Tổng Giám đốc Quý và người của BGY ngồi chung một chỗ là sai lầm rồi không… .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bẫy Tình
3. [Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================

Mr. Vinse nghe người ở sau lưng Quý Noãn nói thì không nói gì, vẫn giữ nụ cười nhạt, cúi đầu vặn mở chai nước suối.

Mặc Cảnh Thâm cũng ở Bắc Kinh?

Cùng trở về khách sạn sao?

Sau khi mở chai nước, Mr. Vinse đặt nước trên bàn, không nói thêm lời nào. Nhưng bất chợt có gì đó mềm mại lành lạnh áp lên trên trán, anh ta khựng lại, nhìn Quý Noãn đột nhiên đặt tay lên trán mình.

Tay Quý Noãn không lạnh, nhưng áp lên đầu anh lại có chút lạnh.

“Tôi cứ thắc mắc sao sắc mặt của anh kém vậy, anh không chỉ đau dạ dày mà còn đang phát sốt nữa đúng không? Đây là đang bệnh mà vẫn cố đi làm sao?”

Tay phụ nữ mềm mại không xương, chỉ áp lên trán anh một lát rồi rụt lại ngay. Mr. Vinse ngồi tại chỗ không nhúc nhích cũng không nói gì, dường như trên trán vẫn còn dư lại xúc cảm lưu luyến.

Quý Noãn sờ túi của mình: “Tôi không có thói quen mang theo thuốc cảm và thuốc hạ sốt bên người, thư ký anh có mang theo không? Chẳng lẽ thư ký không biết anh đang sốt sao? Tôi sờ thấy nhiệt độ vẫn còn rất cao đấy.

Ánh mắt Mr. Vinse vẫn còn dừng lại trên mặt cô. Đáy mắt vốn dĩ nhạt màu đi nhiều vì sự tồn tại của Mặc Cảnh Thâm, nay lại biến đổi lần nữa, trở nên đậm màu hơn.

Quý Noãn không chú ý đến sự khác thường của Mr. Vinse, vẫn cứ quan tâm tình trạng sức khỏe của anh ta: “Anh không thể đang mang bệnh mà đi làm việc thế này được. Mấy ngày trước tôi không khỏe thì cố gắng ở lại khách sạn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có ra ngoài thì cũng chỉ ngồi một chỗ thôi. Đợi sau khi triển lãm kết thúc thì anh mau mau về nghỉ đi, đừng để bệnh trở nặng.”

“Hôm nay sáng sớm tôi đã bay tới Bắc Kinh, vừa xuống máy bay liền cảm thấy trong người không khỏe, mệt vô cùng. Cô không nói thì tôi còn không biết là mình sốt đấy.” Mr. Vinse mỉm cười: “Không sao, sau khi triển lãm kết thúc, tôi sẽ về sớm, không cần lo lắng.”

Quý Noãn gật đầu một cái, cô nghĩ một người đàn ông cao lớn sẽ không thể vì phát sốt mà gục ngã, vì vậy không hỏi gì thêm nữa. Quý Noãn ra hiệu bằng mắt với chai nước trên bàn mà anh vừa mở nắp, ý bảo anh uống nhiều nước vào, lúc đang phát sốt thì uống nước nhiều có thể trợ giúp tiết mồ hôi.

Lúc triển lãm bắt đầu, Quý Noãn nhìn một hồi, nghe một hồi, cảm thấy không có gì hứng thú, vô tình lại đảo mắt nhìn Mr. Vinse. Anh ta không hề có quan hệ thân thích hay bối cảnh sau lưng với giới lãnh đạo cấp cao của BGY, chỉ dựa vào trình độ học vấn và năng lực làm việc nhiều năm mà ngồi vững vị trí tổng giám đốc, có thể thấy được trình độ chuyên nghiệp của anh ta.

Cô cầm điện thoại di động lên xem linh tinh, lại nhớ đến hình như lúc trước cô có thêm Tần Tư Đình vào WeChat. Nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, nếu hỏi trực tiếp Tần Tư Đình lại không ổn, cho nên cô quyết định đăng một bài viết trong trang cá nhân của mình: “Dạ dày không khỏe có thể dẫn đến phát sốt không? Tình hình như vậy thì có nghiêm trọng không?”

Sau khi đăng xong thì cô bỏ điện thoại di động xuống.

Khoảng vài phút sau, âm thanh thông báo có bình luận trả lời bài đăng vang lên. Quý Noãn cầm điện thoại lên nhìn, có vài bình luận bên dưới.

Một số là nhân viên trong công ty và Tiểu Bát đang hỏi xem có phải dạ dày cô không ổn không, có nghiêm trọng không.

Hạ Điềm lại gởi một đống dấu chấm hỏi: “????? Cậu sao vậy?”

Tần Tư Đình bình luận bên dưới: “Đúng là viêm dạ dày sẽ xuất hiện triệu chứng phát sốt. Thường là viêm dạ dày cấp tính sẽ xuất hiện tình trạng nôn mửa và phát sốt, cần sử dụng thuốc kháng sinh kết hợp với các thuốc liên quan để trị liệu. Đây không tính là bệnh nặng, nhưng nếu dẫn đến phát sốt thì chứng minh bị viêm hơi nặng, tốt nhất nên nhập viện điều trị.”

Quý Noãn trả lời lại anh: “(Mặt cười) (Quỳ lạy) Thật không hổ danh là bác sĩ, cách nói chuyện y hệt bách khoa Baidu.”

Ngay lúc Quý Noãn cúi đầu đọc bình luận, Tiểu Hồ ngồi phía sau bị điện thoại của boss nhà mình oanh tạc.

“Alo, Mặc tổng…” Lúc Tiểu Hồ nghe điện thoại thì run lẩy bẩy. Cậu ta không hiểu, đáng lý bây giờ Tổng Giám đốc tổng đang bận rộn, sao bất chợt lại gọi điện cho cậu ta vậy.

“Dạ dày Quý Noãn không khỏe sao? Bị phát sốt à?” Mặc Cảnh Thâm hỏi.

“Hả? Có sao?” Mặt Tiểu Hồ nghệch ra, nâng mắt nhìn về phía Quý Noãn đang ngồi cúi đầu lướt điện thoại di động phía trước, lại còn mím khóe môi, sắc mặt rất bình thường: “Nhìn trạng thái của Tổng Giám đốc Quý vẫn khỏe mà, chẳng hề giống bị bệnh gì cả.”

Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lát, chợt trầm giọng hỏi: “Hiện giờ có ai bên cạnh cô ấy?”

“Cũng không có ai, đều là vài sếp lớn trong công ty được mời đến buổi triển lãm hôm nay thôi.” Tiểu Hồ trả lời một cách mập mờ, cậu ta không rõ Tổng Giám đốc Quý và Tổng Giám đốc BGY có thân quen hay không, cũng không thể xác nhận mình có đặt sai vị trí chỗ ngồi hay không. Cậu ta quanh co vòng vèo một hồi mới nói: “Hiện giờ ngồi phía trước cô ấy là người phụ trách nhà triển lãm, phía sau là tôi, ngồi bên tay trái là người phụ trách Tập đoàn bất động sản có tên là Lục Thành từng có quan hệ hợp tác với Tập đoàn MN, bên phải là người phụ trách Tập đoàn BGY từng có quan hệ hợp tác với Tập đoàn MN...”

Mặc Cảnh Thâm mới bước ra từ trong đại sảnh tổ chức hội nghị, nghe thấy ba chữ BGY thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn bãi đỗ xe phía xa, nheo mắt lạnh lẽo hỏi: “Người phụ trách BGY? Tổng Giám đốc Vinse quản lý khu vực quốc nội của bọn họ?”

“À, đúng vậy, không phải Mặc tổng không đến đây sao, sao anh lại biết…” Tiểu Hồ bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát theo ngữ điệu lạnh băng của Mặc Cảnh Thâm: “Nhưng hình như sức khỏe Mr. Vinse không được tốt lắm, trạng thái tình thần hơi kém.”

Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm không hề lộ ra biểu cảm gì, anh chỉ điềm tĩnh đáp: “Một lát nữa tôi đến đó.” 

“Vâng, Mặc tổng.”

Sau khi tắt điện thoại, Mặc Cảnh Thâm lại mở trang cá nhân của Quý Noãn. Bởi vì tối hôm trước Tần Tư Đình phát hiện và đã thêm anh vào WeChat nên lúc này anh mới đọc được bình luận của Tần Tư Đình gửi cho Quý Noãn, lại thấy Quý Noãn phản hồi ngay bên dưới.

Giỏi lắm, trạng thái đầu tiên trên trang bạn bè có liên quan đến đàn ông, còn vì đàn ông mà viết bài, còn tương tác với một tên đàn ông khác ở bên dưới.

Mặc Cảnh Thâm lại nhìn bài đăng không kèm theo ảnh mà Quý Noãn đăng trên trang cá nhân một lần nữa, rồi lại nhìn đoạn đối thoại của cô và Tần Tư Đình. Chân mày anh nhíu chặt, sắc mặt ngày càng lạnh lùng.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 579

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

579: Quan trọng là, sắc mặt của anh khá khó coi

 TrướcTiếp 

Quý Noãn nhìn thấy lời bình luận vừa rồi của Tần Tư Đình thì biết hẳn là lúc này anh không bận, có thời gian nói chuyện, nên bèn nhắn tin cho anh ta, hỏi ngắn gọn về chuyện viêm dạ dày và phát sốt, tiếp đó lại nói đôi câu khách sáo qua loa.

Sau đó cô để điện thoại xuống, chưa đầy nửa tiếng sau thì Mặc Cảnh Thâm gọi điện tới.

Từ lúc về nước đến nay, cô vẫn chưa lưu số của Mặc Cảnh Thâm vào danh bạ.

Quý Noãn nhìn thấy dãy số không cần lưu cũng đã thuộc lòng hiện lên điện thoại di động thì bắt máy.

Giọng anh truyền đến: “Buổi triển lãm kết thúc chưa?”

“Vẫn chưa, có lẽ phải hơn một tiếng nữa.”

“Ừm.”

Quý Noãn vừa nghe giọng điệu tích chữ như vàng của anh, vừa nhìn đám đông yên tĩnh xung quanh mình, nhỏ giọng: “Tôi không tiện nghe điện thoại ở đây cho lắm, anh gọi tới là muốn nói gì với tôi?”

Anh thản nhiên nói: “Nhìn đằng trước, bên phải.” . Nha𝘯h 𝘮à khô𝘯g có quả𝘯g cáo, chờ gì 𝒕ì𝘮 𝘯gay ﹟ 𝑻 𝘳𝑼𝘮𝒕𝘳uyệ𝘯.V𝘯 ﹟

Quý Noãn sững sờ, ngước mắt nhìn về hướng anh nói. Đầu tiên là cô thấy khán đài triển lãm, sau đó xoay đầu về hướng bên phải thì bỗng thấy một người đàn ông mặc âu phục đen đứng ở khu nghỉ ngơi bên cạnh gian hàng triển lãm ít được chú ý.

Quý Noãn: “…”

Người đàn ông này tới đây lúc nào vậy?

Không phải anh đã bảo hôm nay có cuộc họp quan trọng, thế nên để Tiểu Hồ theo cô tới đây, rồi lát nữa đến tìm anh sao? Sao anh lại đến buổi triển lãm chứ?

Hơn nữa, Mặc Cảnh Thâm có thể đứng ở đó, rõ ràng là người ở đây nhận ra anh nhưng không dám cản. Bên này không có chỗ ngồi, vì vậy bọn họ đã mở cánh cửa bên cạnh khán đài để anh đi đâu cũng có thể nhìn được gian hàng triển lãm ở khoảng cách gần.

Quan trọng là, sắc mặt của anh khá khó coi. Đặc biệt là khi trông thấy Mr. Vinse hơi ngả người vào cô vì khó chịu, sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm lại càng lạnh hơn.

Nhận thấy Quý Noãn đang ngồi cạnh mình vốn vẫn ổn, giờ lại bỗng dưng như có sự thay đổi nhỏ, Mr. Vinse ngồi gần cô nhất, nhưng vì Mặc Cảnh Thâm đang đứng là ở phía sau ánh đèn mà không nhìn rõ, thế là chỉ nhìn lên gian hàng một lát rồi dời mắt sang nhìn cô: “Cô đang nhìn gì thế?”

Vẻ mặt Quý Noãn bình tĩnh: “Không có gì.” Cảm thấy vừa rồi hình như anh ta nói chuyện hơi uể oải, nên cô nhìn sang, nói: “Tôi vừa mới hỏi một người bạn là bác sĩ, anh ta nói bị viêm dạ dày dẫn tới phát sốt như anh nếu trở nặng thì phải nhập viện điều trị mấy ngày, không thể gắng gượng chịu đựng.”

Mr. Vinse cười nhạt: “Ừm, hai ngày nữa xong việc mà vẫn chưa khỏe, tôi sẽ đi khám thử.”

“Bây giờ đã phát sốt rồi, anh còn đợi xong việc mới đi? Lát nữa buổi triển lãm kết thúc thì đi liền đi.”

Mặc Cảnh Thâm đứng ở đằng xa, lúc này trông thấy Quý Noãn đang châu đầu ghé tai với người đàn ông bên cạnh, có vẻ như đang nói chuyện rất nghiêm túc, thì sắc mặt dần dần trầm xuống.

Khi mới vào đây, anh đã thấy hai người họ ngồi chung với nhau. Cô gái thường ngày hay trừng mắt với anh giờ đây lại đang tươi cười với người đàn ông thường xuyên đi Luân Đôn bầu bạn với cô ba năm trước. Hơn nữa vừa rồi cô còn đặc biệt đăng tin lên trang cá nhân vì người đàn ông đó.

Buổi triển lãm đã đến giai đoạn quan trọng, người trên sân khấu cũng đang giảng giải đến chỗ quan trọng. Quý Noãn nhìn lên gian hàng triển lãm, không thèm nhìn ai khác. Sau khi xem xong một phần triển lãm, khi các mô hình và hình ảnh giới thiệu trên màn hình lớn trước gian hàng được chuyển sang cái khác, cô mới cúi đầu nhìn điện thoại. Nhìn trong chốc lát thì cô mới nhớ ra Mặc Cảnh Thâm vừa mới tới, thế là lại ngước mắt lên, nhưng người đàn ông ban nãy đứng trong chỗ tối cạnh gian hàng đã không còn ở đó nữa.

Ánh mắt Quý Noãn khựng lại.

Là có việc nên lại đi rồi sao?

Cô dời mắt, tiếp tục nhìn lên gian hàng triển lãm. Nhưng chưa tới mấy phút thì người phụ trách của Tập đoàn Lục Thành đã đứng dậy đi nhà vệ sinh. Mấy phút sau có người trở về, ngồi xuống cạnh cô.

Ban đầu Quý Noãn không để ý cho lắm, vì bây giờ, ngoại trừ sân khấu trong phòng triển lãm này thì những chỗ khác đều hơi mờ sáng. Đột nhiên cô cảm thấy bên cạnh mình xuất hiện loại cảm giác quen thuộc, còn mang theo khí thế nặng nề lại lành lạnh nào đó, khiến cô bỗng nghiêng đầu nhìn qua. Đầu tiên là cô nhìn thấy đôi chân dài mặc quần tây đen, sau đó lại nhìn lên một chút, thấy áo sơ mi đen và áo khoác âu phục được để bên cạnh, lại nhìn lên tiếp, thấy cổ áo sơ mi đã được cởi hai ba cái cúc áo, rồi đến xương quai xanh quyến rũ của đàn ông, yết hầu, cuối cùng là đường nét quai hàm rõ ràng và vô cùng tuấn tú…

Cho đến khi nhìn vào mắt Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn lập tức hơi nhếch môi, không kìm được mà nhìn về phía khác, tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả: “Đây không phải chỗ ngồi của người phụ trách Tập đoàn Lục Thành sao? Anh ngồi ở đây lát nữa anh ta về sẽ ngồi đâu?”

Thấy cô mãi sau mới phản ứng, lại nghiễm nhiên cứ nói chuyện lạc đề như vậy, mặt anh không cảm xúc: “Em quan tâm đến nhiều người nhỉ. Anh đã bảo người sắp xếp chỗ ngồi VIP cho anh ta ở hàng trước rồi.”

Quý Noãn “à” một tiếng, dời mắt, tiếp tục nhìn lên gian hàng, không để ý đến anh nữa.

Xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều chỉ nhỏ giọng trò chuyện vài câu, sau đó tiếp tục kiên nhẫn lắng nghe lời giảng giải trên sân khấu. Mặc Cảnh Thâm cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi bên cạnh Quý Noãn.

Bỗng, có một bàn tay đặt lên tay phải của Quý Noãn, cô đưa mắt nhìn sang Mr. Vinse đang ngồi ở bên phải mình. Anh ta nghiêng người ghé vào tai cô, nói: “Cô hãy nhìn mô hình hiện đang được trưng bày kia đi, đó là mô hình tổng thể của một số biệt thự mang phong cách châu Âu mà công ty chúng tôi định quảng bá ở các khu dân cư tại những thành phố khác nhau trong cả nước. Cô thấy thiết kế của những biệt thự đó thế nào?”

Không phải Mr. Vinse đang thiếu tôn trọng Quý Noãn, mà là vì muốn thu hút sự chú ý của cô nên mới đặt tay mình lên tay cô khi nói chuyện. Nhưng thấy Quý Noãn không rút tay ra, cũng không đẩy mình ra, vì thế Mr. Vinse cũng tiếp tục phủ tay lên tay cô một cách tự nhiên như vậy.

Quý Noãn nhìn lên mấy mô hình kiến trúc và hình ảnh chi tiết chuyển đổi trên màn hình mà Mr. Vinse đang nói tới, cảm thấy hơi quen. Đó không phải là phong cách kiến trúc biệt thự trong khu đại gia của BGY mà mấy năm sau được rất nhiều người giàu vô cùng ngưỡng mộ sao?

Không ngờ BGY lại bắt đầu quảng bá và thiết lập những điều này từ bây giờ. Cô cảm thấy mình như thể đang bước vào một thời điểm nhất định trong lịch sử. Quý Noãn cười, chưa kịp lên tiếng thì bỗng cảm thấy áp suất không khí ở bên trái mình thấp đến mức rất nhiều người xung quanh cô đã gần như bị đóng băng.

Cô dời mắt qua, đồng thời nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Mặc Cảnh Thâm: “Bình thường em tiếp xúc với người khác, lúc nói chuyện đều phải động tay động chân như vậy sao?”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 580

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

580: Lúc nói chuyện, vẻ tức giận trên mặt Mặc Cảnh Thâm lộ liễu hơn bao giờ hết. Bất cứ ai cũng có thể thấy được a

 TrướcTiếp 

Lúc nói chuyện, vẻ tức giận trên mặt Mặc Cảnh Thâm lộ liễu hơn bao giờ hết. Bất cứ ai cũng có thể thấy được anh đang nổi giận.

Quý Noãn nghe anh nói thế thì lập tức muốn rút tay về, nhưng cổ tay bỗng đau nhói. Cô đảo mắt nhìn về phía người đàn ông đã kéo tay cô ra trước, đối mặt với đôi mắt đen thẫm của anh.

Đôi mắt xưa nay thâm trầm lạnh nhạt giờ đây cứ như biển lửa sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm như muốn đốt cháy cô. Từng đường nét trên mặt đều bị kéo căng, rõ ràng là lúc này anh đang kiềm chế cơn giận.

Quý Noãn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận thế này của Mặc Cảnh Thâm, cũng rất ít khi thấy anh tức giận.

Nhất là cơn giận bùng nổ trực tiếp thế này, đây gần như là lần đầu tiên.

Tim cô hơi thắt lại, lập tức nhíu mày: “Đau…”

Mặc Cảnh Thâm nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của cô trong giây lát, chợt ý thức được vừa rồi mình mạnh tay cỡ nào, lập tức buông tay cô ra, nhưng khuôn mặt vẫn không hề có cảm xúc, lạnh lẽo như sắp kết băng.

Hôm nay Mr. Vinse khó chịu trong người, thế nên khả năng chú ý không được nhạy cảm như bình thường. Quả thật là khi loáng thoáng nghe Quý Noãn nói ra chữ “đau” kia thì anh ta mới dời mắt nhìn qua phía bên kia của cô.

Hai người đàn ông nhìn nhau, một người hơi ngẩn ra, một người cao quý hờ hững.

Có mạch nước ngầm không nói rõ được cùng lúc trào lên trong mắt cả hai.

Vì hôm nay Mr. Vinse không được thoải mái cho lắm, nên khi nói chuyện cô phải lại dựa gần anh ta một chút, kẻo lúc anh ta nói nhỏ hơn bình thường cô lại nghe không rõ. Hơn nữa vừa rồi anh ta cũng nói chuyện đứng đắn với cô, thảo luận về các mô hình kiến trúc ở trước mặt. Cô chỉ hơi nhạy cảm khi tay mình bỗng nhiên bị chạm vào, nhưng lại do dự vì cảm thấy Mr. Vinse đang sốt, độ nóng trong lòng bàn tay rất rõ ràng, vì vậy mới không gỡ tay ra.

Họ chỉ chạm tay chưa đầy một phút, vậy mà không ngờ Mặc Cảnh Thâm bình thường không thể hiện cảm xúc lại nổi nóng như thế.

“Mặc tổng?” Mr. Vinse lên tiếng trước, lại thấy chẳng biết anh ngồi bên cạnh Quý Noãn từ khi nào thì cũng đã hiểu ra điều gì đó. Tuy nhiên, sự quan tâm của Quý Noãn lại khiến cho một số cảm xúc mà anh ta đã gần như từ bỏ lại bắt đầu rục rịch dâng lên lần nữa, nhất thời có ý định muốn chiến đấu đến cùng. Dẫu cho người mà mình phải chống lại là Mặc Cảnh Thâm thì anh ta cũng không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy.

Vậy nên, tuy lời nói của Mr. Vinse nghe có vẻ khách sáo, nhưng lại chứa đầy cảm xúc mà chỉ Mặc Cảnh Thâm mới có thể hiểu được.

Bây giờ, vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa trở lại bình thường. Chuyện ở Nguyệt Hồ Loan anh ta sẽ không lắm mồm, nhưng nếu Quý Noãn vẫn chưa tái hôn với Mặc Cảnh Thâm, cũng không trở lại như lúc ban đầu với Mặc Cảnh Thâm, vậy chứng tỏ là anh ta vẫn còn cơ hội.

Mặc Cảnh Thâm không nói gì, thậm chí không thèm trả lời câu nào, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta.

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh cô đều cao khoảng 1m88, dáng người gần như hoàn hảo, lại còn đều mặc áo sơ mi cầu kỳ và đắt tiền, hơn nữa còn đều là màu đen.

Ngoài sự thua kém về thân phận, thân phận Tổng Giám đốc của BGY không thể bì kịp thân phận Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine – tập đoàn có quy mô trên toàn thế giới khiến người khác phải hít hà, thì Mr. Vinse thật ra cũng là tinh anh trong tinh anh, không hề rụt rè chút nào khi ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Khí chất của hai người đàn ông này đều lạnh lùng và cách biệt với quần chúng.

Càng quan trọng hơn là, hai người đàn ông này một trái một phải ngồi bên cạnh, đúng lúc kẹp cô ở giữa.

Chẳng hiểu sao Quý Noãn lại cảm thấy tình cảnh hiện giờ của mình có thể so sánh với chiến trường thảm khốc.

Mấy năm nay, cô không hề cố ý thân thiết với Mr. Vinse, mà trái lại rất tự nhiên. Lúc mới về nước, người mà cô tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Mr. Vinse, nhưng mối quan hệ này trong mắt Mặc Cảnh Thâm lại không phải như vậy.

Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt dời mắt trước. Khi người hướng dẫn trên sân khấu thông báo buổi triển lãm hôm nay đến đây là kết thúc, anh lập tức đứng dậy muốn dẫn Quý Noãn đi.

Lúc Quý Noãn bị buộc phải đứng dậy theo, Mr. Vinse cười như không cười, hờ hững nói: “Trụ sở của Tập đoàn Shine vẫn ở Los Angeles. Mấy năm nay, số lần về nước của Mặc tổng không nhiều. Lần này hình như anh ở lại trong nước hơi lâu, ý là… cũng muốn dời trụ sở về trong nước sao?”

Mặc Cảnh Thâm dừng chân lại, thản nhiên nói: “Trụ sở của Tập đoàn Mặc Noãn dời về nước, Tập đoàn Shine muốn dời về nước thì có gì không được?”

Quý Noãn: “…”

Tập đoàn Mặc Noãn?

Rõ ràng cô đã đổi tên thành Tập đoàn MN rồi cơ mà… Thế mà anh cứ nhất định phải gọi là Mặc Noãn.

Mr. Vinse nhìn Quý Noãn, thấy cô nhếch môi, rõ ràng không có ý định phối hợp với sắc mặt của Mặc Cảnh Thâm, thì cong môi cười: “Mặc Noãn? Sao tôi nhớ lúc cô ấy đăng ký tên công ty ở Luân Đôn, ân sư của cô ấy nói cô ấy có thể dùng tên cũ, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng đổi thành MN. Vốn định dùng chữ cái khác, nhưng để dễ nhớ, cô ấy đã lấy hai chữ MN. Cái tên này chẳng có quan hệ gì với hai chữ Mặc Noãn cả.”

Quý Noãn: “…”

Lúc trước Mr. Vinse không sống ở Hải Thành, cô còn tưởng anh ta không tiếp cận cô là vì mối quan hệ với Mặc Cảnh Thâm. Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy.

Giọng điệu của anh ta rõ ràng là đang nhắm vào Mặc Cảnh Thâm, hoàn toàn không hề bị lép vế trước khí thế của anh.

Quý Noãn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng vô cùng rõ ràng.

Mặc Cảnh Thâm đang nắm tay Quý Noãn chợt đổi thành ôm eo, đồng thời lặng lẽ siết chặt eo cô, đôi môi mỏng phát ra tiếng cười nhạo, không hề lung lay chút nào, nói: “Anh tưởng cái tên MN thay thế được cái tên Mặc Noãn sao? Mấy tháng trước, từng có truyền thông nước Anh và truyền thông trong nước phỏng vấn riêng, hỏi cô ấy về ý nghĩa của cái tên MN. Cô ấy nói chẳng qua là cái tên cũ của phòng giao dịch mình dài quá, để phù hợp với quốc tế nên mới đổi thành chữ cái. Là chính miệng cô ấy trả lời phỏng vấn đáng tin hơn hay là lời anh nói đáng để tôi phí thời gian đắn đo hơn? Hay là, anh chỉ có thể tìm chút cảm giác an ủi trong mấy câu nói này?”

Sắc mặt Mr. Vinse hơi trầm xuống.

Mặc Cảnh Thâm ôm eo cô đi thẳng ra ngoài, lần này Mr. Vinse không nói gì nữa. Vốn dĩ Quý Noãn muốn nói gì đó với Mr. Vinse, nhưng nghĩ thế lực của anh ta và Mặc Cảnh Thâm không ngang nhau, bây giờ cô có nói gì đi nữa thì cũng không có ích gì cho anh ta.

Nhưng trước khi rời khỏi tầm mắt của Mr. Vinse, cô vẫn lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn anh ta, giơ ngón tay chỉ vào dạ dày mình, ý là nhắc anh ta nhớ đến bệnh viện.

Thấy Quý Noãn như vậy mà còn ngoái lại nhìn Mr. Vinse, sau khi đưa cô ra khỏi phòng triển lãm, Mặc Cảnh Thâm liền buông cô ra, không nói lời nào, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô chứ đừng nói chi là cúi đầu cố ý nói chuyện thân mật.

Sau khi đi ra, Quý Noãn nhìn bóng lưng Mặc Cảnh Thâm rồi bước nhanh theo, phát hiện đường nét quai hàm của anh rất căng, rất lạnh lùng.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh